*Tàu galleon là những tàu buồm lớn, nhiều tầng được phát triển ở Tây Ban Nha và Bồ Đào Nha*
Chuyện hôn ước của tôi với Chacha, cháu gái của Oda Nobunaga, đã được định đoạt.
Điều này có nghĩa là sau khi Chacha được nhận làm con nuôi của Nobunaga, cô ấy sẽ kết hôn với tôi. Như vậy, tôi sẽ trở thành con rể hờ của Oda Nobunaga.
Chồng của con gái nuôi, có lẽ là "con rể hờ của con rể" chăng? Thôi, cách gọi không quan trọng. Quan trọng hơn là, Chacha là vợ tôi? Khoan đã, chẳng lẽ con đường dẫn đến sự ra đời của "Quý cô Yodo-gimi" đã bị xóa sổ?
Hay là... nếu tôi xây dựng một lâu đài ở Yodo, thì chuyện này vẫn có thể xảy ra không? Nếu tôi trở thành Lãnh chúa thành Yodo, thì tôi sẽ là "Ngài Yodo" à!
Hơn cả danh phận, điều tôi bận tâm nhất là việc cô gái Chacha kia sẽ là vợ tôi. Cô ấy là một mỹ nhân 14 tuổi...
Điều này còn vượt xa cả cô dâu "hai chiều" trong tưởng tượng của tôi. Đây không phải là cô dâu trong mơ, mà là hiện thực.
Chacha còn đẹp hơn cả cô dâu hai chiều mà tôi đã tưởng tượng suốt bao năm trời.
Tomoya, cậu ghen tị không?
Nếu gặp lại, có lẽ tôi sẽ bị cậu ta đá cho một trận, nên tốt nhất là không nên gào thét nữa.
Thực ra, tôi đã nghĩ vợ mình trong thế giới thực sẽ là Moeka, nhưng giờ đây lại là Chacha, một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử.
Thật kỳ lạ, quái gở. Kỳ quái khôn cùng.
Ngay từ khoảnh khắc tôi xuyên không, mọi chuyện đã trở nên kỳ quái khôn cùng rồi.
Bất cứ điều gì xảy ra, tôi cũng phải chấp nhận nó là thực tế của mình lúc này.
Hơi sớm hơn mọi ngày một chút, tôi nằm xuống futon và suy nghĩ miên man.
Nếu không sắp xếp lại thông tin trong đầu trước khi ngủ, tôi sẽ vẫn còn bối rối khi thức dậy. Tôi vẫn chưa quen với việc thức dậy và nhận ra thực tại là thời Chiến Quốc, đôi khi còn thoáng nghĩ liệu đây có phải là một giấc mơ không.
Tôi nhìn bức ảnh cô bạn thanh mai trúc mã Moeka trên màn hình điện thoại chống sốc để trấn tĩnh lại.
Khoan đã? Nhắc mới nhớ, bức ảnh này là lúc tôi cùng gia đình và Moeka đi du lịch tỉnh Miyagi.
Bố mẹ tôi và bố mẹ Moeka rất thân nhau. Từ nhỏ, việc tôi được gia đình cô ấy dẫn đi chơi, hay Moeka đi cùng gia đình tôi trong các chuyến du lịch là chuyện bình thường.
Lên cấp ba, điều đó vẫn không thay đổi.
Trong chuyến đi đó, sau khi tham dự Lễ hội Tanabata ở thành phố Sendai vào tháng 8, chúng tôi đã ghé thăm chiếc thuyền San Juan Bautista ở thành phố Ishinomaki.
Chúng tôi đi để ủng hộ du lịch phục hồi sau thiên tai, mà hải sản ở đó ngon thật.
Hơn nữa, bảo tàng của người hùng bọ ngựa kia cũng hay ho nữa…
Hửm! Hửm? Hửm? Khoan đã! Chuyện này không ổn rồi!
Đây là con tàu chiến kiểu phương Tây được Date Masamune cho đóng, đúng không?
Hình như nó là loại thuyền Galleon thì phải?
À, chính xác thì có lẽ không phải là thuyền Galleon, nhưng nó là một chiếc thuyền buồm kiểu phương Tây có khả năng vượt Thái Bình Dương.
Ôi trời, thật lãng phí khi tôi lại nhớ loáng thoáng thế này.
Làng Tây Ban Nha? Không, không phải. Là một nhà thám hiểm, hay thuyền trưởng nào đó của Tây Ban Nha… hình như là Tây Ban Nha (Hispania) đã giám sát việc đóng tàu. Chính xác là như vậy.
Vào khoảng hai mươi năm sau kể từ bây giờ.
Nếu là khoảng thời gian đó, thì bây giờ chúng ta cũng có thể đóng được không nhỉ?
Người giám sát là người Tây Ban Nha, nhưng thực tế những người đóng tàu là thợ mộc người Nhật.
Nếu vậy thì không có lý do gì là không thể.
Hoàn toàn có thể. Nhất định sẽ đóng được.
Oda Nobunaga, người được cho là đã đóng chiếc tàu bọc thép đầu tiên trên thế giới, chắc hẳn phải thuê được những người thợ đóng tàu có khả năng làm được điều đó.
Mẫu cơ bản của tàu bọc thép là Atakebune, nên nó có lẽ không đủ độ bền ở đáy tàu, tốc độ chậm và không phù hợp cho việc đi biển xa. Nhưng nó được bọc thép để có khả năng phòng thủ hoàn hảo và mang theo đại bác để tấn công.
Gần bờ, nơi sóng yên biển lặng, không nghi ngờ gì đó là chiến hạm mạnh nhất thời đại này.
Nếu Oda Nobunaga không chết trong Sự kiện Honno-ji, chiếc tàu bọc thép đó chắc chắn sẽ được nâng cấp thành phiên bản Nam Ban (phương Tây) – một chiếc tàu bọc thép viễn dương có thể ra khơi xa. Mà... chính tôi đã cứu ông ấy, nên đây chính là "lối rẽ IF" đó.
Nếu chuyển từ kiểu Atakebune sang kiểu tàu chiến phương Tây thì sao nhỉ?
Chúng ta có thể trở thành chủ nhân của bảy đại dương không?
Thậm chí có thể đối đầu với cả Đế quốc Anh, chứ đừng nói là Tây Ban Nha.
Chúng ta sẽ tham gia vào Kỷ nguyên Khám phá.
Tuyệt vời, tôi sẽ đề xuất chuyện này.
Đang mải suy nghĩ về chiếc tàu bọc thép kiểu Galleon, sự phấn khích về hôn ước với Chacha đã tan biến đi đâu mất.
Chiến hạm là thứ gì đó làm cho tâm hồn đàn ông thấy hào hứng. Đó là sự lãng mạn.
Bộ truyện tranh nổi tiếng toàn cầu về chàng Mũ Rơm cũng tràn ngập sự lãng mạn của cướp biển.
Ngay cả những tên cướp biển hoạt động lén lút ở Maihama (mà tôi không tiện nhắc tên), dù không có trong khu vui chơi, nhưng tôi vẫn thích con tàu được trưng bày ở vùng biển trong công viên đó.
Mặc dù phim ảnh thì tôi lại thích thể loại tàu ngầm hơn.
Nhưng tôi nhớ đã xem cả mô hình và chú thích ở Bảo tàng Thành phố Sendai rồi, tại sao lúc đó tôi không chụp ảnh nhỉ?
Nếu đó là bài tập hè của trường, là nghiên cứu tự do, có lẽ tôi đã cố gắng chụp ảnh, ghi chép và ghi nhớ. Nhưng chỉ là đi du lịch đơn thuần, tôi không cố gắng ghi nhớ đến mức đó.
Tôi chỉ cảm thấy xúc động khi biết rằng một con tàu do Nhật Bản sản xuất có khả năng vượt Thái Bình Dương đã được đóng vào đầu thời Edo.
À, đúng rồi. Vì tôi không nghĩ mình sẽ xuyên không!
Nếu tôi đã dự định xuyên không, tôi đã cố gắng ghi nhớ và chụp rất nhiều ảnh rồi.
Không chụp ảnh thì đành chịu, nhưng lẽ ra tôi nên nhớ rõ những lời giải thích mới phải.
Nếu nhớ tên người giám sát việc đóng tàu San Juan Bautista, mọi chuyện đã thực tế hơn nhiều.
Tôi chỉ nhớ tên Hasekura Tsunenaga – người được Date Masamune cử đi sứ châu Âu (Keichō), vì tên ông ấy có trong sách giáo khoa, nhưng lại quên mất điều quan trọng nhất. Thật đáng tiếc.
Sáng hôm sau, tôi nhờ Mori Rikimaru kiểm tra xem Oda Nobunaga có rảnh để gặp tôi không.
Rikimaru đi lên Thiên Thủ Các (tháp chính của lâu đài), gặp anh trai Mori Ranmaru rồi quay về, báo rằng Nobunaga sẽ sắp xếp thời gian để gặp tôi vào giữa trưa.
Mặc dù tôi là khách quý của Oda Nobunaga và đã đính hôn với Chacha, tôi vẫn hiểu rằng việc đột ngột đến gặp ông ấy là bất lịch sự.
Vị trí của tôi, nghĩ lại thì đúng là "nhạy cảm".
Tôi không phải là gia thần, cũng không phải là daimyo liên minh.
Chỉ là một khách quý, nhưng lại được nhận bổng lộc, quan vị cao và còn kết hôn với cháu gái của ông ấy. Quả là một vị trí kỳ lạ.
Oda Nobunaga chấp nhận điều đó, nên tôi không cần phải nghĩ sâu xa.
Chỉ có một người không bị ràng buộc bởi tiền lệ như Nobunaga mới cho phép một vị trí như thế tồn tại.
Thôi, tôi cứ để mọi chuyện như vậy.
Dưới Mạc phủ Tokugawa, việc tùy tiện đến gặp Tướng quân là cấm kỵ. Ngay cả Tokugawa Nariaki (thuộc gia tộc Mito Tokugawa) cũng bị quản thúc vì tội tự tiện đến.
Vì vậy, việc xin phép trước khi gặp Nobunaga là điều cần thiết.
Sau khi ăn sáng và canh đúng thời điểm, tôi cùng Rikimaru đi lên Thiên Thủ Các. Chacha đã đợi sẵn ở cổng chính của Bản Maru (khu vực chính của thành).
“Thưa Ngài Hitachi, theo lệnh của Nghĩa phụ (cha nuôi, tức Nobunaga), hôm nay tôi sẽ là người tiếp đón, hay nói đúng hơn là người hướng dẫn ngài ở Thiên Thủ Các,” cô ấy nói, mặt hơi đỏ và ngượng ngùng.
“À, vâng, vậy tôi xin nhờ cô giúp đỡ,” tôi cũng có chút bối rối đáp lại.
“Vâng, mong được hợp tác lâu dài.”
“Không phải cái ‘hợp tác lâu dài’ đó đâu!”
Rikimaru đứng bên cạnh cố nhịn cười trước màn đối thoại của chúng tôi.
“Hôm nay, ngài sẽ được diện kiến tại Phòng Thiên Thủ,” cô ấy nói và chúng tôi leo lên tầng cao nhất của Thiên Thủ Các thành Azuchi.
Nhìn ra bên ngoài, ánh nắng mạnh hơn của mùa hè đang đến, chiếu rọi mặt hồ Biwa lấp lánh.
Cảnh tượng tuyệt đẹp. Thật lý tưởng nếu sống trong một lâu đài nhìn ra sông hoặc hồ.
Tôi nhớ lại mình đã từng xúc động trước cảnh quan từ thành Inuyama ở tỉnh Aichi (một tòa thành đã tồn tại vào thời điểm này, thuộc lãnh thổ nhà Oda). Có lẽ tôi nên ghé thăm nơi đó khi có dịp.
Nhân tiện, tôi cũng nhớ khung cảnh tuyệt vời từ thành Aoba ở Sendai, Miyagi. Thành phố lớn nhất vùng Tōhoku nhìn từ bên kia sông.
Nhìn từ tàn tích của một tòa thành thật là có cảm giác đặc biệt.
À mà, dinh thự của tôi nằm trong thành Azuchi, dù chỉ là ở Ni-no-maru (khu vực thứ hai), thì cũng được tính là sống trong thành rồi.
Tôi không thích sống ở nơi gần biển vì thành phố dưới chân núi sẽ dễ gặp nguy hiểm.
Vừa ngắm mặt hồ, vừa mơ mộng về khả năng mình sẽ sở hữu một tòa thành riêng, Chacha mang trà đến.
Có vẻ là trà do Chacha tự pha. Tôi ngồi xuống và nhấp một ngụm.
Ưm, nhạt quá. Dễ uống đấy, nhưng chưa thể hiện được hết cái hay của trà xanh Matcha.
Độ sánh mịn cũng chưa đủ.
Hoàn toàn khác biệt với chén trà đậm, ngọt và có lớp bọt kem ngon lành mà Oda Nobunaga thường pha.
Nhưng tôi sẽ không nói nó dở.
Tôi không thất lễ đến mức đó.
Tôi lặng lẽ uống cạn và đặt bát trà xuống.
“Trà không ngon sao?”
“Hả?”
“Nghĩa phụ đã kể với tôi. Ông ấy bảo ‘Nó uống trà ta pha với vẻ mặt hồn nhiên và vui vẻ, ha ha ha, thật đáng yêu’,” cô ấy nói.
Oda Nobunaga lại có thể nói những lời như thế sao?
“Trà không dở. Tôi thấy nó là một loại trà dễ uống.”
“Nhưng… không ngon đúng không?”
“Ưm… Vâng… Đúng vậy…”
Cái vẻ mặt thường ngày bình tĩnh nhưng khi cần lại trở nên sắc bén đó thực sự đáng sợ. Lưng tôi lạnh toát.
Nhưng tôi không ghét biểu cảm đó.
“Tôi sẽ cố gắng hơn,” Chacha nói, hơi bĩu môi rồi ngồi xuống cách tôi một khoảng.
Bình thường cô ấy trầm tĩnh, nhưng thực ra biểu cảm lại rất phong phú. Hay là vì Ogo và Ohatsu quá ồn ào nên Chacha trông có vẻ trầm tĩnh nhỉ?
Khoan đã, cô ấy sẽ ngồi lại nghe cùng sao? Được không nhỉ? Hay cô ấy sẽ rời đi khi Nobunaga đến?
Một lúc sau, Oda Nobunaga bước vào và ngồi xuống.
“Hôm nay có chuyện gì thế, Hitachi?”
“Trước hết, xin Ngài cho lui hết người hầu.”
Tôi liếc nhìn Chacha.
“Ta đã nói với Chacha rồi. Ta đã nói rằng Hitachi không phải người của thời đại này, mà là người đến từ tương lai. Cũng vì thế mà ta đã bao bọc một kẻ có thân phận ‘khách quý’ vô nghĩa như ngươi bằng bổng lộc ngang một daimyo. Hãy nói cho Chacha nghe những gì ngươi có thể nói. Chia sẻ bí mật sẽ giúp tình cảm vợ chồng thêm khắng khít.”
Nobunaga đã nói với Chacha và Oichi về thân phận của tôi trước khi đính hôn.
Tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn ngần ngại không biết có nên nói về kiến thức tương lai hay không, nên tôi đã xác nhận lại cho chắc chắn.
“Vậy thì, tôi sẽ nói về tương lai, Ngài thấy ổn chứ?”
“Người sắp thành vợ chồng, giấu giếm sẽ chỉ làm cho quan hệ thêm gò bó thôi, phải không?”
Đây có phải là sự quan tâm của Oda Nobunaga không?
“Chacha, ngươi phải biết rõ điều này. Những lời nói ở đây tuyệt đối không được tiết lộ. Nếu lộ ra, sẽ có kẻ muốn chiếm đoạt Hitachi hoặc thủ tiêu hắn. Điều đó sẽ là tổn thất cho gia tộc Oda, không, cho cả đất nước này. Tuy nhiên, nếu ta bắt hắn giấu cả vợ, Hitachi có thể bị áp lực mà sinh bệnh u uất. Vì thế, Chacha, ta muốn ngươi trở thành người cố vấn cho hắn.”
“Vâng, ban đầu tôi không thể tin được, nhưng nếu Nghĩa phụ chịu chi 10 vạn thạch để thuê một người không ra trận, tôi nghĩ tôi không thể không tin,” Chacha nói.
Đúng là nếu tôi chỉ ở trong dinh thự và làm những món ăn đáng ngờ, dù có là ân nhân cứu mạng Nobunaga đi nữa, 10 vạn thạch và chức vị ‘Seii Shii ge Sangiri Hitachi no kami’ (Tòng Tứ Vị Tham Nghị, Tỉnh trưởng Hitachi) là một phần thưởng quá lớn.
Ai cũng sẽ nghĩ phải có một bí mật nào đó. Đặc biệt là Chacha và những người đã luôn theo dõi tôi.
“Thực tế, quân đội tấn công nhà Mōri do Nobutada chỉ huy đang tiến như chẻ tre, nhờ vào súng hỏa mai kiểu mới do Hitachi nghĩ ra. Cứ thế này, cuộc chiến sẽ kết thúc ngay trong năm nay.”
Tôi đã nghĩ cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, nhưng có vẻ như họ đang tiến quân hiệu quả nhờ vào đạn hình giọt nước có tầm bắn, khả năng xuyên phá và độ chính xác được cải thiện đáng kể, cùng với súng săn dùng cho cận chiến.
Điều này chẳng khác gì các trận chiến vào cuối thời Mạc phủ.
Khi quân đội Mạc phủ dùng súng và đại bác kiểu cũ, phe Satsuma – Chōshū đã chiến đấu bằng súng và đại bác kiểu mới.
Nhưng nếu nhà Mōri bị tiêu diệt, thì cũng sẽ không có tuyến đường Chōshū (một nhánh của Mōri sau này) nổi dậy nữa.
Mặc dù Oda Nobutada (con trai trưởng của Nobunaga) chỉ là một nhân vật phụ ít được nhắc đến trong các bộ phim lịch sử, nhưng thực ra cậu ta là người thừa hưởng tài năng của cha mình và đang thành thạo việc sử dụng vũ khí mới.
“Vậy, tôi xin bắt đầu câu chuyện của mình,” tôi nói và đi vào vấn đề đề xuất như thường lệ.
Tôi lấy chiếc điện thoại chống sốc ra khỏi tay áo kimono.
Nobunaga đã từng cầm và xem qua nên không bận tâm lắm, nhưng Chacha, lần đầu thấy nó, tỏ ra tò mò và dần dần bò lại gần hơn.
“Ừm, Ngài xem cái này được không ạ?”
Tôi đưa màn hình điện thoại ra, chiếu hình ảnh chiếc tàu San Juan Bautista được phục dựng bằng gỗ ở thành phố Ishinomaki, tỉnh Miyagi.
“Hửm? Tàu Nam Ban (phương Tây) sao? Cái này thì có gì đặc biệt?”
“Vâng, con tàu này được phục dựng bằng gỗ vào thời đại của tôi, nhưng nguyên mẫu của nó được Date Masamune đóng. Khoảng 20 năm nữa, vào năm 1610 tại Nhật Bản.”
“Thật sao? Date Masamune là con trai trưởng của Terumune đã đến thành yết kiến ta gần đây, phải không?”
“Vâng, theo dòng thời gian mà tôi biết, sau khi trở thành daimyo của phiên Sendai Ōshū với 62 vạn thạch dưới thời Mạc phủ do Tokugawa Ieyasu lập nên, ông ấy đã cho đóng con tàu này để phái sứ giả đi giao thương nước ngoài. Đó là chiếc thuyền buồm kiểu phương Tây đầu tiên do Nhật Bản sản xuất.”
“Vậy à, Nhật Bản cũng có thể tự đóng được sao?”
Nobunaga nhìn chằm chằm vào màn hình, có vẻ vui mừng và mỉm cười.
“Tôi nhớ loáng thoáng rằng một thuyền trưởng hay nhà thám hiểm người Tây Ban Nha (Hispania) đã giám sát việc đóng tàu. Nhưng với mối quan hệ với người Nam Ban của Ngài Nobunaga, chúng ta có thể đóng nó ngay bây giờ không?”
Nobunaga nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chống sốc.
“Phải rồi, thuê một Phụng Hành (quan chức) người Nam Ban và bảo thợ đóng tàu Nhật Bản làm. Chuyện này không phải là không thể.”
“Vâng. Atakebune không phù hợp để đi biển xa. Vì vậy, chúng ta nên đóng con tàu Nam Ban này. Nếu bọc thêm sắt như cách Ngài đã làm trong trận chiến Ishiyama Hongan-ji và trang bị đại bác, nó chắc chắn sẽ trở thành chiến hạm mạnh nhất.”
Nghe thấy từ “mạnh nhất”, Nobunaga nhếch mép cười.
“Mạnh nhất ư? Nghe thật hợp với danh tiếng của ta.”
Dù tôi nghĩ từ “đáng sợ nhất” có lẽ cũng hợp với ông ấy.
“Được! Ta sẽ lập tức chỉ thị cho Kuki Yoshitaka, Phụng Hành Thủy Quân, tìm thợ đóng tàu. Chỉ có điều, người Nam Ban hơi khó xử.”
“Ý Ngài là họ sẽ không hợp tác?”
“Bọn chúng rất thông minh. Chúng sẽ không dễ dàng hợp tác đóng một chiếc tàu chiến có thể gây hại cho lợi ích của chúng.”
Tôi nhớ rằng một phần lý do Date Masamune đóng San Juan Bautista là để đưa người giám sát trở về nước.
Nếu đã có tàu của mình, họ sẽ không dạy công nghệ đóng tàu cho nước khác.
Tuy nhiên, nếu tàu của họ bị đắm và không có cách nào về nước, họ buộc phải đóng, và người Hispania giám sát việc đóng tàu có lẽ cũng bất đắc dĩ.
“Vậy thì, chúng ta hãy tận dụng cuộc xung đột giữa Tây Ban Nha (Hispania), Bồ Đào Nha và Anh Quốc (Anh).”
“Anh Quốc?”
“À, xin lỗi Ngài, tôi không biết tên gọi các nước ở thời đại này. Ngài có Quả Địa Cầu không?”
Ngay khi tôi nói, tôi nghe thấy tiếng chân chạy vội bên ngoài cửa trượt.
Chắc là Ranmaru rồi. Chưa đầy năm phút sau, quả địa cầu đã được mang đến.
Tôi chỉ vào một quốc gia trên quả địa cầu có bản đồ không hoàn chỉnh.
“Đất nước này sẽ trỗi dậy.”
Tôi chỉ vào Anh Quốc.
“Họ cùng tôn thờ Thiên Chúa, nhưng do khác biệt về tư tưởng mà xảy ra xung đột tôn giáo. Hay nói đúng hơn, họ đang tranh chấp ngay lúc này. Chúng ta sẽ lợi dụng điều đó. Một trận hải chiến lớn sẽ nổ ra giữa cái gọi là Hạm đội Bất khả chiến bại của Tây Ban Nha và hạm đội của đất nước này. Kết quả là hạm đội Tây Ban Nha suy yếu và Anh Quốc trỗi dậy. Các cuộc xung đột nhỏ đã bắt đầu rồi. Chúng ta có thể đề nghị với một trong hai bên rằng Nhật Bản sẽ tổ chức hạm đội và hỗ trợ họ thì sao?”
Kỷ nguyên Khám phá ở châu Âu là một thời kỳ chiến tranh khốc liệt.
Các quốc gia muốn mở rộng phạm vi ảnh hưởng, có các vấn đề thừa kế và xung đột tôn giáo. Có thể nói đó là một thời Chiến Quốc không kém gì Nhật Bản.
Chính vì sự tranh chấp liên tục mà văn hóa mới phát triển.
Còn Nhật Bản thì sao? Sau khi thời Chiến Quốc kết thúc, một thời kỳ không có chiến tranh kéo dài, khiến sức mạnh quân sự không phát triển, không có công nghệ mới nào được phát triển và đất nước bị đóng cửa, dẫn đến sự cô lập về văn hóa.
Đó chính là Mạc phủ Edo.
Nguyên nhân chính làm suy yếu sức mạnh quốc gia của Nhật Bản.
Mặc dù thời Edo được đánh giá cao về mặt tạo ra văn hóa độc đáo của Nhật Bản.
“Ngươi lại nghĩ ra một chiêu thâm hiểm nữa rồi. Được, chuyện còn lại để ta lo. Hitachi, ngươi không được nói chuyện này với ai khác.”
“Vâng, tôi hiểu. Dù sao thì, tôi nhận bổng lộc từ Ngài Nobunaga, nên tôi sẽ không nói những điều có lợi cho kẻ khác. À, nhân tiện, tôi đề xuất Ngài xây dựng một thành ven biển tại di tích Ishiyama Hongan-ji để làm căn cứ hải quân. Tôi nghĩ Ngài cũng đã lên kế hoạch xây thành ở đó, nhưng trong tương lai, Toyotomi Hideyoshi sẽ xây một tòa thành khổng lồ tên là ‘Thành Osaka’. Thành phố dưới chân thành đó sẽ trở thành đô thị lớn nhất Tây Nhật Bản trong tương lai, nhưng cá nhân tôi không khuyến khích điều đó.”
“Tại sao? Chẳng lẽ một nơi có vị trí tốt như vậy lại không được phép phát triển phồn thịnh sao?”
“Một thành phố phồn thịnh có dân cư sinh sống, cá nhân tôi khuyên nên đặt cách xa bờ biển một chút. Để giảm thiểu thiệt hại do sóng thần.”
Tôi đã trải qua Đại thảm họa động đất và sóng thần Tōhoku (3/11).
Quê hương tôi, tỉnh Ibaraki, không chỉ bị rung chấn mà còn chịu thiệt hại lớn do sóng thần.
Tôi đã cảm nhận và hình ảnh đó vẫn in sâu trong tâm trí.
Các nghiên cứu dự đoán sóng thần do động đất Outer Rise và động đất Nankai Trough sẽ xảy ra trong tương lai gần.
Các thành phố lớn của Nhật Bản thường tập trung dọc theo bờ biển Thái Bình Dương.
Vào thời Heisei, việc di dời chúng sẽ tốn kém rất nhiều chi phí, công sức và thời gian.
Vì vậy, tôi muốn các thành phố lớn sẽ được xây dựng cách xa biển nhất có thể ngay từ bây giờ.
Tôi đã âm thầm nghĩ như vậy.
Vào thời đại của tôi, Osaka đã từng bị thiệt hại nặng nề do sóng lớn từ một cơn bão lớn.
Sóng thần chưa từng xảy ra, nhưng được dự đoán trong tương lai.
Dự đoán là sóng thần sẽ nhấn chìm gần như toàn bộ khu vực.
Thành Osaka nằm trên một ngọn đồi nhỏ, nên được cho là sẽ tránh được thảm họa.
Biết điều đó mà vẫn phát triển thành phố ở đó ngay từ bây nay, tôi thấy thật vô lý.
Ứng dụng kiến thức tương lai của tôi không chỉ giới hạn trong quân sự và chính trị, mà còn trong phòng chống thiên tai.
“Sóng thần?”
“Vâng, sóng thần đi kèm với động đất sẽ phá hủy thành phố một cách kinh hoàng. Nó sẽ nuốt chửng mọi thứ và kéo chúng ra biển. Vì vậy, tôi khuyên nên đặt các thành phố chính ở vùng nội địa.”
“Vậy, ta nên làm gì với thành ven biển tại di tích Ishiyama Hongan-ji?”
“Lý tưởng nhất là xây dựng nó như một xưởng đóng tàu, đồng thời quy hoạch khu di tích Hongan-ji trên cao thành nơi lánh nạn. Còn thành phố thương mại phồn thịnh thì nên xây ở nội địa, như khu vực Nara chẳng hạn.”
“Ta đã nghĩ nơi đó sẽ là cư ngụ tiếp theo của ta. Ta nghĩ nó là vị trí tốt để thống trị thiên hạ.”
“Nếu là thủ đô, tôi nghĩ nên tận dụng toàn bộ khu vực quanh Hồ Biwa thì tốt hơn.”
“Được rồi, ta sẽ xem xét việc đó sau. Dù sao thì, cũng chẳng có kẻ ngốc nào lại xây dựng thành phố khi biết trước thảm họa sẽ đến.”
“À, nhân tiện, ngay sau khi Toyotomi Hideyoshi trở thành Quan Bạch, một trận động đất lớn đã xảy ra ở vùng Ōmi. Tôi thấy trong phim, thành Nagahama đã bị phá hủy nặng nề.”
“Hửm? Ōmi cũng có thiên tai sao?”
“Vâng, nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng động đất là thảm họa không thể tránh khỏi ở bất cứ đâu tại Nhật Bản. Tuy nhiên, vì chúng ta biết sóng thần sẽ đến, nên tôi nghĩ tốt nhất là tránh xây dựng các thành phố lớn dọc theo bờ biển.”
“Phải. Nhân tiện, tại sao lại có động đất? Có thật là có Cá Trê dưới lòng đất không? Ta nghe nói Cá Trê quẫy đạp thì động đất xảy ra, có phải là một con Cá Trê khổng lồ đang ngủ trong lòng đất không?”
“Không có Cá Trê đâu ạ. Tôi không biết tại sao lại có truyền thuyết đó. Dù có truyền thuyết về Đá Trụ của Đền Kashima ngăn chặn nó. Động đất nổi tiếng có hai loại: mảng kiến tạo và đứt gãy. Mảng kiến tạo, Ngài cứ hình dung như những miếng vỏ quýt khổng lồ dưới lòng đất, bao quanh Trái Đất…”
Tôi lấy một miếng giấy và đặt lên chiếu, dùng hai tay đẩy hai bên lại gần nhau.
Phần giữa của miếng giấy phồng lên.
“Nói một cách đơn giản nhất, khi một lực đẩy từ hai bên như thế này tác động vào, mặt đất cũng chuyển động giống như tờ giấy phồng lên. Đây được gọi là mảng kiến tạo, và có nhiều mảng dưới lòng đất. Nhật Bản nằm trên các mảng kiến tạo này, nên thường xuyên xảy ra động đất.”
Sau khi tôi giải thích một cách khá sơ sài nhưng dễ hiểu, Oda Nobunaga gật gù:
“Nếu tương lai đã chứng minh như vậy, thì đó hẳn là sự thật.”
“Vậy, Ngài có biết chính xác ngày xảy ra không?”
“Xin lỗi Ngài, tôi không nhớ chính xác đến mức đó. Tuy nhiên, nó không phải là chuyện của hàng chục năm sau. Hơn nữa, Nhật Bản là đất nước đi kèm với Động đất, Sóng thần và Núi lửa. Sắp tới sẽ là thời kỳ có nhiều động đất, sóng thần và núi lửa phun trào. Núi Phú Sĩ cũng sẽ phun trào trong tương lai không xa, và khí hậu ôn hòa sẽ kết thúc, thay vào đó là thời kỳ lạnh giá.”
Thời kỳ Chiến Quốc vẫn còn ấm áp, nhưng khi Mạc phủ Edo bắt đầu thịnh vượng và ổn định, khí hậu lại chuyển sang lạnh giá.
Vì vậy, thường xuyên xảy ra nạn đói, khiến hàng vạn người chết.
Kết quả là Mạc phủ Tokugawa bị suy yếu.
Thế kỷ 17 trên toàn thế giới là thời kỳ lạnh giá được gọi là Tiểu Băng Hà Maunder.
Tài liệu còn ghi lại rằng Sông Thames đã đóng băng và có thể đi bộ qua.
Vào cuối thời Heisei, người ta liên tục cảnh báo về sự nóng lên toàn cầu, nhưng một số học giả cho rằng nguyên nhân không chỉ do khí nhà kính mà còn do hoạt động của Mặt Trời, và nhiều nhà khoa học cũng cho rằng thế kỷ 21 sẽ có xu hướng lạnh đi.
Cá nhân tôi ủng hộ giả thuyết về sự lạnh đi do hoạt động của Mặt Trời.
“Hừm, ta hiểu rồi. Ta sẽ xem xét.”
Nói rồi, Oda Nobunaga rời khỏi phòng.
Chacha, người đã im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, vẫn nhìn chằm chằm vào tay tôi.
Có vẻ như cô ấy quan tâm đến vật trong tay tôi hơn là câu chuyện về động đất.
Chiếc điện thoại của tôi là loại chống sốc, hơi thô kệch, thường được công nhân xây dựng sử dụng.
Tôi còn mang theo cả pin dự phòng có chức năng sạc bằng tấm pin năng lượng mặt trời dung lượng lớn.
Vì vậy, dù không thể sạc đầy, nó vẫn tiếp tục hoạt động.
Chủ yếu chỉ dùng làm lịch và đồng hồ, nhưng nó là hộp ký ức chứa đầy hình ảnh.
Oda Nobunaga đã từng nói với tôi rằng những thứ không dùng được thì chỉ là rác rưởi.
Đúng là nếu không có sóng điện thoại, nó chẳng có tác dụng gì.
Ngược lại, nếu có sóng, nó sẽ trở thành một chiếc hộp tri thức có thể giúp tôi chinh phục thế giới.
Có lẽ vì quá tò mò về chiếc điện thoại chống sốc, Chacha đã từ từ bò lại gần, và lúc nào không hay, vai chúng tôi đã chạm nhau.
“Cái này gọi là điện thoại thông minh, là một công cụ từ tương lai. Nó là một thiết bị đa năng có thể làm được rất nhiều thứ, nhưng ở thời đại này, vì không có sóng điện thoại – thứ cần thiết để sử dụng nó – nên nó gần như vô dụng.”
Tôi giải thích.
Tuy nhiên, Chacha có vẻ quan tâm đến màn hình đang hiển thị hơn là lời giải thích của tôi.
“Bức tranh đó là gì? Cái vật có thể bắt lấy cảnh vật lọt vào mắt và lưu giữ lại?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào hình ảnh con tàu San Juan Bautista.
“Cái này gọi là ảnh chụp, nó có thể ghi nhớ cảnh vật trong chốc lát,” tôi nói và cuộn màn hình, cho cô ấy xem vài bức ảnh.
Tôi hơi nghi ngờ không biết mình có nên cho cô ấy xem không, nhưng những gì được chiếu ra là hình ảnh trang trí đẹp đẽ của Lễ hội Tanabata ở Sendai.
“Đây là thời đại của Ngài Hitachi ư? Đẹp quá, trông vui vẻ ghê. Đông người thật, cả người nước ngoài nữa.”
Khi tôi cho Chacha xem khung cảnh khu phố có mái che ở Sendai, mắt cô ấy sáng rực lên.
“Ha ha ha, đây là Lễ hội Tanabata, nên có lẽ hơi đặc biệt. Đó là lễ hội ở một nơi tên là Ōshū Sendai. Đây là lễ hội tiêu biểu của vùng Tōhoku vào mùa hè, thu hút cả khách du lịch quốc tế.”
Tên gọi Sendai chỉ được đặt khi Date Masamune xây dựng thành trì, nên bây giờ chắc chắn là tên gọi khác. Tuy nhiên, tên địa danh không quan trọng bằng sự choáng ngợp của bức ảnh mà tôi đang chiếu.
“Cho tôi xem thêm nữa đi!”
Chacha tiến lại gần, sát rạt.
“À, đúng rồi. Chacha, cứ ngồi yên đó. Nào, ‘Say cheese’!”
‘Say cheese’ là câu tôi lỡ miệng nói khi chụp ảnh.
Tôi chụp một bức ảnh Chacha với khuôn mặt khó hiểu vì không hiểu câu nói đó, rồi cho cô ấy xem.
“Ôi, cái gì thế! Có cả tôi trong đó! Giống như một cái gương, đây là sức mạnh của Âm Dương sao?”
“Đây không phải là sức mạnh Âm Dương. Có lẽ gọi là cơ chế hay chức năng của thiết bị này thì đúng hơn…”
“Cho tôi xem thêm, xem thêm nữa!”
Chacha, người thường ngày trầm tĩnh, nay hiếm hoi tỏ ra phấn khích. Cô ấy không ngại vai chạm vai tôi, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mà tôi đang cuộn.
Một mùi hương dễ chịu phảng phất.
Mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của con gái.
Tôi nhớ thành phần mùi hương của phụ nữ trẻ này được gọi là Lactone thì phải?
Thật thơm. Tôi muốn cứ hít hà mãi.
Không ổn, tôi bắt đầu bị kích thích rồi.
Chacha nhận ra mặt tôi đỏ bừng, hay thấy mồ hôi trên trán tôi, hoặc cảm nhận được hơi thở tôi dồn dập, cô ấy chợt lùi ra xa.
“Tôi xin thất lễ!”
Nói rồi, cô ấy đỏ mặt chạy ra khỏi phòng.
Đáng yêu quá!
Trời ơi, cô gái đó là vợ tôi ư? Thật sự không thể tin được.
Tôi phấn khích đến mức vốn từ ít ỏi của mình càng trở nên cạn kiệt.
Tôi bước ra lan can (Kōran-tsuki Mawari-en) nhìn ra ngoài Thiên Thủ Các, để gió thổi vào người, làm dịu cả cơ thể lẫn tâm trí đang nóng ran.
“Thưa Chủ nhân, nếu Ngài thấy nóng nảy, tôi sẵn lòng làm người bầu bạn với Ngài,” Rikimaru thò đầu ra sau cánh cửa fusuma và nói một câu "bay bổng".
“Khụ, khụ khụ khụ khụ, không cần đâu!”
Chỉ một câu nói của Rikimaru đã dập tắt phần cơ thể đang kích thích của tôi.
Phù.
Tôi không có sở thích nam sắc.
Trong cuộc đời tôi, không có tuyến truyện Boy Love (BL).
Tuyệt đối không!
◇◆◇◆◇
Góc nhìn của Oda Nobunaga
Thật thú vị, Hitachi thật thú vị.
Thì ra, Nhật Bản cũng có thể đóng được những con tàu vượt đại dương sao.
Ta muốn nhìn thấy.
Muốn nhìn thấy thế giới, toàn bộ thế giới này.
Nhật Bản quá nhỏ bé để thỏa mãn sự tò mò của ta.
Thế giới thật rộng lớn.
Những con người với màu tóc, màu mắt, màu da khác biệt, ta muốn xem họ sống như thế nào.
Ta muốn tiếp thu những nền văn minh tiên tiến hơn đất nước ta và làm cho Nhật Bản trở nên giàu mạnh.
Việc một quốc gia nhỏ bé cứ mãi tranh giành nhau là vô nghĩa.
Ta phải nhanh chóng thống nhất thiên hạ và dong buồm ra đại dương.
Tuy nhiên, chiếc hộp cơ khí đó, ta đã từng xem thường gọi là rác rưởi, nhưng nó cũng khá thú vị. Con người của tương lai thật tài giỏi khi tạo ra những thứ tuyệt vời đến thế.
Họ tạo ra những thứ vượt xa trí tưởng tượng.
Tương lai… nếu có thể, ta muốn nhìn thấy.
◇◆◇◆◇
Góc Nhìn Của Makoto
Hôn ước của tôi với Chacha, cháu gái của Oda Nobunaga, đã được định đoạt.
Điều này có nghĩa là sau khi Chacha được nhận làm con nuôi của Nobunaga, cô ấy sẽ kết hôn với tôi. Như vậy, tôi sẽ trở thành con rể hờ của Oda Nobunaga.
Chồng của con gái nuôi, có lẽ là "con rể hờ của con rể" chăng? Thôi, cách gọi không quan trọng. Quan trọng hơn là, Chacha là vợ tôi? Khoan đã, chẳng lẽ con đường dẫn đến sự ra đời của "Quý cô Yodo-gimi" đã bị xóa sổ?
Hay là... nếu tôi xây dựng một lâu đài ở Yodo, thì chuyện này vẫn có thể xảy ra không? Nếu tôi trở thành Lãnh chúa thành Yodo, thì tôi sẽ là "Ngài Yodo" à!
Hơn cả danh phận, điều tôi bận tâm nhất là việc cô gái Chacha kia sẽ là vợ tôi. Cô ấy là một mỹ nhân 14 tuổi...
Điều này còn vượt xa cả cô dâu "hai chiều" trong tưởng tượng của tôi. Đây không phải là cô dâu trong mơ, mà là hiện thực.
Chacha còn đẹp hơn cả cô dâu hai chiều mà tôi đã tưởng tượng suốt bao năm trời.
Tomoya, cậu ghen tị không?
Nếu gặp lại, có lẽ tôi sẽ bị cậu ta đá cho một trận, nên tốt nhất là không nên gào thét nữa.
Thực ra, tôi đã nghĩ vợ mình trong thế giới thực sẽ là Moeka, nhưng giờ đây lại là Chacha, một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử.
Thật kỳ lạ, quái gở. Kỳ quái khôn cùng.
Ngay từ khoảnh khắc tôi xuyên không, mọi chuyện đã trở nên kỳ quái khôn cùng rồi.
Bất cứ điều gì xảy ra, tôi cũng phải chấp nhận nó là thực tế của mình lúc này.
Hơi sớm hơn mọi ngày một chút, tôi nằm xuống futon và suy nghĩ miên man.
Nếu không sắp xếp lại thông tin trong đầu trước khi ngủ, tôi sẽ vẫn còn bối rối khi thức dậy. Tôi vẫn chưa quen với việc thức dậy và nhận ra thực tại là thời Chiến Quốc, đôi khi còn thoáng nghĩ liệu đây có phải là một giấc mơ không.
Tôi nhìn bức ảnh cô bạn thanh mai trúc mã Moeka trên màn hình điện thoại chống sốc để trấn tĩnh lại.
Khoan đã? Nhắc mới nhớ, bức ảnh này là lúc tôi cùng gia đình và Moeka đi du lịch tỉnh Miyagi.
Bố mẹ tôi và bố mẹ Moeka rất thân nhau. Từ nhỏ, việc tôi được gia đình cô ấy dẫn đi chơi, hay Moeka đi cùng gia đình tôi trong các chuyến du lịch là chuyện bình thường.
Lên cấp ba, điều đó vẫn không thay đổi.
Trong chuyến đi đó, sau khi tham dự Lễ hội Tanabata ở thành phố Sendai vào tháng 8, chúng tôi đã ghé thăm chiếc thuyền San Juan Bautista ở thành phố Ishinomaki.
Chúng tôi đi để ủng hộ du lịch phục hồi sau thiên tai, mà hải sản ở đó ngon thật.
Hơn nữa, bảo tàng của người hùng bọ ngựa kia cũng hay ho nữa…
Hửm! Hửm? Hửm? Khoan đã! Chuyện này không ổn rồi!
Đây là con tàu chiến kiểu phương Tây được Date Masamune cho đóng, đúng không?
Hình như nó là loại thuyền Galleon thì phải?
À, chính xác thì có lẽ không phải là thuyền Galleon, nhưng nó là một chiếc thuyền buồm kiểu phương Tây có khả năng vượt Thái Bình Dương.
Ôi trời, thật lãng phí khi tôi lại nhớ loáng thoáng thế này.
Làng Tây Ban Nha? Không, không phải. Là một nhà thám hiểm, hay thuyền trưởng nào đó của Tây Ban Nha… hình như là Tây Ban Nha (Hispania) đã giám sát việc đóng tàu. Chính xác là như vậy.
Vào khoảng hai mươi năm sau kể từ bây giờ.
Nếu là khoảng thời gian đó, thì bây giờ chúng ta cũng có thể đóng được không nhỉ?
Người giám sát là người Tây Ban Nha, nhưng thực tế những người đóng tàu là thợ mộc người Nhật.
Nếu vậy thì không có lý do gì là không thể.
Hoàn toàn có thể. Nhất định sẽ đóng được.
Oda Nobunaga, người được cho là đã đóng chiếc tàu bọc thép đầu tiên trên thế giới, chắc hẳn phải thuê được những người thợ đóng tàu có khả năng làm được điều đó.
Mẫu cơ bản của tàu bọc thép là Atakebune, nên nó có lẽ không đủ độ bền ở đáy tàu, tốc độ chậm và không phù hợp cho việc đi biển xa. Nhưng nó được bọc thép để có khả năng phòng thủ hoàn hảo và mang theo đại bác để tấn công.
Gần bờ, nơi sóng yên biển lặng, không nghi ngờ gì đó là chiến hạm mạnh nhất thời đại này.
Nếu Oda Nobunaga không chết trong Sự kiện Honno-ji, chiếc tàu bọc thép đó chắc chắn sẽ được nâng cấp thành phiên bản Nam Ban (phương Tây) – một chiếc tàu bọc thép viễn dương có thể ra khơi xa. Mà... chính tôi đã cứu ông ấy, nên đây chính là "lối rẽ IF" đó.
Nếu chuyển từ kiểu Atakebune sang kiểu tàu chiến phương Tây thì sao nhỉ?
Chúng ta có thể trở thành chủ nhân của bảy đại dương không?
Thậm chí có thể đối đầu với cả Đế quốc Anh, chứ đừng nói là Tây Ban Nha.
Chúng ta sẽ tham gia vào Kỷ nguyên Khám phá.
Tuyệt vời, tôi sẽ đề xuất chuyện này.
Đang mải suy nghĩ về chiếc tàu bọc thép kiểu Galleon, sự phấn khích về hôn ước với Chacha đã tan biến đi đâu mất.
Chiến hạm là thứ gì đó làm cho tâm hồn đàn ông thấy hào hứng. Đó là sự lãng mạn.
Bộ truyện tranh nổi tiếng toàn cầu về chàng Mũ Rơm cũng tràn ngập sự lãng mạn của cướp biển.
Ngay cả những tên cướp biển hoạt động lén lút ở Maihama (mà tôi không tiện nhắc tên), dù không có trong khu vui chơi, nhưng tôi vẫn thích con tàu được trưng bày ở vùng biển trong công viên đó.
Mặc dù phim ảnh thì tôi lại thích thể loại tàu ngầm hơn.
Nhưng tôi nhớ đã xem cả mô hình và chú thích ở Bảo tàng Thành phố Sendai rồi, tại sao lúc đó tôi không chụp ảnh nhỉ?
Nếu đó là bài tập hè của trường, là nghiên cứu tự do, có lẽ tôi đã cố gắng chụp ảnh, ghi chép và ghi nhớ. Nhưng chỉ là đi du lịch đơn thuần, tôi không cố gắng ghi nhớ đến mức đó.
Tôi chỉ cảm thấy xúc động khi biết rằng một con tàu do Nhật Bản sản xuất có khả năng vượt Thái Bình Dương đã được đóng vào đầu thời Edo.
À, đúng rồi. Vì tôi không nghĩ mình sẽ xuyên không!
Nếu tôi đã dự định xuyên không, tôi đã cố gắng ghi nhớ và chụp rất nhiều ảnh rồi.
Không chụp ảnh thì đành chịu, nhưng lẽ ra tôi nên nhớ rõ những lời giải thích mới phải.
Nếu nhớ tên người giám sát việc đóng tàu San Juan Bautista, mọi chuyện đã thực tế hơn nhiều.
Tôi chỉ nhớ tên Hasekura Tsunenaga – người được Date Masamune cử đi sứ châu Âu (Keichō), vì tên ông ấy có trong sách giáo khoa, nhưng lại quên mất điều quan trọng nhất. Thật đáng tiếc.
Sáng hôm sau, tôi nhờ Mori Rikimaru kiểm tra xem Oda Nobunaga có rảnh để gặp tôi không.
Rikimaru đi lên Thiên Thủ Các (tháp chính của lâu đài), gặp anh trai Mori Ranmaru rồi quay về, báo rằng Nobunaga sẽ sắp xếp thời gian để gặp tôi vào giữa trưa.
Mặc dù tôi là khách quý của Oda Nobunaga và đã đính hôn với Chacha, tôi vẫn hiểu rằng việc đột ngột đến gặp ông ấy là bất lịch sự.
Vị trí của tôi, nghĩ lại thì đúng là "nhạy cảm".
Tôi không phải là gia thần, cũng không phải là daimyo liên minh.
Chỉ là một khách quý, nhưng lại được nhận bổng lộc, quan vị cao và còn kết hôn với cháu gái của ông ấy. Quả là một vị trí kỳ lạ.
Oda Nobunaga chấp nhận điều đó, nên tôi không cần phải nghĩ sâu xa.
Chỉ có một người không bị ràng buộc bởi tiền lệ như Nobunaga mới cho phép một vị trí như thế tồn tại.
Thôi, tôi cứ để mọi chuyện như vậy.
Dưới Mạc phủ Tokugawa, việc tùy tiện đến gặp Tướng quân là cấm kỵ. Ngay cả Tokugawa Nariaki (thuộc gia tộc Mito Tokugawa) cũng bị quản thúc vì tội tự tiện đến.
Vì vậy, việc xin phép trước khi gặp Nobunaga là điều cần thiết.
Sau khi ăn sáng và canh đúng thời điểm, tôi cùng Rikimaru đi lên Thiên Thủ Các. Chacha đã đợi sẵn ở cổng chính của Bản Maru (khu vực chính của thành).
“Thưa Ngài Hitachi, theo lệnh của Nghĩa phụ (cha nuôi, tức Nobunaga), hôm nay tôi sẽ là người tiếp đón, hay nói đúng hơn là người hướng dẫn ngài ở Thiên Thủ Các,” cô ấy nói, mặt hơi đỏ và ngượng ngùng.
“À, vâng, vậy tôi xin nhờ cô giúp đỡ,” tôi cũng có chút bối rối đáp lại.
“Vâng, mong được hợp tác lâu dài.”
“Không phải cái ‘hợp tác lâu dài’ đó đâu!”
Rikimaru đứng bên cạnh cố nhịn cười trước màn đối thoại của chúng tôi.
“Hôm nay, ngài sẽ được diện kiến tại Phòng Thiên Thủ,” cô ấy nói và chúng tôi leo lên tầng cao nhất của Thiên Thủ Các thành Azuchi.
Nhìn ra bên ngoài, ánh nắng mạnh hơn của mùa hè đang đến, chiếu rọi mặt hồ Biwa lấp lánh.
Cảnh tượng tuyệt đẹp. Thật lý tưởng nếu sống trong một lâu đài nhìn ra sông hoặc hồ.
Tôi nhớ lại mình đã từng xúc động trước cảnh quan từ thành Inuyama ở tỉnh Aichi (một tòa thành đã tồn tại vào thời điểm này, thuộc lãnh thổ nhà Oda). Có lẽ tôi nên ghé thăm nơi đó khi có dịp.
Nhân tiện, tôi cũng nhớ khung cảnh tuyệt vời từ thành Aoba ở Sendai, Miyagi. Thành phố lớn nhất vùng Tōhoku nhìn từ bên kia sông.
Nhìn từ tàn tích của một tòa thành thật là có cảm giác đặc biệt.
À mà, dinh thự của tôi nằm trong thành Azuchi, dù chỉ là ở Ni-no-maru (khu vực thứ hai), thì cũng được tính là sống trong thành rồi.
Tôi không thích sống ở nơi gần biển vì thành phố dưới chân núi sẽ dễ gặp nguy hiểm.
Vừa ngắm mặt hồ, vừa mơ mộng về khả năng mình sẽ sở hữu một tòa thành riêng, Chacha mang trà đến.
Có vẻ là trà do Chacha tự pha. Tôi ngồi xuống và nhấp một ngụm.
Ưm, nhạt quá. Dễ uống đấy, nhưng chưa thể hiện được hết cái hay của trà xanh Matcha.
Độ sánh mịn cũng chưa đủ.
Hoàn toàn khác biệt với chén trà đậm, ngọt và có lớp bọt kem ngon lành mà Oda Nobunaga thường pha.
Nhưng tôi sẽ không nói nó dở.
Tôi không thất lễ đến mức đó.
Tôi lặng lẽ uống cạn và đặt bát trà xuống.
“Trà không ngon sao?”
“Hả?”
“Nghĩa phụ đã kể với tôi. Ông ấy bảo ‘Nó uống trà ta pha với vẻ mặt hồn nhiên và vui vẻ, ha ha ha, thật đáng yêu’,” cô ấy nói.
Oda Nobunaga lại có thể nói những lời như thế sao?
“Trà không dở. Tôi thấy nó là một loại trà dễ uống.”
“Nhưng… không ngon đúng không?”
“Ưm… Vâng… Đúng vậy…”
Cái vẻ mặt thường ngày bình tĩnh nhưng khi cần lại trở nên sắc bén đó thực sự đáng sợ. Lưng tôi lạnh toát.
Nhưng tôi không ghét biểu cảm đó.
“Tôi sẽ cố gắng hơn,” Chacha nói, hơi bĩu môi rồi ngồi xuống cách tôi một khoảng.
Bình thường cô ấy trầm tĩnh, nhưng thực ra biểu cảm lại rất phong phú. Hay là vì Ogo và Ohatsu quá ồn ào nên Chacha trông có vẻ trầm tĩnh nhỉ?
Khoan đã, cô ấy sẽ ngồi lại nghe cùng sao? Được không nhỉ? Hay cô ấy sẽ rời đi khi Nobunaga đến?
Một lúc sau, Oda Nobunaga bước vào và ngồi xuống.
“Hôm nay có chuyện gì thế, Hitachi?”
“Trước hết, xin Ngài cho lui hết người hầu.”
Tôi liếc nhìn Chacha.
“Ta đã nói với Chacha rồi. Ta đã nói rằng Hitachi không phải người của thời đại này, mà là người đến từ tương lai. Cũng vì thế mà ta đã bao bọc một kẻ có thân phận ‘khách quý’ vô nghĩa như ngươi bằng bổng lộc ngang một daimyo. Hãy nói cho Chacha nghe những gì ngươi có thể nói. Chia sẻ bí mật sẽ giúp tình cảm vợ chồng thêm khắng khít.”
Nobunaga đã nói với Chacha và Oichi về thân phận của tôi trước khi đính hôn.
Tôi biết điều đó, nhưng tôi vẫn ngần ngại không biết có nên nói về kiến thức tương lai hay không, nên tôi đã xác nhận lại cho chắc chắn.
“Vậy thì, tôi sẽ nói về tương lai, Ngài thấy ổn chứ?”
“Người sắp thành vợ chồng, giấu giếm sẽ chỉ làm cho quan hệ thêm gò bó thôi, phải không?”
Đây có phải là sự quan tâm của Oda Nobunaga không?
“Chacha, ngươi phải biết rõ điều này. Những lời nói ở đây tuyệt đối không được tiết lộ. Nếu lộ ra, sẽ có kẻ muốn chiếm đoạt Hitachi hoặc thủ tiêu hắn. Điều đó sẽ là tổn thất cho gia tộc Oda, không, cho cả đất nước này. Tuy nhiên, nếu ta bắt hắn giấu cả vợ, Hitachi có thể bị áp lực mà sinh bệnh u uất. Vì thế, Chacha, ta muốn ngươi trở thành người cố vấn cho hắn.”
“Vâng, ban đầu tôi không thể tin được, nhưng nếu Nghĩa phụ chịu chi 10 vạn thạch để thuê một người không ra trận, tôi nghĩ tôi không thể không tin,” Chacha nói.
Đúng là nếu tôi chỉ ở trong dinh thự và làm những món ăn đáng ngờ, dù có là ân nhân cứu mạng Nobunaga đi nữa, 10 vạn thạch và chức vị ‘Seii Shii ge Sangiri Hitachi no kami’ (Tòng Tứ Vị Tham Nghị, Tỉnh trưởng Hitachi) là một phần thưởng quá lớn.
Ai cũng sẽ nghĩ phải có một bí mật nào đó. Đặc biệt là Chacha và những người đã luôn theo dõi tôi.
“Thực tế, quân đội tấn công nhà Mōri do Nobutada chỉ huy đang tiến như chẻ tre, nhờ vào súng hỏa mai kiểu mới do Hitachi nghĩ ra. Cứ thế này, cuộc chiến sẽ kết thúc ngay trong năm nay.”
Tôi đã nghĩ cuộc chiến mới chỉ bắt đầu, nhưng có vẻ như họ đang tiến quân hiệu quả nhờ vào đạn hình giọt nước có tầm bắn, khả năng xuyên phá và độ chính xác được cải thiện đáng kể, cùng với súng săn dùng cho cận chiến.
Điều này chẳng khác gì các trận chiến vào cuối thời Mạc phủ.
Khi quân đội Mạc phủ dùng súng và đại bác kiểu cũ, phe Satsuma – Chōshū đã chiến đấu bằng súng và đại bác kiểu mới.
Nhưng nếu nhà Mōri bị tiêu diệt, thì cũng sẽ không có tuyến đường Chōshū (một nhánh của Mōri sau này) nổi dậy nữa.
Mặc dù Oda Nobutada (con trai trưởng của Nobunaga) chỉ là một nhân vật phụ ít được nhắc đến trong các bộ phim lịch sử, nhưng thực ra cậu ta là người thừa hưởng tài năng của cha mình và đang thành thạo việc sử dụng vũ khí mới.
“Vậy, tôi xin bắt đầu câu chuyện của mình,” tôi nói và đi vào vấn đề đề xuất như thường lệ.
Tôi lấy chiếc điện thoại chống sốc ra khỏi tay áo kimono.
Nobunaga đã từng cầm và xem qua nên không bận tâm lắm, nhưng Chacha, lần đầu thấy nó, tỏ ra tò mò và dần dần bò lại gần hơn.
“Ừm, Ngài xem cái này được không ạ?”
Tôi đưa màn hình điện thoại ra, chiếu hình ảnh chiếc tàu San Juan Bautista được phục dựng bằng gỗ ở thành phố Ishinomaki, tỉnh Miyagi.
“Hửm? Tàu Nam Ban (phương Tây) sao? Cái này thì có gì đặc biệt?”
“Vâng, con tàu này được phục dựng bằng gỗ vào thời đại của tôi, nhưng nguyên mẫu của nó được Date Masamune đóng. Khoảng 20 năm nữa, vào năm 1610 tại Nhật Bản.”
“Thật sao? Date Masamune là con trai trưởng của Terumune đã đến thành yết kiến ta gần đây, phải không?”
“Vâng, theo dòng thời gian mà tôi biết, sau khi trở thành daimyo của phiên Sendai Ōshū với 62 vạn thạch dưới thời Mạc phủ do Tokugawa Ieyasu lập nên, ông ấy đã cho đóng con tàu này để phái sứ giả đi giao thương nước ngoài. Đó là chiếc thuyền buồm kiểu phương Tây đầu tiên do Nhật Bản sản xuất.”
“Vậy à, Nhật Bản cũng có thể tự đóng được sao?”
Nobunaga nhìn chằm chằm vào màn hình, có vẻ vui mừng và mỉm cười.
“Tôi nhớ loáng thoáng rằng một thuyền trưởng hay nhà thám hiểm người Tây Ban Nha (Hispania) đã giám sát việc đóng tàu. Nhưng với mối quan hệ với người Nam Ban của Ngài Nobunaga, chúng ta có thể đóng nó ngay bây giờ không?”
Nobunaga nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại chống sốc.
“Phải rồi, thuê một Phụng Hành (quan chức) người Nam Ban và bảo thợ đóng tàu Nhật Bản làm. Chuyện này không phải là không thể.”
“Vâng. Atakebune không phù hợp để đi biển xa. Vì vậy, chúng ta nên đóng con tàu Nam Ban này. Nếu bọc thêm sắt như cách Ngài đã làm trong trận chiến Ishiyama Hongan-ji và trang bị đại bác, nó chắc chắn sẽ trở thành chiến hạm mạnh nhất.”
Nghe thấy từ “mạnh nhất”, Nobunaga nhếch mép cười.
“Mạnh nhất ư? Nghe thật hợp với danh tiếng của ta.”
Dù tôi nghĩ từ “đáng sợ nhất” có lẽ cũng hợp với ông ấy.
“Được! Ta sẽ lập tức chỉ thị cho Kuki Yoshitaka, Phụng Hành Thủy Quân, tìm thợ đóng tàu. Chỉ có điều, người Nam Ban hơi khó xử.”
“Ý Ngài là họ sẽ không hợp tác?”
“Bọn chúng rất thông minh. Chúng sẽ không dễ dàng hợp tác đóng một chiếc tàu chiến có thể gây hại cho lợi ích của chúng.”
Tôi nhớ rằng một phần lý do Date Masamune đóng San Juan Bautista là để đưa người giám sát trở về nước.
Nếu đã có tàu của mình, họ sẽ không dạy công nghệ đóng tàu cho nước khác.
Tuy nhiên, nếu tàu của họ bị đắm và không có cách nào về nước, họ buộc phải đóng, và người Hispania giám sát việc đóng tàu có lẽ cũng bất đắc dĩ.
“Vậy thì, chúng ta hãy tận dụng cuộc xung đột giữa Tây Ban Nha (Hispania), Bồ Đào Nha và Anh Quốc (Anh).”
“Anh Quốc?”
“À, xin lỗi Ngài, tôi không biết tên gọi các nước ở thời đại này. Ngài có Quả Địa Cầu không?”
Ngay khi tôi nói, tôi nghe thấy tiếng chân chạy vội bên ngoài cửa trượt.
Chắc là Ranmaru rồi. Chưa đầy năm phút sau, quả địa cầu đã được mang đến.
Tôi chỉ vào một quốc gia trên quả địa cầu có bản đồ không hoàn chỉnh.
“Đất nước này sẽ trỗi dậy.”
Tôi chỉ vào Anh Quốc.
“Họ cùng tôn thờ Thiên Chúa, nhưng do khác biệt về tư tưởng mà xảy ra xung đột tôn giáo. Hay nói đúng hơn, họ đang tranh chấp ngay lúc này. Chúng ta sẽ lợi dụng điều đó. Một trận hải chiến lớn sẽ nổ ra giữa cái gọi là Hạm đội Bất khả chiến bại của Tây Ban Nha và hạm đội của đất nước này. Kết quả là hạm đội Tây Ban Nha suy yếu và Anh Quốc trỗi dậy. Các cuộc xung đột nhỏ đã bắt đầu rồi. Chúng ta có thể đề nghị với một trong hai bên rằng Nhật Bản sẽ tổ chức hạm đội và hỗ trợ họ thì sao?”
Kỷ nguyên Khám phá ở châu Âu là một thời kỳ chiến tranh khốc liệt.
Các quốc gia muốn mở rộng phạm vi ảnh hưởng, có các vấn đề thừa kế và xung đột tôn giáo. Có thể nói đó là một thời Chiến Quốc không kém gì Nhật Bản.
Chính vì sự tranh chấp liên tục mà văn hóa mới phát triển.
Còn Nhật Bản thì sao? Sau khi thời Chiến Quốc kết thúc, một thời kỳ không có chiến tranh kéo dài, khiến sức mạnh quân sự không phát triển, không có công nghệ mới nào được phát triển và đất nước bị đóng cửa, dẫn đến sự cô lập về văn hóa.
Đó chính là Mạc phủ Edo.
Nguyên nhân chính làm suy yếu sức mạnh quốc gia của Nhật Bản.
Mặc dù thời Edo được đánh giá cao về mặt tạo ra văn hóa độc đáo của Nhật Bản.
“Ngươi lại nghĩ ra một chiêu thâm hiểm nữa rồi. Được, chuyện còn lại để ta lo. Hitachi, ngươi không được nói chuyện này với ai khác.”
“Vâng, tôi hiểu. Dù sao thì, tôi nhận bổng lộc từ Ngài Nobunaga, nên tôi sẽ không nói những điều có lợi cho kẻ khác. À, nhân tiện, tôi đề xuất Ngài xây dựng một thành ven biển tại di tích Ishiyama Hongan-ji để làm căn cứ hải quân. Tôi nghĩ Ngài cũng đã lên kế hoạch xây thành ở đó, nhưng trong tương lai, Toyotomi Hideyoshi sẽ xây một tòa thành khổng lồ tên là ‘Thành Osaka’. Thành phố dưới chân thành đó sẽ trở thành đô thị lớn nhất Tây Nhật Bản trong tương lai, nhưng cá nhân tôi không khuyến khích điều đó.”
“Tại sao? Chẳng lẽ một nơi có vị trí tốt như vậy lại không được phép phát triển phồn thịnh sao?”
“Một thành phố phồn thịnh có dân cư sinh sống, cá nhân tôi khuyên nên đặt cách xa bờ biển một chút. Để giảm thiểu thiệt hại do sóng thần.”
Tôi đã trải qua Đại thảm họa động đất và sóng thần Tōhoku (3/11).
Quê hương tôi, tỉnh Ibaraki, không chỉ bị rung chấn mà còn chịu thiệt hại lớn do sóng thần.
Tôi đã cảm nhận và hình ảnh đó vẫn in sâu trong tâm trí.
Các nghiên cứu dự đoán sóng thần do động đất Outer Rise và động đất Nankai Trough sẽ xảy ra trong tương lai gần.
Các thành phố lớn của Nhật Bản thường tập trung dọc theo bờ biển Thái Bình Dương.
Vào thời Heisei, việc di dời chúng sẽ tốn kém rất nhiều chi phí, công sức và thời gian.
Vì vậy, tôi muốn các thành phố lớn sẽ được xây dựng cách xa biển nhất có thể ngay từ bây giờ.
Tôi đã âm thầm nghĩ như vậy.
Vào thời đại của tôi, Osaka đã từng bị thiệt hại nặng nề do sóng lớn từ một cơn bão lớn.
Sóng thần chưa từng xảy ra, nhưng được dự đoán trong tương lai.
Dự đoán là sóng thần sẽ nhấn chìm gần như toàn bộ khu vực.
Thành Osaka nằm trên một ngọn đồi nhỏ, nên được cho là sẽ tránh được thảm họa.
Biết điều đó mà vẫn phát triển thành phố ở đó ngay từ bây nay, tôi thấy thật vô lý.
Ứng dụng kiến thức tương lai của tôi không chỉ giới hạn trong quân sự và chính trị, mà còn trong phòng chống thiên tai.
“Sóng thần?”
“Vâng, sóng thần đi kèm với động đất sẽ phá hủy thành phố một cách kinh hoàng. Nó sẽ nuốt chửng mọi thứ và kéo chúng ra biển. Vì vậy, tôi khuyên nên đặt các thành phố chính ở vùng nội địa.”
“Vậy, ta nên làm gì với thành ven biển tại di tích Ishiyama Hongan-ji?”
“Lý tưởng nhất là xây dựng nó như một xưởng đóng tàu, đồng thời quy hoạch khu di tích Hongan-ji trên cao thành nơi lánh nạn. Còn thành phố thương mại phồn thịnh thì nên xây ở nội địa, như khu vực Nara chẳng hạn.”
“Ta đã nghĩ nơi đó sẽ là cư ngụ tiếp theo của ta. Ta nghĩ nó là vị trí tốt để thống trị thiên hạ.”
“Nếu là thủ đô, tôi nghĩ nên tận dụng toàn bộ khu vực quanh Hồ Biwa thì tốt hơn.”
“Được rồi, ta sẽ xem xét việc đó sau. Dù sao thì, cũng chẳng có kẻ ngốc nào lại xây dựng thành phố khi biết trước thảm họa sẽ đến.”
“À, nhân tiện, ngay sau khi Toyotomi Hideyoshi trở thành Quan Bạch, một trận động đất lớn đã xảy ra ở vùng Ōmi. Tôi thấy trong phim, thành Nagahama đã bị phá hủy nặng nề.”
“Hửm? Ōmi cũng có thiên tai sao?”
“Vâng, nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng động đất là thảm họa không thể tránh khỏi ở bất cứ đâu tại Nhật Bản. Tuy nhiên, vì chúng ta biết sóng thần sẽ đến, nên tôi nghĩ tốt nhất là tránh xây dựng các thành phố lớn dọc theo bờ biển.”
“Phải. Nhân tiện, tại sao lại có động đất? Có thật là có Cá Trê dưới lòng đất không? Ta nghe nói Cá Trê quẫy đạp thì động đất xảy ra, có phải là một con Cá Trê khổng lồ đang ngủ trong lòng đất không?”
“Không có Cá Trê đâu ạ. Tôi không biết tại sao lại có truyền thuyết đó. Dù có truyền thuyết về Đá Trụ của Đền Kashima ngăn chặn nó. Động đất nổi tiếng có hai loại: mảng kiến tạo và đứt gãy. Mảng kiến tạo, Ngài cứ hình dung như những miếng vỏ quýt khổng lồ dưới lòng đất, bao quanh Trái Đất…”
Tôi lấy một miếng giấy và đặt lên chiếu, dùng hai tay đẩy hai bên lại gần nhau.
Phần giữa của miếng giấy phồng lên.
“Nói một cách đơn giản nhất, khi một lực đẩy từ hai bên như thế này tác động vào, mặt đất cũng chuyển động giống như tờ giấy phồng lên. Đây được gọi là mảng kiến tạo, và có nhiều mảng dưới lòng đất. Nhật Bản nằm trên các mảng kiến tạo này, nên thường xuyên xảy ra động đất.”
Sau khi tôi giải thích một cách khá sơ sài nhưng dễ hiểu, Oda Nobunaga gật gù:
“Nếu tương lai đã chứng minh như vậy, thì đó hẳn là sự thật.”
“Vậy, Ngài có biết chính xác ngày xảy ra không?”
“Xin lỗi Ngài, tôi không nhớ chính xác đến mức đó. Tuy nhiên, nó không phải là chuyện của hàng chục năm sau. Hơn nữa, Nhật Bản là đất nước đi kèm với Động đất, Sóng thần và Núi lửa. Sắp tới sẽ là thời kỳ có nhiều động đất, sóng thần và núi lửa phun trào. Núi Phú Sĩ cũng sẽ phun trào trong tương lai không xa, và khí hậu ôn hòa sẽ kết thúc, thay vào đó là thời kỳ lạnh giá.”
Thời kỳ Chiến Quốc vẫn còn ấm áp, nhưng khi Mạc phủ Edo bắt đầu thịnh vượng và ổn định, khí hậu lại chuyển sang lạnh giá.
Vì vậy, thường xuyên xảy ra nạn đói, khiến hàng vạn người chết.
Kết quả là Mạc phủ Tokugawa bị suy yếu.
Thế kỷ 17 trên toàn thế giới là thời kỳ lạnh giá được gọi là Tiểu Băng Hà Maunder.
Tài liệu còn ghi lại rằng Sông Thames đã đóng băng và có thể đi bộ qua.
Vào cuối thời Heisei, người ta liên tục cảnh báo về sự nóng lên toàn cầu, nhưng một số học giả cho rằng nguyên nhân không chỉ do khí nhà kính mà còn do hoạt động của Mặt Trời, và nhiều nhà khoa học cũng cho rằng thế kỷ 21 sẽ có xu hướng lạnh đi.
Cá nhân tôi ủng hộ giả thuyết về sự lạnh đi do hoạt động của Mặt Trời.
“Hừm, ta hiểu rồi. Ta sẽ xem xét.”
Nói rồi, Oda Nobunaga rời khỏi phòng.
Chacha, người đã im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện, vẫn nhìn chằm chằm vào tay tôi.
Có vẻ như cô ấy quan tâm đến vật trong tay tôi hơn là câu chuyện về động đất.
Chiếc điện thoại của tôi là loại chống sốc, hơi thô kệch, thường được công nhân xây dựng sử dụng.
Tôi còn mang theo cả pin dự phòng có chức năng sạc bằng tấm pin năng lượng mặt trời dung lượng lớn.
Vì vậy, dù không thể sạc đầy, nó vẫn tiếp tục hoạt động.
Chủ yếu chỉ dùng làm lịch và đồng hồ, nhưng nó là hộp ký ức chứa đầy hình ảnh.
Oda Nobunaga đã từng nói với tôi rằng những thứ không dùng được thì chỉ là rác rưởi.
Đúng là nếu không có sóng điện thoại, nó chẳng có tác dụng gì.
Ngược lại, nếu có sóng, nó sẽ trở thành một chiếc hộp tri thức có thể giúp tôi chinh phục thế giới.
Có lẽ vì quá tò mò về chiếc điện thoại chống sốc, Chacha đã từ từ bò lại gần, và lúc nào không hay, vai chúng tôi đã chạm nhau.
“Cái này gọi là điện thoại thông minh, là một công cụ từ tương lai. Nó là một thiết bị đa năng có thể làm được rất nhiều thứ, nhưng ở thời đại này, vì không có sóng điện thoại – thứ cần thiết để sử dụng nó – nên nó gần như vô dụng.”
Tôi giải thích.
Tuy nhiên, Chacha có vẻ quan tâm đến màn hình đang hiển thị hơn là lời giải thích của tôi.
“Bức tranh đó là gì? Cái vật có thể bắt lấy cảnh vật lọt vào mắt và lưu giữ lại?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào hình ảnh con tàu San Juan Bautista.
“Cái này gọi là ảnh chụp, nó có thể ghi nhớ cảnh vật trong chốc lát,” tôi nói và cuộn màn hình, cho cô ấy xem vài bức ảnh.
Tôi hơi nghi ngờ không biết mình có nên cho cô ấy xem không, nhưng những gì được chiếu ra là hình ảnh trang trí đẹp đẽ của Lễ hội Tanabata ở Sendai.
“Đây là thời đại của Ngài Hitachi ư? Đẹp quá, trông vui vẻ ghê. Đông người thật, cả người nước ngoài nữa.”
Khi tôi cho Chacha xem khung cảnh khu phố có mái che ở Sendai, mắt cô ấy sáng rực lên.
“Ha ha ha, đây là Lễ hội Tanabata, nên có lẽ hơi đặc biệt. Đó là lễ hội ở một nơi tên là Ōshū Sendai. Đây là lễ hội tiêu biểu của vùng Tōhoku vào mùa hè, thu hút cả khách du lịch quốc tế.”
Tên gọi Sendai chỉ được đặt khi Date Masamune xây dựng thành trì, nên bây giờ chắc chắn là tên gọi khác. Tuy nhiên, tên địa danh không quan trọng bằng sự choáng ngợp của bức ảnh mà tôi đang chiếu.
“Cho tôi xem thêm nữa đi!”
Chacha tiến lại gần, sát rạt.
“À, đúng rồi. Chacha, cứ ngồi yên đó. Nào, ‘Say cheese’!”
‘Say cheese’ là câu tôi lỡ miệng nói khi chụp ảnh.
Tôi chụp một bức ảnh Chacha với khuôn mặt khó hiểu vì không hiểu câu nói đó, rồi cho cô ấy xem.
“Ôi, cái gì thế! Có cả tôi trong đó! Giống như một cái gương, đây là sức mạnh của Âm Dương sao?”
“Đây không phải là sức mạnh Âm Dương. Có lẽ gọi là cơ chế hay chức năng của thiết bị này thì đúng hơn…”
“Cho tôi xem thêm, xem thêm nữa!”
Chacha, người thường ngày trầm tĩnh, nay hiếm hoi tỏ ra phấn khích. Cô ấy không ngại vai chạm vai tôi, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại mà tôi đang cuộn.
Một mùi hương dễ chịu phảng phất.
Mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của con gái.
Tôi nhớ thành phần mùi hương của phụ nữ trẻ này được gọi là Lactone thì phải?
Thật thơm. Tôi muốn cứ hít hà mãi.
Không ổn, tôi bắt đầu bị kích thích rồi.
Chacha nhận ra mặt tôi đỏ bừng, hay thấy mồ hôi trên trán tôi, hoặc cảm nhận được hơi thở tôi dồn dập, cô ấy chợt lùi ra xa.
“Tôi xin thất lễ!”
Nói rồi, cô ấy đỏ mặt chạy ra khỏi phòng.
Đáng yêu quá!
Trời ơi, cô gái đó là vợ tôi ư? Thật sự không thể tin được.
Tôi phấn khích đến mức vốn từ ít ỏi của mình càng trở nên cạn kiệt.
Tôi bước ra lan can (Kōran-tsuki Mawari-en) nhìn ra ngoài Thiên Thủ Các, để gió thổi vào người, làm dịu cả cơ thể lẫn tâm trí đang nóng ran.
“Thưa Chủ nhân, nếu Ngài thấy nóng nảy, tôi sẵn lòng làm người bầu bạn với Ngài,” Rikimaru thò đầu ra sau cánh cửa fusuma và nói một câu "bay bổng".
“Khụ, khụ khụ khụ khụ, không cần đâu!”
Chỉ một câu nói của Rikimaru đã dập tắt phần cơ thể đang kích thích của tôi.
Phù.
Tôi không có sở thích nam sắc.
Trong cuộc đời tôi, không có tuyến truyện Boy Love (BL).
Tuyệt đối không!
◇◆◇◆◇
Góc nhìn của Oda Nobunaga
Thật thú vị, Hitachi thật thú vị.
Thì ra, Nhật Bản cũng có thể đóng được những con tàu vượt đại dương sao.
Ta muốn nhìn thấy.
Muốn nhìn thấy thế giới, toàn bộ thế giới này.
Nhật Bản quá nhỏ bé để thỏa mãn sự tò mò của ta.
Thế giới thật rộng lớn.
Những con người với màu tóc, màu mắt, màu da khác biệt, ta muốn xem họ sống như thế nào.
Ta muốn tiếp thu những nền văn minh tiên tiến hơn đất nước ta và làm cho Nhật Bản trở nên giàu mạnh.
Việc một quốc gia nhỏ bé cứ mãi tranh giành nhau là vô nghĩa.
Ta phải nhanh chóng thống nhất thiên hạ và dong buồm ra đại dương.
Tuy nhiên, chiếc hộp cơ khí đó, ta đã từng xem thường gọi là rác rưởi, nhưng nó cũng khá thú vị. Con người của tương lai thật tài giỏi khi tạo ra những thứ tuyệt vời đến thế.
Họ tạo ra những thứ vượt xa trí tưởng tượng.
Tương lai… nếu có thể, ta muốn nhìn thấy.
◇◆◇◆◇
Góc Nhìn Của Makoto
Oda Nobunaga có một quả địa cầu, có lẽ là từ một nhà truyền giáo hoặc một vật phẩm giao dịch với phương Nam (Nam Ban).
Nhưng quả địa cầu đó rất không hoàn chỉnh.
Quần đảo Nhật Bản cũng không có hình dạng chuẩn xác.
Vì tôi thích bản đồ nên tôi nhớ rất rõ hình dạng, vị trí và hình dáng các châu lục và hòn đảo.
Tôi có thể vẽ lại bản đồ Nhật Bản gần như chính xác.
Tôi sẽ dâng tặng nó cho Oda Nobunaga, người đang cố gắng thống trị Nhật Bản.
Tôi đã nhận rất nhiều bổng lộc, nên làm việc này là hợp lý.
Việc tạo ra một quả địa cầu gần như chính xác sẽ mất chút thời gian, nhưng trước hết, tôi vẽ một bản đồ thế giới phẳng theo phép chiếu Mercator và bản đồ quần đảo Nhật Bản, rồi nhờ Rikimaru dâng lên. Nobunaga rất vui mừng.
Ông ấy ra lệnh cho họa sĩ của phái Kanō vẽ lại nó trên tường của Thiên Thủ Các.
Sau khi dành khoảng một tháng để làm quả địa cầu và dâng lên, tôi được tặng một thanh katana như một phần thưởng.
Nobunaga đánh giá quả địa cầu của tôi có giá trị ngang với thanh danh kiếm Masamune.
Nobunaga, người coi trọng tri thức của tôi, nếu so sánh với một nhà điều hành, có lẽ là một ông chủ tốt (White Company) chăng?
Hôn ước của tôi với Chacha đã trở thành chủ đề bàn tán trong thành và khu vực dưới thành.
Điều đó khiến số lượng khách muốn gặp tôi tăng lên.
Dù không muốn, tôi là người được đồn đoán là “người được Oda Nobunaga cưng chiều nhất” lúc này, nên không thể tránh được.
Hiện tại, quân đội đang tấn công nhà Mōri ở Chūgoku và Chōsokabe ở Shikoku, nên các dinh thự daimyo ở thành Azuchi vắng bóng chủ nhân, chỉ có vợ con họ ở lại.
Những người vợ con này mang theo lễ vật đến chào hỏi.
Thực ra, tôi vẫn chỉ là một đứa trẻ, độ tuổi học sinh cấp ba.
Việc phải đối phó với lời chào của những nhân vật quyền thế khiến tôi thấy căng thẳng và cứng nhắc vô cùng.
Trong thời đại này, khi chủ nhà vắng mặt, người vợ sẽ là người đại diện.
Họ có quyền lực đáng kể, thậm chí là ra lệnh cho các gia thần ở lại dinh thự.
Mặc dù vợ con họ bị giữ ở dinh thự daimyo Azuchi như con tin để đảm bảo các tướng lĩnh ra trận không phản bội, nhưng đó lại là một câu chuyện khác.
Tuy không phải là hội buôn chuyện hay hội chị em, nhưng các bà vợ của các daimyo và gia thần vẫn giao du với nhau, điều này có thể giúp các daimyo trở nên thân thiết hơn.
Có giả thuyết cho rằng Maeda Toshiie đã được tha thứ dù đã từng là kẻ thù, vì vợ ông ấy, bà Matsu, rất thân với O-ne – vợ của Hashiba Hideyoshi. Maeda Toshiie sau đó đã vươn lên vị trí ngang hàng với Tokugawa Ieyasu trong chính quyền Toyotomi.
Địa vị của phụ nữ trong thời đại này cao hơn rất nhiều so với thời kỳ có Luật Bình đẳng Giới thời Heisei.
Tôi không thể đối xử qua loa, phải tiếp từng người một cách cẩn thận.
Từ vài người một ngày, số lượng khách dần tăng lên, và giờ đã bắt đầu hình thành một hàng dài hàng chục người.
Dinh thự của tôi không có đủ nhân lực để đối phó.
Mori Rikimaru và Yagyū Munenori còn quá trẻ. Còn Maeda Keiji – người lớn tuổi nhất – thì đã trốn đi mất.
Keiji, tôi cầu xin ông đấy!
Khi Keiji bỏ trốn, tôi đành phải cầu cứu đến Matsu-sama, vợ của Maeda Toshiie, người sống ở dinh thự bên cạnh.
Tôi nhờ Yagyū Munenori đến cầu cứu Matsu-sama, và bà ấy vui vẻ nhận lời.
“Nếu anh đã hoảng hốt với số lượng khách thế này, anh không thể làm chồng của tiểu thư Chacha được đâu.”
“Dù bà có nói thế, tôi không biết phải giải quyết thế nào. Keiji – người lớn tuổi hơn – cũng đã trốn rồi.”
“Keiji trốn à? Hắn ta lại đi phòng trà (nhà thổ) rồi sao? Thật hết cách với hắn. Dù gì chúng ta cũng sắp thành thông gia rồi, để tôi giúp anh một tay.”
Matsu-sama nói vậy.
Hả? Thông gia?
“À, thông gia là sao ạ?” tôi hỏi, nghiêng đầu.
“Ô? Anh không biết sao? Con trai trưởng nhà Maeda chúng tôi, Toshinaga, kết hôn với công chúa của Thượng nhân (Nobunaga), tên là Ei.”
“O-Ei-sama?”
“Không cần gọi ‘sama’ đâu, con bé chưa đầy mười tuổi. Ei và tiểu thư Chacha là chị em nuôi (cùng cha nuôi là Nobunaga), nên Ngài Hitachi và Toshinaga sẽ là anh em cọc chèo. Hãy đối xử tốt với Toshinaga nhé.”
Tôi sẽ thành anh em cọc chèo với con rể của Nobunaga.
Vợ của con rể, Ei, là con gái ruột của Nobunaga. Vợ tôi, Chacha, là con gái nuôi. Chacha sẽ là chị em nuôi với Ei.
Nếu là vợ của con trai Maeda Toshiie, Toshinaga, thì tôi có thể gọi là người nhà không?
Anh rể hờ của anh rể hờ? Anh rể hờ của anh rể?
Thời Heisei, ở quê vẫn còn tư tưởng ‘bạn của bạn là bạn’ hay ‘họ hàng của họ hàng là họ hàng’. Tôi nhớ ông bà tôi hay xôn xao về tang lễ khi thấy tên người nào đó trên mục cáo phó, dù họ chẳng thân thiết gì.
Đây là phiên bản nguyên thủy của nó ư? Mối quan hệ thông gia đặc trưng của thời Chiến Quốc đã đến rồi.
“Vậy, bà Matsu là mẹ của Nghĩa huynh (anh cọc chèo) tôi sao?”
“Anh vừa mới thả hồn đi đâu suy nghĩ đúng không? Anh đang ngồi thiền giữa cuộc trò chuyện à? Dù sao thì, anh cứ an tâm. Chúng ta là thông gia, nên hãy đối xử tốt với nhau. Bây giờ, tôi được Oichi-sama nhờ, nên tôi sẽ tiếp đón các đoàn chào hỏi.”
Matsu-sama nói rồi ngồi xuống ngay cửa trước, ghi tên những người đến chào hỏi vào sổ.
Hóa ra, tôi không cần phải gặp họ.
Giống như việc tôi phải xin phép để gặp Oda Nobunaga, việc đến gặp tôi cũng phải xin phép trước theo lễ nghi, và tôi có quyền từ chối gặp.
Vì tôi đã tiếp đón hết tất cả, nên những người khác cũng chen chúc đến, sợ bị chậm chân.
Tôi nên làm món Cơm Cà ri Katsu để đãi Matsu-sama.
Tôi bảo Umeko chạy đi mua thịt heo từ chỗ Imaki Sōkyū. Maeda Keiji cưỡi một con heo đen khổng lồ trở về.
Hắn không biết Matsu-sama đang ngồi ngay cửa.
Đương nhiên, Maeda Keiji bị Matsu-sama phạt đòn bằng chổi (Mông phạt bằng chổi).
Một ông chú hơn 40 tuổi đang làm cái quái gì vậy…
Tại sao hắn ta lại phải sợ Matsu-sama đến thế?
Thật khó hiểu.
Mà tôi cũng không khác gì hắn ta.
Trong thâm tâm, tôi cũng gọi Oichi-sama và Matsu-sama bằng ‘sama’ (từ gọi tôn kính).
… Phụ nữ ở độ tuổi đó, không hiểu sao lại có một uy lực nhất định.
Có lẽ vì họ mang tâm lý người mẹ?
Và khi đó là vợ của một daimyo thời Chiến Quốc, uy lực đó tăng lên gấp bội.
Nếu Chacha cũng trở nên như vậy, thật đáng sợ.
Mong rằng sẽ không xảy ra, nhưng liệu có không?
Cô ấy được cho là đã giữ vững tinh thần trong Loạn Osaka.
Tương lai thật đáng sợ.
Liệu tôi có bị vợ đè đầu cưỡi cổ không…?
◇◆◇◆◇
Góc nhìn của Umeko
Thưa Chủ nhân, xin Ngài thứ lỗi.
Chúng tôi không đủ thân phận để tiếp khách.
Những người đến chào hỏi đều là phu nhân và gia thần của các trọng thần, chúng tôi không thể đảm đương được.
“Chị à, chúng ta mau tìm cách được Chủ nhân sủng ái và trở thành thiếp thất đi. Như vậy chúng ta mới có thể đại diện tiếp khách được.”
Tôi muốn giúp đỡ Chủ nhân nên đã bàn bạc với chị gái mình.
“Umeko, dù em nói vậy, nhưng Chủ nhân có lẽ vì quá nhân hậu, hay không hứng thú với con gái, nên Ngài không hề có ý định gần gũi.”
“Chị à, Chủ nhân không phải là không hứng thú với con gái đâu. Nếu cần, em sẽ là người được Ngài sủng ái!”
“Momoko, đợi đã. Chủ nhân đang lo lắng về tuổi tác của chúng ta. Chị sẽ tìm cơ hội để chủ động.”
“Chị à, nếu một trong chúng ta được Chủ nhân sủng ái, chúng ta sẽ không phải quay lại cuộc sống khốn khổ kia nữa.”
“Chị biết mà. Nhưng chuyện này cần phải đúng thời điểm. Cứ để chị lo.”
“Nếu chị đã nói vậy…”
Tôi quyết định mình phải tích cực hành động hơn để trở thành thiếp thất của Chủ nhân
◇◆◇◆◇
Góc nhìn của Maeda Matsu
Mọi người đều muốn tiếp cận Ngài Hitachi ư?
Tôi hiểu. Ngay cả tôi, người ở gần đây và thường xuyên thấy anh ấy, cũng nghĩ anh ấy là người sẽ thăng tiến. Lời đồn đãi càng lan truyền thì càng thêm thêu dệt.
Đương nhiên, ai cũng muốn đến chào hỏi trước.
Dù bản thân anh ấy có vẻ không thích.
May mắn là nhà chúng tôi đã gửi Keiji (cháu trai) đến làm gia thần.
Tôi đã nghĩ anh ấy sẽ bị đuổi việc ngay lập tức, nhưng Ngài Hitachi lại đánh giá cao Keiji, nói rằng hắn là một người “chơi bời nhưng vẫn làm việc” và rất quý hắn.
Nhưng thế thôi chưa đủ…
Hôm nay, bọn trẻ nhà tôi lại vui vẻ ăn món gà rán được gửi đến từ dinh thự Ngài Hitachi, với lý do là “phí làm phiền vì nuôi gà”…
Con gái tôi… À, Chiyo vẫn chưa hứa hôn.
Đúng rồi! Mình phải gả Chiyo cho Ngài Hitachi!
Tôi phải viết thư xin phép Toshiie-sama.
◇◆◇◆◇
Góc nhìn của Maeda Toshiie
Thư từ Matsu à? Có chuyện gì xảy ra ở Azuchi sao?
Hả? Cô ấy muốn gả Chiyo làm thiếp thất cho Kurosaka Hitachi no kami-dono?
Này, Chiyo mới chỉ bốn tuổi thôi mà, Matsu đang nghĩ cái quái gì vậy.
… Hừm, nhưng là Kurosaka Hitachi no kami-dono...
Người đàn ông đã tạo ra súng hỏa mai cho cuộc tấn công nhà Mōri.
Phải chăng Thượng nhân bao bọc hắn vì hắn có một bộ óc phi thường?
Keiji nhìn có vẻ lông bông, nhưng hắn ta không bao giờ nói về chủ nhân của mình, nên tôi không biết toàn bộ câu chuyện.
Tuy nhiên, hắn ta chắc chắn đang nắm giữ một bí mật, một sức mạnh mà chúng tôi không biết.
Chúng ta nên có động thái đề phòng hắn ta không quay lưng lại với gia tộc.
Nếu Matsu đã công nhận, thì hắn ta phải có giá trị.
Được rồi, hãy để cô ấy xúc tiến chuyện thiếp thất cho Chiyo.
◇◆◇◆◇
Góc nhìn của Makoto
Bên ngoài, hàng người đến chào hỏi tôi vẫn tiếp tục.
Trong khi vợ của các trọng thần và các vị Gia Lão (quan chức quản lý lãnh thổ) vắng mặt của gia tộc Oda chen chúc, Matsu-sama, vợ của Maeda Toshiie, đã ngồi ở cửa trước và tiếp đón họ với lý do thông gia.
Trong lúc đó, tôi bắt đầu làm cà ri.
Tôi đã tích trữ sẵn các loại gia vị trộn, nên thực tế Sakurako và những người khác là người nấu.
Maeda Keiji đang dùng giáo đâm con heo đen mà hắn ta đã cưỡi về, ở sân sau, vừa làm vừa ôm mông kêu “đau quá”.
Hắn ta có vẻ là người lông bông, nhưng tay nghề rất chắc chắn. Con heo chỉ kêu lên tiếng cuối cùng rồi lên thiên đường.
Con heo đen hôm nay được Imaki Sōkyū nhập về từ Ryukyu (Lưu Cầu).
Có vẻ như ông ta đã đoán trước được tôi sẽ muốn ăn. Đúng là một doanh nhân tài ba.
Con heo đen lớn hơn bình thường hai lần, nhưng Keiji vẫn đâm một phát gọn ghẽ, dù đang ôm cái mông đau.
“Úyyyyy…”
Câu nói “Ăn hết trừ tiếng kêu” không phải là nói suông.
Âm thanh cuối cùng đó đã đến tai những người đang xếp hàng bên ngoài. Có vẻ như một số khách kiên quyết đòi gặp tôi đã nhanh chóng quay về nhà.
Keiji, đây đúng là công lớn nhờ tai nạn rồi.
Con heo đen được làm thịt. Hôm nay sẽ là món Thịt heo chiên xù (tonkatsu) và cà ri, kết hợp thành Cơm Cà ri Katsu (Katsu Curry).
Khi tôi giải thích món ăn, Sakurako, Umeko và Momoko đã nhanh chóng bắt tay vào làm. Tôi dựa vào tường ở góc bếp và thiếp đi.
“Thưa Chủ nhân, xin Ngài tỉnh dậy.”
Munenori đến đánh thức tôi.
“Hửm? Chuyện gì thế?”
“Vâng, có Sanada Awano kami-dono đến, tôi nghĩ nên thông báo cho Ngài.”
“Sanada Awano kami Masayuki?”
“Vâng.”
Ồồồồồ, một cái tên lớn đã xuất hiện sau bao lâu!
“Vậy thì, mời ông ấy vào đại sảnh.”
Tôi dụi mắt ngủ, rửa mặt bằng nước lau mặt mà Umeko đã chuẩn bị, rồi bước vào đại sảnh. Một người đàn ông lịch lãm, nhìn như Kusakari-san, và một thanh niên tầm tuổi Rikimaru đang cúi đầu ngồi đó.
Tôi ngồi xuống ghế trên (Kamiza). Tôi đã quen với quy tắc này rồi.
“Tôi là Kurosaka Hitachi no kami Makoto. Xin mời hai vị ngẩng đầu và thư giãn.”
Hai người ngẩng đầu lên.
“Tôi là Sanada Awano kami Masayuki. Hôm nay tôi đến để chúc mừng hôn ước của Ngài.”
Người thanh niên đưa một bó da thú đặt trước mặt tôi.
“Đây là da của năm con gấu và tám con sói. Và tôi cũng muốn tiến cử con trai tôi.”
Người thanh niên lại cúi đầu gần như chạm chiếu tatami.
“Xin hãy ngẩng mặt lên. Tôi không quen với những hành động này, xin lỗi.”
Người thanh niên ngẩng đầu lên. Nhìn giống Sakai-san?
“Tôi là Genjirō Nobushige. Xin Ngài cứ tự nhiên sai bảo.”
“Đến rồi! Sanada Yukimura!!”
Tôi lỡ hét to, và Rikimaru phải ho sặc sụa để che giấu.
Tuyến truyện gia thần All-star cuối thời Chiến Quốc vẫn chưa kết thúc.
Sanada Genjirō Nobushige nổi tiếng với cái tên “Sanada Yukimura” ở thời Heisei.
“À, đây là lệnh của Nobunaga-sama phải không?”
“Vâng, Ngài ấy lệnh tôi tiến cử con trai tôi làm Cận Vệ của Ngài Hitachi.”
“À, bổng lộc thì sao?”
“Thưa, bổng lộc sẽ do Thượng nhân chi trả, không phải Ngài Hitachi, và là một mức đãi ngộ cực kỳ hậu hĩnh.”
Hiện tại, tôi là người thuộc đẳng cấp daimyo nhận bổng lộc 10 vạn thạch. Tôi có thể dùng số tiền này cho riêng mình. Thật tuyệt vời.
Tôi được miễn lo lắng về việc thưởng công.
“Vậy thì, xin nhờ cậu. Công việc thì cứ hỏi Rikimaru nhé. Dù sao thì Mori Rikimaru vẫn là trưởng gia thần của tôi.”
“Ồ, không phải Ngài Maeda sao? Tôi thấy phu nhân của Maeda Toshiie-sama ngồi ở cửa ra vào, nên tôi cứ nghĩ Maeda Keiji-dono là trưởng gia thần.”
Đúng là phải nghĩ vậy.
Rikimaru mới 16 tuổi, còn Keiji là một ông chú hơn 40 tuổi.
“À, cậu ấy còn là cận thần của Thượng nhân nữa,” tôi cố gắng lấp liếm.
Nói một cách đơn giản, Rikimaru là người duy nhất biết bí mật của tôi trong dinh thự này, nên cậu ấy mới là người đứng đầu.
“Hiện tại đang làm bữa trưa, sắp xong rồi. Hai vị ở lại dùng cơm cùng không?”
Tôi mời Masayuki. Dù ông ấy định từ chối, nhưng hương gia vị lan tỏa khắp dinh thự khiến ông ấy không thể chối từ.
“Tôi xin được cùng dùng bữa.”
Ngay lập tức, món Cơm Cà ri Katsu được bày ra trên chiếc đĩa dẹt Kutani trong mâm cơm.
Thực đơn Cơm Cà ri Katsu kèm súp Miso thịt heo (tonjiru).
Tôi đã mua số lượng lớn muỗng bạc, và chúng được đặt trên mâm sơn đỏ dành cho một người.
Hai người họ có vẻ bối rối trước món ăn có vẻ ngoài chưa từng thấy. Tôi ăn trước, và họ cũng can đảm thử một miếng.
“Ưm, ngon thật. Đây là món ăn thuốc (yakuzen ryōri) ư? Có vẻ như có nhiều loại thảo dược được hầm chung.”
“Vâng, đại loại là vậy. Nước sốt rưới lên cơm này là một món ăn thuốc ngoại quốc tên là Cà ri. Còn miếng có màu vàng nâu giòn rụm bên cạnh là thịt heo được chiên trong dầu.”
“Ôi chao, đây là món ăn bồi bổ sức khỏe. Masayuki này cảm thấy như mình được thêm mười năm tuổi thọ.”
Masayuki và Yukimura ăn uống rất hài lòng.
May mắn là họ thích.
Vậy là Sanada Genjirō Nobushige đã gia nhập đội ngũ.
Chắc chắn là lãng phí tài năng rồi.
Matsu-sama cũng đã dùng Cơm Cà ri Katsu ở phòng riêng, rồi quay về.
“Nếu được ăn món ngon thế này, hãy gọi tôi bất cứ lúc nào,” bà ấy nói rồi rời đi.
Sanada Genjirō Nobushige… nghe không thuận tai.
Dù hơi tự tiện, nhưng cái tên tôi biết phải là ‘Yukimura’.
Thực tế lịch sử là có nhiều thư từ và sách lịch sử ghi tên Nobushige hơn Yukimura, và tên Yukimura chỉ trở nên phổ biến sau khi ông qua đời.
Dù vậy, tôi vẫn muốn gọi cậu ấy là ‘Yukimura’.
“Nobushige, tôi muốn gọi cậu là ‘Yukimura’.”
Cậu ấy hỏi: “Hả? Ngài muốn tôi đổi tên ư?”
Việc chủ quân ban tên cho gia thần là chuyện thường xảy ra trong thời đại này.
“Đúng vậy. Từ hôm nay, cậu hãy lấy tên là Sanada Yukimura Nobushige.”
“Vâng, xin tuân lệnh Ngài.”
Tôi đã ép buộc Sanada Yukimura đổi tên.
Tôi có làm như vậy được không? Dù băn khoăn, nhưng khao khát được gọi cậu ấy là ‘Yukimura’ lại mạnh hơn.
Xin lỗi nhé.
Trong thời đại này, việc đổi tên không hiếm, nên Yukimura cũng chấp nhận.
Nhân tiện, tôi thường gọi các võ tướng bằng tên nổi tiếng của họ một cách tùy tiện, nhưng hình như có nhiều quy tắc ràng buộc.
Tôi nhớ là không được gọi bằng tên thật, mà phải gọi bằng tên thông thường (tsūshō) hay quan vị (kan’i)…
Đó là lý do mọi người gọi tôi là ‘Hitachi-dono’ hay ‘Hitachi no kami-dono’.
Có lẽ đó là hiệu lực của điều khoản “Được phép bất kính” trong hợp đồng ban đầu với Oda Nobunaga?
Thôi, tôi không nên nghĩ sâu xa nữa.
“Củ cải đây! Củ cải đây!”
Khi tôi đang thư giãn ở hiên nhà (engawa), một bà lão lưng đeo cái thúng lớn bước vào sân.
Hửm? Bà ấy vào được sao? Bảo vệ đâu rồi?
“Cậu bé là chủ nhân ở đây à?”
“Vâng, đúng vậy. Nếu là củ cải, xin bà cứ vào bếp hỏi. Nếu chưa có thực đơn, chắc họ sẽ mua.”
“Không, nếu cậu là chủ nhân ở đây, ta sẽ cho cậu hết số củ cải này. Là củ cải ta đã dồn hết tâm huyết trồng, ngon lắm đấy.”
Bà ấy bắt đầu bày những củ cải to tướng ra hiên.
“Không, tôi không thể nhận không được. Chúng tôi sẽ trả tiền đầy đủ.”
Thời đại này có người bán hàng kiểu áp đặt như vậy sao? Hơn nữa, đây là thành Azuchi, người bán hàng không được phép tự ý vào.
Và tôi còn có lính canh từ dinh thự của Maeda Toshiie bên cạnh cơ mà. Đang bối rối thì…
“Tiền củ cải không cần. Nhưng, cậu hãy chăm sóc cho thằng ngốc nhà ta nữa nhé. Đừng chỉ thân thiết với Toshiie-san, nhờ cậu chăm sóc cho con trai ta.”
“Con trai?”
“Ừ, thằng con trai giống Khỉ ấy. Mặt nó như Khỉ ấy.”
…? Người giống Khỉ?
“À, Hashiba Hideyoshi!”
“Đúng rồi, cậu làm ơn thân thiết với Hideyoshi nhà ta nhé.”
“Tôi không hề có ý định thiên vị ai cả…”
Tôi đang đề phòng Hashiba Hideyoshi.
Vì vậy, tôi cố gắng tránh nói chuyện với ông ta ngay cả khi gặp trong thành.
Hashiba Hideyoshi chắc chắn là người thông minh.
Không chỉ thông minh mà còn có trực giác tốt.
Và dã tâm cũng mạnh mẽ.
Nếu thân thiết với một người như vậy, tôi có thể bị lợi dụng.
Đó là lý do tôi giữ khoảng cách.
Maeda Toshiie lại là một võ sĩ có tính cách thẳng thắn như thanh tre chẻ đôi. Tôi thân thiết với ông ấy cũng không sợ bị lợi dụng.
Tôi cảm nhận được điều đó từ Matsu-sama.
“Không, Hideyoshi nhà ta định gửi gia thần đến đây, nhưng Thượng nhân đã ngăn lại.”
Hửm? Ông ta định gửi ai đến nhỉ? Nhưng quan trọng hơn, tôi phải bảo bà ấy về.
“Hình như bà là Naka-san phải không? Xin bà hãy về cho.”
“Hả? Tại sao cậu bé lại biết tên ta?”
Ôi, tôi lỡ lời rồi!
Tôi nhớ tên bà ấy vì bà ấy thường xuất hiện trong các bộ phim truyền hình lịch sử (Taiga Drama).
“Ư… Ưưưư…”
Khi tôi ấp úng, lính canh đã gọi Matsu-sama đến.
Hóa ra, bà ấy vào được vì tự xưng là “mẹ của Hashiba Hideyoshi”.
“Ôi, đúng là Naka-sama rồi. Ngài Hitachi đang mệt, xin bà đừng làm phiền nữa.”
“Cái gì, ta bị phát hiện nhanh thế. Thôi, hết cách rồi. Ta cho Matsu-sama một củ cải. Cậu hãy nhờ cậu bé chăm sóc con trai ta nhé.”
“Vâng, vâng. Ngài Hitachi không phải là người sẽ chèn ép ai, nên bà cứ yên tâm. Chúng ta về thôi.”
Matsu-sama gần như cưỡng chế đưa mẹ của Hashiba Hideyoshi ra cổng.
Hashiba Hideyoshi...
Dù tôi đề phòng, nhưng liệu tôi có nên nói chuyện thẳng thắn với ông ta một lần không?
Nếu có Toshiie ở cùng, có lẽ sẽ ổn thôi.
Nghĩ vậy, tôi quyết định không bỏ phí những củ cải mà bà ấy để lại, làm món Củ cải hầm (furofuki daikon) và ăn vào bữa tối.
Việc bị tặng rau củ một cách cưỡng ép này cứ tiếp tục trong một thời gian.
◇◆◇◆◇
Ngày cưới của tôi và Chacha vẫn chưa được định đoạt.
Tuy nhiên, ngay sau khi hôn ước được công bố, Chacha đã trở thành con gái nuôi của Oda Nobunaga.
Nhờ đó mà có rất nhiều khách đến thăm trong vài ngày, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của Matsu-sama, mọi thứ đã lắng xuống sau một tuần, và cuộc sống trở lại bình thường.
Về cơ bản, tôi không ra khỏi dinh thự, nên không biết thái độ của người khác thay đổi như thế nào, và tôi cũng không đặc biệt quan tâm.
Tôi ăn sáng, tập kiếm thuật với các gia thần trong sân vào những ngày nắng đẹp, ăn trưa nhẹ rồi thư giãn.
Trong thời đại này, mọi người thường ăn hai bữa một ngày, nhưng dinh thự của tôi ăn ba bữa.
Ăn hai bữa thì tôi sẽ đói.
Tôi sẽ giống như ông chú bán đồ nội thất nhập khẩu Inogashira-san trong truyện tranh, ngước nhìn trời và nói: “Đói bụng quá.”
Dù vậy, bữa trưa thường rất nhẹ, chỉ ăn bánh gạo nướng phết Miso có sẵn, hoặc bánh mì mua ở thành Azuchi.
Bữa ăn của chúng tôi thường thịnh soạn, đặc biệt là bữa tối, với nhiều thịt, chủ yếu là thịt gà.
Chúng tôi nuôi gà trong sân như một trại gà vậy.
Cứ thế, mỗi ngày đều ăn thịt gà và luyện tập.
Và kết quả là, Rikimaru, Keiji, Munenori, và Yukimura đều trở nên cơ bắp cuồn cuộn.
Tập luyện hàng ngày và protein chất lượng cao… Cơ bắp không nói dối?
Các gia thần của tôi sẽ trở thành một đội quân khá mạnh mẽ sao?
Hửm? Hay là tôi nên dạy họ tập thể hình và tạo ra một Đoàn Gia Thần Vạm Vỡ?
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng thấy một đội quân toàn người thô kệch rồi, nên tôi sẽ tạm gác ý tưởng đó lại.
Bình thường, Ba chị em nhà Asai – Chacha, Ohatsu và Ogo – thường đến chơi, nhưng họ không đến trong mấy ngày nay, có lẽ vì bận chuẩn bị cho lễ cưới.
Cuộc sống trôi qua đều đặn, và không biết từ lúc nào, buổi tối đã chuyển sang mùa thu mát mẻ.
Mùa hè năm nay, có lẽ vì tôi đã phải đưa ra quyết định lớn nhất đời, nên nó trôi qua thật nhanh.
Mặt trời cũng lặn sớm hơn.
Hoàng hôn mùa thu nhanh như gàu rơi xuống giếng (Tsurube otoshi).
Buổi tối không có gì đặc biệt để làm, nên mọi người thường ăn tối, tắm rửa và đi ngủ.
À mà, có phòng tắm (furo) trong nhà đã là một cuộc sống xa xỉ rồi.
Keiji thường ra ngoài uống rượu vào ban đêm và sáng hôm sau mới về. Tuy nhiên, các ninja gia thần của Keiji vẫn bảo vệ dinh thự suốt đêm, nên tôi không phàn nàn.
Tôi cuộn mình trong chăn trong phòng riêng.
Nhắc mới nhớ, gia thần của Maeda Keiji là ninja, gia thần của Yagyū Munenori là ninja của Ura Yagyū (Hậu Yagyū), và giờ Sanada Yukimura cũng có ninja của Togakushi làm gia thần.
Gia thần của gia thần tôi… Hình như tôi đang bị bao vây bởi ninja thì phải.
Đang suy nghĩ những chuyện đâu đâu đó, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ nông, thì…
Sưrrrrrrrr.
Tôi nghe thấy tiếng kéo cửa fusuma rất khẽ.
Hửm? Có ai vào?
Cảm giác căng thẳng ập đến. Tôi đưa tay đến thanh tiểu thái đao (kodachi) đặt cạnh gối cho chắc ăn.
“Thưa Chủ nhân, là tôi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ánh trăng lọt qua cửa trượt hành lang, chiếu bóng một thân hình phụ nữ “đường cong” (bon-kyu-bon) mờ ảo.
Dù hơi huyền ảo, nhưng rõ ràng cái bóng đó cho thấy cô ấy không mặc kimono.
Nếu mặc kimono, cái bóng sẽ không có hình dạng đặc trưng của phụ nữ như vậy.
“Sakurako, có chuyện gì thế?”
“Xin đừng làm tôi xấu hổ.”
Nói rồi, cô ấy trèo vào chăn của tôi.
Hả? Hả? Hả? Hả? Hả? Hả? Hả? Hả?
Cô ấy muốn tôi làm gì? ‘Mâm cơm đã dọn sẵn’ là ý này sao?
Tôi vẫn là trai tân mà, cái tình huống gì thế này.
“Xin Ngài sủng ái tôi có được không?”
Bình tĩnh, mình phải hiểu rõ tình hình này là gì.
“Tôi đã nói ngay từ đầu là không cần thị tẩm (yogai) rồi mà?”
“Vâng, tôi có nghe. Nhưng tôi muốn có hậu duệ của Chủ nhân.”
Ghê thật!
Phụ nữ thời đại này lại nói “cho tôi tinh trùng” à.
Ở thời Heisei, nếu không phải vợ chồng thì câu này chẳng khác gì lời nói của một kẻ biến thái hay một cô gái dâm đãng.
“Tại sao lại thành ra thế này chứ!”
Tôi buột miệng hét lên.
Tôi cảm nhận được Sakurako giật mình vì tiếng hét đó.
“À, tôi xin lỗi.”
Khi tôi nói vậy, cô ấy hỏi:
“Ngài chê tôi sao?”
Dù trong bóng tối, tôi vẫn thấy được vẻ mặt buồn bã của Sakurako dưới ánh trăng mờ.
Không phải là tôi chê bai gì đâu.
Ngược lại, Sakurako rất đáng yêu.
Hơn nữa, nhờ vào chế độ ăn nhiều thịt và công việc nội trợ nặng nhọc của thời đại này, cơ thể cô ấy săn chắc nhưng vòng một và vòng ba vẫn khá lớn, đúng chuẩn phụ nữ. Khuôn mặt cô ấy cũng có nét thanh tú hơn so với người Nhật “mặt phẳng” điển hình, có thể được coi là mỹ nhân ngay cả ở thời Heisei (hiện đại).
Tôi chẳng có gì để chê trách.
Phần dưới của tôi cũng phản ứng rất thành thật.
Núi Phú Sĩ Hustle (phấn khích)... À, xin lỗi. Phần dưới của tôi mới chỉ đạt cấp độ núi Tsukuba thôi.
“Chuyện này, chắc phải có lý do gì khiến em làm như vậy chứ?”
Trời ơi, tôi đang hỏi một cô gái cái quái gì thế này?
Nếu cô ấy trả lời: “Vì em thích anh,” thì tôi cảm thấy mình đang hỏi một câu cực kỳ vô duyên.
“Tôi nghĩ, nếu trở thành thiếp thất (sokushitsu), tôi sẽ được ở lại đây mãi mãi.”
“Hả?”
“Ý tôi là, Chacha-sama sắp về làm dâu rồi, phải không? Chúng tôi sợ mình sẽ bị thải hồi.”
À, ra là vậy.
Khi đón Chính Thất (Seishitsu), gia thần của nàng cũng sẽ theo về.
Với đẳng cấp của Chacha, chắc chắn nàng sẽ dẫn theo một số lượng lớn thị nữ.
Họ đang lo lắng về điều đó sao?
“Dù tôi có cưới Chacha, tôi vẫn cần mấy cô làm việc cho gia đình này chứ.”
“Thật sao ạ?”
“Chứ còn gì nữa. Chỉ có mấy cô mới nấu được những món ăn đó. Giờ mà tôi đi dạy người khác làm lại từ đầu thì thật ngớ ngẩn. Tại sao tôi phải đuổi mấy cô gái vừa đáng yêu vừa siêng năng đi chứ?”
“Cảm ơn Ngài! Cảm ơn Ngài!”
Tôi thấy cô ấy kéo góc chăn lên che mặt, rồi nức nở.
Tôi quay lưng về phía Sakurako và nằm nghiêng.
“Em yên tâm rồi chứ?”
“Vâng.”
“Vậy thì, giờ tôi sẽ nhắm mắt lại. Tôi sẽ không nhìn đâu, nhân lúc đó…”
… Tôi định nói “nhân lúc đó em hãy ra khỏi phòng đi”, thì Sakurako đã áp sát vào lưng tôi.
Nhoooohhhhhhh…!
Không ổn, không ổn, không ổn!
Cảm giác mềm mại này là gì?
Phần dưới của tôi chưa bị kích thích gì cả, mà đã sắp bùng nổ rồi.
Kích thích này quá mạnh với một trai tân!
“À, Sakurako này?”
“Vâng?”
“Tôi định nói ‘Tôi không nhìn đâu, nhân lúc đó em hãy ra khỏi phòng’ thôi.”
“Tôi đã chuẩn bị tinh thần để trở thành thiếp thất rồi mới dám vào phòng ngủ của Ngài. Xin Ngài đừng làm tôi mất mặt.”
“Chuyện này nên làm với người mình thích chứ, Sakurako.”
“Vâng, tôi cũng nghĩ vậy. Nên Ngài có thể sủng ái tôi được không?”
Wow, lời tỏ tình siêu cấp độ nặng luôn!
Cái gì thế này? Thật ư?
Nhưng tôi sắp làm đám cưới rồi.
Tôi muốn kết hôn trong khi vẫn là trai tân.
Đó là một ước mơ ngây thơ của một thằng trai tân.
Ước mơ về một đám cưới giữa trai tân và gái trinh.
“Bây giờ tôi không thể.”
Tôi trả lời.
Dù phần dưới của tôi đang gào thét muốn trở thành “Tướng quân bạo loạn” (Abarenbō Shōgun).
“‘Bây giờ’ nghĩa là, nếu Chacha-sama cho phép, Ngài sẽ chấp nhận tôi làm thiếp thất sao?”
Sakurako thì thầm vào tai tôi.
Cứ như lời dụ dỗ của một ác quỷ quyến rũ vậy.
Tôi rùng mình.
Đừng kích thích tôi nữa!
Tôi đang cố gắng hết sức để kìm nén dục vọng tuổi thanh xuân đây.
“Tâm không còn vướng bận, lửa cũng sẽ mát lạnh.”
Không, không, không! Dù có nghĩ đến chuyện khác cũng không thể kìm được!
Tôi lắc đầu lia lịa.
“Ừ, đúng vậy. Nên hôm nay em hãy về phòng đi nhé. Tóm lại là tôi tuyệt đối không bao giờ đuổi các em ra khỏi dinh thự này đâu.”
Tôi hét lên.
Một cái bóng xuất hiện trên cửa trượt hành lang.
“Thưa Chủ nhân, có chuyện gì vậy ạ?”
Giọng của Munenori vọng vào.
“Không có gì! Không có gì cả, không sao đâu!”
Tôi trả lời Munenori qua cánh cửa.
Sakurako đã nín thở, im lặng.
Tôi không thể để Munenori (mới 12 tuổi) thấy cảnh tượng này được.
Nó quá kích thích.
“Tôi hiểu rồi.”
Sakurako nhẹ nhàng rời khỏi.
Tôi thấy hơi tiếc một chút.
Chỉ một chút thôi ư?
Không, không, không! Tôi thấy tiếc quá chừng luôn, nhưng phải kiềm chế, tôi ơi!
Ước mơ mà tôi gìn giữ sắp thành hiện thực rồi.
Tôi không thể chịu thua dục vọng lúc này được.
Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng chịu đựng.
Sakurako ra khỏi chăn.
Sưrrrrrrrr.
Tôi nghe thấy tiếng kéo cửa fusuma đóng lại.
Uỵchhhhhhh…!
Phấn khích quá nên không ngủ được luôn!
Tôi phải tự giải quyết và dập tắt sự phấn khích đó một mình, rồi cuối cùng cũng ngủ được.
Sáng hôm sau, Sakurako làm bữa sáng với vẻ mặt bình thản như thường lệ.
Phụ nữ thời đại này có tinh thần quá mạnh mẽ rồi!
Nếu so tài với một chuyên gia tâm lý thời Heisei, người thắng chắc chắn là Sakurako.
◇◆◇◆◇
Góc nhìn của Umeko
“Chị à, tối qua, chị và Chủ nhân đã…?”
Tôi hỏi, vừa tò mò vừa e ngại.
Chị tôi lắc đầu.
“Umeko, chị không được Ngài ấy sủng ái.”
“Hả? Với thân hình đó của chị, lẽ nào không thể quyến rũ được Ngài ấy?”
“Không, cơ thể Ngài ấy đã phản ứng rất thành thật, nhưng chị hiểu rằng Chủ nhân muốn đối xử nghiêm túc với phụ nữ.”
“Nhưng, nhưng, như thế thì chúng ta… Em hiểu rồi. Tối nay, em và Momoko sẽ cùng nhau…”
Momoko đỏ mặt nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Vâng.”
“Khoan đã. Chị đã lấy được lời hứa rồi.”
“Lời hứa?”
“Phải. Ngài ấy nói nếu Chacha-sama cho phép, Ngài sẽ chấp nhận chúng ta làm thiếp thất. Và ngay cả khi không thể làm thiếp thất, Ngài ấy hứa sẽ không bao giờ bán hoặc đuổi chúng ta đi. Vì vậy, chúng ta cứ làm việc như bình thường. Phải nắm chắc dạ dày của Chủ nhân. Cứ thế là ổn.”
“Nếu chị đã nói vậy…”
Tôi quyết định tạm thời gác lại ý định rình mò vào ban đêm.
Tuy nhiên, chúng tôi phải củng cố vị thế của mình, nếu không, cả ba chị em sẽ không thể sống chung, và quan trọng là không thể sinh con cho Chủ nhân mà chúng tôi yêu quý.
Tất cả là do Chacha-sama quyết định sao?
Việc tiếp cận Chacha-sama có vẻ khó khăn…
Vậy thì, O-Gō-sama thì sao?
Nếu chúng ta tiếp cận và được O-Gō-sama yêu mến…
◇◆◇◆◇
“Ngày mai là Trung Thu (chūshū no meigetsu) rồi. Tôi muốn cúng bánh trôi (dango) và cỏ lau (susuki), mấy cô thấy sao?”
Tôi giao việc cho Sakurako và các cô gái.
“Vâng, chúng tôi sẽ làm ngay!”
Họ bắt đầu làm bánh trôi bằng bột gạo.
Ba chị em mỹ nhân Sakurako…
Mỹ nhân đang tự tay nặn bánh trôi.
Bánh trôi mỹ nhân…
Chắc chắn sẽ ngon lắm.
Ngay cả món đậu nành lên men (nattō), tôi cũng cảm thấy có một hương vị vô hình đặc biệt, có lẽ vì do Sakurako và các cô gái làm.
Bánh trôi này cũng vậy…
“A, Sakurako-chan đang làm bánh trôi kìa! Đồ ăn vặt sao?”
O-Gō hỏi.
“O-Gō-sama, đây là bánh trôi để cúng chị Hằng (otsukisama) đấy ạ.”
“Ủa, Mako (Makoto) không ăn sao?”
“Vẫn vậy nhỉ, O-Gō. Ăn phí lắm. Ngày mai chúng ta sẽ cho vào chè đậu đỏ (oshiruko) và cùng nhau ăn nhé.”
“Chè đậu đỏ! Chè đậu đỏ! Chè đậu đỏ!”
O-Gō vừa hát vừa mừng rỡ.
Ừm, phải ngắm trăng nữa chứ.
Ngày hôm sau, tôi cùng Chacha và mọi người ngắm trăng. Chacha hiếm khi ở lại đến tối.
Chúng tôi bày bánh trôi và cỏ lau ra hiên nhà (engawa) để ngắm Trăng Rằm Trung Thu.
Nhân tiện, tại sao lại dùng cỏ lau nhỉ?
Cúng bánh trôi (thức ăn) thì còn hiểu, nhưng trang trí bằng cỏ lau thì thật kỳ lạ.
Mùa thu thì hoa Cúc (kiku) cũng nở, cúng hoa Cúc có lẽ sẽ đẹp hơn.
Tạm gác chuyện đó sang một bên, khi mọi người đang ngắm vầng trăng sáng rực trên bầu trời trong vắt, Chacha khẽ hỏi:
“Makoto-sama, trên Mặt Trăng có thỏ ngọc không ạ?”
Một câu hỏi thật đáng yêu.
Tôi muốn trả lời là có, nhưng tôi không muốn nói dối.
Ở thời Heisei, người ta không tìm thấy sự sống trên Mặt Trăng.
Bề mặt Mặt Trăng được chụp lại qua chương trình Apollo là những vùng đất đá vô hồn.
Một thế giới không có mộng mơ.
Một nhà thơ có lẽ sẽ có câu trả lời hay, nhưng thật tiếc tôi không phải nhà thơ.
“Không có đâu. Vì đó không phải là môi trường để sinh vật sống.”
Khi tôi nói với Chacha, cô ấy có vẻ hơi khó chịu, rồi giận dỗi.
“Ngài phá hỏng giấc mơ của tôi rồi!”
Tôi cảm thấy mình như một người lớn nói với đứa trẻ tin vào ông già Noel rằng “Không có ông già Noel đâu.”
Trong trường hợp này, tôi nên trả lời thế nào đây?
Với ông già Noel, tôi từng tưởng tượng sẽ dạy con mình: “Có ông già Noel được Hội đồng Greenland công nhận đấy!”
Nói chung, nếu có sự sống trên Mặt Trăng, tôi tự cho rằng nó sẽ phù hợp với những người ngoài hành tinh màu xám (Grey).
Nếu vậy, Công chúa Kaguya sẽ là người ngoài hành tinh Grey mặc 12 lớp áo Kimono (jūnihitoe) ư?
Chắc chắn là không đáng yêu rồi.
Thật khó để nghĩ ra một câu trả lời hay mà không phá vỡ giấc mơ.
“Ước gì có nàng Kaguya trên mặt trăng.”
Trong lúc nghĩ ra câu haiku đó, tôi ngắm trăng. Vô tình, tôi nhìn thoáng qua gương mặt Ohatsu. Dưới ánh trăng, khuôn mặt cô ấy toát lên vẻ đẹp như một bức tranh.
Ánh trăng phản chiếu trong đôi mắt trong veo.
Tôi thấy cô ấy thật thuần khiết và đẹp, mải mê ngắm nhìn, Ohatsu nhận ra ánh mắt tôi.
“Nhìn gì mà nhìn chằm chằm thế! Urya (Quắc)!”
Cô ấy đá tôi một cái.
Ohatsu… có vẻ đang ở tuổi nổi loạn khó chiều.
Bên cạnh đó, O-Gō chỉ chăm chú nhìn vào bánh trôi.
“O-Gō, không ai ăn trộm bánh trôi đâu, ngắm trăng đi chứ.”
Khi tôi nói vậy, cô ấy chỉ cười: “Hê hê hê.”
Câu “Trăng không bằng Bánh trôi” (Tsuki yori dango) quả thật sinh ra là để dành cho O-Gō.
Ngày hôm sau, chúng tôi cho những chiếc bánh trôi hơi cứng vào nồi nước chè đậu đỏ đã nấu, và cùng nhau ăn như một món ăn vặt.