Hóa ra cô hầu gái xinh đẹp có tính chiếm hữu mạnh mà tôi mới thuê lại là một nàng công chúa

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Maou na Ano Ko to Murabito A

(Đang ra)

Maou na Ano Ko to Murabito A

Yuuki Rin

Là người bị kẹt ở giữa, tôi phải làm sao đây?!

94 0

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

(Đang ra)

Cô Dâu - Kẻ Diệt Dũng Sĩ

Aoikou

Ban ngày, Alicia Snowell là một cô dâu trung thành của các vị thần, hết lòng cống hiến cho Thánh Giáo hội và tín đồ của mình. Đêm xuống, chị lại là giáo tra thượng hạng của Giáo hội, không ngần ngại d

25 259

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

(Đang ra)

The Merchant’s Daughter Overpowers All with the Power of Money

Nishizaki Alice

Mục tiêu của Sara là kiếm đủ tiền để đạt được sự tự lập. Nhưng liệu cô ấy có thực sự thành công trong việc tạo dựng sự nghiệp và sống tự lập? (Và biết đâu, trên hành trình đó, cô ấy sẽ tìm thấy tình y

10 1

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

20 110

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

(Đang ra)

Chủ nhà của tôi là một ca sĩ thần tượng

131313

"Ừm… tôi biết một chút thôi."

100 740

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

105 2326

Tập 01 - Chương 6: Căn phòng của Lux

(Góc nhìn của Lux)

Hôm nay, ngay khi tôi vừa đứng dậy khỏi ghế sau khi buổi học kết thúc.

Florence-san ngồi cạnh liền lên tiếng.

"Lux-sama, tôi có thể xin ngài một chút thời gian được không?"

"Vâng, có chuyện gì thế ạ?"

Tôi ngồi xuống lại để nghe Florence-san nói.

"Với tư cách là tiểu thư của một gia tộc Công tước, tôi biết rằng ngỏ lời thế này với một chàng trai là việc không phải phép, nhưng…"

Cô ấy nói với đôi má ửng hồng, giọng điệu có phần ngập ngừng.

"Hôm nay… liệu tôi có thể được mời đến dinh thự của Lux-sama không ạ?"

"Ể? Florence-san đến dinh thự của tôi… sao ạ?"

"Vâng. Tôi muốn được chiêm ngưỡng bông hoa mà ngài từng kể là có trong phòng của Lux-sama."

Mời Florence-san đến dinh thự của mình… lại còn vào phòng riêng của mình nữa.

…Bình thường thì chẳng có lý do gì để từ chối cả, nhưng.

Hôm nay, Siana đã dặn tôi không được mời những người chưa thân thiết, hay phụ nữ, vào nhà.

Thấy tôi còn đang im lặng phân vân, Florence-san nói.

"Lời mời này có hơi đường đột, nếu ngài có việc bận thì cứ thẳng thắn từ chối cũng không sao đâu ạ."

Mình đã khiến cô ấy phải bận tâm rồi…

…Mà khoan, nghĩ lại thì.

Florence-san, người mà tôi gần như ngày nào cũng gặp từ khi khai giảng, đâu phải là người chưa thân thiết.

Lời dặn của Siana có lẽ là vì lo lắng cho tôi, nhưng nếu là Florence-san thì chắc không sao đâu. Chắc Siana cũng sẽ hiểu thôi.

"Tôi hiểu rồi. Vậy hôm nay chúng ta hãy cùng đến dinh thự của tôi nhé."

"Thật sao ạ? Cảm ơn ngài, Lux-sama."

Vừa nói, Florence-san vừa mỉm cười rạng rỡ.

Rồi cô ấy hỏi tiếp, giọng có chút dò xét.

"Đến dinh thự của Lux-sama… vậy thì chắc là Siana-san cũng sẽ ở đó phải không ạ?"

"Bình thường thì đúng là vậy, nhưng hôm nay cô ấy có việc bận nên chắc là không có ở nhà đâu ạ."

"…! Vậy, sao ạ…!"

Thật hiếm thấy… hay đúng hơn, đây là lần đầu tiên tôi thấy Florence-san lạc cả giọng.

Chẳng lẽ… cô ấy muốn nói chuyện với Siana sao?

"Nếu cô thấy có Siana thì tốt hơn, chúng ta có thể dời sang ngày khác cũng được ạ!"

"Không, hôm nay là được rồi. …Fufu, không ngờ mình lại có được cơ hội thế này…"

Hình như cô ấy vừa lẩm bẩm điều gì đó mà tôi không nghe rõ.

Dù sao đi nữa, vì cô ấy bảo hôm nay vẫn ổn.

Sau khi rời học viện quý tộc, chúng tôi lên xe ngựa và đi thẳng về dinh thự.

(Góc nhìn của Siana)

"…Lux-kun, chắc giờ này cũng tan học và đang trên đường về dinh thự rồi nhỉ?"

"Vâng, đúng vậy ạ."

Feliciana trong bộ váy trắng muốt đang tiến về phòng ngai vàng, còn Violet trong bộ trang phục hầu gái màu đen, cả hai đang thì thầm để không ai nghe thấy.

"Mong là chỉ do ta cả nghĩ, nhưng quả thật có chút bất an—"

"Ô là la~? Feliciana kìa~"

Trái ngược với giọng nói của Feliciana đang nặng trĩu vì linh cảm chẳng lành.

Một giọng nói trong trẻo, vui tươi đến mức lạc lõng giữa không khí trang nghiêm của Vương thành, vang lên từ xa.

Và chủ nhân của giọng nói ấy xuất hiện ngay trước mặt hai người.

Một cô gái với mái tóc hồng rực rỡ được buộc thành hai bím, mặc một chiếc váy có phần ngực xuyên thấu và đường xẻ tà táo bạo.

Đó là chị gái của Feliciana, Đệ Nhị Công Chúa Elizalina.

"…Elizalina-nee-sama, lâu rồi không gặp."

"Elizalina-sama, lâu rồi không gặp."

Khi cả hai dừng bước cúi chào, Elizalina vui vẻ gật đầu.

"Ừm! Lâu quá không gặp cả hai~!"

Rồi cô ta chậm rãi, từng bước tiến lại gần Feliciana.

"Nửa năm trước còn đòi đính hôn với một gã bá tước, chẳng giống Feliciana chút nào, mà dạo này em ngoan ngoãn ghê nhỉ?!"

"…"

"Hay là bị gã đó đá rồi~? Hay là nghĩ lại rồi~?"

"Chuyện đó không liên quan đến Elizalina-nee-sama."

N0c8p5.jpg

"Aha ha, cũng đúng nhỉ?!"

Tiến đến ngay trước mặt, Elizalina thì thầm vào tai Feliciana.

"Nhưng nếu đúng là vậy thật, chị không thể tha thứ cho kẻ đã đá đứa em gái yêu quý của mình được, hay là cho chị biết tên gã đó đi?"

Đáp lại lời thì thầm đó, Feliciana tỏa ra sát khí, quên cả kính ngữ mà lạnh lùng đáp trả.

"Nếu chị dám làm gì anh ấy, dù là Elizalina-nee-sama em cũng sẽ không dung tha."

"Woa~! Sợ ghê~! Nhưng—"

Elizalina làm bộ khoa trương lùi lại một bước trước lời đe dọa của Feliciana, rồi nghiêng đầu, nói với đôi mắt vô hồn.

"Em nghĩ mình có thể thắng, nếu thực sự tranh giành với chị sao?"

"…Em chỉ xin nói rõ, nếu anh ấy có mệnh hệ gì, em sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào."

"…"

Elizalina vẫn không rời ánh mắt dò xét, nhưng không nói thêm lời nào.

Feliciana và Violet quyết định đi tiếp.

(Góc nhìn của Elizalina)

Lặng lẽ dõi theo bóng lưng hai người, Elizalina nhếch mép lẩm bẩm.

"Chỉ một lời khiêu khích cỏn con mà Feliciana đã nổi đóa lên như vậy, không ngờ trên đời này lại có một gã đàn ông khiến nó mê mẩn đến thế. Nhà bá tước xem ra có một tên ác nhân ghê gớm đây."

Hay là mình thử tìm hiểu về gã đó để giết thời gian nhỉ?

Elizalina thoáng nghĩ vậy.

"Mà thôi, mình mà ra tay quyến rũ thì kiểu gì hắn cũng đổ đứ đừ, chắc chẳng sao đâu."

Bất kể là người đàn ông nào, chỉ cần cô ta ra tay một chút là có thể hạ gục.

Elizalina có sự tự tin tuyệt đối như vậy.

"Chán thật. Chẳng lẽ không có ở đâu một chàng hoàng tử như trong truyện cổ tích, một người mà ngay cả mình cũng có thể đem lòng yêu mến sao~"

(Góc nhìn của Lux)

"Không chỉ bên ngoài mà nội thất bên trong dinh thự cũng được trang hoàng lộng lẫy thật."

Khi tôi mời vào trong, Florence-san đã cất lời khen ngợi.

"Cảm ơn cô. Nhưng mà, nếu xét đến khu vườn tuyệt đẹp đó, thì nội thất trong dinh thự của Florence-san chắc còn lộng lẫy hơn nhiều phải không ạ?"

"Được ngài nói vậy, tôi cũng rất vui. …Nếu ngài muốn, lần tới ghé thăm, ngài có muốn vào trong dinh thự của tôi không?"

"Ể!? T-thật sao ạ!?"

"Vâng, rất hân hạnh."

Florence-san mỉm cười dịu dàng với tôi.

Nếu đã vậy thì…

"Lần tới, tôi nhất định sẽ ghé thăm ạ!"

"Vâng ạ… Fufu, vậy là lại có thêm một niềm vui để mong đợi rồi."

Trò chuyện một lúc, chúng tôi đã đến trước phòng tôi.

"Đây là phòng của Lux-sama sao."

Florence-san nói với vẻ hứng thú khi nhìn quanh phòng tôi.

"Vâng. Xin lỗi vì đây chỉ là một căn phòng bình thường, không có gì đặc sắc cả."

"Không đâu ạ. Chỉ cần nhìn số lượng sách trên giá này là đủ hiểu Lux-sama là một người ham học hỏi đến nhường nào."

"Đ-đâu có đâu ạ…. Tôi vẫn chỉ là một học sinh chưa làm được gì, chỉ là đang cố gắng làm những việc trong khả năng của mình thôi."

"Dù vậy, cũng rất tuyệt vời… Ngài có nhớ tôi từng nói rằng mình có hứng thú với Lux-sama vào ngày khai giảng không?"

"Vâng, tôi nhớ."

Đó là chuyện lúc tôi bất ngờ khi người mình mới trò chuyện qua loa trước cổng trường lại tình cờ ngồi ngay cạnh. Mà hình như, vế sau của câu nói ấy tôi vẫn chưa được nghe…

"Thật ra, trước khi nhập học, tôi đã từng nhiều lần trông thấy Lux-sama đang miệt mài học tập ở thư viện trong thành phố."

"…! Vậy sao ạ!? …A. Vậy chẳng lẽ, việc cô biết tên tôi ngay từ đầu cũng là…?"

"Vâng. Có một lần tôi đứng ngay sau ngài lúc mượn sách, nên đã tình cờ nghe được."

Thì ra là vậy… Một thắc mắc mà tôi đã gần như quên bẵng đi, cuối cùng cũng có lời giải đáp.

"Lux-sama, người đã học tập chăm chỉ hơn bất cứ ai ở đó, với đôi mắt cương nghị và thẳng thắn… Nghĩ rằng khởi nguồn của tất cả nằm ở giá sách này, quả thật vẫn rất tuyệt vời."

"K-không có gì đáng khen đến vậy đâu ạ… Cảm ơn cô."

Tôi ngượng ngùng đáp lại, Florence-san chỉ mỉm cười.

Tiếp đó, cô ấy để ý đến chậu cây cảnh bên cạnh giá sách.

"Bông hoa xinh đẹp này, là do chính tay Lux-sama chăm sóc phải không ạ?"

"Vâng, đúng vậy ạ."

"…Ngài đã chăm sóc nó thật dịu dàng và tỉ mỉ. Chỉ nhìn thôi cũng đủ làm lòng tôi thấy ấm áp."

Florence-san nói, ánh mắt ấm áp hướng về phía bông hoa. Tôi có thể cảm nhận được cô ấy thật sự là một người yêu hoa.

"Về Lux-sama, càng tìm hiểu tôi lại càng thấy hứng thú."

"V-vậy sao ạ…?"

"Vâng."

Sau khi đi một vòng xem xét với vẻ đầy hứng thú, cuối cùng Florence-san dừng mắt lại ở chiếc giường.

"Chiếc giường này cũng được chăm sóc rất kỹ lưỡng nhỉ?"

"…! Cái đó là do Siana chăm sóc cho tôi đấy ạ! Rất sạch đẹp, phải không!"

"…Siana-san, phải không ạ?"

Florence-san khẽ buông một câu đầy ẩn ý.

"Vâng… có chuyện gì sao ạ?"

"Không ạ… Chẳng có gì đâu ạ."

Câu trả lời vẫn dịu dàng và điềm đạm như thường lệ, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hơi bận lòng.

…À, phải rồi.

"Florence-san, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện một chút nhé?"

"Vâng. Rất sẵn lòng ạ. Để tôi đi pha trà cho ngài nhé."

"Ể!? Florence-san là khách mà, sao tôi có thể để cô làm vậy được!"

"Tôi chỉ đơn thuần muốn Lux-sama thưởng thức trà do chính tay tôi pha thôi. Vì vậy mà tôi còn cất công mang cả lá trà đến đây nữa đấy."

Cô ấy đã chuẩn bị chu đáo đến thế cơ à… Nếu vậy, từ chối có khi lại thành thất lễ mất.

"Tôi hiểu rồi… Vậy thì, tôi xin phép được thưởng thức nhé!"

"Hi hi, cảm ơn ngài."

Sau đó, khi cả hai đã yên vị trên ghế sofa, Florence-san liền rót trà vào tách cho tôi.

Tôi nhấp một ngụm.

"! Trà hôm nay quả nhiên vẫn rất ngon ạ!"

"Cảm ơn ngài. Sau này, bất cứ khi nào ngài muốn uống trà tôi pha, xin cứ tự nhiên cho tôi biết nhé."

"Vâng!"

Rồi chúng tôi đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên những tách trà, trong một không gian chỉ có riêng hai người.

Khi trời sắp tối, chúng tôi quyết định kết thúc buổi trò chuyện, và Florence-san cũng ra về.

Lúc chia tay, cô ấy đã nói với vẻ đầy luyến tiếc: "Lần tới chúng ta hãy cùng nhau có một khoảng thời gian vui vẻ tại dinh thự của tôi nhé". Nghe vậy, tôi thực sự rất vui.

Trò chuyện với Florence-san thật sự rất thú vị.

Sau khi cô ấy đi rồi, trong lúc tôi còn đang một mình tận hưởng dư âm của buổi nói chuyện, bỗng có tiếng gõ cửa.

"Chủ nhân! Em về rồi đây ạ!"

Là giọng của Siana. Chắc cô ấy đã xong việc và về nhà.

"Mừng em về! Em vào đi!"

"Xin thất lễ ạ──! Cái… mùi hương này…"

Siana vừa bước vào phòng, đã vội khựng lại…

"Chủ nhân… trong lúc em vắng mặt, ngài không có dẫn phụ nữ về phòng, đúng không?"

Nụ cười trên môi cô vụt tắt, cô nhíu mày hỏi tôi.

"Không biết có nên gọi là “dẫn về” không, nhưng tôi đã mời Florence-san vào phòng."

"…!?"

Nghe tôi thành thật trả lời, Siana tỏ vẻ kinh ngạc.

"…Chủ nhân. Ngài đã quên lời em dặn sáng nay rồi sao ạ?"

"Ngài vẫn nhớ chứ. Rằng không nên mời những người mình chưa thực sự thân thiết, hay phụ nữ vào dinh thự này… đúng không?"

"Nếu ngài còn nhớ, vậy tại sao ngài lại mời một cô gái vào đây… lại còn vào thẳng phòng riêng của mình nữa chứ?"

…Xem ra, Siana đang hơi giận thì phải.

"Tôi xin lỗi vì đã không giữ lời, dù biết em nói vậy là vì lo cho tôi. Nhưng Florence-san là người hoàn toàn đáng tin cậy, và em cũng từng gặp cô ấy rồi nên tôi nghĩ sẽ không sao cả."

"Chuyện đó…"

Siana ngập ngừng một lúc rồi lại lên tiếng.

"…Vì sao ngài lại mời Florence-sama vào phòng riêng của mình vậy ạ?"

"Là do Florence-san ngỏ ý muốn đến phòng tôi, mà tôi thấy cũng không có lý do gì để từ chối, nên đã đồng ý thôi."

"Sao ngài có thể dễ dàng cho một người phụ nữ vào phòng riêng của mình như thế──"

Nói đến đây, Siana bỗng im bặt. Cô cúi gằm mặt rồi cúi đầu trước tôi.

"Em xin lỗi ngài… Em đã có hành động vượt quá phận sự."

"Không đâu, em không cần phải xin lỗi. Em chỉ đang lo lắng cho tôi thôi mà… Thật ra, người phải xin lỗi chính là tôi đây."

Nói rồi, tôi cũng cúi đầu trước Siana.

"Tôi xin lỗi vì đã tự ý phớt lờ lời khuyên của em, dù biết em chỉ muốn tốt cho tôi."

"Đ-đừng làm vậy, chủ nhân! Ngài không cần phải cúi đầu đâu ạ!"

"…"

Tôi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Siana và nói một lần nữa.

"Tôi thật sự xin lỗi… vì đã làm em phải lo lắng."

"Không có chuyện đó đâu ạ…! Em vẫn luôn nghĩ rằng, nhờ có chủ nhân mà cuộc sống hiện tại của em mới thực sự hạnh phúc!"

Nói đoạn, Siana dịu dàng dùng cả hai tay nắm lấy tay phải của tôi.

Qua đôi bàn tay ấy, tôi có thể cảm nhận rất rõ lòng ngưỡng mộ mà cô dành cho tôi với tư cách là chủ nhân của mình.

"Cảm ơn em, Siana."

Sau đó, chúng tôi cứ thế ngồi bên nhau một lúc.

Một lát sau, Siana như bừng tỉnh, hai má ửng hồng, cô vội buông tay ra và nói.

"X-xin lỗi ngài! Chủ nhân!"

"Không sao đâu, tôi đã rất vui."

"Chủ nhân…! Thật sự… Em thật sự rất ngưỡng mộ ngài!"

"Tôi cũng vậy, Siana… Cảm ơn em rất nhiều vì đã đến với gia tộc Bá tước Rodell."

Sau đó, tôi và Siana đã cùng nhau trò chuyện như đã hẹn, trong không khí yên tĩnh của buổi tối.

(Góc nhìn của Siana)

"Lúc nãy, tiểu thư được Rodell-sama nói những lời như vậy, thật tốt quá ạ."

Khi Siana vừa về đến phòng, Violet đã lên tiếng.

"Phải… Nhưng người muốn nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng, chính là tôi đây."

"…"

"Trên đời này làm gì có chuyện Lux-kun làm điều gì sai trái, vậy mà tôi lại để cảm xúc lấn át và trút giận lên cậu ấy."

Cô nói tiếp, hai tay ôm lấy đầu.

"Thật đáng xấu hổ… Đã thế còn để Lux-kun phải cúi đầu xin lỗi…"

Cô bực bội với chính bản thân mình vì đã không kiềm chế được lòng chiếm hữu, để rồi trút giận lên Lux.

"Đáng hổ thẹn thật, người đáng lẽ phải hứng chịu cơn giận này là Florence mới phải…"

Trong đầu Siana, dòng suy nghĩ từ hối lỗi với Lux dần chuyển thành sự tức giận hướng về Florence.

"Ả đàn bà đó. Dám cả gan đến tận phòng riêng của Lux-kun… Chắc chắn ả đã âm mưu lợi dụng hoàn cảnh chỉ có hai người trong phòng riêng để nhanh chóng rút ngắn khoảng cách rồi."

"Dựa vào dáng vẻ của Rodell-sama, có vẻ như mối quan hệ của họ vẫn chưa tiến triển sâu sắc."

"Đúng vậy…"

Chỉ nghĩ đến việc có người đàn bà khác bước vào phòng riêng của Lux-kun thôi đã thấy buồn nôn… nhưng giờ không phải là lúc để bận tâm đến chuyện đã rồi.

"Chắc cô cũng nghe rồi, Florence lại mời Lux-kun đến dinh thự của ả nữa đấy."

"Nhanh vậy sao ạ… Đúng là lợi thế của việc làm bạn học."

"Đúng thế. Nhưng tôi cũng được phép đi cùng, nên chuyện đó không thành vấn đề."

"Vậy thì, vấn đề cần ưu tiên lúc này… là buổi giao lưu Hoàng gia sắp tới, phải không ạ?"

"Phải. Chúng ta hãy bắt tay vào việc lên kế hoạch để thắt chặt tình cảm với Lux-kun tại buổi giao lưu Hoàng gia ngay bây giờ."

"Tuân lệnh."

Sau đó, hai người họ đã dành một khoảng thời gian để bàn bạc kỹ lưỡng về kế hoạch cho buổi giao lưu Hoàng gia.

Feliciana và Florence.

Buổi giao lưu Hoàng gia, nơi cuộc đối đầu giữa hai người họ sắp diễn ra, đang chuẩn bị vén màn──.