“Nhân tiện…tớ vẫn chưa mua lại được barusen giống cái cậu cho tớ.”
“Không, không. Ổn thôi mà. Dù sao tôi cũng không dùng đến nó.”
“Thế thì tớ sẽ làm cái khác bù vậy.”
“Cái khác gì cơ?”
“Để tớ nghĩ xem.”
Tachibana nói chuyện với tôi khi nấu ăn.
Tôi càng ngày càng thấy hứng thú vì cô nàng không nói gì về món cô đang nấu cả.
“Cơ mà sao cậu lại chẳng e dè gì khi vào nhà đàn ông vậy? Cậu không sợ sao?”
Đây là chủ đề mà tôi không muốn nói.
Nhưng mà tôi cũng chẳng thể để yên được.
“Nếu là nhà người con trai khác thì tớ sợ. Nhưng nếu là Kusuba-san thì không.”
“Này, ý cậu là sao vậy?”
Tôi không phải là một chàng trai bình thường ư?
“Thật nguy hiểm nếu xảy ra chuyện gì. Có một số người còn không hiểu chuyện và làm những điều ngu ngốc. Nhưng Kusuba-san không như vậy.”
“..ồ.”
Tôi như thể không thở được.
Tôi mới được khen đó à?
Có thể coi đó là “sự tin tưởng” nhỉ.
“Nhưng cậu rất xinh đẹp mà, tốt hơn cậu nên cẩn trọng một chút chứ.”
Tôi vô tình bật ra suy nghĩ thực sự của mình.
Tachibana dường như không cảm thấy ghê tởm như tôi nghĩ, mà cô ấy thậm chí còn chẳng quan tâm.
Chắc là do cô ấy quen được khen rồi.
“Tùy theo tình huống mà tớ sẽ giữ một khoảng cách nhất định đấy, nhưng giờ thì tớ không làm vậy.”
“...Tôi hiểu rồi.”
Một câu trả lời thật sự đơn giản.
Đúng như tôi đoán, cô gái này đã 16 nồi bánh chưng rồi, hẳn cô đã trải qua nhiều tình huống tương tự.
“Hmm…Nhiều món thật đấy.”
Khi nhìn qua đôi tay đang nấu ăn thoăn thoắt của Tachibana, tôi không thấy vui hay ngạc nhiên gì về số lượng món ăn cả.
“Những món này đều có thể bảo quản được, vậy nên tớ nấu hơi nhiều.”
“Ồ…ý hay đấy.”
“Chúng có thể bảo quản tối đa được 3 ngày, cậu nên ăn nhanh trước khi cảm thấy chán.”
Khi nói xong, Tachibana dọn chảo và bắt đầu bày thức ăn lên đĩa.
Chúng tôi dùng toàn bộ đĩa trong nhà vì có rất nhiều món.
“Xong.”
Mùi hương làm kích thích khứu giác tỏa ra từ đĩa thức ăn.
Trông chúng ngon thật.
“Cà ri rau củ và thịt xông khói, cùng với gà Negimayo.”
“Ồ…ngon ghê.”
Khi tôi nói vậy, Tachibana chống tay lên eo và hơi ưỡn ngực.
Không cần phải nói, cử chỉ đó thật dễ thương.
Cơm cũng được hâm trong lò vi sóng.
Cả hai chúng tôi ngồi đối diện nhau, chắp tay lại.
“Itadakimatsu.”
Chà chà…
Thức ăn ngon tuyệt.
Tôi khen cơm ngon, nhưng tôi vẫn chẳng thể dừng đũa, đặc biệt là món gà Negimayo.
“Những món này đều rất ngon.”
“Cảm ơn cậu.”
Tachibana nom rất vui mừng.
Thành thật mà nói, kể cả tôi cũng rất hài lòng.
Tôi có thể tiêu bao nhiêu cái barusen cũng được, chỉ để ăn những món này lần nữa.
“Hmm…Không biết lũ gián có mò ra nữa không nhỉ.”
“...?”
Tachibana, hiển nhiên đang mang một biểu cảm kỳ lạ trên khuôn mặt.