"Ở đây sao?"
"Phải, chỗ này khuất lắm. Lại đây."
Tôi ngồi trên bậc thang dẫn đến sân thượng.
Tuy nhiên, sân thượng của trường luôn bị đóng chặt.
Do đó, không có ai lên đây cả.
Có lẽ đây là một quyết định thông thường, nhưng ổn thôi.
Ngồi cạnh nhau trên bậc thang, chúng tôi cùng mở hộp đồ ăn trưa.
"Ồ."
"Trông ngon thật đó nhỉ." Tôi nói.
Thịt, rau, trứng và cá.
Một hộp bento được làm rất tuyệt với sự cân bằng hoàn hảo từ màu sắc đến nguyên liệu.
Nó khác hoàn toàn loại bento mua ở cửa hàng tiện lợi.
Tôi vẫn chưa ăn, nhưng khá chắc là nó sẽ ngon lắm đây.
"Của cậu đây…"
"Hửm…? Ồ...cảm ơn."
Tôi nhận được một hộp đựng đũa trông khá sành điệu với tông màu đỏ thẫm. Tôi chắp tay lại với nhau.
"Itadakimatsu."
"Itadakimatsu."
"Cậu thử chút Tamagoyaki đi."
"Ừm…Nó ngon lắm."
Có thể coi đó là món Tamagoyaki ngon nhất mà tôi từng được nếm.
"Thật...thật sao? Cảm ơn cậu vì lời khen."
Khi nghe tôi nói vậy, Tachibana nở một nụ cười nhẹ với khuôn mặt có phần thỏa mãn.
Vừa ngon miệng vừa dễ thương.
Tôi dùng đũa gắp mà không hề ngơi tay, mọi thứ đều nhanh chóng trôi xuống dạ dày.
Có lẽ đây là bữa trưa ngon nhất mà tôi từng ăn.
"...Bữa ăn ngon lắm. Gochisousamadeshita. "
"Cảm ơn lời khen của cậu. Tớ thực sự rất vui."
Tôi gói hộp bento lại và trả cho Tachibana.
Sau khi nhận, Tachibana cũng ăn xong phần của cậu ấy.
"Cảm ơn cậu vì ngày hôm đó." Tachibana nói.
"Không, ổn thôi mà. Tôi chỉ làm việc đó vì tôi thấy phiền thôi."
"Thật kinh khủng, phải không?"
"Nếu là về những gì cậu ta nói thì ừ, đúng rồi đấy."
…
Trước khi kịp nhận ra, tôi đã có thể nói chuyện một cách tự nhiên với Tachibana.
Chắc là do cơm ngon chăng?
Nhưng tôi cảm thấy mình không quan tâm đến lý do lắm.
"Cậu ấy nên vui vì tớ chịu lắng nghe chứ." Tachibana nói.
"...hừm."
"Tớ thậm chí đã từ chối, nhưng mà…" cô nói. "Cậu ấy còn có đủ can đảm để hỏi lý do. Tại sao tớ lại từ chối cậu ấy, thậm chí còn phàn nàn về nó cơ chứ?"
"...Hừm."
"Thật là ích kỷ," cô ấy nói. "Đó là tại sao tớ…"
"Phải…"
Tôi để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Tachibana.
Ôi trời, có vẻ như tôi đã nói vài điều vô nghĩa rồi.
Có vẻ hơi thô lỗ quá.
Tôi thấy chuyện này thật phiền phức.
"Ừm… phải, tôi đồng ý."
"Không, xin lỗi. Tớ chỉ đang lảm nhảm và muốn nghe lời giải thích thôi."
"Ồ, được rồi. Chà, ý tôi là…"
"Kusuba-san, cậu…"
Ngay lúc ấy, tiếng chuông vang lên, át đi lời nói của Tachibana.
Có vẻ như có thể nghe rõ tiếng chuông ở đây.
Đây là thời khắc mà tôi đã đợi.
Tôi đứng dậy và nhìn về phía Tachibana.
"Tạm biệt." Tôi nói. "Cảm ơn cậu."
Tôi chỉ để lại hai lời cho cậu ấy và đi xuống cầu thang.
Đó là dấu hiệu kết thúc.
Mối quan hệ giữa tôi và Tachibana đã kết thúc rồi.
Tôi sẽ không nói về chuyện này thêm nữa.
Đó là con đường tôi đã chọn. Con đường "đúng đắn" của cuộc đời.
Vậy nên tôi không hề để lại gì phía sau, cũng như không nghe những lời nói bị tiếng chuông át đi.
-----------
"...thật giống tớ." Tachibana dừng lời, nhưng không có ai nghe thấy cô cả.
Là Itadakimatsu nhưng dùng khi kết thúc bữa ăn.