“Mà này, Kusuba-san.”
“...Hmm?”
Tôi buột miệng trả lời khi tên mình được gọi.
Tôi thực sự không quen được người khác gọi cho lắm.
Lí do thì quá rõ ràng rồi.
“Cậu…”
“Ừ? Có gì không?”
Giọng nói ấy đến từ Satsuki Hinata, người ngồi chéo về phía trước tôi.
Cô nàng là một người có ngoại hình xinh đẹp, dáng vẻ điềm đạm cùng với khuôn mặt mang nét tự tin.
Giờ đây, cô ấy nói với giọng điệu căng thẳng, khiến một thằng nhân vật quần chúng như tôi không khỏi cảm thấy lo lắng.
Không khác gì chú ếch nhỏ đang bị một con rắn nhắm đến cả.
Làm ơn đừng ăn tôi.
“Có vẻ như gần đây cậu đang có một mối quan hệ tốt với Rika nhỉ?”
“Chà…cái này…Ai đã nói với cậu vậy?”
Thẳng thắn thật…
Tachibana, Susami và giờ là Hinata. Mọi riajuu đều thẳng thắn như vậy đấy.
“Kyoya nói.”
“...Kyoya?”
“Tuyệt mà, phải không?”
Kyoya nhìn tôi khi đang cười toe toét.
Cái thằng này…đấy là sự riêng tư của người khác…
“...Không hẳn đâu, bọn tôi chỉ nói chuyện với nhau đôi chút thôi.”
“Thật chứ? Rika này, cậu có đồng ý không?”
“Tớ không. Chúng tớ là bạn và có mối quan hệ rất tốt.”
“Tôi…”
Tôi nhìn về phía Tachibana nhưng cô nàng vẫn thản nhiên như không.
Có lẽ như vậy vẫn chưa đủ…
“Tachibana-san”
“Tại sao cậu lại phải nói dối, Kusuba-san?”
“Không…ý tôi là…nói dối…chờ đã…”
“Bỏ qua cho cậu ấy đi, cậu ấy chỉ đang bối rối do chỉ có mình anh làm bạn trong một thời gian dài thôi.”
Những lời Kyoya vừa nói thật sự rất bất lịch sự.
Nhưng mà rõ ràng là cậu ta nói đúng.
Không sai đi đâu được.
Chắc chắn, việc tôi kết bạn với Tachibana là không thể chối cãi.
Thế nhưng, tôi không đủ tự tin để có thể dõng dạc nói rằng: “Tôi là bạn của Tachibana Rika.”
Nên đó là lí do mà đôi mắt Hinata thực sự đáng sợ.
Có lẽ cô ấy đang nghĩ rằng “Có một con bọ đang dính lấy bạn mình.”
Tôi cảm giác rằng cô ta nghĩ vậy.
“Động cơ của cậu là gì?”
“Này, Satsuki.” (Kyoya)
“Không…không phải vậy…có một vài chuyện…”
Vì lí do nào đó, tôi có cảm giác như mình đang bị xét xử trước tòa vậy.
Tôi đoán rằng cô ấy không thích sự thật là tôi đang khá gần gũi với Tachibana.
Nói thật thì, tôi không nghĩ cô ấy hành động mà không có lý do.
“Nếu cậu tiếp cận Rika có mục đích thì tôi sẽ không tha thứ cho cậu.”
“Satsuki.”
Cái logic gì vậy…
Có vẻ như tôi không được tin tưởng thì phải.
Chỉ thế này thì tôi sẽ không lùi bước đâu, bởi lẽ tôi từng được bảo rằng.
Ngoài bản thân Tachibana ra, nếu mọi người nói tôi không được làm bạn với Tachibana, thì liệu tôi có nên dừng lại chỉ bởi vậy không?
“Cậu quá khả nghi. Tôi sẽ không để yên như vậy đâu.”
“...Satsuki” (Tachibana)
“Ồ, tôi hiểu rồi. Tôi chỉ cần tránh xa cô ấy thôi chứ gì?”
“Đó là điều tốt nhất. Ngay từ ban đầu, cậu không bao giờ nên làm bạn với Rika.”
“SATSUKI.”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và rõ ràng vang lên. Tôi và Hinata đông cứng lại.
Tachibana nhìn Hinata với ánh mắt lạnh băng.
“Satsuki. Dừng lại ngay.”
Tachibana nói với giọng giận dữ.
Với không khí lạnh lùng mà lại mang chút hằn học, ánh nhìn của cô ấy như thể xuyên thấu Hinata.
“Ừm…bời vì…Kusuba…”
“Tớ là người muốn kết bạn với Kusuba-san. Và cậu ấy không phải loại người như cậu nghĩ đâu.”
“Tớ…nhưng…nó…”
Trước lời nói mang sự giận dữ của Tachibana, Hinata như thể đứa trẻ nhỏ đang bị bố mẹ la mắng vậy.
“Tớ không thể tha thứ cho điều đó, kể cả là với bạn của mình.”
“Tớ…được rồi.”
Sau khi Tachibana nói vậy, Hinata phồng má rồi im lặng.
Cô ấy nghe lời Tachibana và ngồi xuống lại.
“Phải rồi, Satsuki, em đang cư xử bất lịch sự đấy. Ren đâu có đủ khả năng hay can đảm để làm như vậy đâu, cậu ấy chỉ nghĩ quá nhiều thôi.”
“Này.”
Kyoya xen vào và nở nụ cười, khiến tôi để ý rằng bầu không khí kì lạ đang dần biến mất.
Đúng như mong đợi từ Kyoya, cậu ta biết mình phải làm gì.
“Tha thứ cho cô ấy nhé, Tachibana. Cô ấy chỉ đang lo lắng cho cậu thôi.”
“...Phải, Tớ xin lỗi vì đã nói hơi quá.”
“Rika…”
Có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết an toàn rồi.
Mà…Tachibana vẫn chưa nguôi giận.
Tuy không giống tôi cho lắm, nhưng mà tôi thực sự cảm thấy vui khi Tachibana bảo vệ cho mối quan hệ của bọn tôi.
Tachibana thực sự nghĩ về tôi như một người bạn.
Không, đó chỉ là tính cách của cô ấy như vậy thôi, đó là điều bình thường.
“Tớ xin lỗi, nhưng tớ phải rời đi bây giờ. Satsuki, tớ đi đây.”
“Không…”
Khi Hinata với tay ra giữa không trung, Tachibana đã đi mất khỏi lớp học.
Đoạn, tôi để ý thấy một vài ánh mắt hiếu kỳ của các học sinh trong lớp vào mình.
Chà, cũng không thể khác được.
Tôi nhún vai khi ngồi với Kyoya và nhanh chóng thu dọn phần còn lại của bữa trưa.