(Góc nhìn của Lux)
Vào ngày trăng tròn đã hẹn với Feliciana-sama.
Tôi đáp xe ngựa đến vương thành.
Phía sau cánh cổng lớn hình vòm là một tòa kiến trúc bằng đá màu trắng sừng sững.
Nó có vô số cửa sổ và nhiều ngọn tháp nhọn vươn lên trời.
Một dáng vẻ rõ ràng khác biệt hẳn so với những công trình khác.
"M-mình sắp sửa, vào trong đó sao……"
Bất giác, tôi cảm thấy mình sắp run sợ đến co rúm người lại.
Nhưng, với tư cách là chủ nhân của Siana… và hơn thế nữa.
"Cũng là để đáp lại kỳ vọng của Feliciana-sama và Florence-san, những người đã tin rằng tôi [có thể trở thành một lãnh chúa tuyệt vời]…!"
Tôi tự vực dậy tinh thần, rồi chỉnh lại dáng đi và tiến về phía cổng.
"Lux-kun, mừng cậu đã đến."
Khi tôi vừa tới trước cổng, Feliciana-sama đã ra tận nơi chào đón.
"Feliciana-sama! Cảm ơn ngài đã ra đón ạ! Hôm nay, xin được ngài chỉ bảo!"
Tôi nói vậy và định cúi đầu xuống.
"Hôm nay không phải là việc công, cậu không cần phải cúi đầu đâu."
"V-vâng, tôi hiểu rồi ạ!"
Trước câu trả lời của tôi, Feliciana-sama mỉm cười hiền hậu.
Ngay lúc đó, Violet-san đang đứng phía sau lên tiếng.
"Chào buổi chiều, Rodell-sama! Tôi đã rất mong chờ ngày hôm nay!"
"Tôi cũng vậy ạ! Violet-san! Hôm nay xin được cô giúp đỡ!"
"Tôi mới là người phải nói thế ạ, xin ngài chiếu cố!"
"…Vậy thì Lux-kun, tôi sẽ dẫn cậu đến phòng khách nhé."
"Vâng! Cảm ơn ngài ạ!"
Sau màn chào hỏi, tôi được hai người họ dẫn thẳng đến phòng khách của vương thành.
Nơi này xa hoa đến mức khó tin là một phòng khách, khiến tôi bất giác bị hút hồn.
Toàn bộ nội thất đều đồng bộ một màu trắng và vàng hoàng kim trang trí hoa văn. Phía trên chiếc lò sưởi hiện đang tắt lửa là một bức họa trông cực kỳ đắt giá.
"Lux-kun, cậu ngồi xuống ghế sofa đó được không?"
"V-vâng ạ!"
Nghe lời Feliciana-sama, tôi vội vàng bừng tỉnh và ngồi xuống chiếc ghế sofa như đã được chỉ.
Lập tức, Feliciana-sama ngồi xuống đối diện tôi, còn Violet-san thì đứng sau lưng cô ấy.
"Violet, chuẩn bị hồng trà đi."
"Vâng thưa người! Tiểu thư!"
Cô vui vẻ đáp lời, rồi cầm lấy ấm trà trước mặt và bắt đầu pha.
Dường như đã rất quen tay, thao tác của cô vô cùng vững vàng.
"…"
Nhìn một lúc, tôi chợt cảm thấy cách pha trà này có vẻ quen thuộc.
…Trông có chút, giống Siana──.
"Rodell-sama! Mời ngài dùng thử!"
"! Cảm ơn cô!"
Violet-san đã pha xong và đưa tách hồng trà đến trước mặt tôi.
Tôi cắt ngang dòng suy nghĩ, rồi lên tiếng hỏi.
"Tôi có thể uống thử được không ạ?"
"Tất nhiên rồi ạ! Rất mong ngài cho biết cảm nhận!"
Ngay khi Violet-san dứt lời, Feliciana-sama cũng gật đầu đồng ý.
Được cả hai cho phép, tôi liền nhấp một ngụm hồng trà.
"…! Vị ngọt thanh mà vẫn giữ được độ đậm đà, ngon tuyệt vời!"
"Được Rodell-sama khen như vậy, tôi vô cùng vinh hạnh!"
…Thực sự rất ngon.
Hồng trà thường dễ bị hoặc là quá ngọt, hoặc là quá đậm, nhưng tách trà này lại dung hòa được cả hai yếu tố.
Sau tôi, Feliciana-sama cũng nhấp một ngụm trà rồi hài lòng nói.
"Ngon thật. Em làm tốt lắm, Violet."
"Cảm ơn người, tiểu thư!"
Cả hai người họ đều không có vẻ gì là ngạc nhiên, có lẽ hồng trà do Violet-san pha lúc nào cũng ngon đến thế.
Lúc nào cũng… đúng rồi.
"Feliciana-sama, ngài có thường tự mình pha trà không ạ?"
"Ừm, có chứ."
"Vậy sao ạ! Ước gì một ngày nào đó tôi được thưởng thức hồng trà do chính tay Feliciana-sama pha!"
"…!"
Nghe lời tôi nói, Feliciana-sama kinh ngạc mở to mắt, rồi lặng đi.
…Ch-chết rồi!
Lại đi mong một vị vương tộc pha trà cho mình, mình đã nói một điều thất lễ đến mức nào…!
"X-xin lỗi ngài! Tôi thật quá thất lễ khi lại mong Feliciana-sama pha trà cho mình! Xin ngài hãy quên đi ạ!"
Tôi vội vàng nói lời xin lỗi, nhưng Feliciana-sama lại lắc đầu.
"Tôi không nghĩ vậy đâu. Chỉ là…"
Nói rồi, Feliciana-sama mỉm cười như thể đang mong chờ một điều gì đó.
"Khi nguyện ước đó trở thành hiện thực… có lẽ mối quan hệ của chúng ta cũng đã trở nên vô cùng sâu đậm rồi nhỉ?"
"…"
Tôi không hiểu được ý nghĩa ẩn sau những lời đó.
Nhưng… tôi cảm nhận rất rõ một tình cảm mãnh liệt được gửi gắm bên trong.
"Lux-kun, cuộc sống ở học viện quý tộc của cậu có vui không?"
Câu chuyện đã chuyển sang một chủ đề khác, giờ chúng tôi đang nói về cuộc sống của tôi ở học viện.
"Nội dung bài giảng toàn là những điều tôi muốn tìm hiểu, còn giờ nghỉ thì tôi có thể trò chuyện với Florence-san, nên vui lắm ạ!"
"V-vậy sao. Cậu thấy vui khi nói chuyện với Florence à."
"Vâng! À, và cả khoảng thời gian được trò chuyện với Feliciana-sama như bây giờ cũng vô cùng vui vẻ ạ!"
Nghe tôi bộc bạch lòng mình, Feliciana-sama đỏ ửng cả hai má.
"C-cậu nói vậy làm tôi vui lắm… Tôi cũng thấy rất vui khi được nói chuyện với Lux-kun."
"Th-thật sao ạ!?"
"Ừm, thật đấy."
Quá vui mừng khi nghe được những lời đó, tôi bất giác nhoài người về phía trước.
"Cảm ơn ngài! Feliciana-sama!"
"Kh-không cần cảm ơn đâu. Tôi chỉ nói những gì mình nghĩ thôi."
Lòng lại dâng lên niềm vui sướng, tôi quay sang phía Violet-san.
"Được ở cùng Violet-san như thế này, tôi cũng thấy rất vui!"
"V-vậy ạ?"
"Vâng! Chúng ta hãy nói chuyện nhiều hơn nữa nhé!"
"…Nếu Rodell-sama đã có nhã ý, thì tôi rất sẵn lòng ạ!"
Sau đó, cả ba chúng tôi vừa nhâm nhi hồng trà, vừa trò chuyện vui vẻ.
Khi những tách trà đã cạn và câu chuyện tạm dừng, Feliciana-sama lên tiếng.
"Lux-kun. Giờ tôi có một việc muốn làm… cậu có thể đi cùng tôi không?"
"Việc ngài muốn làm cùng tôi ạ? Nếu vậy thì, tất nhiên tôi sẽ đi cùng!"
"Cảm ơn cậu."
Feliciana-sama đi trước dẫn đường, chúng tôi rời phòng khách và bắt đầu sải bước trên hành lang trải thảm.
Vương thành vô cùng rộng lớn, hành lang cũng dài thăm thẳm, nhưng chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới một địa điểm đặc biệt.
"Nơi này là…"
"Sảnh khiêu vũ của vương thành đấy."
"Sảnh khiêu vũ…"
Những ô cửa sổ khổng lồ được trang hoàng bằng rèm đỏ thẫm, từ trần nhà cao vút buông xuống những chùm đèn pha lê lộng lẫy được bố trí cách đều nhau.
Những bức tường cũng được phối màu trắng và vàng hoàng kim như ở phòng khách, điểm xuyết bằng những họa tiết trang trí xa hoa, cổ kính và những bức tranh khổ lớn.
Tôi được Feliciana-sama dẫn đến giữa sảnh khiêu vũ rồi dừng lại.
Violet-san, người vốn đi ngay sau tôi, không biết từ lúc nào đã dừng chân lại ở ngay lối vào.
"Cuối cùng… cũng đến lúc rồi nhỉ?"
Feliciana-sama xúc động nhìn quanh, thì thầm.
"…Feliciana-sama?"
Tôi thấy lạ trước dáng vẻ của ngài nên cất tiếng gọi.
Feliciana-sama từ từ quay lại đối diện với tôi.
Và rồi, cô ấy chìa tay ra trước mặt tôi──.
"Lux-kun. Tại đây, cậu có thể khiêu vũ với tôi một bản được không?"
Cô ấy nói, nở một nụ cười rạng rỡ.
"…Hả?"
Tôi… khiêu vũ với Feliciana-sama sao…!?
Khiêu vũ với một người khác giới, bản thân hành động đó đã mang một ý nghĩa vô cùng to lớn.
Đối với một thành viên vương tộc, ý nghĩa đó càng thêm phần trọng đại.
Chắc chắn Feliciana-sama cũng hiểu rõ điều đó.
Dù vậy mà, ngài vẫn ngỏ lời muốn khiêu vũ với tôi…!
Vậy thì, điều quan trọng lúc này là liệu bản thân tôi có muốn khiêu vũ với Feliciana-sama hay không.
"…"
Một Feliciana-sama dịu dàng.
Một Feliciana-sama ngời ngời khí chất.
Một Feliciana-sama đôi khi lại ngượng ngùng đến bất ngờ.
Tôi, cùng với một người như thế──.
Nắm lấy bàn tay đang chìa ra, tôi quả quyết đáp lời.
"Vâng, chúng ta hãy khiêu vũ!"
"…! Lux-kun…!"
Giọng Feliciana-sama ánh lên niềm vui sướng, cô ấy khẽ siết chặt bàn tay đang nắm lấy tay tôi.
Và rồi chúng tôi bắt đầu những bước nhảy.
Vươn tay.
Xoay người, và hòa mình vào điệu vũ.
"Fufu… Tôi, đang khiêu vũ cùng Lux-kun thật rồi này."
"Vâng! Feliciana-sama! Tôi cảm thấy rất vui ạ!"
"Tôi cũng vậy… Trong suốt cuộc đời mình, đây chắc chắn là khoảnh khắc vui vẻ và hạnh phúc nhất."
Feliciana-sama nói, đôi mắt xanh biếc tuyệt đẹp của ngài lấp lánh, gương mặt ngài rạng ngời hạnh phúc.
Trong lời nói ấy, tôi cảm nhận được sức nặng của những tâm tư đã được vun đắp qua một thời gian dài, chứ không chỉ là của riêng khoảnh khắc này.
…Dù tôi chẳng hiểu tại sao mình lại cảm nhận được điều đó──.
"Tôi cũng vậy ạ! Chúng ta hãy nhảy nữa, nhảy nữa đi!"
"Ừm, dĩ nhiên rồi."
Giờ đây, tôi chỉ muốn đắm mình trong khoảnh khắc hạnh phúc này.
Khoảnh khắc hạnh phúc, bên cạnh Feliciana-sama──.
◇
(Góc nhìn của Feliciana)
Feliciana thể hiện một điệu vũ uyển chuyển, xứng danh Đệ Tam Công Chúa.
Cô chợt nhắm mắt, hồi tưởng về lần đầu gặp gỡ Lux.
Điều mà cô đã không thể làm được tại buổi tiệc năm xưa.
Điệu vũ với Lux mà cô hằng mơ ước.
(Khi ấy đã không thể… nhưng bây giờ──)
Cô mở mắt ra, bắt gặp hình ảnh Lux đang khiêu vũ với nụ cười rạng rỡ.
(Thế này đây, mình đang được khiêu vũ cùng Lux-kun.)
Giấc mơ từ thuở ấu thơ nay đã thành hiện thực.
Cô đang được khiêu vũ cùng Lux tại sảnh khiêu vũ của vương thành, hệt như trong truyền thuyết mà phụ vương đã kể.
(Thật sự vui sướng và hạnh phúc đến không kìm nén nổi… nhưng mà)
Điệu vũ dần đi đến hồi kết, Feliciana xoay một vòng duyên dáng.
(Mình quả nhiên, chỉ thế này thôi thì không thể nào thỏa mãn được.)
Như để đáp lại tâm tư ấy, Lux kéo Feliciana vào lòng.
Và rồi──.
(Lux-kun… từ giờ trở đi, chúng ta hãy cùng nhau sống những tháng ngày hạnh phúc hơn nữa nhé.)
Ở nơi tận cùng của giấc mơ mang tên khiêu vũ, Feliciana đã tìm thấy một giấc mơ mới.
◇
(Góc nhìn của Lux)
"Hôm nay thực sự cảm ơn hai người rất nhiều!"
Rời khỏi sảnh khiêu vũ, cả ba chúng tôi cùng nhau ra đến cổng vương thành.
"Tôi mới là người phải cảm ơn, tôi đã có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ."
"Tôi cũng rất vui khi được trò chuyện cùng Rodell-sama!"
"Feliciana-sama, Violet-san…"
Trong lúc tôi đang vui sướng trước những lời nói của hai người, Feliciana-sama mỉm cười hiền hậu và nói.
"Lux-kun, chúng ta sẽ gặp lại nhau nhé."
"! Vâng! Nhất định chúng ta sẽ gặp lại nhau!"
Sau khi trao nhau những lời cuối cùng.
Tôi lên xe ngựa, mang theo những ký ức của ngày hôm nay trong tim và trở về dinh thự.
◇
(Góc nhìn của Elizalina)
Vài chục phút sau.
"Này, hôm nay Feliciana có dắt ai về đây không?"
Elizalina, sau khi xong công vụ trở về vương thành, đã hỏi một người lính gác cổng.
"Thưa không, không có chuyện đó ạ."
"…Thật không? Ta cứ nghĩ nếu Feliciana muốn dẫn ai về, thì chỉ có thể là hôm nay lúc chúng ta đi vắng hết chứ nhỉ?"
Cô ta tiếp tục, vừa nói vừa tiến lại gần người lính gác cổng.
"Ngươi đang muốn nói, suy đoán của ta là sai sao~"
"Th-thưa không có chuyện đó…"
Người lính gác cổng lộ rõ vẻ bối rối, nhưng không hé răng nói thêm lời nào.
"…"
Nhận thấy nói thêm cũng chỉ tốn thời gian, Elizalina hạ giọng, buông lời đe dọa.
"Con bé đó là Đệ Tam Công Chúa, còn ta là Đệ Nhị Công Chúa. Theo phe nào thì khôn ngoan hơn, không cần nói chắc ngươi cũng tự hiểu. Không cần phải lo chuyện bị bịt miệng, nói mau đi? Nếu nói ra bây giờ, ta sẽ bỏ qua cho."
"Hí…!"
Sắc mặt tái đi trước áp lực của Elizalina, người lính gác nặng nhọc cất lời.
"Đệ Tam Công Chúa... người đã cho mời một người đàn ông vào trong Vương thành ạ."
"Là ai?"
"T-thần không biết! Thật đấy ạ! Xin hãy tha cho thần...!"
"..."
(Có vẻ không nói dối.)
Nhờ kinh nghiệm dùng nhan sắc và tài ăn nói để dàn xếp êm đẹp các tranh chấp trong nước, Elizalina rất tự tin vào khả năng nhìn người của mình.
"Thôi được rồi. Cứ tiếp tục làm tốt công việc nhé~"
"V-vâng ạ!"
Dứt lời, Elizalina rảo bước về phía Vương thành với dáng vẻ nhẹ nhõm.
"Mà kể cũng lạ, tên công tử nhà Bá tước đó. Lại có thể khiến một người như Feliciana phải mê mẩn đến thế cơ chứ."
(... Trông cũng thú vị đấy, hay là mình thử nghiêm túc chiếm lấy gã ta xem sao nhỉ?)
Trên hành lang dẫn vào Vương thành, Elizalina một mình nở một nụ cười đầy bí ẩn.