Lý do cậu ấy chơi Eroge
Ánh hoàng hôn len lỏi qua khe rèm. Tuần lễ Vàng trong mơ, ngày đầu tiên đáng nhớ của kỳ nghỉ đã sớm sắp sửa kết thúc.
「Haizz...」
Nằm lăn ra trên chiếc giường trong phòng, Kazuma khẽ buông một tiếng thở dài.
Tất nhiên, nguyên nhân của nỗi u sầu này không phải vì một ngày quý giá trong kỳ nghỉ đã trôi qua, cũng không phải vì bố mẹ đã bỏ mặc anh em cậu để đi du lịch suối nước nóng chỉ có hai người.
Không cần nói cũng biết, đó là chuyện của Honoka.
「...Haizz.」
Cậu cầm lấy chiếc điện thoại vứt bừa bên gối, mở tin nhắn vừa được gửi đến lúc nãy.
『Chủ đề: Misaki đây
Gửi Odagiri-kun
Kỳ nghỉ đã bắt đầu rồi nhỉ.
Odagiri-kun có dự định sẽ làm gì không?
Tớ biết là cậu đang bận,
nhưng nếu được, tớ vẫn muốn gặp cậu, dù chỉ một chút thôi.
Nếu cậu sắp xếp được thời gian thì nhắn lại cho tớ nhé.
Vậy nhé, hẹn gặp lại.
Misaki Honoka』
Tin nhắn không có một icon nào, cộng với lối hành văn cứng nhắc khiến người đọc có cảm giác hơi khó gần. Giống hệt như chính con người Honoka, người đã viết ra tin nhắn này.
Thế nhưng, Kazuma biết rõ. Đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng ấy, thực ra lại ẩn giấu vô vàn những biểu cảm khác nhau.
Kể từ khi được cô tỏ tình và bắt đầu hẹn hò, Kazuma đã biết được rất nhiều khía cạnh của cô gái mang tên Misaki Honoka mà trước đây cậu chưa từng tưởng tượng ra.
Cô gái mà cậu từng nghĩ là một học sinh ưu tú lạnh lùng và hoàn hảo, thực ra lại không lạnh lùng cũng chẳng hoàn hảo đến thế. Ban đầu cậu đã vô cùng ngạc nhiên, nhưng bây giờ, cậu thấy thật may mắn vì đã biết được điều đó.
Bởi vì, cô gái không lạnh lùng cũng chẳng hoàn hảo ấy, lại dễ thương hơn rất, rất nhiều so với hình ảnh mà cậu từng thấy.
Thế nhưng, chính vì nghĩ như vậy, Kazuma lại không thể không phiền não.
Trong buổi hẹn hò hôm trước, Honoka đã giúp cậu nhớ lại một kỷ niệm xưa cũ mà cậu đã quên. Rằng ngày xưa, cậu đã cứu cô khỏi một tên biến thái. Cô còn nói cho cậu biết, chính vì vậy mà cô đã thích cậu.
Vậy mà... cậu lại bắt một cô gái như thế chơi một thứ gọi là game về bọn biến thái.
Bản thân đã từng là nạn nhân, vậy mà lại bị ép chơi một trò game mà các cô gái lần lượt bị quấy rối, chắc chắn cô ấy đã ghét cay ghét đắng lắm. Có lẽ, những eroge khác cô ấy cũng chơi trong sự miễn cưỡng. Chỉ vì để ý đến Kazuma, ‘bạn trai’ của mình.
Nếu vậy thì, bản thân mình...
(Đồ tồi...)
Nói rằng mình không biết thì cũng chỉ là ngụy biện. Dù không biết đi chăng nữa, đã ở bên nhau nhiều như vậy, đáng lẽ cậu phải nhận ra "có gì đó không ổn" sớm hơn mới phải.
Bởi vì Kazuma là ‘bạn trai’ của Honoka.
Hơn nữa...
『Nếu như, tớ là người nói muốn chơi những game như vậy trước Misaki-san... thì Kazuma có hẹn hò với tớ không?』
Câu nói mà Ruri đã ném về phía cậu lúc đó, khiến Kazuma nhận ra. Rằng cậu không thể nói ra một câu trả lời rõ ràng về việc mình nghĩ gì về Honoka.
Tại sao mình lại hẹn hò với Honoka?
Vì cô ấy chịu chơi eroge cùng mình sao? Vì cô ấy chịu hóa thân thành nữ chính mà mình yêu thích sao? Vì cô ấy... là một sự tồn tại vô cùng tiện lợi đối với mình. Có phải vì thế mà mình hẹn hò với Honoka không?
Không phải thế... cậu muốn nghĩ như vậy, nhưng lời chỉ trích của Ruri cũng không hẳn là sai, đó cũng là sự thật.
Vậy nên cậu mới nghĩ. Chỉ với một tình cảm hời hợt như vậy mà vẫn tiếp tục hẹn hò với Honoka, há chẳng phải là một sự phản bội tồi tệ hay sao.
Một bản thân có lẽ đã luôn bắt Honoka phải gượng ép.
Một bản thân đã khiến cô ấy phải làm đến mức đó, mà lại không thể trả lời dứt khoát rằng mình có thực sự thích cô ấy hay không.
Càng nghĩ, cậu càng thấy mình thật thảm hại. Kazuma cứ thế chìm sâu vào vũng lầy của cảm giác tội lỗi và tự căm ghét bản thân.
「...Ha~izz.」
「Sao thế~? Lại còn thở dài thườn thượt nữa chứ.」
「Oái!? Chị!? Từ lúc nào...!」
「Từ lúc nào á~, cửa phòng vốn đã hé mở từ đầu rồi mà?」
Chợt nhận ra, qua khe cửa hé mở, Kazuha đang nhìn chằm chằm vào cậu.
「Bé Kaz dạo này trông vui vẻ lắm cơ mà, tự dưng lại thở dài làm chị lo quá đi. Nè nè, sao thế? Có chuyện gì à? Kể cho chị nghe đi~」
「Không, có gì đâ—」
Đang định đuổi khéo, nhưng cậu lại nghĩ lại.
Dù chị gái mình là một kẻ vô dụng chính hiệu, nhưng dẫu sao cũng lớn tuổi hơn Kazuma. Nghĩa là chị ấy đã sống lâu hơn cậu, biết đâu cậu lại có thể nghe được điều gì đó có ích.
Như đoán được Kazuma đã thay đổi ý định, Kazuha nở một nụ cười đắc ý rồi ngồi xuống giường.
「Fufufu~, cứ từ từ cũng được mà. Chị vừa xong bản thảo rồi nên có khối thời gian luôn.」
「Không. Chuyện cũng không khó nói đến thế, nhưng mà...」
Cậu ngồi thẳng dậy, đối diện với chị gái mình rồi từ từ bắt đầu kể.
—Ấy thế mà.
*Ọt~ ẹt ẹt ẹt ẹt ọt ọt!*
「..................」
「À, ờm, xin lỗi nhé? Chị ngủ trưa suốt từ nãy đến giờ, chưa ăn gì cả~...!」
「...Thôi được rồi, vừa ăn vừa nghe cũng được. Nếu chị chịu nghe em nói.」
Và năm phút sau.
Hai người quay trở lại phòng của Kazuma, ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn. Trước mặt Kazuha là bát mì ăn liền vừa mới pha dưới bếp đang bốc hơi nghi ngút.
「Ha~...! Mì ăn vào cái giờ lỡ cỡ này ngon ghê~.... Cảm giác đúng là nhà văn~....」
「Nhà văn là cái nghề gì vậy hả.... Mà thôi, quay lại chuyện chính được chưa?」
「Đượ~c thô~i. Cứ~ n~ói~ đi~.」
Vừa nhìn bát mì vơi dần đi, Kazuma lại một lần nữa bắt đầu kể.
Những chuyện đã xảy ra từ lúc bắt đầu hẹn hò với Honoka cho đến hôm nay. Và cả những phiền muộn mà cậu đang mang trong lòng.
Dù vừa ăn mì sùm sụp, Kazuha vẫn lắng nghe rất chăm chú, thỉnh thoảng lại gật gù.
「...Chuyện là thế đấy. ...Chị nghĩ sao?」
「A~ ngon quá~. Cảm ơn vì bữa ăn nhé~」
「Chị có nghe em nói không đấy hả!?」
「Nghe chứ, chị nghe hết mà~. Ừm thì~... chị có nhiều điều muốn nói lắm, nhưng trước hết, điều chị nghĩ là...」
「Vâng.」
「Nghe giống một eroge chị từng chơi hồi xưa ghê.」
「Hả?」
Kazuma bất giác đơ mặt ra. Trái lại, Kazuha vừa vuốt ve bát mì vừa tươi cười nói tiếp.
「Game có nhân vật chính và một nữ chính là bạn thuở nhỏ. Do một vài chuyện nên nhân vật chính đành phải tạm thời hẹn hò với cô bé đó. Trong khi tình cảm của cậu ta vẫn chưa thực sự rõ ràng. Rồi sau đó, cậu ta sẽ đi theo route của cô nữ chính đó, nhưng mà~」
「Vâng.」
「Route này á~, nó khó kinh khủng khiếp luôn. Em biết không, chị không tài nào qua được luôn á~. Chơi lại bao nhiêu lần cũng toàn ra bad end~. Thế là chị đi tìm thông tin hướng dẫn, thì mới biết là phải chọn những lựa chọn lạnh lùng với nữ chính từ đầu đến cuối luôn cơ~. Ai mà biết được cơ chứ~」
「...Tức là, mối quan hệ của em với Misaki-san, dù có cố gắng thế nào thì cũng sẽ là bad end sao...?」
「Không không không phải, đừng làm mặt buồn thế chứ bé Kaz! Xin lỗi nhé, chị lỡ nói mấy chuyện không đâu rồi. Vui lên đi~」
Kazuha vừa vẫy tay (tiện thể cả bộ ngực) vừa phủ nhận. Thế nhưng, vì cảm thấy trên thực tế mọi chuyện có khả năng sẽ diễn ra đúng như vậy, Kazuma không thể nào cười cho qua được.
「...Hay là, mình đã sai rồi chăng.」
「Hả?」
「Việc mình muốn Misaki-san chơi eroge cùng.」
Cậu vốn nghĩ rằng mình biết đây là một sở thích kén người chơi.
Nhưng giờ nghĩ lại, liệu mình có thực sự hiểu rõ điều đó không? Phải chăng trong thâm tâm, cậu đã có suy nghĩ rằng ‘Eroge đâu phải thứ gì đáng xấu hổ’, ‘Thực ra nó là một thứ tuyệt vời và tốt đẹp’.
Phải chăng chính vì đã tự cao tự đại như vậy... mà cậu đã bỏ qua những "dấu hiệu" mà Honoka đã thể hiện?
「Eroge hay bị nói xấu, bị định kiến, đến cả em cũng không thích điều đó. ...Nhưng mà, thỉnh thoảng khi bình tĩnh lại và nhìn lại những gì mình đang làm, em lại thấy mình cũng hiểu được cảm giác của những người nghĩ như vậy. Đặc biệt là khi chơi những game thuộc thể loại lăng nhục.」
Trong thế giới eroge có rất nhiều tác phẩm thú vị, cũng có rất nhiều tác phẩm tuyệt vời.
Nhưng... dù vậy đi nữa, eroge vẫn là ‘eroge’. Dù có tạo ra kiệt tác nào đi chăng nữa, ngày mà thế giới này được mọi người chấp nhận có lẽ sẽ không bao giờ đến.
Không phải là cậu đang hạ thấp nó. Nhưng có lẽ cậu đã nên khắc cốt ghi tâm điều đó hơn.
「...Bé Kaz!」
「Hả? —Bốp!?」
Vừa ngẩng mặt lên, cậu đã bị tát một cái vào má. Lực không mạnh nên chẳng đau chút nào, nhưng vì quá bất ngờ, Kazuma hét lớn.
「Chị làm gì thế hả, tự dưng!?」
「Câu đó chị nói mới đúng! Thiệt tình, bé Kaz ngốc quá!」
Rầm! Kazuha đập bàn rồi đứng bật dậy. Trước thái độ đằng đằng sát khí hiếm thấy của chị gái, Kazuma ngẩn người nhìn lên.
「Tại sao em lại nói thế!? Cứ như thể eroge là thứ xấu xa vậy! Eroge đã làm gì sai chứ!? Kẻ làm điều xấu lúc nào chẳng là con người! Cả Midou cũng đã nói rồi còn gì! Dụng cụ thì không thể mang tội được!」
「Chuyện này với chuyện đó hoàn toàn khác nhau mà...」
「Không khác! Hoàn toàn không khác gì cả!」
Vừa dõng dạc tuyên bố xong, Kazuha liền mở toang cửa tủ quần áo trong phòng Kazuma.
Bên trong tủ quần áo được dùng làm kho chứa đồ, đủ thứ linh tinh như đồ otaku không còn chỗ để hay sách giáo khoa thời cấp hai được nhét vào một cách lộn xộn.
Từ trong đó, Kazuha lôi ra một thùng các-tông đặt ở ngay phía trước. Bên trong chứa vỏ hộp của những tựa eroge mà Kazuma đã từng chơi.
「Bé Kaz! Đây là cái gì!?」
「Cái, cái gìって, là eroge nhưng...」
「Đúng vậy! Toàn bộ những eroge mà bé Kaz đã chơi từ trước đến nay đều ở trong này! Hãy nhớ lại đi! Nhớ lại cảm xúc khi chơi những game này! Nhớ lại những rung động lúc đó! Dù vậy mà em vẫn nghĩ những game trong này là thứ không tốt sao!? Em nghĩ rằng ‘thà đừng chơi những thứ này còn hơn’ sao!?」
「Việc đó—」
Cậu bất giác nhìn vào bên trong thùng các-tông đang chìa ra trước mặt.
Đối với người bình thường, đây có thể là một sở thích không thể hiểu nổi.
Dù vậy, Kazuma không thể nào nghĩ rằng thà đừng chơi những eroge này còn hơn, thà đừng gặp chúng còn hơn.
Bởi vì ở đây, có những câu chuyện, những thế giới, những nhân vật chỉ có ở đây mà thôi.
Những cảm xúc và sự phấn khích mà nếu không phải qua phương tiện mang tên eroge thì cậu sẽ không bao giờ biết đến, tất cả đều được gói trọn trong chiếc hộp này.
Kazuma không thể, và cũng không muốn, phán xét chúng là những thứ vô giá trị.
Thế nhưng—.
「Nhưng mà... chuyện đó với chuyện ‘liệu có nên tiếp tục thích nó hay không’ lại là hai chuyện khác nhau, chẳng phải sao...?」
Kể từ lúc nghe Honoka kể chuyện bị quấy rối, trong lòng Kazuma luôn có một điều canh cánh không yên.
Dù thực tế không hành động, nhưng chỉ riêng việc yêu thích thể loại eroge lăng nhục thôi, liệu cậu có phải là cùng một loại người với tên biến thái đã gây ra chuyện tồi tệ cho cô ấy không?
Nhưng Kazuha đã không trả lời câu hỏi của Kazuma. Thay vào đó, cô lấy ra một tựa eroge từ trong hộp và đưa cho cậu.
「Chị xin lỗi. Chuyện đó, chị cũng không thể trả lời cho em được. Chị nghĩ, đó là chuyện mà bé Kaz phải tự mình suy nghĩ. Nhưng, hãy nhớ kỹ điều này nhé? Dù có chuyện gì xảy ra, chị vẫn sẽ luôn đứng về phía em.」
Nói rồi, Kazuha rời khỏi phòng... để lại bát mì đã ăn hết sạch.
Một mình trong căn phòng, Kazuma đăm đăm nhìn vào chiếc thùng các-tông — vào những tựa eroge được chứa trong đó.
Theo một nghĩa nào đó, những eroge ở đây chính là thủ phạm gây ra vấn đề mà cậu đang đối mặt. Nếu không chơi eroge, Kazuma đã không khiến Honoka phải đau khổ.
Nhưng... việc những eroge ở đây đã mang lại cho Kazuma rất nhiều cảm xúc và bài học cũng là một sự thật không thể chối cãi.
Kazuma vẫn không tài nào nghĩ được rằng ‘Không chơi eroge thì mình đã hạnh phúc hơn’.
Nhưng... vậy thì, điểm nào khiến cậu cảm thấy ‘chơi là đúng đắn’?
Nếu eroge thực sự là thứ không thể thay thế đối với Kazuma, là cuốn kinh thánh cuộc đời dạy cho cậu những điều quan trọng, thì chẳng phải phương pháp để phá vỡ tình huống hiện tại cũng tồn tại chính trong eroge hay sao...?
...Và rồi khi nhận ra, không biết từ lúc nào, Kazuma đã cầm lấy một trong số chúng và ngồi trước máy tính.
(...Mình đang làm gì thế này.)
Trong lúc cài đặt lại một tựa game cũ đã bị xóa vì vấn đề dung lượng, cậu nghĩ một cách khá nghiêm túc. Dù có làm thế này, vấn đề cũng chẳng được giải quyết.
(Nhưng mà, thôi thì... một chút cũng được.)
Cứ mãi tự dằn vặt một mình cũng chẳng nghĩ ra được cách giải quyết — thực tế là cậu đã không nghĩ ra được gì. Những lúc thế này, việc thay đổi không khí lại trở nên quan trọng.
Chỉ một chút thôi. Tự nhủ với lòng như vậy, Kazuma khởi động tựa eroge đã cài đặt xong sau một thời gian dài.
◆◆◆
Và rồi ngày cuối cùng của Tuần lễ Vàng cũng đến—.
「...Oáp.」
Một cái ngáp vuột ra khiến sự tập trung bị đứt đoạn. Cậu rời mắt khỏi màn hình nhìn đồng hồ, kim chỉ năm giờ sáng. Có lẽ trời cũng sắp hửng sáng rồi.
Đêm đó, sau khi nói chuyện với Kazuha. Kazuma đã nhốt mình trong phòng, chơi lại từ đầu đến cuối tất cả các tựa eroge mình có. Cả cũ lẫn mới, không ngừng nghỉ, liên tục.
...Xin thề, cậu tuyệt nhiên không phải đang trốn tránh hiện thực.
Chỉ là, khi bắt đầu chơi lần đầu tiên, cậu đã bất chợt nghĩ.
Từ trước đến nay, khi chơi eroge cùng Kazuma, Honoka đã nghĩ gì?
Nghĩ lại thì, dù chơi bất kỳ eroge nào, Honoka cũng chưa một lần nói ra cảm nhận của mình về tác phẩm.
Cảnh nào hay, cảnh nào dở. Thích nhân vật nào, ghét nhân vật nào. Giả sử đó không phải là eroge, thì khi tiếp xúc với một tác phẩm nào đó, đó là những phản ứng đương nhiên sẽ có.
Kazuma cũng đã quên hỏi, nên có thể cô ấy chỉ là cố tình không nói — nhưng không hiểu sao, cậu lại thấy vướng bận điều đó.
Vì vậy, Kazuma quyết định chơi lại những tựa eroge mà cậu đã chơi cùng cô ấy.
Khi chơi game này — khi ở bên cạnh Kazuma, Honoka đã suy nghĩ gì. Cô ấy đã cảm thấy thế nào.
Để có thể hiểu được điều đó, dù chỉ một chút.
...Nhưng mà.
Sau nhiều ngày cày eroge, hỏi rằng liệu có hiểu được chút nào về cảm xúc của Honoka hay không, thì đáng buồn thay, câu trả lời là không. Thậm chí, cậu còn có cảm giác mình càng lúc càng không hiểu.
Điều duy nhất Kazuma hiểu được trong mấy ngày qua, chỉ là về bản thân mình mà thôi.
Rằng mình vẫn... thích eroge đến điên cuồng.
Cậu hiểu đây không phải là một sở thích đáng được khen ngợi. Cậu cũng thấm thía rằng việc một học sinh cấp ba chơi eroge là một hành vi vi phạm quy tắc nghiêm trọng.
Đó quả thực là một việc không nên làm, là một việc phải tự kiểm điểm, và tuyệt đối không thể nào ngẩng cao đầu tự hào được.
Dù vậy.
Dù vậy đi nữa, Kazuma không thể từ bỏ eroge. Không thể buông tay. Không thể bỏ cuộc.
Bởi vì eroge... thật sự rất thú vị.
Dù biết là không nên, là không tốt, nhưng cậu không thể không say mê nó.
...Nhưng, còn Honoka thì sao?
Sự thú vị. Sự vui vẻ. Sự tuyệt vời. Liệu cậu có thể truyền đạt được sức hấp dẫn của eroge, thứ đã lôi cuốn cậu không ngừng, cho Honoka một cách trọn vẹn không?
Khi nghĩ đến điều đó, Kazuma lại nhớ về những ngày cấp hai.
Ngày đầu tiên cậu có được một tựa eroge trong tay.
Và... cô gái đã trở thành lý do khiến cậu yêu thích eroge.
Năm lớp chín. Trong lớp cậu có một cô gái lúc nào cũng một mình, chỉ chăm chú đọc sách.
Cô ấy một mình là vì không ai trong lớp muốn bắt chuyện với cô. Và đó là vì cô ấy luôn bị một tin đồn đeo bám.
Rằng, ‘cha cô ấy là một nhà viết kịch bản eroge’.
Lúc đó, Kazuma không biết cái gọi là ‘eroge’ đó là gì, và cậu nghĩ phần lớn bạn cùng lớp cũng vậy.
Chỉ là, mọi người đều mơ hồ hiểu rằng đó là một thứ không đứng đắn, không tốt đẹp, và vì vậy, ai cũng tránh xa cô ấy.
Nhưng, dù bị mọi người xung quanh nhìn bằng ánh mắt nào, cô ấy vẫn luôn ngẩng cao đầu, hiên ngang.
Với đôi mắt toát lên vẻ mạnh mẽ, cô ấy luôn nhìn thẳng về phía trước.
Cậu muốn thử nói chuyện.
Cậu muốn làm bạn với cô ấy.
Dù biết rằng làm vậy có thể sẽ bị mọi người xa lánh, nhưng cậu vẫn không thể dừng lại được.
Vì vậy, ngày hôm đó—.
『À, ừm! Tớ, thực ra... tớ muốn thử chơi cái gọi là ‘eroge’!!』
Giờ tan học. Tình cờ gặp nhau ở cửa ra vào, Kazuma đã bắt chuyện với cô ấy như vậy.
...Cuối cùng, câu trả lời của cô ấy chỉ là một câu nói cộc lốc, "Tự đi mà chơi?".
Thành thật mà nói, lúc đó cậu đã khá suy sụp. Cậu buồn bã vì nghĩ mình đã bị ghét, và hối hận vì đã nói những lời không đâu.
Nhưng rồi, một thời gian sau, vào ngày bế giảng học kỳ một.
Khi chuẩn bị về nhà, Kazuma đã tìm thấy một tựa eroge được bọc kỹ càng trong giấy báo nhét vào hộc bàn của mình.
Không có bằng chứng xác thực.
Nhưng, cậu chắc chắn đó là cô ấy.
Rằng đó là câu trả lời mà cô ấy dành cho Kazuma, người đã lấy hết can đảm để bắt chuyện lúc đó.
Vì vậy, Kazuma đã bắt đầu chơi eroge.
Với ý nghĩ, sau khi kỳ nghỉ hè này kết thúc, cậu sẽ lại bắt chuyện với cô ấy một lần nữa.
Thế nhưng, ngày đó đã không bao giờ đến.
Vào lễ khai giảng học kỳ hai. Cô ấy đã không xuất hiện ở trường. Theo lời giáo viên chủ nhiệm, cô ấy đã quyết định chuyển trường từ cuối học kỳ một.
Những điều muốn nói, những điều muốn truyền đạt, không một lời nào được thốt ra, cô ấy đã biến mất khỏi tầm mắt của Kazuma.
Tình cảm của Kazuma dành cho cô ấy có phải là tình yêu hay không, đến bây giờ cậu vẫn không biết.
Vậy thì, còn Honoka thì sao?
Rốt cuộc thì, cậu muốn mối quan hệ của mình với cô ấy sẽ như thế nào?
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình game trước mặt. Màn hình lúc đó đang hiển thị một CG sự kiện, nơi nữ chính đang bị vô số xúc tu tấn công và gặp chuyện người lớn... à không, gặp chuyện kinh khủng.
...Sau hàng chục giờ chơi eroge, có một điều cậu đã hoàn toàn chắc chắn.
Cậu quả thực có hứng thú với những tình huống lăng nhục như thế này — nhưng, cậu tuyệt đối không muốn Honoka phải trải qua điều tương tự.
Việc cô ấy bị đối xử tàn tệ, phải chịu đựng những điều đau khổ, đó là điều cậu tuyệt đối không thể tha thứ. Không chỉ riêng Honoka, mà dù là Ruri, Yuna hay Kazuha, hay bất cứ ai khác cũng vậy.
Bây giờ, dù bị ai chỉ trích, cậu cũng có thể ngẩng cao đầu phản bác. Rằng thực tế và hư cấu là hai thứ hoàn toàn khác nhau.
Nhưng, chỉ hiểu được điều đó thôi thì vẫn chưa đủ.
Suy nghĩ. Kết cục tốt nhất cho cậu và Honoka là gì.
Đó có lẽ là— Kazuma phải thực sự yêu Honoka.
Không phải là thứ tình cảm mơ hồ như hiện tại. Giống như cách Honoka yêu Kazuma, Kazuma cũng phải biết trân trọng Honoka.
Không. Cậu phải làm được điều đó. Cậu nghĩ vậy.
Để làm được điều đó, cậu phải làm gì đây?
Vừa suy nghĩ, Kazuma vừa điều khiển chuột và nhấp vào một lựa chọn.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, màn hình game nhuốm một màu đỏ rực của hiệu ứng máu.
「A...!」
Cái gọi là bad end chết ngay lập tức. Nhìn màn hình tối đen, Kazuma chán nản buông xuôi.
(Uầy, bấm nhầm rồi... Mình đang làm gì thế này, còn chưa lưu nữa chứ...)
Vì đây là một game ADV không có nhiều nhánh rẽ phức tạp, cậu đã định chơi một mạch đến cuối nên nghĩ không cần thiết phải lưu. Ai ngờ lại chọn nhầm một cách ngớ ngẩn như vậy.
(Đành chịu... Chơi lại từ đầu vậy...)
Vừa thở dài, cậu vừa mở menu để quay lại màn hình chính, và
Bất chợt, tay cậu dừng lại.
(...........A.)
Mắt cậu dán chặt vào một mục được hiển thị trên màn hình. Cậu lặp lại dòng suy nghĩ vừa rồi một lần nữa.
(...Ra là vậy.)
Cuối cùng cậu cũng hiểu ra. Bây giờ mình nên làm gì.
Quyết tâm đã định, Kazuma tắt máy tính và đứng dậy.
Không biết từ lúc nào, bên kia rèm cửa đã có hơi thở của buổi sáng.
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, cuối cùng cũng sắp bắt đầu.
◆◆◆
『Chủ đề: Chào buổi sáng
Nhắn tin sớm thế này, nếu làm cậu thức giấc thì tớ xin lỗi nhé.
Cảm ơn vì tin nhắn hôm trước.
Được nghe cậu nói ‘muốn gặp’, tớ đã vui lắm.
Thực ra tớ cũng muốn dành ngày hôm nay để ở bên Misaki-san.
Nếu được, cậu có thể đến chỗ hẹn mọi khi bây giờ được không?
Chắc cậu cũng cần chuẩn bị nên không cần đến ngay đâu.
Nếu được thì nhắn lại cho tớ nhé.
Tớ sẽ đợi.』
Cậu đợi đến chín giờ sáng rồi mới gửi tin nhắn cho Honoka. Cậu nghĩ có lẽ cô ấy vẫn đang ngủ vì là ngày nghỉ, nhưng lại nhận được hồi âm ngay lập tức. Điểm này đúng là phong cách của cô học sinh ưu tú.
『Chủ đề: Re: Chào buổi sáng
Đến ngau.』
「Không vội đến thế chứ!」
Có vẻ như cô ấy định gõ ‘đến ngay đây’. Đối với Honoka, người luôn gửi những tin nhắn lịch sự, thì đây là một sai sót hiếm thấy. Điều đó có nghĩa là cô ấy đã vội vã đến mức nào.
(Khoan, không phải lúc để bắt bẻ. Mình cũng phải đi thôi...!)
Chỉ riêng hôm nay, cậu tuyệt đối không được phép phạm phải sai lầm ngớ ngẩn là đi muộn.
Vốn dĩ, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để có thể đi bất cứ lúc nào nhận được liên lạc từ Honoka. Cậu lập tức xỏ giày, tay nắm lấy tay nắm cửa chính.
「Ừm~? Bé Kaz đi ra ngoài à~?」
「A, là chị à.」
Quay lại, cậu thấy Kazuha vừa từ trên lầu đi xuống. Tóc tai bù xù vì vừa ngủ dậy, có vẻ như cô ấy mới thức.
「Xin lỗi chị nhé. Hôm nay có lẽ em sẽ không về cho đến chiều tối, bữa trưa chị tự lo nhé.」
「...Hừm. Vậy à, chị hiểu rồi. Đi cẩn thận nhé, bé Kaz.」
Sau khi nhìn chằm chằm vào mặt Kazuma, Kazuha nở một nụ cười đầy ẩn ý.
「Cố lên nhé, bé Kaz! Cố lên!」
「Thôi mấy cái đó đi! Ngượng chết đi được!」
Được chị gái giơ ngón tay cái tiễn đưa, Kazuma rời khỏi nhà với cảm giác hơi ngượng ngùng.
◆◆◆
Nhờ ra khỏi nhà ngay lập tức, người đến điểm hẹn trước là Kazuma.
「Được rồi.」
Tạm thời, mọi chuyện đến đây đều suôn sẻ.
Phần còn lại là sau khi Honoka đến.
(...Sao tự dưng lại thấy hồi hộp thế này...)
Dù đã suy nghĩ kỹ càng và quyết định rằng ‘chỉ có cách này thôi’, nhưng thành thật mà nói, cậu không tự tin liệu mọi chuyện có suôn sẻ hay không.
Trong lúc đó, cuối cùng Honoka cũng đã đến.
「Odagiri-kun...!」
Mái tóc óng ả tung bay, Honoka gắng sức chạy tới. Dù không cần phải vội đến thế, nhưng ngược lại, việc cô ấy lại hết mình vì một người như cậu khiến cậu cảm thấy vô cùng vui sướng.
「Chào buổi sáng, Misaki-san. Xin lỗi vì đã đột ngột gọi cậu ra nhé.」
「Không sao đâu, vì tớ cũng muốn gặp Odagiri-kun mà...」
Ngay sau khi nói câu đó, vẻ mặt của Honoka thoáng một chút u sầu. Một khuôn mặt đầy lo lắng.
「...Thực ra, khi nhận được tin nhắn của Odagiri-kun. Thay vì vui mừng, tớ lại cảm thấy nhẹ nhõm trước tiên.」
「Nhẹ nhõm?」
「Bởi vì... trước kỳ nghỉ, lúc gọi điện... Odagiri-kun có vẻ như, không muốn gặp tớ lắm...」
「...Chuyện đó, tớ xin lỗi.」
Cũng không có ích gì nếu che đậy, cậu thẳng thắn cúi đầu. Thực tế là Kazuma đã tránh mặt Honoka. Và thái độ đó của cậu đã làm tổn thương cô ấy.
「...Vậy thì, quả nhiên là...」
「Nhưng mà, đó không phải là lỗi của Misaki-san đâu. Chỉ là, tớ đã tự mình suy nghĩ vẩn vơ mà thôi... Cho nên hôm nay, tớ gọi cậu ra là để xin lỗi.」
「...Xin lỗi?」
Honoka chớp mắt, vẻ mặt đầy thắc mắc.
Nhìn thẳng vào cô gái như vậy, Kazuma cất lời. Dù trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu vẫn cố gắng nói một mạch đến cuối cùng mà không vấp.
「Misaki-san. Xin hãy hẹn hò với tớ.」
Bên ngoài cố gắng tỏ ra thật sảng khoái, bên trong thì hồi hộp muốn chết, Kazuma từ từ đưa tay ra.
Đối diện cậu, Honoka ngơ ngác, lại chớp mắt.
Nhưng rồi ngay lập tức. Cô đặt tay mình lên tay cậu, và nở một nụ cười rạng rỡ.
「...Vâng. Rất vui lòng ạ.」
「...Ừ. Đi thôi.」
Cậu nhẹ nhàng nắm lấy tay Honoka, và từ từ bước đi.
Buổi hẹn hò thứ ba với Honoka, đã bắt đầu.
◆◆◆
「...Ở đây.」
「Ừ. Misaki-san, mỗi lần đi qua đây, cậu đều để ý đến quán này đúng không? Nên hôm nay, chúng ta vào thử nhé.」
Cùng với Honoka, Kazuma đã đến quán cà phê đó.
Dù là buổi sáng ngày lễ, nhưng trên cửa vẫn treo tấm biển ‘MỞ CỬA’. Cậu đã biết ngày và giờ mở cửa của quán qua những lần đi ngang qua.
...Không. Nói chính xác thì không phải là vô tình.
Vì cậu đã nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ mời Honoka. Vì thế, cậu đã ghi nhớ.
Cậu mở cánh cửa gỗ, nhẹ nhàng nhìn vào bên trong.
Ánh sáng trong quán được điều chỉnh vừa phải, giai điệu piano êm dịu vang lên. Có lẽ vì quán mới mở nên không có khách. Bầu không khí yên tĩnh đúng chất một quán cà phê, nhưng phải thừa nhận rằng nó hơi khó để học sinh cấp ba có thể thoải mái bước vào.
Tuy nhiên, đã đến đây rồi thì không thể lùi bước. Quyết tâm, Kazuma thúc giục Honoka vào trong—.
「Xin chào quý khách.」
「Oái!?」
Bị gọi bất ngờ, cậu suýt nữa thì ngã ngửa.
「Thật thất lễ quá. Tôi đã làm cậu giật mình rồi sao?」
Người đàn ông lớn tuổi mặc tạp dề nói vậy rồi hiền từ cười. Có lẽ ông ấy là chủ quán.
「Nhưng mà, có những vị khách trẻ tuổi thế này thật là hiếm. Quán này tuy ở gần trường học nhưng lại không có nhiều học sinh ghé qua. Có lẽ với học sinh cấp ba thì quán cà phê hơi khó vào chăng.」
「À, ờ, ừm, chuyện đó.」
「A, xin lỗi. Tôi lại lỡ tán gẫu rồi. Mời hai vị cứ tự nhiên chọn chỗ ngồi. Tôi sẽ mang nước và thực đơn ra ngay.」
Phớt lờ Kazuma đang ấp úng, ông chủ quay trở lại sau quầy.
「...Ông ấy đã mời rồi. Chúng ta ngồi đi, Odagiri-kun.」
「Ừ, ừm.」
Dù đã tỏ ra thảm hại ngay từ đầu, nhưng thôi kệ. Màn chính bắt đầu từ đây.
「Mời quý khách. Đây là thực đơn của quán chúng tôi.」
「A... x-xin lỗi ạ.」
Ngay khi Kazuma và Honoka ngồi xuống, chủ quán đã mang thực đơn đến.
Nhận lấy nó và định mở ra ngay lập tức— Kazuma nhận ra một điều quan trọng.
「A! M-Misaki-san! Cậu ăn sáng lúc mấy giờ!?」
「Khoảng bảy giờ.」
「...Bây giờ cậu có đói không?」
「.........Cái đó, nếu nói là đói, thì cũng không phải là không.」
Không hiểu sao, ánh mắt của Honoka lại lảng đi một cách không tự nhiên. Cách nói loanh quanh của cô cũng có vẻ hiếm thấy.
Dù có chút bận tâm, nhưng vấn đề quan trọng hơn là ‘nếu nói là đói thì cũng không phải là không’ của Honoka cụ thể là chỉ mức độ đói nào.
(...Không, nhưng mà, cuối cùng thì chỉ cần mình cố gắng là được. Sẽ ổn thôi, chắc là...)
Gạt bỏ sự do dự, Kazuma ngước nhìn ông chủ đang đứng bên cạnh.
「Cho cháu xin lỗi. Cháu muốn gọi món ‘Đặc biệt của tháng’ ghi trên tấm bảng đen ở ngoài ạ.」
Bên kia bàn, cậu nghe thấy tiếng Honoka nuốt nước bọt.
「Ồ, thật vui quá. Món đó là tác phẩm tâm đắc của tôi, nhưng lại không có nhiều người gọi.」
「À, là pancake đúng không ạ?」
「Vâng. Năm tầng bánh với ba loại topping là kem tươi, trái cây theo mùa và kem. Tất nhiên, si-rô cây phong thì có thể dùng thoải mái, nên cứ tự nhiên rưới bao nhiêu tùy thích nhé.」
「...Cậu nghe rồi chứ. Misaki-san.」
Khi cậu gọi, Honoka đang chăm chú nghe ông chủ giải thích liền giật mình mở to mắt.
「Vậy cho cháu một suất đó ạ.」
「Xin vui lòng chờ một chút.」
「Misaki-san thì sao? Có gọi gì khác không? Hôm nay tớ mời, nên muốn ăn gì thì cứ nói nhé.」
「À, ừm, tớ thì...」
Honoka rõ ràng là đang luống cuống. Dường như đầu óc cô chưa theo kịp được diễn biến bất ngờ này.
Hơi kỳ lạ. Thường thì người luống cuống là Kazuma, nhưng hôm nay vai trò đã hoàn toàn đảo ngược.
「Vậy, trước mắt là một phần pancake đặc biệt. Tôi sẽ để thực đơn ở đây, nếu cần gì thì cứ gọi nhé.」
「Vâng. Cháu cảm ơn ạ.」
「Chúc quý khách ngon miệng.」
Ngay khi ông chủ lui vào bếp, Honoka liền lên tiếng.
「O-Odagiri-kun.」
「A, cậu chọn được món muốn ăn rồi à?」
「K-không phải... tại sao...」
「Tại saoって?」
「...Tại sao, cậu lại biết món, tớ muốn ăn.」
Giọng cô hỏi "biết được?" nhỏ đến mức như sắp tan biến. Gương mặt hơi cúi xuống. Đôi má cô hơi ửng hồng.
「Thì tại vì, Misaki-san, mỗi lần đi qua quán này đều nhìn tấm bảng đen đó mà.」
「...Cậu đã nhận ra sao?」
「Thì... dù gì tớ cũng là bạn trai của Misaki-san mà.」
Cậu định nói đùa, nhưng ngay lập tức lại hối hận vì đã nói những lời không đâu. Bởi vì nghe xong, mặt Honoka đỏ bừng lên.
Tất nhiên, Kazuma cũng ngượng chín cả mặt, và hai người cùng cúi gằm mặt đỏ bừng.
「À, ừm... không, không biết nó sẽ thế nào nhỉ. Món pancake đặc biệt ấy.」
「Năm, tầng lận, người của quán vừa nói.」
「A, à phải rồi nhỉ... n-ngon thì tốt nhỉ.」
「Đ-đúng vậy. Ngon thì là chuyện tốt mà.」
「Đ-đúng thế! Mong chờ quá nhỉ!」
Tuy nhiên, năm tầng bánh thì chắc chắn là một lượng khá lớn. Vì được đặt tên là ‘Đặc biệt’ nên cũng là điều dễ hiểu, nhưng liệu họ có ăn hết được không đây?
(Thôi thì, là pancake mà. Hơn nữa, ở một quán nhỏ như thế này, chắc sẽ không có thứ gì quá kinh khủng đâu nhỉ.)
—Ai dè?
「Xin lỗi đã để quý khách chờ lâu. Đây là món quý khách đã gọi, ‘Pancake đặc biệt của tháng’.」
Cùng với giọng nói hiền từ của ông chủ, một thứ gì đó khổng lồ "rầm!" một tiếng đáp xuống trước mặt Kazuma.
「............Không thể nào.」
Sững sờ, Kazuma ngước nhìn ‘ngọn núi’ pancake đang chất chồng trước mặt.
Đường kính của những chiếc pancake được nướng phồng xốp, nóng hổi vừa bằng một chiếc chảo lớn. Độ dày của mỗi chiếc cũng không tầm thường, phải hơn năm centimet. Năm chiếc bánh như vậy chồng lên nhau, quả thực là một cảnh tượng ngoạn mục.
Và trên đỉnh ngọn núi đó, là ba vị anh hùng kem tươi, trái cây, và kem cũng được chất cao như núi. Si-rô cây phong được cho là rưới thoải mái, đáng sợ thay, lại được đựng trong một bình gốm.
「............」
「Vậy, mời quý khách ngon miệng.」
Với vẻ mặt hiền từ không hề thay đổi, ông chủ quay lại quầy và bắt đầu lau ly.
(...Ăn nổi không? Cái này.)
Không thể nào. Bất khả thi. Đối với một nhân vật phụ vô danh như Kazuma, thử thách này quá sức chịu đựng.
Honoka đang có biểu cảm gì nhỉ. Có phải cô ấy cũng đang sững sờ, hay là đang trách móc Kazuma vì đã thiếu suy nghĩ mà gọi một món như thế này. Bị tháp pancake che khuất, từ phía này cậu hoàn toàn không thể nhìn thấy vẻ mặt của cô.
「M-Misaki-san...」
Kazuma rón rén nhìn sang phía đối diện.
Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, mắt cậu mở to.
(Hả...?)
Đôi mắt của Honoka khi nhìn vào núi pancake đang chất chồng, lấp lánh.
Lấp la lấp lánh. Trông cô thật vui vẻ, thật hạnh phúc. Đôi má trắng ngần ửng hồng vì phấn khích, và nếu nhìn kỹ, cô còn đang nhúc nhích như thể muốn ăn ngay lập tức.
Khác với vẻ mặt vô cảm thường ngày.
Cũng khác với gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Đó là biểu cảm của ‘Misaki Honoka’ mà Kazuma lần đầu tiên được thấy.
「Ừm... Misaki-san?」
Cậu nhẹ nhàng cất tiếng gọi, nhưng ánh mắt của Honoka vẫn dán chặt vào chiếc bánh pancake trước mặt không hề lay chuyển.
「...Odagiri-kun.」
「Hả?」
「Cái này... tớ ăn được không?」
「Tất nhiên là được rồi, nhưng mà...」
Trước khi cậu kịp hỏi lại ‘ăn nổi không?’, Honoka đã lao vào chinh phục ngọn núi pancake.
「A~m... ưm.」
Cô khéo léo cắt một góc của ngọn núi, ăn một miếng cùng với topping. Một miếng bánh to bằng lòng bàn tay biến mất trong miệng cô trong nháy mắt, khiến cậu không khỏi dụi mắt.
「Ừm... ngon quá, măm... nhăm...」
Với đôi má phồng lên như một chú hamster, Honoka say sưa thưởng thức pancake một cách vô tư. Với một vẻ mặt hạnh phúc tột cùng.
Ăn xong một miếng, cô lại tiếp tục ngay miếng khác không ngừng nghỉ. Mỗi khi tay và miệng Honoka cử động, ngọn núi tưởng chừng như khổng lồ lại nhỏ đi một cách nhanh chóng.
「G-ghê thật đấy nhỉ... Misaki-san.」
Cậu bất giác lẩm bẩm, và đôi tay vốn không ngừng nghỉ của cô bỗng khựng lại.
「A...!」
Cạch, cô đánh rơi chiếc nĩa, và vội vàng đưa tay lên che miệng. Có lẽ để nuốt thứ đang ngậm trong miệng, má cô cử động liên tục.
「K-không cần vội đâu! Này, nước này.」
Gật gật đầu, Honoka nhận lấy cốc nước.
Uống nước xong, lại nhai thêm một chút, cuối cùng cô mới bắt đầu nói được.
「X-xin lỗi... T-tớ, lỡ...」
「Hả? Không... không có gì phải xin lỗi cả. Vốn dĩ tớ gọi món này là để cho Misaki-san ăn mà.」
「...Không phải, thế.」
Honoka cúi đầu thu mình lại, có vẻ khó nói.
「...Không, không dễ thương, phải không? Một cô gái, ham ăn như vậy...」
「Vậy sao? Tớ thì lại thích đấy chứ. Tùy vào tính cách thường ngày của nhân vật nữa, nhưng thường thì nó sẽ tạo ra một sự tương phản rất dễ thương.」
Nữ chính có tính cách ham ăn thì cũng không hiếm. Nào là vua hiệp sĩ, nào là quân thần-chan, nào là một tàu sân bay nào đó.
Thế nhưng, ngay khi nghe lời nói của Kazuma, Honoka liền ngẩng phắt đầu lên như bị giật điện.
「Hả...?」
Khuôn mặt đang mở to mắt đó, dần dần đỏ ửng lên.
Nhìn thấy phản ứng đó, Kazuma cuối cùng cũng nhận ra mình vừa nói gì.
「Á!? K-không, vừa rồi tớ không nói về Misaki-san mà là nói về thế giới 2D...! A nhưng mà, không phải ý tớ là Misaki-san không dễ thương đâu nhé!」
Cậu cố gắng giải thích, nhưng lại không biết phải giải thích cái gì, nên giữa chừng đã nói năng lung tung. Trong khi đó, Honoka vẫn im lặng với khuôn mặt đỏ bừng. Ở quầy, ông chủ quán đang làm vẻ mặt như "tuổi trẻ thật tốt quá nhỉ".
「Ừm... xin lỗi nhé...」
「...Không sao đâu. .........Odagiri-kun.」
「Hả? G-gì vậy?」
「...Ăn tiếp. Được không?」
Rụt rè, với ánh mắt ngước lên đầy e dè, Honoka nhìn vào mặt Kazuma. Trong lúc đó, mắt cô thỉnh thoảng lại liếc nhìn chiếc bánh pancake như thể không thể kìm lòng được nữa.
Nhìn thấy cảnh đó, khóe miệng cậu bất giác giãn ra.
「Ừ, cứ tự nhiên. Không cần để ý đến tớ đâu, Misaki-san cứ ăn bao nhiêu tùy thích đi.」
Pancake trông có vẻ ngon thật, nhưng dù không được ăn một miếng nào, chỉ cần được nhìn thấy vẻ mặt này của Honoka thôi cũng đã đủ rồi. ...Đằng nào thì cậu cũng không nghĩ mình có thể ăn hết được.
Cậu đã nghĩ vậy, nhưng,
「Như vậy không được đâu.」
「Hả?」
「Một mình ăn hết đồ ngon là một việc tuyệt đối không được làm. ...Mời cậu. Odagiri-kun cũng đừng ngại mà ăn đi.」
Nói nhanh như chớp, Honoka liền lấy một phần pancake đã cắt ra đĩa và đặt "bịch!" một tiếng trước mặt Kazuma. Hơn nữa, trên đó, cô còn chất thêm không biết bao nhiêu là topping kem tươi đặc quánh và kem đã chảy ra.
「À, này, Misaki-sa...」
「Vậy thì, mời cả nhà ăn cơm.」
Không hề để ý đến Kazuma đang co giật khóe miệng, Honoka lại bắt đầu ăn pancake ngon lành.
Tuy nhiên, khác với lúc nãy ăn một cách say sưa, lần này trong khi ăn, cô thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía Kazuma.
Một vẻ mặt hạnh phúc rõ ràng, như đang mong đợi điều gì đó.
「.........」
Cảm nhận một giọt mồ hôi chảy dọc sống lưng, Kazuma cầm lấy chiếc nĩa.
「...Ngon quá nhỉ.」
「Ừm... đúng vậy... Nếu nói là có ngon hay không, thì quả thực là rất ngon, nhưng mà...」
Dù sao đi nữa, tôi thấy thật may mắn vì cái dạ dày của mình đã không bục ra.
Thanh toán xong và rời khỏi quán, tôi xem lại giờ. Gần mười hai giờ. Vẫn còn quá sớm để kết thúc một buổi hẹn hò.
「Nè, Misaki-san. Sau vụ này thì──」
「Odagiri-kun.」
「Ể?」
「Sắp đến giờ ăn trưa rồi nhỉ?」
「Ể...」
Đúng là về mặt thời gian thì đúng là giờ ăn trưa thật.
Nhưng sao thế này. Cái dự cảm chẳng lành này.
「Ơ, ờm, Misaki-san...?」
「Odagiri-kun... Tớ ấy nhé. Tớ có một nơi muốn đi cùng với cậu.」
Nhuộm hồng đôi má như thể đang ngượng ngùng, Honoka ngước nhìn Kazuma. Một cử chỉ tựa như đang làm nũng.
「Nếu được thì... cậu đi cùng tớ thêm một chút nữa nhé?」
Honoka nhìn chằm chằm Kazuma bằng đôi mắt ngập tràn mong đợi.
Gần mười hai giờ trưa.
Buổi hẹn hò, chỉ vừa, mới bắt đầu.
◆◆◆
「...Odagiri-kun.」
「Ưm... Chờ, chờ đã Misaki-san... Tớ, tớ không ăn nổi nữa đâu... oẹ...」
「...Odagiri-kun. Dậy đi thôi.」
「...Hở?」
Ngay khoảnh khắc thốt lên, mí mắt cậu bật mở.
Một công viên trẻ em nhỏ nhắn nhuốm màu hoàng hôn. Nằm dài trên chiếc ghế băng ở một góc công viên, Kazuma chớp chớp mắt.
(Hử...? Sao mình lại ở chỗ này...?)
Cơn buồn ngủ vẫn chưa tan khiến đầu óc cậu mơ màng, rồi giọng nói của Honoka vang lên ngay bên cạnh.
「...Cậu tỉnh rồi à?」
「Ể...? Mi, Misaki-san...?」
Những ngón tay nhẹ nhàng chạm lên trán cậu, Honoka ghé sát mặt nhìn Kazuma từ ngay phía trên.
Và rồi, bên dưới đầu của Kazuma đang nằm, là một thứ gì đó cực kỳ mềm mại.
「Oái!? X-x-x-xin l── Oẹ...!」
Khoảnh khắc nhận ra mình đang gối đầu lên đùi cô và bật dậy, một cảm giác khó chịu như thể dạ dày bị đè nén ập đến, khiến Kazuma phải bịt miệng lại.
「Dạ, dạ dày... Nặng bụng quá...」
Cảm giác như thể mọi ngóc ngách trong nội tạng đều bị nhét căng cứng. Hoàn toàn là do ăn quá nhiều.
「X-xin lỗi Misaki-san... Tớ, tớ ngủ quên mất... Ợ...」
「Không sao đâu. ...Thật ra, cậu bị thiếu ngủ đúng không? Tớ thấy có quầng thâm dưới mắt cậu mà.」
Honoka ngồi xuống bên cạnh và nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cho cậu.
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Honoka đã kéo Kazuma đi hết chuyến tàu này đến chuyến tàu khác, hướng đến một quán ramen quen thuộc của cô.
Quán đó dường như là nơi cô thường lui tới cùng gia đình từ khi còn nhỏ. Vợ chồng chủ quán đối xử với Honoka như con gái ruột, và Honoka cũng tỏ ra thân mật, gần gũi hơn thường lệ trước mặt hai người họ.
Và rồi, tại quán ramen đó, Honoka đã ăn một tô ramen gọi là ‘cơm trưa’, rồi xử lý sạch sẽ không chừa một hạt cơm rang nào mà bà chủ quán cho thêm. Cái cách cô ăn ấn tượng đến mức, ngay khi cô vừa ăn xong, những vị khách có mặt ở đó đã vỗ tay hoan hô.
Nhưng, cơn thèm ăn của Honoka vẫn chưa dừng lại ở đó. Rời quán ramen, hai người họ đi thẳng đến một quán mì soba, ghé qua một tiệm bánh ngọt Nhật Bản, rồi đi hết quán bánh kem này đến quán bánh mì khác.
Tất cả đều là những cửa hàng yêu thích mà Honoka thường xuyên ghé qua.
Quả thật, những món mà cô gợi ý đều ngon đến kinh ngạc, khiến Kazuma thậm chí còn cảm động nữa.
Nhưng vốn dĩ, cái dạ dày của Kazuma đã gần đến giới hạn ngay từ món bánh kếp đầu tiên, nên nó hoàn toàn không đủ sức để theo kịp hành trình ẩm thực này.
Cuối cùng, vì Kazuma không thể đi nổi nữa do ăn quá no, hai người đã quyết định nghỉ chân tại công viên này.
Và rồi, do thiếu ngủ và quá no, Kazuma đã thiếp đi lúc nào không hay.
「Nhưng mà... cậu không cần phải cố ăn giống tớ đâu.」
「Ừm... đúng là vậy thật nhưng mà...」
Thực ra, giữa chừng Honoka đã nhận ra Kazuma no căng bụng và đã nhiều lần bảo cậu không cần phải cố. Thậm chí cô còn đề nghị về nhà.
Thế nhưng, người khăng khăng đòi đi tiếp, ăn tiếp lại chính là Kazuma.
Lý do là──.
「Nhưng mà. Tớ cũng muốn biết... về những điều mà Misaki-san trân trọng.」
Những gì Honoka đã làm cho Kazuma cho đến nay, lần này đến lượt cậu làm. Đó chính là “mục tiêu” mà Kazuma đã đặt ra cho buổi hẹn hò hôm nay.
Khi Honoka nói muốn cùng chơi eroge, Kazuma đã rất vui. Vì vậy, lần này cậu cũng muốn Honoka vui như thế. Để làm được điều đó, cậu nghĩ không thể chỉ đơn thuần là đi dạo qua các cửa hàng rồi thôi.
Suy nghĩ đó của Kazuma dường như đã được truyền đến Honoka. Cô hơi nheo mắt lại, rồi thì thầm.
「...Cảm ơn cậu. Odagiri-kun.」
「...Ừm. Nếu cậu vui thì tớ cũng vui.」
Nghe những lời của Kazuma, nụ cười của Honoka lại càng thêm sâu.
Một biểu cảm dịu dàng, tuy nhạt nhòa nhưng tựa như một nụ hoa vừa hé nở. Đó là gương mặt mà cô, một người luôn lạnh lùng trước mặt người khác, chỉ thể hiện trước mặt Kazuma.
...Có lẽ, đã đến lúc phải nói ra rồi. Nghĩ vậy, Kazuma lặng lẽ sửa lại tư thế.
「...Misaki-san.」
Cậu gọi tên cô rồi đứng dậy. Vòng ra đứng đối diện Honoka, cậu nhìn thẳng vào mặt cô.
Dường như đã cảm nhận được điều gì đó từ vẻ mặt của Kazuma, Honoka cũng đứng dậy theo.
「Misaki-san. Tớ có chuyện phải nói với cậu.」
「...Chuyện gì?」
「──Cho đến giờ, xin lỗi cậu!」
Mạnh mẽ. Dồn hết tất cả sự chân thành, Kazuma cúi đầu thật sâu.
「...O-Odagiri-kun...?」
「Xin lỗi, Misaki-san. Vì đã luôn khiến cậu phải khó chịu.」
「...Cậu đang nói gì vậy?」
「Misaki-san, ngày xưa cậu từng bị quấy rối... vậy mà, lại bị tớ bắt chơi eroge có cảnh con gái bị ép làm những chuyện khiêu gợi, tớ nghĩ Misaki-san hẳn đã rất khó chịu. Ấy thế mà tớ, cho đến giờ vẫn không hề nhận ra mình đã làm cậu khó chịu. Vì vậy, xin lỗi. Thật sự, xin lỗi cậu.」
Vẫn cúi gằm mặt, cậu lặp đi lặp lại lời xin lỗi.
Cậu định sẽ không ngẩng đầu lên cho đến khi Honoka tha thứ. Thậm chí cậu có thể dập đầu xin lỗi cũng được. Bởi vì cậu nghĩ, mình đã làm một việc vô tâm đến mức đó với cô ấy.
「Nhưng mà, tớ mong cậu hãy nghe. Dù tớ sở hữu những eroge như thế, cậu có thể nghĩ bây giờ nói ra thì có ích gì... nhưng tớ thật sự không có suy nghĩ muốn làm những chuyện như vậy với con gái... với Misaki-san đâu. Có thể Misaki-san không hiểu rõ, nhưng với tớ, hư cấu hay ảo tưởng, nó hoàn toàn khác với thực tế... chính vì nó không phải thực tế, nên đôi khi tớ mới thử tưởng tượng ra, hay sao nhỉ...」
「...Tớ hiểu mà. Rằng Odagiri-kun là người như vậy. Bởi vì, lúc đó, Odagiri-kun đã cứu tớ.」
Chỉ cần vậy là đủ, Honoka nói với Kazuma.
Bất giác, khóe mắt cậu nóng lên. Kazuma đã hoài nghi chính bản thân mình, nhưng Honoka vẫn luôn thấu hiểu và tin tưởng cậu.
「...Đúng là, tớ có hơi nhớ lại chuyện cũ, và cảm thấy khó chịu một chút. Nhưng chỉ có vậy thôi. Chứ không phải tớ ghét việc chơi những game như thế.」
「...Misaki-san.」
Cậu từ từ ngẩng mặt lên. Khi ánh mắt của hai người gặp nhau, Honoka nở một nụ cười ngượng ngùng.
「Cho nên... chúng ta hãy chơi lại lần nữa nhé. Cùng nhau. Lần trước có hơi thất bại một chút, nhưng tớ sẽ cố gắng lại mà──」
「...Xin lỗi, Misaki-san. Trước đó, tớ có một điều muốn xác nhận... Misaki-san, cậu có thấy vui khi chơi eroge không?」
「Ể...?」
Honoka tròn mắt ngơ ngác. Như thể không hiểu tại sao cậu lại hỏi một câu như vậy.
「Chuyện đó... nhưng mà, không sao đâu. Chỉ cần được ở bên Odagiri-kun, tớ đã đủ vui rồi, nên cậu đừng bận tâm đến tớ, cứ làm theo những gì Odagiri-kun thích──」
「Không phải vậy đâu, Misaki-san.」
Ngắt lời Honoka, Kazuma hít một hơi thật sâu.
「...Nè, Misaki-san. Tớ ấy, tớ thích eroge.」
「Tớ biết──」
「Vì vậy, tớ đã luôn mong rằng, Misaki-san cũng sẽ thấy vui khi chơi eroge.」
Đó là suy nghĩ vẫn âm ỉ trong lòng Kazuma cho đến tận hôm nay.
Là ‘lòng thật’ mà cậu đã không nhận ra vì quá mải mê trong những ngày tháng bên ‘bạn gái’.
「Misaki-san. Cậu có nhớ lần đầu tiên chúng ta cùng nhau đến trường, tớ đã nói gì không? ‘Cái hay của eroge không chỉ nằm ở mỗi cảnh nóng’... Tớ không chơi eroge chỉ vì mục đích khiêu dâm.」
「Tớ nhớ, nhưng mà...」
「Lúc đó, tớ đã không thể diễn đạt tốt... nhưng mà, eroge ấy, nó thật sự rất thú vị. Phải nói sao nhỉ, tớ có cảm giác những người làm ra nó rất tự do... Theo cả nghĩa tốt và nghĩa xấu, nó là ‘bất cứ điều gì cũng có thể’. Cốt truyện, bối cảnh, nhân vật, cả bài hát chủ đề nữa... tớ cảm thấy như những người sản xuất đã tùy ý nhồi nhét tất cả ‘những gì họ cho là thú vị’ vào đó. Vì vậy, có những tựa game chiến đấu đậm chất chuunibyou, có những game mà cảnh máu me còn là chính hơn cả cảnh nóng, và cũng có những tác phẩm thuộc thể loại lăng욕 mà tớ thích nữa... những thứ đó tuy không được nhiều người đón nhận, nhưng chính vì thế, nó mới tạo ra những tác phẩm ‘chỉ có một trên đời’ mà phim ảnh, tiểu thuyết hay game console không thể nào bắt chước được... tớ nghĩ như vậy đó.」
...Nhưng có lẽ. Sự tuyệt vời đó, hẳn đã không thể chạm đến Honoka một cách trọn vẹn. Bởi vì cô ấy đã không hề nhắc đến bất cứ điều gì, từ cốt truyện, thế giới quan, nhân vật, diễn xuất của diễn viên lồng tiếng, cho đến bài hát mở đầu hay nhạc nền.
Chỉ đơn thuần là mô phỏng lại những tình huống trong các cảnh nóng của game.
Cậu không hề có ý định trách móc cô. Bởi vì, Kazuma đã cảm thấy vui trước những hành động đó của Honoka.
Nhưng, chính vì cứ đơn giản vui mừng như thế, mà cậu đã hoàn toàn quên mất một điều quan trọng đối với cả bản thân và cô ấy.
「Tớ biết Misaki-san đã rất cố gắng để gần gũi hơn với sở thích của tớ, và việc cậu nói muốn chơi eroge vì điều đó cũng làm tớ rất vui. Nhưng... nhưng mà! Đối với tớ eroge không phải là thứ như vậy! Nó không đơn thuần chỉ là một ‘cuốn catalogue các tình huống khiêu dâm’! Nó là một câu chuyện, một thế giới, một cuộc đời! Sở thích của tớ, hay lý tưởng của tớ, mấy thứ đó sao cũng được! Có những thông điệp quan trọng hơn thế rất nhiều được gói gọn trong eroge! Đã mất công chơi eroge mà chỉ nhìn vào phần nóng bỏng rồi bỏ qua tất cả những phần còn lại thì thật lãng phí! Cực kỳ lãng phí đó, Misaki-san!」
Honoka đứng sững sờ nhìn Kazuma đang thở hồng hộc.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt cô trở nên u ám đầy khó xử.
「À, ừm... xin lỗi cậu, Odagiri-kun. Tớ──」
「...Vì vậy tớ mới nhận ra. ‘Rằng mình cũng đã làm điều tương tự với Misaki-san’.」
「Ể...?」
Kazuma đối diện thẳng với ánh mắt ngạc nhiên của Honoka đang nhìn mình.
「Tớ cũng vậy, chỉ chăm chăm vào việc ‘được hẹn hò với Misaki-san’, cứ lâng lâng trên mây... mà hoàn toàn không nhìn vào chính con người của Misaki-san. Nếu đã hẹn hò... nếu đã trở thành ‘bạn trai’, thì tớ đã phải thích Misaki-san một cách nghiêm túc hơn nữa.」
Cách chơi eroge của Honoka, có thể nói là trích xuất cảnh. Giống như không chơi phần chính mà chỉ thưởng thức cảnh nóng trong chế độ hồi tưởng.
Nhưng, với cách đó, thì không thể nào hiểu được cái hay thực sự của eroge.
Phấn khích khi xem đoạn mở đầu, đau đầu với các lựa chọn, đôi khi lao vào một cái kết tệ bất ngờ, vật lộn với các phần SLG hay chiến đấu, để rồi nhận ra mình đã bị cuốn vào đó mà quên cả cốt truyện chính... nếu không chơi một cách tử tế từ đầu như vậy, thì sẽ chẳng thể cảm nhận được chút nào cái hay của tác phẩm hay sức hấp dẫn của nhân vật.
Và có lẽ, mối quan hệ giữa người với người cũng vậy.
Không được bỏ qua các giai đoạn ở giữa. Nếu không bắt đầu một cách đúng đắn từ phần mở đầu của cuộc gặp gỡ, thì có lẽ, sẽ không bao giờ có thể thực sự yêu một người.
Vào lúc được Honoka tỏ tình, vì quá vui sướng, Kazuma đã bỏ qua chặng đường đến đó. Cậu đã xem nhẹ công đoạn quan trọng nhất là chinh phục yêu cô ấy.
Vì vậy, hôm nay, Kazuma phải nói cho Honoka biết.
Để có thể đi đến một cái kết tương lai đúng đắn từ con đường quan hệ sai lầm này.
Dù cho điều đó... có đau lòng đến mức nào.
「...Misaki-san.」
Vừa dứt lời, Kazuma liền quỳ sụp xuống đất. Cậu chống tay, cúi đầu, và nói.
「──Xin lỗi cậu! Mình... mình chia tay đi!」
...Ngay khoảnh khắc đó, Honoka không nói một lời nào. Một sự tĩnh lặng hoàn toàn, đến cả tiếng thở cũng không nghe thấy.
Thế nhưng Kazuma biết rõ, cơ thể cô đang run lên vì sốc.
「Chia tay một lần... và rồi, tớ mong cậu hãy cho tớ bắt đầu lại từ đầu!」
Sáng nay, khi đang chơi eroge. Nhìn dòng chữ ‘Bắt đầu từ đầu’ hiển thị trên màn hình tiêu đề, Kazuma đã nhận ra. Đây chính là ‘lựa chọn’ mà mình phải chọn lúc này.
「Tớ biết là rất ích kỷ khi nói những lời này vào lúc này, sau khi cậu đã cất công tỏ tình và hết lòng vì tớ! Nhưng tớ không muốn cứ tiếp tục như thế này! Bởi vì tớ muốn có thể trân trọng Misaki-san theo đúng nghĩa thực sự của nó...!」
Có lẽ không cần phải chia tay. Có lẽ vẫn có thể tiếp tục hẹn hò với Honoka như hiện tại.
Nhưng, Kazuma nghĩ, như vậy thì không được.
Vì khi rời khỏi nhà, Kazuma đã quyết tâm.
Giống như Honoka đã hành xử như một nữ chính trong eroge.
Thì cậu cũng──sẽ trở thành nhân vật chính.
Nếu cứ tiếp tục hẹn hò với Honoka như thế này, những khác biệt nhỏ trong cảm xúc một ngày nào đó sẽ trở thành vết nứt, và sẽ phá hủy hoàn toàn mối quan hệ của họ. Giống như việc cứ cố chấp đi tiếp câu chuyện khi đã chọn sai lựa chọn, thì đích đến chỉ có thể là một cái kết tồi tệ.
Vì cậu nhất định không muốn một kết thúc như vậy.
Cho nên Kazuma cúi đầu sâu đến mức mặt gần chạm đất, và tiếp tục bày tỏ ý chí của mình.
──Sau một khoảng lặng dài, rất dài.
「...Nhưng. Dù vậy, tớ... không muốn...」
Honoka đã mất một lúc lâu mới có thể cất lời.
「Tớ... đã luôn muốn được thân thiết với Odagiri-kun. Vì vậy, khi được hẹn hò với cậu, tớ đã thật sự, rất vui... Vậy mà... vậy mà giờ lại kết thúc như thế này... chia tay, tớ không muốn chuyện đó... không muốn đâu...」
Lồng ngực cậu đau nhói không thể tả. Một cảm giác tội lỗi và hối hận vô biên.
Dù vậy, Kazuma vẫn cắn răng chịu đựng.
「Xin lỗi, Misaki-san! Tớ biết mình đã nói những lời ích kỷ, tớ thật sự có lỗi! Cậu cứ trách móc, cứ căm hận tớ cũng được...!」
「...Vậy thì, hứa với tớ, một điều thôi, được không?」
「...Ể?」
Cậu bất giác ngẩng đầu lên.
「Tớ đã hiểu rõ những gì Odagiri-kun muốn nói rồi... và cả việc, đó là vì cậu nghĩ cho tớ. Vì vậy... làm ơn. Tớ cũng muốn được bắt đầu lại từ đầu.」
Lặng lẽ cúi người xuống, Honoka nhẹ nhàng đưa ngón út ra trước mặt Kazuma. Lời ‘hứa’ được cất lên.
Kazuma gật đầu đáp lại, duỗi ngón út của mình ra,
──Và cứ như thế, Kazuma và Honoka đã trở lại làm bạn cùng lớp như xưa.