Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

Truyện tương tự

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

248 177

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

(Đang ra)

Hồn ma than khóc muốn giải nghệ

Tsukikage

Liệu Kurai có thể thuận lợi từ bỏ việc làm thợ săn được không!?

48 51

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Đang ra)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

153 100

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

426 8816

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

307 7868

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

137 703

Tập 01 - Chương 02: Oda Nobunaga

Tôi được mang đến một bữa ăn, không rõ là bữa sáng hay bữa trưa, nhưng tôi đã ăn sạch.

Cơm gạo lứt khô và cứng.

Món ăn gồm súp miso đậu nành đỏ, cá tráp biển nướng muối nguyên con, dưa muối mặn và rau xanh luộc.

Mặc dù vừa mới ngủ dậy, nhưng sau ba ngày nhịn đói, tôi đã ăn một bữa no nê chưa từng có.

Sau đó, tôi mặc lại bộ đồng phục học sinh vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc súng và được dẫn từ Onari Goten (Điện tiếp khách) đi qua một hành lang nối liền với Tenshu (tháp chính của lâu đài), và chúng tôi đi lên tầng cao nhất.

Tenshu của lâu đài Azuchi thật khác thường.

Tôi đã từng đến thăm một vài lâu đài còn tồn tại ở thời Heisei, nhưng tất cả đều có nội thất đơn giản và không có trang trí.

Tuy nhiên, ở lâu đài Azuchi, các cánh cửa trượt fusuma được trang trí bằng những bức tranh có màu sắc rực rỡ, có lẽ sẽ trở thành bảo vật quốc gia. Trần nhà cũng được sơn màu rất đẹp.

Điều đặc biệt hơn nữa là Tenshu này có một khoảng thông tầng lên đến tầng ba.

Thông thường, người ta sẽ không xây dựng cấu trúc thông tầng trong một Tenshu vì sợ hỏa hoạn.

Điều này khớp với những gì được ghi lại trong truyền thuyết về lâu đài Azuchi.

Và tôi cũng ngạc nhiên vì cầu thang không hề dốc.

Tôi đã quen với những cầu thang cực dốc trong các lâu đài ở thời Heisei, nhưng cầu thang ở đây dễ đi, độ dốc chỉ tương đương với một ngôi nhà bình thường.

Không có thời gian để ngắm nghía, tôi được dẫn đến tầng cao nhất.

Căn phòng ở tầng cao nhất được sơn một màu đỏ son rực rỡ.

Đây chắc chắn là một căn phòng sống ảo cực đỉnh.

Bên trong, ông chú lịch lãm tôi đã gặp trước đó đang đứng ngắm nhìn hồ nước, có lẽ là hồ Biwa.

Dưới chân tôi là một hồ nước lớn, mặt nước lăn tăn, ánh nắng mặt trời phản chiếu lấp lánh trên mặt hồ.

Tôi cũng đưa mắt nhìn xuống và thấy lâu đài Azuchi ở phiên bản hoàn hảo nhất.

Rất nhiều dinh thự của các samurai cũng hiện ra trước mắt.

Chỉ còn hai chúng tôi trong căn phòng có tầm nhìn tuyệt đẹp ở tầng cao nhất của Tenshu.

"Ngươi đến rồi sao. Giờ thì, ngươi là ai?"

Bị hỏi đột ngột, tôi lúng túng không biết trả lời thế nào, và sau một lúc im lặng, ông chú lịch lãm tự giới thiệu.

"Ta là Oda Nobunaga."

Oda Nobunaga... Nobunaga... vị lãnh chúa thời Chiến Quốc, Oda Nobunaga.

Tôi không biết phải nói gì, nhưng dù sao, tôi cũng nên nói tên mình.

"Tôi tên là Kurosaka Makoto."

"Không phải Ngựa bất kham của Ibaraki sao?"

"À, vâng, đúng vậy."

"Nói đi, ngươi là ai?"

"Tôi không biết phải nói thế nào. Làm sao tôi có thể giải thích được đây? Hơn nữa, ông có thực sự là Oda Nobunaga không?"

Ông chú lịch lãm nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu trước câu hỏi của tôi.

"Đương nhiên rồi. Ta nghĩ trong nước này chỉ có một Oda Nobunaga thôi."

Tôi nghĩ đúng là như vậy. Hỏi chính bản thân ông ta "Có phải ông là Oda Nobunaga không?" thì cũng vô ích.

Tôi thực sự đã du hành thời gian về thời kỳ Azuchi-Momoyama sao?

Tôi im lặng, cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu.

Chát!

Oda Nobunaga dùng bàn tay vỗ vào chiếc quạt giấy đang cầm.

Ông ta nóng tính quá. Tôi chỉ muốn lẩm bẩm vậy thôi.

"À, tôi không biết bất kỳ phép tắc nào của đất nước này. Xin hãy tha thứ cho sự bất lịch sự của tôi."

Trước hết, tôi phải xin lỗi. Nếu không, có lẽ tôi sẽ bị giết.

Tôi thấy ông ta có vẻ sắp rút thanh đoản kiếm bên hông ra.

"Tha cho ngươi. Ngươi đến từ thời đại nào? Hãy thành thật nói hết đi."

Hả? Thời đại nào? Không phải là từ đâu à? Ông ta biết sao? Sao ông ta biết? Tôi tò mò, nhưng tôi sẽ nói thật.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc nói ra sự thật.

"Tôi sinh ngày 29 tháng 11 năm Heisei XX, năm 2XXX, tên là Kurosaka Makoto, mười bảy tuổi, có lẽ ngài sẽ không tin, nhưng tôi là một người Nhật Bản sinh ra khoảng 450 năm sau."

Tôi dừng lại.

Chắc chắn ông ta sẽ không tin đâu.

"Nói tiếp đi."

Tôi thấy rất kỳ lạ khi ông ta lại nói với vẻ mặt nghiêm túc rằng hãy tiếp tục câu chuyện hoang đường của tôi.

"Dù ngài nói tiếp đi thì tôi cũng rất khó xử. Ừm, tôi đến từ tỉnh Ibaraki... À, tôi nên nói là xứ Hitachi thì hơn. Tóm lại, tôi sinh ra và lớn lên gần đền Kashima ở xứ Hitachi. Nói thêm, tôi đã học Kashimashintoryu và cả Âm dương lực."

"Thế thì là Tsukahara Bokuden. Ta biết. Nói tiếp đi. Kể về bản thân ngươi."

Tôi lại không biết phải nói gì tiếp.

"À, tôi không biết nên nói gì. Nhưng tóm lại, tôi chỉ đi qua một đường hầm dưới ngôi chùa và rồi xuất hiện ở đó. Tôi không có bất kỳ liên hệ nào với Akechi Mitsuhide. Tôi chỉ muốn trở về thôi."

Tôi cảm thấy việc nói ra cảm xúc thật của mình tốt hơn là cố gắng giải thích.

"Ha ha ha ha ha! Ra vậy, ngươi muốn trở về sao?"

"Vâng, tôi muốn trở về, về tương lai, về thế giới của tôi."

Chát, chát, chát.

Ông ta vỗ ba cái vào lòng bàn tay bằng chiếc quạt giấy đã đóng lại.

Sau đó, cửa trượt mở ra. Cậu bé diễn viên đẹp trai lại xuất hiện, mang theo một cái khay và một vật gì đó được phủ vải.

"Ta đã xem rồi. Hay đúng hơn là ta đã đọc rồi."

"Hả?"

Tôi buột miệng đáp lại như thám tử Sugi-shita.

"Đồ của ngươi."

Tấm vải được nhấc lên.

"À, ba lô của tôi."

Bên dưới tấm vải là chiếc ba lô tôi đã mang theo trong chuyến đi.

"Ta đã xem rồi."

Nói xong, Oda Nobunaga lấy một cuốn tạp chí du lịch 'Larabe' ra.

Đây là cuốn tạp chí tôi đã mua để tìm hiểu về chuyến đi Kyoto của mình.

Tôi đã đọc kỹ và dán rất nhiều ghi chú trong cuốn tạp chí này.

Tôi đã đánh dấu những ngôi chùa, đền thờ, cửa hàng quà tặng và quán ăn mà tôi muốn đến.

"Đây là sách từ tương lai sao?"

Ông ta mở cuốn 'Larabe' ra và đưa ra.

"Giấy này ta chưa từng thấy, những bức tranh này giống như chụp lại khung cảnh thật vậy. Ta nhận ra vài ngôi đền và phong cảnh. Cuối cùng, có viết '20xx', vậy đây không phải là thứ của thời đại này. Nói đi, ngươi thành thật đi."

Ông ta rất sắc bén. Thành thật là cách tốt nhất để tự bảo vệ mình.

Oda Nobunaga nổi tiếng là nóng tính, bản năng của tôi mách bảo rằng nói dối sẽ rất nguy hiểm.

"Vâng."

Tôi khẽ đáp.

"Vậy ngươi đã bị kami-kakushi (bị thần linh giấu đi) và xuất hiện ở đây sao?"

Kami-kakushi? Tôi chỉ có thể nghĩ đến Isekai Tensei (chuyển sinh sang thế giới khác), Isekai Teni (xuyên không sang thế giới khác)... Time slip? Time leap? Time travel?

"Tôi chỉ có thể nói là tôi không biết."

Bản thân tôi vẫn chưa thể hiểu tại sao lại có chuyện này.

Nếu tôi có thể giải thích về du hành thời gian, tôi đã có thể viết một bài luận để đoạt giải Nobel.

Nhưng vì tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nên tôi không thể viết được gì cả và cũng không biết làm thế nào để trở về.

"Được rồi. Vậy, ta đã chết ở đó sao?"

Ông ta hỏi thẳng quá. Tôi không biết có nên trả lời hay không.

Nhưng nếu tôi không trả lời, có lẽ ông ta sẽ vung kiếm.

"Vâng, trong lịch sử sau này gọi là sự kiện Honnoji, ngài đã chết vì cuộc phản bội của Akechi Mitsuhide."

Khuôn mặt Oda Nobunaga thoáng buồn.

"Ra vậy. Có viết trên bia đá 'Di tích Honnoji' này. Vậy là ngươi đã cứu ta?"

Ông ta đã đọc nó khi tôi bất tỉnh.

Tôi đã dán ghi chú vào mục "Di tích Honnoji" trong cuốn sách.

"Vâng, mọi chuyện đã xảy ra như vậy."

Việc tiêu diệt yokai đã vô tình cứu Oda Nobunaga khỏi sự kiện Honnoji.

Người đã giết Akechi Mitsuhide là tôi...

"Ha ha ha ha ha! Trời đã phái một người đến cứu ta, một kẻ đã đốt cả núi Hiei. Ha ha ha ha ha ha!"

Đây không phải là chuyện để cười. Oda Nobunaga cười sảng khoái đến ngạc nhiên.

Khoan đã? Liệu có nghịch lý thời gian (time paradox) xảy ra không?

Tôi có biến mất không?

Nội dung của cuốn tạp chí du lịch không thay đổi sao?

Sức mạnh sửa đổi lịch sử như trong manga và phim không tồn tại sao?

"Gì thế, sao mặt ngươi bỗng tái mét vậy?"

Nobunaga nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt tôi.

"À, là thế này. Tôi đã thay đổi lịch sử. Vậy nên, có khả năng tôi sẽ không được sinh ra và sẽ biến mất."

Tôi tưởng tượng dựa trên khái niệm nghịch lý thời gian.

Tôi sợ sức mạnh sửa đổi thời gian hơn cả việc tôi đã giết Akechi Mitsuhide.

Liệu tôi có biến mất không?

"Ta không hiểu."

Nobunaga dường như không hiểu khái niệm thời gian.

"Xin lỗi, ngài có thể cho tôi giấy và bút chì được không?"

Tôi dùng tay ra hiệu viết.

"Bút chì? Vật để viết sao? Ranmaru, mang bút lông và nghiên mực ra đây."

Ranmaru mang một chiếc bàn nhỏ, bút lông, nghiên mực và giấy đến.

Chiếc nghiên mực này có chạm khắc đẹp quá, chắc chắn sẽ là một Di sản văn hóa quan trọng (Juyo Bunkazai).

Tôi dùng bút lông còn lạ lẫm vẽ một đường thẳng.

Vẽ một chữ X trên đường thẳng và vẽ thêm một đường nhánh.

"Hãy coi đường này là thời đại mà tôi biết, dòng chảy của thời gian, như dòng sông vậy."

Tôi ngừng tay và nhìn Oda Nobunaga, ông ta đang nhìn chăm chú vào những đường nét tôi vẽ.

"Được, nói tiếp đi."

Tôi lo lắng ông ta sẽ không hiểu, nhưng vẫn tiếp tục.

"Chữ X này là sự kiện Honnoji. Và đường nhánh này là nơi Oda Nobunaga còn sống... À, xin lỗi, tôi đã gọi tên ngài, xin đừng giết tôi."

Tôi run rẩy giải thích.

"À, không sao, không sao, nói tiếp đi."

Lưng tôi ướt đẫm mồ hôi lạnh.

"Vâng, và tương lai của đường nhánh này sẽ trở thành một dòng chảy khác so với tương lai của tôi. Điều đó có nghĩa là những người lẽ ra phải gặp nhau sẽ không gặp nhau, và những người không nên gặp lại gặp nhau. Điều đó có nghĩa là ông bà và tổ tiên của tôi sẽ không gặp nhau, và tôi sẽ không được sinh ra. Ngài có hiểu không?"

Chính bản thân tôi cũng không hiểu rõ về nghịch lý thời gian.

Nó cũng giống như câu hỏi con gà có trước hay quả trứng có trước.

"Vậy, chỉ có ngươi là di chuyển từ dòng sông này sang dòng sông kia thôi sao? Giống như một con cá nhỏ nhảy từ một dòng sông chính sang một dòng sông nhánh. Không, hay là nó bị một con chim cốc nuốt chửng và nôn ra ở dòng sông khác? Tóm lại, bằng một sức mạnh nào đó, nó đã di chuyển từ một dòng sông chính sang một dòng sông nhánh. Ngươi thấy sao?"

Oda Nobunaga vẽ một vòng tròn nhỏ và một mũi tên trên đường thẳng của tôi.

Hả? Ông ta hiểu nghịch lý thời gian hơn cả tôi sao?

Nghịch lý thời gian vốn chỉ là một giả thuyết và rất khó để chứng minh.

Vậy thì có thể có nhiều dòng thời gian tồn tại.

Và tôi tình cờ di chuyển sang một dòng thời gian khác.

Nếu vậy, sẽ tự nhiên hơn nếu nghĩ rằng một con cá nhỏ đã đi lạc vào một dòng sông khác.

Dòng sông ban đầu vẫn tiếp tục tồn tại.

Chỉ có tôi là biến mất khỏi dòng thời gian đó.

Điều đó có nghĩa là có một dòng thời gian mà sự kiện Honnoji đã xảy ra, và một dòng thời gian mà tôi đã ngăn cản nó.

Tôi có thể quay về không? Tôi có thể đi lại giữa hai dòng sông không? Nếu có thể, đó chính là du hành thời gian.

"Một kẻ thú vị đã lạc vào đây. Ha ha ha ha ha! Ta sẽ trả lại đồ cho ngươi."

Nói xong, ông ta trả lại chiếc ba lô cho tôi.

Tôi lập tức kiểm tra xem có bị mất gì không.

Cuốn tạp chí du lịch 'Larabe'.

Khăn tay.

Khăn giấy.

Ví tiền.

Cẩm nang chuyến đi.

Móc khóa yêu thích.

Sạc dự phòng năng lượng mặt trời.

Và một chiếc điện thoại thông minh chống sốc.

Tai nghe kết nối với điện thoại.

Chiếc điện thoại của tôi không phải là một chiếc iPhone.

Tôi dùng một chiếc điện thoại thông minh chống sốc mà những người làm việc ở công trường thích dùng.

Một chiếc điện thoại bền bỉ, được quân đội Mỹ sử dụng.

Tại sao ư? Đơn giản là tôi không muốn làm rơi vỡ nó.

Nó hơi cồng kềnh, và camera cũng không quá xuất sắc.

Nhưng hình dáng gồ ghề của nó lại kích thích lòng đam mê của phái mạnh.

"À, đây rồi, đây rồi. Cái này... tôi sẽ gọi điện."

Tôi đã tắt điện thoại khi vào ngôi đền Daikan'on Bosatsu để thờ cúng. Giờ bật nguồn lên, nó khởi động nhưng không có sóng.

Một phần trong tôi vẫn nghĩ rằng đây là thời Heisei.

Một trò đùa lớn.

Một chương trình truyền hình đặc biệt dịp cuối năm.

Tôi vẫn hy vọng một nghệ sĩ nào đó sẽ xuất hiện với tấm biển "Đùa đấy!"

Hy vọng đó đã tan vỡ khi điện thoại không thể gọi được.

Giờ tôi đã tin chắc. Tôi đã du hành thời gian. Đây là bằng chứng cuối cùng.

Tôi đã chấp nhận sự thật. Tôi đã du hành thời gian đến sự kiện Honnoji, cứu Oda Nobunaga, và đang nói chuyện với ông ta.

Oda Nobunaga nhìn tôi với vẻ mặt kỳ lạ.

"Ngươi đang làm gì vậy? Cầm một tấm ván kỳ lạ và áp vào tai."

Ông ta thắc mắc.

Tôi biết là tôi trông rất kỳ quặc.

Một hành động đáng ngờ mà người không biết đến điện thoại sẽ không thể hiểu được.

Nếu tôi nói đó là một miếng kamaboko (chả cá Nhật Bản) hình tấm ván, ông ta sẽ tin. Nhưng kamaboko hình tấm ván cũng xuất hiện sau thời Chiến Quốc.

"Tôi không biết ngài có thể hiểu được không, nhưng..."

"Ta có hiểu hay không, đó là việc của ta. Ta hỏi ngươi, đó là cái gì?"

"Đây là điện thoại thông minh, một loại điện thoại, một vật dụng cho phép chúng ta nói chuyện với những người ở xa.

Gần như mỗi người dân Nhật Bản ở tương lai đều có một chiếc máy giống như thế này. Nó cho phép chúng tôi nói chuyện với người ở xa như thể họ đang ở ngay gần. Chúng tôi cũng có thể gửi thư hoặc tin nhắn tức thì. Nó là phương tiện liên lạc không thể thiếu ở tương lai. À, nhưng ở đây không có ai để nói chuyện và cũng không có sóng."

Oda Nobunaga đưa tay ra, tôi đưa chiếc điện thoại cho ông ta. Ông ta xem xét kỹ lưỡng mặt trước, mặt sau và hai bên rồi trả lại ngay.

"Một thứ vô dụng chỉ là rác, dù nó là một món đồ cơ khí từ tương lai. Nhưng... một món đồ cơ khí có thể nói chuyện với người ở xa sao? Nếu sử dụng được, nó sẽ thay đổi chiến tranh, không, nó sẽ thay đổi cả cuộc sống. Nếu có nó ở Honnoji, ta đã có thể gọi viện binh."

Đúng vậy, bố mẹ tôi thường nói rằng sự phổ biến của điện thoại di động đã thay đổi cuộc sống.

Nhưng một chiếc điện thoại thông minh không có sóng chỉ là một cái máy ảnh.

Tôi nhớ Oda Nobunaga từng từ chối nhiều món quà quý hiếm từ các giáo sĩ phương Tây, chỉ nhận một chiếc mũ mà ông ta thích. Nếu không cần, ông ta sẽ không muốn.

Ông ta cũng từ chối một chiếc đồng hồ vì lý do nếu nó hỏng thì không thể sửa được... đồng hồ...

Đồng hồ và lịch trên điện thoại vẫn hoạt động mà không cần sóng...

1582, 24 tháng 6, 11 giờ 38 phút.

Hả? Ứng dụng đồng hồ trên điện thoại hoạt động đến mức này sao?

Tôi chắc chắn nó không được thiết kế để quay về quá khứ, nhưng điều này thật tuyệt vời.

Sự tinh nghịch của nhà phát triển ứng dụng chăng?

Cùng lúc đó, tôi không thể ngừng cười.

"Ha ha ha, cái gì thế này! Có thể thế này sao? Ha ha ha ha, hỏng rồi!"

'Hỏng rồi' là tiếng địa phương của tỉnh Ibaraki. Tiếng địa phương mà ông bà ngoại tôi thường nói.

Khi một người thực sự đối mặt với một sự việc vượt quá khả năng xử lý của não bộ, họ sẽ cười. Sau một lúc cười, tôi cứng đờ lại.

"Rốt cuộc là tôi đã du hành thời gian sao? Con đường trong cuộc đời tôi không hề có chuyện kết bạn với tiến sĩ Doc. Tia beta? Tia alpha? Điện thoại thông minh có thể du hành thời gian sao? Giống như Steins;Gate? Cánh cổng là ở ngôi đền đó sao?"

Tôi lẩm bẩm một mình.

"Ngươi có vẻ vẫn nghĩ đây là giấc mơ, nhưng đây là sự thật. Hãy chấp nhận đi. Trông ngươi giống như ta khi biết Trái Đất tròn vậy."

Oda Nobunaga được cho là người đầu tiên ở Nhật Bản hiểu rằng Trái Đất là hình tròn.

Nhưng tôi nghĩ điều đó không hoàn toàn chính xác.

Những người Onmyoji (âm dương sư) trong triều đình đã quan sát các vì sao, và kỹ thuật của họ khá cao.

Họ có thể quan sát nhật thực và nguyệt thực. Và có những di tích cổ đại được cho là đã được sử dụng để quan sát các vì sao.

Vậy, nếu hỏi ai là người Nhật nổi tiếng hiểu rằng Trái đất tròn? Tôi sẽ nghĩ đến Abe no Seimei. Nhưng trong thời đại mà thuyết Trái đất phẳng và thuyết Địa tâm vẫn còn phổ biến, Oda Nobunaga với tư duy linh hoạt và tiến bộ để hiểu được điều đó chắc chắn là một người thông minh.

Nghĩ vậy, việc ông ta tin vào câu chuyện của tôi cũng có lý.

Tôi nghĩ đây là cách duy nhất để hiểu được chuyện này.

Trong các câu chuyện isekai, nhân vật chính gần như luôn có một kỹ năng cheat (kỹ năng đặc biệt).

Kỹ năng ma thuật, kỹ năng kiếm thuật tối đa, có thể chỉnh sửa kỹ năng, sở hữu vũ khí, trang bị, hoặc máy móc nông nghiệp huyền thoại, hoặc đi cùng với một nữ thần ngốc nghếch nhưng đáng yêu.

Và tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng liệu của tôi có phải là kỹ năng cheat không?

Đây không phải là một kỹ năng có được một cách dễ dàng.

Đó là một kỹ năng tôi đã có được nhờ những nỗ lực không ngừng nghỉ, đến mức tôi có thể hát những bài hát về nó.

Tôi đã làm chủ môn phái Kashimashintoryu, được truyền lại qua nhiều thế hệ trong gia đình, và cũng thừa hưởng Âm dương lực từ bên ngoại.

Dù ở thời Heisei, tôi bị chế giễu là bị bệnh Trung nhị, nhưng khi thấy những ayakashi (yokai), tôi đã dùng sức mạnh của mình để tiêu diệt chúng.

Tôi chỉ là một học sinh trung học hơi khác thường một chút.

"Ngươi có thể dùng kiếm không? Bàn tay đó."

Chắc là ông ta đã nhìn thấy vết chai trên tay tôi khi tôi đưa điện thoại cho ông ta.

Vết chai trên tay tôi đã có từ khi tôi còn nhỏ.

Nó rõ đến mức không biến mất dù tôi không cầm kiếm tre, kiếm gỗ hay kiếm Nhật trong vài ngày.

"Vâng, tôi đã học Kashimashintoryu."

"Đúng rồi."

Tôi vừa tự giới thiệu xong mà, nhưng du hành thời gian có lẽ quan trọng và đáng nhớ hơn.

"Ngoài ra, tôi cũng biết một chút về Onmyodo (Âm dương đạo)."

Oda Nobunaga có vẻ khẽ cười nhạo.

"Tuy nhiên, ngươi chưa từng giết người."

Nếu giết người ở thời Heisei, đó là tội phạm.

Tôi sẽ bị bắt, bị đưa vào trại giáo dưỡng, thậm chí là vào tù.

"Không, không, không! Sao có thể được chứ!"

Tôi kịch liệt phủ nhận.

"Thời đại của ngươi không có chiến tranh sao?"

Oda Nobunaga vừa nói vừa nhìn ra thị trấn Azuchi bên dưới.

"Nếu nói về trong nước Nhật Bản, thời đại của tôi không có chiến tranh. Nhưng thời của ông bà tôi, họ đã chiến đấu chống lại cả thế giới."

"Chiến tranh với cả thế giới sao?"

Đôi mắt của Oda Nobunaga sáng lên hơn bao giờ hết.

"Kẻ thù là các nước phương Tây và Nanban. Sau khi thất bại, chúng tôi đã xây dựng quan hệ hữu nghị."

Ánh mắt ông ta chuyển sang thất vọng.

"Thất bại sao?"

Ông ta hỏi.

"Vâng, chúng tôi đã thua."

"Ta muốn nghe câu chuyện đó sau. Ngươi có muốn trở thành gia thần của ta không? Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Ta sẽ ban cho ngươi đất đai và một lâu đài xứng đáng."

Một lãnh chúa nhất quốc nhất thành (lãnh chúa của một quốc gia và một lâu đài)? Không phải là chủ của một tấm chiếu...

Tôi đột nhiên xuất hiện trong một trò chơi chiến thuật Thời Chiến Quốc nổi tiếng và trở thành lãnh chúa có lâu đài ư?

Quản lý một vùng đất thật là gánh nặng.

Nếu tôi đồng ý, tôi sẽ được ban cho vùng đất nào? Có lẽ là một lâu đài gần Omi hay tỉnh Shiga, gần Azuchi? Tôi muốn xứ Hitachi, tỉnh Ibaraki, nhưng xứ Hitachi do Satake Yoshishige cai trị.

Oda Nobunaga sẽ bắt tôi thay đổi vùng đất cai trị sao?

Nếu vậy, vùng Kanto có thể rơi vào hỗn loạn.

Tất cả vì một lời nói ích kỷ của tôi.

Tôi phải tránh điều đó.

Một lãnh chúa nhất quốc nhất thành ngay sau khi du hành thời gian đến Thời Chiến Quốc...

Đây có phải là kết quả của những nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi không?

"À, ngài muốn có tôi vì kỹ năng KashimashintoryuÂm dương lực của tôi sao?"

Oda Nobunaga thở dài.

"Ngươi ngốc à?"

Ông ta nói một cách cộc lốc.

"Hả?"

"Ta không cần những 'trò chơi' như thế, những thứ chưa bao giờ giết người."

'Trò chơi' ư?

Kỹ năng cheat của tôi đã bị phủ nhận hoàn toàn.

Đúng rồi. Trong mắt người thời này, đó chắc chắn là một 'trò chơi'.

Một trận đấu với những quy tắc nhất định chỉ là một trò chơi, một môn thể thao.

Đối với những người sống chết từng ngày, kiếm thuật và Âm dương lực của tôi chẳng có giá trị gì.

Nếu vậy, việc được ban một lâu đài và đất đai chỉ vì cứu mạng thật không tương xứng.

Tôi nghĩ rằng được nhận một khoản tiền lớn và được tự do đi đâu đó sẽ phù hợp hơn với một người như tôi.

Tại sao ông ta lại cần tôi nếu ông ta phủ nhận kỹ năng cheat của tôi? Tôi không thể hiểu được.

"Thứ ta muốn là khả năng tưởng tượng của ngươi, thứ có được từ những kiến thức mà ngươi biết."

Tôi đã không tin vào tai mình khi Oda Nobunaga nói ra điều đó.

Tôi có thể hiểu nếu là công nghệ và kiến thức từ tương lai, nhưng 'khả năng tưởng tượng' ư?

Liệu 'khả năng tưởng tượng' có giá trị lớn đến thế không? Giá trị tương đương với một lâu đài và một vùng đất?

"Khả năng tưởng tượng? Không phải là công nghệ và kiến thức từ tương lai sao?"

Tôi hỏi lại và Oda Nobunaga cười khẩy.

"Hừ."

Ông ta lại cười mũi rồi nói.

"Ngươi nghĩ rằng công nghệ và kiến thức từ tương lai có thể được thực hiện bằng kỹ thuật của các thợ thủ công bây giờ sao? Tấm ván đó cũng vậy. Họ không thể làm được. Chỉ cần nhìn qua là ta đã biết. Nó phức tạp hơn đồng hồ cơ học của người Nanban. Không thể làm được những thứ như vậy. Tất nhiên, ta vẫn muốn ngươi truyền đạt kiến thức cho ta, nhưng cái ta thực sự cần là ý tưởng và khả năng tưởng tượng nảy sinh từ những gì ngươi biết. Những ý tưởng và tưởng tượng của ngươi vượt xa chúng ta, những người không biết đến công nghệ của tương lai."

Tôi đã hiểu ra.

Đúng vậy, tôi biết về điện thoại thông minh, nhưng tôi không thể tự mình làm ra nó.

Hầu hết mọi người ở thời Heisei cũng vậy.

Một vài người có thể mua các bộ phận ở Akihabara và lắp ráp chúng lại, nhưng ngay cả những bộ phận đó cũng không tồn tại trong thế giới này.

Công nghệ quá tiên tiến, Over-technology, chỉ là hư ảo nếu nó quá xa vời.

Trong một bộ phim nào đó, một chiếc máy du hành thời gian bị hỏng vì một bộ phận nhỏ. Để sửa nó ở quá khứ, họ phải thay thế nó bằng một bộ phận khổng lồ.

Nhưng trong thời đại này, khi mà ngay cả những bộ phận thay thế cũng không thể tạo ra, thì việc sửa chữa là không thể.

Tôi biết rằng để bay vào vũ trụ, cần một tên lửa với lực đẩy đủ mạnh để vượt qua trọng lực. Nhưng nếu không có công nghệ để thực hiện, thì đó cũng chỉ là một giấc mơ.

Nó giống như câu chuyện về người chặt tre hay những cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng của Jules Verne.

"À, đúng là tôi biết nhiều thứ, nhưng thứ tôi có thể làm lại có hạn."

Đúng vậy. Dù tôi biết bao nhiêu đi chăng nữa, những thứ đó không thể được làm ra ở thế giới này.

"Ngươi hãy làm việc bên cạnh ta. Nếu có bất cứ điều gì ta quan tâm, hãy đưa ra lời khuyên. Hãy nói ra những gì ngươi nghĩ. Ngươi thấy sao? Đó không phải là một công việc khó khăn."

Làm việc bên cạnh Oda Nobunaga...

Tôi có một linh cảm xấu.

Và tôi buột miệng thốt ra.

"Hiii!"

Tôi phát ra âm thanh như một con lợn và nắm chặt mông.

"Ngốc à?"

Lại một lần nữa.

"Ta cũng có sở thích của mình."

May quá, tôi không thuộc loại đó.

Mỗi khi nhắc đến Oda Nobunaga, tôi lại nghĩ đến hình ảnh BL (Boy's Love).

Tôi biết rằng cả Maeda ToshiieMori Ranmaru đều từng được ông ta ôm.

Tôi biết rằng văn hóa này không nên bị nhầm lẫn với hình ảnh BL của thời Heisei, nhưng tôi không muốn trở thành một trong số họ.

Trợ lý của Oda Nobunaga là gì? Kosho (Thị đồng)? Đội tinh nhuệ Akahoro-shu? Kurohoro-shu?

Tôi có phải ra chiến trường và giết người không?

Gia thần? Lệnh của Oda Nobunaga là tuyệt đối?

Tôi không biết điều đó quan trọng đến mức nào.

Ngay cả ở thời Heisei, người ta cũng bắt đầu phủ nhận việc trung thành với công ty.

Thời mà công ty sẽ thuê bạn làm việc cả đời đã là quá khứ.

Một người lớn lên trong thời đại đó như tôi không thể hiểu được mối quan hệ chủ - tớ, và tôi không thể dễ dàng nói 'vâng' dù được ban cho lâu đài.

Đây không phải là một quyết định dễ dàng.

Đặc biệt là khi trở thành gia thần của Oda Nobunaga.

Nhưng nếu tôi từ chối, tôi chắc chắn sẽ phải lang thang. Tôi không thể sống sót với những kiến thức của thời hiện đại bên ngoài lâu đài.

Dù tôi muốn quay về thời Heisei, tôi vẫn phải sống sót.

Vậy thì tôi cần phải được bảo vệ bởi một ai đó.

Và người đó tình cờ là Oda Nobunaga?

Tôi không hề ghét Oda Nobunaga.

Việc có thể gặp và nói chuyện với ông ta thật là một cảm giác khó tả, và tôi rất vui. Nhưng việc trở thành gia thần lại là một chuyện khác.

Chính vì tôi thích ông ta, nên tôi biết về sự nóng tính và tàn bạo của ông ta trong truyền thuyết.

Không, nói chính xác hơn, có lẽ đó không phải là sự thật.

Hình ảnh của Oda Nobunaga có thể đã được Toyotomi HideyoshiTokugawa Ieyasu tạo ra.

Nhưng, gia thần...

Tôi có thể bị chém đầu bất cứ lúc nào.

Tôi khoanh tay, suy nghĩ và trăn trở.

Một khoảng im lặng kéo dài.

Tôi ngạc nhiên khi Oda Nobunaga, nổi tiếng là nóng tính, lại đợi tôi.

"À, đúng rồi. Ngươi có biết về ta không?"

Oda Nobunaga hỏi.

"Vâng, ngài là một người nổi tiếng mà hầu hết người Nhật đều biết. Ngài xuất hiện trong phim truyền hình, phim điện ảnh và trong cả sách giáo khoa."

'Phim truyền hình' và 'phim điện ảnh' có thể hiểu được không?

"Phim truyền hình, phim điện ảnh? Học?"

Ông ta không hiểu.

Tôi cố gắng tìm một từ thay thế.

"Đó là những câu chuyện, truyền thuyết còn lại trong sách, được các diễn viên thể hiện và mọi người xem. Có lẽ nó giống với kịch Noh hay Kabuki? Ví dụ, như chuyện Tam Quốc Diễn Nghĩa hay Phong Thần Diễn Nghĩa ở Trung Quốc, các diễn viên sẽ thể hiện lại những câu chuyện còn sót lại và mọi người sẽ xem. Ở tương lai có một cuốn sách tên là 'Shinchoko-ki'. Còn 'học' là ở tương lai, những đứa trẻ học lịch sử Nhật Bản tại một nơi gọi là trường học."

Tôi giải thích.

"Ta được biết đến ở các đời sau sao?"

Ông ta nói với vẻ mặt vui vẻ.

"Vâng, tôi nghĩ Shinchoko-ki là cơ sở của những câu chuyện đó. À! Shinchoko-ki là một cuốn tiểu sử mà Toyotomi Hideyoshi đã cho người viết, đúng không nhỉ? Tác giả là Ota Nanchara..."

Khi tôi cố nhớ tên tác giả, Oda Nobunaga lại quan tâm đến cái tên khác.

"Toyotomi Hideyoshi? Hắn là ai?"

"Là Hashiba Chikuzen no kami Hideyoshi. Sau sự kiện Honnoji, ông ta đã đánh bại Akechi Mitsuhide và nắm quyền lực. Ông ta được triều đình ban cho họ Toyotomi, trở thành Kanpaku (Nhiếp chính) và thống nhất Nhật Bản. Akechi Mitsuhide, người đã giết Oda Nobunaga, chỉ nắm quyền trong ba ngày, và nhanh chóng bị quân đội Hashiba Hideyoshi đánh bại."

Tôi giải thích bằng những kiến thức mình học được ở trường.

"Hideyoshi sao?"

Ông ta không thể giấu được sự ngạc nhiên.

"Vâng. Sau khi Toyotomi Hideyoshi chết, vào năm 1603 theo lịch Nanban, Tokugawa Ieyasu trở thành Shogun và mở Mạc phủ ở Edo, và gia tộc Tokugawa đã thực sự cai trị Nhật Bản trong khoảng 260 năm."

Tôi tiếp tục giải thích.

"Ha ha ha ha ha! Chỉ nghe câu chuyện đó thôi cũng đã đủ giá trị. Nào, ngươi có muốn trở thành gia thần của ta không?"

Oda Nobunaga dường như là người thích nghe người khác kể chuyện.

Theo truyền thuyết, ông ta từng nghe hai nhà sư của hai giáo phái khác nhau tranh luận, nhưng người thua cuộc thì... bị chặt đầu.

Đó là điều khiến tôi sợ. Thật kinh khủng.

Liệu đó có phải là sự thật không?

Nếu tôi trở thành gia thần, liệu tôi có bị chặt đầu không? Tôi tái mặt và nắm lấy cổ mình.

"Sao ngươi lại nắm cổ? Có đau không? Ngã lúc bất tỉnh sao?"

Oda Nobunaga nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng.

Tôi sẽ nói thật.

Tôi không muốn bị giết.

Tôi không muốn bị chém đầu.

Tôi không muốn chết.

Tôi muốn sống sót và quay về.

"Ngài Oda Nobunaga mà tôi biết là một người giết người, chém đầu người khác. Không tha thứ cho cả gia thần hay nhà sư."

Ông ta chát một tiếng, đóng quạt lại.

Tiếng động đó khiến sống lưng tôi lạnh toát.

Tôi lo lắng.

Tôi lo lắng không biết khi nào Oda Nobunaga sẽ rút thanh đoản kiếm ra.

Nhưng ông ta không chạm vào kiếm mà nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Đúng là ta có chém người. Nhưng ta không chém người vì lợi ích cá nhân."

Ông ta nói với một ánh mắt mạnh mẽ và nghiêm túc.

"Tôi không muốn chết, không muốn bị chém đầu."

Tôi nói ra những suy nghĩ thật trong lòng.

"Ta sẽ không chém ngươi. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Ta sẽ không làm một điều bất nghĩa như chém ngươi."

Đúng là Oda Nobunaga chém những kẻ phản bội, nhưng tôi không nghe thấy chuyện ông ta phản bội ai.

Ngay cả Ashikaga Yoshiaki, vị Shogun cuối cùng của Mạc phủ Muromachi nổi loạn, cũng không bị chém đầu vì ông ta đã đầu hàng.

Trừ Ikkou Ikki, nhưng đó là một hành động đáng được đánh giá cao.

Tôi đánh giá rằng Oda Nobunaga đã tạo ra một Nhật Bản với sự tách biệt giữa chính trị và tôn giáo.

Vậy, chỉ cần tôi không làm phản, tôi sẽ không bị chém đầu sao?

"Ngươi không tin ta sao?"

Ánh mắt của Oda Nobunaga rất đẹp.

"Có một câu nói truyền thuyết rằng 'Nếu chim hototogisu không hót, hãy giết nó đi'."

"Đó là gì vậy?"

"Đó là cách mô tả tính cách của ba người đã kết thúc Thời Chiến Quốc: Oda Nobunaga, Hashiba HideyoshiTokugawa Ieyasu.

Oda Nobunaga là 'Nếu chim hototogisu không hót, hãy giết nó đi.'

Hashiba Hideyoshi là 'Nếu chim hototogisu không hót, hãy khiến nó hót.'

Tokugawa Ieyasu là 'Nếu chim hototogisu không hót, hãy đợi cho đến khi nó hót.'"

Oda Nobunaga lại mở quạt ra và cười.

"Ha ha ha ha ha! Thật vô vị. Nên đợi chim hót. Nếu muốn nghe giọng nó, phải kiên nhẫn chờ đợi."

Ông ta nói với vẻ mặt chán nản.

Thực ra, tôi cũng nghĩ rằng trong ba người, Oda Nobunaga có gu nghệ thuật nhất.

Vậy thì, ông ta sẽ đợi chim hót? Nhưng đây chỉ là một bài thơ được viết sau này để thể hiện tính cách của họ, không thể tin hoàn toàn được.

"Ngươi không muốn làm gia thần sao?"

Liệu tôi có bị chém đầu nếu nói không?

Không, ông ta đã nói sẽ không chém tôi. Nhưng khi ông ta hỏi "Ngươi không muốn làm gia thần sao?", tôi cũng không hẳn là không muốn.

Tôi đang ở trong một tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Gia thần, lãnh chúa của một thành, có đất đai.

Nhưng đó là một gánh nặng.

Nó giống như một học sinh trung học vừa mới tốt nghiệp, được yêu cầu làm giám đốc của một công ty hàng đầu.

Và đội quân của Oda Nobunaga là một 'công ty' đen với chế độ thực lực tuyệt đối. Không, vì được đánh giá, nên nó là công ty trắng?

Nếu vậy, làm nhân viên bán thời gian thì sao? Làm bán thời gian sẽ thoải mái hơn.

Vậy, công việc bán thời gian ở thời đại này là gì? Vai trò là gì?

Khách trọ? Có lẽ không phải, vì tôi cũng làm việc.

Câu trả lời là 'vị khách quý'.

"Tôi sẽ chấp nhận nếu được làm khách quý, một đồng minh, một cộng tác viên, hay một cố vấn."

Khi tôi nói ra điều đó,

"Khách quý? Đồng minh? Cộng tác viên? Cố vấn? Ta nói sẽ cho ngươi một lâu đài và đất đai nếu ngươi trở thành gia thần, ngươi không muốn sao?"

"Vâng, thành thật mà nói, tôi không muốn làm gia thần. Nó quá nặng nề. Không phải vì tôi ghét ngài, ngược lại, ngài là một trong những vị tướng tôi thích, nhưng tôi không muốn làm giám đốc trong 'công ty' với chế độ thực lực tuyệt đối của Oda Nobunaga."

Tôi biết mình giải thích không hay. Nhưng tôi nghĩ rằng nói thẳng thắn với Oda Nobunaga là điều đúng đắn.

Tôi nghĩ rằng sự chân thành là quan trọng.

"Ta không hiểu lắm, nhưng ngươi là ân nhân cứu mạng của ta. Nếu ngươi muốn làm việc bên cạnh ta, vậy thì được rồi."

Ông ta dường như đã đồng ý, nhưng một lời hứa miệng thì không đảm bảo cho tương lai.

Tôi muốn có một văn bản.

Tôi nhớ rằng ở thời đại này, lời hứa được viết trên một văn bản gọi là shinmon keppan (bản thề bằng máu).

Một văn bản thề với các vị thần.

Nếu phá vỡ lời hứa, sẽ phải xuống địa ngục.

Liệu Oda Nobunaga có viết một bản shinmon keppan không?

Toyotomi Hideyoshi nổi tiếng là đã bắt các gia thần thề trung thành với Hideyori, nhưng tôi không biết Oda Nobunaga thì sao.

Người ta nói Oda Nobunaga không sợ các vị thần, nhưng thực ra ông ta đã xây dựng lại đền Atsuta và các đền thờ khác.

Tôi cũng từng nghe nói ông ta thuộc dòng dõi thần linh.

Một văn bản thề bằng máu, shinmon keppan hay kishomon, là một thứ phổ biến trong thời đại này. Nó là một văn bản thề với các vị thần, và nếu lời hứa bị phá vỡ, sẽ bị thần linh trừng phạt. Nhưng nếu một người không tin vào thần linh, nó có khác gì một tờ giấy vụn không?

Tôi hỏi một cách thận trọng.

"Tôi có thể có một hợp đồng không? Một kishomon hay shinmon keppan?"

Oda Nobunaga nhìn tôi với ánh mắt sắc lẹm, như thể ông ta sắp nuốt chửng tôi.

Tôi cảm thấy mình như con ếch bị rắn nhìn chằm chằm.

"Được. Ta sẽ viết cho ngươi."

Ông ta nhếch mép, và tôi ngạc nhiên trước câu trả lời bất ngờ.

"Hả?"

"Ta sẽ viết. Ngươi ngạc nhiên sao? Kishomon."

"Vâng, tôi không nghĩ Oda Nobunaga sẽ viết nó."

"Hình ành?"

Oda Nobunaga nghiêng đầu, nhưng dường như không quan tâm lắm. Ông ta ngồi xuống và Ranmaru mang bàn, bút và nghiên mực đến.

"Thật không may, ta không có giấy cho kishomon, nhưng ta sẽ viết lời thề. Nào, nói đi, ngươi muốn ta viết gì?"

Đúng là ông ta không có loại giấy với hoa văn đặc biệt của shinmon keppan.

Muốn viết gì ư? Đương nhiên là sự an toàn của bản thân.

"Sự an toàn của tôi, sự tha thứ cho những bất kính của tôi, và có lẽ là đãi ngộ?"

"Được rồi. Ngươi muốn thề với vị thần nào?"

"Xin ngài thề với thần Takemikazuchi của đền Kashima."

Lời thề

Kurosaka Makoto

Người trên đây được phép bất kính.

Được tự do trong lãnh địa của ta.

Ta thề sẽ không gây tổn hại đến cơ thể ngươi.

Và ta nghiêm cấm bất kỳ gia thần nào của ta làm hại ngươi.

Ngươi sẽ được đãi ngộ như một khách quý với vàng tương đương 30,000 koku mỗi năm.

Oda Nobunaga (Kao)

Thề với thần Take Mikazuchi của đền Kashima

Đó là bản dịch hiện đại của những gì đã được viết, có chữ ký kao và dấu máu.

"Wow, tuyệt vời quá! Nếu tôi có thể mang cái này về thời Heisei, nó chắc chắn sẽ là bảo vật quốc gia. Không, có lẽ là một Di sản văn hóa quan trọng? Nhưng với giá trị lịch sử lớn như thế này, nếu có thêm con dấu Tenka Fubu nữa thì chắc chắn là bảo vật quốc gia."

Tôi nhận lấy tờ giấy như một tấm bằng khen và giơ cao. Oda Nobunaga nhìn tôi như thể tôi là một người kỳ lạ.

"Ngươi muốn con dấu Tenka Fubu ư?"

"Vâng, nó rất nổi tiếng."

"Được rồi, ta sẽ đóng dấu."

Ranmaru nhanh chóng mang con dấu đến, và Oda Nobunaga ấn mạnh, hoàn thành văn bản.

"Nhưng tại sao ngài lại viết shinmon keppan cho tôi?"

"Ngươi hỏi điều hiển nhiên. Một người được cứu bởi một kẻ bị thần linh giấu đi lại vẫn phủ nhận các vị thần thì thật vô lý. Trong lịch sử mà ngươi biết, chẳng phải ta đã chết ở Honnoji sao? Nhưng tuổi thọ do trời ban của ta đã được kéo dài, phải không? Số phận đã thay đổi. Bằng một sức mạnh kỳ lạ. Vậy thì, ta chỉ có thể thừa nhận sự tồn tại của các vị thần."

Đúng là như vậy.

Sự du hành thời gian của tôi chỉ có thể được giải thích là kami-kakushi.

Tôi không cố tình đến đây bằng một cỗ máy du hành thời gian.

Tôi chỉ muốn thờ cúng Daikan'on Bosatsu-sama.

Nhưng thay vì thờ cúng, tôi lại đến được thời đại này.

Có lẽ đây là sự dẫn dắt của Daikan'on Bosatsu-sama chứ không phải các vị thần.

"Ranmaru, hãy mang cái này đến một người thợ để làm thành một cuộn giấy."

Oda Nobunaga tinh ý khi thấy tôi quá vui mừng và chăm chú nhìn vào văn bản.

Một người đàn ông tinh tế bất ngờ.

"Vâng, đã rõ. Thưa Kurosaka-sama, tôi sẽ tạm thời giữ nó. Oyakata-sama, đã đến lúc xuất quân."

Khoảng một tháng sau, bản shinmon keppan sẽ được dán lên một cuộn giấy dày và chắc chắn, gửi đến tay tôi.

Nó sẽ trông giống như một bức tranh treo.

Oda Nobunaga đứng dậy.

"Tạm thời, ngươi hãy trốn ở Honnmaru Goten. Bên ngoài vẫn còn rất nhiều tàn dư của Akechi. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, ta sẽ chuẩn bị một dinh thự cho ngươi. Giờ thì, ta sẽ đi quét sạch tàn dư của Akechi. Xuất quân!"

Nói xong, Oda Nobunaga đi xuống khỏi Tenshu.

Và như vậy, tôi trở thành khách quý của Oda Nobunaga.