Chiến dịch "NTR"
Tháng mười một cũng sắp sửa hạ màn, kết thúc một năm học. Lễ hội văn hoá của Học viện Midori được tổ chức vào cuối tuần trước đã khép lại trong thành công rực rỡ.
Và hôm nay, một ngày sau sự kiện. Khắp sân trường, bóng dáng các học sinh đang tất bật dọn dẹp sau lễ hội.
Thế nhưng.
Cũng có những học sinh chẳng còn tâm trí đâu mà dọn dẹp──.
「………………」
「………………」
Nơi đây là phía sau một dãy phòng học, không xa lớp 1-C. Tại nơi vốn dĩ vắng người qua lại, Kazuma đang đứng đối diện với Honoka.
Honoka, chẳng có gì phải giấu giếm, chính là『bạn gái』của Kazuma. Họ bắt đầu hẹn hò từ tháng Chín, ba tháng trước. Kể từ đó, với tư cách là『bạn trai』của Honoka, Kazuma đã tận hưởng một cuộc sống “riajuu” viên mãn, ngập tràn hạnh phúc và cũng đầy ắp những chuyện bất ngờ…
Thế nhưng bây giờ.『Cô ấy』đứng trước mặt Kazuma, với một ánh mắt vô hồn mà cậu chưa từng thấy bao giờ. Ví như chiêu thức Eternal Force Blizzard. Kazuma chết chắc.
(A a… Quả nhiên, quả nhiên là cậu ấy vẫn còn giận…! Trên mặt viết rõ hai chữ『GIẬN TÍM NGƯỜI』luôn kìa…!)
Mồ hôi tuôn ra như thác, Kazuma nhớ lại nguyên nhân dẫn đến tình cảnh『này』.
Ngay lúc lễ hội văn hoá sắp kết thúc, Kazuma đã tình cờ đụng phải mẹ của Honoka, người đến xem lễ hội. Hơn nữa, như một định mệnh, bà đã vô tình trông thấy mấy cái eroge mà cậu giấu trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Lúc đó, Honoka cũng có mặt ở đấy. Nhìn thấy hai đứa đứng cạnh nhau, mẹ của Honoka đã hỏi Kazuma:『Cháu là bạn của Honoka à?』.
Nhưng, ngay sau khi bị bắt gặp đang cầm eroge, làm sao cậu có thể thốt ra câu,『Không ạ, cháu là bạn trai của em ấy』được chứ… Sau khi mẹ Honoka rời đi, trước mặt Kazuma chỉ còn lại hình bóng『bạn gái』của cậu, người vốn có một tâm hồn hiền hòa nhưng đã bị cơn thịnh nộ dữ dội đánh thức.
…Kết cục, Honoka cứ thế giận dỗi bỏ về, điện thoại hay tin nhắn đều không hồi âm. Giấc mơ nhỏ nhoi『Cùng Misaki-san khiêu vũ điệu folk trong đêm bế mạc!』đã tan thành mây khói, còn Kazuma thì bị cảm giác tội lỗi bủa vây, ôm đầu suốt cả đêm.
(Khoan, giờ không phải lúc chán nản! Phải xin lỗi thôi!)
Kazuma không chỉ chán nản cho đến sáng. Với suy nghĩ『Đã thế này thì chỉ còn cách trực tiếp xin lỗi!』, cậu đã vạch ra khoảng năm mươi kịch bản tạ lỗi khác nhau.
Được mà. Hay đúng hơn là phải làm thôi. Ta sẽ trở thành, Vua Xin Lỗi!
「Misaki-sa──!!」
「Ano, Odagiri-ku──」
(Uwaa, nói trùng nhau rồi!?)
Vừa định lên tiếng đã vấp ngay từ đầu, mồ hôi lại vã ra như tắm.
Kazuma bất giác im bặt. Honoka cũng nhận ra Kazuma định nói gì đó nên cô cũng ngậm miệng lại.
Không được, không thể im lặng lúc này. Nếu bây giờ im lặng, sẽ không bao giờ xin lỗi được nữa.
Bị sự sốt ruột thúc đẩy, Kazuma nói một cách có phần gượng ép.
「Mi, Misaki-san! Hôm qua mình thật sự xin lỗi! Dù là do bị thấy eroge, nhưng việc mình nói dối là không đúng! Cho dù muốn che giấu chuyện eroge, mình nghĩ vẫn có cách tốt hơn! Nói ra những lời như vậy, mình thật sự xin lỗi! Lần này, chắc cậu cũng đã phát ngán mình rồi nhỉ, Misaki-san… Mình thật sự xin lỗi vì đã là một người bạn trai thảm hại và vô dụng! Nhưng, từ hôm nay mình sẽ thay đổi, mình sẽ cố gắng để trở thành một người xứng đáng với cậu! Vì vậy, làm ơn! Xin hãy cho một kẻ như mình một cơ hội nữa!!」
Honoka không trả lời ngay.
Nhưng cũng đành chịu thôi. Bởi vì Kazuma đã làm một việc khiến cô tức giận đến thế. Điều duy nhất Kazuma có thể làm bây giờ là tiếp tục cúi đầu cho đến khi Honoka tha thứ.
Tiếp tục cúi đầu… cúi đầu………… cúi đầu………………
Hử, sao thế này. Hình như, thời gian càng trôi, không khí càng trở nên nặng nề hơn thì phải…?
「…Mi, Misaki…-san?」
Cậu rụt rè ngẩng mặt lên.
Trước mắt cậu, dù không phải là hình ảnh cô gái có tâm hồn hiền hòa bị cơn thịnh nộ dữ dội đánh thức… nhưng vẫn là bóng dáng của『bạn gái』cậu, với vẻ mặt rõ ràng là còn hờn dỗi hơn lúc nãy.
「Mi, Misaki-san…?」
「…Gì vậy? Odagiri-kun」
「A, à không! Xin lỗi! Quả nhiên, cậu vẫn còn giận đúng không…!?」
「…Tớ không giận.」
…Honoka trả lời như vậy với một vẻ mặt rõ ràng là đang hờn dỗi.
(C-còn giận thật! Thậm chí cảm giác còn làm cậu ấy giận hơn! Cảm giác như mình vừa đạp phải mìn!!)
Làm sao đây. Chẳng lẽ cách xin lỗi của mình có vấn đề? Nghĩ lại thì, có vẻ như vì cố gắng nói cho hết lời mà ngược lại lại thành ra như đang bào chữa.
「…Chỉ có vậy thôi sao?」
Ánh mắt lạnh như băng không khoan nhượng đâm thẳng vào Kazuma đang hoảng loạn.
Cậu bất giác cứng họng, và Honoka không đợi thêm nữa, quay gót bước đi.
「…Tớ về lớp đây.」
「Ch-chờ đã! Mình biết cậu giận là đúng và đương nhiên rồi, nhưng cho mình xin lỗi lại một lần nữa──」
「Không cho.」
Câu trả lời thật phũ phàng. Không thèm ngoảnh lại, Honoka sải bước đi.
Thái độ như thể muốn cắt phăng mọi thứ chạm vào mình, giống hệt như cô của ngày xưa, trước khi hai người hẹn hò── cái thời mà cô bị mọi người xa lánh vì là một học sinh ưu tú lạnh lùng và cứng nhắc. Kể từ khi bắt đầu hẹn hò, Kazuma chỉ toàn thấy một Honoka trong vai trò『bạn gái』, nên sự khác biệt quá lớn này khiến cậu không thể đuổi theo, chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ.
Tuy nhiên, điều đó chỉ chứng tỏ một điều, rằng Kazuma đã khiến cô giận đến mức nào.
(To… Toang rồi…………)
Đầu óc trống rỗng vì sốc, Kazuma khuỵu xuống.
Bóng lưng thẳng tắp của cô đã biến mất vào trong dãy phòng học, không còn thấy đâu nữa.
◆◆◆
「…Haizz…………」
Tan học. Kazuma vừa thở dài, vừa lê bước như một con zombie trên con đường dẫn đến cổng trường.
…Sau đó. Khi Kazuma theo chân Honoka trở về lớp, các bạn cùng lớp không hiểu sao lại nhìn cậu với ánh mắt đầy cảm thông. Có vẻ như ai đó đã thấy cảnh Kazuma cúi đầu trước Honoka, và tin đồn『Odagiri làm Misaki-san nổi giận』đã lan ra.
Mà, thực tế là cậu đã làm cô ấy giận thật, nên chuyện đó cũng không sao.
Điều phiền phức là, từ lúc đó đến giờ, cậu vẫn chưa thể xin lỗi Honoka thêm lần nào. Cậu đã cố bắt chuyện nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng khéo léo né tránh, và cuối cùng cho đến khi tan học, cậu thậm chí còn không có cơ hội nói chuyện tử tế.
Rồi khi tan học, Honoka đã nhanh chóng về thẳng mà không cho cậu kịp mở lời.
Đành vậy, Kazuma đành lết cái thân tàn ma dại về nhà.
「Haizz aizz…………」
Cậu chẳng còn sức lực để nhìn thẳng về phía trước, cứ thế cúi gằm mặt bước đi.
(…Hình như hôm qua lúc về mình cũng trong tâm trạng này thì phải.)
Cô đơn một mình, vai rũ xuống ủ rũ. Hoàn toàn giống hệt bây giờ.
Chỉ có một điều khác, là hôm qua ở cổng trường, Suzuka-chan đã gọi cậu lại──.
『…Em cũng đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ onii-san mà. Đã nghe chuyện rồi thì em không thể không làm gì được. Em sẽ giúp hai người làm lành!』
…Chẳng biết từ lúc nào, bước chân cậu đã dừng lại.
(Nhắc mới nhớ… Suzuka-chan đã nói nếu không làm lành được thì sẽ giúp mình…)
Cậu lấy điện thoại từ trong túi ra, hiển thị số của Suzuka mà cậu vừa mới được cho.
──Nhưng.
(Mà thôi, không được.)
Cậu có thể khẳng định chắc chắn, đó là một quả mìn đã được đặt sẵn. Là một game thủ eroge đã từng đạp phải vô số quả mìn như Kazuma nói thì không thể sai được. Ví như, nó có mùi giống hệt những tựa eroge bị hoãn đi hoãn lại, cuối cùng được tung ra với những khẩu hiệu quảng cáo rầm rộ như『Siêu phẩm!』hay『Tuyệt tác của thương hiệu!』.
(Với lại, mình là bạn trai của Misaki-san mà…! Vốn dĩ mọi chuyện đều là lỗi của mình, dễ dàng nhờ người khác giúp đỡ thì đúng là không ổn, ừm.)
Hơn nữa, cậu cũng thấy một kẻ như vậy thật chẳng ngầu chút nào.
Đúng rồi, thay vì thở dài chán nản, cậu phải tự mình cố gắng hơn nữa để được Honoka tha thứ.
「Yosh!! Mình sẽ làm được!!」
Vừa để tự cổ vũ bản thân, cậu đã cố tình tuyên bố thành tiếng. Mấy học sinh xung quanh nhìn cậu với vẻ mặt ngơ ngác, nhưng giờ cậu cũng chẳng quan tâm.
Trong lòng Kazuma bây giờ chỉ có một thứ duy nhất, đó là quyết tâm cháy bỏng.
Sẽ không nhờ sự giúp đỡ của người khác!
Nhất định sẽ tự mình làm lành với Honoka!
…Và thế là. Kazuma nhanh chóng gõ vào Google-sensei đáng kính của chúng ta,『bạn gái dỗi làm lành』.
◆◆◆
──Chiến dịch số một,『Tạ Lỗi Thư Tình』.
(Mình cũng không phải là người giỏi ăn nói… Gặp mặt trực tiếp có khi lại nói lung tung mất.)
Vậy nên, trên tay Kazuma là một bức thư xin lỗi được chau chuốt kỹ lưỡng từ đêm qua. Cậu sẽ đặt nó vào trong ngăn bàn của Honoka vào sáng sớm, lúc chưa có ai trong lớp (cấm nói mấy câu như, thế thì gửi mail là được rồi).
Việc còn lại chỉ là chờ Honoka đọc nó──.
Vừa nghĩ vậy thì Honoka đã đến.
「──Odagiri-kun?」
「Uwaa!? Hi-hiểu lầm thôi Misaki-san!! Tớ tuyệt đối không có lục lọi ngăn bàn đâu!!」
Mặc kệ Kazuma đang luống cuống, Honoka dường như đã chú ý đến phong bì trong ngăn bàn.
「Đây là…」
「A.」
Không đợi Kazuma kịp nói gì, Honoka đã cầm lấy phong bì lên. Trên đó, dĩ nhiên có dòng chữ『Gửi từ Odagiri Kazuma』.
Honoka liếc nhìn Kazuma một cái.
Cậu phản xạ định nói「À ừm」, câu bào chữa quen thuộc suýt bật ra khỏi miệng, nhưng cậu đã kìm lại được. Nếu nói thêm lời thừa thãi lúc này, thì việc viết thư sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Kazuma giữ im lặng, không biết Honoka đã nghĩ gì. Cứ thế, đôi mắt vô cảm của cô đọc lướt qua lá thư.
Một lúc sau, Honoka gấp lá thư đã đọc xong lại một cách cẩn thận, rồi cứ thế ngồi vào chỗ của mình như không có chuyện gì xảy ra.
(Ơ, ơ kìa…?)
…Chỉ có thế thôi à? Không có phản ứng gì hơn hay sao?
「À, ừm… Misaki-san──」
Chỉ mong cô nói một lời nào đó, Kazuma rụt rè gọi tên Honoka.
Thế nhưng ngay lúc đó, các bạn cùng lớp khác lần lượt bước vào. Số người tăng lên khiến trong lớp lập tức trở nên ồn ào, không còn không khí để nói chuyện nghiêm túc với Honoka nữa.
(………………Không được rồi.)
Vai rũ xuống, Kazuma uể oải ngồi xuống ghế.
──Tuy nhiên. Giờ giải lao tiếp theo.
「──Odagiri-kun.」
「Ể!? Mi, Misaki-san?」
Bị Honoka, người mà cậu cứ ngỡ đang lờ mình, gọi tên, Kazuma bật dậy như lò xo.
Cùng lúc đó, Honoka đưa tay ra.
Một tờ giấy được gấp gọn gàng đặt lên bàn Kazuma.
「Ể…? A! Chẳng lẽ đây là thư trả lời cho lá thư sáng nay──」
Niềm vui lóe lên trên khuôn mặt Kazuma chỉ trong một khoảnh khắc. Không đợi cậu nói hết câu, Honoka đã quay lưng đi mất. …Có vẻ như cậu vẫn chưa được tha thứ hoàn toàn.
(Khoan, nhưng mà, cậu ấy đã viết thư trả lời, đâu cần phải bi quan chỉ vì thái độ hơi lạnh nhạt đâu nhỉ…)
Tự động viên mình, cậu nhẹ nhàng mở tờ giấy ra.
『──Sai chính tả・Viết đúng là〝拝啓〟』
Nội dung lá thư của Kazuma bị sửa lỗi bằng bút đỏ. Dày đặc đến mức tờ giấy vốn màu trắng trông như biến thành màu đỏ.
Nhân tiện, câu trả lời quan trọng nhất của Honoka thì chẳng thấy viết ở đâu cả.
──Chiến dịch số một, hi sinh anh dũng.
(Vẫn chưa xong đâu!!)
Không thể nản chí chỉ vì chuyện này, đến với chiến dịch số hai.
Mang tên,『Thành ý phải thể hiện bằng hành động』.
──Giờ giải lao giữa các tiết học. Kazuma nấp sau một góc cầu thang, lén lút nhìn về phía cuối hành lang.
Nơi tầm mắt cậu hướng tới là mái tóc đen tuyền xinh đẹp đang đung đưa nhẹ nhàng──bóng lưng của Honoka.
Trên tay cô gái đang lặng lẽ bước đi trên hành lang là một chồng giấy kiểm tra vừa được giáo viên chủ nhiệm nhờ mang đi.
Hôm nay là ngày Honoka trực nhật. Và khi trực nhật, học sinh thường được giáo viên nhờ vả các việc lặt vặt, và học sinh ưu tú như Honoka cũng không ngoại lệ.
Dù Honoka là một đối thủ bất khả chiến bại trong việc học hành, nhưng với những việc thế này, Kazuma vẫn có cơ hội giúp đỡ (chắc thế).
(Dù chỉ là việc nhỏ cũng được…! Cứ hết mình, hết mình và hết mình vì Misaki-san, để cho cậu ấy biết mình đang hối lỗi!)
Để làm được điều đó, cậu phải ở gần Honoka nhất có thể, để sẵn sàng ứng phó mỗi khi cô cần giúp đỡ. Việc lén lút theo dõi từ sau góc tường cũng là vì thế. Tuyệt đối không phải là đang lưu luyến ngắm nhìn bóng dáng cô gái mà mình không thể làm lành.
(──Ấy, khoan!?)
Chết rồi. Chỉ trong một khoảnh khắc bùng cháy ý chí chiến đấu, Honoka đã mang chồng giấy đi xong từ lúc nào không hay.
Không, vẫn còn quá sớm để bỏ cuộc. Lần tới nhất định phải giúp Honoka──…………………………
(…Cu-cuối cùng, vẫn chẳng có cơ hội nào để bắt chuyện cả…)
Sức mạnh học sinh ưu tú của Honoka thật đáng sợ. Với một cô gái như thể là hiện thân của từ『Hoàn hảo』, làm gì có chỗ cho Kazuma xen vào giúp đỡ.
──Chiến dịch số hai, lại một lần nữa hi sinh.
(Đ-đã thế này thì phải dùng đến tuyệt chiêu…!!)
Chiến dịch số ba,『Đồ ngọt ai cũng mê』.
Thật lòng mà nói, cậu cũng nghĩ việc dùng đồ ăn để dụ dỗ có hơi… Nhưng việc『tặng thứ mà đối phương có thể sẽ thích』cũng là một cách thể hiện thành ý. Kiểu như là, tạ lỗi và bồi thường.
Cầm trên tay chiếc bánh kem mua ở một cửa hàng nổi tiếng ngày nào cũng có hàng dài người xếp hàng, Kazuma nhanh chóng gọi điện cho Honoka.
「…A. A-alô, Misaki-san? Xin lỗi vì đột nhiên gọi vào ngày nghỉ. Thật ra, mình có thứ muốn cậu ăn thử──」
『Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được hoặc nằm ngoài vùng phủ sóng──』
(…Thôi xong. Cảm giác càng làm càng lún sâu vào vũng lầy…)
Ngày hôm sau, sau khi cả ba chiến dịch đều thất bại thảm hại. Trong lớp học giờ nghỉ trưa, Kazuma ngồi trong tư thế Gendo suy ngẫm.
Liếc mắt lên, ở bàn trước, Honoka đang một mình chuẩn bị bữa trưa. Có vẻ hôm nay cô định ăn ngay tại lớp.
(Ha! Chẳng phải đây là cơ hội để bắt chuyện sao!?)
「À, ừm! Misaki-san, nếu được thì ăn trưa chung──」
「──Ể? Misaki-san, hôm nay cậu ăn ở lớp à?」
「…Ừm.」
Vừa đúng lúc, một người bạn cùng lớp ở gần đó đã bắt chuyện với Honoka, cắt ngang lời của Kazuma một cách hoàn hảo.
「Hừm. A, vậy thì, hay là ăn chung với bọn tớ đi?」
Vừa nói, cô bạn vừa chỉ vào một nhóm bạn ở phía xa.
Honoka nhìn về phía đó.
Tiếp theo, không hiểu sao, cô lại quay lại nhìn về phía Kazuma.
(Ể!?)
Không ngờ lại bị nhìn, lưng cậu lập tức thẳng tắp.
Có lẽ, tuy lúc nãy tưởng bị cắt ngang, nhưng giọng của Kazuma thực sự đã đến được tai Honoka.
Và trong tình huống này, việc cô nhìn cậu một cách đầy ẩn ý có nghĩa là cô sẽ chấp nhận lời mời của cậu──.
…Tuy nhiên, niềm hi vọng đó của Kazuma đã bị dập tắt một cách phũ phàng. Honoka nhanh chóng quay mặt đi, cùng cô bạn đã gọi mình rời khỏi chỗ ngồi.
…Cậu dõi theo bóng dáng Honoka được nhóm các cô gái chào đón bằng nụ cười. Sau vụ việc với Ruri hồi tháng Chín, và lễ hội văn hoá vừa rồi, có lẽ cô ấy đã hòa nhập với lớp hơn rất nhiều.
Dù vẻ mặt có chút bối rối, hình ảnh Honoka ngồi xuống chiếc ghế được mời quả thật rất đáng yêu, chỉ nhìn thôi cũng thấy ấm lòng.
(Nhưng mà, thời điểm…! Cái thời điểm chứ!!)
Cậu không đủ can đảm để xen vào giữa một đám con gái đang ríu rít cười đùa. Trong giờ nghỉ trưa này, có lẽ cậu sẽ không thể nói chuyện với Honoka được nữa.
…Dù vậy. Giả sử Honoka có ăn trưa một mình, cũng chưa chắc Kazuma đã dám bắt chuyện, và dù có bắt chuyện được, cũng chưa chắc đã có thể làm lành.
(…Ể? Nhưng tại sao Misaki-san lại nhìn mình một thoáng nhỉ…?)
Là vì lo cho Kazuma đang ăn một mình sao? …Hay là đang thương hại cậu.
Hoặc là… thực ra Honoka cũng đang tìm cơ hội để làm lành với Kazuma──.
Trong lúc cậu đang vắt óc suy nghĩ, từ phía nhóm của Honoka vọng lại tiếng nói chuyện rôm rả.
「…Satou-san. Không được mang những thứ không liên quan đến trường học vào đâu đấy.」
「Ứ! Ahahaha, xin lỗi… Tha cho tớ đi mà, cái này tớ mượn của bạn. Có bài đặc biệt về ban nhạc tớ thích nên tớ muốn xem lắm… A, mà Misaki-san có biết không? Tên là『Nitro』đấy.」
(Phụt!?)
Cậu suýt nữa thì phun cả quả mơ muối ra ngoài.
Trong một khoảnh khắc, cậu đã nghĩ,『Giữa lớp học mà dám nói chuyện về hãng eroge, con nhỏ đó là dũng sĩ à!?』, nhưng ngay lập tức nhận ra mình đã nhầm.
Trên tay cô gái đã gọi Honoka là một cuốn tạp chí có vẻ liên quan đến âm nhạc. Nhìn thấy nó, cậu mới nhớ ra chuyện trên mạng từng bàn tán xôn xao về một ban nhạc visual kei có tên y hệt một hãng eroge nào đó.
(Hú hồn, làm hết cả mình…)
Sau khi hiểu ra sự tình, cậu bỗng thấy xấu hổ. Đúng là một sự nhầm lẫn ngớ ngẩn. Trên đời này, chắc chỉ có một cái đầu eroge như mình mới có thể nhầm lẫn vớ vẩn như vậy──.
「…Satou-san cũng biết『Nitro』à?」
Lần này, Kazuma phun hết cả cơm trong miệng ra ngoài.
(Có kìa!! Có một cái đầu eroge nữa kìa!!)
「Ể? Ừ, đúng vậy. A, hay là Misaki-san cũng là fan?」
「Tớ không phải là fan, nhưng có người quen thích họ… Nhưng mà, tớ ngạc nhiên đấy. Satou-san là con gái mà lại có hứng thú với〝thứ đó〟sao. Tớ cứ nghĩ『mấy cái đó』là sở thích của con trai chứ.」
「Ể, làm gì có đâu! Ừm, mà đúng là hình ảnh có vẻ hơi đáng sợ thật… Nhưng mà, fan của họ hầu hết toàn là con gái đó?」
「…Vậy à? Ngạc nhiên thật… Nhưng nghe cậu nói cũng đúng, có rất nhiều anh chàng đẹp trai xuất hiện mà nhỉ.」
「A, cậu hiểu à!? Đúng rồi đó, thành viên ai cũng đẹp trai hết! Trời ơi Misaki-san nói chuyện hợp ghê!!」
Tìm được đồng đạo (※nhầm to), cô bạn Satou-san reo lên đầy phấn khích. Honoka cũng gật đầu vẻ không phản đối. Còn trên trán Kazuma thì mồ hôi vã ra như tắm.
(Sai rồi! Misaki-san,『Nitro』đó là ban nhạc visual kei! Không phải bên eroge đâu!!)
Mà tại sao một người như Misaki Honoka lại có thể nhầm lẫn như vậy… À không, chín phần mười là do Kazuma rồi.
(L-làm sao đây!? Phải ngăn lại trước khi có chuyện lớn xảy ra…! Nhưng mà, nếu mình xen vào không khéo Misaki-san lại nổi giận thì sao!)
Mặc kệ sự đấu tranh nội tâm của Kazuma, Honoka và cô bạn cùng lớp vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện trên một sợi dây cân bằng mỏng manh.
「Chà, nhưng mà vui ghê! Không ngờ Misaki-san cũng là fan! Đấy, thể loại đó cũng khá kén người mà? Khó tìm được người cùng sở thích lắm.」
「Đúng vậy. Tớ cũng hay nghe nói thế. …Nhưng mà, Satou-san. Dù có vui đến mấy, tớ nghĩ cũng không nên nói những chuyện như vậy trong lớp đâu.」
「Ể? Sao vậy?」
「Bởi vì… đó là thứ mà học sinh cấp ba không được xem, đúng không?」
「Ahahaha, có gì to tát đâu. Nhưng mà, đúng là mấy cảnh live của họ nóng bỏng thật! Thấy cả đầu ti luôn!」
(Aaaaa…! Dạ dày… dạ dày mình đau quặn lại…! Tim thắt lại luôn…!!)
Hiện tại, một cách kỳ diệu là mọi chuyện vẫn ổn, nhưng nghĩ đến việc không biết khi nào họ sẽ trượt chân khỏi sợi dây thăng bằng, cậu không thể không lo lắng. Hay đúng hơn là sợ hãi. Thà giết cậu đi còn hơn.
「…Kazuma? Sao vậy? Trông sắc mặt cậu tệ lắm… Có sao không?」
Thấy Kazuma một mình toát mồ hôi lạnh, Ruri nhận ra có điều bất thường, liền lại gần và nhìn vào mặt cậu.
「Này? Trông cậu ốm thật đấy!? Không sao chứ? Xuống phòng y tế không? Tớ đi cùng cậu nhé?」
「K-không sao! Không, không sao, không có vấn đề g──」
Ngay khoảnh khắc Kazuma cố nở một nụ cười gượng gạo,
「A! Đúng rồi! Vậy thì Misaki-san, lần tới đi karaoke chung đi!」
「Karaoke…? Cũng được thôi, nhưng mà… đi chơi sau giờ học thì…」
「Vậy thì cuối tuần cũng được! Nhé?」
「Nếu vậy thì… được thôi.」
「Yeah! Cậu cứ mong chờ nhé, tớ sẽ rủ thêm mấy bạn lớp khác cũng thích Nitro nữa!」
(Híiiiiiiiiiiiii!)
「Ể!? Gì vậy!? Sao tự dưng cậu lại ôm đầu ngửa ra sau thế!?」
「Khôngkhôngkhông có gì! Không có gì cả! Nên là giờ nghỉ trưa ơi hãy mau kết thúc đi!!」
Ước nguyện của Kazuma không thành hiện thực, giờ nghỉ trưa địa ngục kết thúc, và ba mươi phút sau, Honoka mới quay trở lại chỗ ngồi của mình.
◆◆◆
(…………Rốt cuộc hôm nay cũng không làm lành được.)
Quá tam ba bận.
Trong một tình huống y hệt, với vẻ mặt y hệt, và dáng vẻ chết chóc y hệt, Kazuma lững thững bước về phía cổng trường.
Cậu cúi gằm mặt đến mức cảm thấy như sắp ngã chúi về phía trước. Mà thật ra cậu cũng muốn ngã. Cứ thế này mà gục ngã rồi siêu thoát về trời thì tốt biết mấy…
Vừa nghĩ vẩn vơ, cậu vừa tiếp tục lê bước.
「──A! Cuối cùng cũng đến rồi! Chậm quá đấy! Onii-san!」
「Ể…?」
Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai, Kazuma ngẩng phắt đầu lên.
「S-Suzuka-chan…? Sao em lại ở đây…」
「Sao lại ở đây à, tất nhiên là em đến để xem tình hình của onii-san rồi.」
Người đang đợi Kazuma ở cổng trường chính là em gái kém một tuổi của Honoka, Misaki Suzuka. Có vẻ như cô bé vừa tan học, trên người mặc bộ đồng phục của khối Sơ trung, có thiết kế khác với đồng phục của Kazuma và mọi người. Cảnh tượng này, có cảm giác như hôm qua cũng đã thấy.
「Thế nào rồi? Từ đó đến giờ không thấy liên lạc gì, cuối cùng anh đã làm lành với chị em được chưa?」
「Ực…!? T-tất nhiên là rồi!」
「Nói dối!!」
Lời nói dối buột ra từ miệng cậu đã bị vạch trần ngay lập tức. Bằng cách nào chứ.
「Đi với cái mặt như xác chết thế kia thì ai mà chẳng biết.」
「Thế à…」
Bị thở dài một cái ra vẻ chán nản, Kazuma rũ vai xuống.
「Xin lỗi… Anh toàn để em thấy những lúc thảm hại. Mới vừa nói với em những lời cao ngạo như 'chuyện của Misaki-san cứ để anh lo'…」
「Đúng là vậy mà. Thiệt tình, onii-san đúng là hết nói nổi.」
Suzuka nói với vẻ chán nản.
Thế nhưng, trái ngược với lời nói, vẻ mặt của Suzuka lại trông rất vui.
Rồi, cô bé tự tin ưỡn ngực.
「Đành chịu thôi. Xem ra, cuối cùng vẫn phải đến tay tôi, vì onii-san mà『cởi』một phen rồi!」
「Chờ đã! Cách nói của em hơi thiếu từ nhưng đó là ý nghĩa『xắn tay áo lên』đúng không!? Không phải nghĩa đen đâu đúng không!?」
Phải nói lại lần nữa, đây là ngay trước cổng trường. Những học sinh đang trên đường về nhà xung quanh đều giật mình nhìn về phía này vì giọng nói to một cách vô tư của Suzuka (và cả nội dung của nó nữa).
「Ể? Gì vậy? Kia không phải là con bé khối Sơ trung sao?」
「Hình như nói gì đó về cởi đồ…」
「…Mà kia chẳng phải là Odagiri-kun à?」
「S-Suzuka-chan! Tạm thời mình đổi chỗ đi! Nhanh lên!! Khẩn trương lên!!」
「Ể, ể? G-gì vậy, onii-san hôm nay tích cực quá nhỉ. Anh mong chờ sự giúp đỡ của em đến vậy sao? Chậc, nếu vậy thì nói sớm có phải hơn không…」
Kéo lê Suzuka, người có vẻ như đang muốn nói『Đúng là hết cách với anh mà~』, Kazuma bước đi. Lúc này, cậu chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Tìm một nơi có thể bình tĩnh nói chuyện, họ đã đến quán cà phê mà hai người đã ghé qua hôm qua.
Cảm nhận được cảm giác déjà vu ở một nơi như vậy, cậu giục Suzuka rồi cũng ngồi xuống ghế.
「…Thế? Sau đó mọi chuyện thế nào rồi ạ?」
「…Chuyện là.」
Cũng chẳng có gì phải giấu, cậu thuật lại sự thật một cách ngắn gọn… cũng là để sám hối.
Rằng cậu đã cố xin lỗi Honoka, nhưng thất bại và còn làm cô giận hơn.
Rằng sau đó, cậu đã thử đủ mọi cách để được tha thứ, nhưng tất cả đều vô ích.
Và bây giờ… thành thật mà nói, cậu đang bế tắc và không biết phải làm gì.
Sau khi nghe xong câu chuyện của Kazuma. Phản ứng của Suzuka gần như đúng như cậu dự đoán.
Đó là── một tiếng thở dài thườn thượt và lời trách mắng,「Thiệt tình mà!」.
「Đấy! Em đã nói rồi mà, em sẽ giúp anh! Thế mà onii-san lại còn ra vẻ ngầu lòi nói『anh sẽ tự mình giải quyết』!」
「Anh không còn mặt mũi nào…」
Hoàn toàn đúng như lời cô bé nói, Kazuma chỉ biết thu mình lại.
Không thể phủ nhận là cậu đã có suy nghĩ,『Nhờ Suzuka-chan giúp thì cũng…』.
Tuy nhiên, nói cho cùng thì đây là chuyện tình cảm của hai người. Nếu nguyên nhân là do Kazuma, cậu cảm thấy không nên nhờ sự giúp đỡ của người khác.
Và kết quả là… ừm, như mọi người đã thấy đó.
「…Đã bảo là! Đừng có chán nản như vậy chứ! Anh cứ ủ rũ thế thì chẳng khác nào em đang bắt nạt onii-san cả!」
Thấy Kazuma chán nản đến vậy, có lẽ Suzuka cũng thấy mình đã nói hơi quá, nên vội vàng nói thêm.
Sau đó… cô bé hắng giọng một cái như để lấy lại tinh thần.
「…Không sao đâu! Từ giờ đã có em ở đây rồi! Nên là, vui lên đi!」
Với vẻ mặt và cử chỉ y hệt lần trước, Suzuka đấm nhẹ vào ngực mình.
「Lần trước em cũng đã nói rồi, em đã nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ onii-san. Cứ coi như đây là một cách trả ơn đi. Nên onii-san đừng có ngại ngùng gì cả, cứ xem màn trình diễn cởi đồ của em đây!」
「Anh đã bảo đó là『xắn tay áo lên』mà đúng không, phải không hả!?」
「Vậy thì! Không dài dòng nữa, em sẽ giải thích kế hoạch của mình!」
Trước vẻ mặt đắc ý của Suzuka, câu tsukkomi của Kazuma đương nhiên bị lơ đẹp.
Rầm! Tiếng ghế va mạnh, Suzuka đứng dậy và tuyên bố một cách dõng dạc.
「Nghe cho rõ đây, onii-san! Ngay cả trong mắt em, việc chị ấy mê mẩn onii-san là điều chắc chắn như đinh đóng cột! Bây giờ chị ấy chỉ đang cố chấp thôi, chứ trong lòng chắc chắn cũng muốn làm lành với onii-san càng sớm càng tốt, để lại được âu yếm như xưa!」
「Th-thật không…?」
「Chắc chắn là vậy!! Như hôm qua em đã nói, chúng ta hãy dùng kế sách khơi dậy lòng ghen tuông của chị ấy! Tên chiến dịch chính là,『Chiến dịch NTR』!!」
「Ể,〝NTR〟…?」
Trước câu hỏi ngơ ngác của Kazuma, Suzuka nở một nụ cười nham hiểm, đầy ẩn ý.
「Fufufu… onii-san thì chắc chắn hiểu rồi chứ? Em muốn nói gì!」
「Không… Hoàn toàn không.」
「Tại sao chứ!? Em và onii-san là đồng chí kết nối bằng eroge mà! Game thủ eroge mà nói〝NTR〟thì đương nhiên là『netorare』rồi còn gì! Tức là onii-san, phải bị em cướp mất!」
「Có nhiều chỗ muốn bắt bẻ lắm, nhưng ít nhất cho anh nói câu này! Đừng có hét to mấy chuyện đó ở ngoài đường!」
Giải thích!『Netorare』là một thể loại trong eroge, là thuộc tính thỏa mãn hshs với tình huống vợ hoặc người yêu bị người khác cướp mất! Không chỉ từ góc nhìn của người bị cướp, mà nhìn từ góc nhìn của kẻ đi cướp thì còn có thể tận hưởng như một thể loại ác độc, ngon gấp đôi!
「…Mà tại sao anh lại phải bị Suzuka-chan cướp đi chứ?」
「Thiệt tình, anh chậm hiểu quá đấy. Nghe này? Netorare là chuyện người yêu của nhân vật chính bị thằng khác cướp mất lúc nào không hay, đúng không.」
「Ừm. Ví dụ như lúc đang nhập viện chẳng hạn.」
「Đúng vậy. Tự dưng cô ấy không đến thăm nữa.」
Hai game thủ eroge nhìn nhau, gật gù tán thành. Có một tri kỷ thật là tuyệt vời.
「Cũng giống như vậy, chúng ta sẽ giả vờ như đã trở nên thân thiết lúc chị ấy không biết. Kiểu như,『Trong lúc chị đang giận dỗi onii-san, em đã thân thiết với onii-san rồi đó~ Em cướp onii-san mất rồi đó~』.」
Suzuka nở một nụ cười gian xảo. Có lẽ cô bé đang cố bắt chước mấy nhân vật nam phụ trong game NTR, nhưng trông lại giống vai phản diện bị hạ gục hơn.
「Nếu chuyện đó xảy ra, đối với chị ấy, người yêu onii-san đến phát điên, đó sẽ là một đại sự. Chị ấy sẽ quên hết chuyện giận dỗi, bất chấp tất cả mà đến giành lại anh! Miễn là chị ấy không có sở thích đặc biệt là bị em gái cướp bạn trai rồi thấy phấn khích!」
「Này, thế chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao…?」
Nếu không cẩn thận… à không, không cần phải cẩn thận, khả năng cao là sẽ chia tay ngay lập tức. Thay vì đổ dầu vào lửa, đây chẳng khác nào ôm bom lao vào đám cháy còn gì…?
Tuy nhiên, trước sự lo lắng của Kazuma, Suzuka chỉ lơ đi với một nụ cười khinh bỉ kiểu như,「Ha… Mấy tên trai tân đúng là」.
「Nghe này? Bất cứ ai cũng vậy, nếu kìm nén bản thân quá lâu thì cuối cùng cũng sẽ bùng nổ… Ngay cả chị ấy cũng không ngoại lệ. Tức là! Chị ấy bây giờ đang ngứa ngáy khắp người vì muốn được âu yếm với onii-san! Chỉ cần chọc vào điểm đó là hạ gục ngay!」
Đó là những lời lẽ không thể tin được khi nói về chị gái mình.
「Mư… gì vậy, từ nãy đến giờ anh toàn phàn nàn. Rốt cuộc anh không hài lòng ở điểm nào chứ. Nhìn từ đâu cũng thấy đây là một kế hoạch hoàn hảo── Hả! Chẳng lẽ onii-san, là người không chấp nhận được thể loại netorare!?」
「Không, anh thấy cũng rất đáng thử đó chứ.」
「Đúng không!! Phải thế chứ onii-san!! Em yên tâm rồi!!」
Chắc! Suzuka nắm chặt tay Kazuma, đôi mắt lấp lánh.
「Đúng, đúng là vậy! Tình yêu trong sáng cũng tốt, nhưng netorare lại là một phạm trù khác!! Mà đúng hơn là chính vì có tiền đề là tình yêu trong sáng của nữ chính và nhân vật chính nên netorare mới càng thêm hấp dẫn!!」
「Ừm, anh hiểu. Anh rất hiểu những gì Suzuka-chan muốn nói, nhưng chuyện này và chuyện đó khác nhau đúng không!? Với lại nói nhỏ lại một chút được không!?」
Từ nãy đến giờ ông chủ quán cứ nhìn chằm chằm về phía này.
「Nhưng mà em vẫn chưa chơi nhiều game chủ đề netorare lắm. Onii-san có gợi ý game nào không?」
「Ể? Để xem nào… Suzuka-chan, em thích vợ người ta hay người yêu hơn?」
「Tất nhiên là món nào em cũng xơi tuốt!」
「Nói hay lắm! Phải thế chứ Suzuka-chan!」
「Fufun! Chừng này là chuyện đương nhiên thôi!」
Cậu và Suzuka, với đôi mắt lấp lánh, nắm chặt tay nhau.
Cứ thế, cả hai, được dẫn dắt bởi cảm xúc dâng trào, chuẩn bị phiêu lưu vào thế giới riêng của mình──.
──Lúc nhận ra, trời đã tối tự lúc nào.
「Phù… hôm nay đã có một khoảng thời gian thật mãn nguyện… Cảm ơn onii-san! Mấy game anh giới thiệu em sẽ kiểm tra trang web chính thức ngay trong hôm nay!」
「Ừ-ừm, anh rất vui, nhưng mà âm lượng ấy, ừm.」
「Không cần lo lắng! Dù kịch bản có là siêu phẩm với thời gian chơi hơn bảy mươi tiếng, với em thì chỉ là chuyện nhỏ thôi!」
「Không phải âm lượng đó đâu!」
Được ông chủ quán giục,『Sắp đóng cửa rồi đó』, Kazuma và Suzuka thanh toán rồi ra khỏi quán.
Cứ thế, trước cửa quán, cậu chia tay Suzuka, người nói sẽ đi học thêm.
Đến khi một mình bước trên con đường về nhà đã tối om tự lúc nào, cậu mới nhận ra mình đã quên nói với Suzuka rằng,『Anh sẽ tự giải quyết chuyện với Honoka』.
(…À, mà chắc Suzuka-chan cũng không nghiêm túc đến thế đâu. Chắc không sao… đâu nhỉ?)
Cảm thấy có điềm chẳng lành, cậu hỏi bâng quơ vào không trung.
Tất nhiên, không có câu trả lời nào từ đâu cả.
◆◆◆
──Giờ tan học ngày hôm sau.
「…Mi, Misaki-san!」
Sau khi ra khỏi cổng trường và đi được một đoạn, Kazuma quyết định gọi Honoka.
…Nói trước cho chắc, cậu không có theo dõi cô đâu. Chỉ là, trong lúc tìm thời điểm để bắt chuyện thì đã đi đến tận đây thôi. Xin đừng hiểu lầm.
「À, ừm… nếu được, về chung──」
「…Có chuyện gì sao?」
Honoka quay lại, nhìn chằm chằm vào Kazuma.
Chỉ cần thế thôi, miệng Kazuma đã như bị dính ma thuật hóa đá, cứng đờ lại.
Nhưng, không thể sợ hãi lúc này được.
「K-không có! Chuyện là…! M-mình nghĩ, nếu có thể về chung thì tốt…!」
「………………」
Đôi mắt của Honoka quan sát khuôn mặt Kazuma như thể đang đánh giá.
Cứ ngỡ là sẽ bị từ chối, nhưng,
「…Được thôi.」
「Ể!? Th-thật sao!?」
「Nhưng, đừng có hiểu lầm. Chúng ta vẫn chưa làm lành đâu. Chỉ là, vì Odagiri-kun『nhất quyết』muốn vậy… nên, chỉ lần này là đặc biệt, về chung thôi đấy. Đừng có hiểu lầm.」
「Ừ-ừm…」
『Tại sao phải nói hai lần?』, cậu vừa nghĩ vừa gật đầu.
Hay là cô ấy đang định làm tsundere? Nếu vậy, có lẽ Honoka cũng không giận đến thế… à mà thôi, nếu cô ấy thực sự không muốn bị hiểu lầm thì sẽ là đổ thêm dầu vào lửa, không nên bắt bẻ liều lĩnh.
「…Đừng có, hiểu lầm nhé.」
Nói rồi, Honoka nhanh chóng bước đi.
Thái độ vẫn lạnh nhạt như cũ. Nhưng việc cô đồng ý về chung là một bước tiến lớn.
(Tốt quá…! Có lẽ Misaki-san hôm nay tâm trạng tốt hơn hôm qua một chút chăng.)
Nghĩ vậy, Kazuma có chút vui vẻ, nhìn vào bóng lưng của Honoka đang đi phía trước──.
「…………Đừng nhìn.」
…Có lẽ chỉ là do cậu tưởng tượng thôi.
「──Ể? Chẳng phải onii-san sao!」
「Ể…? Uwa…!?」
Một giọng nói vang lên từ đâu đó. Cùng lúc đó, cậu bị ai đó ôm chầm lấy từ bên hông, suýt chút nữa thì ngã.
「S-Suzuka-chan…!?」
「Chà, trùng hợp ghê, lại gặp anh ở đây!」
Suzuka ôm chặt lấy cánh tay Kazuma đang ngạc nhiên, mỉm cười hồn nhiên.
「…Suzuka?」
Honoka đang đi phía trước cũng nhận ra Suzuka, dừng bước và đi lại phía này.
Thế nhưng… Suzuka, người bình thường luôn quấn quýt lấy Honoka, hôm nay không hiểu sao lại chẳng thèm liếc nhìn chị mình một cái.
「Cứ như là định mệnh vậy! Có lẽ nào, giữa hai người cùng thích eroge như em và onii-san, có một sức hút nào đó không thể giải thích được chăng!」
「Ể, à ừm…?」
Lạ thật. Lạ ở chỗ, thái độ của Suzuka.
Trong lúc Kazuma đang bối rối, Suzuka lập tức ghé sát mặt lại.
「Thiệt tình, anh đứng ngơ ra đó làm gì! Phải tỏ ra vui mừng hơn đi chứ! Cứ thế này thì trông chẳng giống bị cướp đi chút nào cả!」
「Hả!?」
Trong một khoảnh khắc, cậu đã định nói,「Em đang nói cái gì vậy」, nhưng ngay lập tức hiểu ra.
「Ch-chẳng lẽ… chuyện hôm qua, em nghiêm túc thật à!?」
「Đương nhiên rồi!」
Không, em có ưỡn ngực tự hào thì anh cũng chịu.
「…Hai người, không biết từ lúc nào, đã thân nhau đến vậy nhỉ.」
Thấy hai người ghé sát mặt vào nhau thì thầm to nhỏ, Honoka tỏ vẻ khó chịu. Cùng lúc đó, mắt Suzuka sáng lên một cách tinh ranh.
「Đến rồi! Đúng như kế hoạch của em! Chị ấy đang ghen rồi!」
「Ể, ểể…?」
Hay đây là ghen tuông nhỉ. Nói đúng hơn thì, trông có vẻ như cô ấy chỉ đang bực mình với thằng bạn trai chẳng thèm xin lỗi mình cho đàng hoàng, lại còn đi chim chuột với đứa con gái khác (dù là em gái) thì phải.
「Phải rồi, gặp được nhau ở đây cũng là duyên phận! Nhân dịp này, chúng ta cùng về nhé!」
Nói nhanh như cắt, Suzuka kêu 「ギュム!」 một tiếng rồi ôm chầm lấy cánh tay của Kazuma.
Ngay khoảnh khắc ấy, tôi nghe thấy tiếng rạn nứt phát ra từ đâu đó quanh hàng lông mày của Honoka.
「S-Suzuka-chan, buông ra! Thế này gay go lắm! Tớ cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng đấy!」
「Anh sợ gì chứ! Chị ấy không vui tức là kế hoạch của chúng ta đang có hiệu quả! Đây chính là lúc để anh thể hiện bản lĩnh đàn ông đó, onii-san!」
「Anh chắc chắn là không phải đâu!!」
Dù tôi đã cố ghé vào tai thì thầm để Suzuka buông ra, nhưng kết quả lại hoàn toàn trái ngược.
Suzuka càng lúc càng bám dính lấy tôi, nũng nịu dụi má vào cánh tay Kazuma. Và khi trông thấy cảnh đó, Honoka lại càng toả ra một luồng hắc khí bao trùm khắp cơ thể...
Ngay khi tôi thật sự bắt đầu nghĩ rằng 『Có lẽ nào hôm nay mình sẽ chết ở đây chăng』, thì có lẽ do đã hết kiên nhẫn, Honoka liền quay mặt đi làm bộ.
「Nếu hai người thân thiết đến thế, thì cứ bám lấy nhau bao lâu tùy thích đi. Tôi đang vội, nên xin phép đi trước—」
「A, vậy ạ? Thế thì onii-san, nhân tiện chúng ta ghé đâu đó chơi rồi hãy về nhé. Em vừa hay có một nơi muốn anh dẫn đi đó」
Vừa lúc ấy, đôi chân đang cất bước của Honoka đột ngột dừng lại.
Cứ ngỡ là thế, nhưng cô ấy đã quay ngoắt lại rồi 「ずんずんずん!」 đi một mạch về phía Kazuma và Suzuka.
Rồi cô siết chặt lấy cánh tay còn lại của Kazuma, cánh tay mà Suzuka không bám vào.
「Ủa? Chẳng phải chị định về trước sao?」
「...Tạt ngang tạt ngửa sau giờ học là trái với nội quy nhà trường. Nghe thấy chuyện đó rồi, chị không thể để hai người đi một mình được.」
Vừa nói, lực nắm trên bàn tay đang bám lấy cánh tay Kazuma của cô càng lúc càng mạnh hơn.
「Ơ, ờm... Vậy thì, ba chúng ta cùng về nhé...?」
「Nếu onii-san đã nói vậy thì em không có vấn đề gì đâu ạ.」
「…………」
Suzuka mỉm cười, còn Honoka thì lặng lẽ gật đầu, cả hai đều đồng tình.
Thế là, Kazuma bắt đầu bước đi trên con đường dẫn ra nhà ga, trong tình cảnh cả hai cánh tay đều bị chị em nhà Misaki giữ chặt.
「Fufufu... Quả nhiên kịch bản tôi viết ra không có sai sót nào! Nhìn biểu cảm của chị ấy đi! Chắc chắn là lúc này, cơ thể chị ấy đang ngứa ngáy không yên vì ghen tị với chúng ta và ham muốn độc chiếm onii-san cho riêng mình!」
「V-vậy sao...?」
Ít nhất thì nắm đấm của cô ấy có lẽ đang ngứa ngáy thật. Do cơn tức giận vô đáy dành cho Kazuma chẳng hạn.
「Nào, chỉ cần thêm một cú hích nữa thôi onii-san! Hãy thể hiện sự thân thiết ngay tại đây đi! Nhanh lên nào!」
「Không, đột ngột bảo anh thế thì...」
Thật lòng mà nói, tôi vô cùng do dự, nhưng cứ im lặng thế này thì Suzuka cũng chẳng chịu buông ra. Thay vì đôi co một cách dở tệ ở đây, tôi có cảm giác ngoan ngoãn nghe lời sẽ là thượng sách.
Với lại... biết đâu, thực sự như lời Suzuka nói, chuyện này có thể giúp tôi làm lành với Honoka.
「À-à thì. Tụi anh đang bàn luận sôi nổi về chuyện eroge. Lần tới có hẹn cùng nhau đi Akiba...」
「Đúng vậy đó!」
Trong khi tôi dè dặt thăm dò phản ứng của Honoka, Suzuka lại đổ thêm dầu vào lửa.
「Thật ra, sắp tới có đợt bán game đêm khuya mà em muốn mua. Em đang nghĩ đi một mình thì hơi sợ, thế là onii-san đã nói 『Nếu được thì anh sẽ đi cùng em』! Onii-san đúng là dịu dàng thật đấy nhỉ! Em yêu cái điểm đó của onii-san lắm đó!」
「Ể?」
Vừa ôm chặt cánh tay tôi vừa nói những lời đó khiến tôi trong một thoáng thực sự rung động.
...Nhưng gần như ngay cùng lúc, tôi cảm nhận được Honoka đứng cạnh trở nên không vui thấy rõ, và trái tim vừa mới nhảy lên của tôi liền đông cứng lại.
Tuy nhiên, mặc kệ một Kazuma tim gần như ngừng đập, Suzuka vẫn thao thao bất tuyệt.
「Nhưng mà, em cũng hơi lo một chút. Anh thấy đó, biết đâu trong lúc xếp hàng, chúng ta lại lỡ chuyến tàu cuối thì sao. Nếu chuyện đó xảy ra, em sẽ phải qua đêm cùng onii-san mất thôi nhỉ.」
Tôi suýt chút nữa là đã phì cười.
Một là vì tình huống mà Suzuka vừa nói ra, giống hệt với trải nghiệm của Kazuma và Honoka trước đây.
Và hai là—Honoka đứng ngay bên cạnh, rõ ràng đã bắt đầu toát ra một bầu không khí nguy hiểm.
「A~, lo quá đi~. Nếu xảy ra chuyện đó thì phiền phức lắm~. Dù onii-san là kiểu trai tân khổ hạnh đang thịnh hành gần đây, nhưng dù sao anh ấy vẫn là con trai mà. Lỡ có sai lầm gì xảy ra, em biết phải làm sao đây...」
Ngay khoảnh khắc ấy.
Không khí xung quanh như thể đã đông cứng lại.
「...Vậy sao. Ra là thế. Hai người, từ lúc nào, đã trở nên thân thiết đến vậy rồi nhỉ.」
Giọng nói như vọng lên từ đáy vực sâu khiến toàn thân tôi đông cứng.
Eternal Honoka Blizzard, Kazuma sắp chết đến nơi. Ngay cả Suzuka đứng bên cạnh, trước áp lực khủng khiếp của Honoka, cũng hét lên một tiếng nghe như trong eroge 「ひぎぃ!?」.
Hai người sợ quá bất giác ôm chầm lấy nhau, còn Honoka thì lườm một cái bằng đôi mắt băng giá. Sau đó, cô ấy 「ふんっ」 một tiếng rồi quay ngoắt mái tóc đen, sải bước đi thẳng.
「A!? C-chờ đã chị! Không phải đâu! Chuyện này có lý do sâu xa lắm...!!」
Suzuka hốt hoảng gọi Honoka lại.
Trước giọng nói tuyệt vọng của cô em gái, Honoka có dừng chân trong giây lát...
「Không sao đâu, Suzuka. Suzuka cũng giống như Odagiri-kun, đều rất thích〝eroge〟mà, nên việc hai người thân thiết với nhau cũng chẳng có gì lạ cả. Cứ tự nhiên đi? Dù là tạt ngang hay gì khác, hai người cứ làm những gì mình thích là được. Tôi chẳng bận tâm dù hai người có bị mắng vì chuyện đó đâu, với lại, dù hai người có thân thiết đến mức nào, tôi cũng không, không hề bận tâm chút nào đâu.」
Nói một tràng như thế. Lần này, Honoka thật sự rời khỏi đó. Với dáng đi có phần mạnh bạo, như thể đang hờn dỗi.
...Cho đến khi bóng lưng ấy khuất hẳn, Kazuma và Suzuka vẫn đứng chết trân tại chỗ, không thể cử động.
「L-làm sao đây...!? Tại onii-san mà em cũng bị chị ghét lây rồi này!!」
「Này, không phải tại anh chứ!? Cái này người ta gọi là gieo gió gặt bão mà!?」
Tảng lờ lý lẽ chính đáng của Kazuma, Suzuka mếu máo, vừa khóc vừa lay người tôi.
「Huhu... Mà chị cũng thật là! Cái gì mà 『Trong lúc xếp hàng thì lỡ chuyến tàu cuối...』, tình huống như thế làm gì có thật ngoài đời chứ! Chỉ là đùa một chút thôi mà! Vậy mà cũng nổi giận thật sự...」
「……………………」
「Sao onii-san lại nhìn đi chỗ khác một cách không tự nhiên vậy?」
「Ch-chẳng lẽ...!」, giọng Suzuka run lên vì một cảm xúc khác hẳn với nỗi sợ hãi.
「N-nhắc mới nhớ... Hình như có lần, chị ấy đã ra ngoài rất khuya... Lúc đó, chị ấy nói là 『Đến nhà senpai』...」
Đúng vậy. Sự thật là chúng tôi đã cùng nhau đi mua game lúc nửa đêm. Và đã lỡ chuyến tàu cuối. Sáng hôm sau mới về nhà.
「V-vậy nghĩa là!? Thực ra onii-san không còn là trai tân nữa!? Nếu nghĩ vậy, thì cái vẻ mặt như vừa mất đi thứ gì đó của chị ấy lúc về nhà sáng hôm đó cũng hợp lý cả!!」
「Không có chuyện đó đâu!! Anh đích thị là trai tân!! Mà『mất đi thứ gì đó』 là sao chứ!? Trên đời này làm gì có từ tiếng Nhật nào như thế!?」
「Ể!? Tại sao chứ!? Trong một tình huống ngon lành như vậy mà không làm gì cả! ...Chẳng lẽ onii-san có sở thích kia.」
「Không có!! Làm ơn đừng có gán cho anh mấy cái nghi ngờ kỳ quặc nữa!!」
「Mà đúng rồi! Chuyện đó bây giờ không quan trọng! Phải xin lỗi chị mới được!」
Nói rồi, Suzuka vội vàng lấy điện thoại ra, bắt đầu gõ gì đó.
「Em đang làm gì vậy?」
「Em đang gửi tin nhắn cho chị! 『Lúc nãy em chỉ đùa thôi. Em quyết định không ghé đâu cả mà về một mình, nên chị yên tâm nhé』... Được rồi. A! Chị ấy đã xem rồi!」
Khuôn mặt rạng rỡ hẳn lên, Suzuka đưa màn hình cho tôi xem.
「Thế nào! Em không giống onii-san, em là một cô em gái đáng yêu, nên dù có bị giận một chút, chỉ cần xin lỗi đàng hoàng là sẽ được tha thứ ngay thôi!」
「Ừ ừ, tốt quá rồi...」
Vừa đối phó với vẻ mặt đắc thắng của Suzuka, cả hai chúng tôi cùng chờ đợi tin nhắn trả lời từ Honoka.
...Tuy nhiên.
Dù thời gian trôi qua bao lâu, cũng không có tin nhắn nào từ Honoka gửi lại. Đây chính là cái gọi là "đã xem nhưng không trả lời".
「Oa oa oa!! Chị giận thật rồi huhuhuhu!!」
「K-không sao đâu! Suzuka-chan không giống anh, em là một cô em gái đáng yêu mà, nên chỉ cần xin lỗi đàng hoàng thì chắc chắn sẽ sớm được tha thứ thôi!!」
Tôi cố hết sức dỗ dành Suzuka, người đang hoảng loạn với vẻ mặt như tận thế.
Thế nhưng, Suzuka không những không cảm ơn Kazuma, mà còn lườm tôi bằng ánh mắt như nhìn kẻ thù của cha mình.
「Đã đến nước này thì chỉ còn cách làm cho hai người hòa giải càng sớm càng tốt thôi! Onii-san hãy chuẩn bị tinh thần đi! Vì em, onii-san sẽ phải cởi hết mình đó!」
「Ý em là『cởi mở hết mình』về mặt tinh thần đúng không!? Chứ không phải cởi đồ thật sự đúng không!?」
「Em không chấp nhận ý kiến phản đối!! Onii-san cứ im lặng để em NTR là được rồi!!」
「Vẫn còn tiếp tục kế hoạch đó à!?」
Dù nó vừa mới thất bại thảm hại.
「Chẳng phải em đã nói là không chấp nhận ý kiến phản đối sao!? Hơn nữa, nếu anh muốn nói năng ra vẻ ta đây như thế, thì trước hết hãy đưa ra một kế hoạch thay thế đi!」
Như thể muốn nói『Nói thử xem nào』, Suzuka lườm tôi bằng ánh mắt nửa vời.
「Nói trước nhé, mọi chuyện thành ra thế này đều là do onii-san cả. Đến nước này rồi thì đừng có lôi cái trò cũ rích như『Thành tâm xin lỗi』 ra nữa nhé.」
「Ực...」
Thế là, "Chiến dịch NTR" của Suzuka đã tiến đến giai đoạn tiếp theo.
◆◆◆
「...Và thế là! Sân khấu cho kế hoạch tiếp theo chính là nhà của tôi!! Nào mời vào, onii-san!!」
Không, dù có được mời thì.
Chiều thứ bảy. Kazuma được Suzuka gọi điện rủ đến, và cứ thế mà tới nhà cô ấy—tức là nhà của Honoka. Trước mặt cậu là Suzuka vừa bước ra từ cửa.
「Nào, đừng có đứng ngây ra đó nữa, nhanh lên đi chứ. Lãng phí thời gian quá.」
「Không, nhưng mà... không sao chứ, nếu anh vào nhà... Anh đang bị Misaki-san lảng tránh mà...」
「Gì chứ, anh bận tâm chuyện đó à.」
『Không sao đâu』, Suzuka dễ dàng gạt đi sự do dự của Kazuma.
「Onii-san không chỉ là bạn trai của chị, mà còn là bạn của em nữa. Mời bạn đến nhà chơi vào ngày nghỉ là chuyện bình thường. Chẳng có gì lạ cả.」
Liệu có phải vậy không, tôi nghĩ, nhưng Suzuka đã không đợi Kazuma nữa. Bị kéo mạnh tay, Kazuma bước vào hiên nhà của gia đình Misaki.
Nhưng, khi vừa bước vào trong nhà.
「Được rồi... Vậy thì onii-san. Anh chờ ở đây một chút nhé. Em sẽ quay lại ngay, nên đừng có tự ý đi đâu đấy. Được chứ? Đây không phải là mồi nhử đâu nhé?」
「Ể? S-sao vậy...?」
「Thôi nào, anh không cần phải làm vẻ mặt lo lắng thế đâu. Cứ giao cho em, lần này chắc chắn sẽ giúp anh và chị làm lành được mà!」
「Không, anh lo không phải chuyện đó...」
Hơn cả chuyện đó, tôi muốn được giải thích tình hình trước, nhưng Suzuka đã lờ đi một Kazuma đang lo lắng, rồi nhanh chóng đi lên lầu hai.
Bị bỏ lại một mình ở hiên nhà, Kazuma đứng chôn chân trong sự lúng túng tột độ.
(Ô-ôi, khó xử quá...)
Dù tôi không biết Suzuka đang nghĩ gì... hay đúng hơn là tôi chẳng muốn biết, nhưng trước mắt, tôi chỉ mong cô ấy mau quay lại.
Bởi vì, nếu bị Honoka bắt gặp trong tình cảnh này, chắc chắn tôi sẽ bị nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng cùng câu hỏi『Anh đến đây làm gì?』—.
「…………A」
(Uwaa!! Misaki-san ở đây kìaaaaa!!)
Vừa vào nhà chưa được bao lâu, tôi đã chạm mặt Honoka từ phòng khách bước ra, khiến máu trong người Kazuma như đông cứng lại.
Nhìn thấy Kazuma, Honoka tròn mắt ngạc nhiên.
...Nhưng ngay sau đó, một vệt hồng nhạt thoáng hiện trên má cô.
(...Hửm?)
Nhìn thấy phản ứng đó, Kazuma ngạc nhiên. Có lẽ là do cậu tự tưởng tượng, nhưng dường như Honoka vừa thoáng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Tuy nhiên, biểu cảm trông có vẻ vui mừng đó nhanh chóng biến thành vẻ mặt vô cảm lạnh lùng.
「...Tại sao, Odagiri-kun lại ở đây?」
Honoka nói, vẻ mặt cau có, không giấu nổi sự khó chịu—như thể đang cố che đi niềm vui thoáng qua lúc nãy.
Không chịu nổi ánh mắt đang đâm thẳng vào mình, Kazuma cúi gằm mặt xuống.
Nhưng, ngay lúc đó,
「A... v-vừa rồi, không phải thế.」
「Ể?」
「Ý-ý là... lúc nãy thật sự, chị chỉ, chỉ hỏi lý do thôi... chứ không có ý là,『Đi đi』, nên đừng hiểu lầm.」
「M-Misaki-s—」
「Nhưng cũng không phải là chị muốn cậu đến. Chỉ là nếu làm cậu hiểu lầm thì không hay, vậy thôi. Đừng có suy diễn.」
「...Phải rồi nhỉ.」
Dù vậy. Ánh mắt của Honoka nhìn Kazuma không lạnh lùng như lời nói của cô. Dù cô có nhíu mày giận dữ, nhưng trong biểu cảm đó vẫn có một chút gì đó như đang mong chờ.
「...Vậy, tại sao, Odagiri-kun lại ở nhà chị? …………Chẳng lẽ, cậu đến để gặp chị sao?」
Nói rồi, Honoka liếc nhìn Kazuma như thể đang dò xét.
(Đ-đây là...!)
Chắc chắn rồi, đây chính là cơ hội để làm lành.
Không thể bỏ lỡ cơ hội này, Kazuma hăng hái mở miệng—
「A, chị! Thật là trùng hợp! Hôm nay, em và onii-san có hẹn chơi eroge trong phòng em đó! Đúng vậy, chỉ có hai người thôi!」
Ngay sau đó, giọng nói vang lên của Suzuka đã thổi bay lời của Kazuma như một mảnh giấy vụn.
(S-Suzuka-chan!?)
Sao lại quay lại đúng lúc thế này, Kazuma tròn mắt nhìn về phía có tiếng nói.
「Suzu—cái trang phục gì thế này!?」
「Fuffuffu... thế nào onii-san? Vì onii-san yêu eroge và yêu cosplay, nên em đã bí mật chuẩn bị nó đó!」
Suzuka từ trên cầu thang đi xuống, vừa nói vừa cười đắc ý.
Tai mèo, vòng cổ, trang phục hầu gái. Cái bộ trang phục này, sao mà quen thuộc đến lạ.
「Chuẩn bị sẵn, ý em là—uwa」
「Thôi mà! Onii-san cứ giả vờ ngây thơ! Vui thì cứ nói là vui, cứ thành thật là được mà.」
Với nụ cười mà có thể phát ra âm thanh『きょるん☆』, Suzuka bám chặt lấy cánh tay Kazuma.
Rồi, như thể để cho Honoka thấy, cô cố tình ghé sát môi vào tai cậu.
「...Anh không hiểu sao. Đây chính là, chiến dịch NTR tất sát, phần hai đó!」
「Hả?」
「Em đã nắm được việc onii-san ép chị cosplay và đã tận hưởng đủ trò rồi!」
「Anh chưa bao giờ làm mấy chuyện mờ ám đó cả!?」
Dù kết quả là đã có vài lần rơi vào tình huống không thể gọi khác ngoài cosplay-play.
「Mấy lời bào chữa đó bây giờ không cần thiết! Tóm lại là thế này. Dù cho đó là trò cosplay-play giống như trong eroge, thì đối với chị, người đang yêu onii-san say đắm, đó chắc chắn là một cảnh tượng kỷ niệm quý giá. Ấy vậy mà! Tôi, một kẻ mới xuất hiện, lại làm điều tương tự để ghi đè không thương tiếc! Đây mới chính là tinh hoa của NTR!」
「Ể...」
Trước một Kazuma đang chết lặng, Suzuka xoay một vòng như để khoe bộ trang phục của mình. Vạt váy ngắn cũn cỡn tung bay một cách vô ích.
「Này này onii-san, thế nào? Bộ đồ hầu gái này, có hợp với em không? Em có dễ thương không? Anh có thấy rạo rực không?」
「Ơ, ờm...」
Trong lúc Kazuma toát mồ hôi lạnh, Honoka nhíu mày.
「…………Vậy sao.」
Ánh mắt của Honoka cứ thế nhìn chằm chằm xuyên thấu Kazuma như muốn nói điều gì đó. Không còn chút hơi ấm nào của lúc nãy.
Sau khi đóng băng Kazuma bằng tia laze từ ánh mắt, Honoka để lại một câu trả lời mang tính thủ tục「Mời tự nhiên」rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Tiếng cửa đóng lại từ trên lầu vang lên.
Cùng lúc đó, Suzuka quay lại nhìn Kazuma, nắm chặt tay với vẻ mặt chiến thắng.
「Anh thấy biểu cảm của chị lúc nãy chưa! Chắc chắn là có hiệu quả lắm đó! Nếu thuận lợi, có thể làm lành ngay trong hôm nay luôn!」
「Ể...」
Em vợ tương lai đang nói gì tôi không hiểu gì cả.
◆◆◆
Trước hết, tôi bảo Suzuka đi thay đồ, rồi khi cô ấy quay lại, tôi hỏi lại lần nữa.
「Vậy... sau đây chúng ta sẽ làm gì?」
「Ể? Chẳng phải lúc nãy em đã nói rồi sao, chơi eroge thôi, eroge!」
「A, vậy đó không phải là một phần của kế hoạch à...」
Nghe kể, cô ấy đang bị kẹt ở một màn trong eroge và muốn xin lời khuyên. 「Đúng lúc quá」, Suzuka nói rồi khởi động máy tính.
「Anh hãy cho em một gợi ý thật tinh tế, để em có thể tự mình tìm ra câu trả lời mà không bị tiết lộ nội dung nhé.」
「Yêu cầu khó nhằn quá!!」
...Dù có những màn đối đáp như vậy. Nhưng tóm lại, chơi eroge cùng Suzuka, thật sự rất vui.
Honoka và Ruri vốn không phải là otaku, còn Yuna-san thì thuộc tuýp người tự mình chơi một mạch, nên việc được hỏi xin lời khuyên từng chút một như thế này rất mới mẻ, và cảm giác được tin cậy cũng rất vui.
「...Mà chuyện của Misaki-san thì sao?」
Vừa nghĩ『Chắc em ấy không quên đâu nhỉ?』, tôi vừa hỏi, thì Suzuka, người đang dán mắt vào màn hình với hơi thở gấp gáp, liền làm một vẻ mặt『A! Quên mất!』.
「Suzuka-chan...」
「K-không! Không phải thế! Tất cả đều nằm trong kế hoạch! Ch-chắc chắn, sắp đến lúc chị cũng sốt ruột và đến xem tình hình rồi!」
「………………」
「Th-thật mà! Thật sự đó! Em không phải chỉ đang chơi, mà là đang chờ thời cơ! Bây giờ chính là lúc ra tay! Vậy nên onii-san! Chúng ta lên giường thôi!」
...What?
「Nào onii-san! Nhanh chóng nằm xuống giường đi!!」
「ỂỂỂỂỂỂ!?」
Cái giường nào cơ. Không, nào với không nào gì, trong phòng này chỉ có một cái giường thôi. Nhưng đó là giường của Suzuka, và nằm trên đó có nghĩa là ngủ trên giường của Suzuka, và cứ thế là hội chứng Gestalt ập đến.
「Không không không, không được!! Anh còn chưa ngủ trên giường của Misaki-san bao giờ mà!!」
「Chính vì thế!! Dù trong lòng đã có người mình yêu, nhưng lại bị một người khác cướp đi lần đầu... Đây mới là tinh hoa của NTR!!」
「Đồng ý hết trừ việc chuyện này là không được!!」
「Thôi nào, anh ương bướng quá! Nếu muốn làm lành với chị, thì mau chuẩn bị tinh thần đi!」
Suzuka từ từ thu hẹp khoảng cách.
Biết rằng cứ thế này sẽ bị dồn vào chân tường, nhưng cũng chẳng biết làm gì khác, Kazuma đành lùi lại. Chân cậu cuối cùng cũng chạm vào giường.
Ngay lập tức, Suzuka nhảy bổ vào.
「Teiya!!」
「Uwa...!?」
Bị cả người cô ấy lao vào, tôi ngã nhào ra giường như bị đè ngã.
Rồi Suzuka「のすっ」một tiếng, trèo lên người tôi. Bị cô ấy ngồi lên bụng và nhìn xuống, tim tôi bất giác đập thình thịch.
「Fuffuffu... Nào, chuẩn bị tinh thần đi nhé. Onii-san.」
Nói rồi, Suzuka vẫn ngồi trên người Kazuma, ưỡn ngực một cách đắc ý.
Hai chữ "chuẩn bị", khiến tôi bất giác nuốt nước bọt, Kazuma ngước lên nhìn Suzuka dò xét.
...Và cứ thế, năm phút trôi qua mà không có gì xảy ra.
「...Anh đang ngây ra đó làm gì thế! Onii-san sắp bị em NTR rồi, nên phải làm gì đó ra dáng một chút chứ!!」
「Đùn đẩy hết cho anh à!?」
Vừa đáp lại lời yêu cầu vô lý như hơi thở, mắt Kazuma lại vô thức nhìn vào ngực của Suzuka.
NTR. Giường. Cái gì đó ra dáng. Trí tưởng tượng được rèn luyện qua vô số eroge, bung rộng đôi cánh ảo mộng và tự do bay lượn.
「...Em nói trước nhé, chỉ là diễn thôi đó?」
「A-anh biết rồi!」
Bị nhìn xuống như để nhắc nhở, tôi vội vàng gật đầu. Cùng lúc đó, đôi cánh tưởng tượng cũng mất đà và rơi xuống... à không, hạ cánh khẩn cấp.
「Ờm. Nhưng mà, ra dáng thì phải làm sao...」
「Vậy thì, trước hết hãy cù lét em đi. Rồi em sẽ phát ra những âm thanh ra dáng. Sau đó, chỉ cần chị nghe thấy và hiểu lầm rồi chạy vào phòng, thì chúng ta coi như đã thắng rồi!」
「Vậy sao...」
Tôi hoàn toàn không đồng ý... hay đúng hơn là chỉ có linh cảm xấu, nhưng cứ đôi co thế này thì Suzuka cũng không chịu từ bỏ. Ở trong tư thế này quá lâu cũng nguy hiểm theo nhiều nghĩa.
...Mà, cù lét thôi thì cũng chỉ là đùa giỡn, lỡ có bị phát hiện chắc cũng không bị giận lắm đâu. Chỉ hơi ngại là đang ở trên giường thôi.
「Vậy... anh cù lét nhé.」
「Cứ tự nhiên đi ạ! ...A! N-nhưng mà, ờm... nếu được thì, nh-nhẹ nhàng một chút nhé... Lần đầu của em mà...」
「Không, chỉ là cù lét thôi mà!?」
Vừa đáp lại (như để nhắc nhở) Suzuka đang đỏ mặt, tôi vừa đưa tay vào dưới nách cô ấy.
Ngay lúc đó,
「Hyan...!」
Cơ thể Suzuka giật nảy lên. Cái phản ứng mà rõ ràng không thể nào là của người chỉ bị cù lét đó, khiến tim của Kazuma cũng đập nhanh một cách kinh khủng.
「A...! D-dừng, o-onii-sa...hiu!」
「A-anh bảo dừng cũng...! À, này, Suzuka-chan!? Anh chỉ đang cù lét thôi—mà khoan, anh còn chưa cù lét nữa mà!?」
Thực tế, tay của Kazuma chỉ đang chạm vào nách của Suzuka, chứ chưa làm gì hơn cả.
Thế nhưng, phản ứng của Suzuka lại vô cùng kịch liệt.
Như thể không nghe thấy lời đáp của Kazuma, Suzuka nhắm chặt mắt, liên tục quằn quại. Cùng với tư thế của cả hai, từ bên ngoài nhìn vào, đây là một cảnh tượng vô cùng không trong sáng. Cụ thể hơn là... 『Chắc chắn là đang vào rồi phải không?』.
Kazuma vội vàng định rút tay lại, nhưng vì Suzuka kẹp chặt hai nách, nên tay cậu không thể nhúc nhích.
Nếu cố gắng rút ra một cách vụng về thì—.
「Ya...! A, onii-san...! Đừng cử động mà...!」
(Hiiiiii!?)
Ngay khoảnh khắc mà một giọng nói không thể nào trong sáng hơn phát ra từ miệng Suzuka.
—Cốc cốc.
Như một cảnh trong game kinh dị, tiếng gõ cửa xé toạc không khí.
Kazuma suýt nữa đã hét lên, nhưng trái lại, Suzuka lại sáng bừng khuôn mặt. Đôi mắt đắc ý nhìn xuống Kazuma như muốn nói「Đúng như tính toán!」.
「Kìa, là chị đó! Đúng như em nghĩ, chị ấy đến xem tình hình rồi!」
「Rõ ràng là tình hình bây giờ nghiêm trọng hơn nhiều mà!?」
Cái ý nghĩ『Mà người vừa mới quằn quại lúc nãy mà lại bảo là đúng như tính toán...』 thoáng qua trong đầu tôi, rồi ngay lập tức bị tiếng gõ cửa lần thứ hai xóa tan.
「Vâng, cửa không khóa đâu ạ~」
「Gyaaa!? C-chờ đã Misaki-san! Đừng vào vội!!」
Vứt bỏ cả liêm sỉ, tôi hét lên, nhưng tất nhiên là không có sự cứu rỗi nào cả.
Cánh cửa từ từ mở ra với một tiếng kẽo kẹt.
Từ khe hở đó, đôi mắt vô cảm của Honoka nhìn chằm chằm vào Kazuma. Trên tay cô là một cái khay đựng trà và bánh. Có vẻ như, cô đã cố tình mang đến cho chúng tôi.
Nhưng. Không khí trong phòng lúc này đã không còn nhẹ nhàng đến mức có thể thong thả thưởng thức bánh kẹo nữa rồi.
「...Tại sao, Odagiri-kun, lại ngủ trên giường của Suzuka?」
(Hii!?)
Giọng nói thì thầm đó có chút gì đó yandere, khiến Kazuma bất giác run lên.
Tuyệt đối không có gì mờ ám. Không có gì cả, nhưng trước mắt là rất đáng sợ.
Tuy nhiên, đối mặt với Honoka như vậy, Suzuka vẫn hoàn toàn bình tĩnh. Không biết là do gan dạ, hay là không nhận ra điều gì... chắc là vế sau rồi, tôi nghĩ.
「Fufufu. Chị mà lại nói gì thế. Một nam một nữ ở riêng với nhau thì chỉ có một việc để làm thôi chứ.」
Ngay khoảnh khắc Suzuka nói những lời khiêu khích đó, ánh sáng trong mắt Honoka đã biến mất... hình như là vậy.
「...Chị em... trứng và trứng... lòng đào và luộc chín... mình là, luộc chín...」
Honoka lẩm bẩm những điều khó hiểu bằng một giọng nói không còn chút cảm xúc nào. Đáng sợ (đáng sợ).
「K-không! Chờ đã Misaki-san! Đây là hiểu lầm thôi, bọn anh chỉ đang cù lét nhau thôi! Với lại anh cũng thích trứng luộc chín mà! Lòng đào mới là tà đạo!」
Cánh cửa phòng đóng sầm lại một cách vô tình, cắt ngang lời biện minh tuyệt vọng của Kazuma. Cùng lúc đó, Suzuka phát ra một tiếng「むむむ」, nghe như một vị tướng thời Tam Quốc.
「Cái này nằm ngoài dự tính... Tôi cứ nghĩ trong tình huống này mà khiêu khích như thế, thì dù là chị cũng không thể chịu đựng nổi mà đạt đến cực khoái (cơn giận) chứ...」
「Sao lúc nãy em lại nói nhỏ phần『cơn giận』vậy?」
Cô em gái này có lẽ đang cố tình làm vậy.
「Fufu... Quả nhiên một đòn không xong nhỉ. Đúng là chị có khác!」
「Đây không phải lúc để thán phục đâu!?」
Vừa đáp lại, Kazuma vừa chạy ra khỏi phòng để đuổi theo Honoka.
Tuy nhiên, trên hành lang đã không còn bóng dáng của Honoka nữa.
Cô ấy đã về phòng mình rồi sao... Nghĩ vậy, khi Kazuma định gõ cửa phòng Honoka, cậu nhận ra có tiếng động gì đó từ tầng một.
(A, Misaki-san, ở dưới lầu sao?)
Cậu vội vàng chạy xuống cầu thang.
Cùng lúc đó, cái『tiếng động』vốn rất nhỏ đó, dần dần trở nên rõ ràng hơn.
...Cạch... cạch... cạch............
(L-là tiếng gì thế này...)
Tôi không biết. Không biết, nhưng đó là một âm thanh khuấy động sự bất an một cách kỳ lạ. Chẳng hiểu sao, bản nhạc nền của một bộ phim về cá mập nào đó lại vang lên trong đầu tôi.
Lưng run lên vì một cảm giác ớn lạnh không rõ nguyên nhân, Kazuma xuống đến tầng một.
Nguồn gốc của âm thanh dường như là từ nhà bếp.
「M... Misaki, san...?」
Cậu từ từ mở cửa, nhìn vào phía nhà bếp.
Ở đó, Honoka với đôi mắt vô hồn, đang một mình lặng lẽ khuấy một cái nồi rỗng.
—Ngay lập tức quay gót, Kazuma dùng hết sức chạy lên tầng hai. Cậu lao vào phòng Suzuka, và cuối cùng cũng thở ra được một hơi.
「Woa!? C-có chuyện gì vậy onii-san!? Anh làm cái vẻ mặt như vừa mới thấy chị dùng đôi mắt vô hồn khuấy một cái nồi rỗng vậy!?」
「Đúng là thế mà!!」
...Mà khoan, phải làm sao đây. Vì quá sốc nên tôi đã vô thức chạy trốn, nhưng đây chẳng phải là flag cho một cái kết yandere sao.
(...Hay là mình về luôn đi)
Trong lúc đang chán nản, đột nhiên, tay áo tôi bị kéo nhẹ.
「À, ờm... onii-san, anh, về rồi ạ...?」
「Ể...?」
「Không, ý em là... kế hoạch tuy thất bại rồi, nhưng mà, nếu được, em nghĩ liệu chúng ta có thể chơi thêm một chút nữa không... Em là học sinh trung học, nên không thể đến phòng câu lạc bộ chơi như các anh chị được, và nếu không có dịp như thế này, thì em không thể chơi eroge cùng ai cả...」
Suzuka vừa nói vừa chụm hai đầu ngón tay vào nhau.
Lý do Kazuma đến nhà Misaki hôm nay là để làm lành với Honoka, chứ không phải để chơi với Suzuka. Khi mục đích có vẻ như không thể đạt được, ở lại đây cũng chẳng có ích gì.
「...Được thôi, dù sao anh cũng rảnh mà. Vậy, chúng ta chơi thêm chút nữa nhé?」
「Thật ạ!?」
Biểu cảm lo lắng lập tức biến mất, khuôn mặt Suzuka sáng bừng lên.
Vừa cười khổ trước sự thay đổi nhanh chóng của cô, Kazuma vừa để Suzuka kéo tay mình đến bàn làm việc của cô.
—Dù vậy.
(Cuối cùng, mình chỉ chơi với Suzuka-chan thôi...)
Buổi chiều. Trong khung cảnh nhuốm màu hoàng hôn, Kazuma lê bước trên đường về nhà với đôi vai rũ rượi.
「...Mà này. Anh thắc mắc nãy giờ, tại sao Suzuka-chan lại đi theo anh đến tận đây? Sắp đến nhà anh rồi đó...」
「Tại vì ở nhà thì chị đáng sợ lắm!! Ngay khoảnh khắc chỉ có hai người, chị ấy có vẻ sẽ hỏi『Nếu phải bị ai đó giết, em muốn bị ai giết?』đó...!」
「Chị ấy đâu phải là nee-chan trong game đâu mà...」
Ngay khi định đáp lại, hình ảnh Honoka im lặng khuấy chiếc nồi rỗng lại hiện về trong tâm trí cậu.
...Không, không thể nào, đây đâu phải là eroge.
「Cứu em đi mà~! E-en!!」
「Woa woa...!?」
Bị cô ấy bám lấy khóc lóc giữa đường, tôi thực sự hoảng hốt. Dù sao đây cũng là gần nhà tôi. Nếu bị ai đó nhìn thấy cảnh này, sau này không biết sẽ bị nói ra nói vào thế nào nữa.
「Đ-được rồi, anh hiểu rồi. Nếu vậy, em cứ ở nhà anh cho đến khi nào thấy ổn thì thôi. Nếu muốn, chúng ta lại chơi eroge cùng nhau nhé? Cả sách ảnh phiên bản giới hạn đầu tiên nữa, nếu có cuốn nào em muốn xem thì anh cho mượn...」
「Thật ạ!?」
「Em vui lên nhanh thật đấy!?」
「Nếu đã quyết định thì phải làm ngay! Nào đi thôi onii-san! Ngay bây giờ! Ngay lập tức!!」
Chẳng thèm nghe hết câu đáp của Kazuma, Suzuka đã chạy đi mất.
...Nhưng rồi, cô ấy lại quay lại ngay.
「...Nghĩ lại thì, em không biết nhà onii-san ở đâu cả.」
「Phải nhỉ?」
Vừa nhìn xuống Suzuka đang ngượng ngùng thu vai lại, Kazuma vừa bất giác nở nụ cười. Dù cảm thấy có chút phiền phức, nhưng cũng phải thừa nhận rằng, chính những lúc ngây ngô như thế này của Suzuka đã cứu rỗi cậu.
Tuy nhiên, chuyện nào ra chuyện đó.『Chiến dịch NTR』của Suzuka, cậu vẫn cảm thấy nó chỉ đang đổ thêm dầu vào lửa mà thôi.
...Không, nếu bị nói『Chẳng phải ngay từ đầu mày đã biết rồi sao』, thì hoàn toàn đúng là như vậy.
Dù sao đi nữa. Dù cảm thấy có lỗi với Suzuka đã hợp tác, nhưng chuyện này, vẫn nên để Kazuma tự mình giải quyết.
Mà nói vậy chứ cậu cũng chẳng có kế hoạch gì. Nhưng điều quan trọng không phải là tiểu xảo mà là sự chân thành—trong lúc Kazuma đang chìm trong suy nghĩ.
「...Hửm?」
Bỗng nhiên, Suzuka đang đi bên cạnh lên tiếng.
「Suzuka-chan?」
Thấy cô ấy dừng lại một cách không tự nhiên, Kazuma cũng dừng theo.
Và cùng lúc đó, cậu nhận ra.
Trước cửa nhà mình quen thuộc.
Có một người đang đứng đó.
Bóng hình đó có vẻ là một cô gái, mặc bộ đồng phục quen thuộc.
「Ể...?」
Nhìn thấy bộ đồng phục đó, hình ảnh của Honoka chợt lóe lên trong đầu.
Không thể nào, cậu nghĩ. Làm gì có chuyện diễn biến thuận lợi như trong eroge chứ.
Nhưng, Honoka tuy có vẻ đang giận, nhưng cũng có chút quan tâm đến Kazuma. Biết đâu, cô ấy đã đuổi theo Kazuma thì sao—.
「M-Misaki-san!?」
「Ể? N-này, onii-san!?」
Để mặc Suzuka đang ngạc nhiên ở đó, Kazuma không thể kìm lòng được nữa, chạy đến chỗ người đó.
Cùng lúc đó, người đó nhận ra tiếng gọi, từ từ ngẩng mặt lên—.
「…………Fé?」
「Đồ ngốc này!!」
『ズッサー!』, Kazuma suýt nữa đã trượt dài trên đường với tốc độ vừa chạy tới.
Tất nhiên cậu không thực sự làm một hành động hài hước như trong manga, nhưng dù vậy, sự hụt hẫng và thất vọng trong lòng chắc chắn đã hiện rõ trên mặt. Ruri chớp mắt ngạc nhiên.
「Ể? G-gì vậy? Sao thế? Sao Kazuma lại nhìn tớ bằng ánh mắt『Mày không biết đọc không khí à...』vậy?」
「Vì tớ đang nghĩ『Mày không biết đọc không khí à』đó... haa.」
Không, không phải là không biết đọc không khí, mà là do Kazuma đã tự mình hiểu lầm và phấn khích một cách vô cớ mà thôi.
Lúc đó, Suzuka bị bỏ lại phía sau đã đuổi kịp.
「Thôi nào, onii-san! Anh làm gì vậy, tự nhiên chạy đi! Anh háo hức chơi eroge với em đến thế à—à, ể?」
Nhìn thấy Ruri và Kazuma đang đối diện nhau, Suzuka ngơ ngác.
Lúc này cậu mới nhớ ra. Dù Suzuka đã thỉnh thoảng ghé qua phòng câu lạc bộ từ trước lễ hội văn hóa, nhưng nghĩ kỹ lại, cô ấy vẫn chưa thực sự gặp mặt Ruri một cách đàng hoàng.
Bằng chứng là, Ruri nghe thấy Suzuka gọi「onii-san」thì,
「Ể!? Gì vậy,『onii-san』!? Ch-chẳng lẽ Kazuma, vì mình không có em gái nên đã bịa chuyện với đàn em để chơi trò anh em...!」
「Không phải!!」
Không biết từ lúc nào, cô bạn thuở nhỏ không phải otaku của mình đã có những suy nghĩ giống như trong eroge.
「Không phải thế, đây là Suzuka Misaki-chan, là em gái của Misaki-san. Tớ cũng đã kể cho cậu nghe rồi mà? Là cô bé đã viết kịch bản cho game trong lễ hội văn hóa lần trước đó.」
「A, ra vậy! Nhắc mới nhớ, chúng ta có nói chuyện đó nhỉ. Hê, em gái của Misaki-san à. Nghe nói thì cũng có vẻ giống thật. Cứ như là một Misaki-san phiên bản mini vậy.」
Gật đầu như đã hiểu, Ruri mỉm cười với Suzuka một cách thân thiện đúng kiểu một người hướng ngoại.
「Rất vui được gặp em! Chị học cùng lớp với chị gái em, tên là Ruri Shinomiya. Rất vui được làm quen! Ừm, gọi là『Suzuka-chan』được chứ?」
「V-vâng... Chào chị, mong chị chỉ giáo thêm...」
Trái ngược với Ruri vui vẻ, Suzuka lại đáp lại một cách sợ sệt như con ếch bị rắn nhìn chằm chằm. Có lẽ cô ấy đang sợ hãi trước hào quang của một cô nàng gyaru hướng ngoại như Ruri.
Tôi hiểu cảm giác đó. Nếu tôi mà bị một anh chàng tóc nhuộm, đeo đầy phụ kiện đột nhiên cười toe toét nói『Làm quen nhé!』, thì chắc chắn tôi sẽ nghi ngờ là sắp bị trấn lột.
...Vừa nghĩ vậy, Suzuka đã thì thầm với tôi như thể đang trốn tránh ánh mắt của Ruri.
「Này! Em chưa nghe chuyện này đó! Onii-san lại có một người quen là gyaru, hướng ngoại và xinh đẹp như thế này! Hơn nữa còn có một bầu không khí thân mật nữa! Chuyện này là sao!? Dù gì anh cũng đã có chị rồi mà!」
「Không, không phải như thế... cậu ấy là bạn thuở nhỏ và (v.v...)」
「Hawau!? Onii-san kia lại dám gọi một người khác giới là『cậu ấy』...!? Cái onii-san mà dường như không thể nhìn thẳng vào mắt cô gái nào khác ngoài chị ấy sao!?」
Suzuka run rẩy vì sốc, như thể vừa nhìn thấy một điều không thể tin được. Thật là thất lễ.
「K-không chấp nhận...! Tôi quyết không chấp nhận chuyện này...! Giả vờ là một otaku mờ nhạt, nhưng thực ra lại có bạn gái là học sinh ưu tú và một cô bạn thuở nhỏ là gyaru, đây là eroge gì vậy!」
Thật lòng, Kazuma cũng tự nghĩ như vậy.
「—Hah! Ch-chẳng lẽ, hơn nữa, khi về nhà còn có một cô chị gái ngực khủng và ngây thơ nữa chứ!?」
「Không, cái đó...」
「Có thật sao!?」
『Đây là eroge gì vậy!?』, Suzuka lại hét lên.
Cứ thế này sẽ không giải quyết được gì, nên Kazuma tạm thời mặc kệ Suzuka, và quay lại đối diện với Ruri.
「...Vậy? Sao cậu lại ở đây. Có chuyện gì à?」
「A, đúng rồi! Tớ có chuyện muốn nói với Kazuma!! Chuyện quan trọng!!」
Như vừa bừng tỉnh, Ruri chỉ thẳng ngón tay vào mũi Kazuma. Đầu móng tay giả được trang trí lộng lẫy, do quá đà đã đâm vào mũi cậu. Đau.
Tuy nhiên, cơn đau nhỏ nhặt đó nhanh chóng trở nên không còn quan trọng nữa.
Vì ở đầu bên kia ngón tay đang chỉ thẳng vào tôi, Ruri đang lườm tôi với vẻ mặt cau có đến đáng sợ.
「……Kazuma. Cậu và Misaki-san có chuyện gì đúng không? Ở trường tớ chưa kịp hỏi, nhưng hôm nay, tớ tuyệttttt đối sẽ không về cho đến khi cậu kể hết mọi chuyện đâu đấy」
「V-Vâng……」
Như thể khuất phục trước áp lực từ ánh nhìn của cô, tôi gần như gật đầu trong vô thức.
Ngay bên cạnh, Suzuka hét lên, 「Ch-Chuyện này…… không lẽ nào là tam giác tình yêu ngoài đời thật!? Thật không thể tin được…… Anh đúng là một tên xấc xược!!」