Điểm đến của chúng tôi, siêu thị, nằm giữa trường học và khu chung cư.
Tachibana và tôi nhặt giỏ xách lên tay. Cả hai đi lòng vòng quanh các gian hàng tìm thứ mình muốn mua.
“Kusuba-san này.”
“Hmm…?”
“Cậu mua nhiều ramen cốc quá.”
“Cái này cần thiết với tớ lắm.”
“Không phải đâu.”
Tachibana nhìn thẳng vào mắt tôi.
Kể cả cậu ấy có nói thế thì ramen cốc chính là nguồn sống của tôi.
Nếu không mua nó thì tôi sẽ chết mất.
“Nhưng tớ cần thức ăn…”
“Cậu nên có một chế độ dinh dưỡng ăn uống hợp lí hơn đấy. Có nhiều lựa chọn khác cho cậu khi mua thức ăn mà.”
“Cà ri ăn liền á?”
“Các loại rau củ chẳng hạn.”
“Pizza đông lạnh?”
“Cá.”
“Bánh mì nướng sẵn?”
“Có vẻ chúng ta không thể nói chuyện với nhau được rồi.”
“Thật thế à?”
Nghĩ lại thì, Tachibana và tôi lại có thể trò chuyện cùng nhau một cách tình cờ.
Tachibana dễ gần hơn tôi tưởng, hay có thể nói là hoạt ngôn.
Nhưng điều quan trọng là tôi không cần phải lo lắng khi bắt đầu một cuộc trò chuyện.
Vì lí do nào đó, khi nói chuyện với Tachibana, tôi không cảm thấy mình cần phải cố gắng kiểm soát chủ đề nói hay nhịp độ của cuộc trò chuyện.
Chẳng biết là do chúng tôi có lối suy nghĩ và giá trị quan giống nhau không nữa.
Hay có lẽ chỉ là cả hai đều không có mong muốn được yêu thích hoặc làm hài lòng đối phương.
Tôi không rõ điều đó là tốt hay xấu nữa.
Tôi không biết Tachibana có suy nghĩ như thế nào cả.
Nhưng đối với tôi, đây không phải là chuyện dễ dàng gì.
“Mua thêm cái này nữa.”
“Này, đừng đặt vào đó mà không có sự cho phép của tớ.”
“Nó tốt cho sức khỏe của cậu đấy. Mà ăn chung với cơm cũng ngon nữa.”
“Nhưng tớ không thích.”
“Không thích á?”
“Cậu cũng ghét gián mà."
“Chúng ta đang nói về đồ ăn. Và tớ đã có sẵn tâm lí chán ghét chúng nó rồi, đó là tình huống bất khả kháng.”
“Thế Tachibana này, cậu không ghét cụ thể bất kì thứ gì, phải không?”
“...Tớ không.”
“Trả lời cộc lốc quá, không phải đáng ngờ lắm sao?”
“Aaaa, tớ phải mua nước tẩy rửa đây…”
“Cậu ăn gian thế…”
“Sau tiếng “aaaa” của Tachibana, chúng tôi bắt đầu mua sắm.”
Một lúc sau, tôi hoàn thành việc thanh toán riêng với Tachibana và bắt đầu gói ghém đồ phía sau cô ấy.
Tachibana lấy ra một chiếc túi tái sử dụng và để những thứ cô ấy mua vào trong đó.
“Đừng có bỏ hết mọi thứ vào trong như thế.”
“Cậu mới là người nên làm chuyện đó đấy.”
“Đàn ông đều vậy mà.”
“Giới tính không liên quan, đây là vấn đề của con người.”
“Chẳng biết có phải không nữa…”
“Không sai đâu.”
Chúng tôi rời siêu thị cùng nhau và đi thẳng về căn hộ.
Không giống tôi, người chỉ mua thực phẩm, túi của Tachibana đầy những đồ nhật dụng.
“Ừm…”
“...Sao vậy?”
“Tớ sẽ cầm hộ cho.”
“Ổn mà, trông nó không nặng như vẻ bề ngoài đâu, cảm ơn cậu.”
“Tớ hiểu rồi.”
Tôi thu lại bàn tay vừa chìa ra.
Tôi sẽ giúp nếu cậu ấy cần giúp, còn nếu không thì tôi sẽ không làm gì.
Đó cũng có thể coi là “bạn bè” nhỉ.
Tôi chắc chắn rằng Tachibana cũng nghĩ vậy.
“Kusuba-san tốt bụng thật đấy.”
“...Cậu nói như vậy thì…”
“Cậu có thể tha thứ cho Satsuki ngay lập tức, còn tớ thì lại nổi nóng.”
“Chà…cô ấy là bạn gái của Kyoya mà.”
“Thế là cậu sẽ tha thứ nếu đó là bạn gái của bạn mình à?”
“Nói đúng hơn là tớ biết điểm tốt của cô ta. Tớ biết lí do cô ấy nổi giận nên cũng không để bụng lắm.”
“...Vậy à?”
Khi đến gần khu căn hộ, Tachibana hướng tầm mắt về phía trước.
Như mọi khi, tư thế của cô ấy mang lại một bầu không khí nghiêm túc.
Dù cho dáng người nhỏ nhắn, nhưng cô ấy lại có ngoại hình xinh đẹp và khí chất trang nhã.
“Nhờ có Kusuba-san mà Satsuki và Natsume-san bắt đầu hẹn hò.”
“Tớ không nghĩ vậy, Kyoya cứ vô ý nói vậy mà thôi.”
“Thật vậy sao?”
“Phải, tớ chỉ lắng nghe cậu ta nói thôi. Họ không hẹn hò do tớ ở đó đâu.”
“Đôi khi những gì xảy ra trước mắt cũng không thể diễn tả được hết sự việc đâu.”
“Đúng rồi, nhưng đó không nhất thiết phải là tớ.”
Không phải chỉ mình tôi mới có thể lắng nghe và cảm nhận câu chuyện của người khác.
Ai cũng có thể làm được.
Và nếu có người khác thì tôi chỉ mong rằng tốt hơn hết đó không phải mình.
“Nên là sự biết ơn của cậu ta với tớ không lớn đến thế đâu. Chỉ là do tình cờ cậu ta kể chuyện cho tớ thôi…”
“...Thật vậy sao?”
“Ế…?”
Tachibana nhìn thẳng vào tôi.
Cô ấy ngẩng đầu lên và ủ rũ nói.
“Nếu cậu có nhiều bạn như Natsume-san, cậu có thể hỏi xin lời khuyên càng nhiều càng tốt. Tớ yêu quý Satsuki như một người bạn nên tớ đã để ý cô ấy.”
“...”
"Thế nhưng Natsume-san lại chọn cậu để xin tư vấn tình yêu quan trọng như thế. Tớ biết rằng cậu ấy biết lí do tại sao mình làm vậy, và lựa chọn của Natsume-san không hề sai.”
“...Tại sao?”
Tachibana quay sang nhìn tôi khiến tôi vô thức dừng lại.
Cả hai chúng tôi đang đối mặt với nhau giữa đường.
“Tại sao…cậu lại nghĩ vậy…? Tớ chỉ là một kẻ u ám và ích kỷ mà thôi.”
“Tớ nghĩ như vậy đấy. Không có lí do nào khác cả.”
“...”
“Bản thân cậu cũng có nhiều điểm tốt hơn cậu tưởng đó.”
“...Bất khả thi.”
“...Vậy à.”
Cuối cùng, Tachibana lại quay về đi bên cạnh tôi.
Tất nhiên là tôi không có suy nghĩ như vậy về bản thân mình.
Thế nhưng, tôi hạnh phúc vì lời nói của Tachibana.
Kể cả khi những người khác không có suy nghĩ như vậy, Tachibana vẫn thế.
Chỉ riêng suy nghĩ đó thôi đã khiến tôi cảm thấy hạnh phúc rằng bản thân được chấp nhận rồi.
Thế nhưng…
“...Tachibana này.”
“Có chuyện gì sao?”
“Tớ không nghĩ là cậu có mắt nhìn người tốt cho lắm.”
“Không có đâu. Bạn bè của tớ đều là những người rất tốt.”
“...Tớ hiểu rồi.”
Nhưng liệu có tôi trong đó không?
Tôi đã quyết định để lại câu hỏi ấy vào một ngày khác.