How to Keep a Distance from a Beautiful Girl

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

(Đang ra)

Trở thành tên phản diện NTR nữ chính

Bạn nghĩ đây sẽ là một câu chuyện về phản diện hoàn lương? Không, anh chàng của chúng ta bị đưa vào tình thế không thể cứu vãn: Khi nhân vật phản diện đã cướp nữ chính khỏi tay nhân vật chính.

16 253

Thiếu Nữ Vùng Đầm Lầy!

(Đang ra)

Thiếu Nữ Vùng Đầm Lầy!

Gotou Juuzou

Thế là câu chuyện thấm đẫm nước mắt về anh - hay đúng hơn là cô ấy - bắt đầu từ đây.

2 2

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su~

Kata Rina

["tỷ lệ đụng quái trong game thánh sao lại có thể vô lí thế......?" ]

120 1206

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

76 8084

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

(Đang ra)

Tận Thế: Tôi nhảy qua nhảy lại giữa việc biến nam rồi biến nữ

Tiếu Bì Đích Ngũ Hoa Nhục

3. Tận thế phi điển hình, có yếu tố Cthulhu, nhưng sẽ không xuất hiện tà thần trong tác phẩm gốc, thế giới quan do bản thân tác giả đặt ra.

66 685

Volume 1 - Chương 1.4: "Chỉ cần theo tớ thôi."

"Ừm... Đây là cái gì?"

Tôi cất tiếng hỏi vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.

Như đã hứa, tôi gặp Tachibana ngoài hành lang lớp học để nhận bữa trưa từ cô ấy.

Thế nhưng trái với những gì tôi mong đợi,Tachibana lại đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ được bọc bằng tấm vải màu vàng.

"Cậu không thấy sao? Đây là hộp đồ ăn trưa của cậu."

"Không, không phải. Tại sao cậu lại làm thế? Thỏa thuận của chúng ta không phải như vậy mà."

Tôi mua thứ mà Tachibana hài lòng, và "nhận lại" nó.

Lẽ ra nó phải như vậy.

Nhưng điều này lại trái với thỏa thuận. 

Tình hình đang ngày càng tệ hơn.

Những ánh nhìn kỳ lạ hướng đến bản thân khiến tôi tỉnh táo lại.

Chết tiệt!

Thật ngốc khi tôi nghe lời cô ấy...

Giờ đây, tôi ghé khuôn mặt mình lại gần Tachibana và nói thầm để cho những người khác không nghe thấy.

Khi tôi hỏi lại, câu trả lời tôi nhận được còn tệ hơn dự tính...

"Tôi tưởng cậu đang trả ơn tôi mà nhỉ?"

"Tớ là người quyết định mình sẽ trả ơn cậu, và tớ chịu trách nhiệm về mấy thứ nguyên liệu, vậy nên hãy coi đây là sự trả ơn của tớ."

"Nó đã thay đổi rồi...chết tiệt."

Tôi bất giác ôm đầu.

Cuộc tranh luận dần trở nên vô nghĩa vì những gì cô ấy nói đều đúng cả.

Nếu nghĩ kĩ thì số tiền phải bỏ ra để mua một hộp cơm sẽ lớn hơn. Vậy nên... cô ấy là người đúng.

Tôi sẽ gặp ít rắc rối hơn nếu nhận thứ này.

Nhưng...

"Tại sao lại là bento?"

"Trông cậu không khỏe mạnh chút nào, thế nên tớ đã làm thức ăn giàu dinh dưỡng cho cậu."

"Tôi ổn với những thứ đồ mua từ cửa hàng tiện lợi."

"Đó là đồ ăn sẵn, nó sẽ không tốt cho sức khỏe của cậu đâu. Và còn.."

Nói đoạn, Tachibana lấy ra một thứ khác, được bọc trong tấm vải màu xanh lục.

Rõ ràng là hình dạng của nó giống y như chiếc hộp tôi vừa nhận được. 

Tôi có linh cảm xấu về chuyện này.

"Vì để sử dụng tiền bạc một cách tốt nhất có thể, tớ đã làm nó cho hai người."

"...Vậy?"

"Hãy đi nào."

"Whoa, đợi đã! Ý cậu là sao? Tôi sẽ không đi đâu cả."

Tachibana đột ngột nắm tay tôi và kéo đi.

Đúng như dự đoán mà, điều này thật rắc rối...

"Vậy cậu không ăn à?"

"Ăn?! Tất nhiên là tôi sẽ ăn rồi! Nhưng tại sao chúng ta lại ăn cùng nhau?"

"Tại vì tớ sẽ không thể đảm bảo rằng cậu có ăn đúng cách hay không."

"Cứ tin tôi đi."

"Tớ không tin cậu."

Hình như tôi đã nghe câu này từ hôm qua rồi thì phải.

Đôi mắt mở to của Tachibana nói lên rằng cô ấy sẽ không từ bỏ.

Nhưng tôi cũng không có ý định từ bỏ đâu.

Tôi không chắc nữa...

Nhưng...

...Nếu chỉ có sự việc hôm qua thôi, những tin đồn có thể sẽ dừng lại và không trở nên nghiêm trọng.

Nhưng giờ đây đang có rất nhiều sự hiểu lầm. Chúng tôi nhất định cần phải tránh nói chuyện về chủ đề này.

"Ổn thôi mà, chỉ cần theo tớ thôi."

"Không, tôi không thích."

"Ăn trưa một mình trong lớp sẽ bất tiện cho cậu đấy."

Bất tiện cho tôi á?

Sao cô ấy lại nói vậy?

"Khi nói chuyện với cậu ngày hôm qua, tớ đã biết được cậu như thế nào rồi. Dựa vào tính cách của cậu, tớ khuyến nghị cậu nên ăn trưa với tớ."

"Hả...C-cái gì cơ..."

"Hãy cùng ra khỏi lớp thôi. Đó là điều tốt nhất mà chúng ta cần làm bây giờ."

Đến cuối cùng, tôi vẫn chẳng thể cãi lại được lời nói của Tachibana.

Và thế là, chúng tôi đi đến nơi mà không ai có thể trông thấy.

Nó sẽ khiến những người xung quanh ít hiểu lầm tôi hơn. Và Tachibana có thể thấy tôi ăn bento.

Đó là vì lợi ích của cả hai người.

Là những gì mà Tachibana đã nói.

Tôi bị thuyết phục một nửa, nhưng tôi vẫn còn một chút không từ bỏ.

Tôi bắt đầu đi nhanh hơn để thu cánh tay lại từ Tachibana.

Tôi sẽ không để cậu tự tiện kéo tôi đi thế này đâu.

Nhưng dường như, tôi nhận ra rằng mình đã vô tình đồng ý.

"...cậu hiểu cảm xúc của mọi người quá nhỉ."

Tôi nói ra với chất giọng mỉa mai.

Thế nhưng, câu trả lời của Tachibana lại khiến tôi ngạc nhiên thêm lần nữa.

"...Tớ cũng có thể hiểu cảm xúc của cậu đấy."