Khi quay trở lại phòng, tôi cởi giày Tachibana và đặt cô lên ghế trong phòng khách.
Tôi hít thở sâu để bình tĩnh lại.
Một người đàn ông không do dự mà ôm lấy một cô gái thật là tuyệt vời.
Tôi đặt giày Tachibana ở trước cửa và quay vào phòng khách.
Tachibana lấy khăn lau chỗ ướt với vẻ hối lỗi.
“...Thật xấu hổ khi nói ra, nhưng mà tớ sợ sấm chớp.”
“Chà, cũng đành chịu thôi. Sợ gián cũng khiến việc sống một mình trở nên phiền phức hơn mà.”
“...Tớ lại gây rắc rối cho Kusuba-san nữa.”
“Ổn mà, cậu chỉ cần nấu cà ri thôi.”
“...Cảm ơn cậu.”
Sau đó, tôi ăn món cà ri mà Tachibana nấu, trong khi cô ấy ngồi đối diện.
Suốt thời gian ấy, hơi ấm từ cơ thể Tachibana vẫn không hề biến mất.
Trái tim tôi đập nhanh mỗi khi nhớ lại cảm giác cơ thể nhỏ bé của Tachibana trên tay mình.
Tôi không thể dứt bỏ cảm giác ấy.
Xin hãy đối xử tốt với cô ấy.
Lời nói của Susami vang lên trong đầu tôi.
Tôi không quan tâm cậu làm thế nào.
Thật khác biệt.
Đó không phải cách của tôi.
“...Kusuba-san này.”
“Sao?”
“...Cậu có ghét việc làm bạn với tớ không?”
“...Không, không phải đâu.”
Ặc, chết tiệt thật…
Rõ ràng là Susami đã nói quá nhiều rồi.
“...Tớ đã nói rằng cậu không phải làm rõ mối quan hệ giữa hai ta.”
“...”
“Thế nhưng tớ thực sự muốn làm bạn với cậu.”
Tachibana ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.
Với một khuôn mặt nghiêm túc, cô ấy không hề trêu đùa hay lừa dối tôi.
“Tớ có làm phiền cậu không?”
Phiền phức ư?
Tôi chỉ sợ mà thôi.
Nếu tôi làm bạn và thân thiết hơn với cậu, tôi sẽ bị ghét bởi những người xung quanh.
Tôi biết điều đó, thế nên tôi đã chạy trốn ngay từ khi bắt đầu.
Trở thành bạn, kết thân với mọi người, trở nên hòa đồng không phải là thứ mà một kẻ như tôi có thể làm.
Tôi chỉ từ bỏ bởi tôi không thể làm được.
Nhưng tôi không muốn nói có.
Tôi sẽ không bị ghét, nhưng…
Không…
Kể cả nếu tôi bị mọi người ghét đi chăng nữa…
“Tớ sẽ làm bạn với cậu.”
“...Thật chứ?”
“Phải.”
Cô ấy muốn làm bạn với tôi.
Giờ đây, không đời nào mà tôi không hạnh phúc được.
Không liên quan đến việc người kia có phải là một cô gái xinh đẹp hay không.
Tôi hạnh phúc khi chính bản thân tôi được chấp nhận.
“Chà…dù cho hai chúng ta có trở thành bạn đi chăng nữa, cũng đâu có gì thay đổi nhỉ.”
“...Đúng rồi.”
“Có thật không?”
“Tớ không nghĩ vậy.”
“Cậu là người muốn kết bạn với tớ mà?”
“Có lẽ chúng ta không nhất thiết phải làm bạn đâu nhỉ?”
“Này, đừng đùa thế.”
Tachibana và tôi bật cười.
Vậy ra, đó không phải là một lựa chọn tồi.
Có vẻ như tôi đã có một người bạn mới rồi nhỉ.