“Xong, tôi vừa lắp Barusan rồi đấy.”
Cuối cùng thì, chúng tôi quyết định Tachibana sẽ đến tạm nhà tôi một lát.
Và, tất nhiên là những thứ không nên bị nhìn thấy đã được giấu đi từ trước rồi.
Tôi cũng đã dọn phòng đôi chút.
Bởi lẽ phòng tôi thường khá bừa bộn.
Miễn là không có ai đến thì tôi sẽ có thể sống buông thả.
“Cảm ơn cậu.”
“Chỉ cần đợi hai tiếng thôi là chúng sẽ bị diệt sạch.”
“Phải...thật là tốt.”
“Cậu đang làm một khuôn mặt đáng sợ đấy.”
Hay nên gọi nó là biểu cảm kinh hãi nhỉ?
Cơ mà, chẳng có gì đặc biệt trong phòng Tachibana cả.
Không có đồ giặt hay quần áo bị vứt lung tung.
Có thể miêu tả nó với một từ “ngăn nắp”.
Đó là điều đương nhiên thôi.
Nếu không cô ấy sẽ không đời nào cho tôi vào phòng đâu.
“Đây, smartphone của cậu phải không?”
“À...phải. Xin lỗi vì đã gây rắc rối cho cậu.”
“Không vấn đề gì đâu.”
Tôi tìm thấy chiếc điện thoại ở trên giường.
Vậy nên tôi đã cầm theo. Mùi thơm của futon vẫn còn vương trên đó.
Tất nhiên là tôi không tự ý ngửi nó rồi.
“Cậu không có ốp điện thoại à?”
“Phải, không dùng ốp lưng thì sẽ dễ sử dụng hơn. Miễn sao không làm rơi là được.”
“...Hẳn rồi.”
Lại một lần nữa, tôi bất ngờ bởi vì sự đồng nhất về quan điểm với cô ấy.
Như thường lệ, suy nghĩ của chúng tôi hợp nhau một cách kỳ lạ.
“Cảm ơn cậu một lần nữa, Kusuba-san.”
Tachibana ngồi thẳng lưng trên đệm rồi cúi đầu.
‘Đừng lo, dù sao thì tôi cũng không có dùng barusan đâu.”
“Thật không? Vậy tại sao cậu lại có nó?”
“Bố đưa nó cho tôi khi tôi bắt đầu ra ở riêng.”
Ông ấy còn gửi tôi vài thứ nữa…
Một bộ futon tốt và một chiếc ghế tốt.
Trong khi đang thầm nói xấu bố mình là một con người thiếu ý thức, tôi chợt nhận ra một thứ.
Bởi lẽ đây là điều quá đỗi bình thường đối với tôi, nên tôi đã nhận ra nó quá muộn.
“Kusuba-san ở một mình à.”
“Chà...cậu cũng vậy.”
Không có nhiều học sinh cao trung sống một mình.
Đây cũng là điểm chung giữa chúng tôi.
Lý do tôi sống một mình là do bố muốn tôi có “sức sống”.
Hmm...đến giờ tôi hoàn toàn vẫn chưa hiểu ý của ông ấy.
‘Tớ sẽ trả ơn cậu trong tương lai.”
“Cậu không cần làm vậy...mà, dù tôi có nói thì cậu cũng chẳng nghe tôi đâu nhỉ."
“Phải. Chắc chắn rồi.”
“Tôi hiểu…”
Từ sự cố bữa trưa, rõ ràng là vô ích khi cố gắng tranh luận với cô ấy.
Sẽ an toàn hơn nếu để cô ấy trả ơn.
“Kusuba-san này.”
“Sao vậy?”
Tachibana tránh giao tiếp bằng mắt với tôi và nhìn sang hướng khác.
Khi tôi nhìn quanh phòng, cô ấy nói tiếp.
“Tớ nghĩ cậu là người tốt…”
“...Cảm ơn.”