Hóa ra cô hầu gái xinh đẹp có tính chiếm hữu mạnh mà tôi mới thuê lại là một nàng công chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maou na Ano Ko to Murabito A

(Đang ra)

Maou na Ano Ko to Murabito A

Yuuki Rin

Là người bị kẹt ở giữa, tôi phải làm sao đây?!

94 0

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

25 259

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

10 1

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

20 110

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

100 740

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

105 2326

Tập 01 - Ngoại truyện: Nỗi lòng của Lux

(Góc nhìn của Lux)

Giờ nghỉ trưa.

Ngay khi tôi chuẩn bị dùng bữa.

"Lux Rodell-sama, mời ngài dùng loại hồng trà này ạ."

Florence-san, người ngồi cạnh tôi, đưa ra một tách hồng trà màu cam óng ả.

"Ể…? Có được không ạ…?"

"Vâng, vì đây là loại trà tôi đã đặc biệt pha cho Lux Rodell-sama."

Florence-san mỉm cười dịu dàng nói tiếp.

"Loại trà này được làm từ lá trà hoàn toàn tự nhiên. Tôi không chắc có hợp khẩu vị của Lux Rodell-sama không, nhưng cũng để tôi tham khảo thêm sau này, xin mời ngài."

"Cảm ơn cô! Vậy tôi xin phép thưởng thức!"

Đầu tiên, tôi thưởng thức hương thơm của tách hồng trà mà Florence-san đã pha.

Hương thơm ngọt ngào như trái cây phảng phất qua cánh mũi, chỉ thế thôi cũng đủ khiến tôi háo hức.

Sau khi tận hưởng hương thơm một lúc, tôi nhấp một ngụm trà.

"…! Vị trà thật thanh mát, có cảm giác sảng khoái. Kiểu như, nó có hương vị của trái cây và rất ngon!"

Khi tôi thành thật nói ra cảm nhận của mình, Florence-san mỉm cười dịu dàng.

"Fufu, xem ra đã hợp khẩu vị của Lux Rodell-sama, tôi mừng quá. Kể từ nay, mỗi giờ nghỉ trưa, tôi sẽ đều đặn mang đến cho ngài món này nhé."

"Cảm ơn c—"

Ể…?

S-sau này cũng…!?

"X-xin hãy khoan đã!"

"Có chuyện gì sao ạ?"

"Dù không rành về hồng trà, nhưng chỉ cần nếm một ngụm, tôi cũng biết đây là một loại trà vô cùng cao cấp. Vì vậy, tôi không thể nhận nó thường xuyên được…"

"Xin ngài cứ yên tâm. Lá trà này được thu hoạch từ vùng đất thuộc sở hữu riêng của gia tộc Công tước Florence, nên ngài không cần phải bận tâm đâu ạ."

"V-vậy sao…!? T-thật không thể tin được…"

Không chỉ thực phẩm, mà đến cả những xa xỉ phẩm như hồng trà… Thật sự quá sức tưởng tượng.

Trong lúc tôi còn đang sững sờ kinh ngạc, Florence-san đưa mắt nhìn về phía tách trà.

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"…Tôi muốn biết loại hồng trà hợp khẩu vị Lux Rodell-sama có vị như thế nào, tôi có thể xin phép nếm thử một ngụm được không ạ?"

"Vâng! Tất nhiên rồi ạ."

Tôi thực sự mong Florence-san cũng có thể cảm nhận lại một lần nữa sự tuyệt vời của loại trà này.

"Cảm ơn ngài."

Khi tôi đưa tách trà, Florence-san cầm lấy quai một cách đầy trân trọng.

Sau đó, cô ấy liếc nhìn vành ly một thoáng rồi mới đưa lên môi.

Và rồi, với gò má ửng hồng, Florence-san nói.

"Vị này… quả là tuyệt."

"Đúng vậy phải không ạ! Tôi cũng rất thích nó!"

"Vâng…. Vậy thì, tôi xin phép trả lại tách trà."

"Cảm ơn cô."

Khi Florence-san trả lại tách trà cho tôi, gò má cô ấy vẫn còn ửng hồng.

Chúng tôi bắt đầu cùng nhau dùng bữa trưa──

"Florence, cho tôi làm phiền một chút được không?"

Một thanh niên tóc nâu lạ mặt đến bắt chuyện với Florence-san.

"…Xin lỗi, ngài là ai vậy ạ?"

"Chà chà, không biết đến cả tao sao…"

Gã thanh niên hắng giọng một tiếng thật to.

"Tao là sinh viên năm hai của học viện này, và cũng giống cô, thuộc gia tộc Công tước──gia tộc Công tước Davis."

Sinh viên năm hai… xem ra là tiền bối hơn chúng tôi một khóa.

"Vậy Davis-sama hôm nay đến đây có việc gì ạ?"

"Câu hỏi hay đấy. Hôm nay, tao đặc biệt hạ cố đến đây để mời mày đi ăn trưa. Một người mang dòng dõi cao quý như mày lại đi ăn trưa với một thằng không biết từ xó xỉnh nào chui ra──"

"Xin lỗi, nhưng tôi xin phép từ chối. Tôi không có thiện cảm với những người đánh giá người khác qua dòng dõi."

Khi Florence-san từ chối lời mời, Davis-san tức tối nói.

"Cái gì!? M-mày dám làm tao bẽ mặt sao!?"

"Ngài diễn giải đó là ‘bẽ mặt’ thì tùy ngài, nhưng tôi không hề có ý đó."

Trái ngược với Davis-san, Florence-san đáp lại một cách điềm tĩnh.

Sau khi lườm nhau một lúc, có lẽ đã mất kiên nhẫn, Davis-san vươn tay về phía tôi──

"Mày, ngoan ngoãn nhường chỗ đó cho tao──"

Ngay khoảnh khắc hắn ta định túm lấy vai tôi.

Florence-san dùng chuôi thanh kiếm mảnh đeo bên hông, chọc nhẹ vào cánh tay của Davis-san.

"Hành vi vừa rồi, dù là học sinh khóa trên tôi cũng không thể làm ngơ. Davis-sama, ngài đã chuẩn bị tinh thần rồi chứ?"

"! Florence…!! Đó là lời của tao mới đúng!! Tao sẽ khiến mày phải hối hận, cứ đợi đến ngày mai đi!!"

Davis-san buông một lời hăm dọa thô lỗ rồi bỏ đi.

"Mong là anh ta không gây ra chuyện gì phiền phức… Florence-san! Nếu có gì tôi có thể giúp, xin cô cứ nói!"

Trái với tôi đang lo lắng về hậu quả, Florence-san trông hoàn toàn bình thản.

"Cảm ơn ngài đã quan tâm. Nhưng chuyện này cũng không có gì đáng lo đâu ạ."

"…Thật sao ạ?"

"Vâng."

Nếu Florence-san đã nói vậy thì có lẽ không sao, nhưng.

Nhớ lại vẻ mặt đằng đằng sát khí của Davis-san, tôi vẫn không thể nào gạt bỏ hết nỗi bất an.

──Thế nhưng.

Khi ngày mai đến….

Cả tôi và Florence-san đều chẳng gặp phải chuyện gì.

Thậm chí Davis-san còn không hề xuất hiện trước mặt chúng tôi.

"Nào, Lux Rodell-sama. Hôm nay chúng ta lại cùng nhau dùng bữa trưa nhé."

"V-vâng!"

Sau đó, Davis-san không bao giờ bén mảng đến gần chúng tôi nữa.

-------------

Một ngày khác.

"Chủ nhân, mời ngài dùng."

"Ừm, cảm ơn em."

Vào giờ giải lao học bài của Lux, Siana dọn ra một tách hồng trà Darjeeling.

"…Ngon thật đấy. Ngay từ lần đầu em pha đã ngon rồi, nhưng giờ em còn tinh tế điều chỉnh cho hợp với khẩu vị của tôi hơn nữa."

"Đến cả điều nhỏ nhặt như vậy…! Được phụng sự Chủ nhân, em thực sự vô cùng hạnh phúc!"

"Em khoa trương quá rồi."

Nghe Lux cười nhỏ và nói vậy, Siana thầm nghĩ.

(Chẳng hề khoa trương chút nào.)

Với đa số quý tộc, việc người hầu tận tụy cống hiến là điều hiển nhiên.

Nhận ra được điều đó đã là tốt lắm rồi, phần lớn bọn họ thậm chí còn chẳng hề để tâm.

(Lux-kun sinh ra trong một gia tộc Bá tước mà vẫn có được sự tinh tế đó, thật sự là một điều đáng ngưỡng mộ.)

Trong lúc Siana đang mải mê suy nghĩ, Lux lên tiếng.

"À mà, kể từ lúc nhập học cũng được một thời gian rồi… thật ra, gần đây tôi đang có một chút phiền lòng."

"!? Phiền lòng, sao ạ…!?"

Cảm thấy lo lắng trước lời nói của cậu, Siana vội hỏi.

"Nếu ngài có điều gì phiền muộn, xin hãy nói cho em biết! Bất kể là chuyện gì, em nhất định sẽ dốc sức giúp ngài!"

(Bất cứ thứ gì dám làm Lux-kun phiền lòng, dù là tiền bạc, quyền lực, con người, hay cả một quốc gia, ta cũng sẽ dùng mọi cách để gạt bỏ nó không thương tiếc.)

Trong khi Siana đang ôm một quyết tâm mãnh liệt trong lòng, Lux dịu dàng nói.

"Cảm ơn em, tấm lòng của Siana khiến tôi rất vui. Nhưng cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng đâu, em cứ thoải mái lắng nghe là được."

Làm sao có thể thoải mái được chứ.

Nỗi phiền muộn của Lux, dù lớn hay nhỏ, với Siana đều là chuyện trọng đại. Nhưng…

Việc phớt lờ lời của Lux cũng là điều không thể.

"…Em hiểu rồi ạ."

(Vì lợi ích của Lux-kun, có lẽ trước mắt mình nên cố tỏ ra thoải mái thì hơn.)

Ngay khi cô vừa quyết tâm.

"Thật ra, chuyện tôi đang phiền lòng là về vị hôn thê."

"!? V-vị hôn thê, sao ạ!?"

Một chủ đề không tài nào thư giãn nổi được ném ra, Siana vội vã hỏi tiếp.

"L-lẽ nào…. Ngài đã tìm được đối tượng cho yêu cầu ‘tìm một vị hôn thê trong thời gian học tại Học viện Quý tộc’ mà cha ngài đã ra lệnh sao…!?"

Nếu là vậy, tình hình đã trở nên tồi tệ đến cực điểm.

Siana đã nghĩ thế, nhưng Lux lại lắc đầu.

"Không phải vậy, đúng hơn là tôi đang không biết phải tìm kiếm như thế nào."

"! R-ra là vậy! Xin lỗi ngài, em đã quá hấp tấp!"

"Không sao đâu. Lẽ ra tôi cũng nên nói rõ ràng hơn."

Siana thở phào nhẹ nhõm.

(Tuy có lỗi với Lux-kun, nhưng việc cậu ấy không biết cách tìm hôn thê lại là một điều vô cùng thuận lợi cho mình…)

Dù vậy.

Cô không muốn bỏ mặc Lux khi cậu đang gặp khó khăn.

"Tôi không có ý nói ngài nên trái lời cha mình, nhưng chẳng phải cũng có lựa chọn tìm kiếm trong số những người không phải là học sinh của Học viện Quý tộc sao?"

"Người không phải học sinh Học viện Quý tộc…?"

"Vâng. Ví dụ như… Đệ Tam Công Chúa Feliciana-sama chẳng hạn."

"S-sao trong chuyện hôn sự của tôi lại nhắc đến Feliciana-sama chứ!?"

Hôn thê của một Bá tước. Gần như không đời nào đối tượng kết hôn lại là một thành viên hoàng tộc.

Xét theo lẽ đó, phản ứng của Lux hoàn toàn bình thường──nhưng.

Với Siana, những thường thức đó chẳng hề quan trọng.

"Chủ nhân, ngài đã nói chuyện với Feliciana-sama vào ngày lễ nhập học, đúng không ạ?"

"Đúng là vậy, nhưng…"

"Nếu thế thì! Chắc chắn Feliciana-sama cũng đang rất mong được trò chuyện cùng Chủ nhân lần nữa!"

"C-chắc là không có chuyện đó đâu. Ngài ấy là người bận rộn, có lẽ đã quên chuyện nói chuyện với tôi rồi… không đến mức đó, nhưng tôi nghĩ ngài ấy chẳng để tâm đâu."

(Không phải là không để tâm, mà là trong đầu ngài ấy chẳng có ai khác ngoài Lux-kun đâu!)

Siana hét lên trong lòng, nhưng tạm thời hài lòng vì đã gieo được cái tên Feliciana vào câu chuyện hôn sự.

Đến đây, như vậy là đủ rồi.