“Ư…à…”
Như thường lệ, tôi ngủ 6 tiếng đồng hồ và thức dậy khi chuông reo.
Trong khi nhìn quanh đám bạn học đang đứng dậy chào và vui vẻ ra khỏi lớp, tâm trí của tôi lơ mơ một lúc.
Hôm nay Kyoya cũng không đến đây.
Sau khi lượn lờ vòng quanh lớp, hắn đi cùng Hinata đến câu lạc bộ.
Trên hành lang, tôi trông thấy Tachibana và bạn gái đeo kính, người mà tôi nghĩ đó là bạn của cô.
Lần này, tôi rời mắt khỏi Tachibana trước khi bị bắt gặp.
Nếu tôi giao tiếp bằng mắt, chắc chắn cô ấy sẽ phản ứng lại.
Không phải là tôi không thích, nói đúng hơn thì tôi không biết phải đáp lại ra sao, và tôi cũng có thể bị chú ý nữa.
Tốt hơn hết là tôi không nên lo lắng nhiều.
Giả bộ không nhìn thấy là cách tốt nhất.
Nhưng, tôi lại để ý một thứ khác…
“Hử?”
Một cô gái xuất hiện ngoài cửa sổ trong tầm mắt tôi.
Tôi chạm mắt với cô ta một cách hoàn hảo mà không suy nghĩ.
Tuy không bằng Tachibana, nhưng cô nàng vẫn rất xinh đẹp.
Khi so sánh với Tachibana, tôi nhận thấy cả hai vẫn có bầu không khí khác hẳn.
Cô gái ấy nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, rồi đột nhiên mỉm cười với tôi.
Cái quái gì vậy…
Chẳng có gì đặc biệt xảy ra sau đó cả, sự náo nhiệt ngoài hành lang cũng như lớp học dần lắng xuống.
Sau khi mọi người ra về gần hết, tôi đứng dậy và thong dong rời đi.
Chà…về nhà thôi.
Tôi tò mò về cô gái đó, nhưng tốt nhất là không nên xảy ra chuyện gì.
* * *
“Tôi đã đợi cậu đó, Kusuba-san.”
“...Tôi cũng muốn hỏi xem chuyện gì đang xảy ra đây.”
Tôi cố tình nói to để cho người khác có thể nghe thấy.
Tôi luôn sử dụng cổng phía nam của trường.
Cô gái này đang đợi ở trước cổng trường, nơi tôi gặp Tachibana lần đầu.
Có lẽ cô ta biết trước được tôi sẽ đi qua đây.
“Việc gì cậu phải chờ tôi ở đây chứ? Cậu thấy tôi trong lớp học rồi mà?”
“Tôi muốn nói chuyện với cậu. Mà chính xác hơn, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”
Một giọng nói rất dễ nghe.
Một phong thái đàng hoàng nhưng không quá trang trọng, khiến tôi cảm thấy thoải mái và tự tin.
Nếu nhìn cô ấy kĩ hơn, có thể thấy được một khuôn mặt cân đối, tạo nên ấn tượng về một vẻ đẹp truyền thống.
“Tôi không muốn bị hỏi đâu.”
“Phải, thật đáng tiếc.”
“...”
“Vậy rồi, câu hỏi thứ nhất.”
“Này!”
Khi tôi ngắt lời, cô gái cười khúc khích.
Cô ta điên thật mà…
Nghiêm túc mà nói, cô nàng này khó đối phó hơn Tachibana nhiều.
“Tôi không trả lời đâu.”
“Ồ, không sao đâu. Tôi chỉ muốn hỏi thôi, không cần cậu phải trả lời.”
“Ể…ý cậu là sao cơ?”
“Được rồi, được rồi.”
“Nếu vậy thì tôi muốn hỏi cậu trước.”
Tôi cảm thấy mình không thể thoát khỏi cô gái này, thế nên tôi hỏi ngược lại.
Tôi thậm chí còn không biết tên cô ta.
Là người duy nhất bị hỏi, tôi không thích thế.
“Được rồi, cứ hỏi đi.”
“...tên cậu là?”
“Susami Chitose. Năm hai lớp 5. Bạn của Rika và Hinata. Tôi biết về cậu sau khi điều tra đôi chút.”
“Tôi không hỏi nhiều đến thế…”
“Dù sao thì cậu cũng sẽ hỏi vậy nên tôi cứ trả lời thôi, cậu còn muốn biết thêm gì không?”
Rõ ràng là Susami chẳng hề quan tâm đến thông tin của cô ấy.
Đó là điều mà một kẻ dân thường như tôi không thể bắt chước được, đúng như dự đoán về một riajuu mà.
“Tại sao cậu lại hứng thú với tôi?”
“Vì dạo gần đây cậu trông khá thân thiết với bạn tôi.”
“...Chúng tôi không có thân thiết đến vậy.”
“Ồ! Ai cơ?”
“A…”
Chết tiệt…Tôi bị gài rồi.
Tôi thật ngu ngốc khi trả lời như thế.
Susami lại bật cười.
Nhưng trông cô nàng có vẻ vui hơn là chế giễu.
“Chà…câu hỏi của tôi là, cậu có thích Tachibana Rika không?”
Nói thật, tôi ghét câu hỏi này.
Tôi muốn tiến triển theo tốc độ của riêng mình, chứ không phải giống như một tên riajuu.