Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 857

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 97

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 1941

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

449 10764

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

331 9430

Tập 01 - Chương 05: Ẩm thực Heisei! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!

Tôi chợt thèm một món nào đó.

Không phải sốt mayonnaise.

Nếu mà nhắc đến mayonnaise lúc này, chắc tôi sẽ bị những kẻ sùng bái cặp quỷ song sinh Đỏ và Xanh trong Kaiguma giận mất.

Món tôi thèm là Gà chiên giòn. Gà rán cũng được.

Tôi không đòi hỏi một món gà rán do một quý ông có râu trắng làm đâu.

Đơn giản thôi, tôi chỉ muốn ăn Karaage.

Tôi muốn ăn thịt gà được chiên ngập dầu.

Đã gần nửa năm kể từ khi tôi đến thời đại Azuchi-Momoyama, và đây là khoảng thời gian dài nhất trong đời tôi không được ăn Karaage.

Tôi đang phá kỷ lục của chính mình.

Tôi từng là thằng nhóc cứ mỗi lần vào cửa hàng tiện lợi là lại mua gà xiên que ở quầy thu ngân, hoặc gà trong hộp giấy.

Thời cấp ba, tôi và bạn bè thường mua nó để lấp đầy cái bụng đói trên đường về nhà, nhưng ở thời đại này, tôi chẳng được ăn miếng nào.

Đơn giản là món Karaage này chưa hề tồn tại.

Tôi thèm đến mức phát điên, không thể chịu nổi nữa.

Sắp lên cơn nghiện rồi, da gà cứ nổi hết cả lên.

Đúng là “gà” mà.

"Được rồi, làm thôi."

Tôi quyết tâm, và sai Sakurako, cô người hầu ở cùng tôi, đi mua đồ.

Gà, tỏi, gừng, tiêu, rượu sake, dầu ăn.

Cô ấy sẽ mua những thứ còn thiếu.

Vậy, trong số đó, thứ nào đắt nhất nhỉ?

Tôi không biết.

Ở thời Heisei, người ta bán những lọ tiêu lớn ở cả cửa hàng đồng giá 100 yên, và ở tiệm mì ramen, bạn có thể rắc thoải mái. Nhưng ở đây, chỉ một lượng nhỏ bằng lọ 100 yên thôi đã có giá cắt cổ rồi.

Nghe nói số tiền đó tốn gần bằng nửa số tiền thu được từ bàn cờ Reversi.

Mua một món gia vị mà có thể xây được cả cái nhà, thứ này đắt thế ư?

Thứ tiêu quý giá đó được Imai Sokyu giúp mua, và được đựng trong một chiếc lọ thủy tinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Thế còn con gà?

Tôi quay lại... và thấy hai con gà đang đi lại trong sân.

Vẫn còn sống.

Thế là tôi phải làm gà sao?

Tôi đang nghĩ vậy thì Ume-ko đã tóm được một con, dùng con dao nà-ta giơ lên cao và chém mạnh vào cổ con gà trên thớt.

Một động tác dứt khoát và rất quen thuộc.

Có phải mỗi lần có gà trên bàn ăn, họ đều làm như vậy không? Thịt gà trong món hầm cũng được làm ở sân sau nhà mình ư?

Sau khi treo ngược con gà để rút hết máu, cô ấy lại nhẫn tâm nhổ sạch lông một cách thuần thục.

Sân sau nhà tôi cứ như một xưởng chế biến thịt vậy.

Tôi đã định từ bỏ ý định làm Karaage, nhưng tôi vẫn khao khát nó.

Tôi quyết định sống theo ý muốn của mình và không nhìn nữa.

Một lúc sau, hai con gà đi trong sân đã biến thành những miếng thịt và được mang vào bếp.

Thịt gà tươi sống, mới được làm thịtnhổ lông, có màu sắc rất bắt mắt.

"Vậy, giờ chúng ta làm gì với nó ạ?"

Sakurako, Ume-ko và Momo-ko đang đợi chỉ thị.

Họ không cho tôi làm gì cả.

Có lẽ đó là lòng tự trọng của những người làm việc nhà?

"Vậy... chặt gà thành miếng vừa ăn nhé."

Vừa nói, họ đã nhanh chóng bắt đầu thái.

Tôi dặn Momo-ko một việc khác.

"Hòa rượu sake, muối, tỏi, gừng xay và tiêu vào nhau, rồi trộn đều lên."

Tôi đã nhờ cô bé làm nước ướp.

Nhà không có nước tương nên hôm nay sẽ làm Karaage muối.

Những miếng thịt gà đã được chặt ra, được cho vào hỗn hợp nước sốt, nhào nhẹ nhàng và ướp một lúc.

Sau khi ướp khoảng bốn giờ, tôi đổ bột mì đã được nghiền bằng cối đá vào, rồi thêm một chút bột khoai tây để tăng độ giòn.

Bột khoai tây cũng là một thứ cao cấp, không phải làm từ tinh bột khoai tây, mà từ rễ cây katakuri.

Karaage này, nếu làm ở thời Heisei, chắc chắn sẽ có giá thành tương đương một món trong thực đơn của một nhà hàng khách sạn hạng sang, nhưng lúc này, tôi không quan tâm.

Trên hết, tôi chỉ muốn ăn Karaage.

Món Karaage dần dần thành hình.

Cuối cùng, đến công đoạn chiên.

Chiên bằng bếp lò rất khó, nên tôi nhờ họ đặt một cái nồi chứa đầy dầu hạt cải lên bếp lò.

Khi dầu đã đủ nóng, tôi nhờ họ cho đũa vào để thử, và bong bóng nổi lên.

Có vẻ như việc chiên xào rất lạ lẫm với họ.

Không biết Tempura (món tẩm bột chiên giòn) có được du nhập từ phương Tây sau này không nhỉ? Tôi nhớ Tokugawa Ieyasu rất thích món tempura cá tráp, tôi vừa nhìn dầu nóng vừa nghĩ.

"Vậy... cho thịt vào từng miếng một."

Tôi nói, và năm miếng thịt được thả vào.

Dầu sôi lên sùng sục, bốc khói và tỏa ra một mùi thơm hấp dẫn.

"Đúng rồi, đúng mùi này đây!"

Nước dãi chảy đầy miệng tôi.

Những miếng thịt gà từ từ chuyển sang màu vàng nâu đẹp mắt.

Nhìn thật ngon.

Khi bọt dầu đã lắng xuống, tôi nhờ họ gắp ra.

Nói là nếm thử, tôi nhờ họ cho ra một cái đĩa.

Không thể chờ thêm được nữa.

Tôi cắn một miếng lớn.

"Áaaaaa nóng quá! Hù hù hù!"

Ngon. Dù không ngon bằng Karaage thời Heisei, nhưng nó vẫn rất ngon.

Đó là một món có thể gọi là Karaage.

Lớp vỏ giòn, bên trong thì mọng nước.

Tôi dặn Sakurako, Ume-ko, Momo-ko, những người đang nhìn tôi ăn ngấu nghiến, hãy ăn thử. Họ cũng cẩn thận nếm một miếng.

"Thưa chủ nhân, ngon tuyệt vời ạ."

Sakurako nói.

"Cái... cái gì vậy ạ, giòn giòn ngon quá!"

Momo-ko lắp bắp.

"Thưa chủ nhân, đây là món gì ạ? Ngon quá!"

Ume-ko nói.

Cả ba người đều rất vui.

Tôi nhờ họ chiên hết số thịt còn lại, và cả bốn chúng tôi đã ăn sạch.

"Phù... Ngon quá. Món này tên là Karaage đấy."

Tôi đã dạy họ.

"Karaage, đúng là một món ăn tuyệt đỉnh. Chúng tôi thật may mắn khi được một người tốt bụng như ngài mua về."

Môi của Sakurako, Ume-ko và Momo-ko vẫn còn dính dầu, bóng láng như thoa son bóng, trông thật hấp dẫn.

Tại sao môi của các cô gái bóng lên lại trông như một "vũ khí" vậy?

Tại sao tôi lại muốn cắn một miếng?

Tôi phải cố gắng kìm nén ham muốn đó.

Kể từ ngày hôm đó, món Karaage thường xuyên được làm.

Tuy nhiên, vì tiêu có vẻ quá đắt đỏ, tôi đã thử thay bằng hạt tiêu Nhật Bản, và nó cũng rất ngon, có vị cay nhẹ và tươi mát.

◇◆◇◆◇

Món Karaage có vẻ hơi đắt đỏ.

Sốt ướp đắt.

Vậy nên tôi nghĩ đến Tempura, chỉ cần tẩm bột mì và chiên.

Món này làm cho rau củ ngon hơn rất nhiều.

Lá tía tô chiên giòn là món tôi yêu thích.

Tôi hướng dẫn cho Sakurako và mọi người.

Tempura không kén nguyên liệu.

Bất cứ thứ gì tẩm bột và chiên lên đều sẽ trở thành một món ăn ngon.

Nhờ có Karaage và Tempura, bữa tối của chúng tôi đã được nâng cấp hơn hẳn.

Chúng tôi đã ăn mãi mấy món hầm, rau luộc và cá nướng, nên tôi muốn tiếp tục "cải cách bữa tối".

◇◆◇◆◇

Có bột mì.

Có trứng.

Có đường.

Có đậu đỏ.

Tuyệt, với những thứ này, tôi có thể làm món ngọt rồi.

Tôi dặn Sakurako hòa bột mì, đường, men từ nhà máy rượu sake, nước và trứng.

Còn Momo-ko và Ume-ko thì tôi nhờ họ nấu đậu đỏ để làm Anko.

Anko (đậu đỏ nghiền) là một món ăn phổ biến ở thời đại này.

"Nếu ngài muốn làm Manju (bánh bao ngọt), chúng tôi có thể làm được không?"

Sakurako hỏi.

"Không, không phải Manju. Tôi đang định làm Dorayaki."

"Dorayaki ạ?"

Tôi đã chán ăn Manju, vì nó thường được phục vụ làm đồ ăn vặt.

Vậy nên tôi đã nghĩ ra món Dorayaki, có thể làm từ những nguyên liệu có sẵn.

Bột mì thôi thì bánh sẽ không nở xốp, nên tôi cho thêm men để làm bánh nở hơn.

Kế hoạch của tôi đã thành công. Sau khi Sakurako ủ bột, bột đã nở ra.

Cô ấy chiên những miếng bột hình tròn, cỡ bằng lòng bàn tay trên một cái chảo đã được phết dầu.

Khi bong bóng nổi lên ở mép, cô ấy lật bánh lại, và nó đã chuyển sang màu vàng nâu.

Trông giống hệt như một chiếc bánh Hotcake.

Sau khi lật vài lần, bánh đã chín.

Làm thật nhiều vỏ bánh rồi kẹp nhân đậu đỏ vào giữa.

Thế là món Dorayaki đã hoàn thành.

Vừa lúc đó, Chacha và các em tới chơi, và chúng tôi cùng nhau ăn.

"Mako nấu ăn ngon quá!"

O-Gou vui vẻ nói.

"Cũng cùng nguyên liệu làm Manju mà làm được món này, cái tên biến thái này cũng không phải dạng vừa đâu."

Câu nói của O-Hatsu luôn có gai.

Chacha thì im lặng ăn và mỉm cười.

Lẽ ra nên nói thẳng là ngon.

"Ngài Hitachinosuke, ngài làm được nhiều không ạ?"

"Ừ, lần đầu làm nên tôi làm hơi nhiều."

Sau khi ăn một chiếc, Sakurako lại bắt đầu nướng bánh, vì tôi đã làm quá nhiều bột.

"Vậy tôi có thể mang về cho mẹ và cậu tôi không?"

"Được chứ. Nobunaga-sama thích đồ ngọt mà."

Oda Nobunaga, người có vẻ mặt đáng sợ, lại rất thích đồ ngọt.

Ông ấy thậm chí còn giấu kẹo Konpeito trong túi áo.

Toàn bộ số Dorayaki đã được nướng xong được Chacha và các em mang đi để dâng cho Oda Nobunaga.

Đổi lại, không bất ngờ gì, một chiếc bát trà mà tôi không dùng đến và không quan tâm đã được gửi tới.

Hừm, Oda Nobunaga, tôi không thích bát trà đâu.

Tôi đã nói rồi mà.

◇◆◇◆◇

Bây giờ tôi đang ở phòng trà của thành Azuchi, đổ đầy dầu hạt cải vào một cái nồi trà bằng sắt và chiên Karaage.

Có được không? Cái nồi trà có hỏng không? Tôi thấy cái nồi này trong bảo tàng rồi, có được làm như vậy không?

...

Karaage đã hoàn thành bằng nguyên liệu có sẵn ở thời đại này.

Hóa ra là có thể làm được.

Sau khi món này hoàn thành, Sakurako, Ume-ko và Momo-ko bắt đầu thử nghiệm.

Không phải gà nữa, mà là vịt, chim sẻ, chim trĩ và thậm chí cả sếu cũng được làm Karaage.

Tôi rất ngạc nhiên khi thấy con cò mỏ thìa cũng bị làm thịt ở sân sau.

Vì ở thời Heisei, những con này không thể ăn được.

Không phải đâu, Karaage phải làm từ gà.

Thịt chim trĩ và sếu rất dai.

Thịt vịt hơi béo.

Thịt cũng dai và cứng.

Món chim sẻ chiên thì giòn tan và rất ngon, nhưng rất khó nhai.

Thỉnh thoảng ăn thì được, nhưng nếu ăn thường xuyên thì sẽ trở thành bài tập cơ hàm mất.

Thịt cò mỏ thìa thì tôi không cảm nhận được hương vị do quá căng thẳng.

Tôi nhìn cánh đồng gần hồ Biwa từ thành và thấy rất nhiều cò bay lượn trên đó, nên tôi cũng hiểu tại sao nó lại trở thành thực phẩm. Nhưng giá trị quan đã được tiêm nhiễm từ thời Heisei đã làm tê liệt vị giác của tôi.

Tất nhiên, tôi cũng cho Rikimaru, Keiji và Munenori ăn.

Ở nhà, tôi cho Rikimaru, Keiji, Munenori, và cả Sakurako, Ume-ko, Momo-ko ăn cùng bàn.

Các cặp vợ chồng trung niên thì ăn ở phòng nghỉ riêng.

Họ là những người được thuê, không phải người ở cùng.

Sakurako và những người khác sống ở cùng, nên việc giữ khoảng cách giai cấp không hợp với một người sinh ra ở thời Heisei như tôi.

Sakurako, Ume-ko và Momo-ko rất ngại, nên tôi nghĩ ra cách: tôi, Rikimaru, Keiji và Munenori ngồi ở một căn phòng cao hơn, còn Sakurako, Ume-ko và Momo-ko thì ăn ở căn phòng bên cạnh, thấp hơn một chút.

Chúng tôi ăn cùng một món.

Ở nhà, chỉ có Keiji uống rượu.

Tôi vẫn chưa đủ tuổi, còn Rikimaru thì bằng tuổi tôi.

Munenori thì vẫn còn là một đứa trẻ.

À, ở thời Sengoku thì có vẻ không quan trọng nhỉ? Nhưng mà thôi, tôi không cần.

Thay vào đó, tôi muốn uống Dr Pepper, một trong hai đồ uống đặc trưng của tỉnh Ibaraki.

Một loại nữa là Matcha-can, loại đồ uống nổi tiếng trong một light novel và nhân vật chính rất hay uống, nên nó đã được coi là đồ uống của tỉnh Chiba, nhưng người dân Ibaraki không bao giờ chấp nhận điều đó.

Người dân Ibaraki đã nhiều lần chiến tranh với người dân Chiba vì Matcha-can, nhưng hiện tại đang ở thế bất lợi.

Tôi cảm thấy tiếc.

Matcha-can được sản xuất tại một nhà máy ở tỉnh Ibaraki, lẽ ra nên hạn chế vận chuyển sang Chiba khoảng nửa năm.

Đặc biệt là trong thời gian anime chuyển thể từ light novel siêu nổi tiếng đó đang chiếu.

Và tôi cũng muốn họ để Matcha-can trong xe tăng của các nhân vật chính trong bộ anime xe tăng nổi tiếng của Ibaraki nữa.

Thay vì uống Darjeeling, hãy uống Matcha-can đi!

Thôi, dù sao giờ tôi cũng đang thèm Dr Pepper.

Món này thì chắc chắn không thể làm được.

Tôi muốn nuốt miếng Karaage nóng hổi với Dr Pepper có hương vị đặc trưng đó.

Khi tôi đang nghĩ về điều đó, Chacha, O-Hatsu và O-Gou lại tới chơi, đúng lúc tôi đang chiên Karaage.

"Mùi gì mà thơm thế!"

O-Hatsu nói thật lòng.

Chacha lườm cô bé một cái, ý nói là thô lỗ.

Nhưng chắc cô ấy cũng muốn nói là "mùi thật ngon".

O-Gou thì chạy thẳng vào bếp.

"Mako ơi, cho bé ăn với!"

Gần đây, O-Gou đã gọi tôi là "Mako" thay vì "quái vật liếm liếm".

Có vẻ tôi đã tiến hóa từ một con quỷ thành một con người.

...Hay từ một con ma?

"Sakurako, làm thêm cho ba người nữa được không?"

Tôi hỏi Sakurako, người đang nấu ăn.

"Vâng, tất nhiên rồi ạ. Ume-ko, làm thịt hai con gà ở ngoài vườn đi!"

"Vâng ạ!"

Đúng là hôm nay cũng có Karaage tươi.

Gà mới làm thịt, mới nhổ lông, mới lọc xương, mới chiên giòn, mới làm xong.

Những miếng Karaage đang được chiên được mang ra cho ba chị em nhà Asai.

Ba chị em đưa những miếng Karaage nóng hổi vào miệng.

"Nóng... nhưng mà ngon quá!"

O-Gou vừa nói vừa nhai như một chiếc xe lửa.

"Tên biến thái này mà cũng ăn những món ngon thế này."

Kể cả có là biến thái thì cũng có quyền ăn ngon chứ.

Hả? Tôi không phải biến thái đâu nhé, O-Hatsu.

Nhưng nếu tôi là biến thái thật, tôi cũng sẽ ăn ngon.

Nhưng tôi không phải biến thái.

"Nhất định phải dâng món này cho cậu mới được."

Chacha nói.

...Thế là tôi trở thành đầu bếp riêng của nhà Oda rồi.

...

Thế nên, tôi đang chiên Karaage trong một chiếc nồi trà ở phòng trà của thành Azuchi, chỉ vì lý do đơn giản là bếp lò dễ dàng được lắp đặt ở đó.

Sen no Rikyu, ông ấy sẽ tái mặt?

À, không! Trà nhân của Oda Nobunaga là một người khác.

Sen no Rikyu chỉ trở thành trà nhân số một khi có Toyotomi Hideyoshi thôi.

Những miếng Karaage nóng hổi được bày trong một chiếc bát trà màu đỏ, dẹt.

Cái bát này tôi cũng đã thấy trong bảo tàng.

Có được không vậy?

Oda Nobunaga dùng một cái xiên tre để ăn Karaage nóng hổi.

"Ngon! Đây là cái gì?"

"Vâng, đó là món ăn quốc dân của tương lai."

"Món ăn quốc dân?"

Nói vậy có hơi quá không nhỉ? Chắc tôi sẽ bị những người sùng bái cà rimì ramen chỉ trích.

"Món này rất dễ ăn và ai cũng ăn được."

"Cả nông dân cũng ăn được à?"

"Thưa ngài Nobunaga, ở thời đại của tôi, nông dân thậm chí còn giàu có hơn. Ngư dân cũng khá giả đấy ạ."

Tôi vừa nói, ông ta vừa tỏ ra hơi ngạc nhiên.

Ở thời Heisei, công việc nông nghiệp, ngư nghiệp tuy vất vả, nhưng thu nhập rất cao.

Hơn nữa, những người làm nông nghiệp nhà kính có thu hoạch ổn định hay những người nuôi cá còn có thu nhập cao hơn mức lương trung bình của một người làm công ăn lương.

"Vậy ư, đúng là một thời đại tốt đẹp. Một thời đại mà những người tạo ra lương thực lại giàu có. Ta muốn tạo ra một đất nước mà nông dân có thể toàn tâm toàn ý làm ruộng, ngư dân có thể chuyên tâm đánh bắt."

Nói xong, ông ta ăn hết tất cả số gà rán trên đĩa.

Một con gà. Khuôn mặt Oda Nobunaga bóng nhẫy dầu mỡ.

Khác với vẻ ngoài bóng bẩy, khuôn mặt ông ta lại rất nghiêm túc.

"Hitachi, ta sẽ tổ chức một cuộc Umazoroe."

Umazoroe là một cuộc diễu binh.

"Ta sẽ tổ chức Umazoroe ở Kyoto, và gây áp lực để triều đình ra chiếu chỉ tiêu diệt Ashikaga Yoshiaki."

Nói rồi, Oda Nobunaga đứng dậy và rời khỏi phòng trà.

Có vẻ ông ta rất thích món Karaage. Khi tôi định quay về dinh thự của mình, vị bếp trưởng của thành Azuchi đã chạy đến hỏi công thức, và vì nó chẳng có gì là bí mật, nên tôi đã chỉ cho ông ta.

Vị bếp trưởng của thành Azuchi.

Đầu bếp thật sự của Oda Nobunaga.

Haha. Tôi không khỏi bật cười.

◇◆◇◆◇

Năm 1583, tháng Giêng

Tôi đã đón năm mới tại một căn nhà ở một góc thành Azuchi.

Có một chuyện đặc biệt xảy ra vào cuối năm, đó là tôi đã cùng Sakurako và mọi người, cùng với hai người tùy tùng và cận vệ là Mori Rikimaru, Maeda Keiji và Yagyu Munenori, giã bánh Mochi để làm Kagamimochi (bánh Mochi gương).

Tôi hầu như chỉ đứng xem.

Chỉ có Keiji là có thể theo kịp tốc độ giã chày của Munenori.

Họ giã bánh Mochi với tốc độ và nhịp điệu của một người thợ lành nghề.

Sakurako và mọi người thì nặn bánh thành hình tròn.

Vào đêm giao thừa, tôi nghe thấy tiếng chuông từ chùa Sokenji vọng lại.

Ngày đầu năm, tôi đứng ở một góc sân, nơi có thể nhìn thấy bầu trời phía đông, đợi mặt trời mọc.

Đây là điều tôi thường làm vào ngày đầu năm.

Trước khi xuyên không, tôi thường cùng gia đình ngắm mặt trời mọc trên bãi biển ở thành phố Kashima, tỉnh Ibaraki, nhưng năm nay, lần đầu tiên tôi được ngắm ở thành Azuchi.

Tôi không bao giờ tưởng tượng được mình sẽ đón năm mới như thế này.

Bầu trời phía đông dần chuyển sang màu đỏ.

Mặt trời tỏa sáng rực rỡ từ giữa những ngọn núi.

Mặt trời, dù có xuyên không thế nào, vẫn tỏa ra ánh sáng không thay đổi.

Tôi hướng về phía mặt trời, cúi đầu hai lần, vỗ tay hai lần và cúi đầu một lần để cầu mong một năm bình an, không bệnh tật.

Sakurako và mọi người cũng làm theo, cúi đầu trước mặt trời mọc.

Việc xem mặt trời mọc như một vị thần là điều bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên.

Và có thể vì chủ nhân là một Onmyoji (thầy bùa) nên điều đó càng bình thường hơn.

Tôi hơi thất vọng khi bữa sáng lại là món Zoni (súp Mochi) nấu với miso.

Tôi đã quen với món Zoni có thịt gà, nước tương, Naruto (chả cá) và lá Mitsuba (cần tây Nhật Bản), nhưng Sakurako và mọi người lại quen với món này.

Lần sau tôi sẽ yêu cầu món khác.

Nếu nói ra hôm nay, nó sẽ làm mất đi không khí của ngày Tết, nên tôi đành im lặng.

Sau bữa sáng, tôi đến chùa Sokenji để cúng.

Đền thờ thì ở ngoài thành, nên tôi đành chấp nhận.

"Ngài không muốn đi đến đền thờ ư? Dưới thành có một cái đó."

Khi Rikimaru nói, tôi trả lời:

"Nếu ra ngoài thành thì phải có người bảo vệ, phải tập hợp người. Ngày đầu năm không cần làm vậy đâu, ở trong thành là được rồi. Hơn nữa, đền thờ tôi muốn đến ở tỉnh Hitachi cơ."

"À, đền Kashima đúng không?"

Rikimaru, người biết tôi đến từ đâu, nói.

"Đúng vậy. Hằng năm vào ngày Tết, tôi thường đến ba đền Kashima, Ikisu, Katori, và cả đền Tsukuba-yama, đền Daiho Hachimangu, đền Oarai Isosaki, đền Sakatsura Isosaki, đền Omika, đền Kamine, đền Kasama Inari, và đền Oiwa, nơi thờ 188 vị thần, cùng với đền Hanazono của Sakanoue no Tamuramaro nữa."

Vào ngày Tết, tôi thường cùng gia đình ngắm mặt trời mọc và đến đền Kashima, và sau khi lên cấp hai, tôi thường đi xe đạp trong bốn ngày ba đêm để đến các đền thờ trong tỉnh Ibaraki.

Đó là theo lời khuyên của ông tôi, một Onmyoji.

Đó là một phần của quá trình tu luyện.

"Ngài đi nhiều đền thế?"

Rikimaru nói.

Đúng là tôi đi nhiều thật, nhưng sau khi đi xong, tôi thấy rất thoải mái, nên tôi coi đó là một thói quen.

Có lẽ mọi tội lỗi trong linh hồn đã được gột rửa.

Nếu bạn hỏi tôi có tội lỗi gì từ thời cấp hai không thì khó trả lời lắm. Nhưng nó khiến tôi cảm thấy thoải mái, nên coi như là tự thỏa mãn.

"Thưa ngài, tôi nghĩ điều này có thể hơi quá, nhưng nếu ngài cho phép, tôi có thể cử người đại diện đến tỉnh Hitachi được không? Đang có chuyện ngài Nobunaga định cử một thuộc hạ để theo dõi động tĩnh của gia tộc Satake."

Hiện tại, gia tộc Satake đang cai trị tỉnh Hitachi.

Gia tộc Satake đã quy phục Oda Nobunaga.

Vì vậy, ông ấy định cử một thuộc hạ đi tuần tra.

"Nếu tiện thì nhờ luôn, bảo họ lấy giúp tôi những lá bùa Mitamawari (bùa phân linh) nhé. Tôi muốn thờ ở nhà."

"Vâng, tôi sẽ sắp xếp như vậy."

Người đi tuần tra đã mang một đống bùa đến cho tôi vào mùa xuân, nên tôi đã dựng một ngôi đền nhỏ trong vườn để thờ.

Bây giờ tôi có thể cúi đầu trước các vị thần của Hitachi bất cứ lúc nào.

◇◆◇◆◇

Ngày 3 tháng 1 năm 1583

Vẫn còn trong ba ngày đầu năm, Oda Nobunaga đã tổ chức một cuộc Umazoroe với một vạn quân tại Kyoto.

Umazoroe, hay nói cách khác, là một cuộc diễu binh.

Nó nhằm thể hiện sức mạnh của Oda Nobunaga với triều đình, người đã bị đồn đại là suy yếu sau cuộc nổi loạn của thuộc hạ Akechi Mitsuhide năm ngoái.

Tôi không tham gia, mà ở lại thành Azuchi làm một trong những vị Phụng hành.

Sau này tôi mới biết, Oda Nobunaga muốn dẫn tôi đi, nhưng Chacha và các em đã tha thiết xin ông cho tôi ở lại Azuchi, và tôi đã được phong chức Phụng hành của thành.

Vị trí Phụng hành đã có người đảm nhận, nên chức danh của tôi có thêm chữ "hàng" (ngang hàng). Dù không phải làm gì đặc biệt, nhưng tôi nghĩ Nobunaga muốn nói "Hãy chăm sóc cho Chacha và các em."

Tôi rất mừng vì mình không phải tham gia vào những sự kiện long trọng như thế.

Sau cuộc diễu binh này, triều đình đã rất sợ sức mạnh của Oda Nobunaga.

Không chỉ triều đình, mà cả người dân cũng nhận ra sức mạnh của Oda Nobunaga vẫn còn rất lớn.

Oda Nobunaga đã tung tin đồn rằng triều đình đứng sau vụ nổi loạn của Akechi Mitsuhide, và sẽ tấn công Ngự sở.

Hoảng loạn, triều đình đã chính thức đề nghị Oda Nobunaga nhận một trong các chức quan Quan bạch, Seii Taishogun hay Thái Chính Đại Thần.

Oda Nobunaga đã trả lời rằng ông sẽ nhận chức Seii Taishogun.

Tuy nhiên, Seii Taishogun Ashikaga Yoshiaki vẫn còn sống và đang được gia tộc Mori bảo vệ.

Vì vậy, triều đình đã ra chiếu chỉ tiêu diệt Ashikaga Yoshiaki.

Tất nhiên, đó là do Oda Nobunaga đã tác động, nhưng việc ra chiếu chỉ cho một người vô danh như ông ta là không phù hợp. Vì vậy, chiếu chỉ đã được ban cho con trai cả của ông, Oda Nobutada, người đã kế vị gia tộc Oda, người mang chức danh Trung tướng Tả cận vệ Tam vị.

Nhờ đó, Oda Nobunaga đã có lý do chính đáng để tiêu diệt Ashikaga Yoshiaki mà không bị coi là kẻ phản bội.

Uy tín của Hashiba Hideyoshi, chỉ huy quân sự vùng Chugoku, người phụ trách đối phó với Mori Terumoto, đã hoàn toàn bị phá vỡ.

Có một chuyện bất ngờ khác là Uesugi Kagekatsu, người đang chiến đấu ác liệt với quân của Shibata KatsuieEchigo, đã cử sứ giả đến thông qua Shibata Katsuie để bày tỏ sự quy phục.

Ít nhất là đã có một cuộc đình chiến.

Nhờ vậy, kẻ thù ở phía đông đã hầu như không còn.

Gia tộc Hojo, một thế lực lớn ở vùng Kanto, là đồng minh của Oda Nobunaga và có quan hệ họ hàng với Tokugawa Ieyasu, nên họ không phải kẻ thù.

Binh lính có thể tập trung vào phía tây.

◇◆◇◆◇

Tháng 2 năm 1583

Để chuẩn bị trở thành Seii Taishogun, Oda Nobunaga đã nhận chức Tả Đại ThầnHữu Cận Vệ Đại Tướng.

Oda Nobunaga xưng là họ Taira (Bình) nên được triều đình công nhận là Trưởng lão gia tộc Taira.

Tên đầy đủ của ông là Chính nhị vị, Tả Đại Thần, Taira trưởng giả, Asomi, Oda Hữu Cận Vệ Đại Tướng Nobunaga.

Việc nhận chức này là do tôi đã đưa ra lời khuyên.

Đáp lại, Oda Nobunaga đã đề nghị trùng tu Kyoto và bắt đầu xây dựng lại 12 cổng thành của Heiankyo.

Đó là 12 cổng thành ở vòng ngoài của Heiankyo DairiNgự sở.

Cổng Yomei, Taiken, Ikufang ở phía đông; cổng Bifuku, Suzaku, Koka ở phía nam; cổng Danten, Soheki, Inpu ở phía tây; và cổng Anka, Ikan, Tatchi ở phía bắc.

Ông ấy đã nói rằng đó là để bảo vệ Kyoto, nơi thường xuyên bị chiến tranh tàn phá, bằng cách sử dụng các con sông và những ngọn đồi.

Thực tế, đó là một thành lũy mà Ngự sở là trung tâm.

Có thể gọi đó là một thành phố kiên cố, thành Kyoto.

Nói là để bảo vệ, nhưng thực tế, đó là để giam lỏng.

Binh lính của gia tộc Oda sẽ thường trực ở các cổng.

Dù không phải là trạm kiểm soát, nhưng trong trường hợp khẩn cấp, các cổng có thể được đóng lại ngay lập tức để chuẩn bị cho một cuộc chiến trường kỳ.

Khi tôi biết rằng việc xây dựng như vậy đang bắt đầu, tôi lại được gọi đến phòng trà ở thành Azuchi.

"Ta nghĩ nên xây một tòa thành ở Kyoto. Ngươi thấy sao?"

Oda Nobunaga đột nhiên hỏi.

Nếu chỗ ở của Oda Nobunaga ở Kyoto chỉ là một ngôi chùa, thì ai cũng muốn nổi loạn thôi.

Nó quá sơ hở, không chỉ Akechi Mitsuhide, mà ngay cả Ishikawa Goemon cũng muốn lẻn vào.

"Vâng, tôi nghĩ vậy là tốt. Theo lịch sử mà tôi biết, Toyotomi Hideyoshi đã xây dựng JurakudaiFushimi-jo, còn Tokugawa Ieyasu thì xây dựng Nijo-jo."

Khi tôi trả lời, ông ta nói:

"Những gì Hideyoshi hay Ieyasu làm thật nhàm chán."

Ông ta muốn tạo ra dấu ấn riêng ư?

Nhưng nếu ông ấy xây bây giờ thì ông ấy là người tiên phong.

"Nobunaga-sama, tôi nghĩ ngài muốn kiểm soát triều đình?"

"Đúng vậy."

Rokuhara Tandai ư?

"Vậy thì, ngài nên xây thành ở Arashiyama phía tây và Yoshidayama gần Ginkakuji ở phía đông."

"Hahaha, ngươi muốn trấn áp từ hai phía đông tây ư?"

"Không không, là để bảo vệ Kyoto mà."

"Hahaha, Hitachi, ngươi đã quen với nơi này rồi đấy. Một tòa thành để bảo vệ Kinh đô lại là một tòa thành để giám sát Kinh đô. Thú vị đấy. Hahahaha!"

Đó là sự thật, nhưng với tôi, nó giống như một trò chơi mô phỏng.

"Đúng rồi, nếu ngài muốn nâng cao danh tiếng của Oda Nobunaga, ngài có thể xây dựng một ngôi chùa ngang hàng với Kinkakuji và Ginkakuji. Vì có Kinkakuji ở phía tây và Ginkakuji ở phía đông, ngài có thể xây Đồng các tự ở phía bắc và Thiết các tự ở phía nam."

"Ừm, để sau đi. Bây giờ thiếu thợ xây."

Đúng là không thể xây nhiều thứ cùng một lúc được.

"Đúng rồi, có một người nổi tiếng về việc xây dựng thành trì, tôi nghĩ bây giờ anh ta là thuộc hạ của em trai Hashiba Hideyoshi, tên là Todo Takatora."

"Thuộc hạ của Hideyoshi ư?"

"Bản thân Hideyoshi nổi tiếng là bậc thầy xây thành, nhưng những người làm việc dưới trướng ông ấy như Kuroda Kanbei, Kato Kiyomasa, Fukushima Masanori, và Todo Takatora cũng rất nổi tiếng. Trong số đó, Todo Takatora, người đã chuyển sang phục vụ Tokugawa Ieyasu, là một bậc thầy xây thành."

"Được, ta sẽ biến hắn thành thuộc hạ của mình."

"Có được không ạ?"

"Ngươi đã nói đấy thôi, nếu con chim hototogisu không hót, hãy giết nó đi."

Oda Nobunaga vừa nói vừa cười.

Ông ấy chỉ nói đùa, nhưng tôi cũng có cảm giác ông ta sẽ thực sự làm điều đó.

"Ngài nhớ rõ quá."

Tôi trả lời, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Todo Takatora sau này được Oda Nobunaga triệu kiến và trở thành một phụng hành xây dựng.

Todo Takatora, tôi không bao giờ nghĩ rằng chúng tôi sẽ có một mối quan hệ lâu dài sau này.

Sẽ thật tuyệt nếu có những ngôi chùa bằng vàng, bạc, đồng và sắt ở bốn phương.

Có lẽ đây là suy nghĩ của một đứa trẻ trung nhị bệnh nhỉ?

◇◆◇◆◇

Gần đây, tôi đã chán ăn Karaage.

Tôi ăn thịt gà gần như mỗi ngày.

Rau củ thì làm Tempura.

Thịt gà là thứ dễ kiếm nhất, nên tôi không còn cách nào khác.

Phần thịt thì làm Karaage, phần nội tạng thì hầm với gừng và sốt ngọt mặn.

Phần lòng đỏ trứng sắp thành hình thì rất ngon, nên tôi không phàn nàn gì cả. Nhưng ăn mãi một món thì chán.

Họ còn xiên thịt đùi gà nướng muối để ăn nữa.

Tôi muốn ăn món chiên khác.

Không phải gà.

thịt heo.

Tôi muốn ăn Tonkatsu (thịt cốt lết chiên xù).

Tonkatsu với lớp vỏ giòn và phần thịt mọng nước.

Không biết có thịt heo không nhỉ? Nếu không thì dùng thịt lợn rừng thay thế được không?

Tôi nghĩ vậy và sai Sakurako đi mua.

Những món tôi gọi mà không phổ biến, Sakurako sẽ đến cửa hàng của Imai Sokyu để hỏi.

Imai Sokyu bây giờ là thương nhân thân cận của chúng tôi.

Ông ta hợp tác và sử dụng người để tìm kiếm những món đồ tôi cần, vì ông ta đã kiếm được rất nhiều từ việc bán bút chì và trò Reversi.

Thịt heo đã đến.

Thật bất ngờ.

Tôi nghĩ nó được nhập khẩu từ thương mại với phương Tây, nhưng có vẻ Nhật Bản đã nuôi heo từ rất lâu và người ta cũng ăn thịt heo ở một số nơi.

Dù từng mai một, nhưng gần đây, dưới ảnh hưởng của các giáo sĩ Nanban, người ta lại ăn thịt heo.

Tôi có ấn tượng rằng thịt heo chỉ xuất hiện khi Nhật Bản mở cửa vào thời Minh Trị, nhưng nó đã xuất hiện trong Nhật Bản thư kỷ, Vạn diệp tậpCổ sự ký.

Thịt heo ngon và bổ dưỡng, nên tôi phải ăn.

Nhưng... tại sao Imai Sokyu lại gửi cả con heo sống đến thế này? Ai sẽ làm thịt nó?

Lại là Ume-ko ư? Không, hình như Maeda Keiji sẽ làm.

Keiji cầm cây giáo và đi ra sau nhà. Một nhát đâm bằng cây giáo.

Một tiếng kêu đau đớn vang vọng từ sau nhà.

"BÚUUUUUÙ!!!"

Tôi quyết định không nghe thấy gì.

Ưu tiên hàng đầu bây giờ là Tonkatsu.

Tôi sẽ quên đi tiếng kêu đau đớn đó với khao khát ăn Tonkatsu.

Con heo đã được mang vào bếp thành những miếng thịt.

Keiji lọc thịt rất giỏi.

Có vẻ anh ta đã học được cách làm thịt lợn rừng khi sống ở Arako.

Nhà có trứng của mấy con gà trong sân.

Bột mì thì có thể xay bằng cối đá.

Vấn đề là bột chiên xù.

Tôi hỏi có bánh mì không, thì họ nói có thể xin từ chùa Nanban. Tôi đã nhờ họ cho một ít tiền quyên góp và nhận lại bánh mì.

Thật bất ngờ là có cả bánh mì.

Không phải loại mềm như bánh mì gối, mà là loại hơi cứng, phải dùng lực hàm mới nhai được.

Loại bánh này rất hợp khẩu vị của tôi. Có lẽ nên nhờ họ mang đến thường xuyên.

Trong lúc Momo-ko và Ume-ko xé bánh mì, tôi nhờ Sakurako cắt thịt heo thành từng miếng vừa ăn.

Để dễ ăn, hôm nay tôi sẽ làm cốt lết chiên xiên.

Bột chiên xù đã được xé vụn.

Tôi ướp thịt heo với một chút muối và tiêu, sau đó tẩm qua một lớp bột mì, nhúng vào trứng đánh tan và cuối cùng là lăn qua bột chiên xù.

Tonkatsu dần thành hình.

Thịt của cả con heo được làm thành Tonkatsu.

Một đống thịt lớn, tôi tự hỏi liệu có quá nhiều không.

Và tôi nhờ họ chiên bằng dầu hạt cải như món Karaage. Tôi muốn dùng mỡ lợn, nhưng hôm nay tôi bỏ qua công đoạn hầm mỡ lợn.

Vì đã làm Karaage nhiều lần, họ đã rất quen tay.

Mùi Tonkatsu thơm lừng lan tỏa.

Nước dãi lại chảy ra.

Ba chị em nhà Asai đến chơi, như bị dụ bởi mùi thơm.

Không biết họ có thính mũi không? Hay là có trực giác tốt? Hay là đến đúng lúc?

Tonkatsu nóng hổi được làm xong.

Tôi muốn có một loại nước sốt có hình một con chó với khuôn mặt bẹp dí, nhưng không có.

Tôi không biết cách làm nước sốt, nên đành chịu.

Tôi thích ăn Tonkatsu với một lớp nước sốt thật dày rồi đặt lên trên cơm.

Nhưng hôm nay, tôi dùng nước sốt làm từ nước cam vắt và muối.

Tôi cắn một miếng nóng hổi.

"Ngon quá! Lớp vỏ giòn này, và nước thịt mọng nước tràn ra. Ngon thật đấy! Mọi người ăn đi này."

Tôi mời ba chị em Asai, và cả Rikimaru, Keiji, Munenori. Tất nhiên cả Sakurako và mọi người nữa.

"Ngon! Món gì đây? Tên biến thái này đúng là thiên tài nấu ăn."

Sao câu nói của O-Hatsu lúc nào cũng có gai vậy?

"Ngon quá, ngon quá! Mako ơi!"

O-Gou ăn rất vui vẻ và đáng yêu.

Chacha thì im lặng, ăn hết miếng này đến miếng khác.

Có lẽ cô ấy đang muốn nói là nó ngon đến mức không thể ngừng ăn.

Rikimaru và mọi người cũng rất thích.

Tôi lại một lần nữa ngưỡng mộ, vì những nguyên liệu của thời đại này mà có thể làm được những món này.

Một con heo đã được ăn sạch trong chớp mắt.

"Chúng ta nên nuôi vài con heo trong vườn đi ạ."

Sakurako nói.

"Thôi, đừng nuôi trong vườn. Mỗi lần ăn thì mua thôi."

Heo rất thông minh và thân thiện, nên nếu nuôi thì tôi không nỡ ăn thịt chúng.

Có người nói heo thông minh ngang ngửa chó và có thể học được các mánh lới.

Một con heo biết bắt tay...

Tôi không nghĩ chúng có thể chổng mông lên.

Tôi đã xem những bộ phim và truyện tranh về việc ăn thịt con heo mà mình đã nuôi, và tôi đã khóc.

Thôi, không nuôi heo trong vườn đâu.

Thay vào đó, tôi có thể làm được nước sốt không nhỉ?

Hình như phải đun trái cây và rau củ rồi lọc thì phải? Ừm, ước gì điện thoại của tôi dùng được.

Nó chỉ còn dùng được chức năng lịch và đồng hồ thôi.

Khi đến một thế giới khác, tôi nghĩ từ điển điện tử sẽ tiện hơn điện thoại thông minh.

Không, khi hết pin thì nó cũng chỉ là một miếng nhựa. Có lẽ nên mang theo một cuốn bách khoa toàn thư.

Nhưng tôi không thể mang cả một cuốn bách khoa toàn thư to đùng theo được.

Ước gì trong ba lô của tôi có một cuốn từ điển điện tử và rất nhiều pin.

Có lẽ việc chúng tôi chỉ cần điện thoại thông minh để tra cứu là một điều đáng tiếc.

Tôi nên mua một cuốn từ điển điện tử được quảng cáo trên TV bằng giọng địa phương.

"Isekai cùng từ điển điện tử"

Tôi cảm giác như câu chuyện sẽ nói về một ông lão không quen dùng điện thoại thông minh.

Nhưng dù sao, tôi cần nước sốt.

Tôi muốn đổ nước sốt lên cơm.

Nước thịt của Tonkatsu và nước sốt, cùng với lớp bột chiên, tôi muốn húp sạch phần cơm đó.

Ăn cùng với bắp cải thái sợi giòn.

Nếu có thêm một ít mì Ý Napolitan thì tuyệt vời.

[O-Gou POV]

"Mẹ ơi, con lại được ăn món ngon ở nhà Mako rồi!"

Con thích kể cho mẹ nghe về nhà Mako lắm.

"Ồ, hôm nay con ăn gì thế?"

"Ừm... món gì ấy nhỉ? Chị Chacha?"

"Đó là Tonkatsu, thịt một con vật gọi là heo, được chiên giòn với một loại bánh mì của phương Tây. Ngài Hitachi-dono nấu ăn rất giỏi."

Chị Chacha nhẹ nhàng giải thích thay cho con.

Chị O-Hatsu cũng gật đầu.

"Tại sao một tên biến thái lại nấu ăn ngon thế nhỉ?"

Chị O-Hatsu không muốn khen một cách thẳng thắn.

"Ồ, nhưng hai con thích ngài Hitachi-dono lắm nhỉ?"

"Vâng, con thích Mako lắm."

"Không phải ạ. Con không có..."

Chị Chacha đỏ mặt và phụng phịu.

"Con cũng không phải. Mẹ ơi, cái tên biến thái đó..."

Khi chị O-Hatsu nói, mẹ cười và nói: "Được rồi, mẹ biết rồi."

Mẹ mỉm cười.

"Nhưng mẹ cũng muốn thử món đó. Chắc chắn cậu cũng sẽ thích."

"Lần sau con sẽ mang quà về."

Khi con nói với mẹ, mẹ nói: "Mẹ rất mong chờ."

Món ăn của Mako luôn khiến mọi người mỉm cười.

◇◆◇◆◇

Giống như Karaage, Tonkatsu cũng trở thành chủ đề bàn tán trong thành Azuchi.

Không biết ai đã lan truyền tin đồn.

Tôi đoán ra được.

Chắc O-Gou đã kể cho phu nhân Oichi, và tin tức đã lan truyền từ đó.

Nó nhanh chóng đến tai Oda Nobunaga, và tôi lại phải dâng món đó cho ông ta.

Khi nói về Tonkatsu với Oda Nobunaga, một loại nước sốt đậm đà là điều cần thiết. Nước sốt tôi nghĩ ra là Miso Katsu, một loại nước sốt mà tôi không thích.

Oda Nobunaga = Aichi = Nagoya-meshi = Miso Katsu.

Tôi cảm thấy người dân Nagoya sẽ giận tôi vì cách giải thích tùy tiện này.

The Nagoya-meshi, Miso Katsu.

Tôi đã nhào miso đỏ (Akamiso) có sẵn ở Azuchi với rượu sake đã bay hơi cồn, sau đó thêm đường, một món hàng cao cấp nhưng có sẵn, vào.

Khi nếm thử, tôi thấy nước sốt miso này khá mặn.

Tôi thêm hạt vừng rang để nước sốt có mùi thơm hơn.

Thành thật mà nói, tôi không thích Miso Katsu, nhưng nguyên tắc cơ bản của việc nấu ăn là phải phù hợp với khẩu vị của người ăn. Tôi đã tưởng tượng ra khẩu vị của Oda Nobunaga để làm món này.

Đây chắc chắn là một món ăn được làm bằng tình yêu thương.

Một món ăn được làm để nghĩ đến người ăn.

Lần này, tôi đã nhờ Sakurako và mọi người chuẩn bị xiên thịt chiên để dễ ăn và dễ chiên.

Phòng trường hợp có độc, tôi hoặc Rikimaru đã giám sát quá trình nấu ăn, nhưng có vẻ không có vấn đề gì.

Không phải tôi không tin Sakurako và mọi người.

Mà tôi lo sợ có người lạ lẻn vào và bỏ độc.

Sau khi chuẩn bị xong, tôi mang những xiên thịt và một cái hũ đựng nước sốt miso đến Honmaru, và tôi lại được đưa vào phòng trà.

Tôi tự hỏi có được phép chiên đồ trong phòng trà không.

Cái nồi trà bằng sắt, thứ tôi tin là đã thấy trong bảo tàng ở thời Heisei, lại được đặt trên bếp than.

Khi tôi định làm nóng dầu, Oda Nobunaga bước vào.

"Bắt đầu đi."

Ông ta chỉ nói vậy và nhìn chằm chằm vào tay tôi.

Tôi đặt cái nồi trà bằng sắt mà tôi chắc chắn đã thấy trong bảo tàng ở thời Heisei lên bếp than và làm nóng dầu.

Khi tôi cho một nhúm bột vào, bọt sủi lên, và tôi cho hai xiên thịt vào.

Sau khoảng năm phút, mùi thơm của thịt và dầu hòa quyện vào nhau, lan tỏa khắp phòng trà.

Khi bọt đã lắng xuống, tôi gắp ra và đặt lên đĩa.

"Mời ngài dùng với nước sốt này."

Tôi đưa cho ông ta một chiếc hộp gỗ đựng nước sốt miso.

Ông ta nhúng một xiên thịt vào nước sốt và đưa vào miệng.

"Hừ... hừ... nóng quá. Hừm... Nước thịt bị giữ lại bên trong tràn ra trong miệng ta. Mỡ rất ngon. Lớp sốt miso đã được cải tiến này rất hợp với lớp vỏ giòn. Ngon lắm, Hitachi."

Thấy ông ta cầm lấy xiên thứ hai, tôi lại chiên thêm.

Tôi đề nghị ông ta dùng thử nước sốt muối làm từ nước cam vắt ở đĩa thứ hai.

Oda Nobunaga ăn một miếng với nước sốt muối, nhưng có vẻ ông ta không thích, và lại chuyển sang nước sốt miso cho miếng thứ hai.

Sau khi ăn đĩa thứ năm, ông ta nói "Đủ rồi," và khuôn mặt ông ta đã bóng loáng.

Oda Nobunaga bóng nhẫy dầu mỡ.

"Hitachi, món ăn của tương lai ngon thật đấy. Lần sau làm thêm cho ta nhé."

Ông ta rất vui vẻ.

"À, đúng rồi. Ta muốn cho bọn nhà quê ăn món của ngươi để chúng kinh ngạc. Ngươi hãy trở thành người đãi tiệc."

Câu nói bất ngờ đó khiến tôi hơi rùng mình.

Tôi có ấn tượng mạnh về việc Oda Nobunaga đã trách cứ Akechi Mitsuhide, người phụ trách việc đãi tiệc.

Không chỉ Akechi Mitsuhide.

Nói đến người đãi tiệc, tôi lại nghĩ đến Asano Takumi no Kami, và câu chuyện về Chushingura.

Nó mang lại nhiều hình ảnh tiêu cực.

"Tôi có thể làm những món như Karaage hay xiên thịt, nhưng xin ngài miễn cho chức danh người đãi tiệc."

Tôi run rẩy nói, lo sợ ông ta sẽ giận.

"Vậy ư, chức danh đó quá nặng nề với ngươi ư?"

Ông ta có vẻ hiểu.

"Ai sẽ đến ạ?"

"Uesugi Kagekatsu từ Echigo, Mogami Yoshiaki từ Yamagata, và Date Terumune từ Yonezawa. Họ đã cử sứ giả đến nói rằng sẽ trở thành thuộc hạ của ta, nên ta đã ra lệnh cho họ đến thành Azuchi."

Quả nhiên, chức danh Tả Đại Thần, Hữu Cận Vệ Đại Tướng và chiếu chỉ tiêu diệt các thế lực thù địch đã có ảnh hưởng lớn đến các thế lực khác.

"Hitachi, ta tin tưởng ngươi trong việc nấu ăn. Hôm nay, ngươi đã làm rất tốt."

Nói xong, ông ta rời khỏi phòng trà.

Ông ta dặn tôi chiên nốt số thịt đã chuẩn bị và bảo Ranmaru mang đi, nên tôi đã chiên hết.

Có lẽ ông ta sẽ cho phu nhân Oichi và những người vợ lẽ của mình ăn?

Căn phòng trà này đã ám mùi dầu mỡ, có lẽ nên biến nó thành phòng chuyên chiên rán.

Tôi sẽ nghĩ một chút về những món ăn để đãi Uesugi Kagekatsu, Mogami Yoshiaki và Date Terumune.

...Tôi cảm thấy mình đang ngày càng giống đầu bếp của Nobunaga. Có gì đó không ổn.

Tôi cảm giác nếu đi theo con đường này, tôi sẽ bị trách cứ.

Không biết là ai.

◇◆◇◆◇

Tôi đã ở trong bếp của mình, lo lắng về những món ăn để đãi Uesugi Kagekatsu, Mogami Yoshiaki, và Date Terumune.

Trước mặt tôi, Sakurako và mọi người đã bày biện các nguyên liệu và đang chờ tôi đưa ra quyết định.

Karaage, xiên thịt heo chiên với nước sốt miso và nước sốt muối chanh dây là những món chắc chắn sẽ có.

Đồ chiên rán chắc là hiếm, tôi nghĩ có nên làm một loạt món chiên không, nhưng lại tự hỏi liệu họ có thích những món quá lạ không.

Chỉ vì Oda Nobunaga tò mò về phương Tây nên ông ta mới thích những món ăn này.

Hơn nữa, ăn thịt không phổ biến.

Vậy thì cần phải có món hải sản.

À, đúng rồi! Mogami Yoshiaki nổi tiếng là người rất thích cá hồi.

Còn Uesugi Kagekatsu thì... thích rượu?

Tôi là vị thành niên nên không rành về rượu. Tôi sẽ giao phần đó cho người đãi tiệc chính thức.

Còn Date Terumune thì sao? Nếu là Masamune, tôi sẽ nghĩ đến Zunda (đậu nành nghiền), nhưng thời của Terumune thì chưa có đúng không?

Ừm... Date... Date... Datemaki (trứng cuộn ngọt)!

Trứng cuộn ngọt với chả cá!

Trứng cuộn thêm chả cá chắc chắn là món lạ. Được, tôi quyết định rồi.

Karaage, xiên thịt, cá hồi chiên, tôm chiên, hàu chiên, và món Datemaki ngọt ngào đặc biệt với đường.

Tôi cũng sẽ làm súp thịt heo và rau củ.

Bây giờ là mùa đông, trời lạnh. Tôi muốn những vị khách từ OshuEchigo được làm ấm người.

Tôi có thể làm súp thịt heo với rau củ số lượng lớn và phân phát cho những người thuộc hạ đi cùng họ.

Tôi nghĩ đó là cách đối đãi chu đáo.

Tôi cũng sẽ nấu cơm với thịt gà và làm cơm nắm để ăn cùng.

Khi tôi đưa ra chỉ thị cho Sakurako và mọi người, Ume-ko đã đi ra sân và chặt đầu con gà.

Tôi đã quen rồi, nhưng có những hôm thấy một con gà không đầu phun máu chạy khắp nơi thì tôi cũng hơi mất cảm giác thèm ăn.

Tôi nói với Rikimaru rằng tôi muốn hải sản, và một nhóm người cưỡi ngựa nhanh đã mang đến hải sản từ Echizen.

... Danh tiếng của tôi, Kurosaka Makoto, khách của Oda Nobunaga, Phụng hành thành Azuchi, và người đãi tiệc, dường như không phải là không có.

Tôi không biết mình lại có quyền lực như vậy.

Họ mang đến cá hồi, tôm, hàu, cá tuyết, cá tráp và cả cua.

"Ồ, cua Echizen chính hiệu!"

Ngay cả ở thời Heisei, tôi cũng ít khi được ăn.

Tôi chiên những nguyên liệu này giống như cách chiên xiên thịt.

Khi nếm thử, tôi không nói nên lời vì nó quá ngon.

Tất nhiên, những nguyên liệu được chuyển thẳng từ nơi sản xuất phải ngon rồi.

Chúng tươi đến mức có thể ăn sống.

"Khụ khụ khụ khụ! Hừm..."

Tôi đã ăn phải một thứ kỳ lạ.

Hơi thở của tôi có mùi hôi.

"Cái gì đây?"

"À, con đã thử chiên Funazushi."

Sakurako bình thản nói.

"Ừm, món này bỏ đi."

Những người thích món này có lẽ sẽ thích, nhưng món Funazushi được chiên sơ qua, vẫn còn sống, quá nặng với tôi.

Mùi hôi trong miệng dường như tăng gấp đôi.

Chắc chắn những người ở phía đông như Uesugi Kagekatsu, Mogami Yoshiaki và Date Terumune sẽ không thích.

Những người ở phía đông không có văn hóa ăn cá lên men.

Họ chỉ ăn những món như lòng cá ngừ muối hay mực muối.

Hải sâm và trứng cá đối muối cũng là món của phía tây Nhật Bản.

Funazushi nên được ăn từng chút một, không nên ăn cả miếng cùng một lúc.

Nó làm tôi nhớ lại cú sốc khi bị bố lừa ăn một miếng pho mát xanh to đùng trên bánh quy. Thật là hôi.

Giờ đến món Datemaki đặc biệt.

Trứng thì có rất nhiều ở trong vườn.

Mấy con gà trong vườn cứ tăng lên như thể chúng đang nuôi gia cầm vậy.

Có lần chúng trốn sang nhà Maeda Toshiie và bị phàn nàn, nhưng sau khi tôi gửi cho anh ta một ít Karaage, anh ta đã hợp tác.

Tôi thỉnh thoảng phải gửi Karaage cho anh ta.

Tôi muốn kết thân với Maeda Toshiie, nên việc tạo mối quan hệ với người nhà anh ta khi anh ta không có nhà là điều tốt.

Trong lúc Momo-ko đánh tan mười quả trứng, Ume-ko đã làm thịt cá tuyết, và Sakurako đã nghiền nó thành chả trong cối đá. Sau đó, tôi cho một lượng đường vừa phải vào trứng đã đánh tan và nếm thử.

Ừm, ngọt. Nhưng độ ngọt vừa phải.

Tôi trộn chả cá với trứng và nướng trên một chiếc chảo đã phết dầu.

Vì khó nướng dày và xốp, tôi đã nướng một lớp mỏng, và khi nó chín, tôi đặt nó lên một chiếc khăn tay sạch và cuộn lại, sau đó cắt thành khoanh tròn.

Mà nói đến, tôi không biết có chiếu để cuộn trứng không nhỉ?

chiếu tre nên chắc có thể nhờ họ làm một cái nhỏ được.

Tôi đang tập trung vào việc nấu ăn nên không để ý, nhưng Chacha và các em đã ngồi ở phía sau.

Họ có vẻ tò mò về món Datemaki đặc biệt, nên tôi ăn thử một miếng trước.

"Ồ! Đúng là Datemaki rồi. Ngon quá. Mọi người ăn thử đi."

Tôi đưa cho Chacha và các em.

"Mako ơi, ngọt và ngon quá!"

O-Gou thật là hồn nhiên và đáng yêu.

"Mako, tại sao ngươi có thể làm được món này vậy? Cho ta ăn thêm một cái nữa."

Tại sao câu nói của O-Hatsu lúc nào cũng gai như vậy?

Chacha im lặng ăn liên tục, sau đó,

"Ngài sẽ làm món này để đãi tiệc ư? Tôi nghĩ vậy là được. Ngược lại, nó cũng rất hợp làm món tráng miệng."

Cô ấy đã đưa ra nhận xét.

Tôi cũng đưa cho họ cơm nắm nấu với thịt gà và ba người rất thích.

Hừm, tối về có ăn tối được không đây?

Bà Oichi có giận tôi không nhỉ?

Tôi cảm thấy mình giống một đứa trẻ ăn quá nhiều đồ ăn vặt và không ăn tối, nhưng những món này không phải là đồ ăn vặt và cũng không có hại cho sức khỏe, nên chắc không sao đâu.

Tôi đã gói cơm nắm bằng lá tre cho bà Oichi và đưa cho ba chị em.

Việc chuẩn bị đồ ăn đãi tiệc đã hoàn thành.

Những món ăn khác thì tôi sẽ giao cho bếp trưởng thành Azuchi.

◇◆◇◆◇

Mùa xuân năm 1583

Tuyết ở Omi bắt đầu tan, và những bông hoa mai bắt đầu nở. Uesugi Kagekatsu từ Echigo, Mogami Yoshiaki từ Yamagata, và Date Terumune từ Yonezawa đã đến thành Azuchi cùng với Takigawa Kazumasu, người đã được Oda Nobunaga bổ nhiệm làm Tổng chỉ huy quân sự vùng Kanto và chức Kanto Kanrei.

Họ đã diện kiến Oda Nobunaga, thực hiện nghi thức thần phục và chính thức trở thành thuộc hạ của ông.

Tôi không có mặt ở đó, tôi đang bận rộn nấu nướng trong bếp.

Hôm nay, Sakurako và mọi người cũng được phép vào bếp của thành Azuchi, nên tôi chỉ cần đứng chỉ đạo.

Tôi hơi lo lắng khi thấy vị bếp trưởng của thành Azuchi đứng nhìn Sakurako và mọi người nấu ăn mà không làm gì.

Có lẽ vì họ đang làm những món lạ.

Những món tôi chuẩn bị hôm nay là:

Karaage thịt gà

Xiên thịt heo chiên

Cá hồi chiên

Tôm chiên

Hàu chiên

Datemaki

Súp thịt heo và rau củ

Cơm nắm với thịt gà

Tráng miệng: Dorayaki

Tôi đã làm rất nhiều súp thịt heo và cơm nắm để có thể phân phát cho những người thuộc hạ của họ đang chờ ở ngoài.

Đó là một cách thể hiện lòng hiếu khách.

Những món ăn mới chiên xong được mang đến đại sảnh, nơi bữa tiệc đang diễn ra.

Tôi không trực tiếp xem họ ăn, nhưng theo lời Ranmaru, người đang mang đồ ăn, họ rất thích.

Đặc biệt là món Karaage rất được ưa chuộng.

Đúng là món ăn quốc dân của thời Heisei.

"Ngài Hitachi-dono, ngài Nobunaga gọi ngài."

Khi tôi đang thư giãn và uống trà, Boumaru đến gọi tôi.

Tôi hơi lo lắng không biết mình có mắc lỗi gì không, nhưng có vẻ không phải.

Tôi vội vàng đi vào đại sảnh.

"Xin lỗi đã làm phiền."

Có khoảng hai mươi người đang uống rượu và ăn uống.

Oda Nobunaga ngồi ở trên, đối diện với ba người kia.

"Đây là người đã làm ra những món ăn lạ đó."

Oda Nobunaga giới thiệu tôi một cách đột ngột.

"Ồ, đây là người đó ư?"

"Ngài là đầu bếp của ngài Nobunaga sao?"

"..."

Có một người chỉ im lặng uống rượu và ăn hàu chiên.

"Xin lỗi, tôi chưa giới thiệu. Tôi là Kurosaka Makoto, khách của Oda Nobunaga, Phụng hành thành Azuchi, và là người phụ trách nấu nướng bữa tiệc hôm nay."

Tôi cúi chào.

"Ồ, không phải thuộc hạ mà là khách sao? Thật lãng phí. Tôi là Date Terumune."

"Đây là lần đầu tiên tôi được ăn cá hồi được chế biến như thế này. Phần thịt bên trong rất mềm, lớp vỏ giòn bao bọc hương vị cá hồi. Ngon quá, Mogami Yoshiaki xin được cúi đầu thán phục."

"Ngon tuyệt vời. Tôi rất thích món hàu mềm này. Tôi là Uesugi Kagekatsu."

Ba người đó vừa nhận xét về món ăn vừa tự giới thiệu.

"Tôi rất vui vì những món ăn này hợp khẩu vị của các ngài."

Món ăn chỉ ngon khi người ăn thích.

Dù món ăn có ngon đến đâu, nếu không hợp khẩu vị thì cũng vô nghĩa.

Việc khuyên người khác ăn một món gì đó vì "nó tốt cho sức khỏe," "tôi thích món này," hay "nó đang thịnh hành," là điều vô nghĩa.

Mỗi người có một khẩu vị khác nhau, vì vậy tốt nhất là ăn những món mình thích, miễn là chúng không làm tổn hại đến sức khỏe.

"Ngài còn nấu ăn cho cả thuộc hạ của chúng tôi. Uesugi Kagekatsu này xin được thán phục. Một ngày nào đó, tôi sẽ đáp lễ."

Uesugi Kagekatsu, người được đồn là ít nói, lại là người cảm động nhất.

Việc làm người đãi tiệc của tôi đã thành công.

Vì những món ăn đã hợp khẩu vị của họ, tôi cảm thấy nhẹ nhõm và nói hơi nhiều.

"Suối nước nóng YuzawaGozu ở Echigo rất tốt. Tôi cũng thích suối nước nóng ZaoGinzan ở Yamagata. Và suối nước nóng AkiuNarukoMutsu cũng rất tuyệt."

Tôi đã buột miệng nói ra.

Tôi chợt nhớ lại những kỷ niệm được ông tôi, Ryunosuke, một người thích suối nước nóng, dẫn đi.

Ba người họ tròn mắt ngạc nhiên.

"Ngài đã từng đến Echigo ư?"

"Ngài đã từng đến Yamagata ư?"

"Ngài đã từng đến Mutsu ư?"

Tôi đành im lặng.

Ôi, mình lỡ lời rồi ư? Khi tôi nhìn khuôn mặt Oda Nobunaga, ông ta có vẻ như muốn nói câu "Đồ ngu!"

"Tôi đã đi khắp nơi để tu luyện kiếm thuật và âm dương sư, nên tôi đã đến thăm khi tôi leo núi Dewa Sanzan và núi Yahiko."

Tôi đã nói dối.

Nhưng ba người họ tin.

Có lẽ việc đi khắp nơi để tu luyện là điều bình thường.

"Ngài học phái nào?"

Uesugi Kagekatsu hỏi.

Đúng là một người đam mê kiếm.

"Tôi sinh ra ở tỉnh Hitachi, nên có biết chút ít về phái Shinto."

Tôi trả lời, cẩn thận trong từng lời nói.

"Là đồ đệ của Tsukahara Bokuden ư?"

"À, có lẽ là như vậy."

Có lẽ vì tôi tỏ ra không muốn nói thêm, nên Maeda Toshiie, người quen mặt, đã giúp đỡ:

"Hôm nay những món ăn rất ngon."

Anh ta đã giúp tôi kết thúc câu hỏi.

"Ngươi có thể về được rồi, Hitachi."

Theo lời của Oda Nobunaga, tôi đã rời đi.

Tôi phải cẩn thận hơn trong lời nói của mình.

Tôi đã quá chủ quan.

Hai ngày sau khi bữa tiệc kết thúc, Oda Nobunaga đã ra lệnh cho tôi đến thành.

Hôm nay, tôi được gọi đến phòng trà mới xây.

Có vẻ phòng trà cũ đã ám mùi dầu mỡ, nên nó sẽ trở thành phòng chuyên dụng để tôi nấu ăn cho Oda Nobunaga.

Có vẻ họ sẽ xây thêm một khu bếp nhỏ.

Cái nồi trà bằng sắt mà tôi đã thấy trong bảo tàng ở thời Heisei cũng sẽ thuộc về tôi, và được Oda Nobunaga đặt một cái tên kỳ lạ là "Nồi trà chiên rán Hitachi."

Phòng trà mới có chiếu Tatami vẫn còn xanh, có mùi rất dễ chịu.

Một mùi hương quen thuộc và thấm sâu vào trái tim của người Nhật.

Trong phòng Tokonoma (góc trang trí), có một cành hoa anh đào mới nở, tỏa ra mùi hương ngọt ngào, báo hiệu mùa xuân.

Mùi hương thật kỳ diệu, nó tác động trực tiếp đến trái tim.

Mùi chiếu Tatami, mùi hoa theo mùa, mùi trà xanh, đúng là một phòng trà.

Tôi uống chén trà do Oda Nobunaga pha mà không để ý đến nghi thức.

"Chà, mùi trà xanh thoang thoảng, với vị đắng vừa phải và vị ngọt tự nhiên. Trà của ngài Nobunaga lúc nào cũng ngon."

Tôi thành thật nói ra, và Oda Nobunaga mỉm cười.

Chắc ông ấy cũng vui khi được khen.

"Ngươi đã làm rất tốt. Ngươi muốn phần thưởng gì?"

"Không, tôi chỉ làm việc đúng với số tiền đã nhận thôi ạ."

"Ta nghĩ ngươi sẽ nói vậy. Vì ngươi đã làm việc rất tốt trong việc cải tiến súng hỏa mai và nấu nướng, ta sẽ tăng tiền thưởng cho ngươi, từ 30,000 koku lên 100,000 koku."

"Ừm... tôi không rõ lắm. Tôi không phải là người trực tiếp tiêu tiền."

Tôi giao việc quản lý tiền bạc cho Mori Rikimaru.

Vì tôi không tự đi mua sắm và tiêu tiền.

"Hãy nhận đi. Khi ta nói ngươi là khách của ta, bọn chúng nói rất muốn phong thành cho ngươi.

Ban đầu ta cũng đã đề nghị ngươi nhận thành, vì ta nghĩ ngươi xứng đáng. Ngươi vẫn chưa muốn nhận thành ư? Nếu muốn thì ta sẽ cho. Thôi bỏ hy vọng trở về đi. Ta nói thật, ngươi sẽ không tìm thấy nơi nào như vậy đâu."

Oda Nobunaga đã giúp tôi tìm cách trở về.

Tôi vẫn không muốn từ bỏ hy vọng. Nhưng bây giờ, tôi phải trả lời về việc nhận thành.

"Tôi không đủ khả năng để cai trị lãnh thổ. Nhưng ngài yên tâm, tôi không có ý định chuyển sang phục vụ ai khác."

Tôi không nghĩ đến việc phục vụ một ai khác ngoài Oda Nobunaga.

Dù nhân vật lịch sử yêu thích nhất của tôi là Date Masamune, nhưng đó là một chuyện khác.

"Thôi, nói thì dễ."

"Tôi xin thề với vị thần vĩ đại của Kashima."

"Ta biết rồi. Ta sẽ tăng chức cho ngươi tương xứng với tiền công. Ta đã tiến cử ngươi lên Chính tứ vị hạ, Tham nghị. Ta nói với triều đình rằng việc trùng tu Kyoto là do ngươi đề xuất, nên ngươi được triều đình yêu mến đấy."

"Nhưng... tôi chỉ muốn giữ chức Hitachi no Suke."

"Ngươi muốn giữ chức Hitachi à. Vậy thì từ Suke (trợ lý) thành Kami (người cai trị). Hitachi no Kami."

"Hả? Nhưng Hitachi là một tỉnh lớn, thường được cai trị bởi một hoàng tử, nên không thể là Kami được?"

"Ngươi nghĩ ta là ai? Ta là Oda Nobunaga, Tả Đại Thần đấy! Ta không bị ràng buộc bởi những tiền lệ như vậy. Hahahaha!"

Đúng là như vậy.

Nhưng là một người rất yêu Ibaraki, tôi rất vui khi được phong chức "Hitachi no Kami."

"Tôi xin nhận ạ."

Khi tôi trả lời, một thanh kiếm tachi được đặt trước mặt tôi.

"Đây là?"

"Đây là thanh kiếm Kagekatsu để lại cho ngươi. Hãy nhận lấy."

Lời hứa của Uesugi Kagekatsu đã được thực hiện.

Thanh kiếm của Uesugi Kagekatsu, một người đam mê kiếm, chắc chắn là một món đồ quý giá. Tôi đã vui vẻ nhận lấy.

Tất nhiên, tôi không rút kiếm ra ngay mà mang về nhà để xem.

Phần chuôi kiếm theo phong cách Aikuchi độc đáo của gia tộc Uesugi, không có tsuba (vòng chắn tay). Hamon (đường vân trên lưỡi kiếm) thẳng tắp, một thanh kiếm rất đẹp.

Tôi sẽ biến nó thành báu vật gia truyền.

Một thanh kiếm tachi tuyệt đẹp, đổi lấy vài miếng hàu chiên.

Thật là một thời đại đáng kinh ngạc.

Mà thanh kiếm này, ở thời Heisei, các chính quyền địa phương tranh cãi về việc mua lại nó với giá 500 triệu hay 700 triệu yên.

Nếu tôi có thể mang nó về thời Heisei, tôi sẽ trở thành triệu phú.

Nhưng tôi không nghĩ mình có thể trở về.

Tôi nhìn vào lưỡi kiếm sáng bóng như gương và tự hỏi liệu tôi có thể trở về không.

◇◆◇◆◇

Thành công của bữa tiệc là nhờ vào Sakurako, Ume-ko, và Momo-ko.

Nếu chỉ có một mình tôi, chắc chắn sẽ không thành công đến vậy.

Vì thế, tôi đã tập hợp cả ba người trong sảnh để cảm ơn họ.

"Thưa chủ nhân, chúng tôi có làm gì sai không ạ?"

Sakurako hỏi với vẻ mặt sẵn sàng chịu phạt.

"À, không, xin lỗi, tôi làm mọi người hiểu lầm rồi. Hôm nay, tôi chỉ muốn cảm ơn mọi người. Bữa tiệc thành công là nhờ có ba người, nên tôi muốn tặng một món quà. Mọi người có muốn gì không?"

Ba người họ ngạc nhiên, trông như những con bồ câu bị bắn bởi một viên đạn.

"Chúng tôi làm việc cho chủ nhân là chuyện đương nhiên. Chúng tôi không cần quà. Chúng tôi không xứng đáng."

Sakurako nói một cách khiêm tốn.

"Ừm, nhưng tôi muốn đền đáp xứng đáng cho công sức của mọi người."

Sau đó, Ume-ko nói:

"Chúng tôi đã rất biết ơn vì được ăn những món giống chủ nhân, được ngủ trên những chiếc futon ấm áp, và được sống mà không phải lo lắng bất cứ điều gì."

Họ đã sống cuộc sống như thế nào trước khi được tôi mua về nhỉ?

Tôi lại một lần nữa hiểu được họ đã phải chịu đựng nhiều như thế nào.

"À... như hai chị đã nói, chúng tôi đã rất hạnh phúc vì được sống cùng nhau như chị em, và được đối xử như con người. Vì vậy, nếu chúng tôi còn mong muốn hơn nữa, đó sẽ là tội lỗi."

Khi Momo-ko nói vậy, nước mắt tôi tự nhiên chảy ra, và tôi ôm cả ba người bằng hai tay.

Ba người ngạc nhiên, nhưng họ không tỏ vẻ khó chịu, và dùng tay lau nước mắt cho tôi.

"Phải rồi. Phải rồi. Anh hứa. Anh sẽ cố gắng để cuộc sống của ba người luôn hạnh phúc."

Khi tôi nói vậy, ba người cũng tự nhiên khóc.

Những người mất cha mẹ trong chiến tranh hoặc mất nhà cửa chắc chắn đã có một số phận khủng khiếp.

Bây giờ, tôi đang ở bên cạnh Oda Nobunaga vĩ đại.

Nếu chúng tôi tiếp tục, thời kỳ chiến tranh sẽ kết thúc sớm, và sẽ có một thời đại mà những người như họ không phải chịu khổ.

Tôi lại một lần nữa quyết định giúp đỡ Oda Nobunaga vì một thời đại như vậy.

Mà, ba người họ... có mùi thơm thật.

Một mùi thơm rất con gái.

Bất chấp cảm xúc, cảm biến mùi của tôi lại hoạt động.

Không được.

Ba người họ vẫn còn quá trẻ, mình không được động vào.

Sau đó, tôi đã nhờ Imai Sokyu làm vài bộ kimono giống nhau để tặng cho ba người.

Và tôi cũng nhờ làm một chiếc áo khoác ngắn màu xanh đậm, có thêu gia huy của gia tộc tôi và dòng chữ "Độc quyền của Kurosaka Hitachi no Kami" trên cổ áo.

Họ sẽ mặc nó khi đi ra ngoài mua sắm.

Ở thành Azuchi, không ai dám gây sự hay có hành động xấu với ba cô gái xinh đẹp mặc chiếc áo khoác đó.

Tôi vốn đã nổi tiếng trong thành Azuchi như một người trẻ tuổi vô danh đã cứu Oda Nobunaga khỏi sự biến Honnoji, nhưng sau khi được phong chức Hitachi no Kami, tôi được đồn là cánh tay phải, hay quân sư của Oda Nobunaga, và cái tên Kurosaka Makoto được mọi người biết đến rộng rãi.

Nếu có ai đó làm điều xấu với người mang cái tên của Kurosaka Hitachi no Kami Makoto, họ sẽ bị coi là kẻ thù của một vị khách của Oda Nobunaga.

Và mọi người đều biết điều đó có thể chạm đến vảy ngược của Oda Nobunaga.

Kế hoạch đã thành công, và ba cô gái trẻ đẹp đã được đối xử đặc biệt khi đi mua sắm trong thành.

Ngay cả các quan chức tuần tra cũng sẽ tự nguyện bảo vệ họ khi thấy họ.

Ba người họ rất vui vì công việc đã trở nên dễ dàng hơn.

[Chacha POV]

Gần đây, ba chị em Sakurako ở nhà ngài Hitachi-dono ăn mặc rất đẹp.

Họ chỉ là người giúp việc, nhưng ngài Hitachi-dono lại rất thân thiết với họ.

Mối quan hệ này rất kỳ lạ và làm tôi lo lắng.

Nó khiến trái tim tôi xao động.

Tôi cảm thấy như có một cơn bão trong lòng, có cả gió và mưa.

Họ không có vẻ như là mối quan hệ nam nữ, vậy chuyện gì đã xảy ra?

Có phải ngài Hitachi-dono đối xử với họ như gia đình không?

Có phải ông ấy yêu thương họ như em gái, giống như yêu thương O-Gou?

Có phải ông ấy không coi họ là phụ nữ không? Mối quan hệ này thật kỳ lạ.

À, có lẽ ngài Hitachi-dono thích đàn ông?

Nhưng ông ấy lại thích chân của chúng tôi.

O-Gou cũng đã thân thiết với ba chị em Sakurako. Tôi biết họ không phải là những cô gái xấu xa. Nếu họ là người xấu, O-Gou sẽ không chơi với họ.

Con bé rất nhạy cảm với những điều đó.

O-Hatsu thì có vẻ hơi ngốc, và có gì đó như ganh đua với ngài Hitachi-dono. Cô ấy nói chuyện với ông ấy rất cộc cằn, nhưng mỗi khi đến chơi, cô ấy lại chải chuốt và ăn mặc rất đẹp. Thật kỳ lạ.

Tôi chỉ muốn được ông ấy nói "ngon" như cậu Nobunaga.

Chỉ vậy thôi.

Nhưng tại sao trái tim tôi lại u ám và khó chịu như vậy?

◇◆◇◆◇

Từ ngày ôm ba chị em Sakurako và khóc, tôi đã nhìn họ với một ánh mắt khác.

Trước đây, họ chỉ giống như những người thân trong gia đình, nhưng sau ngày hôm đó, tôi cảm thấy khoảng cách giữa chúng tôi đã gần hơn.

Khi tôi đang ngoáy tai ở hiên nhà, Sakurako nói:

"Để con làm cho."

Tôi nhờ cô ấy làm, vì tôi thấy khó chịu với cái ráy tai đang ở sâu bên trong. Cô ấy quỳ xuống bên cạnh tôi.

Hả?

À, đây là giấc mơ bấy lâu nay của tôi, được một cô gái xinh đẹp gối đầu lên đùi và ngoáy tai.

Một tình huống chỉ thấy trong các trò chơi eroge.

Sakurako cầm que ngoáy tai và đợi tôi đặt đầu lên đùi.

Nếu tôi ngượng ngùng lúc này, tôi sẽ mất mặt đàn ông.

Đối với một trai tân, rào cản này rất cao, nhưng tôi sợ sẽ bị Kaguya-sama cười chê, nên tôi đặt đầu lên đùi, hay đúng hơn là đùi của Sakurako.

Mềm mại và ấm áp, một mùi thơm dễ chịu kích thích mũi tôi.

Không chỉ mũi, mà cả não, và tôi cảm thấy nửa dưới của tôi đang được chỉ thị phải sẵn sàng chiến đấu.

Chết tiệt, ngoáy tai cũng có thể khiến tôi cương cứng.

Sức mạnh của pheromone của một cô gái xinh đẹp thật đáng sợ.

"À, thưa chủ nhân, con sẽ đưa vào sâu hơn một chút."

...Đưa vào sâu hơn...

Tôi biết cô ấy nói đến que ngoáy tai, nhưng trong đầu tôi, nó lại biến thành một tình huống không thể nói thành lời.

Nửa dưới của tôi đang hoạt động rất tốt.

"Á... á... á... á... không được, một lần nữa. Á á á... một chút nữa thôi..."

Sakurako đang vật lộn với ráy tai và nói lẩm bẩm. Trong tai tôi, nó nghe như những từ bậy bạ, và tôi cảm thấy xấu hổ.

"Á á á... sắp ra rồi... sắp ra rồi..."

Người sắp ra là tôi mới đúng.

"Lớn, của chủ nhân lớn quá!"

Đúng vậy, nó đã lớn hết cỡ rồi.

"Á... ra rồi!"

Khi ráy tai được lấy ra, đầu óc tôi trở nên trống rỗng và tôi bước vào chế độ hiền nhân.

Ngoáy tai trên đùi một cô gái xinh đẹp với một người trai tân.

Và cả những lời lẽ kích thích.

Tôi chỉ cần có vậy...

Sau khi ngoáy tai, tôi thay khố, và Sakurako nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Sakurako ngoáy tai đúng là sát thủ trai tân.

Vào những ngày khác, Momo-ko và Ume-ko cũng ngoáy tai cho tôi, nhưng Sakurako là người giỏi nhất.

Khi Chacha và các em nhìn thấy tôi được ngoáy tai, O-Hatsu đã nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ vì tôi đang được ngoáy tai, nhưng O-Gou thì muốn thử và làm nũng một cách lạ thường.

Và tôi đã để cô bé làm.

Chân của O-Gou vẫn còn mảnh mai, chưa nữ tính, nên cảm giác thoải mái giảm đi một nửa. Nhưng O-Gou lại rất khéo tay.

Cô bé đã tìm thấy ráy tai ở tận sâu bên trong và lấy ra một cách nhẹ nhàng.

Có vẻ khi tôi muốn ngoáy tai sạch, tôi sẽ nhờ O-Gou.

O-Hatsu cũng ngoáy tai cho tôi, nhưng... đau lắm.

Hahaha, tai tôi lúc nào cũng sạch.

Mà ngoáy tai mỗi ngày có quá không nhỉ?

Tôi phải tiết chế lại nếu không sẽ bị bệnh về tai mất.

Sakurako và mọi người cũng chăm sóc tóc và ngoại hình của tôi mỗi sáng.

Mỗi sáng, tôi dùng một cái thùng để lấy nước lạnh còn lại từ bồn tắm hôm qua, rồi dội lên đầu vài lần để rửa trôi mồ hôi đêm.

Sau khi lau người và khoác áo yukata, tôi quay lại phòng, và Sakurako cùng mọi người sẽ sấy tóc và buộc tóc cho tôi.

Tôi đã để tóc dài, nên có thể búi thành một búi tóc nhỏ.

Tôi không cạo phần tóc phía trước, được gọi là sakayaki.

Tôi vẫn cảm thấy khó chịu với kiểu tóc đó.

Tôi cũng không đội mũ bảo hiểm, nên không có vấn đề gì.

Người ta cạo phần đó để ngăn mồ hôi khi đội mũ bảo hiểm, nhưng với thẩm mỹ thời Heisei, tôi không muốn làm vậy.

Tôi có thể dùng một chiếc khăn tay để ngăn mồ hôi.

Sakurako và mọi người cũng cạo râu cho tôi.

Tôi đã quen với dao cạo hình chữ T, nên tôi rất khó khăn khi dùng dao cạo của thời đại này, và thường bị chảy máu. Sakurako và mọi người đã tự nguyện làm việc đó.

Việc để người khác dùng dao cạo vào mặt mình.

Việc tôi tin tưởng họ đã khiến Sakurako và mọi người cảm thấy "Chúng ta được tin tưởng." Họ đã cạo râu cho tôi một cách nghiêm túc, không để chảy một giọt máu nào.

Khuôn mặt xinh đẹp của họ ở rất gần.

Tôi có thể ngửi thấy mùi hơi thở và mùi cơ thể của họ.

Với một trai tân, nó quá kích thích, nhưng tôi không muốn khuôn mặt của mình bị thương, nên tôi ngồi quỳ và trở nên vô hồn khi họ cạo râu.

Giống như đang thiền.

Để cậu nhỏ của tôi không đi lạc.

Tôi thiền như một nhà sư.

[Chacha POV]

Cảm giác khó chịu trong lòng tôi ngày càng lớn.

Tôi có bị bệnh không?

Khi tôi hỏi mẹ, bà ấy cười và nói: "Ôi Chacha à, hihi." Bà nói tôi không bị bệnh.

"Mẹ ơi?"

"Mẹ sẽ nói chuyện với cậu. Không sao đâu. Mẹ sẽ lo cho con."

"Mẹ ơi?"

Tôi chỉ có thể nghiêng đầu, bối rối trước những lời nói kỳ lạ của mẹ.

◇◆◇◆◇

Khi hoa anh đào bắt đầu rụng, con trai cả của Oda Nobunaga, Oda Nobutada, Trung tướng Tả cận vệ, Tướng quân trấn thủ, đã dẫn 50,000 quân đến vùng Chugoku để tiêu diệt Mori TerumotoAshikaga Yoshiaki.

Quân đội của Shibata Katsuie, những người đang tấn công Uesugi Kagekatsu ở Echigo, cũng đã tham gia, tạo thành một đội quân hùng mạnh.

Tất nhiên, mặc dù Uesugi Kagekatsu đã trở thành thuộc hạ của gia tộc Oda, nhưng họ không để phía đông trống. Sassa NarimasaHokuriku, và quân của Takigawa KazumasuKanto vẫn ở lại để canh giữ.

Tokugawa IeyasuHojo Ujimasa đã cử thuộc hạ của họ tham chiến để tiêu diệt Mori Terumoto và Ashikaga Yoshiaki.

Oshu, Mogami YoshiakiDate Terumune đang canh giữ, và có vẻ không có cuộc chiến nào sẽ nổ ra.

Ở Oshu, mối quan hệ đồng minh của các gia tộc rất chặt chẽ, và chiến tranh khó xảy ra nếu không có ai phá vỡ.

Các thế lực tiêu biểu là Nambu, Osaki, Date, Soma, Mogami, Satake, Ashina, Nasu, v.v.

Mogami và Date đã chính thức trở thành thuộc hạ của gia tộc Oda, vì vậy ai chống lại họ sẽ trở thành kẻ thù của gia tộc Oda.

Một ngày sau bữa tiệc, Mogami Yoshiaki đã được phong chức Ushu TandaiDate Terumune được phong chức Oshu Tandai, và họ đã trở về nhà.

Họ không tham gia vào cuộc tiêu diệt Mori Terumoto và Ashikaga Yoshiaki.

Đúng là nếu để khu vực đó trống thì sẽ rất nguy hiểm.

Tôi cũng không cần phải ra trận.

Oda Nobunaga cũng ở lại Azuchi.

Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi tiếc khi có Maeda KeijiYagyu Munenori ở nhà, nhưng không phải ra chiến trường là điều tốt nhất.