HIROTA no kanojo ga ore no motteru EROGE ni kyomi shinshin nandaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

184 2018

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

50 79

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

281 1374

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

352 11723

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

470 13561

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

37 448

Tập 01 - Chương 3

Ngày AIBIKI

Tiếng kim giây tích tắc sao mà nghe lớn đến lạ thường.

(Ưm...)

Sau bữa tối và tắm rửa, Kazuma vùi mình trong phòng riêng, khẽ rên rỉ.

Quần áo lôi ra từ tủ đang vương vãi khắp sàn và giường.

Cậu nên mặc gì cho buổi bán hàng đêm nay đây. Đã gần ba mươi phút trôi qua kể từ khi cậu bắt đầu trăn trở, nhưng vẫn chưa đi đến kết luận nào. Kazuma chỉ biết khoanh tay và tiếp tục rên rỉ.

Nếu chỉ đơn thuần là đến Akiba thì cậu đã không phải băn khoăn nhiều đến thế, nhưng hôm nay cậu còn có nhiệm vụ mua eroge. Nếu vậy thì không thể ăn mặc quá trẻ con được. Dù Yuna đã bảo không cần lo bị hỏi tuổi, nhưng vẫn có khả năng vạn nhất xảy ra.

Và quan trọng hơn cả──buổi mua sắm hôm nay còn có cả Honoka đi cùng.

Thế thì lại càng không thể ăn mặc xuề xòa được.

(Đây... có được tính là hẹn hò không nhỉ?)

Dĩ nhiên là hẹn hò rồi.

Bởi vì đây là một buổi ra ngoài cùng bạn gái. Lại còn là hai đứa riêng tư vào đêm khuya nữa chứ.

Dù cho điểm đến là Akiba, dù cho mục đích là đi mua eroge đi chăng nữa. Thì hẹn hò vẫn cứ là hẹn hò.

(Hẹn hò đầu tiên... Buổi hẹn hò đầu tiên với Misaki-san.)

Nghĩ đến đây, Kazuma lại thấy bồn chồn không yên, cứ đứng lên ngồi xuống một cách vô nghĩa.

(Đ-Đầu tiên là quần áo...! Phải quyết định mặc bộ nào đã...!)

Thế nhưng, Kazuma chẳng có chút kiến thức hay gu thẩm mỹ nào về việc phối đồ cả.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu chọn bộ quần áo mà Ruri đã ép cậu mua khi bị lôi đi mua sắm cùng cô ấy trước đây.

Lúc đó cậu đã thấy bất mãn「Tại sao mình lại phải mua món đồ đắt tiền thế này...」, nhưng không ngờ nó lại có ích theo cách này. Có một cô bạn thuở nhỏ là dân riajuu cũng tốt thật. Lần sau có dịp, phải khao cô ấy cái gì đó để cảm ơn mới được.

(Tiếp theo là, ừm, mình nên làm gì nữa đây...?)

Cậu thử tìm kiếm với từ khóa『bán hàng đêm khuya』,『hẹn hò』nhưng chẳng tìm thấy thông tin hữu ích nào cả. Thời gian cứ thế trôi đi, giờ xuất phát đang ngày một đến gần.

(Aaa, chết rồi, sắp trễ giờ mất...!)

Cuối cùng, Kazuma đành vội vàng sửa soạn mà không có chút chuẩn bị tinh thần nào.

◆◆◆

Khi nói với Kazuha rằng mình sẽ đi bán hàng đêm khuya, cậu liền bị chị ấy dúi thêm việc vặt cùng với tiền,「Vậy thì mua luôn phần của chị nhé」.

Cậu đã nói với bố mẹ là,「Con đến nhà senpai vì có việc ở câu lạc bộ」. Nếu có chuyện gì xảy ra, Kazuha sẽ tìm cách nói dối giúp cậu.

Và thế là, vào lúc mười giờ tối, khi đêm đã về khuya. Kazuma rời khỏi nhà.

Mới chỉ ra khỏi nhà thôi mà tim cậu đã đập thình thịch rồi. Cậu vừa lo không biết có mua được đồ thuận lợi không, lại càng lo hơn về việc buổi hẹn hò có suôn sẻ hay không.

Ngay lúc đang mải mê suy nghĩ.

「Oái!?」

Chiếc điện thoại trong túi bỗng dưng rung lên, khiến cậu giật mình trong giây lát.

(Điện thoại? Ai gọi giờ này nhỉ...)

Cậu đã nghĩ có lẽ là Honoka, hoặc là Hội trưởng, nhưng cái tên hiện trên màn hình lại khá bất ngờ.

(Từ Ruri?)

Theo phản xạ, cậu ngước nhìn ngôi nhà đối diện──nhà của Ruri, và bắt gặp ánh mắt của cô bạn thuở nhỏ đang nhìn xuống từ cửa sổ phòng cô. Có vẻ như cô vừa tắm xong, Ruri mặc một bộ pyjama, trên mái tóc ướt còn vắt một chiếc khăn.

「...A-Alô」

『Ừm, alô. Ruri đây』

「Ờ, ừm」

Một tay cầm điện thoại, hai người vẫy tay chào nhau qua cửa sổ. Một khung cảnh thật kỳ quặc.

「Ừm... mà sao thế. Có chuyện gì à?」

『Cũng không hẳn là có chuyện. Chỉ là tớ thắc mắc cậu định đi đâu vào giờ này thôi. À, với lại nếu cậu có đi cửa hàng tiện lợi thì mua cho tớ ít bánh kẹo với』

「Xin lỗi nhưng tớ không đến cửa hàng tiện lợi... Tớ định đến Akiba một chuyến」

『Hả!? Akiba!? Akiba là Akihabara đúng không? Giờ này mà đi á!?』

「Ừm...」

『Một mình!?』

「──」

Câu hỏi đó có lẽ chẳng có ẩn ý gì, nhưng Kazuma bất giác nghẹn lời.

Nhưng Ruri dường như không nhận ra. Với vẻ kinh ngạc──hay đúng hơn là có chút hốt hoảng, cô vẫn tiếp tục nói liến thoắng.

『Ê, nhưng mà đã hơn mười giờ rồi đó! Cậu đi làm gì vào giờ này chứ!? Các cửa hàng cũng đóng cửa hết rồi còn gì!』

「Có đợt bán game đêm khuya ấy mà」

Sau khi giải thích rằng cậu được Hội trưởng nhờ mua đồ, Ruri bỗng tỏ ra lo lắng.

『Ê, nhưng mà... tớ không rành lắm, nhưng nghe nói ở Akiba có nhiều cửa hàng kỳ quặc, với lại nhiều người kỳ quặc lắm đúng không? Có sao thật không đấy?』

「Cậu có thành kiến gì với Akiba thế hả!」

Nếu『người kỳ quặc』mà Ruri nói có nghĩa là những người chơi eroge, thì đêm nay chắc chắn sẽ có cả đống người kéo đến. Bao gồm cả Kazuma.

「Tóm lại là không sao đâu mà. Chắc là xong trước chuyến tàu cuối cùng thôi」

『Thật không? ...Hay để tớ đi cùng cho nhé?』

「Hả!?」

Lời đề nghị bất ngờ khiến cậu vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt.

Nếu Ruri đi cùng, cô ấy sẽ biết chuyện cậu hẹn gặp Honoka──biết rằng hai người đã hẹn gặp riêng vào giờ này. Cậu đang giấu chuyện hẹn hò, nên chuyện này không ổn chút nào. Rất không ổn.

「K-Không cần đâu! Một mình tớ ổn thật mà, cậu cứ ngoan ngoãn đi ngủ đi! Xong việc tớ sẽ nhắn tin cho!」

『À, này, Kazuma──!』

Cậu ngắt máy, mặc kệ tiếng cô vẫn còn đang la lối gì đó.

Nhìn đồng hồ, cậu đã trễ hơn giờ dự định khởi hành khá nhiều. Thế này thì có lẽ không kịp giờ hẹn mất.

「Oái, chết rồi...!」

Vội vàng nhét điện thoại vào túi, cậu chạy hết tốc lực về phía nhà ga.

Phía sau lưng,

「──Nàaaaày! Nhớ cẩn thận đấy nhé! Dù có được dụ là mua game cho thì cũng không được đi theo người lạ đâu đấy!」

「...Này! Nghĩ đến hàng xóm láng giềng một chút đi!」

Tiếng cô bạn thuở nhỏ vọng ra từ cửa sổ vang vọng khắp khu dân cư yên tĩnh về đêm.

◆◆◆

Dù đã chạy hết sức từ lúc ra khỏi nhà, cuối cùng Kazuma cũng chỉ đến được điểm hẹn là nhà ga Akiba trễ hơn giờ hẹn khoảng mười phút. Một cảm giác dejà vu đến lạ.

(M-Misaki-san...!)

Không kịp cả lấy hơi, Kazuma vội vàng nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Honoka.

Thế nhưng, trước khi Kazuma kịp tìm thấy Honoka, một giọng nói đã vang lên từ phía sau.

「Odagiri-kun」

「A, Misaki-san!? Xin lỗi, tớ đến trễ──」

Cậu đã định bụng sẽ xin lỗi ngay khi gặp cô, nhưng khi quay lại, Kazuma đã không thốt nên lời.

Honoka đang mặc thường phục.

Một chiếc áo khoác cardigan len màu trắng, phối cùng chân váy caro đơn giản. Từ dưới chiếc váy dài trên gối là đôi chân thon thả được bao bọc bởi quần tất. Một phong cách thời trang vừa thanh lịch vừa đáng yêu, rất ra dáng Honoka. Trông cô có vẻ trưởng thành hơn mọi khi, có lẽ là vì cô đã nghe theo lời khuyên của Kazuma「để không giống học sinh cao trung」.

Một dáng vẻ khác hẳn với bộ đồng phục thường ngày, lần đầu tiên cậu được thấy. Ngay cả gương mặt vô cảm quen thuộc cũng dường như trở nên dịu dàng hơn, khiến Kazuma bất giác nhìn đắm đuối.

Có lẽ nhận ra ánh mắt của Kazuma, Honoka khẽ rụt vai lại như để che đi cơ thể mình.

「...Có gì lạ sao?」

「K-Không hề! Hoàn toàn, hoàn toàn không có chuyện đó đâu!」

Dù không rành về thời trang của con gái, nhưng cậu chắc chắn một điều rằng Honoka lúc này trông cực kỳ dễ thương.

「Ừ-Ừm... r-rất... hợp với cậu đó...」

Cậu không đủ can đảm để nói「Dễ thương」nên chỉ có thể thốt ra được bấy nhiêu.

Ngay lập tức, mặt Honoka đỏ bừng lên.

「C-Cảm, ơn... tớ, vui lắm」

「Ừ-Ừm...」

Sau đó, cả hai không ai nói thêm lời nào, Kazuma đành dẫn Honoka đi.

Ngược dòng người đổ về nhà ga, họ tiến đến cửa hàng eroge.

Khi đến trước cửa hàng, đã có một hàng người khá dài xếp hàng. Họ nhận thẻ xếp hàng cuối cùng và nhập vào dòng người.

「...Tớ hơi ngạc nhiên đấy. Không ngờ lại có nhiều người đến như vậy.」

「Nhưng tớ nghĩ lát nữa sẽ còn đông hơn. Vẫn còn thời gian mới đến giờ bán mà. À mà, cậu thuyết phục được gia đình rồi chứ?」

「Chuyện đó thì không sao. Sasai-senpai đã gọi điện đến nhà giúp tớ」

Để đưa được Honoka đi cùng, Kazuma đã kể hết mọi chuyện cho Yuna và nhờ cô ấy giúp tạo bằng chứng ngoại phạm.

Dù bị trêu chọc đủ điều và cảm giác như đã bị nắm thóp, nhưng xem ra cũng đáng.

「Ừm, tớ nghĩ chắc là có thể về trước chuyến tàu cuối cùng, nhưng nếu muộn quá thì Misaki-san cứ về trước nhé」

「Không sao, tớ sẽ ở lại đến cuối cùng. Dù sao người muốn đi cùng cũng là tớ mà... Hơn nữa, tớ đã nói với gia đình là,『Nếu muộn thì con sẽ ở lại nhà senpai』rồi」

「Ể」

Sao nhỉ. Cảm giác như một cái flag không định dựng lại đang được dựng lên.

Sau đó, hai người tiếp tục trò chuyện linh tinh để giết thời gian.

Trong lúc chịu đựng những ánh mắt kiểu「Riajuu chết hết đi」thỉnh thoảng phóng tới từ những người xếp hàng trước sau, không lâu sau, thông báo bắt đầu bán hàng vang lên.

Ngay lập tức, hàng người vốn bất động bắt đầu di chuyển về phía trước.

Với tốc độ này, chắc sẽ sớm mua được rồi về thôi──đó là những gì cậu nghĩ lúc đầu.

(Thật sao...)

Cầm trên tay tựa eroge vừa mới mua, Kazuma đứng bơ vơ giữa đường phố đêm khuya.

Thực ra hôm nay cũng là ngày phát hành của một tựa game console bom tấn, nên nhân viên thu ngân đã phải tất bật xử lý. Kết quả là, trong lúc chờ đến lượt mình, cậu đã lỡ mất chuyến tàu cuối cùng.

「...Odagiri-kun」

「K-Không sao đâu! Dù sao thì, chúng ta hãy tìm một nơi nào đó để nghỉ ngơi đã. Không thể ngủ ngoài đường được... Quanh đây chắc cũng có vài cửa hàng mở cửa khuya, chúng ta vào đó đi...」

Vừa nói, cậu vừa nhìn quanh.

Nếu chỉ để giết thời gian thì nhà hàng gia đình hay quán karaoke cũng được, nhưng vì có Honoka đi cùng, cậu muốn tìm một nơi có thể nằm nghỉ đàng hoàng.

Vào những lúc thế này, nếu là trong eroge thì──

(Không không không không không, không được, thế thì nguy hiểm quá, thật sự rất nguy hiểm)

Kazuma lắc đầu nguầy nguậy, còn Honoka thì nhìn cậu với vẻ khó hiểu.

(N-Nhưng mà, mình cũng không nghĩ ra được chỗ nào khác có thể ngủ được──A)

Ánh mắt đang đảo liên tục của cậu chợt bắt gặp dòng chữ đó.

Tầng sáu của một tòa nhà cũ kỹ.

Trên tấm biển hiệu đã bạc màu, dòng chữ『Quán cà phê manga』được viết bằng sơn màu sặc sỡ.

◆◆◆

「Đây là, quán cà phê manga?」

Ngay khi mở cánh cửa phòng riêng, Honoka tròn mắt nhìn quanh với vẻ thích thú.

Đó là một không gian rộng khoảng hai chiếu tatami, được trang bị máy tính và TV. Không có ghế như những phòng riêng thông thường, thay vào đó, sàn nhà là một tấm nệm phẳng, có thể nằm dài ra được.

「...Đây là lần đầu tiên tớ đến đây」

「V-V-Vậy à」

「Ừ. Tớ có nghe tên rồi, nhưng không ngờ bên trong lại thế này.」

Tháo giày ra, Honoka rón rén bước lên tấm nệm phẳng.

Chỉ một hành động nhỏ đó thôi cũng đủ khiến trái tim Kazuma bắt đầu đập loạn nhịp.

「Odagiri-kun?」

「Hí!?」

Bị gọi tên, cậu bất giác giật nảy mình.

Nhìn lại, Honoka đang ngước lên nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu.

「...Cậu sao vậy?」

「K-Không! Không có... không có gì hết ạ!」

Vì quá bối rối, cậu đã chuyển sang dùng kính ngữ.

Cậu cũng bước lên tấm nệm dưới ánh nhìn ngày càng khó hiểu của Honoka.

Khi cánh cửa đóng lại, những tiếng bước chân và tạp âm khe khẽ cũng bị ngăn lại, không gian trong phòng gần như tĩnh lặng hoàn toàn.

(L-Làm sao đây...)

Sự thật rằng chỉ có hai người họ lúc này đây đang đè nặng lên lồng ngực cậu.

Ở một nơi không khác gì phòng kín, từ giờ cho đến sáng, chỉ có hai người. Diễn biến đột ngột không thể lường trước khiến cả suy nghĩ và cảm xúc của cậu vẫn chưa thể theo kịp.

Lẽ ra mọi chuyện không nên thế này. Mua game xong, cùng nhau về bằng tàu điện, rồi có thể sẽ nói những câu như『Nếu được thì để tớ đưa cậu về nhé?』. Cậu đã nghĩ mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản như vậy.

Trong lúc cậu đang băn khoăn, phía sau có tiếng sột soạt. Là Honoka. Có vẻ như cô rất hứng thú với quán cà phê manga lần đầu tiên đặt chân đến. Cô bật TV lên, rồi lại nghịch những chiếc đệm đặt ở góc phòng, cứ đi đi lại lại trong căn phòng không mấy rộng rãi.

Trong thoáng chốc, hình ảnh Honoka nằm dài trên tấm nệm phẳng vụt qua tâm trí Kazuma──

(Uwaaa!)

Ngủ thôi. Tốt nhất là nên đi ngủ ngay lập tức. Cứ thức thế này thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì tốt đẹp xảy ra.

Cậu đã thuê chăn rồi. Vì chỉ cho thuê theo phòng nên chỉ có phần của Honoka, nhưng trong quán cũng không lạnh lắm, một đêm chắc cũng không sao.

「M-Misaki-san! Cũng muộn rồi, chúng ta ngủ thôi nhỉ!? Đ-Đây, tớ thuê chăn rồi này...!」

Khi cậu đưa chăn ra, Honoka đang xem thực đơn đồ ăn liền nhìn về phía này.

Và rồi, cô từ từ nghiêng đầu.

「...Odagiri-kun, buồn ngủ rồi sao?」

「Uể!?」

──Câu đó có ý gì vậy!?

Trong khi tai Kazuma nóng bừng lên trong nháy mắt, Honoka lại khẽ cúi đầu và bắt đầu bối rối vặn vẹo.

「Cái đó... nếu Odagiri-kun cũng thấy được, thì. Cái đó, nhé... đừng ngủ... vội... Hãy thức thêm một chút nữa, được không?」

「Ch-Chuyện đó...」

Thình thịch thình thịch, trái tim cậu đập dồn dập với một tốc độ kinh hoàng.

Một sự im lặng đến điên cuồng.

Cuối cùng, như thể đã quyết tâm, Honoka ngẩng đầu lên,

「...Game mà Odagiri-kun vừa mua lúc nãy. Nếu được, bây giờ chúng ta cùng chơi nhé?」

「........................──」

「Ể...!? O-Odagiri-kun...!?」

Thấy Kazuma đổ gục xuống nệm, Honoka tròn mắt ngạc nhiên.

「Xin lỗi... Nếu cậu buồn ngủ đến thế thì, tớ sẽ không ép──」

「Không, tớ ổn... không phải là tớ buồn ngủ đâu. Chỉ là hơi an tâm, hay là hụt hẫng một chút thôi...」

「?」

Có vẻ như không hiểu lời Kazuma nói, Honoka ngơ ngác nhìn cậu. Nếu bị hiểu thì ngược lại mới phiền, nên Kazuma đành đổi chủ đề.

「Ừm... nhưng mà, Misaki-san không buồn ngủ sao?」

「Tớ thì vẫn ổn」

「V-Vậy à...」

Nếu Honoka vẫn còn thức thì có lẽ việc Kazuma đi ngủ trước cũng không hay cho lắm.

Nếu vậy thì, việc cùng nhau chơi game nghe có vẻ không phải là một ý tồi.『Sixis』cũng không phải là một tác phẩm chỉ tập trung vào yếu tố eroge, nên cho đến đoạn phân nhánh route chắc vẫn sẽ là những cảnh lành mạnh.

(Thực ra đây là của chị mình chứ không phải của mình... nhưng mà, chơi một chút ở đây chắc chị ấy cũng không giận đâu... nhỉ)

「Vậy thì, trước hết cài đặt đã nhé. Tớ sẽ điều khiển, Misaki-san cho đĩa vào giúp tớ được không?」

「Ừm」

Cậu lấy phần mềm vừa mua ra khỏi túi và bật máy tính lên.

Chiếc máy tính được trang bị có vẻ khá mới, cấu hình chắc không có vấn đề gì, nhưng rắc rối lại nằm ở phần âm thanh.

Dù có vẻ đã được cách âm phần nào, nhưng cậu vẫn thấy ngại khi để những đoạn hội thoại nhạy cảm của eroge phát ra ngoài. May mắn là trong cặp cậu có sẵn chiếc tai nghe vẫn thường dùng, nên lần này họ quyết định dùng nó để chơi.

──Thế nhưng.

Từ tai nghe vang lên bài hát chủ đề có chút hơi hướm denpa.

Vừa nghe, Kazuma vừa nuốt nước bọt ừng ực.

(G-Gần quá...)

Khi hai người cùng dùng chung một chiếc tai nghe, việc cơ thể phải sát lại gần nhau là điều không thể tránh khỏi.

Ngồi cạnh nhau trước máy tính, Kazuma và Honoka cùng nhìn vào màn hình. Vai kề vai, má kề má, tựa như những cặp tình nhân đang âu yếm. Khoảng cách này gần hơn rất nhiều so với lúc họ chơi game trong phòng câu lạc bộ.

(Oa... Tóc, tóc cô ấy mượt quá...! Má cũng mịn nữa!)

Chỉ cần khẽ liếc mắt là có thể thấy ngay gương mặt nghiêng của Honoka. Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, cậu lại cảm nhận được mùi hương ngọt ngào của cô ngay bên cạnh.

Nhưng điều cậu cảm nhận mạnh mẽ hơn cả, là dường như Honoka cũng đang căng thẳng vì khoảng cách gần gũi giữa hai người.

Vừa nhìn màn hình bên cạnh Kazuma, Honoka vừa liên tục cựa quậy. Có lẽ cô không thể ngồi yên được.

Và mỗi lần cô cử động như thế, cơ thể mảnh mai của Honoka lại chạm vào vai và cánh tay của Kazuma.

Cứ như vậy, cậu không thể không ý thức được việc chỉ có hai người trong một không gian chật hẹp, khiến Kazuma căng thẳng đến mức cảm thấy chóng mặt.

(Phải rồi... Chỉ có hai người chúng ta...)

Nếu như, Kazuma chỉ cần đưa tay ra một chút và chạm vào vai Honoka. Cậu thậm chí có thể ôm chầm lấy cô. Sẽ không có ai đến làm phiền. À, dĩ nhiên, nếu Honoka không thích hoặc la lên thì lại là chuyện khác.

Nhưng, cậu nghĩ.

Ngay cả khi Kazuma làm vậy. Honoka chắc sẽ không tỏ ra khó chịu đâu.

Không, thậm chí là.

Cô ấy có thể sẽ có phản ứng như trong eroge, một phản ứng như trong mơ.

Cậu tưởng tượng.

Má cô khẽ ửng hồng, đôi mắt long lanh. Dù cơ thể căng cứng vì hồi hộp, cô vẫn giao phó bản thân cho cậu.

『──Odagiri-kun』

(Aaaaaa...!!)

Từ vai trở xuống co giật liên tục, Kazuma cứ thế do dự, chần chừ, dằn vặt,

Và rồi, đêm trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra cả.

「............Ưm?」

Nghe thấy tiếng『Bzzz, bzzz』từ đâu đó vọng lại, cậu chớp mắt tỉnh dậy.

Nửa tỉnh nửa mê, cậu quờ quạng xung quanh. Tóm lấy nguồn gốc của tiếng ồn──chiếc điện thoại đang rung bần bật, cậu nhanh chóng tắt nó đi.

(Ừm, mấy giờ rồi... cái gì, chưa đến sáu giờ nữa à...)

Tại sao mình của ngày hôm qua lại đặt báo thức vào một giờ vô lý thế này nhỉ. Vừa bực mình với bản thân trong quá khứ, cậu vừa trở mình định ngủ tiếp.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo.

(Ể...?)

Trong một thoáng, cậu không thể hiểu được thứ mình đang nhìn thấy là gì.

Là Honoka.

Ngay trước mắt Kazuma đang nằm.

Trên tấm nệm phẳng. Cùng đắp chung một chiếc chăn với Kazuma, Honoka đang say ngủ, hơi thở đều đều, nhẹ nhàng.

Hơn nữa. Cậu không biết làm thế nào mà lại ra nông nỗi này, nhưng một tay của Kazuma đang vòng qua eo Honoka, tạo thành một tư thế như đang ôm cô vậy.

(Hả!? C-Cái... cái...!?)

Cậu vội vàng bật dậy. Cùng lúc đó, Honoka khẽ「Ưm...」rồi trở mình. Dáng ngủ của cô trông thật ngây thơ và không chút phòng bị, hệt như một đứa trẻ.

Gương mặt nhắm nghiền của cô chỉ đơn thuần là đáng yêu, khiến Kazuma không thể rời mắt.

Hàng mi dài. Đôi má trắng mịn. Đôi môi hé mở thở ra từng hơi. Từng chi tiết một đều khiến cậu bị thu hút.

Trong lúc cậu đứng hình không cả chớp mắt, chiếc báo thức đã được đặt ở chế độ snooze lại vang lên lần nữa.

Phản ứng với tiếng chuông, hay là do Kazuma giật mình, Honoka khẽ cựa quậy rồi mở mắt.

「...Odagiri, kun...?」

Một giọng nói ngái ngủ, có chút ngọng nghịu.

Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, Kazuma bật dậy như bị điện giật.

「X-Xin lỗi! Tớ đi vệ sinh một chút...!」

Không dám nhìn thẳng vào mặt Honoka, cậu nói vậy rồi lao ra khỏi buồng.

Chạy vào nhà vệ sinh, đến khi bình tĩnh lại được một chút thì mặt cậu đã nóng bừng lên, chính cậu cũng cảm nhận được.

(Ng-Ngạc nhiên, quá...)

Dáng ngủ của Honoka. Không thể ngờ rằng sẽ có ngày cậu được trông thấy nó.

Mà lại còn ở khoảng cách gần như thế.

(H-Hay đúng hơn là mình, đã ngủ cùng, cùng Misaki-san...!)

Giờ mới nhớ lại tư thế lúc nãy, tim cậu lại bắt đầu đập loạn xạ.

...Dĩ nhiên, từ lúc phải qua đêm cùng nhau, cậu cũng đã có chút ảo tưởng, và cũng có chút gì đó giống như kỳ vọng.

Thế nhưng, không thể ngờ rằng, tình huống đó lại thực sự xảy ra.

(Ấ-Ấm áp, thật...)

Hơn nữa, còn rất mềm mại. Dù đã sốc đến mức đầu óc trống rỗng, nhưng cảm giác đó vẫn còn lưu lại rõ ràng trên cánh tay cậu.

(Ấy, không phải, đừng nghĩ lung tung nữa! Bình tĩnh nào, bình thường thôi, như mọi khi thôi...!)

Ủa? Nhưng mà nghĩ lại thì,〝bản thân mình mọi khi〟cũng toàn thế này thì phải.

Đang muộn màng suy ngẫm về hành vi thường ngày của mình thì có tiếng gõ cửa, cộc, cộc.

「A, vâng! Xin lỗi, tôi ra ngay! ...Gì, M-Misaki-san!?」

Cứ tưởng là khách khác đến, nhưng người đứng trước cửa lại là Honoka.

Tuy nhiên, trông cô có vẻ hơi lạ. Mắt cô, chỉ mở được một nửa.

「Misaki-san...?」

「............nhà vệ sinh」

「Ể?」

「odagiri-kun, nói đi nhà vệ sinh」

「Ừ-Ừm. Tớ có nói vậy, nhưng mà...」

「thấy rồi. nhà vệ sinh」

「...Misaki-san?」

「............may quá」

「Ể!? N-Này!?」

Chưa kịp ngạc nhiên, Honoka đã ngã vào lòng Kazuma. Mắt cô đã nhắm nghiền, và nếu lắng nghe kỹ, còn có cả tiếng thở đều đều. Không thể tin được, nhưng có vẻ như cô đã ngủ gật khi đang đứng.

「M-Misaki-san, này! D-Dậy đi chứ! Sắp phải ra khỏi quán rồi, với lại ở một nơi thế này... Misaki-san!!」

「........................khòòò...」

Misaki Honoka rất yếu vào buổi sáng.

Một sự thật mới đầy kinh ngạc, không thể tưởng tượng được khi nhìn vào dáng vẻ của cô ở trường.

◆◆◆

「Oáp...」

Không còn sức để nén một cái ngáp dài, Kazuma lê những bước chân mệt mỏi qua cổng soát vé.

Cậu đã chia tay Honoka ở nhà ga gần nhà cô. Vì sáng sớm nên ít người qua lại, cậu đã ngỏ ý muốn đưa cô về nhà, nhưng Honoka đã từ chối với lý do「bị gia đình nhìn thấy thì phiền lắm」.

Đúng là vậy, trên danh nghĩa, Honoka đang ở cùng Yuna. Nếu bỗng dưng có một người đàn ông lạ mặt đưa cô về tận nhà thì chắc chắn sẽ gây ra ồn ào.

Dù sao thì, cũng là qua đêm không về nhà.

(Mà, mình cũng có làm gì mờ ám đâu, nhưng... nhưng mà)

Có lẽ do cách nói, nên cậu không thể nào thoát khỏi cảm giác như mình đã làm một việc gì đó không nên.

Cố gắng rũ bỏ cảm giác bất an, cậu bước nhanh hơn một chút.

Chẳng mấy chốc, ngôi nhà quen thuộc của cậu đã hiện ra ở phía bên kia con đường.

(Mà không biết, chị mình còn thức không nhỉ... Mong là bản thảo tiến triển tốt)

Bên ngoài đã sáng rõ, nếu chị ấy còn thức thì ít nhất cũng sẽ mở rèm cửa. Định bụng quan sát tình hình, Kazuma ngước nhìn lên tầng hai từ ngoài đường.

Lúc đó, cửa sổ phòng của Ruri──ở ngôi nhà đối diện, chợt lọt vào tầm mắt cậu.

(Ể...?)

Cậu bất giác dừng bước.

Cậu có cảm giác tấm rèm che cửa sổ vừa khẽ động.

(Con nhỏ Ruri đó, dậy từ giờ này á?)

Đúng là gần đây cô ấy có nói bận rộn với hoạt động câu lạc bộ. Nhưng mà, dù có đi tập buổi sáng đi chăng nữa, cũng không cần phải dậy sớm đến thế này.

(À mà hôm qua, mình quên nhắn tin cho nhỏ đó mất...)

Không lẽ nào, cô ấy đã chờ tin nhắn của Kazuma mà thức đến tận bây giờ sao.

Vì tò mò, cậu đứng nhìn cửa sổ một lúc, nhưng không thấy có dấu hiệu rèm cửa được mở ra, cũng không có bóng người nào giống Ruri ló mặt ra.

(...Chắc là mình hoa mắt thôi)

Dù lòng còn vương vấn, Kazuma vẫn mở cửa nhà bước vào.

◆◆◆

Vài ngày nữa đã trôi qua kể từ hôm cậu và Honoka cùng nhau đến Akiba.

「Này, Odagiri-kun」

「Gì vậy? Misaki-san」

Như thường lệ, trên đường về sau khi cùng nhau chơi eroge. Bị Honoka đi bên cạnh gọi, Kazuma quay mặt về phía cô.

Thời gian đầu, chỉ cần ở bên nhau thôi là hai người đã căng thẳng rồi, nhưng dạo gần đây họ đã quen dần và có thể ở bên nhau một cách tự nhiên hơn rất nhiều. Ít nhất thì cậu đã không còn bối rối mỗi khi được gọi tên, hay nói lắp mỗi khi mở miệng nữa.

(Mà so với việc chơi eroge, thì đi về cùng nhau cũng chẳng có gì to tát cả...)

Tuy nhiên, lý do lớn nhất có lẽ là vì Kazuma đã trở nên thân thiết với Honoka hơn.

Đến mức cậu không còn cảm thấy lạ lẫm với hình ảnh mình và cô sóng bước bên nhau nữa.

「Cái đó, nhé... Odagiri-kun, Chủ nhật tới, có dự định gì không?」

「Chủ nhật? Tớ không có gì đặc biệt cả」

「Vậy thì, cái đó... nếu Odagiri-kun thấy được thì,」

「Ừm?」

「Chủ nhật, tới này, nhé... đến nhà, tớ, được không」

「Ể!?」

...Nhà?

「N-Nhà á... nhưng, nhưng mà, tại sao...?」

Cậu bất giác hỏi lại, mặt Honoka lập tức đỏ bừng lên.

「Ch-Chuyện đó... v-vẫn chưa nói được」

「Chưa nói được là sao...」

「T-Tóm lại là, tớ muốn cậu đến!」

Honoka nói như hét lên, tai cô đã đỏ lựng. Bị khí thế của cô áp đảo, Kazuma đành gật đầu「Đ-Được thôi...」.

Tuy nhiên──

(Đến nhà, á...)

Vừa về đến nhà và vào phòng riêng. Kazuma đã ôm đầu.

Lần trước đi bán hàng đêm khuya cũng đã căng thẳng rồi, nhưng lần này không cùng một đẳng cấp.

Bởi vì, đó là nhà. Nhà riêng. Mà không phải nhà bạn bè. Cậu sắp đến nhà của bạn gái mình.

Hơn nữa, vào Chủ nhật thì chắc chắn cả gia đình cô sẽ có mặt ở nhà. Trước mặt họ, Kazuma sẽ được giới thiệu là『bạn trai』của Honoka.

(K-Khó quá...)

Đối với một otaku gần như là một kẻ cô độc cho đến tận gần đây, thử thách này quá cao.

Tuy nhiên, cậu vẫn phải chuẩn bị đối sách, Kazuma mở trình duyệt trên điện thoại và tìm kiếm với các từ khóa như『bạn gái』,『đến nhà』,『lần đầu』. Trong số các kết quả hiện ra, cậu chọn và nhấn vào một trang web có vẻ hữu ích.

(À, ra vậy, còn phải mua quà nữa à... Ừm, quần áo thì... Ể, phải đi tiệm làm tóc nữa sao!? M-Mình làm gì có tiền...)

Cậu tìm kiếm để giải tỏa lo lắng, nhưng khi tìm hiểu kỹ, lại có cả núi những điều phải chú ý, khiến cậu càng thêm lo lắng hơn.

(K-Không, nhưng phải làm gì đó...! Còn phải mua quà nữa... Tạm thời, nhờ mẹ, xin ứng trước tiền tiêu vặt tháng sau vậy... chết tiệt, biết thế để lại tiền mừng tuổi Tết thì có phải tốt không...!)

Cậu không thể lơ là được. Nếu sơ suất, cậu có thể bị bố mẹ Honoka phản đối chuyện hẹn hò, rồi Honoka cũng sẽ thất vọng về cậu... có thể sẽ dẫn đến tình huống như vậy.

(N-Nhưng... nói gì với mẹ bây giờ...)

Nếu nói thật là đi đến nhà bạn gái thì có lẽ mẹ sẽ cho phép, nhưng nếu làm được thế thì đã chẳng phải khổ. Vì vừa xấu hổ, lại dễ bị dò hỏi đủ thứ, và quan trọng là, có khi còn không được tin nữa.

Không nghĩ ra được ý tưởng nào hay, Kazuma lẳng lặng lướt qua các kết quả tìm kiếm, rồi lại ngạc nhiên, lo lắng, hoang mang với nội dung của chúng.

Trong lúc đó, ngày Chủ nhật đã hẹn cũng nhanh chóng đến.

◆◆◆

Sau khi bàn bạc trước, địa điểm hẹn là trước cổng soát vé ở nhà ga gần nhà Honoka. Họ sẽ gặp nhau ở đó, rồi cô sẽ dẫn cậu về nhà.

(C-Cuối cùng cũng đến...)

Cơ thể cứng đờ vì căng thẳng, Kazuma bước ra khỏi cổng soát vé.

Không sao đâu. Không vấn đề gì. Mọi sự chuẩn bị đã hoàn tất.

Tiền nong cuối cùng cậu phải vay của chị gái. Dù phải trả lại ngay khi có thu nhập tiếp theo, nhưng nhờ vậy mà cậu đã đi được tiệm làm tóc và mua được quà mang đến. Giờ chỉ cần nụ cười. Nụ cười là được.

Phía trước cổng soát vé là lối ra, có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài. Trên con đường lớn được quy hoạch sạch đẹp, xe cộ và người qua lại một cách yên bình.

Tuy không phải là nơi vắng vẻ, nhưng đây là một khu phố yên tĩnh, mang lại cảm giác dễ sống. Theo lời Honoka, gần đây khu vực này đang được tái quy hoạch, và một trung tâm thương mại lớn cũng vừa được xây dựng gần đó. Nhà ga đông đúc có lẽ cũng vì nhiều người đến trung tâm thương mại đó.

(Đây là nơi Misaki-san sống à...)

Cậu bất giác chìm trong cảm xúc có chút gì đó bồi hồi.

「Odagiri-kun!」

Thịch, tim cậu như hẫng một nhịp.

Honoka đang chạy lại gần một cách nhẹ nhàng, cô mặc một chiếc váy liền có màu sắc trầm tĩnh, khác với lần đi Akiba trước đây. Phần cổ tay áo và cổ áo được đính ruy băng, tạo nên nét đáng yêu trong sự đơn giản.

「Xin lỗi, tớ có để cậu phải đợi không?」

「K-K-Không, tớ cũng, vừa mới đến thôi...!」

「Vậy... thì tốt rồi」

Honoka thở phào nhẹ nhõm. Ngay cả một cử chỉ nhỏ đó cũng khiến cậu cảm thấy chói lòa, không dám nhìn thẳng vào mặt Honoka.

「Vậy thì, chúng ta đi thôi. Tớ sẽ dẫn đường」

「Ừ-Ừm. Nh-Nhờ cậu, nhé」

Bước đi theo sự thúc giục của cô, Kazuma nhanh chóng mất đi sự bình tĩnh.

Không sao đâu nhỉ?

Ngay lúc đang có bầu không khí tốt đẹp với nữ chính Honoka, sẽ không có chuyện một tên sát nhân miệng mọc ra mù tạt lao đến tấn công đâu nhỉ, sẽ không có diễn biến như trong eroge đâu nhỉ?

◆◆◆

Nhà của Honoka là một căn nhà riêng có thiết kế thời thượng, nhìn vào là biết mới xây.

「Mời cậu vào.」

「X-Xin phép... ạ...」

Cậu bám theo sau Honoka, rón rén bước vào trong.

Bên trong nhà, không gian yên tĩnh đến lạ thường.

Như thể, không có ai ở nhà vậy.

(...Không, đâu phải eroge đâu. Chắc mọi người cũng trầm tính giống Misaki-san thôi)

「À, này. Dù sao cũng là đến làm phiền, tớ muốn chào hỏi gia đình cậu, được không?」

Khi cậu rụt rè đề nghị, không hiểu sao, Honoka bỗng trở nên bồn chồn. Ánh mắt cúi gằm của cô đảo qua đảo lại trên sàn nhà.

「C-Cái đó... xin lỗi. Hôm nay, ở nhà, không có ai cả...」

「──────」

Mất mười giây để cậu hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.

Lần này, đến lượt Kazuma trở nên lúng túng.

「Ể, à, v-v-vậy à...! M-M-Một mình trông nhà, c-c-cực cho cậu quá nhỉ!」

Mồ hôi túa ra như tắm, cậu cười gượng với giọng khô khốc. Honoka vẫn cúi đầu không nói gì. Nhưng không hiểu sao, cậu có cảm giác tai cô hơi ửng đỏ.

「A, cái này! Quà nè!」

Cậu vội vàng dúi ra chiếc túi giấy đang cầm trên tay.

「B-Bánh kem đó, Misaki-san, cậu ăn được đồ ngọt chứ!?」

「Được mà. Tớ cũng thích bánh kem」

「V-Vậy à! Thế thì tốt quá! C-Cái đó, là của tiệm bánh gần nhà tớ, ngon lắm đấy!」

「...Thế sao?」

Honoka nhận lấy chiếc túi và nhẹ nhàng nhìn vào bên trong.

Trong thoáng chốc, cậu có cảm giác đôi mắt ấy lóe lên một tia sáng.

「...Misaki-san?」

「!」

Vai Honoka khẽ giật mình. Như thể vừa bừng tỉnh.

「X-Xin lỗi... không có gì đâu. Hơn nữa, lại đây. Tớ sẽ dẫn cậu ra phòng khách」

「À, ừm. Vậy thì, tớ không khách sáo nữa」

Nghe thấy từ『phòng khách』từ miệng Honoka, Kazuma cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Dù việc được dẫn vào không gian sinh hoạt chung của gia đình cũng khá căng thẳng, nhưng vẫn dễ thở hơn nhiều so với『phòng của cô gái tên Honoka』.

(M-Mà, cũng có hơi tiếc một chút... ấy không không! Mình đang nghĩ gì thế này!)

Gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, cậu được Honoka dẫn đến phòng khách.

「Mời cậu ngồi. Giờ tớ đi chuẩn bị trà」

「A, cảm ơn」

Honoka mời Kazuma ngồi xuống ghế sofa rồi rời khỏi phòng khách.

Phòng khách mà cậu được dẫn vào rất rộng rãi và được dọn dẹp sạch sẽ. Ở giữa là bàn thấp và ghế sofa, sát tường là một chiếc tủ kiểu cách. Nội thất sang trọng và trang nhã, không phụ lòng mong đợi từ vẻ ngoài của ngôi nhà. Cả căn bếp nhìn thấy ở phía bên kia phòng ăn cũng trông rất thời trang và tiện dụng──

(Ể...?)

Nhìn kỹ lại, phòng khách thông với phòng ăn và bếp.

Vậy thì, Honoka đã đi đâu nhỉ. Hình như cô ấy nói là đi pha trà mà──

「Ô... Odagiri, kun」

「Ể? À, Misaki-san?」

Nghe thấy giọng nói từ phía bên kia cánh cửa, cậu bật người dậy.

「X-Xin lỗi nhé... t-thay đồ, mất thời gian, hơn tớ nghĩ...!」

「Không sao đâu, tớ cũng chẳng đợi lâu──」

...Thay đồ?

Đang lúc thắc mắc về từ ngữ đột ngột đó, cánh cửa dẫn ra hành lang bỗng mở toang ra.

Người xuất hiện từ phía sau cánh cửa là Honoka──

Không hiểu sao, cô lại mặc đồ hầu gái.

Tất nhiên, nói là đồ hầu gái nhưng không phải là kiểu cổ điển. Chiếc váy ngắn đến mức có thể nhìn thấy cả quần trong, phần ngực cũng khoét khá táo bạo, chỉ cần nhảy nhẹ là có thể『lộ hàng』ra ngay. Dù không nói ra là cái gì.

「C-Cái, Mis... Misaki...!」

「...L-Lần trước, chúng ta có chơi rồi đúng không? Tựa game về một cô gái, vì gán nợ, phải làm hầu gái, bị bán vào nhà một tên nhà giàu xấu tính...」

「Đ-Đúng là có chơi...」

Ký ức về việc cô đã hỏi với vẻ mặt nghiêm túc,「...Đây không phải là vi phạm nhân quyền sao?」ngay sau khi xem tóm tắt nội dung vẫn còn rất mới mẻ.

「...v-vì vậy...」

Ý cô ấy là, vì vậy nên cô ấy cũng thử làm hầu gái sao.

Gương mặt của Honoka đang đứng sững đó đỏ bừng như lúc bị nhìn thấy quần trong, hoặc có lẽ còn đỏ hơn. Cô cứ liên tục kéo váy xuống, có lẽ bộ đồ hở hang thế này vẫn khiến cô thấy xấu hổ.

Cậu bất giác nuốt nước bọt ừng ực.

Vào những lúc thế này, với tư cách là một người bạn trai, cậu nên nói gì đây. Nên khen cô ấy「dễ thương」hay「hợp lắm» không. Không, nhưng mà, nếu khen một bộ đồ gợi cảm thế này thì chẳng khác nào tự thú nhận「anh đang nhìn em bằng ánh mắt dâm đãng» hay sao?

(Không, mình không có nhìn! Không có nhìn!!)

Nói là vậy, nhưng hễ lơ là một chút là ánh mắt cậu lại cứ hướng về phía ngực hay gấu váy của cô.

A, hình như vừa thoáng thấy cái gì đó màu trắng──

「O-Odagiri-kun...」

「Vâng!?」

Cậu giật bắn mình, cùng lúc đó, Honoka với gương mặt vẫn còn đỏ ửng, nhẹ nhàng nắm lấy tay Kazuma.

「M-Misaki-s...a...」

「...Mời ngồi」

Cậu bị kéo nhẹ tay, rồi được dẫn đến ghế sofa.

Mặc kệ Kazuma đang cứng đờ không thể cử động, Honoka đi vào bếp, pha trà, bày bánh kem, nhanh chóng chuẩn bị trà nước. Dáng vẻ thoăn thoắt làm việc của cô trông như một hầu gái thực thụ.

Nhưng... tạm thời, cô có thể đừng để những thứ không cần thiết lấp ló sau ngực áo hay gấu váy mỗi khi cử động được không. Phiền lắm. Rất phiền.

「Mời cậu, Odagiri-kun... không」

Sau khi chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, Honoka ngồi xuống bên cạnh Kazuma.

Rồi, cô ngước nhìn Kazuma và nói một cách ngượng ngùng.

「『Kazuma... sama』」

Giọng nói nhỏ nhẹ, ngập ngừng của cô trùng khớp với giọng nói trong eroge. Cậu có cảm giác như mình đã trở thành nhân vật chính trong eroge, đang khiến cho『nữ chính Honoka』phục tùng.

「M-Misaki-san...! Cách xưng hô đó, không cần đâu, cứ như bình thường là được rồi...! Trang phục hầu gái cũng chỉ là〝giả vờ〟thôi mà...!」

「...vậ,y sao?」

Không biết có phải do cậu tưởng tượng không, nhưng khi nghe lời Kazuma nói, Honoka có vẻ hơi thất vọng.

Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, mím môi「mưっ」.

「Vậy thì, bánh kem... mời cậu ăn bánh kem. Xin lỗi vì đây là quà cậu mang đến」

「A, ừ-ừm. Vậy thì, Misaki-san cũng──」

Cuộc trò chuyện đang đi theo hướng an toàn, Kazuma cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào và đưa tay ra lấy bánh kem.

Nhưng, trước khi tay Kazuma kịp chạm vào, Honoka đã lấy nó đi mất.

「? Misaki-san?」

Đang lúc thắc mắc「ể?」thì một chiếc nĩa được chìa ra trước mặt cậu.

「...A~n」

Miếng bánh kem được nhẹ nhàng đưa đến. Phía bên kia là Honoka, dù má đã ửng hồng nhưng vẫn đang nhìn Kazuma với vẻ mặt nghiêm túc hết mức có thể.

Và rồi, chỉ cần khẽ liếc mắt đi một chút, từ phần ngực áo trễ của cô đang cúi người về phía trước, khe ngực với đường cong khiêm tốn đang thấp thoáng lộ ra──

「...Odagiri-kun?」

「Kh-Không có gì! Không có gì cả! Chỉ là tự nhiên thấy hứng thú với trần nhà thôi!」

Ngửa cổ ra sau hết mức có thể, cậu cố gắng viện cớ.

Thế nhưng, cậu không thể cứ giữ mãi tư thế không tự nhiên này được. Vừa tự nhủ không được nhìn, không được nhìn──nhưng cũng có chút mong đợi sẽ nhìn thấy được gì đó──cậu rón rén hạ tầm mắt xuống.

「...Cậu sao vậy?」

「Kh-Không, thật sự, thật sự không có gì cả...」

「Nhưng mà, từ lúc nãy trông cậu cứ...」

Đang nói dở, Honoka bỗng「hă!」lên một tiếng như nhận ra điều gì đó.

「Xin lỗi... tớ, đã nhầm rồi」

「Ể?」

Mặc kệ Kazuma hỏi lại, Honoka đặt đĩa bánh kem xuống. Rồi, không biết cô nghĩ gì, cô lại làm rơi phần bánh kem trên nĩa xuống ngực mình.

Dùng hai tay ép ngực lại, ngước mắt nhìn lên, với gương mặt đỏ bừng như đang sốt,

「A… a~n…」

「────Xin lỗi, tớ vào nhà vệ sinh chút!!」

Với quyết tâm duy nhất là phải rời khỏi, phải thoát khỏi nơi này, tôi lao ra khỏi phòng khách mà chẳng kịp suy nghĩ trước sau.

Ra đến hành lang, tôi mới hốt hoảng nhận ra mình không biết nhà vệ sinh ở đâu, nhưng may thay trên cửa có treo một tấm biển, thế nên tôi đã tránh được cảnh ê chề khi vừa mới ra ngoài đã phải quay lại phòng khách ngay lập tức.

◆◆◆

「Ha~…」

Cũng đã gần năm phút trôi qua kể từ khi Kazuma cố thủ trong nhà vệ sinh.

Chắc là phải quay lại thôi. Ở lì trong này quá lâu cũng bất lịch sự với Honoka. Sẽ thật phiền phức nếu cô ấy lại hiểu lầm theo kiểu 「Cậu ấy không muốn ở cùng mình nên mới trốn vào nhà vệ sinh」.

Mà không, ‘sự hiểu lầm’ có thể còn đi xa hơn thế nữa. Và sự hiểu lầm kiểu đó còn phiền phức hơn nhiều.

Nhưng mà… đúng là suýt nữa thì nguy. Tôi nghĩ vậy.

(Không ngờ Misaki-san lại làm đến mức đó…)

Bộ đồ hầu gái táo bạo, và cả cái màn 『a~n』 đó nữa. Đặc biệt là chiêu cuối cùng, sức công phá của nó vượt xa mọi ảo tưởng cỏn con của tôi. Nguy hiểm thật sự. Nhất là lớp kem tươi── Thôi dẹp đi. Bình tĩnh nào, phải thật ngầu. Ngầu lên.

Sau khi hít một hơi thật sâu lần cuối, tôi rửa tay và mặt thật kỹ rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Khi tôi khẽ khàng nhìn vào phòng khách, Honoka vẫn trong bộ đồ hầu gái, đang ngồi gọn gàng trên ghế sofa.

「X-xin lỗi cậu nhé. Tự dưng lại chạy ra ngoài…」

「Không sao đâu. Cậu đừng bận tâm.」

Honoka khe khẽ lắc đầu. Vẻ mặt cô ấy có chút u buồn.

「Ừm… chuyện lúc nãy ấy. Tớ… đã làm gì sai sao?」

「Kh-không, không phải là sai mà…」

Nói là sai thì đúng là có nhiều chỗ sai thật, nhưng trả lời thế nào bây giờ.

Trong lúc tôi đang lúng túng tìm lời đáp, ngực của Honoka chợt đập vào mắt tôi (hoàn toàn là tình cờ chứ không có ý đồ đen tối gì đâu nhé).

Trên làn da trắng ngần của cô ấy vẫn còn vệt kem tươi bị rớt lúc nãy. Có vẻ cô ấy đã thử lau đi, nhưng cứ để thế này thì sẽ dính nhớp và khó chịu lắm.

「À, này. Chỗ… kem tươi bị dính kia, hay là cậu đi rửa đi? Tiện thể thay đồ luôn──」

「…〝Rửa〟」

Với vẻ mặt đăm chiêu, Honoka lặp lại từ đó.

Chẳng hiểu sao, tôi có cảm giác như mình vừa đạp phải mìn.

(…Mà khoan, trong game đó, nữ chính vì căng thẳng nên làm đổ bánh kem lên người chủ nhân, rồi bị phạt bằng cách bắt tắm chung thì phải)

…Nghĩa là sao?

「…Xin lỗi nhé.」

「Hả? Bụp…!?」

Ngay khoảnh khắc tôi tự hỏi 「Xin lỗi vì chuyện gì?」, một thứ gì đó ngọt lịm đã được trét đầy lên mặt tôi.

「M-Misaki-san…!?」

「Không sao đâu. Thế này là đủ dính rồi… măm.」

Những ngón tay thanh tú của cô ấy chọc chọc vào má Kazuma đang dính đầy kem tươi. …Nhân tiện, cái tiếng 『măm』 cuối cùng là sao nhỉ?

「Nào, Odagiri-kun. Lại đây, lối này.」

「Ch-chờ đã! Tớ không nhìn rõ đường…!」

「Đừng lo. Tớ sẽ dẫn đường cho.」

Bị Honoka kéo tay, Kazuma chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cứ thế bị lôi đi.

Ra khỏi hành lang, đi bộ một đoạn rồi lại vào một căn phòng nào đó, cuối cùng bước chân tôi mới dừng lại.

(Đ-đây là…?)

Tôi dùng tay lau mặt để cố gắng nhìn rõ. Trước mắt tôi là một bồn rửa mặt được sắp xếp gọn gàng và một tấm gương lớn. Có vẻ đây là phòng rửa mặt. Nhìn thấy cánh cửa trông giống phòng tắm ở phía trong, chắc nơi này kiêm luôn cả phòng thay đồ.

(À, ý cậu ấy là〝rửa ở đây〟 sao?)

Vì trong lòng cứ lo ngay ngáy không biết sẽ bị dẫn đi đâu, nên tôi thở phào nhẹ nhõm.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, từ phía dưới cơ thể tôi, một âm thanh như tiếng kéo khóa vang lên.

「Ặc á á á á!! C-cậu đang làm gì thế Misaki-san!?」

Trời đất ơi, Honoka đang quỳ trước mặt Kazuma và định kéo khóa quần của cậu ấy xuống.

「Nh-nhưng… nếu không kéo khóa xuống thì không cởi ra được…」

「Mà tại sao lại phải cởi ra cơ chứ!?」

「Vì, không cởi ra thì làm sao mà làm được…?」

「Làm chuyện gì cơ!?」

Trong lúc tôi còn đang nói, Honoka đã nắm lấy quần của Kazuma và cố kéo nó xuống. Hành động thì chẳng khác gì một kẻ biến thái, nhưng đôi mắt của Honoka lại vô cùng nghiêm túc, mặt và tai cô ấy cũng đỏ bừng lên.

Tất nhiên, tôi không thể ngoan ngoãn để bị cởi đồ được nên đã ra sức chống cự.

「V-vậy… Odagiri-kun, thích để nguyên đồ hơn sao? Nếu cậu nói vậy thì tớ cũng không sao… nhưng nếu bị ướt thì lúc về sẽ phiền phức lắm, đúng không…?」

「Tớ đã bảo cậu đang nói gì thế──Oa chờ đã, đừng có dí mặt lại gần chỗ đó!!」

Hơi thở! Sao mà lại có hơi thở ấm áp và ẩm ướt thế này!

「Nhưng, tớ nghĩ là vẫn nên giặt quần áo. Kem tươi bị đổ ra nhiều hơn tớ tưởng… Dùng máy giặt, kể cả sấy khô thì cũng không mất nhiều thời gian đâu. Trong lúc Odagiri-kun tắm là xong ngay thôi.」

「À… ra là vậy…」

Đúng là cả áo và quần của tôi đều dính nhớp. Tóc cũng dính đầy kem, nếu được cho mượn vòi hoa sen thì tốt quá.

「Kh-không sao đâu. Là do tớ làm đổ mà, nên tớ sẽ chịu trách nhiệm, lau sạch sẽ mọi ngóc ngách cho cậu──」

「Tớ tự làm được mà!! Cậu về phòng khách ngồi nghỉ đi!!」

Tôi đẩy Honoka, người đang tỏ ra đầy quyết tâm, ra ngoài hành lang không một lời giải thích.

(D-dù sao thì, cũng phải giải quyết nhanh gọn…!)

Tạm thời từ bỏ ý định giặt quần áo, Kazuma nhanh chóng cởi đồ rồi bước vào phòng tắm.

Giống như những căn phòng khác, phòng tắm cũng mới và sạch sẽ. Không gian lấy tông màu kem làm chủ đạo trông thật rộng rãi, tôi nghĩ nếu được ngâm mình trong bồn tắm thì chắc sẽ thư giãn lắm.

(Misaki-san cũng dùng phòng tắm này mỗi ngày── không không không!! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy, biến thái quá rồi…!)

Phải nhanh lên. Ở lâu trong này nguy hiểm theo nhiều nghĩa.

Hơn nữa, việc đang ở trần trong nhà chỉ có hai người với Honoka khiến tôi cảm thấy bồn chồn không yên.

Tắm rửa qua loa xong, Kazuma lập tức quay gót.

Nhưng, ngay lúc định đặt tay lên nắm cửa, cánh cửa đang đóng bỗng 「RẦM!」 một tiếng mở toang.

Phía bên kia cánh cửa là gương mặt đỏ bừng của Honoka.

Cơ thể mảnh mai chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm,

Để lộ đôi chân tay thon dài một cách không hề e dè,

Làn da trắng sứ nhuộm một màu đỏ rực không chừa một kẽ hở,

Trong bộ dạng đó, là 『bạn gái』 của Kazuma.

「O-Odagiri-kun…! V-vẫn, vẫn là để tớ, tớ giú, giú, giú… giúp cậu…! V-vì là tớ làm bẩn mà, ph-phải chịu trá, trá, trách nhiệm chứ!」

Mặt đỏ bừng như thể bốc khói, Honoka gần như hét lên. Nếu đây là truyện tranh, chắc chắn đôi mắt cô ấy đã xoáy thành vòng tròn. Nhìn là biết cô ấy đã cố hết sức rồi.

「Ng-ngồi xuống đi…! T-tớ, tớ sẽ, lau sạch cho c-cậ〝yạ〟…!」

Dù nói năng lắp bắp, Honoka vẫn dũng cảm bước một bước vào phòng tắm.

Lúc đó, Kazuma mới bừng tỉnh.

「Này…!? M-Misaki-san chờ đã! Chờ một chút, thật sự chờ đã!!」

Tôi vội vàng ngăn Honoka đang hùng hổ tiến lại gần, nhưng khi nhận ra bộ dạng của cô ấy, bàn tay đang định giơ ra của tôi cứng đờ lại.

Bởi vì bây giờ, cô ấy gần như đang khỏa thân. Nếu bất cẩn hành động, nhỡ tay chạm vào chỗ không nên thì sao. Nếu vì một lý do nào đó mà chiếc khăn tắm che thân tuột xuống thì sao.

Tưởng tượng đến viễn cảnh vừa sung sướng vừa đáng sợ ấy, Kazuma không thể cử động được.

Tôi lùi lại để giữ khoảng cách, nhưng không gian thì có hạn.

Khi tôi nhận ra thì khoảng cách giữa Honoka và Kazuma gần như bằng không.

(C-cái, cái cái cái…!?)

Khoảng cách gần đến mức dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhau. Chỉ cần cử động nhẹ là da thịt sẽ chạm vào nhau, Kazuma cảm thấy chóng mặt vì tim đập quá nhanh.

Tắm chung. Nữ chính kỳ cọ lưng cho mình. Đáp lại, đến lượt mình tắm cho cô ấy, rồi vô tình cơ thể chạm vào nhau.

Một tình huống mà tôi từng mơ tới, nhưng lại nghĩ rằng sẽ không bao giờ thành hiện thực, giờ đang ở ngay trước mắt.

(C-chuyện này… không, mình vui, rất vui là đằng khác! N-nhưng, đột ngột quá, mình chưa chuẩn bị tâm lý!?)

「M-Misaki-san! Ch-chúng ta bình tĩnh lại đã! Q-quả nhiên… chuyện này vẫn còn quá sớm!!」

「Không sao đâu! T-tớ cũng là lần đầu, nhưng tớ hứa sẽ không làm cậu đau đâu…!」

「Tớ không nói chuyện đó…!!」

Nếu cứ thế này thì sẽ có chuyện lớn, Kazuma cố gắng tìm cách thoát khỏi phòng tắm. Không để cho cậu làm vậy, Honoka dang rộng hai tay, chắn trước mặt Kazuma.

「──A」

Thướt tha, với một chuyển động có thể nói là thanh lịch, chiếc khăn tắm trắng tinh rơi xuống sàn.

Bên dưới nó, hiện ra một màu 『trắng』 còn chói lòa hơn cả màu trắng của chiếc khăn.

Vòng eo thon gọn, mỏng manh như thể ôm mạnh sẽ gãy.

Đường cong tinh tế từ hông xuống chân.

Cặp đùi mềm mại, uyển chuyển.

Và, đôi gò bồng đảo nhỏ nhắn nhưng vẫn kiên cường nhô lên.

Giữa màu trắng trong suốt ấy, một điểm hồng trên đỉnh sáng rực, chói cả mắt.

Lần đầu tiên tôi được thấy.

Không phải trong thế giới 2D, cũng không phải trong ảo tưởng, mà là cơ thể thật của một cô gái.

Bị sốc cả về thể xác lẫn tinh thần, Kazuma câm nín, đắm chìm trong cảnh tượng trước mắt.

Đối với một chàng trai lần đầu tiên trong đời nhìn thấy cơ thể trần trụi của người khác giới, cũng chẳng thể làm gì khác được.

Huống hồ chi,

「────K-」

Cậu làm sao có thể trấn an được một 『cô gái』 đang đỏ bừng từ tai đến cổ, khắp cả người chứ.

「──Kyaaaaaaaaaaaaaaaa!!」

Đến khi bừng tỉnh thì đã quá muộn. Honoka hét lên rồi ngất đi vì không chịu nổi sự xấu hổ.

「M-Misaki-san!?」

Còn lại chỉ có tôi với độc một chiếc khăn tắm và Honoka đang ngất xỉu trên sàn trong tình trạng không một mảnh vải che thân.

Một thử thách chưa từng có đang chờ đợi Kazuma.

◆◆◆

「…………」

「…………」

Một bầu không khí ngột ngạt đến mức muốn chết bao trùm lấy phòng khách.

Kazuma đã thay đồ xong và đang ngồi trên ghế sofa. Cùng trên chiếc ghế đó, Honoka cũng đã mặc lại quần áo và ngồi xuống.

Giữa hai người là một khoảng trống đủ cho một người ngồi. Cả hai đều quay mặt đi, cứ thế im lặng đã gần ba mươi phút.

(C-cứ thế này không được…! Phải là mình… mình phải là người bắt đầu câu chuyện…!)

Dù sao thì, cũng phải xin lỗi đã. Nghĩ vậy, Kazuma lấy hết can đảm mở lời, nhưng,

「「À này…!」」

Cả hai cùng nói một lúc, rồi cùng im bặt.

「X-xin lỗi! Cậu định nói gì thế, Misaki-san!?」

「Kh-không có gì! Odagiri-kun, cậu nói trước đi…!」

「Không, cũng không có gì to tát đâu, cậu nói trước đi──」

「Không đâu, Odagiri-kun──」

Sau một hồi nhường nhịn vô ích, cả hai lại chìm vào im lặng.

Cuối cùng, người mở lời là Honoka.

「Ừm, xin lỗi nhé… Chuyện là, lại còn phải phiền cậu, bế tớ đi…」

「Kh-không, không có gì to tát đâu…」

Sau đó, Kazuma đã bế Honoka đang ngất và bằng cách nào đó đã đưa được cô ấy đến phòng khách.

Nghĩ lại thôi cũng thấy đó là một chặng đường dài và gian nan. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi trải qua một khoảng thời gian đau tim đến thế.

Ngay cả bây giờ, hình ảnh của Honoka lúc đó, và cảm giác khi bế cô ấy, vẫn còn hằn sâu trong tâm trí và trên cánh tay tôi, không thể nào phai nhạt.

Mềm mại, mịn màng, ấm áp và thơm tho──.

「À, này… c-chuyện lúc nãy, nhưng mà…」

「Aaaa, kh-không sao đâu! Tớ không thấy gì hết! K-không, cũng không phải là hoàn toàn không thấy… nhưng tớ sẽ quên ngay thôi!」

「N-nếu cậu làm vậy… tớ cũng sẽ vui lắm…」

Mặt Honoka đỏ bừng, y hệt hoặc còn hơn cả lúc cô ấy ngất đi.

Nhưng rồi, dường như nhận ra điều gì đó, cô ấy vội ngẩng mặt lên.

「À, này! Nhưng mà, cậu đừng hiểu lầm nhé… không phải là tớ ghét đâu.」

「…Hả?」

「D-dù tớ rất xấu hổ… và nếu được nhờ lần nữa thì chắc cũng hơi khó xử… nhưng mà, chuyện bị Odagiri-kun nhìn thấy… không phải là tớ ghét đâu.」

「Hả, à… ừm…!」

Làm sao đây. Trong những lúc thế này, nên trả lời thế nào mới phải?

Cuối cùng, không nghĩ ra được lời nào hay ho, Kazuma chỉ biết cúi gằm mặt xuống.

(Nhưng… ra là vậy. Misaki-san… sẵn lòng để mình nhìn thấy, cô ấy nghĩ như vậy sao…)

Vì đang hẹn hò, nên có lẽ chuyện đó cũng không có gì đặc biệt.

Nhưng Kazuma cảm thấy tim mình như tê dại. Không thể giải thích được, nhưng có một cảm giác gì đó rất mạnh mẽ và nóng bỏng đang dâng trào.

──Mặt khác, một câu hỏi chợt nảy ra.

「…Này Misaki-san. Tớ có một chuyện muốn hỏi từ lâu rồi.」

「…Chuyện gì?」

「Ừm…」

Tôi thoáng nghĩ không biết có nên hỏi trong lúc này không, nhưng rồi lại nghĩ, nếu không phải lúc này thì chắc sẽ chẳng bao giờ hỏi được.

Bởi vì… hỏi một chuyện như thế này, thật sự rất xấu hổ.

「Misaki-san này… tại sao, cậu lại đồng ý hẹn hò với tớ vậy?」

Nghĩ lại thì, ngay từ đầu tôi đã thấy lạ. Tại sao Honoka lại đồng ý hẹn hò với một người như mình.

Bởi vì chúng tôi thậm chí còn chưa từng nói chuyện với nhau một cách đàng hoàng.

Thế nhưng Honoka, nghe Kazuma nói xong, lại làm một vẻ mặt hờn dỗi.

「…Quả nhiên, cậu không nhớ gì cả nhỉ.」

「Hả!?」

Bị cô ấy nhìn chằm chằm, mồ hôi túa ra khắp mặt tôi.

Chẳng lẽ, chỉ có Kazuma nghĩ rằng họ chưa từng nói chuyện, còn sự thật thì đã có chuyện gì đó xảy ra sao? Đơn giản là Kazuma không nhớ?

(N-nhưng mà, nếu có chuyện gì với một cô gái dễ thương như Misaki-san, thì bình thường ai mà chẳng nhớ chứ…!)

Tôi ôm đầu, cố gắng lục lọi trong ký ức, nhưng không có kỷ niệm nào như vậy hiện lên.

「X-xin lỗi… Misaki-san.」

「…Vậy, nếu tớ kể thì cậu sẽ nhớ lại chứ?」

「Ch-chắc là…」

Một tiếng thở dài khe khẽ vang lên từ bên cạnh. Kazuma chỉ biết cúi đầu xấu hổ.

「Đó là vào khoảng thời gian này năm ngoái. Tớ… đã từng bị sàm sỡ trên tàu điện.」

Theo lời Honoka, đó chỉ là một hành động đụng chạm nhẹ vào cơ thể.

Nhưng, cô ấy khi đó vẫn còn là học sinh cấp hai, đã sợ hãi đến mức không thể kêu cứu.

Nếu cứ thế, không biết chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng người cứu cô ấy là giọng nói của ai đó trên cùng toa tàu.

‘Người đó’ đã nhận ra tình trạng của Honoka và hét lên: 「Có kẻ sàm sỡ!」.

Kết quả là, tên thủ phạm đã bị các hành khách khác khống chế và giao cho cảnh sát ở ga tiếp theo.

Lúc đó quá hỗn loạn nên cô ấy không thể nói lời cảm ơn với ‘người đó’, nhưng Honoka nói rằng cô ấy vẫn luôn nhớ giọng nói của người ấy.

「…Khi tớ nhìn thấy Odagiri-kun, tớ đã nhận ra ngay. Cậu chính là người lúc đó.」

Thật ra, cô ấy định cảm ơn ngay lập tức. Nhưng vì Kazuma có vẻ không nhớ gì về Honoka, nên cô ấy đã không thể mở lời cho đến bây giờ.

Nhưng vì tò mò, cô ấy cứ vô thức dõi theo, và không biết từ lúc nào──.

Cô ấy đã nói ra tình cảm của mình như thế.

Có lẽ, đối với Honoka, đó là lời tỏ tình thứ hai.

Nhưng Kazuma không thể đón nhận ‘lời tỏ tình’ đó giống như lần đầu.

Một cảm xúc mạnh mẽ và nặng nề hơn cả sự xúc động và vui mừng đang bao trùm lấy trái tim Kazuma.

(Bị sàm sỡ, ư…)

Nghĩ lại, lần đầu tiên cùng nhau chơi eroge. Khi xem cảnh trong game 『Chuyến xe bus sàm sỡ cuối cùng 3』, Honoka đã tỏ ra buồn bã.

Lúc đó tôi đã lảng đi, nhưng có lẽ nào Honoka đã nhớ lại trải nghiệm tồi tệ trong quá khứ? Vì thế nên cô ấy mới trông đau khổ như vậy?

Nghĩa là, mình đã ép một cô gái từng là nạn nhân của quấy rối, chơi một game về quấy rối… sao?

「…Còn Odagiri-kun thì sao?」

「Hả…」

Khi tôi ngẩng đầu lên, Honoka đang nhìn chằm chằm vào tôi.

「Odagiri-kun… tại sao lại hẹn hò với tớ?」

Gò má của Honoka không biết từ lúc nào đã ửng hồng. Như thể đang mong chờ điều gì đó.

Nhưng Kazuma không thể nhìn thẳng vào gương mặt đó và quay đi.

(Mình, thì…)

──Tại sao ư?

Điều đó thì đã rõ rồi. Bởi vì Honoka quá dễ thương, dù chưa từng nói chuyện nhưng tôi vẫn luôn ao ước được thân thiết với cô ấy, mong cô ấy sẽ thích mình, tôi đã ảo tưởng như vậy.

Nếu một cô gái như vậy tỏ tình, thì ai mà chẳng đồng ý chứ──.

…Chỉ có vậy thôi sao?

「…」

Bỗng nhiên, sống lưng tôi lạnh toát. Mồ hôi rịn ra, trái tim bắt đầu đập một cách khó chịu.

Lúc đó, trong phòng khách đang yên tĩnh, đột nhiên một tiếng chuông điện thoại inh ỏi vang lên. Điện thoại đặt trong phòng khách đang reo.

「A… xin lỗi, có điện thoại. Chờ tớ một chút.」

Honoka tất tả chạy đi nhấc máy.

「──Vâng. …Mẹ ạ? Về ạ… bây giờ sao?」

Những đoạn hội thoại ngắn ngủi lọt vào tai. Sau khi kết thúc cuộc gọi, Honoka nhìn Kazuma với vẻ mặt rõ ràng là hoảng hốt.

「X-xong rồi…! Mẹ tớ nói xong việc sớm nên giờ đang về…!」

「Hả…!?」

Sau một hồi loay hoay dọn dẹp, Kazuma vội vã rời khỏi nhà Misaki như thể đang chạy trốn. Honoka cũng đi cùng vì cô ấy nói muốn tiễn cậu ra ga.

「Xin lỗi nhé, cậu đã mất công đến chơi…」

「Kh-không, đâu phải lỗi của cậu… Tớ không bận tâm đâu…」

「…Vậy thì, cậu sẽ lại đến chứ?」

Má hơi ửng hồng, Honoka nhìn trộm Kazuma.

Cái nhìn ngước lên nũng nịu ấy dễ thương không chê vào đâu được, chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến má tôi muốn nhếch lên cười.

Nhưng, Kazuma không thể trả lời. Trong lòng cậu, những nghi ngờ nảy sinh lúc nãy vẫn đang cuộn xoáy đen kịt.

Nghi ngờ rằng mình đã ép buộc Honoka── và cả sự bất an.

Honoka không hề thúc giục câu trả lời. Cả hai cứ thế im lặng đi bộ và chẳng mấy chốc đã đến ga.

「…Vậy, tớ về đây.」

「À, ừm… Hôm nay, cảm ơn cậu đã mời tớ.」

「…Ừm.」

Cuộc trò chuyện không hẳn là khó xử, nhưng có gì đó gượng gạo.

「…À, này.」

Chẳng có căn cứ gì cả. Nhưng cảm thấy không thể chia tay như thế này được, Kazuma mở lời.

Nhưng,

「────Kazuma…?」

「…!?」

Giọng nói vang lên là giọng của một người mà Kazuma rất quen thuộc, nhưng lẽ ra không nên có mặt ở đây.

Không thể nào, tôi nghĩ vậy, nhưng đó không phải là nghe nhầm hay ảo giác.

「Và cả… Misaki-san…?」

Cách chỗ chúng tôi khoảng hai, ba mét. Hai tay xách đầy những túi mua sắm, Ruri đứng sững một mình. Giữa dòng người qua lại, cô ấy trông như một đứa trẻ bị bỏ rơi, với vẻ mặt đầy bất an.

Ngay khoảnh khắc đó, Kazuma cảm thấy vô cùng xấu hổ, như thể vừa bị bắt quả tang đang làm chuyện xấu.

Tôi nhớ lại. Lần trước, khi Ruri hỏi về mối quan hệ với Honoka, tôi đã không nói sự thật mà lảng đi.

Giờ tôi mới hối hận rằng lẽ ra nên thành thật ngay lúc đó, nhưng đã quá muộn rồi.

「Ể… ể? Oa, ngạc nhiên thật. Tình cờ ghê! Gặp nhau ở một nơi như thế này.」

Ban đầu Ruri có vẻ bối rối, nhưng rồi nhanh chóng trở lại với nụ cười thường ngày, lóc cóc chạy đến chỗ chúng tôi.

「Oa, Misaki-san mặc đồ thường dễ thương quá! Tớ biết hiệu này! Ở trong trung tâm thương mại đúng không? Misaki-san cũng mua ở đó à?」

「À, ừm…」

「Mà sao Kazuma lại đi cùng Misaki-san thế? Chẳng lẽ là hẹn hò?」

「À, ừm…」

「Gì thế, im lặng vậy. Là con trai mà? Nói thẳng ra đi chứ! Đừng lo, tớ sẽ giữ bí mật với các bạn trong lớp.」

Ruri nói liến thoắng với một giọng điệu còn vui vẻ và phấn khích hơn cả bình thường. Dù cảm thấy có chút gì đó không ổn, nhưng vì chênh lệch về khả năng ăn nói, Kazuma không thể xen vào được.

「Nè? Hai người… đang hẹn hò à?」

「Chuyện đó…」

Tôi liếc nhìn Honoka, cô ấy khẽ gật đầu. Có lẽ ý là 「Cứ làm theo những gì Odagiri-kun nghĩ」.

「À, ừm… Thật ra thì, chúng tớ mới bắt đầu hẹn hò gần đây.」

「…Vậy à.」

Giọng Ruri trả lời nhẹ nhàng đến bất ngờ.

「Vậy à. Kazuma có bạn gái rồi. ──Tốt quá nhỉ. Chúc mừng nhé.」

「À… ừm, cảm ơn.」

『Có bạn gái rồi』. Tôi từng mơ được tự hào khoe khoang như một kẻ ‘ria-juu’ như vậy.

Thế nhưng, tôi lại không hề cảm thấy chút ngọt ngào hay ưu việt nào như đã tưởng tượng.

「Misaki-san, nhờ cậu chăm sóc Kazuma nhé. Kazuma tuy dê và biến thái, nhưng cũng có khá nhiều điểm tốt đấy. Nếu Kazuma nói gì bậy bạ, thì cứ nói ngay cho tớ biết. Tớ sẽ thay Misaki-san mắng cậu ấy!」

「Cảm ơn cậu, Shinomiya-san… Nhưng không sao đâu. Odagiri-kun là người như thế nào… tớ cũng hiểu rõ mà.」

「Hể! Misaki-san lại là kiểu người nói thẳng mấy chuyện đó ra à. Ngạc nhiên ghê! Dễ thương quá! Hình như tớ thích Misaki-san lắm luôn ấy! Nè, nè? Tớ gọi cậu là〝Hono-chan〟được không? Cậu cũng cứ gọi tớ là〝Ruri〟là được rồi!」

「Chuyện đó thì không sao, nhưng mà…」

「Yeah! Cảm ơn, Hono-chan! À mà, 『Hono-chan』 nghe thường quá, hay là đổi thành 『Noka-chan』 nhỉ?」

Hoàn toàn bỏ mặc Kazuma, Ruri và Honoka nhanh chóng trở nên thân thiết.

Kazuma không thể xen vào, chỉ có thể ngây người nhìn〝bạn gái〟và〝bạn thuở nhỏ〟của mình trò chuyện.

◆◆◆

Sau khi chia tay Honoka, Kazuma và Ruri đương nhiên là cùng nhau về nhà trên một chuyến tàu.

「Nhưng mà ngạc nhiên thật! Không ngờ Kazuma lại hẹn hò với Misaki-san. Cái gì mà〝chỉ là cho mượn game〟chứ. Lừa người ta à.」

「Không, tớ đâu có lừa…」

「Mà Misaki-san cũng dễ nói chuyện ghê nhỉ. Cậu ấy cũng nói chuyện bình thường với tớ. Đấy, tớ thì như thế này mà? Misaki-san trông nghiêm túc nên tớ cứ nghĩ ‘liệu có bị ghét không nhỉ?’. May quá! Chắc là hiểu lầm rồi.」

Dù đang trên tàu hay sau khi xuống tàu, miệng Ruri vẫn không ngừng nói. Nhưng lạ là, mỗi khi Kazuma định bắt chuyện, cô ấy lại lảng sang chủ đề khác một cách tài tình.

…Nếu nói là do tôi nghĩ nhiều thì cũng đành chịu. Nhưng tôi cứ cảm thấy có gì đó không ổn.

「…Này. Cậu bị sao vậy. Trông cậu lạ lắm, từ nãy đến giờ.」

「Hả? K-không có gì đâu, bình thường mà.」

「Hay là cậu giận vì tớ giấu chuyện của Misaki-san? Chuyện đó, tớ cũng biết là mình sai…」

「Tớ biết rồi mà! T-thôi, kể thêm chuyện tình cảm của Kazuma với Misaki-san đi.」

Như thể muốn lấp liếm đi sự khó chịu, Ruri dồn dập hỏi Kazuma. Hẹn hò từ khi nào, ai tỏ tình trước.

Bị cuốn theo nhịp điệu của Ruri, Kazuma trả lời từng câu hỏi một──.

「Vậy, đây là câu hỏi cuối cùng nhé. Này… Kazuma thích điểm nào ở Misaki-san?」

「…………Hả.」

Nghe câu hỏi đó, Kazuma bất giác dừng bước.

「…Kazuma?」

Ruri dừng lại, lo lắng gọi Kazuma. Nhưng Kazuma không thể trả lời.

(Thích điểm nào, ư…)

Chuyện đó không cần phải nghĩ. Bởi vì Honoka dễ thương, kiên cường, trông có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại rất hay xấu hổ, và luôn hết mình vì Kazuma──.

Tại sao vậy nhỉ. Dù có thể nghĩ ra vô số câu trả lời, nhưng không hiểu sao, Kazuma lại không thể nói ra bất cứ điều gì. Cổ họng như bị đóng băng, không một lời nào thốt ra được.

「…S-sao lại im lặng thế? Kazuma đang hẹn hò với Misaki-san mà? Phải có nhiều điểm dễ thương này nọ chứ?」

「Ồ-ồn ào quá… kệ đi, chuyện đó sao cũng được──」

「Cái…!? Không được! Hoàn toàn không được! Vì Kazuma đang hẹn hò với Misaki-san mà!? Là bạn trai của Misaki-san mà!?」

Bạn trai── lời nói của Ruri như một mũi tên đâm vào tim Kazuma.

Đúng vậy. Mình đang hẹn hò với Honoka. Vậy tại sao mình lại không thể trả lời một câu hỏi đơn giản như vậy.

Cảm giác khó chịu mà tôi cảm thấy ở nhà Honoka lại một lần nữa trỗi dậy. Khi Honoka hỏi 『Tại sao lại hẹn hò với tớ?』, tôi đã không thể trả lời.

Như thể nói thay cho những nghi vấn của Kazuma, Ruri nói với một giọng kìm nén.

「…Kazuma, trước đây cậu từng nói. Cậu đang cùng Misaki-san chơi game.」

「V-vậy thì sao chứ…」

「Lúc trước cậu nói không phải… nhưng đó vẫn là game bậy bạ đúng không?」

Tôi nín thở. Chỉ vậy thôi, dường như Ruri đã hiểu tất cả. Vẻ mặt Ruri nhìn tôi trở nên cứng đờ.

「Nè… Kazuma thích Misaki-san, có phải là vì cô ấy chịu chơi những game đó cùng cậu không?」

「L-làm gì có…!」

「──Vậy còn tớ thì sao?」

Trong một thoáng, tôi không hiểu mình vừa nghe gì, chỉ có thể ngơ ngác nhìn lại Ruri.

Cô bạn thuở nhỏ đang nhìn chằm chằm vào tôi, với một vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Vừa như giận dữ, lại vừa như sợ hãi.

「Nếu, tớ là người nói muốn chơi những game đó trước cả Misaki-san… thì Kazuma, cũng sẽ hẹn hò với tớ, phải không?」

Đầu óc tôi trống rỗng.

Cảm giác dưới chân biến mất, cơ thể như bị ném đi đâu đó.

Tôi không thể suy nghĩ được gì nữa.

「…………C-cậu đang nói gì…」

Giọng nói vô thức thốt ra run rẩy một cách thảm hại.

Đó chắc chắn là vì những lời nói của Ruri đã đánh trúng vào điểm yếu của Kazuma.

Bởi vì, Kazuma đã nghĩ.

──Có lẽ là vậy.

「…!?」

Bất chợt, tiếng nhạc điện tử vang lên, điện thoại rung bần bật.

Là một cuộc gọi.

Từ Honoka.

「…Từ Misaki-san à?」

「…! Ruri…!」

「…À, tớ, đi đây. Xin lỗi vì đã nói những lời kỳ lạ. Cậu quên đi nhé.」

Tôi không kịp ngăn cô ấy lại. Ruri quay gót, và bóng dáng cô ấy nhanh chóng biến mất ở phía cuối con đường.

Bị bỏ lại một mình, Kazuma đứng sững sờ một lúc lâu.

Nhưng rồi, tôi bừng tỉnh và cầm lấy điện thoại.

『A… Odagiri-kun? Là Misaki đây.』

「À, ừm… Có chuyện gì vậy? Chúng ta mới chia tay mà…」

『…Xin lỗi. Tớ có làm phiền cậu không?』

「Kh-không, không phải vậy đâu.」

Có lẽ là do chuyện vừa mới xảy ra. Nghe giọng Honoka khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an. Tôi sợ nếu nói năng không cẩn thận, nội tâm đang rối bời của mình sẽ bị nhìn thấu, ngay cả việc đáp lời cũng thấy sợ.

『Ừm… cũng không có chuyện gì đặc biệt đâu. Chỉ là, tớ nghĩ chắc Odagiri-kun đã sắp về đến nhà rồi…』

「V-vậy à…」

『…À, này. Nhưng mà, nói thêm một chút nữa được không?』

「Ừ, ừm… Gì vậy?」

『Chuyện là… sắp đến kỳ nghỉ dài rồi phải không? Tuần lễ Bạc. …………Odagiri-kun, có kế hoạch gì chưa?』

Giọng nói của Honoka có vẻ hơi bồn chồn. Một chất giọng vui vẻ. Ngược lại, vẻ mặt của Kazuma lại càng cứng đờ.

『À, này, n-nếu cậu có kế hoạch rồi thì cũng không sao. Chỉ là… trong kỳ nghỉ thì ở trường cũng không gặp được. Nếu Odagiri-kun không phiền, tớ nghĩ chúng ta có thể gặp nhau một chút…』

Dù cách nói có vẻ dè dặt, nhưng trong từng lời nói lại chan chứa tình cảm 『Muốn ở bên nhau dù chỉ một chút』.

‘Bạn gái’ mới hẹn hò nói rằng muốn gặp mình. Nói rằng muốn ở bên nhau dù chỉ một chút. Hơn nữa, cô bạn gái đó còn là mỹ nữ số một của trường, tính cách lại kiên cường và dễ thương.

Chắc chắn không có gì hạnh phúc hơn thế này. Kazuma hiện tại là một ‘ria-juu’ không ai trên thế giới có thể sánh bằng.

──Vì vậy.

「…Xin lỗi. Trong kỳ nghỉ tớ có chút việc rồi.」

『…………, Vậy à.』

「Xin lỗi cậu thật sự. Cậu đã mất công mời mà.」

『Không sao đâu. Cậu không cần phải xin lỗi. Nếu có việc thì cũng đành chịu thôi. Hơn nữa… việc muốn gặp, cũng chỉ là sự ích kỷ của tớ mà thôi.』

Không phải vậy đâu. Tôi đã nghĩ thế, nhưng không thể nói ra thành lời. Từ chối lời mời của cô ấy rồi lại nói những lời như vậy, tôi cảm thấy mình thật đạo đức giả.

『Vậy thì, xin lỗi vì đã gọi muộn nhé. …Chúc ngủ ngon, Odagiri-kun.』

「Ừm… chúc ngủ ngon, Misaki-san.」

Kết thúc cuộc gọi, tôi bỏ điện thoại xuống.

Sau đó, Kazuma vẫn đứng yên tại chỗ, không thể nhúc nhích.