Món quà của dân sành đời
「Hả—!? Cái gì vậy!? Thế mà cậu vẫn nói『Vâng』 được á!?」
「……Ừ, lỡ nói rồi」
「Xạo quá!! Không thể tin được……!! Cậu nghĩ cái quái gì vậy hả, đồ ngốc Kazu!!」
Giọng Ruri đầy giận dữ vang vọng khắp phòng Kazuma.
Trong phòng hiện có ba người: Kazuma, Ruri và Suzuka, người đã lẽo đẽo theo sau.
Về phần Kazuma, vì sự việc đã thành ra thế này, cậu chỉ muốn mời Suzuka về cho, nhưng cô bé lại khăng khăng:
『Chuyện liên quan đến chị em thì em cũng có quyền được nghe!!』
Lý lẽ đó cũng có phần đúng, nên cậu đành để cô bé và Ruri cùng vào phòng, dẫn đến tình hình hiện tại.
「Bảo sao— dạo này thấy cậu là lạ. Thiệt tình! Thiệt tình, thiệt tình, thiệt tình! Kazuma này! Kazuma à—!!」
Sau khi biết toàn bộ sự tình, Ruri nổi giận đùng đùng là điều dễ hiểu. Thực tế là cậu đáng bị mắng thật, nên Kazuma chỉ biết cúi đầu chịu trận.
Nhân tiện, Suzuka thì đang chăm chú ngắm nghía giá sách trên tường, tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm đến chuyện bên này. Cô bé còn lẩm bẩm gì đó như 「Ra là vậy, ra là vậy…… mà mấy cuốn sách mỏng ở đâu ạ?」, nhưng dĩ nhiên là cậu không chỉ. …Mà con bé này đến đây làm gì không biết nữa.
「Không, thật sự là, chính tớ cũng thấy mình đã làm một việc ngu ngốc! Nhưng, không phải tớ đang viện cớ đâu, chỉ là cũng có một vài nguyên nhân và hoàn cảnh dẫn đến chuyện này……」
「Không cần nghe tớ cũng biết! Thế nào cũng là do bị mẹ cậu phát hiện mấy cái eroge trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ, hay mấy lý do vớ vẩn kiểu đấy chứ gì!」
Cô ấy nói đúng đến mức cậu không thể cãi lại được lời nào.
「……Thế rồi? Cậu đã xin lỗi đàng hoàng chưa?」
「Tớ, tớ xin lỗi rồi nhưng…… không được tha thứ……」
「Đương nhiên rồi còn gì! Nếu tớ là Mizusaki-san, thì xin lỗi một hai lần tớ cũng chẳng tha cho đâu! Thậm chí là không tha thứ cả đời luôn!!」
「Cả, cả đời……!?」
Vậy nghĩa là Kazuma chỉ còn nước bị đá thôi sao.
「Á…… Kh-không phải! Đó là nếu tớ là cô ấy thôi! Còn Mizusaki-san thì, tớ nghĩ nếu cậu xin lỗi đàng hoàng, cậu ấy sẽ tha thứ cho mà……!」
Nhận thấy Kazuma đang chìm xuống tận đáy vực Mariana, Ruri vội vàng nói thêm.
「À, ừm, đúng rồi! Nếu đã vậy thì, tớ cũng sẽ giúp hai người làm lành! Thế nên vui lên đi, nhé?」
Nghe lời đề nghị bất ngờ, cậu ngẩng đầu lên thì thấy cô bạn thuở nhỏ đang nhìn mình bằng ánh mắt hiền hậu, như thể cơn thịnh nộ lúc nãy chỉ là nói dối.
「Ể……? Nhưng…… có được không?」
Cậu vừa mới bị mắng xối xả như thế. Dù có bị nói 「Gieo nhân nào gặt quả nấy! Tớ không quan tâm đâu!」 cũng chẳng có gì lạ, thậm chí cậu còn nghĩ thế là đương nhiên.
「Hừm. Gì thế kia. Tớ đâu có lạnh lùng đến thế.」
Thấy Kazuma chớp mắt ngạc nhiên, Ruri tỏ vẻ hơi hờn dỗi.
「……Vì Kazuma là bạn thuở nhỏ của tớ, và Mizusaki-san cũng là bạn tớ mà. Sao tớ có thể bỏ mặc được chứ.」
「Ruri…… cảm ơn cậu. ……Nhưng mà, tớ rất vui vì tấm lòng của cậu──」
「Đúng thế đấy!! Anh rể đã có một cố vấn hùng mạnh là em đây rồi, nên người mới xuất hiện thì làm ơn lùi về sau đi ạ!」
Ngay lúc cậu định từ chối rằng 『Đây là chuyện anh phải tự mình giải quyết』, thì một bàn tay nhỏ nhắn đột nhiên chen vào giữa hai người.
「S-Suzuka-chan……?」
「Yên tâm đi, anh rể! Đúng là nếu chỉ có một mình anh, có lẽ cả đời cũng không được tha thứ, nhưng bây giờ anh đã có em ở bên rồi! Với 『Chiến dịch NTR』 của em, thì dù đối phương có là chị em đi nữa cũng sẽ đổ ngay trong vòng hai khung tranh thôi!」
Như thể muốn chắn tầm nhìn của Ruri, Suzuka bước ra đứng trước mặt Kazuma, ưỡn ngực đầy tự tin. Đằng sau, Ruri tròn mắt trước một từ lạ tai.
「Ể……? Hả, cái đó,〝NTR〟…… là cửa hàng nội thất à?」
「Không phải ạ! Theo một nghĩa nào đó thì nó còn đáng giá hơn cả giá tiền đấy! Thật tình, dân ngoại đạo đúng là……! Nói đến NTR thì dĩ nhiên là bị cắm sừng rồi!」
「……『Bị cắm sừng』?」
「Hả!? Chị không biết sao!? Đây là kiến thức phổ thông đấy ạ!?」
「Không phải đâu?」
Cậu điềm tĩnh bắt bẻ Suzuka, người đang nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi. Tuy nhiên, như thường lệ, Suzuka chẳng thèm để tai.
「Chị nghe cho rõ đây, bị cắm sừng tức là…… bla bla bla」
「A, tớ biết! Trong phòng câu lạc bộ có cái đó! Cái mà trong lúc nhập viện thì bạn gái bị này nọ ấy! Chẳng hiểu gì sất!」
「Sao lại là chẳng hiểu gì sất chứ!! Người coi thường thể loại cắm sừng sẽ phải khóc vì nó đấy!」
「Nhưng tớ không hiểu mà! Vả lại, làm thế nào mà nó lại giúp làm lành được chứ!? Nghĩ kiểu gì cũng thấy phản tác dụng mà!?」
「Hầy…… chịu thua, chị chẳng hiểu gì cả. Cố tình chọc tức để khơi dậy sự ghen tuông của đối phương, để họ nói ra lời thật lòng…… Đây là một chiêu kinh điển trong các tác phẩm về cặp đôi đấy ạ? Ngay cả điều đơn giản như thế cũng không biết mà lại đòi 『giúp làm lành』, đúng là nực cười.」
「Hừm……! Người nực cười là Suzuka-chan mới đúng!? Sáng tác, tức là chỉ có trong truyện tranh hay tiểu thuyết thôi đúng không! Mấy thứ đó là hư cấu, hoàn toàn khác xa so với thực tế!! Cả Kazuma cũng thế, tại sao dân otaku lại không hiểu được điều đó nhỉ, thiệt tình—!!」
「K-không, đó là thành kiến với otaku thôi, hầu hết mọi người đều phân biệt được thực tế và hư cấu mà──」
「Kazuma ồn ào quá! Đi ra chỗ khác một chút đi!」
「Đúng thế! Nếu định cản đường thì xin mời ra ngoài!」
「Xin lỗi……」
Ý nghĩ 『đây là phòng mình mà……』 thoáng qua trong đầu, nhưng dĩ nhiên không khí lúc này không cho phép cậu lên tiếng, nên Kazuma đành ngoan ngoãn im lặng.
Trước mặt cậu, Ruri và Suzuka tiếp tục lườm nhau tóe lửa.
Khung cảnh này, có gì đó thật quen thuộc.
Đó là vào cuối tháng Chín, khi mối quan hệ giữa Honoka và Ruri vẫn chưa được tốt cho lắm. Cảnh tượng trước mắt gợi cậu nhớ lại những cuộc đối đáp của hai người họ lúc đó.
Cảm giác như là, 『Đúng là chị em có khác』.
Tất nhiên, đây hoàn toàn không phải lúc để thản nhiên suy ngẫm những điều như vậy.
「Tóm lại, chuyện này cứ để tớ, 『bạn thuở nhỏ』 của Kazuma lo liệu. Suzuka-chan không cần phải lo lắng gì hết, cứ giao tất cả cho tớ là được, nhé?」
「Không thể được ạ. Dù gì thì, em cũng có thể sẽ trở thành 『em gái trên danh nghĩa』 của anh rể trong tương lai mà? Hàn gắn mối quan hệ của hai người là nghĩa vụ của một người em gái…… không, phải nói là quyền lợi mới đúng!」
Xẹt xẹt xẹt, những tia lửa điện càng lúc càng dữ dội giữa hai người đang đối mặt nhau.
(Uầy……)
Không khí căng thẳng đến mức nếu vô ý chạm vào chắc sẽ bị điện giật chết ngay tại chỗ.
Tuy nhiên, cậu cũng không thể cứ im lặng mãi. Tấm lòng của cả hai thật đáng quý, nhưng đây là chuyện mà Kazuma phải tự mình giải quyết. Phải lấy hết can đảm và quyết tâm để từ chối lời đề nghị của họ mới được──.
「À, này? T-tớ rất vui vì tấm lòng của hai cậu, nhưng chuyện nàyやっぱりtớ phải tự mình lo liệu──」
「Không được! Kazuma đừng làm chuyện thừa thãi!!」
「Đúng thế! Anh rể cứ im lặng đi ạ!!」
「X-xin lỗi……」
Lòng can đảm và quyết tâm cậu vừa gom góp đã bị những tia sét giáng xuống thiêu rụi thành tro.
Sau khi chắc chắn Kazuma đã ngậm miệng, Ruri và Suzuka lại quay sang nhìn nhau.
Lúc đó, Suzuka bất chợt nở một nụ cười đắc thắng.
「Thì ra là vậy…… ra là thế sao. Tôi đọc vị được rồi. Chính xác, bạn là hung thủ!」
「Ể? C-cái gì……? ……Mà phải nói là 『bạn là hung thủ』 mới đúng chứ?」
「Hっっhừm. Chối cãi cũng vô ích thôi! Anh rể là một nhân vật chính thuộc hệ ngây ngô nên chắc không nhận ra đâu, nhưng chị không lừa được mắt tôi đâu!」
Chẳng biết cô bé đã nhìn ra điều gì mà lại ưỡn ngực đầy vẻ tự hào.
……Sau khi ra vẻ bí ẩn đến cả phút đồng hồ, Suzuka chỉ ngón tay mảnh khảnh về phía Ruri như một nhân vật chính đang tung đòn kết liễu trùm cuối.
「Chính xác! Chị thích anh rể đúng không! Dù đã thầm thương trộm nhớ từ nhỏ, nhưng vì cứ ỷ lại vào vị trí bạn thuở nhỏ mà bỏ lỡ cơ hội tỏ tình, để rồi bị nữ chính xuất hiện như một ngôi sao chổi cướp mất nhân vật chính ngay trước mắt… đó chính là chị, nữ phụ hệ bạn thuở nhỏ!」
Suzuka trưng ra bộ mặt đắc thắng, như muốn nói 『Chịu thua chưa』. Trái lại, Ruri hoàn toàn ngơ ngác. Kazuma cũng vậy.
「Tâm địa của chị tôi đã nhìn thấu hết rồi! Chị nói là giúp làm lành, nhưng thực chất là muốn thể hiện mặt tốt của mình để cướp anh rể đúng không! Nhưng tiếc quá nhé! Anh rể đã bị tôi cướp mất rồi! Chị không còn cơ hội đâu!」
「Này này này, không có đâu. Anh không có bị cướp điếc gì hết.」
「A ái!?」
Cậu dùng một cú chặt nhẹ vào đầu để bắt Suzuka, người đang tự tin khoác lác, phải im lặng.
「……Mà này. Chuyện tớ thích Kazuma thì cả Kazuma và Mizusaki-san đều biết rồi mà? Tại vì, tớ đã từng tỏ tình với Kazuma và bị từ chối rồi.」
「Áu!?」
Biết được mình đã tự làm trò cười, mặt Suzuka đỏ bừng lên.
「Kh! Bởi thế nên em mới ghét dân riajuu……! Dễ dàng nói ra mấy chuyện như 『tỏ tình』 hay 『bị từ chối』……! Mấy người có bao giờ nghĩ đến cảm giác của bọn otaku chúng tôi khi phải nghe những chuyện đó không!? Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của chị, tôi đã nhảy từ cửa sổ kia xuống rồi đấy!?」
「Vậy sao cậu lại nói với tớ!?」
Suzuka nghiến răng kèn kẹt, vẻ mặt đầy cay cú.
……Mà khoan đã. Giả sử như lời Suzuka nói là đúng, rằng Kazuma không hề biết tình cảm của Ruri, thì con bé định làm gì khi huỵch toẹt mọi chuyện ra ở đây chứ.
「……Thôi không được. Giao cho Suzuka-chan còn đáng lo hơn cả Kazuma nữa. Từ giờ để tớ lo cho.」
「Kh…… t-tự tin gớm nhỉ……! Được thôi! Nếu đã nói đến thế, thì cứ để tôi xem tài nghệ của bậc senpai ra sao! Dù sao thì, chị cũng chẳng thể nào thắng được tôi, một nhà viết kịch bản thiên tài với sức sáng tạo của thần thánh này đâu!」
「Được thôi, cứ xem thoải mái đi. Không cần lo đâu, tớ, bạn thuở nhỏ này, sẽ giúp Mizusaki-san và Kazuma làm lành cho mà xem!」
Nói rồi, Ruri tự tin mỉm cười, gương mặt cô ấy thoáng chốc trùng khớp với gương mặt của Suzuka── và Kazuma bất giác giật giật khóe miệng.
◆◆◆
『Những lúc thế này, tặng quà là chuẩn bài nhất rồi!!』
……Và thế là, một ngày sau khi được Ruri tuyên bố như vậy trong phòng mình, Kazuma đã bị cô ấy lôi gần như xềnh xệch ra khu phố sầm uất vào một ngày nghỉ.
Họ lên tàu, điểm đến là Shibuya, thành phố của dân riajuu.
Giữa biển người đông đúc đến mức cậu suýt buột miệng 「Đây là Comiket à!」, cậu bị cô bạn thuở nhỏ kéo đi hết chỗ này đến chỗ khác.
「Nói chứ, cuối cùng vẫn là dùng vật chất để câu kéo à……」
「Khôôông! Quan trọng là tấm lòng! Cái cảm giác 『Cậu ấy đã cố gắng hết sức để chọn quà cho mình…!』 mới là tuyệt nhất!!」
「Không, nhưng mà……」
Dù sao đi nữa, chẳng phải cách này quá thực dụng sao.
Đối phương là học sinh siêu ưu tú Misaki Honoka cơ mà. Cậu chỉ có thể thấy trước viễn cảnh bị từ chối phũ phàng với lý do 「Quy định của trường cấm đeo phụ kiện các loại」.
Tuy nhiên, Ruri dường như có ý kiến khác. Trước vẻ do dự của Kazuma, cô ấy nhìn cậu với ánh mắt tỏ vẻ chán nản.
「Thiệt tình. Con trai lúc nào cũng thích ra vẻ ngầu lòi như thế. Bọn con gái ấy nhé, bọn tớ muốn được thể hiện tình cảm một cách rõ ràng, bằng những thứ có thể nhìn thấy được như lời nói, hành động, hay quà cáp cơ!」
「V-vậy à……?」
「Đúng là vậy! Nên là! Kazuma cũng phải chọn quà một cách nghiêm túc đi!! ……A, son môi này dễ thương quá!」
Khuôn mặt Ruri sáng bừng lên, cô ấy cầm lấy một sản phẩm.
Có vẻ rất thích nó, Ruri nói 「Tớ đi mua chút nhé」 rồi một mình đi đến quầy thu ngân.
Đứng chờ không cũng chán, Kazuma quyết định cũng đi tìm thứ gì đó thích hợp làm quà.
Nhưng…… nói thì nói thế, nên tặng gì bây giờ.
Từ khi sinh ra đến giờ, cậu chưa từng mua quà cho con gái lần nào. Dù đã từng bị Ruri hay Kazuha vòi vĩnh, phải đi mua quà sinh nhật cho họ, nhưng cũng chỉ là mua đúng thứ mà đối phương chỉ 「mua cái này đi」 mà thôi.
(Mizusaki-san…… tặng cái gì thì cô ấy sẽ vui nhỉ)
Vừa nghĩ về Honoka, cậu vừa ngắm nhìn những món đồ nhỏ xinh trước mặt.
Dù vậy, không giống như Ruri, Honoka có vẻ không hay dùng những thứ này. Cô ấy cũng không trang điểm (dù vậy đã quá đủ xinh đẹp rồi), nên cậu không nghĩ tặng mỹ phẩm sẽ làm cô ấy vui.
(À, nhưng mà, cái này trông nữ tính này)
Thứ đập vào mắt cậu là một lọ thủy tinh nhỏ xinh── một lọ nước hoa.
Vừa cầm lên tay, một mùi hương ngọt ngào không thể tả đã phảng phất qua mũi cậu.
Kazuma chẳng biết thế nào là nước hoa xịn hay dở, nhưng mùi hương mang đậm phong vị 『con gái』 này có vẻ rất hợp với Honoka.
……Cậu thử tưởng tượng một chút. Cảnh Honoka dùng lọ nước hoa này──.
『──Odagiri-kun』
Honoka khoác lên mình mùi hương ngọt ngào, thoang thoảng. Dáng vẻ mỉm cười dịu dàng của cô ấy hệt như một viên kẹo đường cao cấp……
『Hãy…… ăn em đi?』
(Không không không không không phải không phải)
Không phải thế. Giờ không phải lúc để tưởng tượng bậy bạ.
……Tuy có hơi lệch lạc, nhưng dù sao đây cũng là một lựa chọn khá tốt.
Kazuma đã gần như quyết định mua nó, và kiểm tra giá.
Giây tiếp theo,
「Uầy, đắt thế!!」
Cậu buột miệng kêu lên vì ngạc nhiên. Các khách hàng và nhân viên xung quanh đều nhìn cậu với vẻ khó hiểu.
「…………」
Cảm thấy xấu hổ đến mức muốn độn thổ, Kazuma nhẹ nhàng đặt lọ nước hoa trên tay trở lại kệ.
Không, nhưng nó thực sự đắt. Cậu sẽ không nói giá cụ thể, nhưng với số tiền đó, cậu có thể mua được vài bản eroge phiên bản giới hạn đặc biệt初回特典付き豪装丁版.
(T-tạm thời, bỏ qua cái này đã, ừm……)
Không, không phải cậu keo kiệt hay gì. Nếu đó là thứ Honoka thực sự thích, dĩ nhiên cậu sẵn sàng chi bao nhiêu cũng được. Nhưng mà, cậu chỉ vừa mới bắt đầu mua sắm thôi. Cậu cũng nghe nói không nên tặng quà quá đắt. Thật đấy Mizusaki-san.
Trong đầu lẩm bẩm giải thích với hình bóng Honoka, Kazuma lang thang trong cửa hàng tìm kiếm ứng cử viên tiếp theo.
Khu vực cậu vừa xem chủ yếu là mỹ phẩm, còn khu này có vẻ là quầy phụ kiện. Trâm cài áo, nhẫn, mặt dây chuyền. Từ những món dễ thương đến những món trông người lớn, tất cả đều lấp lánh dưới ánh đèn.
Nhưng cũng như mỹ phẩm, Kazuma hoàn toàn không biết nên chọn cái nào.
Vốn dĩ Honoka không phải kiểu người đeo lỉnh kỉnh phụ kiện như Ruri. Không biết tặng những thứ này cô ấy có vui không nữa──.
(……À, nhưng mà)
Cậu nhớ lại, chuyện xảy ra trên bãi biển hôm đó. Những lời đã trao. Và cả… đôi môi đã chạm. Cảm giác như chuyện đã từ rất lâu rồi, nhưng kể từ chuyến đi đó, mới chỉ trôi qua khoảng một tháng.
(Nhân tiện, mảnh thủy tinh biển lúc đó…… không biết Mizusaki-san còn giữ nó không nhỉ?)
Cô ấy đã nói sẽ trân trọng nó.
Nhưng…… bây giờ thì sao. Dù gì thì, Kazuma cũng đã làm Honoka giận rất nhiều. Có lẽ cô ấy đã chán ghét việc nhìn thấy món đồ từ một người như vậy.
──Và rồi.
(A……)
Bất chợt, khi đang lơ đãng nhìn kệ hàng, mắt cậu bắt gặp một thứ. Kazuma theo phản xạ cầm lấy món đồ đó.
「……Nè. Cậu mua gì thế? Nói đi chứ, không thì tớ không cho lời khuyên được đâu.」
「K-không sao đâu. Cứ thế này là được rồi.」
Cầm món đồ đã chọn, cậu thanh toán ở quầy thu ngân. Cậu dùng tay xua Ruri, người đang cố nhìn trộm vào chiếc túi đựng món quà, đi và nói 『Được rồi mà』.
「Ê…… nhưng mà, là Kazuma mà……」
「Đã bảo không sao rồi mà! Tin tớ một chút đi! Tớ cũng không phải là tên otaku eroge không có bạn gái mãi đâu! Tớ đang trưởng thành mỗi ngày đấy!」
「Người thực sự trưởng thành thì không cãi nhau với bạn gái vào lúc sắp đến Giáng sinh đâu!」
「Xin lỗi……」
Vừa bị một lời nói chí lý chém đẹp, cậu vừa ra khỏi cửa hàng và đi trên phố.
Mà nói đi cũng phải nói lại, đi dạo trên phố thế này làm cậu không thể không nhớ ra bây giờ là tháng Mười Hai. Những ánh đèn trang trí lấp lánh và giai điệu Jingle Bells vang lên từ khắp nơi.
Đêm giường thánh của các cặp tình nhân…… à nhầm, đêm thánh, Giáng sinh, đã gần kề. Bằng mọi giá, cậu phải làm lành với Honoka trước lúc đó.
Không, là phải làm được. Bằng mọi giá.
Quyết tâm một lần nữa, cậu siết chặt chiếc túi đựng món quà.
「……Ể? A, kia? Ruri?」
Cậu đột nhiên dừng lại. Hình bóng Ruri, người cậu cứ ngỡ đang đi ngay cạnh mình, không biết đã biến mất từ lúc nào.
Cậu vội vàng nhìn quanh── và tìm thấy cô ấy ngay lập tức.
「Xin lỗi. Cho tôi hỏi một chút được không ạ?」
「Vâng?」
Cách chỗ Kazuma vài bước chân về phía sau. Ruri đang được một chị gái ăn mặc sành điệu đúng chất 『Shibuya!』 bắt chuyện.
「Tôi là nhân viên của một tiệm làm tóc ở ngay gần đây. Hiện tại, chúng tôi đang có chương trình khuyến mãi mừng khai trương, cắt tóc miễn phí. Nếu chị không phiền──」
「A, xin lỗi. Tôi không có nhu cầu ạ.」
Không để chị ta nói hết câu, Ruri đã mỉm cười từ chối lời mời. Nhanh đến mức Kazuma còn không kịp nghĩ đến việc 『phải vào cứu!』. Đúng là dân riajuu có khác, đã quá quen rồi.
Và có vẻ như chị gái kia cũng vậy. 「Vậy sao ạ」, chị ta cũng mỉm cười đáp lại, nhưng không bỏ đi mà đưa ra tờ rơi trên tay.
「Vậy thì, chị nhận giúp em tờ rơi này cũng được ạ. Chỉ cần mang tờ này đến, chị sẽ được giảm giá bất cứ lúc nào ạ.」
「À, cảm ơn chị nhé. Có dịp em sẽ ghé qua ạ.」
(À, ra là vẫn nhận à)
Đúng là dân riajuu, rất biết cách tận dụng.
Trong lúc cậu đang nghĩ vậy, chị gái tiếp thị nhận ra Kazuma và thốt lên 「A」.
「Ra là vậy, bạn trai à? Xin lỗi nhé, đã làm mất thời gian của bạn gái anh.」
「Ể……!?」
Bị nói một câu bất ngờ, mặt cậu đỏ bừng lên theo phản xạ.
Cậu định nói 『Không phải đâu』, nhưng trước khi cậu kịp mở miệng, chị gái kia đã nhanh chóng rời đi.
Bị bỏ lại một mình với Ruri, một cảm giác thật khó tả cuộn lên trong lòng Kazuma.
Những lúc thế này, nên phản ứng thế nào nhỉ. Nếu được hỏi có phải bạn trai bạn gái không thì dĩ nhiên là không, nhưng nếu phủ nhận quá quyết liệt thì có vẻ không hay với Ruri, mà không nói gì thì lại có lỗi với Honoka……
「──Đây này!」
「Ái!」
Bất ngờ, một ngón tay chọc vào phần mềm bên hông khiến cậu giật nảy mình.
「Đ-đau…… T-tự nhiên làm gì vậy……」
「Chẳng có gì— Chỉ là, tớ đang nghĩ 『mình đang làm cái quái gì thế này』. A—a! Thật tình, sao tớ lại phải đi cùng với người đã từ chối mình ở một nơi như thế này chứ! Lại còn bị nhầm là bạn gái nữa! Rõ ràng không phải mà! Đã bị từ chối rồi mà!」
Ruri vừa lẩm bẩm với giọng có vẻ bất cần, vừa chọc vào hông Kazuma.
Nói đau thì cũng đau thật. Nhưng nguyên nhân khiến Ruri có hành động và lời nói như vậy là do Kazuma, nghĩ đến điều đó, cậu không thể từ chối được, đành mặc cho cô ấy làm gì thì làm.
「A—a. Giá như đây là game thì tốt biết mấy—! Nếu vậy! Một lần nữa! Từ đầu! Làm lại! Lựa chọn cũng!! Chọn lại!! Lần này chắc chắn!! Tớ sẽ!! Đi vào route hẹn hò với Kazuma— cơ— mà—!!」
「──Hả!!」
「Ể!? G-gì vậy!?」
「Không…… tớ chỉ nhớ ra là mình vẫn chưa đặt trước cái eroge phát hành vào dịp Giáng sinh……」
Bình thường, Kazuma hay mua hàng qua mạng, nhưng game lần này có một món quà đặc biệt từ cửa hàng mà cậu rất muốn, nên đã định đi đặt trước. Do bận rộn với việc chuẩn bị cho lễ hội văn hóa và chuyện với Honoka, cậu đã quên béng mất.
「……Này. Bình thường thì, có ai nói câu đó vào lúc này không?」
Đôi mắt Ruri đang mở to vì ngạc nhiên bỗng chốc híp lại. Tiếp theo, một tiếng thở dài thật sâu vọng đến tai cậu.
「Đúng nhỉ, Kazuma là loại người như vậy mà. Không sao, tớ biết mà.」
「K-không, xin lỗi…… Tớ không phải là không nghe cậu nói đâu nhưng……」
「A—! Thôi thôi, làm lại gì đó bỏ đi! Vả lại, cái kiểu 『lưu game trước khi lựa chọn~』, nghe quê mùa lắm! Chính vì không thể dễ dàng làm lại, nên mọi người mới suy nghĩ kỹ và trở nên nghiêm túc chứ.」
「Cậu…… từ lúc nào mà lại có triết lý eroge thâm sâu như vậy……」
Trong khi Kazuma còn đang đứng hình vì ngạc nhiên, Ruri mở to mắt như thể vừa nhận ra điều gì đó, 「Chết rồi!」.
「Á, k-không phải! Cái vừa rồi là, ừm, ừm……! Đ-đúng rồi! Tớ chỉ muốn nói là Kazuma quê mùa thôi! Chỉ thế thôi! K-kìa! Đi thôi!」
Ruri tăng tốc bước đi như để che giấu, cậu vội đuổi theo vào nhà ga.
「……Ủa? Kazuma, không về à? Cổng soát vé không phải ở đó đâu?」
「Không, tiện thể tớ ghé qua Akiba một chút. Cậu về trước đi.」
Nhớ ra rồi thì phải làm ngay. Cậu nói 「Vậy nhé」 với Ruri đang ngơ ngác, định quay gót── nhưng trước đó.
「……Đúng rồi. Hôm nay cảm ơn cậu nhé, vì đã đi cùng tớ.」
Cậu nhìn xuống 『món quà』 trong túi. Liệu có thực sự làm lành được với Honoka hay không thì cậu không biết, nhưng…… không, không được yếu lòng. Rốt cuộc, việc có được tha thứ hay không là tùy thuộc vào Kazuma.
Tạm thời, cậu định tiễn Ruri về rồi mới đến Akiba, nên Kazuma đứng chờ cô ấy đi.
Tuy nhiên, chờ một lúc mà Ruri vẫn không có ý định rời đi.
「……Ruri?」
「À, này…… nếu vậy, tớ đi cùng có được không?」
「Hả? ……Ể? Đi đâu cơ?」
「Đ-đã bảo là……! Đi Akihabara…… đúng không?」
Ruri đỏ mặt ngượng ngùng, lí nhí cúi đầu. Một cử chỉ rất giống trong eroge, đến mức có thể nghe thấy cả câu thoại 「Đừng bắt người ta nói ra chứ, đồ ngốc!」. Dù chỉ là đi Akiba thôi mà.
「Ể? Gì, cậu đi Akiba à? ……Tại sao?」
「T-tại sao thì mặc kệ đi chứ! Tớ muốn đi thì đi! Không được à!?」
「Không, không phải là không được nhưng……」
「Vậy thì được rồi còn gì……」
Ruri nói với giọng hờn dỗi rồi đi trước Kazuma.
Tuy nhiên, thấy Kazuma vẫn còn ngơ ngác, cô ấy sốt ruột quay lại,
「Thiệt tình! Đi hay không!? Hả!?」
「Đ-đừng giận thế chứ.」
Cậu vội vàng đi song song với cô, Ruri liền quay mặt đi với vẻ mặt cau có.
Nhìn vào khuôn mặt nghiêng của cô…… Kazuma lấy hết can đảm hỏi.
「Này…… cậu muốn đi Akiba, chẳng lẽ là──」
「Kh-kh-kh, không phải!! T-tớ không có muốn mua eroge gì hết!!」
「Nói to quá đấy!!」
Cậu cảm nhận được những người đi đường xung quanh đồng loạt nhìn về phía này.
Để trốn khỏi những ánh mắt soi mói, Kazuma vượt qua Ruri và bước đi.
◆◆◆
Dù không đông bằng Shibuya, nhưng Akihabara vào ngày Chủ Nhật cũng rất đông người.
「Thiệt tình……! Tại Kazuma nói linh tinh đấy! T-tớ đâu có định nói to như thế, tại Kazuma mà!」
「Biết rồi, biết rồi, lỗi của tớ!」
Vừa dỗ dành cô bạn thuở nhỏ đang mắng mỏ mình một cách vô lý, cậu vừa len lỏi qua đám đông. Điểm đến là cửa hàng eroge của chúng ta. Dù đương sự không thừa nhận, nhưng có lẽ điểm đến của Ruri cũng vậy.
「Thế, cậu muốn mua game gì à?」
「À, ừm. Này, hình như là sang năm mới phát hành, nhưng mà── à, kh-không phải! Không phải tớ muốn mua đâu! Đ-đúng rồi! Nhạc! Bài hát mở đầu hay quá! Nhưng mà tớ tra rồi, chỉ có phiên bản đầu tiên mới có CD, nên là!」
「À, rồi rồi. Tớ sẽ chỉ cậu cách đặt hàng, lần sau phải tự đi một mình đấy nhé.」
「T-tớ không đến nữa đâu! Huhu, đồ ngốc Kazuma── A! X-xin lỗi!」
Mải nói chuyện với Kazuma, Ruri va vào vai một người đi bên cạnh. Ruri vội vàng cúi đầu xin lỗi người đó.
Ngay lúc đó, tim Kazuma đập thót một cái. Vì người phụ nữ với mái tóc đen dài đó, trong thoáng chốc, cậu đã nhầm thành Honoka.
(Không không, sao mình lại nhìn nhầm được chứ…… chỉ vì tóc giống nhau thôi mà)
Thế nhưng, một khi đã nghĩ vậy, cậu đột nhiên bắt đầu để ý đến những người đi xung quanh.
Dù nghĩ rằng không thể nào, nhưng mỗi khi thấy một cô gái tóc đen dài giống Honoka, cậu lại không thể không dõi theo.
Cô gái đằng kia không chỉ có kiểu tóc mà cả khuôn mặt cũng giống Honoka như tạc………… khoan.
(Không phải, kia là Mizusaki-san!! Hàng thật kìa—!!)
「……Kazuma?」
Thấy Kazuma đột nhiên dừng lại, Ruri quay lại nhìn với vẻ nghi ngờ.
Đồng thời, Ruri dường như cũng nhận ra Honoka. Cậu nghe thấy tiếng cô ấy hít một hơi nhỏ.
「Ể……? Kia, Mizusaki-san……?」
「Ừ nhỉ, nhìn thế nào cũng là……」
「……Cậu ấy đang làm gì ở đây nhỉ. Ở một nơi như Akiba.」
「Không, tớ cũng chịu……」
「Ừ, ừm…… làm sao giờ? Bắt chuyện……?」
「Đừng có điên!! Chắc chắn tớ sẽ chết đấy!!」
Đang cãi nhau với bạn gái mà lại đi mua sắm cùng cô gái khác. Nhìn từ góc độ nào cũng là một cảnh ngoại tình trắng trợn. Nếu bị Honoka nhìn thấy cảnh này, thì kết cục của chúng ta chỉ có thể là tuyết rơi vĩnh viễn mà thôi.
Trong lúc đó, Honoka, người có vẻ đang đợi đèn tín hiệu, đã bắt đầu đi cùng dòng người. Ruri nhìn cậu với vẻ hơi hoảng hốt, 『Làm sao giờ!?』.
Hai người nhìn nhau nhiều lần rồi không ai bảo ai, cùng nhau đi theo sau Honoka.
Trên vỉa hè đông nghịt người, Honoka không hề bối rối, mà bước đi một cách dứt khoát và có mục đích.
Với những bước chân không chút do dự, cô ấy bước vào Messe Kai Ichigoukan. Một cửa hàng dành cho dân otaku eroge, với những tấm áp phích quảng cáo eroge chói lòa trên tường.
「Huhu……! Tớ biết mà, nhưng không hiểu sao, nhìn Mizusaki-san vào cửa hàng này, cảm giác khó chịu quá! Nhìn bề ngoài thấy khó chịu quá!」
「Đừng làm ồn! Bị phát hiện bây giờ!」
Vừa nhắc nhở Ruri, Kazuma và cô cũng định đi theo Honoka vào trong── rồi vội vàng lùi lại.
Cứ tưởng Honoka đã lên tầng năm, khu vực game PC, nhưng cô ấy vẫn còn ở gần lối vào. Có vẻ như cô ấy đang xem khu vực đặt hàng trước.
Dưới sự theo dõi lén lút của Kazuma và Ruri, Honoka thỉnh thoảng gật gù 「hừm hừm」, xem xét từng tấm quảng cáo. Cuối cùng, có vẻ đã hài lòng, cô ấy cầm phiếu đặt hàng của game mình muốn và đi đến quầy thu ngân.
Những động tác vô cùng thành thạo và chuyên nghiệp. Nhìn những hành động của cô ấy bây giờ, ai cũng sẽ nhận ra── cô ấy cũng là một 『đồng chí』 của chúng ta.
(Mizusaki-san…… Mizusaki-san, người mà cách đây không lâu còn chưa từng đến Akiba, giờ đã trưởng thành như vậy……!!)
Cậu cứ nghĩ cô ấy vẫn còn là dân ngoại đạo, và thực tế có lẽ vẫn vậy, nhưng riêng về cách mua eroge, thì giờ đây Honoka đã là một game thủ eroge đáng tự hào, có thể tự tin xuất hiện ở bất cứ đâu.
Dù vậy, không thể phủ nhận rằng cậu đã rất cảm động khi thấy được dáng vẻ dũng cảm bất ngờ của cô ấy. Kazuma bất giác đưa tay lên che mắt, Ruri đứng ngay cạnh thấy vậy liền lùi ra xa và nói 「Ể? Gì vậy? Kinh quá」.
──Nhưng có lẽ chính sự lơ là đó là một sai lầm.
Bất chợt, Honoka đang đi phía trước dừng lại. Dường như cô ấy đã nhận ra có ai đó đang nhìn mình. Cô ấy nghiêng đầu vẻ khó hiểu.
Rồi sau đó, cô ấy bắt đầu nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
(Chết rồi rồi rồi rồi rồi rồi rồi!!)
「Kazuma? Này, sao vậy? Có chuyện gì──」
「Đ-được rồi, im lặng một chút đi!!」
「Hể── ực……!?」
Cậu bịt miệng Ruri, người vẫn chưa hiểu tình hình, một cách hơi mạnh bạo, rồi tìm chỗ ẩn nấp.
Thứ lọt vào mắt cậu ngay lập tức là một buồng chụp ảnh thẻ đặt bên cạnh cửa hàng tiện lợi.
Không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Ngay lập tức, Kazuma đẩy Ruri vào trong và ẩn mình trong buồng chụp ảnh đó.
(Kịp không!? Kịp không chứ!?)
Cậu rất lo lắng về tình hình của Honoka, nhưng nếu bất cẩn nhìn ra ngoài có thể sẽ bị phát hiện. Đành chịu, Kazuma kéo rèm lại, nín thở và lắng nghe tiếng động bên ngoài. Xin ngài, hỡi vị thần eroge, hãy cứu con!!
Một phút trôi qua.
Hai phút trôi qua.
Năm phút nữa trôi qua nhưng không có dấu hiệu ai đó đến gần. Có vẻ như họ đã không bị phát hiện. Cảm ơn thần eroge.
(Thoát…… thoát rồi aaaaaaa……)
Cuối cùng cũng được giải thoát khỏi sự căng thẳng tột độ, Kazuma thở phào nhẹ nhõm.
Và, khi định ngẩng đầu lên nói 「Thoát rồi Ruri!!」,
Cậu đã nhận ra.
Tình huống mà họ đang ở.
(A)
Trong một buồng chật hẹp. Một tay Kazuma đang bịt miệng Ruri, tay còn lại nắm cổ tay cô ấy ấn vào tường. Hoàn toàn là một cảnh nữ chính eroge (thể loại hiếp dâm) sắp bị một tên nhân vật phụ tấn công. Đôi mắt Ruri nhìn cậu có chút ngấn lệ, càng làm cảnh này thêm giống.
「K-không phải……!! Chuyện này có lý do sâu xa──」
「ĐỒ NGỐCCCCCCCCCCCCC!!」
Ngay khoảnh khắc cậu buông tay ra, Ruri hét lên một tiếng vang đến tận bên kia Trái Đất, rồi tặng cho Kazuma một cái tát trời giáng vào má. Kazuma bị đánh bay một cách dễ dàng và lăn ra ngoài buồng chụp ảnh.
「Đ-đ-đ, vừa rồi!! Vừa rồi cậu định làm chuyện bậy bạ đúng không!? Chắc chắn cậu định làm chuyện bậy bạ đúng không!? Giống như trong eroge! Giống như trong eroge!!」
「Không phải, là hiểu lầm!! Làm ơn nghe tớ giải thích!!」
「Không nghe!! Đồ ngốc Kazuma!! Đồ ngoại tình!! Dù cậu đang cãi nhau với Mizusaki-san đi nữa!!」
「…………Tôi, thì sao?」
Bụp, một âm thanh như không khí đóng băng vang lên.
Không chỉ Kazuma nín thở. Ruri, người vừa mới nổi giận đùng đùng, và cả những người qua đường đang đứng nhìn hai người cãi nhau từ xa, tất cả mọi người ở đó đều đồng loạt đứng hình, mặt tái mét.
Rắc rắc rắc…… Kazuma cố gắng điều khiển cơ thể không nghe lời, quay mặt về phía phát ra tiếng nói.
Người đứng đó, không cần phải nói, chính là.
「Mi…… Mizusaki-san……」
Honoka im lặng nhìn xuống Kazuma, người vẫn đang ngồi bệt dưới đất.
Tiếp theo, ánh mắt đó hướng về phía Ruri. Như muốn nói 「Thì ra…… là vậy sao」, cái nhìn lạnh lẽo không độ lướt qua mặt hai người.
(K-không, không phải lúc để đứng hình!! Nếu giờ mà im lặng thì chắc chắn sẽ bị hiểu lầm!!)
Nếu vậy thì việc làm lành coi như tuyệt vọng. Vì muốn tránh điều đó bằng mọi giá, Kazuma bật dậy như bị bắn.
「Không phải đâu Mizusaki-san!! Hôm nay, tớ định đi mua quà cho cậu……!! Tớ chỉ nhờ Ruri đi cùng để cho lời khuyên thôi!! K-kìa, đây là quà……!!」
Với tâm trạng của một nghi phạm đang cố chứng minh bằng chứng ngoại phạm trước mặt công tố viên, cậu đưa chiếc túi của cửa hàng phụ kiện cho Honoka.
……Và rồi, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Honoka đang nhìn chằm chằm vào chiếc túi, cậu nhận ra mình đã tặng quà sai thời điểm một cách rõ ràng.
Tuy nhiên, giờ rút tay lại cũng không được, Kazuma đành đứng thẳng tắp chờ đợi phản ứng của Honoka.
「……Quà」
Một tiếng nói của Honoka khẽ rơi xuống mặt đường.
「……Tại sao?」
「Ể……?」
「Bởi vì…… hôm nay không phải sinh nhật tớ…… và cũng còn sớm để đón Giáng sinh. Vậy mà, tại sao?」
「À, ừm……」
Có lẽ Honoka không có ý gì khác. Có lẽ cô ấy chỉ đơn thuần hỏi lý do.
Nhưng đối với Kazuma, cậu cảm thấy như đang bị trách mắng vì đã cố dùng vật chất để mua chuộc trái tim cô ấy.
Cảm giác tội lỗi, sự áy náy đó đã khiến lời nói của Kazuma ngưng lại trong giây lát.
Đó chỉ là một thoáng do dự── nhưng đối với Honoka, đó là một sai lầm quá đủ để cô ấy mất hết hy vọng vào Kazuma.
「……Xin lỗi. Dù có là người yêu, tớ cũng không thể nhận một món đồ mà không có lý do gì được.」
Hết giờ. Lựa chọn mà đáng lẽ cậu có thể chọn đã nhanh chóng biến mất khỏi màn hình, Honoka quay lưng lại với Kazuma. Những người hiếu kỳ đang đứng trên đường đi của cô ấy vội vàng dạt sang hai bên như cảm nhận được nguy hiểm.
Giống như Moses rẽ biển, cô ấy rẽ đám đông và rời đi. Kazuma chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng đó…… trong khi bản thân đã hoàn toàn cháy thành tro trắng.
「……Kh-không sao chứ?」
Ruri đến gần và rụt rè hỏi, nhưng cậu chẳng ổn chút nào. Cứ thế này, có lẽ cậu sẽ biến thành tro bụi và bị gió thổi bay đi mất.
「À, ừm…… xin lỗi nhé? Tớ hoàn toàn không giúp được gì……! K-không ngờ, Mizusaki-san lại…… lúc giận lại đáng sợ đến thế……」
「Không…… không phải lỗi của Ruri đâu」
Người sai chỉ có một, là Kazuma. Một cách áp đảo. Và chắc chắn.
「K-kìa? Vui lên đi! Không sao đâu mà! Mizusaki-san tuy giận, nhưng không có vẻ gì là sẽ nói 『Chia tay!』 ngay lập tức đâu! Vẫn còn cứu vãn được mà! Cho nên, trước hết, về nhà đi? Cứ ngồi đây mãi sẽ bị cảm lạnh đấy. Nhé?」
Nói rồi, Ruri hơi ép buộc, đỡ Kazuma đang cúi gằm mặt đứng dậy.
Cậu chẳng thấy có chút tinh thần nào để vui lên, nhưng cũng không còn sức lực để phản kháng.
Để mặc cô ấy dìu đi về phía nhà ga── bất chợt, một câu hỏi nhỏ thoáng qua trong đầu Kazuma.
(Mà khoan…… tại sao Mizusaki-san lại ở Akiba một mình nhỉ?)
Không, cô ấy đã ở khu vực đặt hàng trước, nên dĩ nhiên là đến để đặt eroge rồi.
Nhưng, điều đó thật bất ngờ. Việc Honoka một mình── ở một nơi hoàn toàn không liên quan đến Kazuma, tự mình đến mua eroge.
……Có lẽ nào.
Món quà vừa rồi đã không được nhận, nhưng. Có lẽ trong lòng Honoka vẫn còn chút ý muốn tha thứ cho Kazuma── ý muốn tiếp tục hẹn hò với cậu.
Sự thật rằng hôm nay Honoka đã đến Akiba một mình, dường như đã chứng minh cho điều đó.
Bởi vì 『eroge』── là sợi dây kết nối giữa cậu và Honoka, là biểu tượng cho khoảng thời gian hai người đã trải qua cùng nhau.
(………………Không lẽ nào)
Cậu biết đây là một suy nghĩ quá lạc quan. Nhưng chính vì thế mà cậu không thể gạt nó đi, Kazuma nhẹ nhàng quay lại nhìn.
Cậu đã nghĩ rằng biết đâu Honoka vẫn còn ở đâu đó── nhưng trái với mong đợi, ở đó chỉ có con phố Akiba quen thuộc như mọi khi.
◆◆◆
「………………Haa」
Một tuần trôi qua nhanh như chớp kể từ sau thất bại thảm hại ở Akiba, và hôm nay lại là Chủ Nhật.
Bầu trời trong xanh, nhờ có ánh nắng chiếu rọi nên nhiệt độ cũng vừa phải. Một ngày thời tiết tuyệt vời để đi chơi đâu đó.
Tuy nhiên, Kazuma không những không ra ngoài mà còn chẳng thèm động đến eroge, cậu nằm khô quắt trên giường từ sáng sớm.
「………………Haa…………」
Cậu lờ đờ đưa chiếc điện thoại lên trước mặt.
Cậu đã hy vọng sẽ có tin nhắn trả lời hoặc cuộc gọi từ Honoka, nhưng màn hình chẳng có thông báo nào cả.
(Ha ha ha…… phải rồi……)
Gục, cậu gục mặt xuống giường như đã chết.
Hay là hôm nay cứ ngủ cả ngày nhỉ…… Ngay lúc suy nghĩ lười biếng đó thoáng qua đầu.
「Ka~zu~chan~」
Chẳng thèm gõ cửa, chị Kazuha cứ thế mở toang, nghênh ngang bước vào phòng.
Nếu là bình thường thì cậu đã nổi cáu rồi, nhưng Kazuma bây giờ đến sức để làm điều đó cũng chẳng có.
Đến cả trả lời cũng thấy lười, cậu cứ thế úp mặt xuống giường mặc kệ, thì…
「……Đây này!」
「Ặc!?」
Một vật gì đó mềm mại đến lạ thường và có khối lượng đáng kể đè sầm lên lưng cậu.
「Kazu-chan à~ Nào nào, dậy thôi~ Sáng rồi đấy~」
「Khoan, dừng, dừng lại đi! Với lại, em chẳng muốn nghe câu đó từ một người có lối sống ngày đêm đảo lộn như chị đâu!」
Mỗi lần Kazuha nhún nhảy trên lưng, tấm lưng phập phồng của chị lại khiến chiếc giường rẻ tiền kêu cót két. Kazuma vội vàng bật dậy, đẩy cơ thể của bà chị đang đè lên mình ra.
「Biết rồi, biết rồi! Em dậy là được chứ gì! …Mà có chuyện gì thế?」
「Ừm thì~ Thật ra là chị có chuyện muốn nhờ Kazu-chan một chút~」
「Không. Chúc ngủ ngon.」
「Á à~! Đừng nói thế chứ~! Chị chỉ muốn nhờ em đi ra cửa hàng tiện lợi một chút thôi mà~! Tiền thừa cứ lấy mà mua đồ ăn vặt em thích nhé~!」
「Oái!?」
Ngay khoảnh khắc cậu từ chối rồi quay lưng đi, chị cậu lại một lần nữa đè lên, suýt nữa thì khiến mặt Kazuma đập vào tường.
…Xem chừng chị ấy sẽ không buông tha cho đến khi cậu ngoan ngoãn nghe lời, thế nên Kazuma đành bất đắc dĩ cầm lấy số tiền được giao phó, đi ra cửa hàng tiện lợi trước ga.
──Thế nhưng.
(…Hở?)
Đó là lúc cậu vừa mua xong đồ được nhờ và chuẩn bị bước ra ngoài. Cậu chợt dừng bước khi bắt gặp một bóng người quen thuộc phía bên kia cánh cửa kính.
Là Ruri. Cô bé ăn diện thật đáng yêu, trông như đang chuẩn bị đi đâu đó.
‘Bọn có Gấu trông vui vẻ thật đấy,’ cậu lơ đãng đưa mắt dõi theo bóng Ruri đang tiến về phía nhà ga, và ngay sau đó.
「──Hả!?」
Kazuma bất giác trợn trừng mắt.
Bởi người mà Ruri vẫy tay và chạy tới với câu 「Chờ lâu không!」── lại chính là Honoka.
(T-Tại sao Ruri lại đi cùng Misaki-san!?)
Không, nếu suy nghĩ bình thường thì cũng chẳng có gì lạ cả. Ruri và Honoka là bạn bè, nên việc họ đi chơi cùng nhau cũng là lẽ dĩ nhiên.
Nhưng… Ruri biết rõ mối quan hệ giữa Kazuma và Honoka lúc này đang rất căng thẳng. Cô ấy vừa mới nói rằng ‘Tớ sẽ giúp hai người làm lành’ cách đây không lâu (dù đã thất bại vì Kazuma).
(…………)
Có lẽ chẳng có gì liên quan cả. Có lẽ họ chỉ đơn thuần đi chơi với nhau, chẳng dính dáng gì đến Kazuma hết.
Thế nhưng, cậu vẫn không thể ngừng bận tâm.
Để rồi khi nhận ra, chân của Kazuma đã tự động bước về phía nhà ga, như thể đang bám theo hai người họ.
◆◆◆
(Ch-Chết tiệt… rốt cuộc mình lại đi theo đến tận đây…!)
Vừa lén lút bám theo Honoka và Ruri đang xuống tàu và đi ra ngoài ga, Kazuma vừa run rẩy trước hành động của chính mình dù đã muộn.
Dù có ngại ngùng đến mức không dám cất tiếng gọi, thì hành động này cũng hoàn toàn là… bám đuôi, hay nói đúng hơn là một kẻ theo dõi. Giữa ‘được phép’ và ‘không được phép’ thì chắc chắn là không được phép. Nếu bị người ta chỉ tay và nói ‘Chú cảnh sát ơi, là tên này đây ạ’, cậu cũng chẳng thể phàn nàn gì.
Dù vậy, cậu vẫn không muốn quay về. Đã đến nước này rồi thì… một phần là thế, nhưng quả thực, cậu không thể không tò mò tại sao hai người họ lại đi cùng nhau và đang nói chuyện gì.
Trong lúc đó, Honoka và Ruri đã bước vào một quán cà phê. Sau một hồi đắn đo, Kazuma cũng bám theo sau.
Nhưng.
「──Phư phư phư. Tìm thấy anh rồi nhé, Onii-san.」
「Hử?」
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến lạ, cậu ngó nghiêng nhìn quanh.
Chủ nhân của giọng nói ở gần hơn cậu tưởng.
…Hay đúng hơn, Kazuma có nhớ bộ trang phục đó. Từ lúc chuyển tàu, cậu đã nghĩ rằng ‘có ai đó cứ đi cùng hướng với mình nhỉ’. Vì đối phương đội mũ sụp xuống che mắt nên cậu đã không nhận ra ngay.
「…Em đang làm gì vậy, Suzuka-chan?」
「Phư phư, anh muốn biết không ạ? Vậy thì để em nói cho… chính là cái này!」
Suzuka tự tin chìa điện thoại của mình ra cho Kazuma xem.
「Ứng dụng chống ngoại tình mới nhất 『Mimamoru-kun』! Chỉ cần cài vào cả điện thoại của đối phương và của mình, anh có thể biết vị trí hiện tại của người kia chỉ bằng một nút bấm! Phòng trường hợp thế này, em đã lén cài vào điện thoại của Onii-san rồi đấy ạ!」
「Đừng có nói ‘em đã cài’ như không có gì thế! Em làm cái quái gì vậy!?」
Cậu vội vàng lấy điện thoại của mình ra.
Vì không thấy biểu tượng nên cậu đã không để ý, nhưng khi kiểm tra lại danh sách ứng dụng, quả thực có một cái tên là 『Mimamoru-kun』 mà cậu chẳng nhớ đã cài bao giờ. Gì thế này, đáng sợ quá.
「Ừm, được rồi. Chuyện cái ứng dụng này lát nữa anh sẽ hỏi kỹ hơn, thế tại sao em lại phải dùng đến thứ này để tìm anh? Có việc gì à?」
「Đúng rồi! Onii-san, anh là một tên biến thái!」
「Tự dưng nói gì thế!?」
Một người phụ nữ vừa đi ngang qua liền giật mình nhìn về phía này. Tôi không phải, tôi trong sạch. Đây là vu khống.
「Em nhầm. Không phải thế, chuyện lớn rồi Onii-san! Anh hãy bình tĩnh nghe em nói!」
「Ừ, chuyện gì?」
「Chuyện là! Chị em từ sáng đã ăn diện rồi đi đâu đó! Đây là đại sự đấy! Chị ấy đang giận dỗi với anh, mà làm gì có người bạn nào để đi chơi cùng vào ngày nghỉ chứ!」
…Cậu đã sớm đoán được kết cục.
「…Này, Suzuka-chan.」
「Xin đừng nói gì cả! Em biết anh khó có thể tin được…! Nhưng, thật đáng buồn, đây là sự thật! Ngay cả em cũng không lường trước được diễn biến này… Em vốn định cướp Onii-san, ai ngờ chị ấy lại bị người khác cướp mất sau lưng chúng ta!」
「Misaki-san đang ở kia kìa. Cùng với Ruri.」
「…Ể?」
Khi Kazuma chỉ tay vào trong quán cà phê, Suzuka liền áp sát mặt vào tấm kính của cửa hàng.
「K-Không thể nào…! Dù là bị cướp đi chăng nữa, không ngờ lại là展開 yuri…! Thật là một món hời— À không, thật là không thể chấp nhận được! Làm tới đi! Cũng không phải, không thể tha thứ được!」
「Ừm, trước hết em bình tĩnh lại được không?」
Vì quá phấn khích nên lời nói thật và lời nói dối của cô bé đã loạn cào cào cả lên.
「…Đúng là. Tưởng mục tiêu là Onii-san, ai dè lại là chị em, bạn thuở nhỏ của anh đúng là một con bitch chính hiệu! Nhưng như thế mới hay!」
「Đã bảo không phải mà… Hai người họ là bạn bè, chắc chỉ đi chơi bình thường thôi.」
Dù vậy, Kazuma vẫn thấy hơi tội nghiệp cho Ruri, hết bị hội trưởng rồi lại đến Suzuka, gặp ai cũng bị nghi là bitch. Trong khi bản thân cô ấy lại là người khá trong sáng.
「…Mà nói mới nhớ, Onii-san làm gì ở đây vậy ạ?」
「Hả? À, ừm, chuyện đó thì…」
Cậu không thể nói rằng ‘anh đang bám theo hai người họ’ được nên chỉ biết đảo mắt lung tung.
「…Trông anh đáng nghi lắm, nhưng thôi kệ. Mà này Onii-san, anh có rảnh không ạ?」
「Ừm thì, nếu nói là rảnh thì cũng rảnh, nhưng mà…」
Cậu cũng không thể trả lời rằng ‘anh không rảnh vì phải bám theo hai người họ’ nên đành đáp lại như vậy.
Ngay lập tức, Suzuka vui vẻ nở một nụ cười rạng rỡ.
「Tuyệt vời! Vậy là mình có thể chinh phục được cả thực đơn món ăn rồi!」
「Chinh phục?」
「K-Không có! Em không nói gì hết! Là Onii-san nghe nhầm thôi! Thế nên, Onii-san, bây giờ chúng ta đi uống trà nhé! Chiến dịch NTR, phần ba!」
「Hả?」
Mặc kệ Kazuma đang ngơ ngác, Suzuka nắm lấy cánh tay cậu và mở cửa bước vào quán. Ngay lập tức, một nhân viên nhận ra họ và tiến lại gần.
「Chào mừng quý khách! Quý khách đi hai người ạ?」
「Vâng, đúng vậy──」
「Không, cho chúng tôi một bàn một người ạ.」
Kazuma không chút do dự đáp lại người nhân viên đang niềm nở hỏi.
Ngay lập tức, Suzuka bám chặt lấy cậu với vẻ mặt cực kỳ khẩn thiết.
「Em xin anh! Xin anh hãy nói là hai người đi! Nếu không có Onii-san đi cùng thì em sẽ gặp rắc rối lớn đấy!! Em xin anh, em sẽ làm bất cứ điều gì!!」
…Cuối cùng, bị Suzuka ép buộc, Kazuma đành cùng cô bé tiến về phía bàn ăn.
Honoka và Ruri đã ngồi sẵn ở bàn cạnh cửa sổ. Để không bị phát hiện nhưng vẫn có thể quan sát, hai người Kazuma chọn một chiếc bàn không quá gần cũng không quá xa.
Nhìn từ xa, Ruri và Honoka dường như không nói chuyện gì nghiêm trọng cả, mà đang vui vẻ trò chuyện.
Ruri nói gì đó, và để đáp lại, Honoka khẽ mỉm cười.
Đối với Kazuma, đó là nụ cười của Honoka mà đã lâu rồi cậu mới được thấy.
Mới chỉ cách đây không lâu, nụ cười ấy vẫn luôn đáp lại ánh nhìn của cậu một cách hiển nhiên. Bao giờ thì ngày cậu được nhìn lại khuôn mặt ấy mới đến, hay tệ hơn là sẽ không bao giờ đến nữa… Nghĩ đến đó, Kazuma lại một mình quằn quại.
Đúng lúc ấy, một nhân viên bưng khay đồ ăn tiến lại gần bàn của Honoka. Họ đã vào trước Kazuma, nên có lẽ đồ ăn đã được mang ra.
Trên chiếc bàn dành cho hai người, những món ăn nhiều hơn khẩu phần của hai người được đặt xuống liên tục.
Dù không chắc chắn, nhưng chắc chắn hầu hết là do Honoka gọi. Vẫn ham ăn như ngày nào nhỉ, Kazuma quên cả việc đang cãi nhau, mỉm cười trìu mến.
(Khoan, nhiều quá rồi đấy!!)
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, khóe miệng vừa cong lên của cậu liền co giật.
Kazuma biết Honoka là một cô gái ăn khỏe trái ngược với vẻ ngoài. Ruri, người đang ngồi cùng bàn với cô, cũng biết điều đó.
Nhưng── dù vậy, chừng đó vẫn là quá nhiều.
Bởi vì, thức ăn đã không còn chỗ để trên bàn nữa. Người nhân viên bối rối phải ghép thêm một chiếc bàn trống gần đó vào nhưng cũng chỉ vừa đủ để đặt nốt phần đồ ăn đang được mang ra.
Thực tế, ly trà đá mà Ruri gọi đã không còn chỗ đặt trên bàn, đang run bần bật trong tay cô.
「À, ừm… Misaki-san?」
「(Nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm)… Có chuyện gì sao?」
「À, ừm thì? Tớ nghĩ ăn uống là một điều tốt, nhưng mà… có phải là hơi nhiều quá không?」
「(Nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm)… Không sao đâu. Tớ có mang tiền mà.」
「T-Tớ không có ý đó…」
「Xin lỗi. Cho tôi thêm ba phần cà ri, ba phần cơm trứng cuộn và ba phần sandwich thập cẩm.」
Người nhân viên được gọi lại thoáng giật mình, rồi lại càng kinh ngạc hơn khi nhìn thấy chồng đĩa trống trên bàn.
Ruri dường như đã từ bỏ việc ngăn cản. Trước mặt cô đang im lặng nhấm nháp ly trà đá, Honoka nhanh chóng chén sạch phần đồ ăn vừa gọi thêm.
Nhìn cảnh tượng đó, Kazuma chợt cảm thấy có gì đó khác lạ.
Honoka bình thường không chỉ là một người ăn nhiều, mà còn là một cô gái rất yêu thích ‘việc ăn uống’ và ‘đồ ăn ngon’.
Vì vậy, mỗi khi ăn gì đó, cô ấy luôn mỉm cười hạnh phúc.
Nhưng Honoka của hôm nay lại không có nụ cười đó. Ngược lại, cách cô ấy dùng nĩa đâm vào món ăn lại tràn đầy một loại khí thế nào đó, như thể đang tiêu diệt kẻ thù căm hận.
Cứ như thể── đang ăn để giải sầu.
(C-Chẳng lẽ Misaki-san… đang tức giận vì chuyện của mình sao…)
Vì có quá nhiều lý do để nghĩ vậy, Kazuma lén lút co rúm mặt mày. Miếng thịt lợn cốt lết đang bị con dao cắt một cách thô bạo trông như chính bản thân cậu vậy.
──Và rồi,
「A, xin lỗi! Cho tôi một set A và một set B trong thực đơn hợp tác này nhé!」
「…Suzuka-chan?」
Nhìn lại, thì thấy Suzuka đang cầm một tờ thực đơn với vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Sau một lúc nhìn chằm chằm, Suzuka cuối cùng cũng nhận ra ánh mắt của cậu và bắt đầu luống cuống.
「K-Không! Không phải đâu ạ! C-Chỉ là tình cờ thôi, nhưng quán này đang có sự kiện hợp tác với một bộ anime nào đó! Đây này!」
Nghe vậy, cậu liếc nhìn vào thực đơn thì thấy, ngoài thực đơn thông thường, còn có một tấm bảng thực đơn hợp tác được vẽ hình các nhân vật anime.
「Bây giờ nếu gọi món trong thực đơn này, mỗi món sẽ được tặng một tấm lót ly! Nếu gọi set thì được ba tấm! Nhân tiện, oshi của em là cô gái Nga xinh đẹp tóc vàng này ạ!」
「Anh có hỏi đâu?」
「Nhưng một mình em không thể ăn hết hai set được, nên một phần sẽ cho Onii-san! Lót ly em cũng có thể nhường nếu không phải là nhân vật em thích!」
「Nhưng anh có muốn đâu…」
Kazuma thầm đáp lại Suzuka đang hừng hực khí thế tuôn một tràng.
Ngay sau đó.
「…Mà này. Misaki-san, gần đây cậu có chuyện gì với Kazuma à?」
Giọng nói của Ruri và Honoka, lúc nãy bị tiếng ồn ào xung quanh át đi, bỗng nhiên lọt vào tai cậu.
(…!)
Kazuma bất giác vớ lấy tờ thực đơn trước mặt và giơ lên che mặt. Chẳng biết Suzuka hiểu nhầm thế nào mà nói 「Onii-san hăng hái quá nhỉ!」 gì đó, nhưng cậu tạm thời lờ đi.
Một khi đã tập trung, cuộc trò chuyện của hai người họ bỗng trở nên rõ ràng đến lạ thường.
Sau một khoảng lặng ngắn trước câu hỏi của Ruri. Honoka đáp lại bằng một giọng kìm nén.
「…Tại sao, cậu lại hỏi vậy?」
「Thì… tớ tò mò thôi. Gần đây hai người ở trường cũng ít nói chuyện với nhau. Hơn nữa, còn có tin đồn là Kazuma làm cậu giận nữa. Nếu không có gì thì thôi.」
Thay vì trả lời, Honoka cúi gằm mặt xuống. …Một cử chỉ như thể đang kìm nén cơn giận.
‘Odagiri-kun á, tớ mặc kệ cậu ta rồi.’
Kazuma có thể hình dung ra giọng nói của Honoka một cách sống động, và mồ hôi trên mặt cậu bắt đầu túa ra.
Hoàn toàn không hay biết, cuộc trò chuyện giữa Ruri và Honoka vẫn tiếp tục.
「Nhưng tớ thấy Misaki-san giận cũng phải thôi. Vì Kazuma đúng là một tên vô dụng và dê xồm. Chẳng hiểu gì về tâm tư con gái cả.」
「──Không phải vậy!」
(Hả?)
Một giọng nói vang lên, cắt ngang lời của Ruri.
Đó không ai khác chính là giọng của Honoka, người đáng lẽ đang giận dỗi Kazuma.
Giật mình, Kazuma chăm chú nhìn vào bàn của họ.
Không chỉ có Kazuma ngạc nhiên. Honoka cũng vậy, cô như thể ngạc nhiên trước chính lời nói của mình, đưa tay lên che miệng và đứng hình.
Chỉ có một mình Ruri là mỉm cười hiền hậu.
Như thể cô đã đoán trước được Honoka sẽ nói vậy.
「…May quá. Misaki-san, cậu vẫn chưa ghét Kazuma nhỉ.」
「…!」
Gò má Honoka thoáng ửng đỏ.
Cô vội vàng cúi gằm mặt. Dù Kazuma có ngốc nghếch đến đâu, cậu cũng hiểu đó là hành động để che giấu sự xấu hổ.
Và như để khẳng định suy nghĩ đó.
「…Không phải… dễ dàng… mà ghét được đâu.」
(…!)
Cậu đã suýt nữa đứng dậy và chạy đến bên Honoka.
Tất nhiên, nếu làm vậy bây giờ, việc cậu bám theo có thể bị bại lộ, nên cậu đã kìm lại được ở giây phút cuối cùng.
Nhưng cậu không thể kìm nén được cảm xúc dâng trào trong lồng ngực, và mắt Kazuma bắt đầu ngấn lệ.
(Misaki-san…)
Cậu đã nghĩ rằng mình có lẽ đã bị ghét cay ghét đắng rồi.
Nhưng Honoka vẫn đang cho cậu một cơ hội. Nếu Kazuma thực sự hối lỗi từ tận đáy lòng và đối xử chân thành với Honoka, vẫn còn khả năng được tha thứ.
──Mình phải xin lỗi.
Nhìn dáng vẻ cúi đầu của Honoka, Kazuma một lần nữa quyết tâm. Ngay khi rời khỏi đây, cậu sẽ gọi điện thoại ngay. Thậm chí có thể đến nhà Honoka cũng được. Dù sao đi nữa, cậu phải nói chuyện lại một lần nữa──.
「Aaaaaaa ra rồi aaaaaaaaaa!!」
Đúng lúc đó, Suzuka đột ngột đứng dậy và hét lên.
Kazuma phụt ngụm nước đang uống dở ra. Suzuka nắm chặt tay cậu, lắc qua lắc lại với một tốc độ kinh hoàng.
「Em làm được rồi! Em làm được rồi Onii-san!! Em đã tự tay bốc được lót ly của oshi rồi!! Thấy em siêu không!? Tỷ lệ một phần hai mươi mà bốc trúng ngay phát đầu tiên!! Em có phải là thần không!?」
「K-Khoan đã, Suzuka-chan, một chút! Giọng! Giọng em to quá──!」
…Nhưng bây giờ có nói thế cũng chẳng ích gì nữa.
「Hả…!? K-Kazuma!?」
Nhận ra Suzuka đang gào thét và Kazuma đang ngồi đối diện, Ruri đứng bật dậy.
‘Toi rồi,’ Kazuma muốn lấy tay che mặt ngay lập tức.
Nhưng tất nhiên, phản ứng ung dung như vậy là không được phép.
Bởi vì, nếu Ruri đã nhận ra, điều đó có nghĩa là──.
「…Odagiri-kun?」
Theo sau Ruri. Honoka bật dậy như một cái lò xo.
Đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào Kazuma, ngay sau đó bắt gặp Suzuka── và đôi đồng tử đang mở to bỗng nheo lại.
「…Chuyện này là sao?」
「K-Không, chuyện này…!」
‘Bình tĩnh lại,’ Kazuma tự nhủ.
Honoka trông có vẻ nghi ngờ, nhưng dường như vẫn chưa nổi giận.
Nghĩa là, việc họ bám theo vẫn chưa bị bại lộ.
Chỉ cần điều đó không bị phát hiện, cậu có thể vượt qua được tình huống này──!
「À, ừm, thật là trùng hợp nhỉ Misaki-san! B-Bọn anh hôm nay cũng tình cờ có việc ở quán này!」
「…Cùng với Suzuka, hai người?」
「K-K-Không! Anh chỉ tình cờ gặp Suzuka-chan ở trước quán thôi! Thật đấy! Không hề có chuyện hẹn nhau ở ga như Misaki-san và mọi người đâu!!」
「…………Tại sao, cậu lại biết?」
──A.
「………………Ra vậy. Mình đã thấy có gì đó lạ, thì ra là thế.」
Cả Kazuma, Suzuka, và Ruri đồng loạt cứng người.
「…Mình đã thấy lạ. Tự dưng Ruri-san lại rủ mình đi chơi. Cách rủ cũng có phần ép buộc… Gần đây Suzuka trông là lạ cũng là vì muốn làm lành cho mình và Odagiri-kun, đúng không.」
「K-Không! Misaki-san, chuyện đó──Ặc!?」
Ngay khi định mở miệng, ánh mắt của Honoka đâm thẳng vào mặt khiến Kazuma không nói nên lời.
Honoka nhìn chằm chằm vào từng người trong ba người đang im lặng, như thể đang dùng ánh mắt để đâm chết họ.
Và cuối cùng, ánh mắt đó lại một lần nữa hướng về Kazuma. Như thể đây là đòn kết liễu.
「…Xin lỗi hai người, nhưng đừng làm những chuyện thừa thãi nữa. Dù có làm gì đi nữa… tớ cũng, tuyệt đối, tuyệt đối, tuỵêt đốiiiiiiii, sẽ không bao giờ làm lành với Odagiri-kun đâu.」
Đúng là một nhát chém phăng.
Bằng thanh kiếm ngôn từ, Honoka chém cơ thể Kazuma làm đôi từ đầu đến chân, rồi quay gót bỏ đi một cách dứt khoát. Ruri vội vàng đuổi theo sau.
Sự chết lặng chỉ kéo dài một thoáng.
「M-Misaki-san! Chờ đã──!」
Dù Kazuma là một ứng cử viên pháp sư không có kinh nghiệm tình trường, cậu cũng biết rằng nếu không đuổi theo bây giờ thì sẽ có chuyện lớn. Cậu lập tức định đuổi theo Honoka.
Nhưng,
「Xin hãy đợi đã!!」
Ngay khi định chạy đi, tay cậu bị một bàn tay nắm chặt lại.
「Ể…!? S-Suzuka-chan…?」
「Em biết! Nhưng, em xin anh, Onii-san…! Xin đừng đi…!」
Suzuka nắm lấy tay Kazuma như thể van nài. Vẻ mặt căng thẳng của cô bé khiến Kazuma không thể cử động.
「S-Suzuka-chan… xin lỗi, nhưng anh phải đi…! Misaki-san…!」
「Không được! Bởi vì, bởi vì nếu bây giờ Onii-san đi mất── thì ai sẽ trả tiền chứ!?」
Cậu suýt nữa thì ngã ngửa ra như trong truyện tranh. Mà thực ra cũng hơi loạng choạng thật.
「Em xin lỗi, thật sự xin lỗi nhưng em xin anh!! Ở nhà!! Trong con heo đất ở nhà em có tiền mà!! Em sẽ trả lại cho anh sau!!」
「Vấn đề không phải ở đó!! Mà nếu không gặp anh thì em định làm thế nào hả!?」
「L-Lúc ra khỏi nhà em cứ nghĩ là mình có nhiều tiền hơn!! Nhưng bây giờ kiểm tra lại thì, mấy tờ em tưởng là tờ Yukichi hóa ra toàn là tờ Noguchi cả…」
Suzuka lúng túng giải thích, một hình ảnh sống động của sự bối rối.
Lời nói 「Bây giờ không phải lúc cho chuyện đó!!」 đã chực trào ra khỏi cổ họng, nhưng nhìn vẻ mặt thực sự hối lỗi của Suzuka, cậu lại thấy tội nghiệp. Đành vậy, Kazuma đành vớ lấy tờ hóa đơn và đi ra quầy thu ngân.
◆◆◆
Đương nhiên, làm những việc đó thì làm sao mà đuổi kịp Honoka được. Đến khi Kazuma vội vã chạy ra khỏi quán, bóng dáng của cả cô và Ruri đã biến mất không một dấu vết.
「Em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi em xin lỗi」
「Thôi… được rồi mà.」
Cậu dỗ dành Suzuka đang rối rít xin lỗi, rồi giục cô bé về trước.
Có lẽ vì lo lắng cho Kazuma đang chán nản, Suzuka đã đề nghị ‘đưa anh về nhà’, nhưng Kazuma đã từ chối. Thật lòng, bây giờ cậu chỉ muốn được ở một mình.
(A a… Thật tình, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…)
Kể từ ngày lễ hội văn hóa đó, cảm giác như mọi việc cậu làm đều phản tác dụng.
Hay chỉ đơn giản là từ trước đến nay mọi chuyện quá suôn sẻ, còn đây mới là con người thật của Kazuma?
(…………Bị ghét, rồi sao. Mình.)
‘Không phải dễ dàng mà ghét được đâu,’ Honoka đã nói vậy.
Nhưng, ngay cả Bụt cũng chỉ hiền đến ba lần. Những sai lầm mà Kazuma đã gây ra đã vượt xa con số ba lần từ lâu.
Trong khi đang run rẩy trước dự cảm về một kết cục tồi tệ đang đến gần, Kazuma thất thểu trở về nhà──.
「Kazu~chan à~… đồ ăn ở cửa hàng tiện lợi đâu~…」
「A」
Trước hiên nhà. Chị gái cậu vì không chịu nổi cơn đói đã biến thành một cái xác khô nằm lăn ra đó.
Như để trách móc Kazuma vì những thất bại liên tiếp, ngày tháng trôi qua trong nháy mắt.
Phải làm thế nào mới được tha thứ? Cậu nghĩ mãi mà không ra câu trả lời, cuối cùng kỳ nghỉ đông cũng bắt đầu, và cơ hội gặp Honoka ở trường cũng không còn nữa.
Và rồi, ngày đó cuối cùng cũng đến──.