Đã vài ngày trôi qua kể từ khi tôi ăn tsukemen cùng Tachibana…
Tôi đến nhà tắm công cộng để làm nguội cái đầu của mình.
Một mình, vẫn như thường.
Chứ còn cái gì nữa?
Nhà tắm công cộng là một nơi khá tốt.
Nó khiến tôi có cảm giác vận rủi và mọi vướng mắc trong lòng đều trôi đi theo dòng nước.
Nhưng mà nếu mấy lão già khỏa thân không ở đây thì tốt hơn.
Gội đầu, rửa sạch cơ thể và ngâm mình trong nước.
Tôi cảm thấy như thể được tái sinh vậy.
...Mấy ngày gần đây thật kỳ lạ.
Giờ đây, mối quan hệ giữa chúng tôi đang được xích lại gần nhau hơn.
Một sự đối lập hoàn toàn giữa nhân vật quần chúng như tôi và người đẹp nghiêng nước nghiêng thành như Tachibana.
Mối quan hệ giữa chúng tôi đáng ra đã nhanh chóng kết thúc.
Nhưng giờ ấn tượng của tôi về cô ấy đã thay đổi.
Tachibana dường như không phải một nữ sinh trung học “bình thường” như tôi biết.
Có vẻ như vẫn còn nhiều điều hơn về cô ấy.
Mặt khác, không thể nào mà những suy nghĩ của chúng tôi lại trùng lặp đến vậy.
Không, chỉ là chúng tôi có cùng cách nghĩ thôi.
Chẳng có gì đặc biệt cả.
Chỉ là sự trùng hợp bất thường mà thôi.
Tôi đứng dậy và rời khỏi phòng tắm.
Tôi thay quần áo, mua một lon cafe, trả tiền phòng tắm và trở về nhà.
Đúng rồi, chẳng có gì đáng lo cả.
Tất cả đều đã kết thúc rồi.
Dù Tachibana có ra sao đi nữa cũng không liên quan gì đến tôi.
“...Đúng như tôi nghĩ, tôi lại có cảm giác nguy hiểm rồi này.”
“...Tớ cũng vậy.”
Tôi chẳng còn ngạc nhiên nữa rồi…
Tachibana, với gò mà ửng hồng, đang đứng trước nhà tắm với một tư thế duyên dáng.
Mái tóc cô cũng đang ướt. Có vẻ như cô ấy đến đây để tắm.
“...Tại sao cậu lại ở đây?”
“Tất nhiên là để tắm rồi.”
“...Cái này…”
Không phải đó là điều hiển nhiên sao?
Đúng như dự đoán, thật khó để coi đây là một sự trùng hợp.
“Cậu không có bồn tắm ở nhà sao?”
“Tất nhiên là tớ có. Nhưng mà bồn tắm công cộng khiến tớ tĩnh tâm hơn và khiến tớ có cảm giác như mọi điều tồi tệ sẽ trôi đi vậy.”
“...Cậu đọc suy nghĩ của tôi đấy à?”
“Hm…?”
‘Không có gì, không có gì đâu.”
Chúng tôi nhìn nhau một lúc rồi đi ra ngoài.
Hãy về nhà thôi.
Tôi không thể không lo lắng về những gì đã diễn ra được.
Đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm.
Đã khá muộn rồi.
Trong trường hợp này, tôi có nên đưa cô ấy về nhà không?
Nhưng không phải sẽ rất khó chịu sao, khi bị một nhân vật quần chúng theo chân về nhà vào buổi đêm?
Tachibana chắc cũng không muốn tôi biết nơi cô ấy sống đâu.
...Hãy đừng nghĩ về chuyện này nữa nào.
Rõ ràng là…
Tôi không nên làm những chuyện mà một tên “đẹp mã” nên làm.
"Tạm biệt. Nhớ cẩn thận trên đường về nhà đấy.”
“Ừ, cậu cũng vậy.”
Tôi tỏ ra hơi lạnh lùng khi nói vậy, nhưng vẫn nhận được câu trả lời bình thường.
Thật xấu hổ.
“...”
“...”
“...”
“...”
“Này…”
‘Cái đó…”
Chúng tôi dừng lại cùng một lúc và nhìn nhau.
“...Tại sao cậu lại đi theo tôi?”
“Đó là lời của tớ chứ? Tại sao cậu lại đi cùng tớ?”
“Bởi vì đây là đường về nhà tôi.”
“Tớ cũng đang trên đường về nhà…”
“Tôi cũng thế…”
Lời nói của cô ấy vang vọng trong đầu tôi.
“Ể…?”
Này...NÀY, tha cho tôi đi...