"Kusuba-kun"
Đó là vào khoảng thời gian tôi chuyển lớp hồi năm hai sơ trung.
"Mọi người trong lớp đang muốn tổ chức một buổi hoạt động tập thể, còn cậu thì sao?"
Cậu ta là người nhanh nhảu, một tên Riajuu chính hiệu.
Tôi nghĩ cậu ta sẽ là trung tâm giữa những người sôi nổi và những kẻ như tôi, gắn kết cả lớp lại vào năm tới.
Cậu ta là mẫu người mà không ai có thể không thích, chỉ vậy thôi.
Tôi đoán đó là lí do tại sao cậu chàng lại cố gắng tạo dựng một nơi mà mọi người có thể hiểu nhau một cách nhanh chóng.
Tôi nghĩ cậu ta là người tốt, chắc chắn rồi.
"Không, đừng làm phiền tôi."
"...Cậu có kế hoạch khác rồi sao?"
Thật lạ khi cậu ta lại sử dụng từ "kế hoạch".
Chẳng có cái "kế hoạch" nào ở đây cả.
Nhưng mà "lý do" thì tôi có đấy.
Có lẽ, nếu có lý do duy nhất để từ chối, thì đó là đã có "kế hoạch" hoặc đã có "hẹn trước".
Đó là cách nghĩ mà tôi chẳng thông cảm được.
"Không, tôi không có…"
"...Thế thì tại sao?"
"Tôi không hợp với những hoạt động tập thể. Đừng lo, cứ đi với những người mà cậu muốn."
Kết bạn với mọi người, khuấy động không khí ở đây đó.
Tôi thừa biết cách sống đó chẳng hợp với tôi chút nào.
Nếu có cơ hội, ít ai sẽ đi chơi một mình và sống lặng lẽ trong trường.
Cách sống này khiến tôi cảm thấy thoải mái, và nó cũng hợp với tính cách của tôi.
Đó là lý do tôi không muốn đi hoạt động tập thể.
"...Thật tệ khi làm hỏng bầu không khí của lớp chỉ vì lý do ích kỷ như vậy."
Cậu ta nói với ánh mắt và giọng điệu khinh khỉnh khó chịu.
Tôi không hiểu ý cậu ta muốn nói là gì.
Tại sao tôi ở một mình lại có thể làm thay đổi bầu không khí của lớp được?
Cơ mà, có ai lại không tham gia với lớp chỉ vì bầu không khí của lớp tệ đi chứ?
Tại sao mọi người lại không chấp nhận việc có những kẻ như tôi?
"...Hể...Được thôi, làm theo những gì cậu muốn vậy."
Nghe tôi nói, mặt cậu ta méo xệch như thể sắp nôn.
Cuối cùng, tôi đã dành thời gian với một nhóm nhỏ ba người.
Tôi chẳng kết bạn với bất kỳ ai trong đó cả, nhưng tôi nghĩ làm vậy không hợp lý lắm.
Tên riajuu đi thuyết phục tôi đã không còn nói chuyện với tôi nữa.
Giờ khi nghĩ về nó, có lẽ cậu ta đã đúng.
Tôi quả là một tên ngốc khi trả lời lý do tại sao tôi không muốn đi một cách thành thực như vậy.
Giá trị của tôi hoàn toàn khác với họ.
Như một con bọ không thể đồng cảm cũng như chấp nhận.
Và thực tế là tôi đã nhận ra rằng đó là điều tốt nhất mà tôi rút ra được sau trải nghiệm ấy.