Chuyến đi đến Kaitori-Zushi của tôi đã tan thành mây khói do cuộc gặp gỡ với Tachibana.
Và tệ hơn nữa… Mối quan hệ tưởng chừng đã kết thúc giữa tôi và Tachibana đang dần được gắn kết lại, dù chỉ một chút.
Tuy nhiên đây là điều không thể tránh khỏi.
Ai mà ngờ được một cô gái xinh đẹp lại một thân một mình đến ăn ở Kaitori-Zushi, lại còn ngồi cạnh tôi nữa chứ.
Đây chắc chắn là tai nạn.
Một tai nạn không thể lường được.
Thế nên tôi đã tin tưởng vào bản thân, xốc lại tinh thần và ra ngoài ăn một lần nữa.
Nhưng lần này tôi đến nơi khác.
"Chào mừng quý khách."
Đó là một nhà hàng Tsukemen tư nhân nằm gần khu đô thị quanh nhà ga.
Tsukemen hải sản ở đây thực sự rất ngon.
Giá cả tuy hơi cao, những 1000 yên, nhưng chất lượng thì hoàn toàn xứng đáng.
Khả năng Tachibana đến nhà hàng này GẦN NHƯ là bằng không.
Không khí ở đây rất khác. Theo tôi biết thì hầu hết khách hàng ở đây đều là những ông già.
Tôi lại ngồi tại quầy.
Và...chào mừng trở lại, cuộc sống thường nhật của tôi.
Nhưng…
"...Tại sao cậu lại ở đây?"
Tôi thực sự muốn đấm bản thân mình vài cái khi nói chuyện với nữ khách hàng ngồi cạnh mình.
Ngồi kế bên tôi, lại một lần nữa là Tachibana Rika.
Hôm nay cô ấy ăn mặc giản dị còn hơn cả lần trước nữa.
Chính xác hơn, cô ấy đang mặc chiếc áo phông đen và quần denim.
Cô ấy trông giống một đứa con trai.
Tachibana là một cô gái đẹp đến nỗi dù có mặc bộ đồ như vậy cũng không mất đi vẻ dễ thương.
Nhưng không phải tôi đang xét nét gì gu thời trang của cô ấy đâu…
"Tôi mới là người hỏi câu đó chứ, khi trông thấy cậu mặc bộ đồ này."
"Tớ đã hỏi cậu trước, nhưng ý cậu là sao?"
"Ý của tôi là tại sao cậu lại ở đây?"
"Cậu hỏi khác gì tớ đâu? Tớ đến đây ăn tsukemen hải sản, món đó ở đây ngon lắm đấy."
"Ồ, đúng là nó ngon thật, tsukemen hải sản ấy."
Hả, khoan đã. Tôi không muốn biết cái này.
Tại sao cô ấy lại đến cùng một nơi với tôi?!
"Tôi không bỏ cuộc đâu." Tôi tự nhủ.
Tôi chẳng thể nào tránh xa khỏi cô nàng này được.
Tôi thậm chí đã chọn cửa hàng mà mình nghĩ sẽ không có khả năng gặp cô ta ở đây.
Thế nhưng…
"Ồ, đợi một chút cho món tsukemen nhé. Tachibana-san là khách quen, nên tôi sẽ cho thêm một chút."
"Cảm ơn." Cô ấy nói.
Cô ấy còn đến đây thường xuyên cơ…
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên tôi được phần ăn thêm…
"Cảm ơn Kusuba-san nữa. Vâng, một phần ăn thêm."
"..."
Chỉ có một khả năng thôi.
Đó là sự trùng hợp khi quan điểm và cách sống của chúng tôi tương đồng với nhau.
Đó là khả năng duy nhất.
Nhưng có thật là nó khả thi không?
Tình huống này, trùng hợp? Thậm chí là hai lần?
"...Chúng ta thực sự giống nhau, phải không?"
Lúc cô ấy nói vậy, tôi hồi tưởng lại.
Lời nói mà tôi đã bỏ ngoài tai khi chúng tôi ăn trưa trên cầu thang.
Tôi vẫn nhớ lời nói mà tôi vờ như không nghe thấy…
Bởi lẽ…
Hoàn toàn không có chuyện chúng tôi giống nhau dù chỉ một chút.
Tôi chỉ là một nhân vật quần chúng. Một học sinh A. Một kẻ luôn chỉ làm phông nền.
Mặt khác, Tachibana lại là một cô gái rất đỗi xinh đẹp, với những người bạn phong cách và cực kỳ nổi tiếng.
"Cậu không ăn à?"
"Tôi có…"
"Nếu để tsukemen nguội đi thì nó sẽ mất vị đấy."
"Tôi biết mà."
Không thể nào chúng tôi giống nhau được.
Kể cả có cố suy nghĩ đến đâu chăng nữa, nó vẫn hoàn toàn sai.
Vậy thì tại sao Tachibana lại nói những lời đó?
Hơn thế nữa, cô ấy đang suy tính điều gì khi nói vậy?
"Chà, vẫn ngon như ngày nào."
"...Có lẽ vậy."
"Phải, tớ biết. Chính vì thế tớ mới phải mặc quần áo cũ đấy. Vì kể cả có dính bẩn thì tớ vẫn có thể ăn thoải mái."
"Ồ, vậy nên cậu mới mặc áo phông đen à?"
"Phải. Kusuba-san cũng mặc áo phông vì thế đúng chứ? Có phải cậu mặc cái áo phông này để đi ăn tsukemen không?"
"Không, đây là thường phục của tôi."
"Ể…?! Tớ thực sự xin lỗi."
"Này, đừng có xin lỗi. Cậu chỉ làm nó tệ hơn thôi."
"Xin lỗi vì thường phục của tôi trông bẩn vậy nhé." Tôi tự giễu.