Học Viện Tình Yêu & Phép Thuật: Ai Mà Quan Tâm Tới Nữ Chính Hay Phản Diện Chứ? Tôi Chỉ Muốn Trở Thành Người Mạnh Nhất Trong Thế Giới Otome Game Này!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

(Đang ra)

Honnō-ji kara Hajimeru Nobunaga to no Tenka Tōitsu

Hitachinosuke Kankou

Khởi nguồn từ “Shōsetsuka ni Narō”, một bản lịch sử – fantasy thời Chiến Quốc nay chính thức khai màn!

3 6

Nhà có năm em kế

(Đang ra)

Nhà có năm em kế

Harunadon

Romcom tuổi trẻ dưới một mái nhà của chúng mình—khai màn!

5 7

Vật Lý Học của Tinh Linh

(Hoàn thành)

Vật Lý Học của Tinh Linh

Denji Yuutai

Bí mật của thế giới và tội lỗi đã phạm phải. Cuộc chạy trốn của chàng trai trẻ và nàng tiên bắt đầu từ đây.

13 13

Bản sao cũng biết yêu

(Đang ra)

Bản sao cũng biết yêu

Harunadon

Tại một thị trấn ven biển, một câu chuyện tình đầu trong sáng, thoáng chút kỳ diệu, khắc họa những rung động ngây thơ của tuổi học trò.

15 7

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

425 8642

Tập 01 - Chương 1: Tôi Chẳng Quan Tâm Đến Thế Giới Otome Game

Một em bé đang khóc.

Phải mất một lúc tôi mới nhận ra đó là tiếng khóc của chính mình. Tôi đang nằm trên một chiếc giường bọc ga trắng, xung quanh có lan can. Và em bé đang khóc đó chính là tôi. Nghĩa là tôi đã được tái sinh.

Trước đây, tôi là một nhà nghiên cứu. Sau khi hoàn thành bằng thạc sĩ khoa học, tôi ở lại trường đại học để tiếp tục công việc. Tôi nghiên cứu về Trí tuệ nhân tạo (AI) – không phải những chatbot hay bất cứ thứ gì đang thịnh hành lúc đó – mà là AI thực sự với tính cách và cảm xúc.

Không công ty nào sẽ thuê tôi để nghiên cứu một thứ không mang lại tiền bạc như vậy, nhưng trường đại học thì có.

Tôi luôn là kiểu người sẽ bị ám ảnh bởi một thứ duy nhất cho đến khi hoàn thành nó một cách hoàn hảo. Nếu tôi bắt đầu một trò chơi, tôi sẽ hoàn toàn đắm chìm và thức khuya để tiếp tục chơi. Điều này cũng đúng với việc nghiên cứu AI – tôi đã làm việc rất nhiều đến mức gần như không có thời gian để ngủ.

Điều đó ổn thôi. Hoặc ít nhất là khi tôi còn là sinh viên và không có gì để tập trung ngoài công việc. Tuy nhiên, sau khi được nhận làm nghiên cứu viên, tôi còn phải hỗ trợ các công việc như luận văn của sinh viên và các nghĩa vụ khác ngoài công việc chính. Lựa chọn duy nhất của tôi lúc đó là cắt giảm thời gian ngủ. Sau một tuần thức trắng đêm liên tục, tầm nhìn của tôi đột nhiên tối sầm lại.

Chết vì làm việc quá sức ở tuổi hai mươi không vui chút nào, phải không? Trong trường hợp của tôi, đó là vì tôi đang làm điều mình muốn, nên… không hối tiếc.

“Ôi, Arius, có chuyện gì vậy?” Một người phụ nữ với mái tóc bạch kim và đôi mắt xanh băng giá bế tôi lên khỏi giường. Cô ấy trông khoảng hai mươi tuổi và vô cùng xinh đẹp, một người duyên dáng và quyến rũ. Người phụ nữ trấn an tôi với vẻ mặt bối rối.

Điều thú vị hơn là tôi nhận ra cô ấy và cái tên cô ấy vừa gọi, “Arius.” Cô ấy—

“Rhea, Arius có sao không?” một giọng nói vang lên, và một người đàn ông đẹp trai, thư sinh với mái tóc bạc và đôi mắt xanh xuất hiện. Tôi cũng nhận ra anh ta.

“Ồ, Darius. Em nghe thấy Arius khóc và đến ngay. Nhưng thằng bé đã nín khi em đến nơi rồi.”

Người cha là Darius, người mẹ là Rhea, và đứa trẻ là… tôi, Arius. Điều này có nghĩa là tôi đã được tái sinh vào thế giới của Học viện Tình yêu với tư cách là Arius Gilberto.

“Học viện Tình yêu” là biệt danh của otome game Love & Magic Academy. Tôi không có hứng thú với otome game, nhưng người bạn thời thơ ấu của tôi đã ép tôi chơi, và tôi đã chơi cho đến khi hoàn thành.

Arius Gilberto là một trong những đối tượng theo đuổi, và cha mẹ anh ấy, Rhea và Darius, xuất hiện nếu bạn chơi tuyến nhân vật của anh ấy. Bạn tôi đã kể rất nhiều về các nhân vật và bối cảnh của game, và tất cả mọi thứ đều ùa về trong tâm trí tôi.

Nhưng việc được tái sinh thành một đối tượng theo đuổi có nghĩa là tôi phải đến trường ở Học viện Phép thuật Hoàng gia và bị vướng vào các cảnh trong otome game sao? Tôi không muốn bị bao vây bởi nữ chính và những gã chỉ nghĩ đến tình yêu. Thật đấy. Tôi hoàn toàn không có hứng thú với chuyện tình cảm.

Tôi chưa bao giờ trải qua tình yêu trong hai mươi lăm năm của kiếp trước. Nếu có đủ thời gian rảnh để đi chơi với các cô gái, tôi thà dùng nó cho những việc tôi thích làm hơn.

Chà, Arius không vào Học viện Phép thuật Hoàng gia cho đến khi cậu ấy mười lăm tuổi; điều đó cho tôi thời gian. Tôi vừa mới chào đời và không có gì khác để làm, nên tôi nghĩ mình nên dành chút thời gian để suy ngẫm về tương lai.

Như cái tên Love & Magic Academy đã ngụ ý, thế giới mà nó lấy bối cảnh là một thế giới giả tưởng. Phép thuật và quái vật là điều bình thường. Điều thú vị hơn nữa là game có các sự kiện khám phá hầm ngục. Mặc dù là một otome game, các nhân vật lại có các chỉ số như HP và STR. Bạn có thể tăng cấp độ nhân vật giống như bất kỳ game RPG nào khác bằng cách đánh bại quái vật trong các sự kiện hầm ngục. Mặc dù việc lên cấp không có tác động gì đến phần còn lại của game.

Theo lời bạn tôi, Học viện Tình yêu kế thừa bối cảnh và hệ thống của một game RPG đã bị hủy bỏ vì quá thông thường. Nếu thế giới mới của tôi cũng có cấp độ và chỉ số, tôi sẽ quan tâm đến điều đó hơn là những thứ trong otome game.

Tò mò, tôi hét lên, “Xem chỉ số!” Nó thực sự có tác dụng; một màn hình chỉ số hiện lên và hiển thị các con số thấp của tôi—dù sao tôi cũng chỉ là một em bé. Nhưng… vì Arius là một trong những đối tượng theo đuổi, cậu ấy có chỉ số cơ bản cao ngớ ngẩn. Cậu ấy sẽ trở nên mạnh mẽ một cách lố bịch nếu bắt đầu luyện tập ngay từ khi còn là một đứa trẻ sao?

Không có kỹ năng hay phép thuật nào hiển thị trên màn hình trạng thái, nhưng có chỉ số MP, nghĩa là tôi có thể sử dụng phép thuật. Tôi cố gắng hình dung hành động di chuyển mana và đã điều khiển được nó bằng cảm giác.

À, Arius. Chỉ số cao ngay cả khi còn là một em bé.

Sau một thời gian điều khiển mana, tôi nhận ra rằng, không giống như trong game, chỉ số của bạn không chỉ nhảy vọt khi bạn lên cấp. Thay vào đó, bạn lên cấp bằng cách tăng chỉ số của mình.

Ví dụ, INT và MP tăng lên khi bạn điều khiển mana. Tác động căng thẳng lên cơ thể sẽ tăng cường các chỉ số STR, DEF, và HP. Khi tổng chỉ số của bạn đạt đến một điểm nhất định, bạn sẽ lên cấp.

Tôi quyết định sử dụng mana để tạo trọng lực nhằm rèn luyện cơ thể mình. Có một câu hỏi đặt ra là điều gì sẽ xảy ra khi một em bé tập tạ. Tôi đưa ra giả thuyết rằng nó sẽ giúp tôi lớn nhanh hơn—và đúng là như vậy. Tôi đã có thể đi lại chỉ trong vài giờ.

“Xin lỗi, con muốn người dạy con cách đấu kiếm và sử dụng phép thuật.”

Khi được ba tháng tuổi, tôi đã có thể đi lại và nói chuyện. Cha mẹ tôi đã không nói nên lời, nhưng họ không đối xử với tôi như một con quái vật.

“Rhea… Arius thân yêu của chúng ta, thằng bé là một thiên tài!”

“Thật mà! Em đáng lẽ phải đoán được điều đó từ con của chúng ta chứ. Arius, chúng ta sẽ dạy con cách sử dụng kiếm và phép thuật!”

Họ rất vui mừng và dạy tôi chính xác những gì tôi muốn. Đúng là những ông bố bà mẹ cuồng con.

Darius là Tể tướng của Vương quốc Ronaudia, và Rhea là vợ ông. Đúng như bạn đã mong đợi từ cha mẹ của Arius, cả hai đều có chỉ số cao. Họ dạy tôi mọi thứ một cách dễ hiểu, và tôi nhanh chóng học được những kiến thức cơ bản về cách sử dụng kiếm và phép thuật.

Phép thuật có vẻ giống như lập trình: những câu thần chú giống như ngôn ngữ lập trình, và việc niệm thần chú sẽ tạo ra các thành phần hình thành nên một câu thần chú. Chạy các thành phần đó bằng mana giống như một mạch điện sẽ thi triển phép thuật.

Khi bạn đã quen, bạn có thể bỏ qua việc niệm thần chú bằng cách hình dung ra hình dạng, được gọi là niệm chú rút gọn. Một cách thi triển phép thuật tiến hóa hơn là niệm chú thầm lặng, hay còn gọi là thi triển thầm lặng, nơi bạn hình thành toàn bộ cấu trúc của phép thuật trong tâm trí.

Các kỹ năng được học bằng cách lặp lại chúng liên tục, giống như hình thành một mạch kích hoạt tự động. Ví dụ, bạn có thể học kỹ năng kiếm thuật bằng cách liên tục vung kiếm. Bạn cũng có thể truyền mana vào kỹ năng, cho phép bạn bao bọc lưỡi kiếm bằng ngọn lửa hoặc tung các đòn tấn công bay đi.

Việc sử dụng mana theo một cách nào đó trong chiến đấu là điều bình thường trong thế giới này, ngay cả ngoài phép thuật và kỹ năng. Bạn có thể tăng cường sức mạnh cho cơ thể bằng cách vô thức bao phủ nó trong mana. Con người có thể đánh bại những con quái vật khổng lồ bằng cách sử dụng chính cơ thể của mình để chống chịu các cuộc tấn công, nhờ vào lượng mana bao quanh họ.

Công nghệ trong thế giới này cũng có vẻ tiên tiến hơn. Các thiết bị ma thuật dưới dạng đèn và dụng cụ nấu ăn rất phổ biến, sách được làm bằng máy in và cửa sổ không chỉ được làm bằng song chắn mà còn bằng kính.

Một điều khác khiến nó giống một thế giới giả tưởng là khinh khí cầu. Xe ngựa và tàu thủy là phương tiện giao thông chính, nhưng Ronaudia cung cấp các chuyến bay bằng khinh khí cầu theo lịch trình thường xuyên giữa các quốc gia, ngoài ra còn có khinh khí cầu dành riêng cho hoàng gia.

Tôi càng khám phá nhiều, tôi càng nhận ra mình đang ở trong thế giới của Love & Magic Academy. Có một vài sự khác biệt giữa thực tế và game, chẳng hạn như việc bạn không tăng chỉ số bằng cách lên cấp—mà ngược lại, trên thực tế—nhưng nó cảm giác như hệ thống và thế giới của game đã được tái tạo thành hiện thực.

Ngay cả khi thế giới này được tạo ra bởi một ai đó theo cách giống như một trò chơi, tôi cũng không nghĩ các công dân chỉ là nhân vật game. Những người đứng trước mặt tôi chắc chắn là những người có thật—họ có cảm xúc.

---

Khi tôi lên hai, các chỉ số của tôi đã khá cao. Phép thuật và kỹ năng của tôi đủ cao để được sử dụng trong chiến đấu thực tế, vì vậy tôi đợi khi cha mẹ đi vắng để lén ra khỏi nhà và thử sức mạnh của mình.

Tôi đã học được kỹ năng Quét, giúp phát hiện các sinh vật có mana trong phạm vi ảnh hưởng của nó và thậm chí báo cáo mức mana của chúng. Mana không phải là tất cả, nhưng nhìn chung, thứ gì có càng nhiều mana thì nó càng mạnh.

Trong rừng, tôi tìm thấy một con quái vật Lợn Rừng. Khi nó lao về phía tôi, tôi bình tĩnh phóng một Quả cầu Lửa vào nó. Một quả cầu rực lửa rộng tám inch đâm vào con Lợn Rừng và phát nổ, bao trùm cơ thể con quái vật cho đến khi không còn gì. Chà, điều đó hơi thiếu kịch tính, nhưng nó cho thấy chỉ số của tôi cao đến mức nào.

Tôi chọn một con quái vật thuộc loại thú làm con mồi đầu tiên vì tôi sẽ cảm thấy ít tội lỗi hơn khi giết nó so với một sinh vật hình người. Ngoài ra, việc xử lý xác chết với cơ thể hiện tại của tôi sẽ rất khó khăn, vì vậy tôi đã sử dụng Quả cầu Lửa để đốt nó thành tro. Quả cầu Lửa là một phép thuật diện rộng cấp ba. Các phép thuật rất đa dạng và có thể lên đến cấp mười, đơn giản vì những người tạo ra game đã tái sử dụng hệ thống của một game RPG đã bị khai tử. Tuy nhiên, cấp độ cao nhất bạn có thể đạt được trong game chỉ là cấp bốn.

Darius dạy tôi rằng những con quái vật bị đánh bại trong hầm ngục không để lại gì ngoài các viên pha lê ma thuật, nhưng những con quái vật bị giết ở ngoài tự nhiên sẽ để lại xác giống như một con vật bình thường. Hóa ra ông ấy đã đúng; có lẽ tôi nên thử sức với quái vật trong hầm ngục sớm.

Sau đó, tôi thỉnh thoảng lén ra khỏi nhà để kiểm tra tiến độ luyện tập của mình. Sự phát triển của cơ thể ban đầu không theo kịp việc luyện tập kiếm thuật, nhưng tôi đã học được lý thuyết bằng cách luyện tập trong tâm trí với các kịch bản chiến đấu. Tôi tiến bộ nhanh chóng khi lớn hơn vì tôi đã học được lý thuyết.

Không có khó khăn đặc biệt nào trong việc học phép thuật. Tôi tăng dung lượng mana của mình bằng cách điều khiển nó, sau đó học mọi phép thuật tôi gặp. Tôi đã nắm được các phép thuật cấp năm khi tôi lên năm tuổi.

Cấp bốn là cấp độ cao nhất mà một nhân vật có thể sử dụng trong Học viện Tình yêu, vì vậy tôi đoán tôi đã mạnh hơn những gì có thể trong game. Tôi không chắc chắn vì điểm so sánh duy nhất của tôi là cha mẹ; họ có thể dễ dàng sử dụng các phép thuật cấp năm.

Có vẻ như họ đã chấp thuận sự phát triển của tôi, vì họ đã thuê gia sư riêng để dạy tôi đấu kiếm và phép thuật. Từ góc độ chỉ số thuần túy, cha mẹ tôi vẫn đủ mạnh để dạy tôi, nhưng họ là Tể tướng và phu nhân, khiến họ bận rộn đến mức có những hạn chế về thời gian đối với những gì họ có thể dạy.

“Darius, tôi biết anh sẽ trở thành một ông bố cuồng con nếu anh có con, nhưng tôi không nghĩ anh lại tệ đến mức này.” Người đàn ông đang nói chuyện ở độ tuổi cuối hai mươi, đẹp trai và nam tính mạnh mẽ, có vẻ mặt bực bội với bộ râu trên mặt. Ngay cả qua quần áo, bạn cũng có thể thấy cơ bắp của anh ta được rèn luyện đến mức cứng như thép.

“Và anh đang khăng khăng rằng con anh là một thiên tài? Lời nói thật là hay. Anh không nghĩ rằng anh đang xúc phạm chúng tôi khi bảo chúng tôi làm gia sư riêng cho thằng bé sao?” Người phụ nữ ở độ tuổi giữa hai mươi, một vẻ đẹp huyền bí với mái tóc và đôi mắt đen nhánh. Cô ấy mặc một chiếc áo choàng màu đỏ trông có vẻ đắt tiền, khiến cô ấy trông giống một pháp sư.

“Đừng như vậy, Grey, Selena,” cha tôi, Darius, trả lời. “Nhưng, tôi sẽ thừa nhận là mình bị ám ảnh bởi con trai mình.”

“Em cũng nhận thức được rằng mình bị ám ảnh bởi con trai, nhưng đó là sự thật. Thằng bé là một thiên tài,” mẹ tôi, Rhea, thêm vào.

Cha mẹ tôi cũng có chỉ số cao về ngoại hình; họ không thua kém gì những người đang đứng trước mặt chúng tôi.

“Ngay cả em cũng vậy sao, Rhea?” Selena hỏi lại. “Chà… nếu anh đã khăng khăng như vậy. Tôi cho là tôi có thể dành một ngày với hai ông bố bà mẹ cuồng con nhưng lại là bạn cũ. Tôi cảm thấy tiếc cho anh, Darius, với cái công việc Tể tướng cứng nhắc của anh chiếm nhiều thời gian như thế nào. Và anh hẳn đã phát ốm với tất cả những buổi giao tiếp xã hội mà anh phải tham dự, Rhea.”

“Phải, chẳng có lý do gì để mời hai người đi phiêu lưu như xưa nữa, giờ hai người đã có con rồi,” Grey bình luận. “Tôi đoán tôi ít nhất có thể nghe hai người khoe khoang về thằng nhóc một chút.”

Hừm, vậy là họ đã quen nhau từ lâu. Nhưng điều thú vị hơn là cha mẹ tôi từng là mạo hiểm giả. Tôi không biết điều đó. Có lẽ tôi nên hỏi thêm về điều đó sau.

“Hừm. Những lời thú vị đến từ hai người, nhưng tôi tự hỏi liệu hai người có còn giữ thái độ đó không khi Arius cho hai người thấy khả năng của thằng bé,” Rhea phản bác. “Arius, hãy thi triển một phép thuật cho họ xem.”

“Vâng, mẹ.” Tôi thi triển một phép thuật sử dụng phóng điện để tạo ra một quả cầu ánh sáng.

“Không thể nào…” Selena thốt lên. “Đó là phép thuật kết hợp nguyên tố cấp năm Cầu Sét! Và được thi triển thầm lặng… Rhea, em không thi triển nó chứ?”

“Selena, tôi biết cô có thể nhận ra tôi không làm điều đó.” Rhea mỉm cười đầy tự hào; cô ấy thực sự bị ám ảnh.

Thi triển thầm lặng có gì lạ lùng không? Cha mẹ tôi thi triển phép thuật bằng cách niệm chú thầm lặng. Tôi nghĩ việc có thể làm điều đó ngay từ đầu là bình thường.

“Arius, tiếp theo là kiếm thuật,” Darius tiếp tục.

“Vâng, cha.” Tôi giải tán Cầu Sét và rút thanh kiếm trẻ con của mình. Tôi vẫn còn nhỏ, nhưng việc sử dụng mana để luyện tập đã kích thích sự phát triển của tôi. Tôi cao chưa đầy bốn feet và có đủ cơ bắp để vung kiếm như bất kỳ ai khác, ngay cả khi nó chỉ là một thanh kiếm trẻ con.

Tôi thi triển một loạt phép thuật—tăng Cường cấp một và Bay và Tốc Biến cấp ba—để bù đắp sự khác biệt về sức mạnh thể chất và tầm đánh đối với đối thủ của tôi.

“Có vẻ như cậu đã sẵn sàng. Hãy tấn công tôi đi, Arius.” Grey trêu chọc với một nụ cười không sợ hãi.

“Cảm ơn, con sẽ làm.” Tôi kích hoạt kỹ năng kiếm một tay Kiếm Tia Chớp và ngay lập tức rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi, nhắm vào chân Grey. Tấn công vào chân là khó tránh nhất, và sức mạnh và tốc độ được tăng cường của tôi có thể sánh ngang với sức mạnh của một người trưởng thành.

Nhưng Grey dễ dàng chặn đòn tấn công của tôi và hất tôi bay đi. “Hừ, không tệ lắm. Aim của cậu cũng khá tốt, nhưng đừng lao thẳng vào tôi như một thằng ngốc.”

Tôi nhanh chóng bay vòng quanh, liên tục sử dụng các chuyển động không trực tiếp để tấn công anh ta, thử mọi kỹ năng tôi có. Dù sao đi nữa, Grey vẫn dễ dàng chặn tất cả chúng, và trận đấu kết thúc với việc tôi bị ép xuống sàn.

“Grey! Anh đang làm gì vậy? Đối thủ của anh là một đứa trẻ!” Rhea hét lên. Cô ấy thi triển Cầu Sét trong cơn giận dữ, tạo ra một quả cầu lớn hơn vài lần so với quả cầu tôi đã tạo ra. Điện tích phóng ra từ nó với một lực đáng sợ. Một cú đánh trực diện từ đó sẽ là chết ngay lập tức.

“Bình tĩnh, Rhea!” Grey hét lên. “Tôi không làm đau thằng bé. Nhưng nghiêm túc đấy, cậu mới năm tuổi thôi sao, nhóc? Tôi nghĩ mình có thể thích cậu đấy.” Anh ta cười toe toét khi đưa tay ra với tôi. “Và Rhea, Darius, xin lỗi vì đã chế nhạo hai người trước đó. Tôi chấp nhận. Tôi sẽ làm gia sư của Arius.”

“Tôi cũng vậy,” Selena đồng tình. “Arius, tôi xin lỗi vì đã không tin vào khả năng của cậu. Để xin lỗi, tôi sẽ dạy cho cậu mọi kỹ năng tôi biết.”

Và thế là, Grey và Selena trở thành gia sư riêng của tôi. Mãi sau này tôi mới biết họ là hai trong số những mạo hiểm giả mạnh nhất trên thế giới.

Các chỉ số

Arius Gilberto (5 tuổi)

Cấp độ: 25

HP: 255

MP: 455

STR: 85

DEF: 82

INT: 118

RES: 98

DEX: 85

AGI: 82

---

Tôi và Selena trở về nơi trọ và lên chiến lược. Darius bảo chúng tôi ở lại nhà anh ấy, nhưng vì là những mạo hiểm giả, chúng tôi chỉ đơn giản là không cảm thấy thoải mái trong dinh thự của một lãnh chúa. Đối với tôi, tôi cảm thấy thoải mái hơn nhiều trên chiếc giường cứng và ga trải giường bám bụi của một nhà trọ rẻ tiền.

“Cấp 25 ở tuổi này,” tôi nói. “Và những chỉ số đó. Khiến tôi tự hỏi thằng nhóc thực sự là cái quái gì, hơn cả một ‘thiên tài.’”

Tôi biết khả năng của Arius vì tôi đã sử dụng Đánh giá trên cậu ấy, một kỹ năng cho thấy chỉ số của những người có cấp độ thấp hơn bạn. Sự khác biệt về cấp độ càng lớn, thông tin được tiết lộ càng nhiều, thậm chí cả các kỹ năng và phép thuật họ có thể sử dụng.

Sau khi Darius và Rhea rời nhóm của chúng tôi từ lâu, tôi và Selena vẫn tiếp tục, và chúng tôi đều phải bao quát rất nhiều lĩnh vực. Chúng tôi có thể sử dụng các phép thuật và kỹ năng cơ bản, nhưng rõ ràng chúng tôi có điểm mạnh và điểm yếu riêng.

“Với tôi, có vẻ như Arius đã cố tình hành động như một đứa trẻ,” Selena suy ngẫm. “Tôi cũng không tin rằng cậu ấy là một đứa trẻ năm tuổi về mặt tinh thần. Có lẽ cậu ấy là một người được tái sinh… Điều đó không phải là không thể.”

Có những người trong thế giới này đã được tái sinh. Thỉnh thoảng, có một người mà bạn không thể không nghĩ rằng họ có thể được tái sinh, với kiến thức bí ẩn và khả năng đặc biệt của họ.

“Ngay cả khi cậu ấy là vậy, cậu ấy chắc chắn vẫn là con trai của Darius và Rhea,” tôi nói. “Và điều tôi quan tâm hơn là tôi nghĩ Arius xứng đáng được đào tạo. Rõ ràng cậu ấy có năng khiếu với những thứ này, nhưng việc cậu ấy đạt cấp 25 có nghĩa là cậu ấy đã luyện tập rất nhiều.” Không phải Darius và Rhea đã luyện tập cho cậu ấy một cách điên cuồng. Arius chắc hẳn đã tự mình làm điều đó.

“Vừa tài năng vừa chăm chỉ? Tôi thích những đứa trẻ như vậy. Cậu ấy vẫn còn một chặng đường dài phải đi về mặt kỹ thuật và kinh nghiệm, nhưng đó là điều khiến việc đào tạo cậu ấy trở nên đáng giá.”

Một tinh thần bất khuất cũng là một điểm cộng khi nói đến việc trở nên mạnh mẽ hơn. Arius đã tấn công tôi bằng tất cả những gì cậu ấy có, mặc dù cậu ấy biết tôi mạnh hơn cậu ấy có thể xử lý. Tôi đã nghĩ thật ngu ngốc khi chiều theo sự ám ảnh của Darius và Rhea với con trai của họ, nhưng bây giờ, Selena và tôi đều hoàn toàn đồng ý.

“Hừm, điều đó có nghĩa là chúng ta phải đào tạo cậu ấy như thể cậu ấy không phải là một đứa trẻ năm tuổi. Có thể vô tình làm cho ngọn lửa tiềm năng của cậu ấy tắt lịm nếu chúng ta đối xử với cậu ấy như một đứa trẻ.”

Nuông chiều cậu ấy sẽ chỉ khiến cậu ấy trở nên kiêu ngạo, và việc bảo vệ quá mức sẽ lấy đi cơ hội tích lũy kinh nghiệm của cậu ấy. Chúng tôi phải đào tạo cậu ấy một cách nghiêm khắc mà không cần xét đến tuổi tác.

“Anh nói đúng,” Selena đồng ý. “Anh sẽ phải cẩn thận. Anh có thể mềm lòng một cách đáng ngạc nhiên khi nói đến trẻ con.”

“Tôi biết, tôi biết. Nhưng nghiêm túc đấy, chúng ta sẽ phải tạm dừng việc phiêu lưu khi làm gia sư cho Arius.” Tôi không có ý định làm một gia sư hời hợt. Tôi đã chấp nhận công việc—tôi sẽ làm nó một cách nghiêm túc.

“Ồ? Tôi không nghĩ vậy. Khi một trong chúng ta đang dạy Arius, người kia có thể tự mình xử lý các hầm ngục. Dù sao thì cả hai chúng ta đều có thể sử dụng phép thuật dịch chuyển tức thời. Sẽ không có vấn đề gì đâu.”

“Hừm, cô có thể đúng. Bằng cách đó, các kỹ năng của chúng ta cũng sẽ không bị cùn đi.”

“Chính xác. Mặc dù, sẽ tốt nhất nếu cả hai chúng ta đều có mặt khi chúng ta đưa Arius vào chiến đấu, tất nhiên. Nhưng khi nói đến việc giảng dạy, một người trong chúng ta là đủ.”

Một điều chúng tôi phải làm là nhận được sự chấp thuận của Darius và Rhea để đào tạo Arius một cách nghiêm túc. Vì họ đã yêu cầu chúng tôi làm gia sư của cậu ấy, họ nên biết điều đó có ý nghĩa gì.

Ngày hôm sau, chúng tôi trở lại dinh thự Gilberto sớm và nói chuyện riêng với Darius và Rhea.

“Nghĩa là, chúng tôi dự định sẽ dốc toàn bộ sức lực khi chúng tôi đào tạo thằng bé và không đối xử với nó như một đứa trẻ,” tôi giải thích. “Điều đó có ổn không?”

“Vâng, tất nhiên,” Darius nói. “Đối xử với nó như một đứa trẻ sẽ không tốt cho nó. Đó không chỉ là việc chúng tôi công bằng với tư cách là cha mẹ; chúng tôi biết Arius không phải là một đứa trẻ bình thường.”

Rhea gật đầu đồng tình với anh ấy.

Có vẻ như họ cũng nhận ra khả năng Arius có thể được tái sinh. Dù sao thì cậu ấy cũng là con trai của họ—không đời nào họ lại không nhận ra.

“Tôi có thể hỏi mục tiêu của việc đào tạo Arius là gì không? Để biến cậu ấy thành một mạo hiểm giả sao?” Selena hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. “Có một vài nghề nghiệp khác ngoài mạo hiểm giả đòi hỏi sức mạnh, và chúng ta chắc chắn đang nói về việc đưa cậu ấy vào một con đường dẫn đến chiến đấu.”

“Điều đó là do thằng bé quyết định,” Darius nói. “Có vẻ như thằng bé muốn trở thành một mạo hiểm giả.”

“Chúng tôi không có lý do gì để phản đối nếu đó là điều thằng bé thực sự muốn,” Rhea đồng ý.

Nhưng Selena vẫn chưa hài lòng. “Hãy để tôi hỏi điều tôi muốn nói trực tiếp hơn: Chúng ta có thể giả định rằng chúng ta đã chấp nhận việc Arius có thể giết người không? Tôi biết hai người hiểu rằng đi trên con đường chiến đấu có nghĩa là thằng bé sẽ không thể tránh khỏi việc giết người.”

“Chúng tôi biết,” Darius tiếp tục. “Với tư cách là cha mẹ, bạn phải nhân nhượng về những điều này. Grey, Selena, tôi có thể yêu cầu hai người dạy Arius mọi thứ nó cần để sống sót không?”

“Làm ơn, hai người,” Rhea nói thêm, và cả hai cúi đầu thấp. Họ đã đưa ra quyết định của mình.

Và nếu đã như vậy, chúng tôi không cần phải do dự.

“Chúng tôi hiểu rồi. Không nương tay, không nhân nhượng chỉ vì thằng bé là một đứa trẻ. Chúng tôi sẽ huấn luyện nó thật tốt,” tôi nói. Sau khi đã quyết định, tốt nhất là bắt tay vào làm ngay.

---

“Được rồi, Arius, cậu đặc biệt mạnh mẽ so với độ tuổi. Cậu có lẽ có thể cạnh tranh với hầu hết người lớn. Nhưng đừng nghĩ rằng cậu có thể ngủ quên trên chiến thắng chỉ vì cậu có nhiều mana. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì với cách kiểm soát mana lộn xộn của cậu. Cậu cũng thực sự thiếu kỹ thuật và kinh nghiệm.”

Đó là ngày đầu tiên tôi làm việc với gia sư của mình, Grey, và anh ấy đang chỉ ra những khuyết điểm của tôi.

“Tôi không dễ tha thứ như bố mẹ cậu đâu. Tôi sẽ không nương tay trong việc luyện tập của cậu.”

Những bài học của anh ấy bắt đầu bằng chiến đấu giả lập, nơi anh ấy không ngừng chỉ trích những sai sót của tôi. Điều đó khó một cách ngu ngốc nhưng dễ hiểu. Anh ấy không chỉ chỉ ra những gì tôi làm sai; anh ấy còn chỉ cho tôi cách làm đúng.

Tuy nhiên, anh ấy đòi hỏi một trình độ cao từ tôi, điều không dễ dàng đạt được. Tôi đã lặp đi lặp lại việc luyện tập đó nhiều nhất có thể trong khi anh ấy liên tục chỉ trích tôi.

“Sức mạnh và độ chính xác của một phép thuật bị ảnh hưởng lớn bởi cách cậu sử dụng mana hiệu quả như thế nào. Học một phép thuật chỉ là bước đầu tiên. Chỉ có thể sử dụng nó không có nghĩa là nó sẽ hữu ích trong trận chiến.”

Selena cũng đòi hỏi một trình độ cao từ tôi. Cô ấy và tôi có thể thi triển cùng một phép thuật, nhưng chúng sẽ trông hoàn toàn khác nhau. Cô ấy đã rèn luyện kỹ năng điều khiển mana cho tôi, bắt đầu từ các phép thuật cấp một cho đến khi tôi đạt đến một điểm mà cô ấy hài lòng.

Phép thuật và kỹ năng không dễ dàng có được trong thế giới này như trong game. Bạn học chúng bằng cách thực sự nghiên cứu, sau đó cải thiện chúng bằng cách sử dụng chúng trong thực hành và chiến đấu. Và bạn không chỉ nhận được chỉ số và cấp độ tăng lên bất cứ khi nào. Chúng chỉ bắt đầu tăng lên sau khi bạn luyện tập và sử dụng khả năng của mình trong một trận chiến. Ví dụ, việc tập thể dục và chiến đấu lặp đi lặp lại có thể cải thiện các chỉ số thể chất như STR. INT có thể được tăng cường thông qua việc học tập và sử dụng phép thuật.

Rồi đến cấp độ của tôi. Tôi đã nghĩ tổng chỉ số của bạn quyết định cấp độ của bạn, nhưng theo Grey, cấp độ là một chỉ số về sức mạnh tổng thể của một người. Các chỉ số của tôi gấp đôi mức trung bình của những người khác ở cùng cấp độ với tôi. Điều đó khiến tôi cảm thấy cấp độ hoàn toàn không phải là một chỉ số về sức mạnh, mà chỉ là vì tôi không bình thường. Hầu hết mọi người có các chỉ số khác nhau dựa trên điểm mạnh và điểm yếu của họ, vì vậy tất cả họ đều nằm trong một phạm vi tham chiếu tương tự nhau.

Ý tôi là, có lẽ không có ai khác bắt đầu luyện tập khi họ còn là một em bé. Việc các chỉ số của tôi không cân xứng là điều hợp lý.

Sau khi luyện tập và đấu tập là chiến đấu thực tế. Đầu tiên, họ dịch chuyển tôi đến một hang ổ Orc.

“Arius, tôi và Selena sẽ không giúp cậu một ngón tay. Hãy tiêu diệt tất cả chúng một mình,” Grey ra lệnh.

Tôi đã từng chiến đấu với quái vật trước đây mỗi khi tôi lén ra khỏi nhà để đi săn trong khi Darius và Rhea đi vắng. Tôi cho rằng một vài con Orc sẽ là chuyện nhỏ.

“Quên nói,” Grey tiếp tục, “phép thuật tấn công là không được phép. Đánh bại tất cả chúng bằng kiếm của cậu.”

Đó là một hang ổ khá lớn. Có lẽ có hơn một trăm con Orc. Đánh bại tất cả chúng mà không có phép thuật tấn công? Nghe có vẻ phiền phức, nhưng tôi đoán tôi không có lựa chọn nào khác.

Tôi thi triển thầm lặng Tăng Cường, Bay và Tốc Biến, rồi lao vào.

Thanh kiếm của tôi, với ma thuật được truyền vào, đã chém đôi một con Orc. Nhưng không chỉ có Orc bình thường trong hang ổ; còn có Pháp sư Orc, Thầy tu Orc và Quỷ khổng lồ làm lính gác. Mặc dù vậy, tôi có thể chặn phép thuật nhỏ nhặt của Orc bằng phép thuật Phòng Thủ Ma Thuật cấp ba, và tôi không yếu hơn lũ Quỷ khổng lồ, nhờ vào các buff phép thuật của mình.

Đã có lúc trong kiếp trước, tôi từng thích SLG và MMORPG, điều đó có nghĩa là tôi sẽ không phạm sai lầm chỉ vì kẻ thù bao vây tôi. Tôi cắt chúng xuống từng con một trong khi đảm bảo tôi biết quái vật xung quanh mình ở đâu.

Tôi bằng cách nào đó đã xoay sở để tiêu diệt tất cả chúng trong khi đối phó với sức mạnh về số lượng và các cuộc tấn công tầm xa của chúng.

“Chà, tôi đã mong đợi điều này ở cậu, Arius,” Selena khen ngợi.

Trận chiến tiếp theo của tôi là sâu trong rừng. Selena thi triển phép thuật cấp năm Triệu Hồi Quái Vật, và bầy Sói Đen lao về phía chúng tôi gào thét.

“Lần này, đừng sử dụng kiếm của cậu. Và cũng không được dùng nắm đấm để giết chúng. Chỉ chiến đấu bằng phép thuật,” cô ấy ra lệnh.

Cô ấy không thể nói với tôi điều đó ngay từ đầu sao? Bầy Sói Đen đã gần ngay trước mặt tôi rồi.

Selena tin rằng một pháp sư dở tệ trong cận chiến thì không phải là một pháp sư. Bên cạnh đó, bạn chỉ cần sử dụng phép thuật phòng thủ để chống lại các cuộc tấn công của đối thủ, và không có gì sai khi thi triển một phép thuật tấn công ở cự ly gần.

Tôi dựng lên phép thuật Rào Chắn cấp ba và sau đó thi triển liên tục phép thuật Bắn Lửa cấp một vì sử dụng phép thuật diện rộng cũng có thể trúng tôi vì quái vật quá gần. Lựa chọn duy nhất của tôi là giảm bớt số lượng của chúng bằng một phép thuật đơn mục tiêu.

Selena đã rèn luyện tôi về kỹ năng điều khiển ma thuật, và các phép thuật của tôi đã tăng đáng kể về sức mạnh, tốc độ và độ chính xác. Loạt Bắn Lửa của tôi phóng ra với tốc độ gần 200 dặm/giờ, giết chết từng con Sói Đen.

Nhưng chúng cứ tiếp tục lao tới, bất kể tôi đã hạ gục bao nhiêu con… Khoan đã. Thật sao? Selena lại thi triển Triệu Hồi Quái Vật.

“Um, cô Selena, chúng sẽ không bao giờ dừng lại nếu cô không ngừng triệu hồi chúng,” tôi nói.

“Điều đó không đúng. Chúng sẽ dừng lại khi cậu đã tiêu diệt tất cả quái vật trong rừng.”

Chà… à… Tôi đoán tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải làm điều đó.

Họ hẳn đã nghĩ Sói Đen không đủ mạnh. Thật không vui chút nào khi những con quái vật khổng lồ bắt đầu xuất hiện: Gấu Sát Thủ, Hổ Điên và tất cả các loại khác.

Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục hạ gục chúng bằng Bắn Lửa của mình. Tất cả những gì tôi phải làm là thổi bay đầu của chúng bằng một cú headshot hoặc mở một lỗ trên ngực chúng, nhắm vào tim.

Cuối cùng, tôi đã tiêu diệt hơn 300 con quái vật. Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ hết MP vào lúc đó, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều. Một phần là vì tôi có một nguồn dự trữ khổng lồ và không lãng phí bất kỳ phép thuật nào của mình. Mỗi phát bắn đều hạ gục một con quái vật. Cải thiện hiệu quả mana của tôi có nghĩa là giảm tiêu thụ MP, ngay cả khi thi triển cùng một phép thuật lặp đi lặp lại.

Và, chà, mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy. Tôi bị mắc kẹt trong việc chiến đấu với bầy quái vật như vậy mỗi ngày. Mỗi lần, họ đều bắt tôi chiến đấu với những con quái vật mạnh hơn, nhưng không bao giờ là thứ mà tôi không thể đánh bại.

Rõ ràng là tôi đang tiến bộ, có lẽ vì Grey và Selena đã đánh giá sức mạnh của tôi và chọn những đối thủ mà tôi chỉ có thể vừa đủ để đánh bại.

---

“Tôi nghĩ đã đến lúc rồi,” Grey nói khoảng một tháng sau khi anh ấy và Selena trở thành gia sư của tôi.

Họ đã đưa tôi ra vùng hoang dã đến một cái hang. Tôi nhìn kỹ và thấy hai người đàn ông trông thô lỗ ẩn mình ngay bên trong lối vào làm lính gác.

“Gần đây người ta nói nhiều về nhóm cướp trong hang động đó,” Grey tiếp tục. “Không lâu trước đây, chúng đã tấn công một đoàn xe và giết chết tất cả mọi người. Có một khoản tiền thưởng cho chúng. Giết chúng là được.” Anh ấy nhìn tôi với ánh mắt nghiêm túc. “Arius. Nếu cậu muốn trở thành một mạo hiểm giả, cậu sẽ không thể sống sót nếu không thể giết người. Đây là một cuộc nói chuyện khắc nghiệt khi cậu còn nhỏ thế này, nhưng cậu không phải là một đứa trẻ bình thường. Chúng tôi quyết định đã đến lúc sau khi quan sát cậu trong tháng qua.”

“Cha mẹ cậu cũng đã cho phép,” Selena nói, “nhưng cậu không cần phải ép buộc bản thân. Cậu có quyền lựa chọn sống như một quý tộc. Chúng tôi sẽ không ép cậu làm điều này.”

Tất nhiên, tôi chưa bao giờ trải qua việc giết người trong kiếp trước. Đây có thể là thế giới của một trò chơi điện tử, nhưng nó là cuộc sống thực đối với tôi.

Đến lúc đó, tôi đã năm tuổi, nhưng tôi đã chết ở tuổi hai mươi lăm, nghĩa là về mặt tinh thần, tôi đã gần ba mươi tuổi. Rõ ràng, tôi biết giết một con người có ý nghĩa gì, và tôi không phải là một kẻ ngốc đến mức có suy nghĩ đơn giản rằng, “Họ là người xấu. Do đó, giết họ là ổn.” Với tính cách của tôi, tôi biết mình sẽ hối hận khi giết người. Nhưng vẫn…

“…Con sẽ làm,” tôi nói.

Tôi đã được tái sinh vào thế giới này với tư cách là Arius, một trong những đối tượng tiềm năng của nữ chính, nhưng tôi không muốn đi học với tất cả những kẻ ngốc chỉ nghĩ đến tình yêu. Điều đó có nghĩa là tôi cần phải tự đưa ra quyết định của riêng mình ngay bây giờ. Tôi sẽ không sống như một đối tượng theo đuổi trong Học viện Tình yêu; tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn với tư cách là một mạo hiểm giả.

Lũ cướp, tôi xin lỗi, nhưng các người sẽ phải là một bàn đạp cho điều đó.

Tôi tiến vào hang, không sử dụng phép thuật diện rộng vì bên trong có thể có tù nhân. Tôi đã thi triển Ẩn Mình và Thầm Lặng và lẻn ra phía sau những tên lính gác. Không nói một lời, tôi chặt đầu chúng.

Và tôi đã trải qua kinh nghiệm đầu tiên của mình về việc giết một con người khác. Tôi gạt điều đó sang một bên, tạm thời không nghĩ về nó.

Có gần một trăm tên cướp trong hang động. Tôi đã kết liễu tất cả chúng bằng các phép thuật đơn mục tiêu hoặc bằng kiếm của mình. Một vài tên có áo giáp kim loại, nhưng hầu hết chỉ có áo giáp da là tốt nhất. Năm tên có nỏ, trong khi những tên còn lại có rìu và kiếm ngắn. Sức mạnh của chúng không phải là vấn đề, có lẽ vì tôi đã đánh bại những con quái vật mạnh hơn.

Cuối cùng, không còn ai cử động bên trong hang, và tôi nhận ra mình đã tiêu diệt tất cả những tên cướp. Sẽ dễ dàng hơn nếu tiêu diệt chúng bằng các phép thuật diện rộng vì cuối cùng không có tù nhân nào, nhưng nhìn lại thì đã quá muộn.

Điều làm tôi bận tâm hơn là những gì còn lại, cảm giác đã cướp đi sinh mạng—đã giết người. Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài việc vật lộn với những cảm giác đau đớn đó. Rốt cuộc, chính tôi là người đã quyết định làm điều đó.

Grey và Selena không nói gì, ngay cả khi trận chiến kết thúc. Họ có lẽ muốn tôi suy nghĩ kỹ và tự tìm ra câu trả lời cho riêng mình. Tôi tưởng tượng sẽ có vài đêm không ngủ sắp đến, nhưng tôi đã tự hứa với lòng mình rằng tôi sẽ vượt qua.

---

Các chỉ số

Arius Gilberto (5 tuổi)

Cấp độ: 42

HP: 434

MP: 585

STR: 136

DEF: 133

INT: 188

RES: 160

DEX: 136

AGI: 134

---

Ngay khi tôi đã tự hòa giải với việc mình đã giết người, cha mẹ tôi đến nói chuyện với tôi về việc ra mắt xã hội. Hầu hết các quý tộc của Ronaudia đều ra mắt khi họ năm tuổi. Một bữa tiệc sắp được tổ chức bởi Hoàng gia, và tôi đã được mời.

Tôi biết đây cũng là nỗ lực của cha mẹ để giúp tôi. Tôi đã không là chính mình trong một thời gian sau khi giết những tên cướp đó; họ có thể thấy điều đó quá rõ.

Mặc dù được mời, tôi thực sự không muốn đi dự tiệc vào lúc đó, nhưng tôi có thể cố gắng đi với một tâm trạng nhẹ nhàng để thoát ra khỏi tình trạng bế tắc này.

Cha mẹ thật tuyệt vời, phải không? Darius và Rhea hẳn đã theo dõi tôi rất sát sao.

“Mẹ, cha, cảm ơn người đã lo lắng cho con,” tôi nói, và cả hai đều mỉm cười dịu dàng.

“Chúng ta đã nghe Grey và Selena nói về những gì con đang phải đối mặt,” Darius nhẹ nhàng bình luận. “Con đã làm việc chăm chỉ.”

“Mẹ xin lỗi, Arius. Chúng ta không thể làm gì cho con. Đó là điều mà con cần phải tự mình vượt qua.”

“Con biết, mẹ. Con có lẽ cũng sẽ gạt bỏ bất kỳ nỗ lực an ủi nào. Cảm ơn mẹ đã dõi theo con.”

“Ôi, Arius…” Rhea kéo tôi vào một cái ôm, và Darius xoa đầu tôi. Hơi xấu hổ, nhưng khoảnh khắc đó khiến tôi thực sự biết ơn vì đã được tái sinh với họ là cha mẹ của mình.

Ngày diễn ra bữa tiệc, chúng tôi đi đến cung điện bằng xe ngựa. Trang phục trang trọng cho nam giới trong thế giới này không phải là tuxedo như trong kiếp trước của tôi. Nó bao gồm một chiếc áo blazer và quần tây, nhưng bạn có thể tự do chọn màu sắc và thiết kế bạn muốn, điều này đòi hỏi bạn phải có một gu thẩm mỹ nhất định. Phụ nữ thì mặc váy như thế giới cũ của tôi.

Tôi mặc một chiếc áo blazer màu xanh hải quân đậm với thêu bạc và quần tây bó sát. Darius mặc một chiếc áo khoác với cùng họa tiết nhưng bằng vải màu đen. Rhea mặc một chiếc váy màu xanh ngọc bích với thiết kế đơn giản.

“Arius, chúng ta đã dạy con những kiến thức cơ bản về nghi thức quý tộc. Ta chắc chắn con có thể thực hiện chúng một cách hoàn hảo,” Darius nói.

“Con sẽ không gặp vấn đề gì ngay cả khi đối mặt với Đức Vua. Con không hề trông giống một đứa trẻ năm tuổi chút nào, và con đã là một quý ông lộng lẫy rồi,” Rhea khen ngợi.

Những lời khen ngợi không kiềm chế thật đáng xấu hổ. Dù sao thì tôi cũng đã được tái sinh—tôi đã trải qua rất nhiều thứ mặc dù còn trẻ. Tôi không có ý định trở nên rụt rè trước mặt Đức Vua.

Xe ngựa của chúng tôi dừng lại tại cung điện, và tôi bước ra với cha mẹ. Vương quốc Ronaudia, nơi đóng vai trò là bối cảnh cho Học viện Tình yêu, là một trong những quốc gia lớn nhất trên thế giới. Cung điện được xây dựng từ đá trắng sang trọng, giống hệt như những gì được mô tả trong game.

Với cha tôi là Tể tướng và mẹ tôi là phu nhân, chúng tôi được phép vào cung điện mà không cần kiểm tra an ninh. Chúng tôi đi dọc theo những hành lang rộng rãi, nhìn thấy các người hầu trong cung điện, các hiệp sĩ và binh lính mặc áo giáp làm lính gác.

Tuy nhiên, tôi nhận thấy một người hầu chào hỏi Darius một cách bình thường bằng mắt. Tôi kích hoạt Quét và thấy anh ta có nhiều mana hơn hẳn những người hầu khác—rõ ràng là không nhiều bằng Darius hay Rhea.

Tôi hạ giọng và hỏi, “Cha, cha có biết người hầu vừa đi qua đó không? Người có mái tóc đen ấy. Anh ta dường như mạnh hơn một hiệp sĩ mặc dù là một người hầu.”

Darius mỉm cười cay đắng và thì thầm vào tai tôi, “Các thuộc hạ của ta có thể bị lộ nếu con phát hiện ra họ. Anh ta là thành viên của Bộ Tình báo Hoàng gia. Họ trà trộn vào số người hầu để đảm bảo an ninh. Lát nữa ta sẽ cho anh ta một bài học. Xin con hãy giữ kín chuyện con đã nhận ra.”

Sau này tôi biết rằng Darius kiểm soát Bộ Tình báo Hoàng gia như một phần nhiệm vụ của mình. Ông ấy tổ chức nhiều nhiệm vụ khác nhau từ thu thập thông tin tình báo đến đảm bảo an ninh cho các nhân vật quan trọng.

Rhea có thể chỉ là phu nhân và vợ của Tể tướng, nhưng cô ấy đã sử dụng sức mạnh của mình với tư cách là một cựu mạo hiểm giả để hỗ trợ Bộ Tình báo và Bộ Ma thuật Hoàng gia.

Đã có rất nhiều quý tộc trong sảnh sự kiện bên trong cung điện, cũng như các dãy đồ ăn và thức uống xa hoa đúng như một bữa tiệc do Hoàng gia tổ chức.

Theo nghi thức, các quý tộc cấp thấp hơn sẽ đến trước. Darius là một Hầu tước, tước hiệu quý tộc cao thứ hai, nghĩa là việc có rất nhiều quý tộc đã có mặt khi ông ấy đến là điều được mong đợi.

Khi Hầu tước Tể tướng Darius đến, các quý tộc đã tụ tập xung quanh ông ấy để chào hỏi. Ông ấy và Rhea đã khuyến khích tôi chào hỏi các quý tộc khác.

“Thật vinh hạnh khi được gặp tất cả các vị,” tôi nói. “Tôi là Arius Gilberto, con trai cả của Hầu tước Tể tướng Gilberto.”

Mặc dù cha tôi có cấp bậc cao hơn các quý tộc khác ở đây, chỉ có ông ấy có tước hiệu cao hơn đó. Tôi không hơn gì con trai của một Hầu tước. Điều này có nghĩa là mặc dù không cần phải hạ mình, nhưng cũng không nên hành động quá kiêu ngạo. Đó là lý do tại sao tôi chọn một giọng điệu lịch sự nhưng tự tin.

Tình cờ, mọi người đều ngạc nhiên khi biết tôi mới chỉ năm tuổi vì tôi cao gần bốn feet. Tôi cũng nhận được những lời khen rằng tôi cư xử rất tốt đến mức họ khó tin rằng tôi còn quá trẻ.

Điều đó cũng hợp lý vì tôi đã được tái sinh. Ít nhất tôi sẽ không làm cha mẹ xấu hổ.

Trong khi tôi đang chào hỏi các quý tộc trong sảnh, Ba Đại Công tước, những quý tộc có thứ hạng cao nhất của Ronaudia, đã đến. Có ba công tước ở Ronaudia: Công tước Jordan, Công tước Crawford và Công tước Victorino. Quyền lực của họ chỉ đứng sau chính Đức Vua.

Mặc dù cha tôi có quyền lực thực tế hơn một công tước với tư cách là Tể tướng, nhưng đó là một mối quan hệ quyền lực phức tạp giữa ông ấy và các công tước vì ông ấy là một Hầu tước.

Ba Đại Công tước đến cùng một lúc, gần như thể họ đã lên kế hoạch vì bất cứ ai đến sớm hơn sẽ bị coi là thấp hơn về cấp bậc. Họ không thể xuất hiện sau Đức Vua, nghĩa là cả ba công tước đều nhắm đến việc đến vào thời điểm cuối cùng.

Chà, tôi chỉ biết nhiều về xã hội quý tộc ở Ronaudia vì Rhea và Darius đã dạy tôi. Mặc dù họ gọi họ là Ba Đại Công tước, nhưng họ không ngang bằng. Jordan được coi là người mạnh nhất, tiếp theo là Crawford và Victorino. Tôi bắt đầu giới thiệu từ Công tước Jordan.

Công tước Jordan là một người đàn ông hấp dẫn ở độ tuổi giữa ba mươi với bộ râu và mái tóc vàng gọn gàng. Ông ấy xuất hiện trong game trên tuyến đường của Hoàng tử cả Eric. Trong game, ông ấy đóng một vai trò xấu xa là cố gắng bẫy Eric, dẫn đến một cảnh mà nhân vật chính đứng lên chống lại ông ấy cùng với Eric.

Chà, tôi nói “vai trò xấu xa,” nhưng cuối cùng nó vẫn là một otome game. Điều tồi tệ nhất ông ấy từng làm là bắt nạt Eric.

Tiếp theo là Công tước Crawford, một người đàn ông béo mập ở tuổi bốn mươi. Ông ấy không xuất hiện trong game.

“Vậy, cậu là con trai của Tể tướng. Là con trai của Tể tướng, cậu nên hiểu vị trí của mình! Chúng ta, những quý tộc vĩ đại, là những người chống đỡ Hoàng gia!” một cậu bé cùng tuổi tôi nói. Cậu ấy là con trai của Công tước Crawford, Ragnus, và nghe có vẻ như cậu ấy đang lặp lại những gì cha mình đã nói. Cậu ấy xuất hiện trong game như một phần của đoàn tùy tùng của Hoàng tử Eric.

Cuối cùng là Công tước Victorino; ông ấy không xuất hiện trong game, nhưng có một người trong gia đình ông ấy mà tôi biết rõ.

“Thưa Thiếu gia Arius, rất hân hạnh được gặp cậu. Tôi là Sophia Victorino, con gái cả của Công tước Victorino.” Cô ấy bước lên khi tôi giới thiệu bản thân. Cô bé năm tuổi có mái tóc màu trà sữa và đôi mắt màu ngọc lam. Cô ấy, một cách khách quan, rất xinh đẹp, giống như một thiên thần.

Không phải là tôi thích trẻ con hay gì cả.

Trong game, Sophia đã đính hôn với Eric và là đối thủ của nhân vật chính. Tóm lại, cô ấy là người mà họ gọi là “nữ phản diện.” Trong game, cô ấy và nhóm quý tộc của mình đã trêu chọc và bắt nạt nữ chính. Có vẻ như đó là những điều bình thường.

Nhưng vẻ mặt của Sophia lại đăm chiêu. Tại sao cô ấy lại nhìn tôi như thể muốn nói điều gì đó? Tôi không nhớ đã làm gì khiến cô ấy hành động như vậy.

Trong cuộc trao đổi của chúng tôi, cha mẹ chúng tôi đã đi ra chỗ khác trò chuyện riêng với gia đình Victorino.

“Tể tướng, Phu nhân, tôi muốn thảo luận một điều gì đó với hai vị. Hai vị có thể dành chút thời gian để nói chuyện ngắn không?” Công tước Victorino hỏi, cha tôi nở một nụ cười gượng gạo.

“Thưa Ngài, có phải về điều mà ngài đã đề cập trước đó không? Tôi tin rằng tôi đã nói rõ suy nghĩ của mình vào ngày hôm đó,” Darius trả lời.

“Làm ơn, Tể tướng. Hai vị không thể nghe chúng tôi nói sao?” Nữ công tước Victorino hỏi, tiến đến một cách mạnh mẽ.

Cha mẹ tôi không thể từ chối trực tiếp yêu cầu của một công tước. Công tước và Nữ công tước Victorino gần như lôi Darius và Rhea ra khỏi sảnh.

“Arius, ta xin lỗi,” Darius gọi. “Hãy đợi chúng ta ở đây.”

Và với điều đó, họ để lại Sophia và tôi, hai đứa trẻ năm tuổi.

“Sophia,” tôi bắt đầu, “có muốn uống gì trong khi chúng ta đợi không?”

Mặc dù tôi bị bỏ lại một mình với một cô gái, cô ấy chỉ là một đứa trẻ. Tôi bỏ kiểu nói chuyện trang trọng, cảm thấy như mình đang trông trẻ.

Khi tôi quay lại với đồ uống, cô ấy nói, “Cảm ơn, Thiếu gia Arius.”

“Sophia, cậu không cần phải nói trang trọng với mình như vậy. Cậu có thể gọi mình là Arius.”

“Nhưng tôi đã quen với cách nói chuyện này hơn.” Cô ấy trông có vẻ bối rối, và tôi nói với cô ấy rằng điều đó cũng ổn thôi.

“Vậy, Sophia, lúc nãy cậu nhìn mặt mình và có vẻ như cậu muốn nói điều gì đó. Cậu có thể nói đi; mình không bận tâm đâu.”

Có một tia ngạc nhiên trên khuôn mặt cô ấy. Rõ ràng, cô ấy đã cảm thấy khó khăn để nói ra điều đó. “À… Thiếu gia Arius, tôi cảm thấy cậu đã trải qua một điều gì đó vô cùng đau khổ gần đây. Tôi chỉ nghĩ rằng, cậu không cần phải gượng cười, nếu cậu không muốn.” Cô ấy nhẹ nhàng siết chặt tay tôi khi nhìn vào mắt tôi.

Một điều gì đó vô cùng đau khổ…? Chỉ có một điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến: việc đã giết người. Tôi đã nghĩ rằng mình đã chấp nhận điều đó, nhưng có lẽ nó vẫn hiện rõ trên khuôn mặt tôi. Tôi không thể không im lặng.

“Tôi… đã nói quá nhiều phải không? Tôi xin lỗi, Thiếu gia Arius,” cô ấy nói, cúi đầu xin lỗi.

“Không phải vậy. Cậu rất tốt bụng, Sophia. Cảm ơn cậu đã quan tâm.”

Tôi biết ơn cha mẹ, Grey và Selena vì đã lặng lẽ dõi theo tôi, nhưng Sophia quan tâm đến tôi mặc dù cô ấy không biết gì đã mang lại một niềm hạnh phúc đơn giản trong tôi.

Điều đó làm tôi nhớ lại; bạn tôi từng nói với tôi rằng Sophia thực sự được thiết kế là một người tốt. Có vẻ như điều đó là sự thật. Cô ấy thực sự là một người tốt.

“Thiếu gia Arius…” Sophia bắt đầu, má cô ấy ửng hồng. Cô ấy trông xấu hổ như bất kỳ đứa trẻ nào khác khi tôi cảm ơn cô ấy một cách thẳng thắn.

Sau đó, chúng tôi trò chuyện về chuyện này chuyện kia, chẳng hạn như cuộc sống hàng ngày và gia đình của chúng tôi. Khi cha mẹ chúng tôi quay lại, chúng tôi chia tay với những nụ cười.

Có vẻ như Sophia có thể là một người bạn.

Nhưng cô ấy là vị hôn thê của Eric, điều đó có nghĩa là tôi không nên trò chuyện một cách tùy tiện với cô ấy vì tôi là con trai, phải không? Bên cạnh đó, tôi muốn trở thành một mạo hiểm giả. Sẽ không có nhiều cơ hội để tôi tương tác với cô ấy vì cô ấy là một quý tộc.

Tuy nhiên, Eric đã không được nhắc đến trong cuộc trò chuyện với Sophia. Có thể nào họ chưa đính hôn không?

“Cha, Hoàng tử Eric có vị hôn thê chưa?” tôi hỏi.

Darius trông sốc trước câu hỏi đột ngột. “Arius, tiểu thư Sophia đã nói gì với con sao? Trên thực tế…”

Đó chính xác là điều mà gia đình Victorino muốn thảo luận: hôn ước của Eric và Sophia. Họ muốn cha mẹ tôi đề xuất Sophia là một ứng cử viên với Đức Vua vì họ có mối quan hệ thân thiết với ngài.

“Hôn nhân chính trị không phải là điều hiếm thấy giữa các quý tộc,” Darius giải thích, “nhưng ta không có ý định dính líu vì ta không thích những kiểu sắp đặt như vậy. Ta đã từ chối Ngài ấy vài lần và đã nói rõ điều đó hôm nay.”

Điều đó có nghĩa là Sophia và Eric vẫn chưa đính hôn. Và thậm chí còn chưa có cuộc nói chuyện nào về nó. Có khả năng nào họ sẽ không ở bên nhau không?

“Con dường như đã thích tiểu thư Sophia,” Rhea trêu chọc với một nụ cười rộng.

Nhưng cô bé mới chỉ năm tuổi, và tôi không có hứng thú với những chuyện như vậy.

---

Một lúc sau đó, cả sảnh vỡ òa trong tiếng ồn ào. Có vẻ như Đức Vua đã đến.

“Cảm ơn tất cả các vị đã đến. Hãy tận hưởng đi!”

Vua Albert của Ronaudia là một người đàn ông thanh lịch và cuốn hút ở độ tuổi cuối hai mươi với mái tóc vàng và đôi mắt xanh. Ngài ấy có chỉ số ngoại hình cao đến mức Darius không thể hơn ngài ấy ở khía cạnh đó.

Những người khác trong Hoàng gia theo sau Vua Albert. Khi Ba Đại Công tước chào hỏi Đức Vua xong, Darius và Rhea thúc giục tôi đến gần ngài.

“Thật vinh hạnh khi được gặp ngài, Bệ hạ. Tôi là Arius Gilberto, con trai cả của Darius Gilberto.” Tôi quỳ xuống và cúi đầu thấp. Đây là lời chào trang trọng mà một quý tộc của Ronaudia dùng cho nhà vua.

“Vậy, đây là Arius sao?” ngài ấy bình luận. “Ta đã nghe Darius và Rhea nói về con. Họ nói đúng; con không hề trông giống một cậu bé mới năm tuổi chút nào. Và có vẻ như không chỉ ngoại hình của con là trưởng thành. Hãy thoải mái đi; hãy để lời chào đó là lời chào trang trọng cuối cùng.”

Nhà vua mỉm cười thích thú. Ngài ấy thân thiện hơn nhiều so với những gì bạn mong đợi từ một vị vua. Rõ ràng, Vua Albert đã chọn Darius làm Tể tướng khi ông ấy vẫn còn là một quý tộc cấp thấp.

“Ta rất vui vì chúng ta được gặp nhau, Arius,” một giọng nói vang lên. Tôi nhìn, và có một cậu bé hấp dẫn, thanh lịch, tóc vàng, mắt xanh, và là hình ảnh y hệt của Đức Vua. “Ta là Eric Stallion, Hoàng tử cả của Ronaudia. Rất vui được gặp cậu.”

Trong game, Eric đã đính hôn với nữ phản diện Sophia và là một trong những đối tượng theo đuổi trong Học viện Tình yêu, giống như tôi. Cậu ấy là một hoàng tử hoàn hảo, tốt bụng với tất cả mọi người với một nụ cười sảng khoái. Ngoài ra, cậu ấy là người nổi tiếng nhất trong tất cả các đối tượng theo đuổi; cậu ấy cũng xuất hiện nhiều nhất trong cốt truyện của game, sau nhân vật chính.

“Arius Gilberto xin được phục vụ, Thưa Điện hạ. Thật vinh hạnh khi được làm quen với ngài,” tôi chào.

“Arius, ta ghét sự trang trọng cũng như cha ta. Làm ơn, ta sẽ rất vui nếu cậu không bận tâm đến tước hiệu và cách nói chuyện trang trọng với ta.”

Tôi không chắc điều đó có thực sự ổn không, nhưng Vua Albert gật đầu, cho biết điều đó sẽ ổn thôi. “Được rồi, Eric,” tôi tuân thủ. “Rất vui được gặp cậu.”

Eric gật đầu hài lòng, và một nụ cười mạnh mẽ nở trên khuôn mặt cậu ấy. “Vâng, tốt lắm. Cậu có vẻ linh hoạt. Thật khó tin là cậu bằng tuổi ta. Ta nghĩ chúng ta sẽ là những người bạn tốt.”

Hoàng tử hoàn hảo Eric trong game chưa bao giờ có một biểu cảm như vậy. Đúng như bạn mong đợi từ một đối tượng theo đuổi trong otome game, cậu ấy chỉ nghĩ đến tình yêu. Tuy nhiên, Eric trước mặt tôi dường như không phải như vậy.

“Cậu biết không, Arius, ta bắt đầu cảm thấy hứng thú với cậu,” cậu ấy nói. “Không phải với tư cách là con trai của Tể tướng, mà là chính con người cậu. Có vẻ như cậu có thể còn đặc biệt hơn những gì mọi người nghĩ.”

Tôi không chắc mình có quyền nói điều này không, nhưng Eric cũng không hề trông giống một đứa trẻ năm tuổi. Cậu ấy có nhận ra tôi có thể là một người được tái sinh không? Điều đó không quan trọng nếu cậu ấy nhận ra. Cậu ấy sẽ không cố gắng lợi dụng tôi.

Sau đó, tôi chào hỏi Hoàng tử thứ hai, Zeke Stallion. Zeke là anh em sinh đôi nhỏ hơn và cũng là một đối tượng theo đuổi trong game.

“Rất vui được gặp cậu, Arius Gilberto. Tôi là Zeke Stallion,” cậu ấy công nhận. Cậu ấy trông giống hệt Eric, nhưng tóc cậu ấy được cắt ngắn hơn một chút, và cậu ấy cảm thấy hơi thô ráp, giống hệt như trong game.

Zeke ghét bị so sánh với Eric—người quá xuất sắc—và là một tay chơi kiểu bad-boy trong game. Tuy nhiên, bây giờ cậu ấy chỉ là một đứa trẻ, nên rõ ràng cậu ấy chưa tương tác với các cô gái.

Có một đứa trẻ khác trong Hoàng gia. Eric và Zeke có một người chị gái, nhưng việc cô ấy không thích các sự kiện xã hội là một chủ đề phổ biến. Có vẻ như cô ấy sẽ không tham dự bữa tiệc. Công chúa xuất hiện trong game nhưng không phải là một nhân vật quan trọng. Còn về Hoàng hậu, bà ấy đã qua đời, và Vua Albert dường như không quan tâm đến việc cưới vợ thứ hai.

Sau khi chào hỏi Đức Vua và hai hoàng tử, tôi có một chút thời gian cho riêng mình, vì vậy tôi quyết định đi lấy đồ ăn.

“Con thực sự có thể ăn hết một đĩa, Arius,” Rhea nói với vẻ ngạc nhiên.

Tôi đã không nhận thấy nó nhiều đến thế, nhưng có một đống đĩa rỗng trên bàn trước mặt tôi. “Việc luyện tập của các gia sư khiến con đói. Có lẽ con nên kiềm chế bản thân một chút vì chúng ta đang ở một bữa tiệc.”

“Không sao đâu,” Darius nói. “Con cần phải giữ phép lịch sự, nhưng hiện tại không có gì sai cả.”

“Đúng vậy, Arius. Đừng lo lắng về những gì người khác nghĩ. Cứ ăn đi,” Rhea nói thêm.

Hai người họ đã dạy tôi những nghi thức ăn uống của thế giới này, không khác mấy so với kiếp trước của tôi—mặc dù tôi không ăn thường xuyên ở những nơi khó tính về nghi thức. Tôi được dạy khi còn nhỏ, sau đó tự nhiên học được phần còn lại theo thời gian.

Vào khoảng lúc đó, cả sảnh lại vỡ òa trong tiếng ồn ào. Có vẻ như có một vị khách mới. Nhưng đến sau Đức Vua có phải là vi phạm nghi thức không?

Cánh cửa đôi lớn mở ra để lộ một người đàn ông ở tuổi bốn mươi trong trang phục tôn giáo màu trắng, nhưng nó khá xa hoa với thêu chỉ vàng. Đằng sau ông ta là một đoàn tùy tùng gồm những người mặc trang phục tôn giáo tương tự.

“Hồng y Luis Patelier, ta không nhớ đã mời ông. Ta có nhầm không?” Vua Albert hỏi khi nhóm người mặc áo choàng tiến lại gần. Ngài ấy đang mỉm cười, nhưng đôi mắt thì không.

Trước lời nói của ngài ấy, mười người hầu tình cờ lướt về phía nhóm. Tín hiệu bằng mắt từ Darius và việc kỹ năng Quét của tôi phản ứng với một lượng mana lớn cho tôi biết những người hầu đó là thuộc hạ của ông ấy và là đặc vụ của Bộ Tình báo.

“Ôi, ôi, Vua Albert. Tôi đánh giá cao việc ngài chào đón chúng tôi một cách cá nhân. Ngài nói đúng khi không mời chúng tôi. Sự hiện diện của chúng tôi có gây ra một số… bất tiện cho ngài không?” Hồng y hỏi.

“Không, không có bất tiện gì cả. Tất nhiên, tất cả các vị đều được chào đón.”

Ánh mắt của Đức Vua chạm vào ánh mắt của Hồng y, và tia lửa bắn ra.

Hồng y Luis không chính thức là người đàn ông quyền lực nhất về ảnh hưởng của Giáo hội, vốn lan rộng ra ngoài vương quốc Ronaudia. Về mặt chính trị, Giáo hội và Hoàng gia là kẻ thù.

Học viện Tình yêu có đề cập đến phần này của bối cảnh thế giới, nhưng tôi đã học được các chi tiết từ Darius. Trong số nhóm người mặc trang phục tôn giáo, cũng có một người mà tôi nhận ra.

“Tôi rất vinh dự khi được gặp lại ngài sau một thời gian dài, Bệ hạ. ôi, Hoàng tử Eric và Hoàng tử Zeke, hai ngài cũng ở đây. Tôi đã không biết điều đó.” Đứa trẻ, người dường như cố tình phớt lờ các hoàng tử, là Marth Patelier.

Marth là con trai của Hồng y Luis và là một đối tượng theo đuổi khác. Cậu ấy là một cậu bé trông phi giới tính với mái tóc sáng màu, về cơ bản được xem là cậu bé có nét nữ tính. Cậu ấy cũng hơi xấu tính, một ấn tượng mà cậu ấy đã thể hiện ngay từ khi còn nhỏ.

“Đừng lo lắng, Marth. Dù sao thì ta cũng không nổi bật như cậu,” Eric bình luận. Không phải là có cách nào mà hoàng tử hoàn hảo, đẹp trai lại có thể không nổi bật. Tuy nhiên, cậu ấy dường như không muốn tham gia vào cuộc xung đột với Marth. Mặc dù Marth đã châm chọc, Eric vẫn mỉm cười đầy tự tin. Hai người họ cũng là đối thủ trong game.

Marth lườm Eric. “Bệ hạ, xin lỗi. Tôi muốn tận hưởng bữa tiệc.” Cậu ấy cúi chào duyên dáng chỉ với Vua Albert, phớt lờ Eric, rồi đi về phía các quý tộc cùng với cha mình.

Sự xuất hiện của Hồng y Luis đã biến bữa tiệc thành một chiến trường chính trị. Vua Albert đã làm việc để kiềm chế Hồng y, người đang đi lại như thể ông ta là chủ nhân của nơi này.

Có một lý do tại sao Đức Vua không từ chối cho phép Hồng y tham gia bữa tiệc, đó đơn giản là việc đuổi một người đứng đầu quyền lực của Giáo hội sau khi ông ta đã nỗ lực đến sẽ gây ra sự thù địch giữa những người tin đạo. Vua Albert không muốn sự thù địch đó, đặc biệt là khi nhiều cư dân của đất nước là tín đồ của Giáo hội.

Vì vậy, mặc dù Hồng y có thái độ thiếu tôn trọng, Đức Vua vẫn thể hiện sự cao thượng của một người cai trị. Điều đó không có nghĩa là Đức Vua định lùi bước một cách lặng lẽ. Nụ cười của ngài vẫn còn đó khi ngài đối mặt với Hồng y, và căng thẳng gia tăng.

Tôi không có hứng thú với kết quả của một cuộc cạnh tranh giữa Đức Vua và Hồng y, và tôi biết những cuộc đấu tranh giành quyền lực đã xảy ra trong thế giới của Học viện Tình yêu, giống như bất kỳ nơi nào khác.

Mặc dù, tôi đã học được rất nhiều điều hôm nay.

Tôi biết Sophia, nữ phản diện, thực ra là một người tốt. Và Eric, một trong những đối tượng theo đuổi, không phải là một kẻ ngốc chỉ nghĩ đến tình yêu mà là một người thực sự mạnh mẽ. Có khả năng cả hai sẽ thay đổi khi lớn lên vì họ còn là trẻ con, nhưng nó cho tôi thấy rằng ngay cả các nhân vật cũng đang sống cuộc sống của họ một cách bình thường—không có liên hệ gì với tình yêu.

Việc khám phá ra điều đó thôi cũng đủ khiến việc đi dự tiệc trở nên đáng giá.