HIROTA no kanojo ga ore no motteru EROGE ni kyomi shinshin nandaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

184 2018

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

50 79

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

281 1374

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

352 11723

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

470 13549

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

37 448

Tập 02 - Chương 1

Bạn gái tôi và bạn thuở nhỏ (Lược)

Sáng sớm tinh mơ. Đồng hồ vừa điểm bảy giờ rưỡi. Khi Kazuma bước xuống tàu, sân ga chỉ lác đác vài bóng người.

『Ga trước học viện Midorizaka』. Đúng như tên gọi, phần lớn người sử dụng nhà ga này đều là học sinh của học viện Midorizaka giống như Kazuma. Giờ này thì đã quá muộn cho buổi tập sáng của các câu lạc bộ, nhưng lại quá sớm để đến trường như bình thường, nên chỉ có một mình Kazuma trong bộ đồng phục đang bước đi.

Đã gần một tháng kể từ khi cậu bắt đầu đến trường vào giờ này. Thời gian đầu, vì chưa quen với việc dậy sớm, cậu cũng đôi lần ngủ quên, nhưng bây giờ thì chuyện đó gần như không còn xảy ra nữa.

Kazuma lướt qua một người nhân viên văn phòng có vẻ như vừa về nhà sau một đêm, rồi đi qua cổng soát vé.

Sau đó, cậu hướng mắt về phía nơi họ thường hẹn gặp nhau──và bất giác nghĩ, 「A」.

Bởi vì bóng hình của 『cô ấy』 đã ở đó rồi.

Giữa không khí trong lành của buổi sáng sớm. Honoka ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế dài, lưng thẳng tắp.

Và trên tay cô là một chiếc bánh mì dưa lưới cỡ đại, to hơn cả khuôn mặt cô.

Honoka ngắm nhìn chiếc bánh mì dưa lưới trong tay với ánh mắt lấp lánh, trông hạnh phúc vô bờ, 「Chăm chú……」.

Rồi cô há to miệng, với vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc, cắn một miếng bánh mì.

Và ánh mắt của cô chạm phải,

Kazuma.

「Mizusaki-san!」

Khi Kazuma giơ nhẹ một tay lên, Honoka đang vui vẻ gặm bánh mì liền giật nảy mình. Cô định ngẩng mặt lên──nhưng rồi lại thôi, thay vào đó, cô hoảng hốt liên tục vỗ vào ngực mình.

Xem ra, cô đã cố nuốt vội miếng bánh trong miệng và bị nghẹn ở cổ họng.

「Mizusaki-san!? Cậu có sao không!?」

「K-không sao……」

Honoka gật đầu lia lịa với Kazuma đang vội vàng chạy tới. Có vẻ như cô đã nuốt trôi được, nhưng để chắc chắn, Kazuma vẫn mua một chai trà ở máy bán hàng tự động gần đó và đưa cho Honoka.

「Đây, cầm lấy. Trà xanh thôi, có được không?」

「Cảm ơn cậu, Odagiri-kun……」

Honoka ngoan ngoãn nhận lấy chai nước mà cậu đưa, rồi đưa lên miệng uống. Có vẻ lúc này cô mới thực sự thấy dễ chịu hơn, cô khẽ thở ra một hơi, 「Phù……」.

「Tớ xin lỗi. Làm cậu giật mình…… Tiền chai trà này, tớ nhất định sẽ trả lại」

「Không cần đâu. Cũng chẳng phải thứ gì đắt đỏ, với lại……」

Cậu ngừng lời một chút, rồi ưỡn thẳng lưng. Như thể tự nhủ với bản thân rằng mình sắp nói một điều quan trọng.

「……Tớ là,〝bạn trai〟của Mizusaki-san mà. Chừng này thì lúc nào tớ cũng đãi được」

「A……」 Honoka khẽ thốt lên. Cố nén cảm giác ngượng ngùng, Kazuma nhìn cô chăm chú, cô nàng liền bẽn lẽn cúi đầu, đôi má trắng hồng ửng đỏ.

「Cảm, ơn cậu……」

「……Ừm. Mà, cũng không phải chuyện đáng để cảm ơn đâu」

Đến lúc này, Kazuma cũng không thể giấu nổi sự xấu hổ của mình nữa, cậu cúi mặt xuống và mỉm cười để che giấu.

Nhưng. Trong tầm mắt của cậu, hình ảnh Honoka đang trân trọng ôm chai nước vào lòng hiện ra, khiến đôi mắt cậu càng thêm bối rối.

「……Vậy thì. Cái này, để cảm ơn cậu」

「Ể?」

Chiếc bánh mì dưa lưới được đưa ra ngay trước mũi Kazuma, người vừa ngẩng phắt đầu lên.

「Cái này, nè. Bánh mì dưa lưới ở đây ngon lắm đó. Tớ biết rất nhiều tiệm bánh, nhưng mỗi khi muốn mua bánh mì dưa lưới, tớ nhất định sẽ đến tiệm này… Cho nên, chúng ta, chia đôi nhé? Được không?」

Bên kia chiếc bánh mì, một nụ cười nũng nịu ngước nhìn Kazuma.

Trên chiếc bánh còn hằn lại dấu răng nhỏ nhắn, và đúng như lời Honoka nói, một mùi hương vô cùng hấp dẫn tỏa ra.

Sau khi ăn xong chiếc bánh mì dưa lưới, Kazuma cùng Honoka bước đi trên con đường đến trường.

「……Mizusaki-san, cái đó ngon không?」

Họ bước đi cùng nhịp, và Honoka gật gật đầu trước câu hỏi của Kazuma.

Dù vừa mới ăn bánh mì dưa lưới xong, nhưng ngay khi bắt đầu bước đi, Honoka đã lấy ra một chiếc bánh mì kem, vừa đi vừa chuyên tâm thưởng thức. Nghe nói, đó là 『bữa ăn vặt buổi sáng』của cô.

Chiếc bánh mì kem này cũng có kích thước ngoại cỡ giống hệt chiếc bánh mì dưa lưới lúc nãy. Thật lòng mà nói, Kazuma khá ngạc nhiên trước sức ăn của cô, nhưng nhìn vẻ mặt thực sự hạnh phúc của Honoka khi gặm bánh, cậu cũng bất giác mỉm cười theo.

Đã gần một tháng kể từ khi Kazuma và Honoka cùng nhau đến trường như thế này.

Điều đó cũng có nghĩa là, đã gần một tháng trôi qua kể từ khi hai người bắt đầu hẹn hò.

Cậu vẫn nhớ như in. Lớp học trong buổi chiều tà hôm ấy.

Lúc đó, Kazuma đã vô tình để Honoka nhìn thấy eroge mà mình mang theo. Cậu đã nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ kinh tởm mình, nhưng mọi chuyện đã không diễn ra như vậy.

Không những thế,

『Em muốn anh──biến em thành, Nô Lệ Bạn Gái của anh』

Chính Honoka đã tỏ tình với cậu như thế. Cô gái ưu tú số một của trường mà ai cũng biết. Người mà cậu luôn nghĩ rằng sống ở một thế giới khác hẳn với một tên otaku giấu mặt như mình──hơn nữa còn là một kẻ nghiện eroge, chính là 『Mizusaki Honoka』 ấy.

Và rồi hai người bắt đầu hẹn hò, Kazuma dần dần nhận ra.

Nghiêm túc, hoàn hảo, và hơn nữa lại là một mỹ少女. Một người được mọi người kính trọng, nhưng cũng chính vì thế mà khó gần──cậu đã nhận ra con người thật của Honoka, người mà cậu từng lầm tưởng.

Ví dụ như, cô ấy thực ra lại là một người ăn rất khỏe.

「……?」

Có lẽ nhận ra ánh nhìn của Kazuma, Honoka vừa ngậm bánh mì kem vừa nghiêng đầu. Một tháng trước, Kazuma có lẽ chẳng bao giờ có thể tưởng tượng ra được hình ảnh này của cô.

Nhưng, Kazuma của bây giờ đã biết. Biết rất rõ.

Khi cậu đang ngẫm lại sự thật đó, khóe miệng của Honoka bỗng lọt vào tầm mắt cậu. Ở mép đôi môi đáng yêu của cô, dính một chút kem sữa.

「A, Mizusaki-san. Chỗ miệng cậu dính kem kìa」

「Ể?」

Nghe cậu nhắc, Honoka vội đưa tay lên miệng──nhưng giữa chừng, không hiểu sao cô lại đột ngột dừng lại.

Ngay sau đó, mặt Honoka đỏ bừng lên một cách chóng mặt.

(A)

Khoảnh khắc cậu nghĩ, hay là… Honoka, với khuôn mặt đỏ rực, liền nhắm chặt mắt lại.

「T-tớ không biết nó ở đâu cả, nên Odagiri-kun lấy giúp tớ đi!」

「Ể!?」

Honoka dừng bước, đứng vững lại. Kazuma cũng dừng theo, trong lòng vô cùng bối rối.

Trong đầu cậu thoáng qua hình ảnh trong eroge mà hai người vừa chơi cùng nhau mấy hôm trước. Nữ chính liếm vệt kem trên môi nhân vật chính──và hình ảnh Honoka đang ngồi xem cảnh đó với vẻ mặt nghiêm túc.

Kazuma bắt đầu chơi eroge cùng Honoka ngay sau khi họ bắt đầu hẹn hò. Biết Kazuma thích eroge, Honoka, để có thể gần gũi với 『lý tưởng』 của cậu hơn, đã bắt đầu chơi những eroge mà Kazuma thích và tái hiện lại hành động của các nữ chính trong đó.

Cô đã cắt ngắn váy, mặc đồ lót khêu gợi. Đã có lần cô mặc đồ hầu gái và đút cho cậu ăn, và cũng có lần cô xông vào phòng tắm với lý do 「Để em kỳ lưng cho anh」.

Ban đầu, Kazuma cảm thấy rất vui khi thấy Honoka, dù ngượng ngùng, vẫn hết mình vì cậu──nhưng rồi một ngày nọ, cậu nhận ra.

『Như thế này liệu có thực sự ổn không?』

『Hẹn hò』 không phải là việc một bên đơn phương phục vụ đối phương──nhận ra điều đó, sau nhiều trăn trở, Kazuma đã đi đến một quyết định.

Mối quan hệ của họ hiện tại đang đi sai hướng. Nếu cứ tiếp tục tiến triển 『mối quan hệ』 này với một lựa chọn sai lầm, họ sẽ chỉ đi đến một bad end mà thôi.

Vì vậy, để có thể đến được một 『tương lai』 đúng đắn, họ phải làm lại 『từ đầu』 một lần nữa.

Nghĩ vậy, Kazuma lấy hết can đảm, nói lời chia tay với Honoka. Cậu nghĩ rằng đó chính là ý nghĩa của việc 『bắt đầu lại từ đầu』.

Tuy nhiên, suy nghĩ của Honoka lại khác.

Mối quan hệ của họ bắt đầu là vì cô đã tỏ tình với Kazuma. Vì vậy, nếu muốn 『bắt đầu lại từ đầu』 thì phải bắt đầu từ đó, Honoka đã nói như vậy, và rồi, cô đã tỏ tình với Kazuma một lần nữa.

Lần này, Kazuma đã quyết tâm chấp nhận lời tỏ tình đó. Với tư cách là 『bạn trai』 và 『bạn gái』, họ đã hứa sẽ cùng nhau lựa chọn con đường đúng đắn… nhưng mà.

「Mizusaki-san……! C-chuyện đó vẫn còn quá sớm…!」

Họ đã cùng nhau đi đến kết luận rằng nên vun đắp tình cảm một cách từ từ, không phải theo cách này, nhưng có vẻ Honoka vẫn không thể kìm lòng mà tiến tới quá nhanh.

Nghĩ rằng điều đó chứng tỏ cô ấy yêu mình đến nhường nào, cậu dĩ nhiên cảm thấy rất vui, và cậu cũng nghĩ rằng mình cần phải đáp lại tình cảm đó với tư cách là một người 『bạn trai』 hơn nữa.

Nhưng khi cậu đang băn khoăn không biết nên nói gì với Honoka, người vẫn đang nhắm mắt, hết lòng chờ đợi hành động của mình, thì một giọng nói quen thuộc vang lên từ đâu đó, khiến Kazuma giật mình cứng đờ.

「M-Mizusaki-san! Lại đây một chút!」

「Ể……!?」

Cậu đẩy lưng Honoka, người đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì, vào một con hẻm gần đó.

Quay đầu lại, cậu thấy hai cô bạn cùng lớp đang đi trên con đường chính. Họ không để ý đến Kazuma và Honoka, cứ thế đi qua trước con hẻm.

(Suýt nữa thì…)

Việc Kazuma và Honoka đang hẹn hò được giữ bí mật với mọi người xung quanh. Lý do họ chọn giờ này để hẹn gặp nhau cũng là để hạn chế tối đa việc bị người khác nhìn thấy họ đi học cùng nhau.

Tuy nhiên, trên thực tế, khó có thể nói rằng họ đã che giấu được một cách hoàn hảo. Dù cố gắng tránh sự chú ý của mọi người, nhưng cũng có giới hạn. Khi hai người ở bên nhau, khả năng bị bắt gặp luôn tồn tại, dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào.

Giá như Kazuma, hoặc Honoka, là kiểu người dễ dàng bắt chuyện với bạn bè đồng trang lứa hơn, thì họ có thể viện cớ 『chỉ đang nói chuyện với bạn cùng lớp』.

Phải, ví dụ như──giống như cô bạn thuở nhỏ đầy sức sống kia.

「……Odagiri-kun?」

「A, x-xin lỗi. Giờ không sao rồi」

Cậu thúc giục Honoka, người vẫn còn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra, rồi cùng cô bước đi.

Liếc nhìn khóe miệng cô, vệt kem đã biến mất từ lúc nào.

… K-không phải là, mình thấy tiếc hay gì đâu. Không có, không có mà.

◆◆◆

『────Chết đi』

Xoẹt! Soạt! Phụtttttttt!

「…………」

「…………」

「Ừm. 『nice boat』, Mizusaki-chan」

Nhìn chằm chằm vào màn hình nhuốm màu đỏ tươi của máu, Kazuma, Honoka và Yuna mỗi người có một phản ứng khác nhau.

Cuối tầng ba của dãy nhà câu lạc bộ văn hóa cũ của Học viện Midorizaka. Đó là phòng sinh hoạt của câu lạc bộ (chính xác hơn là một hội đồng sở thích) mà Kazuma và mọi người tham gia, 『Hội Nghiên cứu Subculture』.

Nội dung hoạt động không xác định, thành tích hoạt động không có gì đặc biệt. Hơn nữa, phần lớn thành viên đều là thành viên ma, một câu lạc bộ bí ẩn không rõ mục đích tồn tại. Theo lời hội trưởng hiện tại, Yuna, thì câu lạc bộ này vốn được thành lập bởi hội trưởng tiền nhiệm, một otaku eroge, với mục đích tìm một nơi để lén lút chơi eroge.

Dù cậu nghĩ đó chỉ là một lời nói đùa, nhưng trên thực tế, phòng sinh hoạt này quả là một nơi lý tưởng để lén lút chơi eroge. Kazuma cũng thường xuyên sử dụng nơi này từ tháng Tư, và trong phòng cũng có rất nhiều eroge do cậu mang đến.

Kazuma cũng luôn chơi eroge cùng Honoka tại phòng sinh hoạt này.

Bình thường chỉ có hai người, nhưng hôm nay Yuna đã lâu không thấy mặt bỗng xuất hiện, nên ba người đang cùng nhau chơi một game do cô ấy giới thiệu.

「……Tại sao lại là game này vậy hội trưởng?」

「Thì tại, nếu đã chơi eroge thì phải thử qua thể loại yandere chứ, đúng không?」

Đứng sau lưng Honoka đang ngồi trên ghế, Kazuma và Yuna thì thầm với nhau.

Hôm nay, eroge mà Yuna giới thiệu cho Honoka có tên là 『School Life』.

Nhìn qua thì nó giống như một tác phẩm rom-com học đường thông thường, và phần tóm tắt cũng không có gì đặc biệt… nhưng một khi bắt đầu chơi, thứ chờ đợi người chơi là một mối quan hệ tay ba đầy ngang trái (tùy thuộc vào route mà có thể còn nhiều hơn nữa) và những màn kịch chiến đẫm máu, cùng với một cái kết yandere bi thảm. Sự thay đổi đột ngột của các nữ chính trong mỗi ending đã khiến không biết bao nhiêu người chơi phải ngỡ ngàng.

Đây có thể được coi là một eroge đúng chất, nhưng nó lại khó nuốt theo một cách khác với thể loại lăng nhục──hay nói đúng hơn, nội dung của nó quá sốc, nên thành thật mà nói, cậu đã do dự khi giới thiệu nó cho Honoka.

Nhưng vì Yuna giới thiệu một cách khéo léo, Honoka đã tỏ ra hứng thú, và cuối cùng họ đã quyết định chơi nó.

Và Honoka đã tiến triển trong game một cách thuận lợi, và vừa rồi, cô đã đi đến cái kết đầy bất ngờ, khi nữ chính chính dùng cưa máy chém chết một nữ chính khác.

Lúc này, trên màn hình, nữ chính đã biến thành yandere vẫn đang cất lên những tiếng cười điên loạn. Trong khi đó, Honoka ngồi trước máy tính, từ nãy đến giờ vẫn im lặng không một cử động.

「M-Mizusaki-san……」

Có lẽ cô ấy đã bị sốc, nếu chuyện này trở thành một sang chấn tâm lý thì phải làm sao đây… Kazuma cảm thấy có trách nhiệm.

「……Đối với một chiếc cưa máy mà nói, độ sắc bén này có hơi quá không nhỉ?」

「Cậu lại bận tâm đến chuyện đó à!?」

Nhưng, Kazuma cũng nghĩ vậy. Bình thường một chiếc cưa máy không thể cắt ngọt như thế được.

「Này, Odagiri-kun. Đây, có phải là bad end không?」

「Thì, chắc là……」

Nếu đây là một ending chính thức thì một huyền thoại đã ra đời rồi.

Honoka quay lại nhìn cậu qua vai, trông cô không có vẻ gì là bị sốc, sắc mặt vẫn bình thản.

Về cơ bản, Honoka là một người như vậy. Phản ứng của cô rất nhạt nhẽo. Không phải là cô không có hứng thú, mà dường như cô ấy vẫn đang tận hưởng eroge theo cách riêng của mình…

「……Mizusaki-san, cậu ổn chứ?」

「……? Ổn là sao?」

「Thì, cái ending này, khá là kinh khủng mà. Cũng có nhiều người nói rằng nó gây 『ám ảnh』 lắm đó」

「……Đúng là, tớ không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Ban đầu, hai người họ trông có vẻ rất thân thiết mà」

Honoka liếc nhìn màn hình. Trên màn hình, nữ chính vẫn đang tiếp tục cười… Cảnh tượng này thật sự quá siêu thực, nên Kazuma đã điều khiển chuột để tiếp tục. Bản nhạc kết thúc vang lên, càng làm tăng thêm sự bi ai.

Nghe bản nhạc đó, Honoka với vẻ mặt nghiêm túc, nói.

「Rốt cuộc…… dù đối phương là bạn thân, nhưng nếu người mình thích bị cướp mất, thì mọi người, đều sẽ trở nên như vậy sao?」

「Không, không phải đâu! Đây chỉ là game thôi!」

Khi Kazuma đang phản bác lại câu nói kinh khủng của Honoka, Yuna bỗng như nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng.

「À mà này, Kazuma-kun. Có một chuyện chị muốn hỏi cậu」

「Hả? Chuyện gì vậy ạ…?」

Khi Kazuma hỏi lại, Yuna liếc nhìn Honoka. Honoka có vẻ như đã bắt đầu lại game từ đầu, không để ý đến cuộc trò chuyện của họ.

Thế rồi, Yuna ra hiệu bằng ngón tay, ý bảo 「Lại đây nghe này」.

Dù có chút thắc mắc, Kazuma vẫn làm theo lời cô.

「…………Phù」

「Ớ……!」

Một luồng hơi thở phả vào tai cậu, một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng.

「Cái……!?」

Cậu vội vàng lùi lại, Yuna nở một nụ cười đắc thắng, nhếch mép lên.

「Odagiri-kun?」

「K-không có gì đâu! Mizusaki-san cứ tập trung vào game đi!」

Honoka, phản ứng lại tiếng gọi của Kazuma, nhìn cậu với vẻ mặt khó hiểu. Đằng sau Kazuma đang cố gắng lấp liếm, Yuna dường như đang cố nhịn cười. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở nén lại, 「Phụt……khục khục……!」 từ phía sau.

「……Hội trưởng!」

「A, xin lỗi. Tự nhiên lại làm thế」

「Làm ơn đừng có tiện tay trêu chọc người khác nữa được không ạ!」

Cảm giác đó lại có chút gây nghiện, càng khiến mọi chuyện thêm tệ.

「Và, vào vấn đề chính đây」

「Còn có vấn đề chính nữa sao……」

「Có chứ. Nào nào, đừng có chạy. Yên tâm đi, lần này chị không làm gì nữa đâu」

Không để ý đến Kazuma đang cảnh giác, Yuna nghiêng người lại gần và nói.

「Này. Mizusaki-chan, bình thường ở lớp thì thế nào?」

「Ể? T-thế nào là sao ạ?」

「Nói thẳng ra là,『cô bé có bạn bè không?』」

Kazuma bất giác nhìn về phía Honoka. May mắn là Honoka đang tập trung vào game, không có vẻ gì là để ý đến cuộc trò chuyện của họ.

Tạm thời, cậu thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì, một câu hỏi bất lịch sự như vậy, dù thế nào đi nữa cũng không thể để chính chủ nghe thấy được.

「……Tự nhiên chị hỏi vậy là sao ạ?」

「Thì, chị đã có cảm giác lờ mờ từ trước rồi. Từ cô bé đó tỏa ra một mùi hương của đồng loại… Phải, chính là… mùi của một kẻ cô độc」

Với vẻ mặt nghiêm túc đến phát bực, hội trưởng của chúng tôi đã nói ra những lời như vậy.

「Hội trưởng, vừa phải thôi──」

Cậu định nói, dừng lại đi. Nhưng rồi, Kazuma nhận ra.

Cậu không thể trả lời câu hỏi đó. Cậu không thể nói 「đúng vậy」 hay 「không phải」.

Honoka có bạn bè không. Nếu có, cô ấy đối xử với họ như thế nào. Cô ấy nói những chuyện gì, và thể hiện bộ mặt nào.

Kazuma không biết gì về những điều đó cả.

Nhìn Kazuma im lặng, có lẽ Yuna đã đoán ra điều gì đó. Cô nở một nụ cười đầy ác ý.

「Hừm. Xem ra cậu không biết gì về mối quan hệ bạn bè của Mizusaki-chan nhỉ」

「K-không… cũng không liên quan gì đến hội trưởng mà」

「Nhưng mà, chị nghĩ cậu nên biết những chuyện đó chứ? Dù gì hai đứa cũng đang hẹn hò mà」

「……Chuyện đó」

Đúng vậy. Đây là những điều mà một cặp đôi đang hẹn hò nên biết về nhau.

Vậy mà, Kazuma lại không biết.

Lý do rất đơn giản, Kazuma và Honoka chỉ bắt đầu nói chuyện với nhau sau khi Honoka tỏ tình với cậu.

Trước đó, hai người không chỉ không thân thiết, mà còn gần như không có bất kỳ mối liên hệ nào.

Vì vậy, dù là 『bạn trai』 của Honoka, nhưng thực ra, cậu vẫn chưa hiểu rõ về cô ấy.

Dĩ nhiên, đó không phải là một điều tốt. Kazuma cũng hiểu rõ điều đó hơn ai hết, và chính vì vậy, cậu luôn nghĩ rằng mình phải tìm hiểu về cô ấy nhiều hơn, rằng mình muốn biết nhiều hơn về cô ấy, nhưng──.

「……A」

「Ể?」

Tiếng của Honoka bất chợt vang lên. Kazuma giật mình nhìn vào màn hình, nhân vật chính vừa bị nữ chính lúc nãy đâm chết.

Thời gian cứ thế trôi đi, và đã đến giờ tan học.

Sau khi chia tay Yuna trước phòng sinh hoạt, Kazuma và Honoka cùng nhau đi xuống tủ giày.

Cùng nhau đến trường, chơi eroge trong phòng sinh hoạt sau giờ học, và rồi cùng nhau về nhà. Đó là thói quen hàng ngày của Kazuma và Honoka.

「Này, Mizusaki-san. Tớ hỏi một chút được không? Có một chuyện tớ muốn hỏi」

「Chuyện muốn hỏi? ……Chuyện gì vậy?」

「À, không phải chuyện gì to tát đâu… chỉ là, Mizusaki-san, bình thường, cậu hay nói chuyện gì, với bạn bè?」

Honoka chớp chớp mắt, ngơ ngác. Có vẻ cô không hiểu rõ ý của cậu.

「……Tại sao, cậu lại hỏi chuyện đó?」

「Tại sao à… ừm, vì tớ muốn biết, không được sao? Tớ muốn thấy Mizusaki-san thân thiết với bạn bè, hay là lúc Mizusaki-san ở cùng với những bạn nữ khác thì trông như thế nào. Những chuyện như vậy, tớ, có chút muốn thấy」

Nói ra thành lời, thực sự không phải là chuyện gì to tát. Nhưng ngay cả những điều đó, Kazuma cũng không biết.

Vì vậy, cậu đã nghĩ, mình sẽ thử hỏi xem sao. Vừa mới có cuộc trò chuyện đó với hội trưởng, và bản thân Kazuma cũng nghĩ vậy. Chuyện về Honoka, dù là nhỏ nhặt đến đâu, cậu cũng muốn được nghe.

Vừa nghĩ vậy, Kazuma vừa chờ đợi câu trả lời của Honoka…

「……Bạn bè」

Cô khẽ nhíu mày, với vẻ mặt khó hiểu, Honoka đăm chiêu suy nghĩ.

Và rồi, sau năm phút dài đằng đẵng.

「…………Odagiri-kun」

「Ừm?」

「……Tớ. Có lẽ, tớ không có bạn bè……」

Với vẻ mặt nghiêm túc hết mức có thể. 『Bạn gái』 của Kazuma, đã thốt ra một lời thú nhận gây sốc.

◆◆◆

(…〝Không có bạn bè〟, à)

Một đêm đã trôi qua kể từ khi sự thật không ai biết về cô học sinh ưu tú hoàn hảo đáng ngưỡng mộ, Honoka, được phơi bày.

Hôm đó, lớp của Kazuma có buổi sinh hoạt lớp dài hàng tuần.

Chủ đề của buổi LHR đầu tiên của tháng Mười là, ai sẽ trở thành ủy viên ban tổ chức cho lễ hội trường sắp diễn ra vào tháng sau.

「À-ừm. Theo thông báo từ hội học sinh,〝Ủy viên ban tổ chức lễ hội trường sẽ được chọn từ mỗi lớp một nam một nữ, tổng cộng là hai người〟. Trước tiên, chúng ta sẽ quyết định bên nữ, bạn nào muốn ứng cử thì giơ tay lên nhé」

Cô bạn lớp trưởng đứng trên bục giảng giải thích một cách rõ ràng, trong khi đó, Kazuma khẽ liếc nhìn Honoka ngồi ở bàn trên.

Cô học sinh ưu tú có lẽ là người hợp với từ 『ủy viên』 nhất trong lớp này… hay thậm chí là cả trường này, lại không đứng trên bục giảng, mà ngồi như bao bạn cùng lớp khác, nhìn lên bảng đen.

Mái tóc đen óng mượt của cô hôm nay được buộc thành hai bím bằng một chiếc nơ. Cái mà người ta thường gọi là, twintail. Tại sao cô lại để kiểu tóc đó thì… à thì, mọi người tự hiểu nhé.

Hồi tháng Tư, khi quyết định ủy viên lớp. Trái với dự đoán của Kazuma và các bạn cùng lớp, cô đã không ứng cử. Lúc đó, Kazuma cũng cảm thấy khá ngạc nhiên. Cậu đã nghĩ cô ấy là người rất thích hợp với những việc như thế này.

Lý do cô không ứng cử làm ủy viên. Cho đến bây giờ, cậu vẫn nghĩ là để tập trung vào việc học, nhưng…

『……Tớ. Có lẽ, tớ không có bạn bè……』

Có lẽ, Honoka đã lờ mờ nhận ra. Rằng mình không phù hợp với vai trò 『ủy viên lớp』──rằng mình, bị các bạn cùng lớp giữ khoảng cách.

Đúng là, Honoka có một chút gì đó khó gần. Cô ấy là một mỹ少女, một học sinh ưu tú, và bình thường cũng ít khi để lộ suy nghĩ của mình ra ngoài. Việc mọi người trong lớp giữ khoảng cách với cô, có lẽ cũng không phải là không có lý do.

Nhưng, Kazuma đã biết rồi.

Rằng Honoka, thực ra, là một cô gái vô cùng đáng yêu.

Những điểm đáng yêu của Honoka. Những điểm thu hút. Những phần mà cậu không muốn nó biến mất, muốn nó mãi mãi như vậy.

Cậu không muốn những điều đó cứ thế mà không ai hiểu được. Cậu muốn nhiều người hơn nữa biết được những điểm tốt của cô──muốn họ yêu quý cô, cậu nghĩ vậy. Giống như cách cậu muốn giới thiệu eroge mà mình yêu thích cho nhiều người… không, ví dụ đó có lẽ hơi khác nhỉ?

──Tóm lại. Kazuma muốn làm gì đó để thay đổi tình trạng Honoka đang bị lạc lõng trong lớp.

Và để làm được điều đó, không gì hơn là,

(Lễ hội văn hóa, chắc chắn rồi)

Ví dụ, nếu muốn giới thiệu một eroge cho ai đó, cách tốt nhất là cứ để họ chơi thử mà không cần nói nhiều. Không cần mình phải giải thích dài dòng, chỉ cần chơi là họ sẽ hiểu tất cả. Mình chỉ cần tạo ra cơ hội đó.

Cậu nghĩ, với Honoka cũng vậy. Nếu thực sự tiếp xúc, mọi người trong lớp chắc chắn sẽ nhận ra con người thật của cô.

Về điểm đó, lễ hội văn hóa sắp diễn ra vào tháng sau có thể nói là một cơ hội tuyệt vời.

(Trong eroge cũng thường có mà. Lễ hội văn hóa là cơ hội để thân thiết hơn với nữ chính, hay kết bạn tri kỷ, đó là một mô-típ kinh điển của thể loại thanh xuân mà)

Tuy nhiên, nếu nói Kazuma, một kẻ cô độc không kém gì Honoka, có thể hỗ trợ cô ấy hay không, thì phải nói là vô cùng khó nói. Thậm chí, cậu còn lo rằng mình sẽ là người bị lạc lõng trong lớp hơn.

Và, những lúc như thế này, người mà Kazuma có thể trông cậy, chỉ có một người mà thôi──.

「──Vậy thì, Ruri có được không?」

(…Ể?)

Nghe thấy cái tên bất ngờ lọt vào tai, cậu ngẩng phắt đầu lên.

Trong lúc Kazuma đang chìm trong suy nghĩ, buổi sinh hoạt lớp dường như đã tiến triển khá xa. Cuối cùng, không có ai ứng cử bên nữ, nên bây giờ họ đang trong giai đoạn đề cử.

Và người được đề cử là.

「Phê……? A, tớ à?」

Ruri bối rối chỉ vào mình, chớp chớp mắt.

Nhưng có vẻ chỉ có cô ấy là ngạc nhiên trước sự đề cử đột ngột này. Cả lớp trưởng trên bục giảng và các bạn cùng lớp khác đều cười như thể đó là một ý kiến hay, và cả lớp học đã tràn ngập không khí 『Nếu là Ruri thì được』.

「Được đó! Làm đi Ruri!」

「Ừm, nhưng mà, tớ không biết mình có làm được không…」

「Không sao đâu? Chỉ cần giúp đỡ hội học sinh là được mà?」

「Đúng đó. Việc chuẩn bị và điều hành trong ngày hôm đó về cơ bản là do hội học sinh phụ trách. Công việc của ủy viên ban tổ chức toàn là những việc đơn giản thôi」

「Thích nhỉ, Ruri. Nghe nói hội học sinh có một senpai rất đẹp trai đúng không? Có khi lại thân thiết được với anh ấy đó? Ghen tị quá đi!」

Một cô bạn gái hào hứng lên tiếng, một cậu bạn trai liền trêu, 「Thế thì mày làm đi lol」, cả lớp phá lên cười.

Giữa trung tâm của những tiếng cười đó, chỉ có một mình Ruri, khẽ nhíu mày, có vẻ đang phân vân.

Cô ấy trông như thể đang nghĩ,『Từ chối thì có vẻ hơi quá』 hay 『Nhưng mà mình không tự tin lắm』.

「Ừm, vậy thì, Shinomiya-san cứ suy nghĩ đã nhé? Chúng ta sẽ quyết định bên nam trước」

Nói rồi, lớp trưởng viết dòng chữ 『Ứng cử viên nam』 lên bảng.

Nhìn cảnh đó, Kazuma lại một lần nữa nhìn về phía cô bạn thuở nhỏ của mình.

Vẻ mặt nghiêng của cô ấy vẫn chưa hết vẻ phân vân.

Nhưng, với tính cách của Ruri, có lẽ cô ấy sẽ không từ chối ở đây.

(…………Thôi, có lẽ là mình đang lo chuyện bao đồng)

Dù nghĩ vậy, Kazuma vẫn quyết định giơ tay và đứng dậy khỏi ghế.

「À… tớ, xin ứng cử. Làm ủy viên lớp」

「Ể? Thật không?」

Lớp trưởng nhìn cậu, ngơ ngác chớp mắt. Các bạn cùng lớp xung quanh cũng xôn xao trong giây lát với không khí kiểu như, 「Ể? Tên đó á?」.

……Thành thật mà nói, cảm giác vô cùng khó xử, nhưng cậu cố nén lại ý định nói, 「Thôi, tớ rút lại」, và tiếp tục giơ tay.

Liếc mắt nhìn, cậu thấy Ruri đang tròn mắt nhìn mình.

……Cũng không phải cậu tự phụ nghĩ rằng, 「Nếu mình ứng cử thì Ruri sẽ yên tâm hơn」 đâu.

Nhưng, cậu muốn giúp đỡ cô ấy.

Ruri đã luôn giúp đỡ cậu rất nhiều. Hơn hết, họ lại còn là bạn thuở nhỏ.

Chính vì bình thường toàn được giúp đỡ, nên những lúc như thế này, cậu nghĩ mình phải 『làm gì đó』. Dù cho đó không phải là chuyện gì to tát.

「À-ừm…… vậy thì, tạm thời là Odagiri-kun và…. Có ai muốn ứng cử nữa không? Đề cử cũng được」

Lớp trưởng nhìn quanh lớp, nhưng không có ai giơ tay. Mọi người dù không nghĩ, 「Nhất định phải là Odagiri-kun!」, nhưng cũng không có lý do gì để phản đối. Không khí trong lớp là, 「Nếu nó muốn làm thì cứ để nó làm」. Đây chính là sự khác biệt về cấp bậc giữa Ruri đầy sức sống và Kazuma cô độc.

(……Chắc mình không nên làm chuyện thừa thãi này…)

Và thế là, ủy viên ban tổ chức nam đã được quyết định là Kazuma.

Tạm thời được bao bọc trong những tràng pháo tay đầy cảm thông, Kazuma ngồi xuống.

Và chủ đề lại quay trở lại việc quyết định ủy viên ban tổ chức nữ đang bị treo.

「Thế nào rồi? Shinomiya-san. Bên nam là Odagiri-kun rồi, cậu quyết định làm hay không chưa?」

Nghe câu hỏi của lớp trưởng, Ruri liếc nhìn Kazuma.

Rồi, cô nở một nụ cười rạng rỡ, khác hẳn lúc nãy.

「Ừm. Vì đã được đề cử rồi, nên nếu là tớ thì được──」

「Đ-đợi đã……!!」

Một tiếng ghế va vào bàn vang lên, cắt ngang lời của Ruri.

「T-tớ……! Tớ cũng, làm ủy viên ban tổ chức…… ủy viên ban tổ chức! Cùng với Odagiri-kun!」

Người đứng dậy, giơ tay dứt khoát và nói ra những lời đó, không ai khác, chính là cô học sinh ưu tú cao ngạo và xinh đẹp lạnh lùng. 『Bạn gái』 của Kazuma, Mizusaki Honoka.

Một diễn biến, một nhân vật, và một hành động hoàn toàn bất ngờ. Kazuma, Ruri, và tất cả mọi người trong lớp, đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ngơ ngác chớp mắt.

Lớp trưởng là người đầu tiên thoát khỏi tình trạng đứng hình, với vẻ mặt rõ ràng là bối rối.

「Ể……? Ứ-ứng cử? Mizusaki-san……?」

Honoka gật đầu lia lịa trước câu hỏi. Có lẽ cô đang rất phấn khích, làn da trắng đẹp của cô hơi ửng hồng, và cô chống tay vào bàn, người hơi cúi về phía trước. Vì thế, chiếc váy của cô bị kéo lên một chút, và từ vị trí của Kazuma ngồi sau, cảnh tượng này thật sự vô cùng nhạy cảm. Cậu vội vàng quay mặt đi.

Trong khi đó, lớp trưởng dường như đã bị choáng ngợp trước sự nhiệt tình khác thường của Honoka. Một giọng nói ngập ngừng, e dè gọi tên Honoka.

「Ừm…… nhưng mà, Mizusaki-san…. Shinomiya-san cũng đã được đề cử rồi, nên… ai làm thì phải bàn bạc với nhau đã…」

「Phê!? A, ờ, ừm……!」

Ruri, bị gọi tên, vội vàng đứng dậy, rụt rè nhìn Honoka.

Cùng lúc đó, Honoka cũng nhìn Ruri.

──Khoảnh khắc đó. Có lẽ là do cậu tưởng tượng, nhưng dường như cậu đã nghe thấy tiếng tia lửa điện xẹt qua.

(Ể……? Gì vậy…?)

「Không khí gì thế này」, Kazuma nhìn qua lại giữa〝bạn gái〟 và 〝bạn thuở nhỏ〟 của mình. Honoka vẫn giữ vẻ mặt bình thản như mọi khi. Ruri cũng chắc chắn không có ý định gây hấn.

Vậy mà, tại sao──từ〝căng như dây đàn〟 lại thoáng qua trong đầu cậu chứ.

Và rồi,

「……Ủa? Nhưng mà Mizusaki-san, không phải cậu đã được chọn làm 『đại diện học sinh gương mẫu』 cho lễ hội văn hóa rồi sao?」

「──────, a」

Như thể, ngày tận thế đã đến. Khuôn mặt đầy nhiệt huyết của Honoka, trong phút chốc đã mất hết sức sống.

「Nghe nói hôm đó cũng có sự kiện trên sân khấu đúng không? Diễn tập và họp bàn cũng bắt đầu khá sớm thì phải… làm thêm cả ủy viên ban tổ chức thì không thể nào đâu?」

「Ch-chuyện đó……! K-không sao! Tớ, có thể làm cả hai──!」

「Ể!? Không được đâu Mizusaki-san! Senpai trong câu lạc bộ của tớ năm ngoái cũng được chọn, nghe nói chuẩn bị mệt lắm đó! Hôm đó cũng có nhiều việc phải làm, nên không thể tham gia vào tiết mục của lớp được!」

「Với lại, nếu thành tích học tập sa sút trước lễ hội văn hóa thì sẽ bị hủy tư cách tham gia đúng không? Đã được chọn rồi mà bị hủy thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Tốt nhất là không nên làm ủy viên ban tổ chức đâu」

「Đúng đó」「Chuẩn rồi」, cả lớp cùng nhau đi đến kết luận mà không cần hỏi ý kiến của chính chủ.

Lý do mọi người nhiệt tình đến vậy là vì, nếu học sinh được đề cử được chọn là 『học sinh xuất sắc nhất』, thì cả lớp của học sinh đó sẽ nhận được phiếu mua sách làm phần thưởng.

Chỉ là phiếu mua sách, nhưng lại không chỉ là phiếu mua sách. Vì có thể dùng để mua manga và tạp chí, nên có khá nhiều học sinh muốn có nó.

Cuối cùng, ủy viên ban tổ chức nữ, với sự nhất trí của cả lớp, đã được quyết định là Ruri.

「……Này. Cảm ơn nhé, Kazuma」

Sau buổi sinh hoạt lớp. Trong khi đang đi đến phòng hội học sinh theo chỉ dẫn, Ruri khẽ thì thầm.

「Gì vậy, tự nhiên」

「Thì, vì tớ đang khó xử nên cậu mới ứng cử đúng không?」

「Không phải vậy đâu」

「Xạo quá đi. Vì Kazuma đâu phải kiểu người tự mình muốn làm những việc như thế này」

Vì ngượng, cậu cố lảng đi, nhưng có vẻ như cô bạn thuở nhỏ đã nhìn thấu tất cả. Thực tế đúng là như vậy, nhưng bị nhìn thấu thế này cũng không vui vẻ gì, nên Kazuma im lặng.

Và rồi,

「Nhưng mà… có lẽ tớ đã làm chuyện không phải với Mizusaki-san rồi」

「Ể?」

「Thì, trông tớ như thể đã ngáng đường cậu ấy… Mà này, không phải Kazuma cũng muốn làm cùng Mizusaki-san hơn là với tớ sao?」

「Cái……! Đ-đồ ngốc! Đừng có trêu tớ!」

Bị chỉ điểm thẳng thừng, mặt cậu bất giác nóng lên. Trong số các bạn cùng lớp, chỉ duy nhất Ruri biết chuyện Kazuma và Honoka đang hẹn hò.

「Đừng có nói linh tinh! Tớ không hề có ý định vin vào cớ làm ủy viên để mà tình tứ gì đâu!」

「Nhưng mà, Mizusaki-san ứng cử chắc chắn là vì Kazuma mà」

「Chuyện đó……」

Cậu không thể nói 「không phải vậy」, nên đành im lặng. Vì thực tế, cậu biết đó là sự thật.

Sau khi buổi sinh hoạt lớp kết thúc, Honoka trông rất buồn bã, một mình cúi đầu ủ rũ. Việc không được làm ủy viên ban tổ chức có vẻ đã là một cú sốc lớn đối với cô.

Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa là, cô ấy đã rất muốn làm ủy viên ban tổ chức cùng với Kazuma. Kazuma cảm thấy có chút ngượng ngùng, nhưng cũng khá là vui sướng.

Nhưng, thôi thì, chuyện đó là chuyện đó. Thực tế, việc Honoka bận rộn lại làm thêm cả công việc của ủy viên ban tổ chức là không thể, nên có lẽ nên nghĩ rằng mọi chuyện đã được giải quyết một cách hợp lý.

「……À mà này. Shinomiya, từ sau đó, cậu với Mizusaki-san có thân thiết hơn không?」

「Phê? Ể, s-sao vậy?」

「Thì, lúc gặp nhau trước kỳ nghỉ lễ, cậu có nói là có thể sẽ thân nhau mà」

Cậu nhớ lại lần tình cờ gặp Ruri khi đang hẹn hò.

Cậu đã tò mò không biết sau đó hai người họ thế nào. Ruri là kiểu người có thể nhanh chóng hòa đồng với bất kỳ ai, nên cậu đã nghĩ có khi họ đã khá thân thiết rồi.

Tuy nhiên,

「Ừm… tụi tớ đã trao đổi địa chỉ mail rồi, nhưng mà…」

Nhìn vẻ mặt nghiêng của Ruri đang cúi đầu, có vẻ như mọi chuyện không phải vậy.

「Ừm…… không được suôn sẻ lắm à?」

「Cũng không hẳn là vậy… mà, vấn đề không phải ở Mizusaki-san, mà là ở tớ thì đúng hơn…. Tớ cũng muốn thân thiết với cậu ấy, nhưng mà…」

Ruri trả lời một cách mơ hồ, không nhìn vào mặt Kazuma. Dù không rõ nguyên nhân, nhưng có một điều chắc chắn là mọi chuyện không thuận lợi như cậu nghĩ.

Thành thật mà nói, cậu cảm thấy hơi hụt hẫng. Cậu đã nghĩ rằng trong quá trình chuẩn bị cho lễ hội văn hóa sắp tới, nếu Ruri ở cùng Honoka, cô ấy có thể giúp kết nối Honoka với mọi người trong lớp.

Có lẽ mình nên đứng ra làm trung gian hòa giải cho họ chăng? Nhưng, ngay cả Ruri, đại diện cho những người quảng giao, cũng gặp khó khăn, thì một kẻ cô độc như mình xen vào cũng chẳng giúp được gì…

Dù sao đi nữa, cậu nghĩ mình phải làm gì đó để thay đổi tình trạng Honoka đang bị lạc lõng trong lớp. Cứ để như thế này thì Honoka quá đáng thương… và hơn nữa, chính Kazuma cũng muốn biết.

Trước mặt người khác ngoài mình, Honoka sẽ thể hiện bộ mặt nào. Hình ảnh của cô ấy khi ở cùng với một người 『bạn』 bình thường, chứ không phải là 『bạn trai』.

Bởi vì, Kazuma không biết điều đó.

Bỏ qua giai đoạn 『bạn bè』, và đột nhiên trở thành 『bạn trai・bạn gái』, chính vì vậy, không chỉ 『Honoka với tư cách là bạn gái』, mà cả 『Honoka với tư cách là bạn bè』, cậu cũng muốn biết, và nghĩ rằng mình nên biết.

Nếu không, thì việc bắt đầu lại từ đầu sẽ chẳng có ý nghĩa gì.

Tuy nhiên, dù nghĩ vậy, nhưng Kazuma cũng là một người không có bạn bè.

(Phải làm thế nào đây…)

Liếc nhìn cô bạn thuở nhỏ bên cạnh, cô ấy cũng đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó, mắt lơ đãng nhìn xuống chân.

◆◆◆

「…………」

「…………Này, Mizusaki-san?」

Kazuma lo lắng nhìn cô bạn gái đang im lặng nhìn chằm chằm vào màn hình eroge.

Từ nãy đến giờ, Honoka cứ như vậy. Cậu không biết cô ấy đang quan tâm điều gì, nhưng cô đột ngột dừng chơi, rồi cứ thế nhìn chằm chằm vào màn hình suy nghĩ.

Cảnh tượng lúc này vừa đúng lúc chuẩn bị bước vào một cảnh nóng, và trên màn hình đang hiển thị một CG nữ chính bị nhân vật chính đè xuống.

Bất chợt, ngón tay thon dài của Honoka chỉ vào một điểm trên bức tranh.

Cụ thể là, ngực của nữ chính.

「Có lẽ là do tớ nhìn nhầm, nhưng mà…. Ngực của cô bé này, không phải là đã to hơn hẳn so với những bức tranh trước sao?」

「……Ừm. Chắc là, cậu không nhìn nhầm đâu……」

Đúng như Honoka đã chỉ ra, ngực của nữ chính, vốn rất khiêm tốn ở trạng thái đứng, trong CG này đã lớn đến mức có thể vùi mặt vào. Nếu là ngoài đời thực, chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là độn ngực với tốc độ phát triển chóng mặt như vậy.

「Ừm, chắc là do cái này đây. Hình dáng cơ thể, tùy thuộc vào tư thế và góc độ mà trông sẽ khác đi rất nhiều, và đây có lẽ là kết quả của việc thể hiện ảo giác thị giác đó, chắc vậy…?」

Thực tế, việc hình dáng cơ thể của nữ chính thay đổi giữa hình đứng và CG là chuyện thường xảy ra. Đôi khi khuôn mặt cũng hơi khác một chút, và trong những trường hợp tệ hơn, người vẽ thậm chí còn là người khác…

Thế nhưng, cũng đành chịu thôi. Họa sĩ minh họa cũng là con người, đâu phải lúc nào cũng vẽ được những bức tranh hoàn hảo, và đôi khi họ cũng sẽ biến mất một cách bí ẩn. Trên đời này, vốn có những điều cấm kỵ không nên chạm vào...

「Liệu có phải như vậy không nhỉ...」

Vẫn chưa thể chấp nhận, Honoka đưa tay lên miệng ra vẻ đăm chiêu, rồi nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính.

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, như thể vừa nghĩ ra điều gì, đôi mắt cô chợt mở to.

「Ô, Odagiri-kun!」

「Ể? C-Cái gì?」

「C-Chuyện là... Tớ nghĩ chúng ta không nên để những điều mình không hiểu cứ mãi là một ẩn số!」

「Ư-Ừm...」

Tôi gật đầu trước lời khẳng định rất ra dáng một học sinh ưu tú, và Honoka như được tiếp thêm dũng khí, cô hào hứng hơn nữa. 「V-Vậy nên!」

「N-Nhân tiện thì...! Chúng ta nên thử xem, liệu thực tế có đúng là trông như thế này không... có được〝kh-o...〟à, không nhỉ!」

「...Ể!?」

Trước khi tôi kịp đáp lại một cách lạnh lùng rằng 「Ấy, hư cấu và thực tế khác nhau đấy」, Honoka đã đứng bật dậy. Làn da trắng ngần của cô đỏ ửng lên tận mang tai, rồi cô nắm lấy tay Kazuma và kéo mạnh lên. 「Đây này!」

「Oái...!? N-Này, Misaki-sa──!」

Vì quá bất ngờ, tôi không kịp trụ vững, cứ thế bị kéo về phía trước.

(T-Toi rồi...!)

Trước mặt là Honoka, sau lưng cô ấy là chiếc bàn. Cứ đà này, mình sẽ đè cô ấy ngã xuống mất──giống hệt như tấm CG đang hiển thị trên màn hình.

Nhận thấy tình hình này thực sự không ổn, Kazuma theo phản xạ định chống tay lên bàn, nhưng──

──Mũm mĩm.

「Hyan...!?」

(...〝Hyan〟?)

Một giọng nói a á cất lên bên tai, và lòng bàn tay tôi chạm vào thứ gì đó quá mềm mại so với một chiếc bàn.

Thứ mềm mềm dai dai này, hình như tôi đã từng chạm vào một lần trước đây rồi, và dù có nghĩ thế nào đi nữa thì đây rõ ràng là──.

「...Hả!?」

Nói tóm lại, cuối cùng Kazuma vẫn đè ngã Honoka. Hơn nữa, bàn tay định chống đỡ cơ thể lại đang siết chặt lấy ngực của cô.

「~~~............!!」

Bị Kazuma đè lên, toàn bộ khuôn mặt Honoka, từ tai trở đi, đỏ bừng lên khi cô ngước nhìn anh. Chắc hẳn cô đã không lường trước được tình huống này. Miệng cô mấp máy liên tục như muốn nói điều gì đó, nhưng tất cả những gì phát ra chỉ là những âm thanh vô nghĩa như 「Au」 hay 「Phù...」.

「X-X-X-Xin lỗi...!? K-Không, tớ không cố ý đâu──!!」

Đầu óc quay cuồng trước sự việc, Kazuma vội vàng thanh minh.

Sau đó, anh mới sực tỉnh và cố gỡ tay ra khỏi ngực cô, nhưng.

「──Xin lỗi làm phiền. Kazuma... à không, ừm, Odagiri-kun có ở đó không? Tớ có chuyện muốn nói về lễ hội văn hóa──」

Thời điểm đó thật không thể nào trùng hợp hơn, như thể đã canh sẵn từ trước.

Cánh cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ mở ra. Ruri bước vào và chết sững tại chỗ khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Khoảnh khắc ấy, tay Kazuma vẫn đang cứng đờ trên ngực Honoka.

「K... Không! Cậu hiểu lầm rồi Ruri! Đây là hiểu lầ...(lược)」

「ĐỒ NGỐC!!!!!!!!!!!!」

Tiếng hét chói tai như muốn thổi bay cả tòa nhà câu lạc bộ vang vọng giữa bầu trời thu trong xanh.

「Hức... hu hu...! Kazuma là đồ biến thái... biến thái, biến thái, đồ biến tháiiiiii... oa oa oa...!」

「Bảo là hiểu lầm rồi mà... Với lại, có gì đâu mà phải khóc chứ...」

「Tại vì, tại vì...!」

Ngồi bệt xuống sàn phòng câu lạc bộ, Ruri khóc nức nở như một đứa trẻ.

Nãy giờ cô ấy cứ như vậy mãi. Có vẻ như việc chứng kiến ‘cảnh tượng đó’ giữa Kazuma và Honoka──hay nói đúng hơn là giữa một nam và một nữ, đã gây ra một cú sốc quá lớn.

(Biết là cậu không có sức đề kháng rồi, nhưng cũng đâu cần phải khóc đến thế...)

Vốn dĩ chuyện vừa rồi hoàn toàn là một sự hiểu lầm. Nhưng với bộ dạng này của Ruri, có muốn giải thích cũng chẳng được. Tôi liếc sang bên cạnh, Honoka cũng đang nhìn Ruri đang sụt sùi với vẻ mặt khó xử.

「Hức... hức...! Kazuma đúng là đồ biến tháiii... dám làm chuyện bậy bạ ở trường học... c-cho dù, cho dù có đang hẹn hò đi nữaaaa...」

「Đã bảo là hiểu lầm rồi mà... Đây này, nhìn đi」

Tôi mang chiếc laptop vẫn còn đang bật đến và cho Ruri xem màn hình.

Ruri vừa dụi mắt vừa ngoan ngoãn nhìn vào đó. Khi nhận ra thứ đang hiển thị là một tấm CG trong eroge, cô liền hét lên như một con mèo. 「Nháááá!!」

「Đồ ngốc, đồ ngốc, đồ ngốc!! C-Cái này, là đồ bậy bạ mà...! Sao lại cho tớ xem thứ này hả đồ biến thái!!」

「Oái!? N-Này! Đừng có đập! Hỏng thì làm sao!?」

Có lẽ sự ngạc nhiên và xấu hổ đã làm nước mắt cô ngừng rơi, Ruri lấy lại khí thế, dùng miếng lót chuột gần đó đập bôm bốp vào chiếc máy tính... mà không hề nhận ra đó chính là một "miếng lót chuột oppai".

「Bảo cậu bình tĩnh nghe tớ nói đã! Bọn tớ không hề làm những chuyện như cậu nghĩ đâu...! Chỉ là đang cố tái hiện lại bố cục của tấm CG này thôi!」

Dù rằng vị trí chống tay đã sai một cách chí mạng.

「Hể...? B-Bố cục ư... là sao? Hai người đang làm chuyện đó à...?」

「Ể...? À, k-không! Không phải lúc nào cũng làm đâu──!」

「Đúng vậy đó」

(Misaki-sannnnnn!?)

Vừa định lấp liếm thì đã bị một nhát chém từ sau lưng, Kazuma giật mình quay lại.

Hơn nữa,

「Lần trước, cậu ấy đã đến nhà tớ và chúng tớ đã cùng nhau vào bồn tắm.」

Một lời tuyên bố có sức công phá ngang tầm tên lửa hạt nhân được tung ra một cách dễ dàng. Đứng giữa tâm chấn, Kazuma không có cơ hội phản kháng, bị thổi bay thành tro bụi trong nháy mắt.

Tuy nhiên, thiệt hại mà Kazuma phải chịu chỉ là dư chấn mà thôi.

Người chịu tổn thất nặng nề hơn chính là Ruri, người đã hứng trọn đòn trực diện.

「────────────」

Ruri đứng sững, hoàn toàn im lặng. Biểu cảm trên khuôn mặt đáng yêu của cô đã biến mất hoàn toàn, ngay cả chớp mắt cũng ngừng lại. Từ『tamageru』có nghĩa là〝linh hồn bay mất〟, và trạng thái của Ruri lúc này chính xác là như vậy. Cô ấy đã du hành sang một thế giới khác rồi.

「N-Này... Ruri...?」

Cảm thấy sợ hãi, Kazuma dè dặt cất tiếng gọi.

Cạch. Như thể một công tắc bị ngắt đột ngột được bật lại, khuôn mặt Ruri bỗng có lại sức sống,

「C-Cái gì cơ chứuuuuuuuuuuuuuuuuu!?」

Và rồi bùng nổ.

「Cái gì vậy! Cái gì vậy! Cái gì vậy chứ!? T-Tắm ư, vào bồn tắm ư...!! Đ-Đúng là tớ biết cậu chơi game người lớn! Nhưng mà! Tớ không hề nghe nói cậu làm cả những chuyện như thế!! Kazuma là đồ ngốc!!」

「Oái!? N-Này, đau... Bình tĩnh lại đi!」

「O-Odagiri-kun...!」

Mặt đỏ bừng, Ruri lại giơ cao "cái lót chuột oppai (sau đây xin lược bớt)". Bị đập liên tục bôm bốp, Kazuma vội ngửa người ra sau để né. Honoka hoảng hốt định can ngăn, nhưng có vẻ như Ruri đang quá khích nên không nghe thấy gì cả.

「Hừ... đúng là, không thể tin được! Cậu lúc nào cũng nói rằng 『Chơi eroge không phải vì mấy cảnh người lớn』!! Vậy mà cuối cùng vẫn chỉ nghĩ đến chuyện bậy bạ thôi!!」

「C-Cái gì...!? Không phải! Đó là thật lòng mà!!」

Tôi vội nắm lấy tay Ruri đang vung vẩy cái lót chuột oppai. Có lẽ vì ngạc nhiên, Ruri giật nảy mình rồi ngước nhìn Kazuma dò xét.

「Nghe tớ nói này, Ruri! Như tớ đã nói từ trước, tớ chơi eroge tuyệt đối không phải chỉ vì mấy cảnh người lớn, và tớ chơi cùng Misaki-san cũng không phải vì muốn làm chuyện bậy bạ! Chỉ là, để thân thiết hơn, tớ muốn Misaki-san hiểu thêm về những thứ tớ thích, về chính bản thân tớ, chỉ vậy thôi!」

Để chứng tỏ sự nghiêm túc của mình, tôi nhìn thẳng vào mắt Ruri.

──Nhưng,

「Nhưng mà! Lúc nãy hai người đã làm chuyện đó còn gì! Rồi còn, tắm... tắm nữa chứ!!」

「Ặc...! C-Cái đó, có thể nói là một tai nạn! Đúng là bọn tớ có chơi eroge cùng nhau, nhưng bọn tớ cũng đang cố gắng hẹn hò một cách lành mạnh mà!」

Tuy nhiên, trước những lời biện minh tha thiết của Kazuma, phản ứng của cô bạn thuở nhỏ lại vô cùng lạnh lùng.

Nhìn chằm chằm Kazuma một cách ngờ vực, Ruri cao giọng nói.

「...Cậu nói 『lành mạnh』, nhưng Kazuma từ trước đến giờ có bao giờ hẹn hò với con gái đâu! Vậy thì làm sao cậu biết cái gì là lành mạnh chứ? Thực tế khác với game đấy!」

Ực, lần này thì Kazuma thật sự cứng họng.

...Nói mới nhớ. Dù đã quyết định sẽ ‘hẹn hò một cách lành mạnh’, nhưng Kazuma vẫn suốt ngày chỉ chơi eroge với Honoka trong phòng câu lạc bộ. Đó là vì anh chẳng nghĩ ra được ý tưởng nào hay ho về việc nên làm gì với ‘bạn gái’ sau giờ học.

Kazuma cũng đã thử tìm hiểu trên mạng, nhưng những gợi ý hiện ra toàn là những địa điểm dành cho bọn riajuu──nói cách khác, chúng hoàn toàn xa lạ với một học sinh ưu tú như Honoka. Vì vậy, anh không thể nào ngỏ lời rủ cô đi được, và cứ thế cho đến tận hôm nay.

Đúng như lời Ruri nói, thế này thì ‘hẹn hò lành mạnh’ chỉ là giấc mơ xa vời mà thôi──.

「Đ-Đúng là có thể như vậy... Nhưng ít nhất, mối quan hệ giữa tớ và Misaki-san không hề không lành mạnh! Dù bây giờ vẫn còn nhiều điều chưa suôn sẻ, nhưng từ giờ trở đi, bọn tớ sẽ cùng nhau cố gắng!」

Tôi biết rõ mình còn nhiều thiếu sót. Nếu nản lòng ở đây, tôi sẽ không xứng đáng làm ‘bạn trai’ nữa. Dồn cả quyết tâm cho tương lai vào lời nói, Kazuma thẳng thắn đáp lại Ruri.

「Từ giờ trở đi ư... là sao. Tức là『bây giờ』thì không phải như thế, đúng không...」

Nhưng Ruri vẫn chưa chịu chấp nhận. Cô nhíu mày bất mãn rồi cúi đầu suy nghĩ.

Và rồi, cô nói.

「V-Vậy thì! Nếu cậu đã nói đến thế... thì chứng minh cho tớ xem đi.」

「...Hả?」

Trước một Kazuma đang ngơ ngác, Ruri giơ ngón tay chỉ thẳng vào mặt anh. 「Đây!」

「...Để một mình Kazuma thì có lẽ lại xảy ra〝tai nạn〟như vừa rồi. Với lại, trông vẫn đáng ngờ lắm! Cho nên, để xem hai người có đang hẹn hò một cách lành mạnh hay không, tớ sẽ giám sát hai người ở gần một thời gian!」

「C-Cậu nói gì thế!?」

Không ngờ Ruri lại nói ra điều đó, Kazuma hoảng hốt.

Tuy nhiên, Ruri lại hiểu lầm sự bối rối của anh theo một hướng khác, và khuôn mặt cô chợt trở nên đầy nghi hoặc.

「G-Gì vậy? Sao lại hoảng hốt thế? ...H-Hay là, có chuyện gì đó, không muốn để tớ thấy──」

「Không hề! Tuyệt đối không có!!」

「Vậy thì tốt rồi. Tớ ở cùng cũng chẳng sao cả.」

Ruri bĩu môi quả quyết, như thể không chấp nhận bất kỳ sự phản đối nào. Dù nghĩ rằng 「Lý lẽ này thật vô lý」, nhưng nếu phản bác một cách vụng về, anh lại sợ bị nghi ngờ vớ vẩn, nên Kazuma đành im lặng.

Anh liếc nhìn Honoka, cô ấy vẫn im lặng so sánh Kazuma và Ruri đang đối đầu nhau. Khuôn mặt cô đã trở lại vẻ vô cảm thường ngày, khiến Kazuma không tài nào hiểu được cô nghĩ gì về lời tuyên bố đột ngột của Ruri.

Tuy nhiên, việc cô im lặng theo dõi diễn biến có nghĩa là ít nhất cô không hề『kiên quyết phản đối!』.

Nói cách khác, quyết định được giao cho Kazuma.

Đang phân vân không biết phải làm sao, Kazuma lại nhìn Ruri.

Cô bạn thuở nhỏ đứng đối diện anh đang khoanh tay, đứng hiên ngang như một vị thần hộ pháp, như thể tuyên bố sẽ không bao giờ rời khỏi đây. Khi cô hừ mũi một tiếng, bộ ngực đầy đặn của cô khẽ rung lên.

Bị Ruri nhìn thấy lúc đang ở cùng Honoka, nói thật là rất ngượng. Mối quan hệ của họ bây giờ vẫn chưa thể gọi là ‘lành mạnh’ cho lắm, và cũng có nỗi lo rằng lỡ đâu lại bị bắt gặp vào những lúc không hay ho gì.

Nhưng. Ngược lại, đây có lẽ là một cơ hội.

Dù muốn từ từ thu hẹp khoảng cách, nhưng bản thân Kazuma cũng không ít lần bị sự dễ thương của Honoka làm cho xiêu lòng, chỉ muốn rút ngắn khoảng cách trong một bước. Ví dụ như lúc nãy.

Thế nhưng, nếu có con mắt của người thứ ba──của Ruri, nguy cơ mất kiểm soát sẽ giảm đi rất nhiều.

Nghĩ như vậy, đề nghị ‘giám sát’ của Ruri có lẽ cũng mang lại lợi ích cho cả hai chúng tôi.

Và hơn hết──.

「...Misaki-san.」

Khi tôi nhẹ nhàng quay sang Honoka, cô ấy cũng ngước nhìn tôi dò hỏi.

Điều mà tôi đã suy nghĩ suốt buổi sinh hoạt chủ nhiệm lần trước. Làm thế nào để Honoka có thể hòa nhập hơn với lớp học.

Tôi nghĩ rằng, cách tốt nhất chính là thông qua tôi, để Ruri và Honoka trở nên thân thiết hơn.

Ruri là trung tâm của lớp được mọi người công nhận. Nếu thân với cô ấy, thông qua Ruri, Honoka cũng sẽ có cơ hội tiếp xúc với bạn bè của Ruri. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cô ấy sẽ tự nhiên hòa nhập được vào vòng tròn của lớp.

Ngay cả khi không được đến mức đó, ít nhất cô ấy cũng có thể trở thành bạn với Ruri.

Tôi nghĩ điều đó đối với Honoka cũng không phải là chuyện xấu.

「Ừm... Tớ nghĩ nếu Ruri đã nói vậy thì cũng không sao đâu. Còn Misaki-san thì sao?」

「Tớ thì...」

Honoka rời mắt khỏi Kazuma, rồi nhìn chằm chằm vào Ruri bằng ánh mắt vô cảm như thường lệ.

…………Không.

(...Ể?)

Nếu nhìn kỹ, ánh mắt của Honoka hoàn toàn không hề vô cảm.

Mà là bất mãn.

Và là bất mãn ra mặt.

...Ủa? Sao có cảm giác quen quen thế này?

「À, ừm, nếu Misaki-san không thích thì tất nhiên tớ sẽ không ép...」

Nhớ lại cảnh tượng trong buổi sinh hoạt chủ nhiệm, Kazuma toát một chút mồ hôi lạnh, nhưng trái với sự lo lắng của anh, Honoka lại từ từ lắc đầu.

「Tớ không đến mức, ghét đâu. ...Nếu Odagiri-kun thấy được, thì tớ cũng vậy.」

「...Hể? C-Cậu đồng ý ư...?」

Dù là người đề xuất, Ruri lại tỏ ra ngạc nhiên──hay đúng hơn là nghi ngờ trước lời nói của Honoka.

「T-Tớ真的, sẽ đến đây mỗi ngày đó nhé? Sẽ giám sát hai người suốt để không làm những chuyện như vừa rồi nữa đó? Misaki-san, cậu thực sự, chấp nhận chuyện đó à...?」

Nhìn lại Ruri, Honoka lại một lần nữa gật đầu.

「Được mà. ...Bởi vì, tớ là bạn gái của Odagiri-kun.」

──Nói rồi. Như thể đây là bằng chứng, Honoka ôm chặt lấy cánh tay Kazuma!

「Ể!? M-Misaki-sa...!」

「Hể!? N-Này, hai người dính nhau quá đấy! Lại làm chuyện bậy bạ nữa──!」

「K-Không bậy bạ chút nào...! Chuyện này, nếu đang hẹn hò, thì là, b-bình thường mà! Tớ và Odagiri-kun đang hẹn hò, nên những chuyện như thế này, làm bao nhiêu lần cũng được...!」

Bỏ mặc Kazuma và Ruri đang hoảng loạn, Honoka dõng dạc tuyên bố (dù mặt cô vẫn đỏ bừng), rồi lại ôm chặt hơn. Cảm giác mềm mại ép chặt vào tay khiến Kazuma dù biết là không nên nhưng vẫn không thể không để ý.

「N-Này! Cậu cười tủm tỉm cái gì đấy!? Đồ biến thái Kazuma!」

「T-Tớ có cười tủm tỉm đâu! Đừng có vu oan cho tớ!」

「Nói dối! Có mà, chắc chắn là có! Thôi đi! Kazuma là đồ ngốc, ngốc, ngốc!」

Không thèm nghe lời giải thích của Kazuma, cô bạn thuở nhỏ vung tay giận dữ như một đứa trẻ.

「M-Misaki-san...! T-Trước mặt người khác mà thế này thì có hơi...!」

「............Nếu Odagiri-kun nói vậy. ..., ............」

Dù có vẻ mặt hơi tiếc nuối, Honoka vẫn ngoan ngoãn buông tay Kazuma ra.

Tuy nhiên, tâm trạng của Ruri vẫn không khá hơn. Cô nhăn nhó khuôn mặt đáng yêu, rồi nheo mắt nhìn Kazuma và Honoka.

(L-Liệu hai người này có thể trở thành bạn được không đây...? Ủa, hình như mình chọn nhầm rồi thì phải...?)

Đến lúc này, Kazuma mới cảm thấy lo lắng về lựa chọn của mình.

「Dù sao thì, hôm nay tớ cũng sẽ ở lại đây! Misaki-san có thể đúng là ‘bạn gái’ của Kazuma, nhưng tớ cũng là bạn thuở nhỏ của cậu ấy! Tớ phải giám sát xem ‘bạn thuở nhỏ của tớ’ có làm gì bậy bạ với con gái không! Hiểu chưa!? Rõ chưa!?」

「H-Hiểu rồi...」

Bị cô ấy gắt gao ép tới, tôi đành gật đầu theo.

Trong khi đó, Honoka vẫn giữ nhịp độ của riêng mình, nhanh chóng lấy một hộp eroge từ kệ sách sát tường ra.

「Vậy thì... bắt đầu ngay thôi, cái này. Shinomiya-san, chúng ta cùng chơi nhé.」

「Hể? Đ-Được thôi... nhưng cái gì đây? Chơi cái gì──」

Ruri rất ngây thơ nhận lấy thứ được đưa cho, và rồi.

「Kyaaaaaaaaaaa!?」

Với đôi mắt ngấn lệ, cô hét lên một tiếng rồi ném văng tựa game hiếp dâm (loại có xúc tu) trong tay đi. 「Vù!」

──Ngay lúc đó,

「Hửm? Ồn ào quá đấy, Kazuma-kun đang làm gì trong phòng câu lạc bộ thế──hí!?」

Thật không may, tựa eroge mà Ruri ném đã trúng ngay vào mặt Yuna vừa bước vào phòng. Kêu lên một tiếng hét như trong doujinshi người lớn, Yuna ngã ngửa ra sau.

「Oái!? H-Hội trưởng, chị có sao không!?」

「A da da...! Thật là, ai lại ném eroge trong phòng câu lạc bộ thế này! Game không phải để ném, càng không phải để bẻ! Chỉ được phép bẻ đĩa khi nữ chính không còn trong trắng thôi!」

「Không, dù không còn trong trắng thì bẻ đĩa cũng không hay đâu ạ...」

Vừa xoa cái mũi hơi đỏ lên, Yuna đứng dậy nhìn quanh phòng.

Và rồi,

「...Cậu là ai?」

「A, ừm, em là...!」

「À. Hội trưởng, đây là bạn cùng lớp em, tên là Shinomiya Ruri ạ」

「Bạn cùng lớp?」

Thấy Yuna nheo mắt nhìn kẻ ngoại lai, Kazuma liền giải thích tình hình.

Sau khi kể rằng Ruri là bạn thuở nhỏ của mình, rằng cô ấy đã biết chuyện của anh và Honoka, và nếu được thì xin phép cho cả ba người cùng sử dụng phòng câu lạc bộ, Yuna khoanh tay nói「Hừm」, rồi nở một nụ cười hiền từ như Đức Mẹ và nói.

「Bác bỏ」

「ỂỂỂỂ!? T-Tại sao ạ!?」

「Tiếc quá, nhưng câu lạc bộ Subculture này chỉ dành cho ba người thôi. Thế nên em gái à, mời về cho. Bitch chỉ được tha thứ trong thế giới 2D thôi.」

「Bit...!? Ể!? Ý-Ý chị là em á!?」

Hội trưởng nhìn Ruri đang sững sờ với vẻ mặt chán ghét.

「Ừm, Shinomiya-san, phải không? Xin lỗi vì đã làm phiền lúc cậu đang cố giành lại bạn thuở nhỏ, nhưng nói thẳng ra thì tớ chẳng quan tâm đến chuyện của cậu đâu. Cút nhanh giùm cái. Bọn tớ sẽ vui vẻ chơi eroge với nhau, còn bitch thì đi mà chơi với nhau đi.」

「E-Em không phải bitch!! V-Với lại, chơi eroge ở trường học, đương nhiên là không được rồi!」

Dù bị đối xử lạnh nhạt, Ruri vẫn phản bác lại, như thể đây là điều duy nhất cô không thể nhượng bộ.

「Kazuma nữa! Cậu nói muốn〝hẹn hò lành mạnh〟mà cuối cùng vẫn chỉ chơi eroge! Lời nói và hành động của cậu khác nhau quá!!」

「C-Cái gì!? K-Không khác! Làm『những chuyện như trong eroge』thì đúng là có chút vấn đề, nhưng『chơi eroge』thì hoàn toàn không phải là không lành mạnh đâu!!」

Về việc có nên chơi eroge ở trường hay không, tôi xin phép không bàn tới.

「Cái gì mà vô nghĩa thế! Cậu nói xem cái thứ đó ở đâu mà không phải là không lành mạnh hả!?」

「Đừng có gọi là ‘cái thứ đó’!! Đúng là nó có xúc tu và cả những cảnh bạo lực máu me, nhưng đó thực sự là một tựa game hay đấy! Chưa chơi mà đừng có phán xét!!」

「C-Chuyện đó thì...!」

「Vốn dĩ,『người lớn』thì có gì sai chứ! Trong tiểu thuyết hay phim ảnh cũng có đầy tác phẩm có cảnh hơi người lớn đó thôi! Những thứ đó thì được coi là nghệ thuật, là văn học, còn tại sao chỉ có eroge lại bị nói xấu chứ! Thật vô lý!」

Bị khí thế của Kazuma áp đảo, Ruri cứng họng.

Hơn nữa,

「Nói hay lắm! Đúng là Kazuma-kun của tớ!」

「Shinomiya-san. Tớ cũng nghĩ Odagiri-kun nói đúng.」

Yuna và Honoka lần lượt bênh vực Kazuma. Rơi vào thế tứ bề thọ địch, Ruri càng bị dồn vào đường cùng, cô cúi đầu mím chặt môi.

(A, toi rồi)

Đúng lúc Kazuma có chút hối hận vì đã nói hơi quá lời.

「N-Nếu đã nói đến thế! Thì bây giờ, chơi cho tớ xem đi...!」

「...Hả?」

Trước câu nói đột ngột đó, Kazuma, cùng với Honoka và Yuna, đều ngơ ngác chớp mắt.

「V-Vậy nên! Nếu đó thực sự là một tựa game hay như vậy, thì cậu có thể cho tớ xem cậu chơi mà, đúng không!? Nếu đúng như lời Kazuma và mọi người nói, tớ sẽ xin lỗi về những gì đã nói lúc nãy... nhưng thay vào đó! Nếu đó chỉ là một tựa game bậy bạ, thì Kazuma sẽ không bao giờ được chơi eroge nữa!」

「Hả!?」

Một lời tuyên bố bất ngờ và vô cùng ngang ngược khiến anh bật ra một giọng nói a á.

「Đ-Đừng có tự tiện quyết định thế! Dù là bạn thuở nhỏ nhưng cậu cũng không có quyền đó đâu!」

「Không phải vậy! Giám sát để Kazuma không đi sai đường cũng là nhiệm vụ của một người bạn thuở nhỏ! Vốn dĩ, học sinh cấp ba không được chơi những game như thế này mà, đúng không!?」

「Ặc...! C-Chuyện đó thì...!」

Bị lôi chuyện đó ra, Kazuma chỉ biết im lặng.

Nhưng ngay sau đó, Yuna lên tiếng,

「Hừm. Tức là sao nhỉ? Dù viện ra đủ lý do nghe có vẻ hợp lý, nhưng tóm lại là, cậu không thích bị cậu bạn thuở nhỏ thân yêu của mình cho ra rìa, phải không nào. Shinomiya-chan.」

「..................Hả?」

Ngơ ngác chớp mắt, Kazuma bất giác nhìn chằm chằm vào mặt Ruri.

Và rồi, không biết Ruri nghĩ gì, mặt cô bỗng đỏ bừng lên một cách hốt hoảng.

「K-Không phải... Đ-Đừng có hiểu lầm!? Không phải vì Kazuma đâu! Chỉ là, đúng vậy...! Tớ chỉ muốn xác nhận xem Kazuma có dạy cho Misaki-san game gì bậy bạ không thôi! Chỉ vậy thôi! Không phải tớ muốn chơi eroge đâu nhé! Đừng có hiểu lầm đấy!?」

「À, ừm...」

Dù được nói vậy. Thật lòng mà nói, những lời cô ấy nói quá giống với khuôn mẫu của một nhân vật tsundere, nên nghe hoàn toàn ngược lại. Nếu đây thực sự là một eroge, thì có thể bỏ qua bằng câu「Vâng vâng, tsundere tsundere」, nhưng mà...

「Ừ-Ừm... tạm thời bỏ qua lý do đã. Ruri, cậu nói sẽ chơi eroge là thật lòng đấy à...?」

「T-Thật mà...! H-Hay là... không được, à...? Tớ cũng, chơi cùng...」

Ánh mắt thách thức của Ruri bỗng trở nên yếu ớt.

Bị nhìn bằng ánh mắt đó, tôi không thể nói「không được」.

Như thể chớp lấy thời cơ Kazuma im lặng, Yuna nở một nụ cười nham hiểm.

「Hừm. Nếu đã nói đến thế, thì tớ sẽ giới thiệu cho cậu một tựa game đặc biệt. ...Đây này.」

Nói rồi, Yuna thản nhiên điều khiển máy tính. Cô khởi động bản chơi thử của một tựa game.

『Kimi ga Nozomu Eien』. Dù đã là tác phẩm của hơn mười năm trước, nhưng trong cộng đồng người chơi eroge, nó vẫn được truyền tụng như một kiệt tác, một tựa game bi lụy huyền thoại.

「Đúng vậy. Tớ cũng nghĩ đây là một câu chuyện rất tuyệt vời.」

「Quả là Misaki-chan! Hiểu chuyện ghê! À, nhớ lại mới thấy. Cái vẻ mặt sững sờ của Kazuma-kun lúc chơi bản thử nghiệm này! À, tớ có ảnh này, Misaki-chan có muốn xem không?」

「Vâng ạ.」

「Oa! Oa!!」

Một trong những điểm nhấn của tác phẩm này chính là cái kết gây sốc của chương đầu tiên, cũng là phần được phát hành dưới dạng bản chơi thử.

Tôi không thể nào quên, vào tháng Tư nửa năm trước. Kazuma, một thành viên mới của câu lạc bộ Subculture, đã bị Yuna lừa, và không hề hay biết gì mà chơi thử bản này... Đó là mùa xuân năm mười lăm tuổi, khi tôi đã trải nghiệm được cảm giác「đầu óc trống rỗng」là như thế nào.

Mà, bản thân tựa game thì không có gì để chê, rất thú vị, nên tôi vẫn thật lòng cảm ơn vì đã giới thiệu cho tôi.

「Nói chung, cách giới thiệu của hội trưởng lúc nào cũng đầy ác ý! Được nói là『một tựa game mà cậu có thể tình tứ với cô bạn gái dễ thương đó☆』mà kết thúc lại như thế, thì đương nhiên mặt mũi sẽ thế này rồi!」

「Thất lễ quá. Tớ không nói sai một lời nào cả.」

「...Thật hoài niệm. Odagiri-kun, của tháng Tư...」

Trong khi Kazuma và mọi người đang hào hứng bàn tán về eroge (dù Honoka đang nhìn đi chỗ khác), thì Ruri, người không thể tham gia vào câu chuyện, lại lẩm bẩm.

「...N-Nó thú vị đến vậy à...?」

Ruri lẩm bẩm như thể buột miệng. Khi chúng tôi nhìn về phía đó, cô ấy liền vội vàng xua tay để che giấu.

「A, k-không phải...! L-Lúc nãy không phải ý đó...!」

「Hừm... có hứng thú rồi à?」

「V-Vậy nên mới nói không phải──!」

「Đừng cố chấp nữa, hãy thành thật đi nào~? Nào nào, ngồi xuống, ngồi xuống. Đây, chuột này.」

Nở một nụ cười nham hiểm, Yuna nhanh chóng cho Ruri ngồi xuống trước máy tính.

「Rồi, bấm vào chữ『Bắt đầu』này đi. Sau đó chỉ cần bấm chuột là câu chuyện sẽ tự động tiếp diễn. ...Vậy thì, bấm nào.」

「ỂỂỂỂ!? Ch-Chờ đã, chờ đã!!」

Hoảng loạn một cách thái quá, Ruri vội nắm chặt lấy con chuột. Vẻ mặt căng thẳng của cô ấy trông như một đặc vụ đang cố gắng gỡ bom.

(Cũng không cần phải căng thẳng đến thế đâu...)

Dù nghĩ vậy, nhưng thực ra Kazuma cũng khá căng thẳng. Anh vẫn lo lắng không biết liệu Ruri có thực sự thích tựa game này không.

Và rồi, cuối cùng, phần chính của câu chuyện bắt đầu. Cảnh đầu tiên là nhân vật chính trốn học và tán gẫu với cậu bạn thân.

Trên nền nhạc BGM, hình nền và nhân vật đứng hiện ra. Giọng nói được phát theo lời thoại càng làm cho khung cảnh thêm phần sống động.

「…………」

Vai Ruri khẽ run lên. Tư thế hơi rụt rè, sợ sệt của cô khẽ nhích về phía trước một chút. Cô chăm chú nhìn vào màn hình.

Với ánh mắt do dự, Ruri từ từ di chuyển ngón tay và bấm chuột. Tin nhắn được gửi đi, và câu chuyện dần dần tiến triển.

Tuy nhiên, trái ngược với câu chuyện đang diễn ra suôn sẻ, Ruri vẫn im lặng. Cô không nói「Thú vị」, cũng không nói「Chán」.

Lo lắng về điều đó, Kazuma do dự cất tiếng hỏi Ruri.

「N-Này. Thấy sao? Đúng như tớ nói, là một game học đường bình thường mà, phải không?」

「Hể...!?」

Nghe tiếng Kazuma, Ruri giật nảy mình và quay lại như bị giật điện.

「Ể? À, x-xin lỗi. Gì vậy? Cậu nói gì à?」

Với vẻ ngạc nhiên và hốt hoảng, Ruri tròn mắt nhìn Kazuma. Có vẻ như những lời anh vừa nói không hề lọt vào tai cô.

Điều đó──nói cách khác, là Ruri đã tập trung vào tựa eroge trước mắt đến mức đó.

「Hê hê」

Yuna chắc cũng đã nhận ra. Cô ấy nở một nụ cười đắc ý.

「Sao nào? Bắt đầu có hứng thú rồi chứ?」

「Hể!? K-Không phải... không phải ạ! Đúng là nhạc thì có lẽ cũng hay... nhưng, nhưng em sẽ không bị lừa bởi những thứ đó đâu! C-Chắc chắn là sắp bắt đầu mấy chuyện bậy bạ rồi, phải không...!」

「Em sẽ không bị lừa đâu!」, Ruri lặp lại một lần nữa rồi quay lại màn hình.

Tuy nhiên, trên khuôn mặt nghiêng của cô khi nhìn vào máy tính, đã thoáng hiện lên một chút mong chờ vào diễn biến tiếp theo.

Tiếng click chuột đều đặn vang lên theo một nhịp điệu nhất định. Cùng với chuyển động của ngón tay Ruri, câu chuyện được mở ra.

Bản chơi thử của『KimiNe』... tức là chương một, kể về cuộc gặp gỡ giữa nữ chính『Kanata』và nhân vật chính.

Nhân vật chính nhận lời tỏ tình của cô và bắt đầu hẹn hò, nhưng lại không thể xác định rõ tình cảm của mình, và rơi vào bế tắc trong mối quan hệ với cô... nhưng mà.

Sao nhỉ. Bây giờ nghĩ lại tóm tắt này, Kazuma lại có quá nhiều suy nghĩ.

Trong khi đó, Ruri từ nãy đến giờ lại ồn ào một cách lạ thường.

Trong cảnh『Satsuki』, bạn thân của『Kanata』và cũng là một nữ chính khác, xuất hiện,

「Oa, oa! Đây chắc chắn là kiểu nhân vật này cũng thích nhân vật chính rồi! Rồi sẽ thành mối tình tay ba! Trong truyện tranh shoujo cũng toàn thế!」

Tiếp theo, trong cảnh nhân vật chính băn khoăn về cách hẹn hò với『Kanata』,

「Trời ơi! Gì thế này, nhân vật chính này! Chẳng dứt khoát gì cả...! Nếu không biết mình nghĩ gì về đối phương thì ngay từ đầu đừng có đồng ý tỏ tình chứ!」

「K-Không, t-tớ nghĩ nhân vật chính cũng đang cố gắng theo cách của riêng mình mà...? Việc cậu ấy băn khoăn như vậy cũng là vì cậu ấy đang suy nghĩ nghiêm túc về Misaki-s... à không, về Kanata đấy──」

「Đó chỉ là tự thỏa mãn bản thân thôi! Dù có nghiêm túc đến mấy, cứ mãi lo lắng u sầu thì cũng chẳng giải quyết được gì đâu!」

「...Tôi xin lỗi.」

「Ể? S-Sao Kazuma lại có vẻ mặt như sắp chết thế...?」

Không có gì cả, chỉ là hoàn cảnh của nhân vật chính và Kanata quá giống với tôi và Honoka cách đây không lâu mà thôi. Vì vậy, những lời mắng mỏ của Ruri dành cho nhân vật chính cứa thẳng vào tim tôi, đau lắm.

Tuy nhiên, tôi không thể giải thích được điều đó, và mặc kệ Kazuma đang đau dạ dày, Ruri vẫn tiếp tục chơi game một cách suôn sẻ──và vô cùng sống động.

Nói chung, phản ứng của Ruri lúc nào cũng rất thái quá. Cô phản ứng với từng lời nói, hành động của các nhân vật trong game, lúc thì buông lời nhận xét, lúc thì đồng cảm. Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ biết cô ấy đang say mê tác phẩm đến mức nào.

Thế nhưng, dù phản ứng một cách nghiêm túc như vậy, khi nhận ra ánh mắt của chúng tôi──,

「K-Không, không phải đâu! Lúc nãy không phải ý đó...! T-Tớ không hề nghĩ rằng〝thú vị hơn mình tưởng〟đâu! Thật sự, không hề nghĩ thế đâu!!」

...cô lại vội vàng lấp liếm.

(Cậu đúng là hình mẫu kinh điển quá đấy...)

Dù là bạn thuở nhỏ của mình, nhưng mức độ khuôn mẫu của cô ấy khiến Kazuma không khỏi thán phục.

Và khi đã mải mê chơi game, thời gian trôi qua thật nhanh...

「...A. Sắp đến giờ tan học rồi.」

「Hể? Nhanh vậy?」

Tiếng loa phát thanh trong trường vang lên, thúc giục học sinh ra về. Chẳng mấy chốc, giáo viên sẽ đi tuần tra đến khu nhà câu lạc bộ này. Phải khóa cửa phòng trước khi eroge bị phát hiện.

「Ể, n-nhưng, vẫn còn tiếp mà...」

Với ánh mắt luyến tiếc, Ruri nhìn vào màn hình. Câu chuyện mới chỉ đi được nửa chừng. Vì là một game có thời lượng dài, nên dù chỉ là bản chơi thử cũng tốn khá nhiều thời gian.

Nhưng, trước ánh mắt tiếc nuối của Ruri, Yuna đã nhẫn tâm đóng cửa sổ lại. Tiếng hét「Aaaaa!」của Ruri vang vọng khắp phòng.

「T-Tại sao lại tắt đi ạ!? Em còn chưa lưu game nữa!!」

「Ủa? Sao lại hốt hoảng thế nhỉ? Em gái gal bitch Shinomiya-chan à, không phải cậu không có hứng thú với những thứ không đứng đắn như eroge sao?」

「Ực...!」

Nhìn Ruri cứng họng, Yuna cười khẩy một tiếng. Một khuôn mặt khiến ngay cả Kazuma, người chỉ đứng xem, cũng không thể không tức giận.

「...Hội trưởng.」

「Này, Kazuma-kun. Tớ sẽ cho cậu biết một điều hay ho.」

Hướng về phía Kazuma đang không khỏi cảm thông cho cô bạn thuở nhỏ, vị hội trưởng Sasai của chúng ta nghiêm nghị tuyên bố.

「Tớ ghét cay ghét đắng bọn riajuu! Và tớ càng ghét những đứa ngực bự!!」

Ngón trỏ của Yuna, giơ ra như thể đang nói「Phản đối!」, chỉ thẳng vào bộ ngực đầy đặn của Ruri.

Một sự im lặng bao trùm khắp phòng.

「T-Thật là quá đáng! Em cũng đâu có muốn nó to như thế này đâu...!」

「Hừ! Kẻ được ban phước nào cũng nói thế! Thật là, đứa nào đứa nấy cũng quý hóa cái cục mỡ này... Nếu thích ngực đến thế thì đi mà cưới bò ấy, cưới bò đi!!」

「Không, hội trưởng, nói thế thì cực đoan quá──」

「──Không. Đúng vậy đó!」

「Ể?」, cả ba người chúng tôi đồng loạt chớp mắt.

「Hội trưởng, không sai... Đúng vậy, thế giới này, thật bất công... Tôi không phủ nhận chủ nghĩa tư bản, nhưng nhân loại, nên, bình đẳng hơn... nên bình đẳng hơn!」

Với vẻ mặt xúc động sâu sắc, Honoka vỗ tay tán thưởng Yuna.

Ánh mắt cô ấy hướng thẳng, như đâm xuyên, vào phần mỡ bất bình đẳng trên ngực Ruri.

...Đúng thật. Dù không đến mức như Yuna, nhưng ‘cái đó’ của Honoka, so với các bạn nữ trong lớp, cũng có vẻ hơi, một chút, khiêm tốn. Không, tôi cũng chưa bao giờ so sánh kỹ đến mức có thể nhận ra sự khác biệt đó. Chưa bao giờ.

Nhưng, tôi cứ ngỡ Honoka sẽ không để tâm đến những chuyện như vậy.

(C-Cô ấy, cũng để ý, đến vậy sao...?)

◆◆◆

Trên sân ga. Ngồi cạnh nhau trên ghế dài, Kazuma và Honoka đang chờ tàu.

Và trên tay Honoka là một chiếc bánh bao thịt khổng lồ nóng hổi vừa mua ở cửa hàng tiện lợi.

「...Này, Misaki-san.」

Khi tôi cất tiếng gọi, Honoka vừa ngồm ngoàm ăn bánh bao vừa ngước nhìn tôi với vẻ mặt「?」.

「Ừm... bây giờ mới hỏi thì có hơi muộn. Nhưng mà, cậu vẫn đang giận à?」

「...? ...! ...! ...!」

Trước câu hỏi của Kazuma, Honoka định trả lời gì đó, nhưng lại không nuốt hết được miếng bánh bao trong miệng. Cô tập trung nhai một lúc, và cuối cùng cũng「ực!」một tiếng.

「...Tớ không giận đâu. Không sao cả.」

「Không, nhưng mà... Lúc Ruri chơi game, cậu trông có vẻ hơi chán... Hơn nữa, con bé Ruri đó, hình như ngày mai nó sẽ đến thật đấy...」

Tôi nhớ lại những lời Ruri đã nói trước khi ra về hôm nay.

『Mai tớ cũng sẽ đến! Tớ phải giám sát xem Kazuma──‘bạn thuở nhỏ của tớ’, có dạy cho Misaki-san điều gì bậy bạ không!』

Từ trước đến nay, tôi và Honoka vẫn chơi eroge cùng nhau, nhưng từ ngày mai sẽ có thêm Ruri. Dù hội trưởng cũng thỉnh thoảng ghé qua, nhưng lần này hoàn toàn khác.

Honoka cảm thấy thế nào về chuyện đó. Dù có thể đã muộn, nhưng tôi vẫn rất muốn biết.

Và rồi, trước câu hỏi của Kazuma, Honoka đáp lại,

「...Không phải, chuyện đó đâu.」

Hăm, đôi môi vừa lẩm bẩm lại cắn một miếng bánh bao.

「Chỉ là... tớ không biết. Về Odagiri-kun, và Shinomiya-san... về hai người.」

「Ể?」

Tôi không hiểu lắm ý nghĩa của lời lẩm bẩm đó, nên nghiêng đầu thắc mắc.

Như để ngắt lời, Honoka lại nói một lần nữa.

「Dù sao thì... tớ thật sự không giận đâu. Cho nên, đừng lo lắng.」

Cô ngừng lại một chút. Rồi với giọng nói lớn hơn một chút, như để nhấn mạnh, cô nói thêm.

「V-Với lại... tớ là,〝bạn gái〟của Odagiri-kun. Cho nên, dù Odagiri-kun có thân thiết với cô gái khác, tớ cũng hoàn toàn không ghen tuông gì cả!」

──Bởi vì, bạn gái của Odagiri-kun, chỉ có mình tớ thôi.

Nói xong một hơi, Honoka lại hăm hở cắn bánh bao. Kazuma không nghĩ ra được câu trả lời nào hay ho, chỉ biết một mình đỏ mặt.

「À, v-vậy à...! Thế thì, tốt quá──」

「...N-Nhưng mà.」

Đang định nói tốt quá, Kazuma lại phải ngắt lời.

Bởi vì khuôn mặt Honoka đang ngước nhìn anh bỗng đỏ bừng lên.

「D... dù sao thì, nếu... chỉ có hai, người thôi, thì vẫn tốt hơn...!」

Có lẽ chỉ nói ra được đến đó là cô đã cố gắng hết sức rồi. Honoka nhắm chặt mắt, rồi lại ăn bánh bao như để trốn tránh.

Trước cú ném thẳng đầy uy lực không báo trước, Kazuma chỉ biết đứng nhìn và bị loại. Mặt anh cũng đỏ bừng không kém Honoka, chỉ biết cúi gằm xuống.

Trước mắt, cánh cửa của chuyến tàu mà lẽ ra họ phải lên đã đóng lại.