HIROTA no kanojo ga ore no motteru EROGE ni kyomi shinshin nandaga

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

184 2018

Zombie này dễ thương

(Đang ra)

Zombie này dễ thương

Bánh Bao Đậu Nành

"Đây là em gái tôi, 13 tuổi, là một loli. Tôi không phải là em gái cuồng, ừm, không phải.

50 79

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

(Đang ra)

Ơ Kìa Tiên Tử, Đã Nói Chỉ Là Trải Nghiệm Nhân Sinh Thôi Mà!

红烧油焖虾 (Hồng Thiêu Du Môn Hà)

Mỗi cuộc hành trình trong Bách Thế Thư không chỉ là một trải nghiệm, mà còn mang đến cho hắn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ để nhận được sức mạnh và phần thưởng. Đây chính là tia hy vọng duy nhất giúp hắn

281 1374

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

352 11723

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

470 13549

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

37 448

Tập 03 - Chương 2

Vừa ra khỏi đường hầm đã là thánh địa.

Cuối cùng ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ cũng đã tới. Vừa bước ra khỏi nhà, bầu trời trong xanh của mùa thu đã trải rộng trên đầu Kazuma.

(Cuối cùng... cũng tới rồi)

Một chuyến đi chơi xa đầu tiên cùng Honoka──cùng 『bạn gái』 của mình.

Dù sao thì nơi cần đến cũng ở tít đằng xa, nên từ lúc khởi hành cho đến khi về nhà, hôm nay gần như cả ngày cậu sẽ được ở bên Honoka. Kể từ lúc bắt đầu hẹn hò, đây là lần đầu tiên cậu được dành nhiều thời gian bên cô trong bộ thường phục như thế này, ngoài những lúc ở trường.

(Chà, có vẻ... cũng lâu rồi nhỉ... cái cảm giác bồn chồn này)

Một nửa lo lắng, một nửa mong chờ. Cái cảm giác lâng lâng như thể chân không chạm đất khiến cậu nhớ lại những ngày đầu mới quen nhau.

Cái thời mà mọi thứ đều là lần đầu tiên, mò mẫm, và làm gì cũng thấy tim đập thình thịch.

Chắc hẳn, các cặp đôi trên thế gian này đã vun đắp nên vô số những 『lần đầu tiên』 như vậy để khiến mối quan hệ của họ ngày một sâu đậm hơn.

Nghĩ vậy, tâm trạng lâng lâng lúc này dường như cũng là bằng chứng cho thấy khoảng cách giữa cậu và Honoka đã được thu hẹp. Dù cảm thấy có chút không phải, Kazuma vẫn thầm cảm ơn Yuna-san một chút.

Với tâm trạng muốn huýt sáo (dù thực tế chẳng thể nào huýt được nên chỉ là trong suy nghĩ mà thôi), Kazuma hướng đến điểm hẹn với Honoka, ga tàu Shinkansen.

Tuy gọi là nghỉ lễ, nhưng đó chỉ là chuyện của đám học sinh trường Midorizaka, còn với thiên hạ thì hôm nay vẫn là một ngày thứ Bảy bình thường. Thêm nữa, do thời gian còn khá sớm nên trong ga cũng không quá đông đúc.

Nhờ vậy mà cậu có thể tìm thấy bóng dáng Honoka ngay lập tức.

「...A. Odagiri-kun, chào buổi sáng」

Honoka cũng nhanh chóng nhận ra Kazuma và chạy lon ton về phía cậu.

Cậu đã nghĩ rằng mình cuối cùng cũng quen với hình ảnh cô trong bộ thường phục rồi. Thế nhưng, hôm nay cô lại kéo theo một chiếc vali du lịch, khiến tim Kazuma lại bắt đầu đập loạn nhịp.

Bởi vì, dáng vẻ ấy trông chẳng khác nào một cô gái đang chuẩn bị đi du lịch. Chỉ cần lơ là một chút, cậu sẽ có cảm giác như mình đang hiểu lầm mục đích của chuyến đi này vậy.

「Ừm... Chà, chào buổi sáng, Misaki-san. Hôm nay, mong cậu giúp đỡ nhé.」

「Vâng, mình cũng vậy. ...Mà nè, cậu đã liên lạc được với Trưởng CLB chưa?」

「Chưa, không được luôn... Thôi thì, chúng ta cứ ra sân ga trước đã.」

Vừa nói, Kazuma vừa giục Honoka cất bước.

Tuy nhiên, ngay khi bắt đầu đi, cậu đã nhận ra có điều gì đó không ổn. Tốc độ đi bộ của Honoka có chút chậm hơn so với thường ngày. Có vẻ như, cô đang gặp khó khăn với chiếc vali của mình.

「Misaki-san, cậu ổn chứ?」

「X-Xin lỗi nhé... Bình thường, mình không hay đi lại với mấy thứ như này, nên chưa quen lắm...」

「...Ừm. Nếu được thì, để mình xách giúp cho?」

「Ể...?」

「Mình quen rồi. Dân otaku thường có nhiều dịp phải kéo vali đi đây đi đó lắm.」

Theo cái nghĩa là xách đồ cho bà chị tham gia sự kiện doujinshi.

「Nhưng, như vậy có được không...?」

「Cậu không cần phải khách sáo thế đâu. Ừm... nếu là bạn trai, thì việc này, cũng là bình thường thôi mà」

Vào những lúc thế này, nếu có thể nói ra những lời như vậy một cách trôi chảy, chắc hẳn sẽ ngầu lắm. Nhưng vì vẫn còn ngượng, Kazuma bất giác đảo mắt đi chỗ khác. Bị lây, hai má Honoka cũng ửng đỏ lên.

「A, ừm... vậy, thì... nhờ, cậu nhé...」

Cậu nắm lấy tay cầm đang từ từ được đưa ra và kéo vali thay cho Honoka.

Thỉnh thoảng có người đi ngược chiều, hay phải lên xuống cầu thang, nhưng so với những chuyến tàu đi và về từ Comiket, thì chút trở ngại này chẳng đáng là gì.

Honoka nhìn Kazuma đang bước đi thoăn thoắt với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

「Tuyệt thật... trở thành otaku thì mấy việc như này cũng làm được luôn nhỉ.」

「Đâu, cũng không có gì to tát đến mức phải ngưỡng mộ thế đâu... thật đấy」

Không phải là khiêm tốn, mà là vì nó thật sự chẳng có gì to tát, nghĩ lại thấy cũng hơi buồn.

「Mà hành lý này có vẻ hơi nhiều nhỉ. Bên trong có gì thế?」

So với sự gọn nhẹ của bản thân, Kazuma buột miệng hỏi. Bỗng, má Honoka đỏ ửng lên.

「Đ-Đủ thứ hết! Đủ thứ ở trong này hết!」

「...Đủ thứ?」

「Đ-Đúng vậy...! Con gái mà, cần nhiều thứ lắm...」

「Hể, hểể... ...V-Ví dụ như là...?」

「C-Chuyện đó...! Đ-Đến nơi rồi, sẽ là một điều bất ngờ! Cho nên... bây giờ, hỏi là, không được đâu...」

「Ể!? X-Xin lỗi nhé...」

Vừa xin lỗi, Kazuma vừa bất giác nhìn chằm chằm vào chiếc vali.

Đến nơi sẽ là một điều bất ngờ. Quả là một câu nói khiến người ta vô cớ thấy tim đập thình thịch. Rốt cuộc thì, bên trong này đang ẩn chứa 『điều bất ngờ』 gì cơ chứ...

「...Odagiri-kun? Cậu định đi đâu thế? Sân ga, hình như ở đằng kia mà...」

「Ể!?」

Có vẻ như, vì quá mải mê với câu nói đầy mê hoặc ấy mà cậu đã đi qua sân ga cần đến.

Vội vã quay lại, vừa đúng lúc chuyến Shinkansen mà họ định đi đang tiến vào ga.

──Và thế là hai người, ngồi trên Shinkansen lắc lư khoảng một tiếng đồng hồ. Sau đó chuyển sang một tuyến tàu địa phương, rồi lại chờ thêm một tiếng cho chuyến xe buýt với số lượt chạy ít đến đáng thương.

Trải qua chặng đường tổng cộng hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng họ cũng đã đặt chân đến làng Minakami, một nơi trông thật yên ả đúng chất một ngôi làng miền núi của Nhật Bản──và cũng chính vì thế, mà nó lại toát lên một vẻ kỳ bí, tựa như những hủ tục đáng sợ hay những nghi lễ thảm khốc vẫn còn bén rễ cho đến ngày nay, một vùng đất chẳng khác nào bối cảnh trong game truyền kỳ.

「Nhà của Trưởng CLB ở đây sao?」

「Ừ. Chắc là vậy nhưng...」

Cậu lấy ra tờ giấy ghi địa chỉ mà Fumika đã đưa cho. Trên đó có ghi một thứ gì đó trông giống như số nhà, nhưng cậu lại chẳng biết nó nằm ở đâu.

Cậu định dùng GPS trên điện thoại để tìm thử nhưng──.

「Uầy, chỗ này ngoài vùng phủ sóng...」

「Thật vậy... thảo nào, gọi cho Trưởng CLB mãi mà không được.」

「...Đành phải hỏi người nào đó đi ngang qua thôi.」

Mà vấn đề là liệu có gặp được ai hay không.

Mang trong mình một chút bất an, Kazuma cùng Honoka bắt đầu bước đi trên con đường ven ruộng lúa.

Thế nhưng──quả nhiên, dù có đi mãi đi mãi, họ cũng chẳng gặp được một bóng người nào.

「...Làm sao bây giờ?」

「A, nhưng, nhìn kìa. Có ai đó ở đằng kia. Kìa, ở trong ruộng lúa đằng đó.」

Nghe Honoka nói, cậu nheo mắt nhìn về phía cô chỉ. Ở một thửa ruộng xa xa, có vẻ như ai đó đang làm nông.

「Cậu đợi ở đây một lát nhé. Để mình đi hỏi đường.」

「Ể? Thôi, để mình đi cùng──」

「Không sao đâu. Odagiri-kun đã xách đồ giúp mình suốt rồi... nhân tiện, cậu cứ nghỉ ngơi ở đây một chút đi.」

Lắc đầu từ chối lời đề nghị của Kazuma, Honoka một mình chạy đi trên con đường bờ ruộng.

Vừa dõi theo bóng lưng đang dần xa, Kazuma vừa đặt chiếc ba lô đang đeo xuống đất. Nhân cơ hội này, cậu quyết định nghe theo lời Honoka, nghỉ ngơi một lát.

Cậu khẽ xoay bờ vai đang mỏi và nhìn quanh.

Khu vực này có vẻ vẫn còn là rìa làng, xung quanh hầu hết là ruộng lúa. Tuy nhiên, đâu đó vẫn có những tòa nhà trông giống nhà dân lác đác mọc lên. Tất cả đều là những công trình kiến trúc bằng gỗ kiểu cũ, như thể bị thời gian bỏ lại phía sau.

Nhìn xa hơn về phía trước, có thể thấy một khu vực tập trung nhiều nhà dân. Có lẽ, đó là trung tâm của ngôi làng. Nhà của Yuna, liệu cũng ở quanh đó chăng.

(Đúng là ở một vùng quê thế này, thì làm sao mà kiếm được eroge chứ... Mà chắc là ít nhất cũng có điện nhỉ...)

Cậu lơ đãng nghĩ về Yuna của những ngày đầu gặp gỡ, khi cô còn chưa biết chữ 『E』 trong eroge là gì.

Giờ này, cô ấy đang làm gì nhỉ. Có lẽ đang than thở muốn mau chóng trở về Tokyo để chơi eroge chăng.

──Ngay lúc đó.

「──Xin lỗi vị ở đằng kia.」

Bất ngờ bị gọi, Kazuma giật mình đến mức suýt nhảy dựng lên.

Từ lúc nào, một cô bé nhỏ nhắn trong bộ kimono đã đứng ngay bên cạnh Kazuma.

(Ể...?)

Bất giác, Kazuma nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô bé. Cậu có cảm giác cô bé này có nét gì đó giống Yuna.

「Ngài dừng chân ở một nơi như vậy, là có chuyện gì sao ạ? Có cần giúp gì không ạ?」

Với một giọng điệu già dặn không hợp với ngoại hình trẻ con, cô bé hỏi Kazuma.

Bị một nụ cười tươi rói chiếu tướng, Kazuma nhất thời không biết phải trả lời ra sao.

「À, ừm... Em là──」

「──Odagiri-kunn!」

Ngay khi cậu định bắt chuyện với cô bé, giọng của Honoka từ xa vọng lại. Nhìn ra, cậu thấy Honoka đang chạy về từ phía con đường bờ ruộng.

Kazuma chỉ liếc nhìn về phía đó một thoáng, rồi ngay lập tức quay lại nhìn cô bé trước mặt──nhưng lúc đó, bóng dáng cô bé đã biến mất không một dấu vết.

「A, ủa...?」

Cậu ngơ ngác nhìn quanh, nhưng không thấy bóng dáng nào tương tự.

Con người không thể đột ngột biến mất được, có lẽ cô bé đã vào một tòa nhà nào đó gần đây chăng...?

Hay là... vốn dĩ cô bé đó, không phải là con người──.

(...Thôi thôi. Đâu phải là eroge đâu mà.)

Chắc hẳn, cô bé đó là con của một gia đình nào đó quanh đây. Thấy người lạ đứng trên đường nên mới tò mò bắt chuyện, rồi ngay lập tức về nhà thôi. Chắc chắn là vậy. Làm gì có chuyện người ngoài hành tinh biến người ta thành tuyết đỏ hay những thứ tương tự tồn tại trong thực tế chứ.

Ngay khi cậu vừa kết luận xong, Honoka đã quay lại.

「Odagiri-kun. Xin lỗi đã để cậu phải chờ.」

「Không cần xin lỗi đâu, mình cũng không chờ lâu lắm. Mà, cậu biết nhà Trưởng CLB ở đâu chưa?」

「Rồi. Người ta nói dinh thự ở trên ngọn núi kia chính là nhà chị ấy. Nè, từ đây cũng có thể thấy đó.」

...Dinh thự?

Dù cảm thấy có chút gì đó không ổn, Kazuma vẫn nghe theo lời Honoka, ngước nhìn lên ngọn núi trước mặt.

Quả thực, ở lưng chừng ngọn núi có thể thấy mái của một tòa nhà nào đó, và dường như có một con đường dẫn từ ngôi làng dưới chân núi lên đó.

Thế nhưng... có phải cậu hoa mắt không nhỉ.

Nơi ngón tay Honoka chỉ vào là một 『dinh thự』 kiểu Nhật cổ kính, một thứ mà cậu chỉ từng thấy trong phim cổ trang hay eroge mà thôi.

◆◆◆

...Nói tóm lại, cảnh tượng mà cậu nhìn thấy từ chân núi lúc nãy, không hề là do hoa mắt.

Một con đường thoai thoải trong núi, nhưng cũng khá dài. Sừng sững ở cuối con đường ấy là một cánh cổng lớn uy nghiêm lợp ngói. Trên cánh cửa đôi có vẽ một hoa văn trông giống như gia huy, thật sự chẳng khác nào một tòa thành. Nếu không có chiếc chuông cửa và bảng tên gắn trên cột cổng, chắc chẳng ai nghĩ đây là nhà riêng cả.

「Th-thật sự là ở đây sao... hay nói đúng hơn, đây là nhà của Trưởng CLB sao...?」

「Mình nghĩ là vậy. Bảng tên cũng có ghi là 『Sasai』 mà.」

Như thể muốn nói "Nè, thấy không", ngón tay Honoka chỉ vào tấm bảng tên. Ở đó quả thật có hai chữ 『Sasai』 quen thuộc.

Dù vậy, Kazuma vẫn không thể tin được rằng dinh thự này là nhà của Yuna.

Bởi vì, những người sống ở một nơi như thế này chắc chắn là nhà giàu, và hơn nữa, phải là người thuộc một gia tộc có dòng dõi cao quý, kế thừa từ nhiều đời trước. Những người có thân phận cao quý như vậy sẽ không tự xưng là 『Boku』, cũng sẽ không đi quấy rối tình dục đàn em nam để mua vui.

Huống chi, việc chơi eroge ở trường, chắc chắn là chuyện không tưởng, dù trời có sập xuống đi nữa.

「Odagiri-kun. Trước mắt, sao chúng ta không thử hỏi người trong nhà này nhỉ. Dù không phải nhà chị ấy, mình nghĩ hỏi đường một chút cũng không sao đâu.」

Chỉ vào chiếc chuông cửa trên cột cổng, Honoka đề nghị.

Thế nhưng, với một dinh thự lộng lẫy đến thế này, việc nhấn chuông cũng cần một chút can đảm.

Liệu có ổn không đây, Kazuma đang hơi chùn bước thì.

「...Ể?」

Cánh cổng sừng sững như một bức tường đột nhiên mở ra.

Người bước ra từ bên trong là một người đàn ông trông rất đáng sợ──thẳng thắn mà nói là giống yakuza, thân hình cực kỳ vạm vỡ.

(Uầy...)

Áo vest đen, kính râm, lại còn đầu trọc nữa. Dù việc nghĩ rằng "nếu bất cẩn đến gần, có khi sẽ bị đâm một nhát bằng cây thương" là do chơi quá nhiều một tựa eroge nào đó, nhưng chắc chắn đây không phải là người có thể dễ dàng bắt chuyện.

Người đàn ông đứng sừng sững trước cổng, trừng mắt nhìn Kazuma và Honoka như thể đang uy hiếp... à không, vì đeo kính râm nên thực tế ra sao cũng không biết, nhưng cái không khí nó là như vậy.

「...M-Misaki-san! Xin lỗi, hình như mình nhầm đường rồi...! M-Mau quay lại làng thôi!」

Toát mồ hôi lạnh, Kazuma vô nghĩa hét lên để thể hiện rằng, 『Tụi em chỉ đi lạc thôi ạ! Sẽ biến ngay đây ạ!』. Cậu định dắt Honoka nhanh chóng rút lui khỏi nơi này, nhưng.

「Xin lỗi. Cho hỏi, đây có phải là nhà của Sasai Yuna-san không ạ?」

Khi cậu chợt nhận ra. Honoka từ lúc nào đã đứng trước cổng, và đang bắt chuyện một cách bình thường với người mà tuyệt đối không nên bắt chuyện.

「Misaki-saaaaaan!?」

「Ể?」

Honoka nghiêng đầu ngơ ngác nhìn lại. Kazuma vội vàng chen vào giữa cô và người đàn ông đeo kính râm, nhưng giờ làm vậy thì cũng đã muộn màng rồi.

「À-à không, không phải đâu ạ! Tụi em chỉ là người qua đường thôi...!」

「Ể? Odagiri-kun, cậu sao thế...?」

「Thôi mà! Không sao đâu nên Misaki-san cứ im lặng một chút đi──!」

「──Ồ. Các vị là người quen của tiểu thư ạ?」

「...Hể?」

Trong khi Kazuma còn đang ngơ ngác, người đàn ông nhanh chóng tháo kính râm và cúi đầu chào hai người. Bên cạnh Kazuma, người vẫn chưa theo kịp diễn biến, Honoka cũng cúi đầu chào lại một cách bình thường.

「...Xin lỗi vì đã đột ngột đến đây. Tụi em là học sinh năm nhất của Học viện Midorizaka, và là bạn cùng câu lạc bộ với Yuna-san. Hôm nay, nghe nói Yuna-san nghỉ học một thời gian nên tụi em đến thăm ạ.」

「Vậy sao ạ... Đã rõ. Vậy thì, tôi sẽ dẫn hai vị vào dinh thự. Mời đi lối này.」

Nói rồi, người đàn ông không còn đeo kính râm nữa đã mở cổng cho Kazuma và họ.

「May quá... quả nhiên, là ở đây thật nhỉ.」

「Ừ... ừm, có vẻ là vậy...」

Honoka mỉm cười nhẹ nhõm. Kazuma, vẫn chưa bắt kịp suy nghĩ, chỉ có thể gật đầu một cách mơ hồ.

...Thế nhưng, đây thật sự là nhà của Yuna sao?

Cái người 『Trưởng CLB』 lúc nào cũng hay đùa giỡn ấy, lại sống trong một dinh thự thế này sao?

Mang trong mình vô số câu hỏi, Kazuma cùng Honoka bước qua cổng của 『gia tộc Sasai』.

Bên trong dinh thự cũng không hề phản bội ấn tượng bên ngoài──hay nói đúng hơn, nó ở một đẳng cấp vượt xa cả 『dinh thự』.

Một dinh thự võ gia đầy truyền thống và phong cách, khiến người ta lầm tưởng là di sản thế giới nào đó. Xung quanh là một khu vườn thuần Nhật, khiến người ta trong giây lát quên mất rằng mình đang ở thời hiện đại.

Kazuma và họ được dẫn đến một căn nhà riêng nhỏ nhắn nằm trong một góc của khu vườn.

Tuy nhiên, "nhỏ nhắn" chỉ là so với quy mô của khu vườn, còn diện tích bên trong cũng rộng bằng một phòng học nhỏ. Từ những cánh cửa fusuma mở toang có thể nhìn bao quát khung cảnh khu vườn, cứ như thể họ đã lạc vào thế giới của một bộ phim cổ trang hay một tựa game eroge kỳ ảo nào đó.

「Tuyệt vời thật... Mình không hề biết nhà của Trưởng CLB lại là một dinh thự có lịch sử lâu đời đến vậy.」

「Ừ, ừm...」

Vừa gật đầu đáp lại Honoka, Kazuma vẫn còn bán tín bán nghi. Cậu thậm chí còn nghĩ đến hơn nửa khả năng rằng sẽ có một cái kết là "thực ra là một người khác trùng tên trùng họ...".

Ít nhất, so với việc tưởng tượng ra cảnh Yuna đang tao nhã uống trà trong một căn phòng kiểu Nhật thế này, thì khả năng kia còn có vẻ thực tế hơn nhiều.

...Hay nói đúng hơn, liệu chúng ta có được phép ở đây không? Một câu hỏi như vậy thậm chí còn bắt đầu lướt qua tâm trí cậu.

「──Xin thất lễ. Xin lỗi đã để hai vị phải chờ lâu. Chào mừng đến với nhà Sasai.」

Soạt. Cánh cửa fusuma trượt mở một cách nhẹ nhàng.

Người xuất hiện là một phụ nữ nhỏ nhắn trong trang phục kimono.

Chiều cao của bà chỉ xấp xỉ một học sinh tiểu học. Nét mặt tuy khả ái nhưng cũng có vẻ trẻ con tương xứng với vóc dáng.

Dù vậy, biểu cảm trên khuôn mặt bà lại toát lên vẻ điềm tĩnh và khí chất đặc trưng của người từng trải, cho thấy bà lớn tuổi hơn vẻ ngoài rất nhiều.

Và, khuôn mặt đó có nét gì đó giống với Yuna.

Hay đúng hơn... đó chính là cô bé mà Kazuma đã gặp trước khi đến đây.

「A...!」

Kazuma bất giác kêu lên, và người con gái đó──à không, người phụ nữ đó cũng nhìn về phía cậu. Rồi bà nở nụ cười,「Ôi chà」.

「Cậu là... Chà, lúc nãy đã không chào hỏi đàng hoàng, thật thất lễ quá. Do tôi bị gọi đi gấp... mong cậu bỏ qua cho sự vô lễ này.」

「A, k-không...! K-không dám đâu ạ!」

Bị cúi đầu một cách lịch sự đến kinh ngạc, Kazuma bất giác nói lắp.

Nhìn Kazuma như vậy, người phụ nữ trong bộ kimono nheo mắt cười một cách thích thú.

「Chà. Đừng căng thẳng như vậy. Cứ thoải mái đi.」

Với cử chỉ tao nhã đưa tay áo kimono lên che miệng, người phụ nữ bật cười khúc khích. Khi cười lên như vậy, khuôn mặt bà lại càng giống Yuna.

「...Xin lỗi. Lần đầu gặp mặt. Em tên là Misaki Honoka, học sinh năm nhất của Học viện Midorizaka. Em là đàn em trong câu lạc bộ của Yuna-san... lúc nào cũng được chị ấy giúp đỡ ạ.」

「Ôi, thật là lễ phép. Tôi xin lỗi vì đã giới thiệu muộn. Tôi là mẹ của Yuna, tên là Sasai Yuki. Rất mong được làm quen.」

Với Honoka đang cúi đầu, mẹ của Yuna──Yuki, lại một lần nữa cúi đầu chào một cách lịch sự.

Lúc đó, ánh mắt của Yuki lại một lần nữa hướng về Kazuma. Một ánh nhìn tinh nghịch, ẩn chứa một nụ cười.

「Vậy, vị này là người yêu của Misaki-san? Hay là ứng cử viên chồng tương lai của Yuna-san?」

Khuôn mặt Honoka đỏ bừng, còn Kazuma suýt nữa thì sặc.

「K-khô, không phải...! Tôi và Trưởng, à không, và Yuna-san không phải quan hệ như vậy đâu ạ...!」

「Ôi, tiếc thật. Tôi đã nghĩ cuối cùng cũng có thể thấy mặt cháu mình rồi chứ.」

Nhìn Honoka đỏ mặt và thái độ liếc nhìn sang bên cạnh một cách kỳ lạ của Kazuma, Yuki dường như đã hiểu ra phần lớn sự việc. Bà cười khúc khích một cách vui vẻ, nhưng vẫn giữ được vẻ thanh lịch.

「Xin lỗi nhé. Thật ra tôi rất muốn tiếp đãi hai vị một cách chu đáo hơn, nhưng không may là bây giờ tôi không có thời gian... Tôi sẽ cho người mang trà và bánh kẹo ra ngay, hai vị cứ tự nhiên nghỉ ngơi nhé.」

「A, không, tụi em...!」

「Vâng, tôi đã nghe rồi. Hai vị đến để gặp Yuna-san, phải không? Nhưng...」

Yuki, người đang mỉm cười hiền hậu, đột nhiên có vẻ khó nói, nét mặt thoáng buồn.

「Thật xin lỗi, nhưng con bé hiện đang có việc của gia đình nên đã ra ngoài một lát rồi. Ngay khi trở về tôi sẽ cho nó đến đây ngay, hai vị có thể chờ một lát được không? Căn phòng này, hai vị cứ tự nhiên sử dụng. ...Nếu cần, tôi cũng có thể cho người chuẩn bị nệm futon.」

「Ể!?」

Kazuma bất giác nhìn Honoka. Có lẽ Honoka cũng đang nghĩ giống Kazuma, khuôn mặt cô đỏ bừng hơn lúc nãy.

「K-không! Nệm futon thì không cần đâu ạ!!」

「Đâu cần phải khách sáo thế. Đừng lo, tôi sẽ không nói cho con bé biết đâu?」

「K-không phải vấn đề đó...! Tóm lại là không cần đâu ạ!」

Khi Kazuma lịch sự từ chối, Yuki lại nở nụ cười khúc khích với khuôn mặt y hệt Yuna, 「Ôi, tiếc thật」.

...Có lẽ, trong dòng máu của phụ nữ nhà Sasai, có gen thích quấy rối tình dục chăng.

◆◆◆

Sau khi Yuki rời đi và được một lúc yên tĩnh, Kazuma quyết định đi vệ sinh.

Cậu hỏi đường người giúp việc mang trà và bánh kẹo đến, rồi rời khỏi căn nhà riêng. Liếc nhìn lại vào trong phòng, cậu thấy Honoka đang thưởng thức bánh kẹo được dọn ra với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Giữ nguyên nụ cười trên môi, cậu đi dọc theo con đường lát đá.

(...Nhưng, may quá. Trưởng CLB, xem ra vẫn ổn cả)

Theo lời Yuki, tuy Yuna đã ra ngoài nhưng cũng không phải là tình trạng không thể gặp được Kazuma và mọi người. Chỉ cần biết cô ấy vẫn khỏe mạnh, thì công sức đến đây cũng đã được đền đáp.

Có lẽ, nụ cười của Honoka lúc nãy cũng là vì an tâm khi biết Yuna vẫn bình an.

May quá──cậu lại nghĩ một lần nữa.

Và ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kazuma đột nhiên dừng bước.

Có vẻ như, cậu đã quá tập trung vào suy nghĩ của mình mà không hề hay biết. Cậu đang ở đâu, đã đi qua những đâu để đến đây, lúc nào không hay, cậu đã hoàn toàn không còn biết nữa.

Nói thẳng ra là, Kazuma đã đi lạc.

(............G-Gì vậy...?)

Ngay lập tức, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.

Dù nói là vườn, nhưng dù sao đây cũng là một "dinh thự". Quãng đường đi đến căn nhà riêng cũng khá xa, nên chắc chắn khu vườn này rất rộng.

(...B-bình tĩnh nào. Dù rộng nhưng cũng chỉ là 'nhà' thôi, chắc không đến nỗi bị lạc trong vườn đâu... Cứ đi theo đường, dù không quay lại được nhà riêng, thì cũng sẽ đến được nơi có người thôi...)

Tự nhủ với bản thân 『Hãy KOOL lên nào』, Kazuma bắt đầu đi dọc theo con đường lát đá.

Nếu đây là trong núi hay trong rừng, hành động đó chắc chắn sẽ là một điềm báo bị lạc.

(A! May quá...! Thấy có tòa nhà nào đó rồi!)

May mắn bẻ gãy điềm báo tử, Kazuma đã đến được một nơi có vẻ có người.

Nhìn qua, đó có vẻ là nhà chính. Một dinh thự lộng lẫy không kém gì sự rộng lớn của khu vườn, nhưng trái với kích thước của nó, lại không cảm nhận được nhiều hơi người. Tất cả các cửa fusuma và cửa sổ trong tầm mắt đều đóng kín, không một tiếng động nào vang lên.

「X-xin lỗi ạ... Có, có ai ở đây không ạ...?」

Cậu rụt rè gọi từ hiên nhà.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một chú hề khổng lồ xuất hiện trước mặt──dĩ nhiên là không có chuyện đó, nhưng thay vào đó, cũng chẳng có dấu hiệu nào cho thấy có người trong nhà sẽ ra.

Có lẽ, đây là một tòa nhà cũ không còn được sử dụng. Với một dinh thự rộng lớn thế này, cũng không có gì lạ nếu có một nơi như vậy.

Làm sao bây giờ... Kazuma đang bắt đầu thấy bế tắc, thì,

(...Hửm?)

Ngay lúc đó, từ đâu đó, có một tiếng động vang lên.

(A, có ai đó chăng?)

Theo tiếng động, Kazuma đi vòng quanh dinh thự dọc theo hiên nhà.

Và rồi, cậu dừng bước.

Ở phía trước, sau khi rẽ qua góc nhà. Cửa fusuma của căn phòng ngay đối diện với Kazuma đang mở.

Và bên trong phòng, là một 『bóng người』 nhỏ nhắn đang đứng quay lưng về phía cậu.

「A──」

Nghe thấy tiếng kêu bất giác của cậu, 『bóng người』 quay lại nhìn về phía Kazuma.

Nhưng, họ đã không nhìn vào mắt nhau. Ánh mắt của Kazuma không phải là vào khuôn mặt của người đó, mà hoàn toàn bị dán chặt vào bộ quần áo mà người đó đang mặc.

...Đó là trang phục của một vu nữ.

Mà đó cũng không phải là loại trang phục vu nữ thông thường với áo hitoe và quần hakama đỏ thẫm mà người ta thường liên tưởng đến khi nghe từ 『vu nữ』, mà là một thiết kế hai chiều──hay đúng hơn, là loại mà bạn thường thấy trong các tựa game eroge kỳ ảo, với độ hở hang khá cao. Tuy nhiên, nó lại không hề có vẻ rẻ tiền như đồ cosplay, mà ngược lại, trông rất thật.

──Hơn nữa, có vẻ như 『bóng người』 đó đang trong lúc thay đồ. Từ bộ kimono tuột nửa vời, có thể thấy được phần ngực nhỏ được quấn trong tấm vải sarashi.

Một cảnh tượng vô cùng phi thực tế, cứ như thể đã lạc vào trong một tựa game eroge.

Có lẽ vì vậy,

「...Ể...? Giỡn hả, K-Kazuma, kun...!?」

Khi 『vu nữ』 trước mặt thốt lên những lời đó, Kazuma đã không nhận ra ngay giọng nói đó là của〝ai〟.

「Ể...? Tr-Trưởng CLB...?」

Nhưng, một khi đã nhận ra, thì không thể nào nhầm được nữa.

Người đang ngơ ngác với bộ trang phục vu nữ tuột nửa vời trên vai, dù nhìn từ đâu cũng chính là đàn chị trong câu lạc bộ của Kazuma, Sasai Yuna.

「C-c-cái... tại, tại sao cậu lại ở đây──ấy, uầy...!?」

Có lẽ do sự xuất hiện của Kazuma khiến cô bối rối, Yuna định lùi lại thì vấp phải đống quần áo vứt bừa trên sàn và ngã nhào. Những thứ không nên thấy lần lượt lộ ra từ dưới lớp vải bay phấp phới, Kazuma vội vàng quay đi chỗ khác.

(Ể, th-thật sự là Trưởng CLB sao...!? Nhưng, tại sao lại mặc đồ như vậy...!?)

Đúng là cậu đến ngôi làng này là để gặp Yuna, nhưng cậu hoàn toàn không ngờ sẽ tái ngộ trong hoàn cảnh này. Có rất nhiều điều muốn nói và muốn hỏi, nhưng đầu óc cậu rối bời, không thể suy nghĩ một cách rành mạch.

「──Yuna-san? Thật là hớ hênh quá đấy, sao lại gây ra tiếng động lớn như vậy. Con đã thay đồ xong chưa?」

「Uầy...!? D-dạ! Con sẽ đến ngay, thưa mẹ!!」

Lúc đó, giọng của Yuki vang lên từ sâu trong dinh thự.

Yuna vội vàng đứng dậy, hốt hoảng đáp lại. Nhưng giọng điệu của cô lại khác xa với những gì Kazuma thường nghe, khiến đầu óc cậu càng thêm rối loạn.

「À, ừm, Trưởng CLB...」

「Im lặng! Tôi biết cậu muốn nói gì, nhưng để sau tôi sẽ giải thích! Cậu đợi ở đó một chút đi!」

「A!? Ch-chờ đã!」

Cậu vội vàng gọi Yuna đang định đóng cửa fusuma lại.

Có vẻ như có chuyện gì đó, nhưng không thể để cô ấy đi như vậy được. Cuối cùng cũng gặp được rồi, ít nhất, cũng phải xác nhận điều này đã──.

「Gì!? Boku đang vội──!」

「Xin lỗi! ...Nhà vệ sinh ở đâu ạ?」

◆◆◆

「...Lâu rồi không gặp, Trưởng CLB. Lần này, xin lỗi vì đã đột ngột đến đây.」

「Ahahaha, không cần phải chào hỏi cứng nhắc thế đâu. Cứ tự nhiên như lúc ở phòng câu lạc bộ là được rồi, giữa Boku và Misaki-chan mà.」

Với Honoka đang lịch sự cúi đầu, Yuna nói vậy và vẫy vẫy tay.

Sau khi đi vệ sinh xong, Kazuma đã quay lại căn nhà riêng lúc nãy. Và, đối diện qua bàn, Yuna đã thay đồ xong đang ngồi đó.

Từ bộ trang phục vu nữ hở hang, Yuna giờ đây đã khoác lên mình bộ kimono tao nhã. Điều đáng ngạc nhiên là, nó lại hợp với cô một cách kỳ lạ. Không phải là người đẹp vì lụa... hay gì đó tương tự, mà là cô ấy mặc nó rất vừa vặn, hay đúng hơn là có cảm giác như đã quen mặc rồi.

Tuy nhiên, dáng vẻ chống cằm một cách uể oải, ngồi khoanh chân lại không khác gì cô ấy thường ngày ở phòng câu lạc bộ. Điều đó vừa khiến cậu an tâm, vừa khiến cậu thêm bối rối.

「...À, ừm. Trưởng CLB.」

「...Có chuyện gì sao Kazuma-kun. Trông mặt cậu như có điều muốn hỏi Boku vậy.」

Yuna nghiêng đầu tỏ vẻ「Hửm?」, trông không khác gì lúc nói chuyện với Honoka.

Nhưng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Kazuma lại có vẻ phẳng lặng một cách kỳ lạ, và cậu cảm thấy có một chút áp lực. Một nỗi sợ hãi mơ hồ chạy dọc sống lưng, rằng nếu nói điều gì đó bất cẩn, cuộc đời cậu sẽ kết thúc ngay lập tức.

「Tôi chỉ hỏi cho chắc thôi nhưng... cái lúc nãy không phải là cosplay hay gì đó đâu nhỉ...」

「...Không phải đâu. Mà, ừm... chuyện này có hơi lỗi thời, nhưng nó là một thứ gọi là〝tập tục〟. Boku nghỉ học cũng là vì lý do đó đấy.」

Gãi má một cách khó xử, Yuna giải thích cho Kazuma và họ về cái gọi là〝tập tục〟đó.

Nghe nói, gia tộc Sasai là những người khai lập ra ngôi làng Minakami này, và từ xa xưa đã cai trị ngôi làng với tư cách là những lãnh chúa của vùng này. Cho đến nay, phần lớn đất đai ở khu vực này vẫn thuộc sở hữu của nhà Sasai, và việc kinh doanh bất động sản là công việc chính của gia tộc Sasai.

Ngoài ra, những tàn dư từ thời nhà Sasai còn là lãnh chúa vẫn còn lại ở nhiều nơi trong làng, và ví dụ điển hình nhất là〝Lễ hội Thủy Thần〟được tổ chức vào thời điểm này hàng năm.

Tại lễ hội này, hàng năm, người đứng đầu hiện tại của nhà Sasai có một〝tập tục〟là sẽ tham gia với tư cách là một vu nữ. Vì vậy, trong gia tộc Sasai, việc phụ nữ ngồi vào vị trí gia chủ đã là một phong tục từ xa xưa.

Gia chủ hiện tại của nhà Sasai là mẹ của Yuna, Sasai Yuki. Tuy nhiên, bà trông vậy chứ sức khỏe lại yếu, và gần đây đã bị ốm, phải nằm liệt giường vài ngày.

〝Lễ hội Thủy Thần〟và một loạt các nghi lễ liên quan đến nó rất quan trọng đối với người dân trong làng, và không được phép thất bại.

Vì vậy, để đề phòng, một người kế vị đã được chọn, và Yuna đã được chọn.

「Trở thành vu nữ cũng đồng nghĩa với việc trở thành gia chủ. Có rất nhiều thứ phải học, và còn phải đi chào hỏi khắp nơi nữa. Lễ hội là ngày mai rồi, nên Boku không thể nào đi học được, vì vậy đã nghỉ suốt thời gian qua.」

「T-thì ra là vậy... Chà, nói thế này có hơi kỳ nhưng... cứ như trong eroge nhỉ.」

「Boku cũng nghĩ vậy.」

Ha, một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra từ miệng Yuna.

「Nhưng, nếu vậy thì, chị cứ nói một tiếng là được mà. Vì không có liên lạc gì từ Trưởng CLB, nên khi nghe tin chị nghỉ học, tụi em đã rất bất ngờ đấy.」

「Làm sao mà nói được chứ, ở thời buổi này mà lại nói một câu như trong eroge là〝vì có tập tục của làng nên em xin nghỉ học〟. ...Mà, việc không liên lạc đúng là lỗi của Boku. Ở đây không có sóng điện thoại, và Boku cũng bận rộn nhiều việc. Không có thời gian.」

「Chà, nếu là vậy thì cũng đành chịu...」

「...Nhưng, may quá. Chỉ cần lễ hội kết thúc, là chúng ta lại có thể sinh hoạt câu lạc bộ như bình thường rồi nhỉ.」

Honoka mỉm cười nhẹ nhõm.

Về chuyện đó, Kazuma cũng có cùng cảm xúc. Khi nghe tin Yuna không đến trường, cậu đã lo lắng không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng thật may là không có chuyện gì nghiêm trọng.

...Tuy nhiên, cậu cũng không hề nghĩ rằng lý do lại là một chuyện giống như trong eroge thế này.

「Không... mà, ừm, này. Hai đứa, xin lỗi nhé? Có vẻ như đã làm hai đứa lo lắng rồi.」

Nhìn Kazuma và họ thở phào nhẹ nhõm, Yuna lí nhí nói. Với cái cách nói lấp lửng và khó nghe này, có lẽ cô ấy đang xấu hổ chăng.

「Không cần xin lỗi đâu ạ. Tụi em cũng có phần hơi làm quá... May là không có chuyện gì.」

「...Ừm.」

Khi Kazuma nói vậy, Yuna gật nhẹ đầu như để che giấu điều gì đó.

「Nhưng, em đã rất bất ngờ đấy. Không ngờ nhà của Trưởng CLB lại là một dinh thự như thế này... Thêm nữa, cách nói chuyện lúc nãy cũng──」

「Ồ-ồn ào quá! Boku cũng không muốn làm vậy đâu! Nhà cổ thì có nhiều chuyện lắm!」

「...? À, hai người... 『lúc nãy』, là sao ạ?」

「Misaki-chan không cần bận tâm đâu! Rồi, chuyện này kết thúc ở đây!」

Yuna đập bàn rầm rầm, cố tình cắt ngang câu chuyện.

Có vẻ như, việc bị nhìn thấy trong bộ dạng lúc nãy đã khiến cô ấy vô cùng khó chịu. Cô ấy đang lườm cậu với ánh mắt kiểu như "đấm một phát cho mất trí nhớ luôn không nhỉ..." (đáng sợ).

「H-Ơ-N-N-Ữ-A-L-À! ...Hai đứa, dù sao hôm nay cũng sẽ ở lại đây một đêm, phải không? Vậy thì, nhân tiện, xem lễ hội ngày mai luôn đi.」

「Ể...? Không, tụi em sẽ về ngay đây ạ...」

Kazuma đương nhiên trả lời như vậy, nhưng,

「──Ể? Tối nay, chúng ta không ở lại sao...?」

「Tôi mới nghe lần đầu đấy!?」

Bị Honoka nói với vẻ mặt ngạc nhiên, Kazuma giật mình đứng bật dậy.

──Hỏi kỹ ra mới biết. Tối hôm mà Honoka đến nhà Kazuma để đưa tờ hướng dẫn, Kazuha đã nhiệt tình rủ Honoka, 「Đó là một nơi rất tuyệt vời, em và Kazuma nên ở lại qua đêm đi」. Chị ấy còn nói sẽ đặt phòng trọ giúp, thậm chí còn bao cả tiền trọ.

Lúc đầu Honoka còn từ chối, nhưng vì Kazuha quá nhiệt tình, nên cô thấy từ chối cũng ngại, cuối cùng đành nhận lòng tốt của chị ấy.

「Kazuha-san đã nói là,『Chị sẽ nói lại với Kazu-chan』...」

「Em không có nói! Tôi không nghe thấy gì hết!!」

「V-vậy sao...? N-nhưng, cứ yên tâm! Để đề phòng có chuyện gì, Kazuha-san đã nhờ mình mang theo đồ thay và đồ dùng cá nhân của Odagiri-kun rồi!」

「Không phải vấn đề đó!」

Bí ẩn về hành lý quá khổ đã được hé lộ ở một nơi như thế này... Thật lòng mà nói, cậu không muốn biết.

Không thể nào, vừa nghĩ, cậu vừa gọi điện đến nhà trọ, và quả thực đã có một phòng được đặt cho hai người.「Không thể nào!?」, lần này cậu hét lên thành tiếng.

(Chờ đã! Một đêm ư! Hai người ư! Một đêm ư!!)

Trong lúc hoảng loạn, Kazuma tiếp tục gọi cho Kazuha. Cậu muốn hỏi cho ra lẽ xem chị ấy định làm gì.

『──Alôôô? Kazu-chaaan? Sao thếêê?』

「Chị! Chuyện này là sao!? Nhà trọ thì đã được đặt, Misaki-san thì mang cả đồ thay của em theo!! Em không nghe thấy gì hết đấy!?」

『............Ểểể? Chị chưa nói ààà...?』

「Chưa・hề・nói!!」

Chưa hề nói. Không một lời nào. Nếu biết trước khi đi, cậu đã tìm mọi cách để ngăn cản rồi.

Bởi vì, một chuyến du lịch qua đêm không phải là một sự kiện mà Kazuma và họ bây giờ có thể thử thách được. Dù có nghĩ thế nào đi nữa, độ khó cũng quá cao. Kèm theo đó là cả rào cản về mặt tinh thần.

Dù sao thì, chút ý thức đó, Kazuha cũng phải có chứ──.

『Xin lỗi nhéêê, chị quên nói mất ~. Nhưng mààà, không sao đâââu~. Nhà trọ đó đóôô, là một nơi rất tuyệt vời đóôô~』

「Không phải vấn đề đó đâu!? Cùng, cùng ở lại với Misaki-san... Chị cũng phản đối mà──」

『A, đúng rồi~. Để đề phòng có chuyện gì, chị đã đưa cho Honoka-chan 『cái đó』 rồi đó~. Khi cần thì~, cứ thoải mái dùng nhé~』

「A,〝cái đó〟...!?」

〝Cái đó〟, chẳng lẽ là 『cái đó』 sao. Cái thứ mà vì lý do sản xuất nên không có nhiều đất diễn trong eroge, cái thứ mà kế hoạch hóa gia đình tươi sáng ấy.

「.................. T-thôi đi...! Sẽ không có chuyện phải dùng đến thứ đó đâu!! Em, sẽ có một mối quan hệ lành mạnh hơn với Misaki-san──!」

『──Ch-chờ một chút ạ! Kazuha-san, chuyện vừa rồi có thật không ạ!?』

『Ể~? Ôi chààà, Ruri-chaaan...? C-chẳng lẽ~, em vừa nghe thấy hết rồi ààà...?』

Đột nhiên, đầu dây bên kia trở nên ồn ào.

Vừa nghĩ vậy, thì một giọng nói tức giận a inh ỏi vang lên từ điện thoại.

『Kazuma!! Chuyện này là sao!? Lúc đó cậu đâu có nói là sẽ ở lại đó đâu!!』

「Ể, R-Ruri...? Sao cậu lại ở nhà tớ──」

『Ể!? Ch-chuyện đó...! K-kệ đi chứ...!!』

『Nè nè~, Ruri-chan đó~. Em ấy đến chỗ chị để nhờ〝chỉ cho một tựa eroge nào đó mà con gái cũng chơi được〟đấy~』

『Fweee! Đ-đã bảo là đừng nói ra mààà!!』

Bên kia lại ồn ào một lúc nữa, rồi điện thoại bị ngắt.

Kazuma cũng không có ý định gọi lại, chỉ đứng chết trân với chiếc điện thoại trong tay.

...Ở lại?

Cùng với Honoka?

(M-mình không nghe thấy gì hết...)

Cậu rụt rè nhìn Honoka. Honoka ngượng ngùng, khuôn mặt hơi ửng đỏ.

Nhưng, đôi mắt rụt rè ngước lên nhìn cậu lại không hề có vẻ gì là không muốn ở lại qua đêm với Kazuma. Ngược lại, có vẻ như cô ấy còn đang vui mừng nữa.

Trước mặt Kazuma và họ đang im lặng nhìn nhau, Yuna ho khan một tiếng「Khụ!」.

「Có vẻ như có nhiều hiểu lầm nhỉ... nhưng dù sao thì, giờ về cũng không kịp đâu? Xe buýt chỉ có một chuyến mỗi ngày thôi.」

「Vậy sao ạ!?」

「Đúng vậy. Hay đúng hơn là, chuyện đó không phải nên tìm hiểu trước khi đến sao, bình thường thì?」

「K-không... Em không ngờ lại không có chuyến xe buýt về...」

Cậu đã chủ quan nghĩ rằng cứ đến đây rồi tìm hiểu sau cũng được. Cậu đã đánh giá thấp sự bất tiện của giao thông ở vùng quê.

「Thôi, đành chịu ở lại đi. Lễ hội ngày mai tuy quy mô không lớn nhưng cũng khá vui đấy. Có nhiều gian hàng đồ ăn nữa.」

Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể Honoka khẽ run lên. Nhìn thấy cô như vậy, Kazuma cuối cùng cũng lấy lại được chút bình tĩnh để có thể cười gượng.

(Mà... chắc là không sao đâu. Dù sao cũng không phải ở chung một phòng...)

「Xem ra, quyết định rồi nhỉ?」

「A... Nhưng, Trưởng CLB. Xem lễ hội có nghĩa là ngày mai cũng sẽ ở lại đến tối đúng không ạ? Em không biết phòng đã được đặt cho hai đêm chưa nữa...」

「Không sao không sao. Dù sao thì phòng cũng gần như không bao giờ kín, thêm một đêm cũng không phải là vấn đề lớn đâu. Tiền trọ cứ ghi nợ cho Boku cũng được. Lãi suất mười ngày một lần được chứ?」

「...Thôi em về đây ạ. Ngay bây giờ. Đi bộ về cũng được.」

「Chờ chờ chờ đã! Đùa thôi mà! Khi nào trả được thì trả!」

Yuna vội vàng nói thêm vào một cách hoảng hốt.

Không hiểu sao, Kazuma cảm thấy có gì đó là lạ trong cái vẻ luống cuống ấy. Dẫu gì thì, đến Kazuma cũng biết câu nói vừa rồi chỉ là đùa thôi──dù vẫn có đến một phần mười là thật lòng lo lắng──còn việc cậu nói 「Về đây」 cũng chỉ là một lời bông đùa đáp lại câu đùa của Yuna. Hoàn toàn không phải nói thật. Chuyện đơn giản thế này, đáng lẽ Yuna-senpai phải hiểu chứ.

Cậu thử nghiêng đầu suy nghĩ, nhưng cũng không thể truy hỏi thêm được nữa.

Bởi vì.

「……Xin lỗi đã làm phiền câu chuyện của mọi người nhé. Yuna-san, và cả hai vị bằng hữu nữa. Cho tôi xin ít phút được không? Tôi có chuyện muốn nói.」

Đột nhiên, một giọng nói vang lên từ phía bên kia cánh cửa trượt, cả đám Kazuma (bao gồm cả Yuna) đồng loạt giật nảy mình.

Trong số đó, người phản ứng nhanh nhất là Yuna. Chị nhanh chóng xếp lại đôi chân đang thả lỏng, dùng một cử chỉ lễ phép đặt hai tay lên tấm chiếu tatami.

Dù có hơi vội vàng, nhưng đó là một phong thái đường hoàng, thực sự đáng ngưỡng mộ. Dễ dàng tưởng tượng ra rằng chị đã được rèn giũa những lễ nghi kiểu này từ nhỏ.

Kazuma giờ mới thực sự cảm nhận được rằng, Yuna không thể nhầm vào đâu được, chính là một 『tiểu thư nhà danh giá』.

「Vâng, vâng ạ! Thưa mẹ! Mời mẹ vào ạ!」

Ngay khi Yuna cúi đầu, cánh cửa trượt mở ra.

Yukihime bước vào, vẫn như lúc trước, mỉm cười hiền hòa nhìn bọn Kazuma──nhưng, ngay khoảnh khắc tiếp theo, ánh mắt bà trở nên lạnh lùng.

「……Yuna-san. Bộ kimono của con, có vẻ hơi xộc xệch thì phải.」

Giật thót, cơ thể Yuna cứng đờ lại một cách rõ rệt.

「Y phục xộc xệch là tâm hồn rối loạn. Mẹ đã nói biết bao lần rằng phải luôn chú ý đến dáng vẻ của mình rồi, đúng không. Mẹ hiểu con vui khi có bạn bè đến chơi, nhưng vì thế mà lơ là lễ nghi thì thật không được.」

「Vâng, vâng ạ! C-con xin lỗi ạ! Lần sau con sẽ chú ý hơn……!」

Phắt một tiếng, Yuna cúi đầu thật sâu, với một khí thế như thể đang dập đầu lạy.

Giọng Yukihime khi trách mắng Yuna tuy nhỏ nhẹ, nhưng chính vì thế mà lại ẩn chứa một áp lực khó tả. Ngay cả Kazuma, chỉ đứng bên cạnh lắng nghe, cũng bất giác rùng mình. Xem ra, bà là một người cực kỳ nghiêm khắc trong chuyện lễ nghi phép tắc.

「À, thưa mẹ… Chuyện mẹ muốn nói là…」

「À, phải rồi nhỉ. Thật ra… người đáng lẽ sẽ làm người phụ tá cho con trong lễ hội ngày mai, vừa mới đến nhà chúng ta. Nghe nói là cô ấy bị trật chân, nên không thể tham gia lễ hội được nữa. Vì vậy… thật sự rất xin lỗi, nhưng không biết tôi có thể nhờ cô bé Honoka đây đóng vai thay được không?」

「Ể……?」

「Cháu ạ?」, Honoka chớp mắt hỏi lại.

「Người phụ tá cho vu nữ được quy định là một cô gái trẻ tuổi, nhưng ngôi làng này như mọi người thấy đấy, chỉ là một vùng quê hẻo lánh, người trẻ cũng không nhiều… Ngoài cháu ra, không còn ai phù hợp với điều kiện nữa. Không biết có thể nhờ cháu được không?」

「Nhưng… cháu là người ngoài tham gia có ổn không ạ? Cháu nghe nói lễ hội này là một sự kiện rất quan trọng đối với làng mình mà…」

「Đúng là một trường hợp ngoại lệ, nhưng vì không có ai khác thích hợp hơn nên cũng đành chịu thôi. Việc thiếu đi một vai trò cần thiết còn là điều không nên xảy ra hơn nhiều… À không, tôi đang đi nhờ vả mà lại nói năng thế này thì thật thất lễ. Xin hãy bỏ qua cho.」

「Dạ không ạ…」

Với vẻ bối rối, Honoka hết nhìn Kazuma lại nhìn Yuna.

Có lẽ nhận ra Honoka đang phân vân, Yukihime đề nghị với một vẻ mặt tươi tắn hơn lúc nãy.

「……Thế này thì sao? Người phụ tá sẽ được chuẩn bị một bộ trang phục giống hệt vu nữ. Ta sẽ cho người mang đến đây ngay bây giờ, cháu có thể xem xong rồi quyết định.」

「Trang phục… ạ?」

Vụt một cái, Honoka nhìn Yukihime. So với vẻ bối rối lúc nãy, phản ứng này tích cực hơn hẳn.

(『Trang phục』… nghĩa là Misaki-san cũng sẽ mặc bộ đồ mà Hội trưởng mặc lúc nãy sao?)

Cậu nhớ lại dáng vẻ của Yuna lúc trước, trông như thể bước ra từ một eroge vậy. Nếu Honoka mặc bộ đó, chắc chắn sẽ hợp hơn bất kỳ ai trên cõi đời này.

Có lẽ suy nghĩ đó đã lộ hết ra mặt. Honoka liếc mắt nhìn về phía này.

「O-Odagiri-kun thì… cậu nghĩ sao? Nếu tớ… mặc trang phục vu nữ…」

「Ể!? À, ờ, tớ nghĩ Misaki-san mặc chắc chắn sẽ rất hợp…」

「……Vậy à.」

Khẽ gật đầu, Honoka quay lại phía Yukihime.

「Nếu vậy thì, cháu xin phép được giúp đỡ ạ. Rất mong được chỉ giáo.」

「Thật sao? Cảm ơn cháu nhiều. Thay mặt cho dân làng, tôi xin gửi lời cảm ơn đến cháu.」

「Dạ không ạ… Cháu không biết có thể giúp được đến đâu, nhưng cháu sẽ cố gắng hết sức mình.」

「Cháu không cần phải căng thẳng thế đâu. Đây không phải là một vai trò quá khó khăn. …Vậy thì, tuy hơi gấp nhưng phiền cháu thử trang phục ngay bây-giờ nhé. Ta sẽ cho người chuẩn bị ngay. Yuna-san, con cũng đi theo mẹ.」

「Vâng, vâng ạ! …Xin lỗi hai cậu nhé. Lát nữa gặp lại.」

Nói nhỏ một câu, Yuna đuổi theo sau Yukihime rời khỏi gian nhà phụ.

「……Này, Misaki-san. Cậu nhận lời thật sự không sao chứ?」

「Ừm… Nhưng sao cậu lại hỏi vậy?」

「À thì… tớ cứ nghĩ là mấy chuyện thế này, Misaki-san sẽ không tự mình muốn làm đâu.」

Nếu là Ruri thì có lẽ sẽ vui vẻ nhận lời ngay, nhưng những hoạt động trước đám đông như vậy, cậu cảm thấy không hợp với Honoka cho lắm.

Nghe vậy,

「Đúng là nếu đi một mình, chắc tớ đã từ chối rồi… nhưng bây giờ, có Odagiri-kun ở đây.」

「Ể?」

「Bởi vì… 『vu nữ』 nghe rất giống… 『eroge』. Tớ nghĩ, chắc chắn Odagiri-kun sẽ thích.」

「C-chuyện đó thì đúng là… nói đến thể loại vu nữ thì là một dòng kinh điển trong eroge, nên tớ cũng muốn được thấy tận mắt một lần…」

Đến mức có cả một giả thuyết rằng 『Vu nữ là khởi nguồn của moe』, nói đến 『vu nữ』 là nói đến một thuộc tính moe kinh điển. Có rất nhiều eroge lấy vu nữ làm chủ đề chính, còn những eroge có vu nữ trong dàn nữ chính thì nhiều không đếm xuể như sao trên trời. Cái eroge cậu từng chơi, tựa game yêu cả tương lai lẫn quá khứ ấy, cũng có một trong những nữ chính là vu nữ mà.

「……Tớ đã nghĩ vậy mà.」

Vừa nói nhỏ như thì thầm, Honoka vừa mỉm cười e thẹn như để che giấu sự ngượng ngùng.

◆◆◆

Một lúc sau, với lý do 「trang phục đã được chuẩn bị xong」, bọn Kazuma rời gian nhà phụ và chuyển đến một căn phòng trong nhà chính.

Ngay lập tức, Honoka vào phòng trong để thay đồ, còn Kazuma được bảo đợi ở căn phòng được dẫn đến cho đến khi Honoka thay xong, nhưng mà.

「……………………」

Cậu không thể nào bình tĩnh ngồi đợi được. Bởi vì, dù có cánh cửa trượt ngăn cách, nhưng căn phòng Kazuma đang ở và phòng trong nơi Honoka đang thay đồ vốn thông với nhau. Dù được ngăn ra, nhưng ban đầu chúng là một căn phòng duy nhất.

Honoka đang thay đồ ở một nơi như thế. Có lẽ, ngay lúc này cô ấy đang không mảnh vải che thân. Nghĩ đến đó, Kazuma không thể nào yên lòng được. Vô số chuyện xảy ra từ khi bắt đầu hẹn hò với cô đến nay, cùng với những hình ảnh khác nhau của cô mà cậu đã thấy mỗi lần như thế, cứ lần lượt hiện lên rồi biến mất trong tâm trí.

Thêm vào đó, bản thân bộ trang phục được chuẩn bị cũng là một vấn đề. Kazuma cũng đã được xem qua, nhưng thiết kế của nó hở hang hơn cậu tưởng tượng rất nhiều. Ngực thì khoét sâu, vai thì để trần, nách cũng lộ ra, thêm vào đó lại không có quần hakama, đúng nghĩa là đang trong trạng thái 『không mặc』.

Theo lời Yuna thì,

『Không sao đâu. Có chuẩn bị sẵn quần lót có thể bị nhìn thấy mà.』

Chị ấy đã nói vậy.

Quần lót có thể bị nhìn thấy là cái gì chứ. Chẳng phải tất cả quần lót đều bình đẳng như nhau sao. Kazuma hoàn toàn không hiểu gì cả.

Trong lúc cậu đang suy nghĩ những chuyện đó, không biết từ lúc nào, tiếng sột soạt của quần áo đã không còn nghe thấy nữa.

「O… Odagiri-kun? Cậu có ở đó không?」

「Oái!? À, M-Misaki-san!? Ừ-ừm, tớ có đây!」

Chỉ là bị gọi thôi mà Kazuma bất giác ngồi ngay ngắn lại theo kiểu seiza.

Qua cánh cửa trượt, cậu có thể cảm nhận được một bầu không khí 「ngượng ngùng bối rối…」 trong giây lát.

Một lúc sau, cánh cửa từ từ mở ra──.

Ngay sau đó, Kazuma bất giác thốt lên một tiếng thán phục.

「Oa…」

Cậu đã nghĩ là sẽ rất hợp. Thậm chí còn nghĩ không thể nào không hợp được.

Nhưng, dáng vẻ 『vu nữ』 của Honoka hiện ra trước mắt lại xinh đẹp, rực rỡ và trên hết là vô cùng hợp hơn rất nhiều so với những gì Kazuma tưởng tượng.

Hệt như một nữ chính trong eroge vừa bước ra đời thực──đứng trước cảnh tượng huyền ảo đó, Kazuma không thể không ngắm nhìn say đắm.

「Tuyệt vời… Misaki-san, hợp lắm luôn đó! Trông như một vu nữ thật sự… à không, giống như sứ giả của thần linh vậy!」

「Ể…!? Đến mức đó… sao…!?」

Sự phấn khích đã lấn át cả vẻ ngại ngùng, Kazuma buột miệng nói ra những gì mình nghĩ. Honoka nghe thấy, mặt đỏ bừng lên.

Ngay lập tức, Kazuma cũng hoàn hồn trở lại. Cả hai cùng nhìn nhau với khuôn mặt đỏ ửng.

「À, xin lỗi cậu…」

「K-không sao đâu…! Odagiri-kun vui, tớ cũng vui rồi…!」

「…Này này, cái cặp đôi kia. Đừng có lờ người khác đi mà chìm đắm trong thế giới riêng của mình như thế chứ, thật là.」

Bị một giọng nói chán chường nhắc nhở, Kazuma mới nhớ ra sự tồn tại của Yuna. Chị ấy cũng ở trong phòng cùng Honoka để giúp cô thay đồ.

「Nhưng mà, Misaki-chan hợp thật đấy. Vu nữ thì đúng là phải tóc đen dài mới chuẩn bài nhỉ. …Mà nhìn cậu hợp quá đâm ra tớ lại thấy hơi phức tạp đây, mai đứng cạnh nhau trong buổi lễ chính thức. Vai chính là tớ mà có khi lại bị lu mờ mất.」

So sánh Honoka và mình, Yuna phàn nàn với vẻ mặt có vẻ khá nghiêm túc.

「Thôi, chuyện đó để sau cũng được. Mà này Misaki-chan, có chỗ nào không vừa không? Vùng ngực có bị rộng quá không đấy?」

「Dạ không… em nghĩ là ổn ạ.」

「Vậy à? Thôi thì, cứ để mẹ tớ xem qua cho chắc. Vậy nhé, Kazuma-kun. Tớ mượn Misaki-chan một lát.」

「A, vâng… À, em cứ đợi ở đây là được ạ?」

「Ừm. Cứ ăn bánh kẹo thư giãn đi. Chắc không lâu đâu.」

「Vậy tớ đi nhé, Odagiri-kun.」

Vừa vẫy vẫy tay áo của bộ trang phục, hai người họ rời khỏi phòng.

Nhưng ngay cả khi bóng dáng Honoka đã khuất, hình ảnh cô trong bộ 『trang phục vu nữ』 vẫn in đậm trong tâm trí Kazuma, không thể phai mờ.

Không ngờ lại có ngày được nhìn thấy Honoka trong bộ dạng đó ngoài đời thực chứ không phải cosplay.

(Cái này cũng là nhờ Hội trưởng… nhỉ?)

Kazuma thầm cảm ơn Yuna trong lòng.

◆◆◆

Sau đó.

Trái ngược với lời của Yuna rằng 『không lâu đâu』, việc thử đồ của Honoka lại tốn thời gian hơn tưởng tượng rất nhiều.

Trong lúc chờ đợi, trời đã sang trưa, và Kazuma được Yukihime mời dùng bữa. Ban đầu cậu định từ chối, nhưng lại bị thuyết phục bởi câu nói 「Để khách phải chịu bất tiện là làm mất mặt gia đình」, và rồi lại toát mồ hôi hột khi bữa trưa được dọn ra lại quá đỗi sang trọng.

Sau khi kết thúc bữa ăn căng thẳng đến đau cả dạ dày, lúc Honoka và Yuna quay lại thì đã hơn hai tiếng trôi qua kể từ khi họ đến dinh thự.

「Xin lỗi cậu, Odagiri-kun. Bọn tớ về muộn quá…」

「Kh-không sao. Không phải có chuyện gì xảy ra chứ?」

「Lịch sử dài một cách vô ích nên quy tắc cũng nhiều theo thôi. Tốn chút thời gian để thống nhất ấy mà.」

Tuy nhiên, nhờ tốn thời gian mà việc chuẩn bị đã hoàn tất suôn sẻ. Giờ chỉ còn chờ đến buổi lễ chính thức vào ngày mai.

Đến lúc đó cũng không có việc gì đặc biệt để làm, nên theo đề nghị của Yuna, cả bọn quyết định đi dạo quanh làng.

Chuyện là──.

「Nhắc mới nhớ… em nghe chị em nói làng này là thánh địa của 『Majinai no Shoujo』 đúng không ạ?」

「Gì chứ, cậu biết rồi à. Đúng vậy, bối cảnh của game đó được lấy mẫu từ làng này đấy.」

Nghĩ lại, việc tìm thấy cái eroge đó trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ lúc bấy giờ đã quyết định cả cuộc đời của Kazuma sau này──nói vậy thì có hơi quá.

Nhưng ít nhất, nếu không có eroge đó, chắc chắn cậu đã không vào CLB Subculture. Nếu vậy, cậu cũng đã không thân thiết với Yuna như thế này, và mối quan hệ với Honoka hay Ruri có lẽ cũng đã khác bây giờ.

Theo nghĩa đó, tác phẩm này có thể được xem là một tựa game đầy kỷ niệm đối với Kazuma.

「Ngay từ lần đầu chơi game, tớ đã nghĩ 『sao giống quê mình thế nhỉ』. Rồi khi biết được nhà sản xuất thì mới nhớ ra. À, đúng là có một đám với cái tên như vậy từng đến nhà tớ phỏng vấn. Mà, họ không nói là đến phỏng vấn làm eroge đâu, chỉ bảo là 『vì mục đích nghiên cứu ở đại học』 thôi.」

「Em không biết… Mà tại sao chị không nói cho em biết chứ!? Nếu biết thì em đã đến chơi sớm hơn rồi!」

「Không nói là vì không muốn cậu đến chơi đấy! Tự hiểu đi chứ! Cậu cũng không muốn bạn bè ở trường thấy mình lúc ở cùng gia đình đúng không!」

「Chuyện đó thì, đúng là…」

Đúng là thái độ ở trường và ở nhà khác nhau một trời một vực như vậy, không muốn bị phát hiện cũng là điều dễ hiểu.

「Nhưng mà, đã đến rồi thì cũng đành chịu thôi. Nhân dịp này, chúng ta hãy cùng nhau đi hành hương thánh địa nhé. Coi như là một phần hoạt động của CLB Subculture chúng ta.」

「『Thánh địa』…? Chị Kazuha cũng có nói, nhưng ngôi làng này có nguồn gốc tôn giáo gì à?」

Trước lời tuyên bố đầy khí thế của Yuna, Honoka làm vẻ mặt khó hiểu.

「Không, Misaki-san, không phải như vậy… Những vùng đất trở thành bối cảnh cho manga hay game được gọi như vậy với ý nghĩa là 『nơi quan trọng đối với người hâm mộ』. Còn 『hành hương thánh địa』 là việc đến tận nơi đó, đi dạo những địa điểm đã xuất hiện trong câu chuyện.」

「Vậy à… Tức là, giống như người hâm mộ tác phẩm của Kawabata Yasunari đi du lịch đến suối nước nóng Yuzawa hay Izu nhỉ.」

「Ờ… chắc cũng có thể nói là vậy…」

Ý nghĩa thì đúng là giống nhau, nhưng liệu có thể đặt hai thứ này ngang hàng được không đây.

…Và cứ như thế, bọn Kazuma rời khỏi dinh thự nhà Sasai. Mang theo hành lý đi lại sẽ vướng víu, nên họ quyết định ghé qua lữ quán trước để làm thủ tục nhận phòng.

Cơ sở lưu trú duy nhất trong làng này tên là 『Naruto』. …Tên nghe cứ như cánh cửa dẫn đến mùa hè sắp mở ra, nhưng chắc chỉ là trùng hợp thôi. Chắc vậy.

Bà chủ quán ra tiếp đón, vừa nhìn thấy Yuna đi cùng liền làm vẻ mặt ngạc nhiên 「Ồ, là khách của nhà Sasai ạ?」, và không ngờ lại miễn phí tiền phòng cho họ.

Nghe nói là 『Không thể lấy tiền của khách nhà Sasai được』. Bọn Kazuma đã cố gắng từ chối hết lời, nhưng cuối cùng cũng không được chấp nhận.

「Tuyệt thật… Nhà của Hội trưởng đúng là một gia tộc danh giá ở vùng này nhỉ.」

「…Có vẻ là vậy.」

Vừa kinh ngạc trước uy thế ngoài sức tưởng tượng của nhà Sasai, cả bọn vừa theo sự hướng dẫn của bà chủ vào sảnh.

Tuy nhiên──thứ đang chờ đợi Kazuma ở đó, lại là một 『tình huống khẩn cấp』 hoàn toàn không thể lường trước được.

Chìa khóa phòng được đưa ra, chỉ có một chiếc duy nhất.

(…Ể?)

Cứ đinh ninh là đã đặt hai phòng, Kazuma chết đứng trước cả khi kịp ngạc nhiên.

「À, xin lỗi ạ. Chỉ có một phòng thôi ạ…?」

「Vâng. Chúng tôi đã nhận đặt phòng cho hai vị một phòng ạ…」

「Hả!?」

Kazuma bất giác nhìn Honoka, cô cũng nhìn lại cậu với vẻ bối rối. Xem ra Honoka cũng không biết chuyện này.

「Hê, khá lắm Kazuma-kun. Cứ tưởng cậu thuộc hệ nhát gái, ai ngờ lại là kiểu 『làm tới thì cũng ra trò』 à?」

「Đừng đùa nữa chị ơi!! Không phải như vậy!!」

Cậu nhờ kiểm tra lại một lần nữa, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.

(Là chị già…! Chị ấy nghĩ cái quái gì vậy!?)

Trong đầu cậu hiện lên lời nói đầy ẩn ý 『đồ dùng cho lúc cần thiết』. Không lẽ nào, nhưng có thật là bà chị đó đã rủ Honoka đi nghỉ với 『ý đồ như vậy』 sao…?

Tuy nhiên, một câu thoại kiểu nhân vật chính eroge như 『Vậy chúng ta ở chung phòng nhé?』, Kazuma không thể nào nói ra được.

May mắn là vẫn còn phòng trống, nên có thể đổi thành hai phòng ngay bây giờ.

Tốt rồi──Kazuma thở phào nhẹ nhõm, và định nói 「Làm ơn giúp cháu」, thì

「À, này! Odagiri-kun…」

Ken két. Honoka nắm lấy cánh tay cậu.

「Ể? Misaki-san, có chuyện gì sao?」

「Không, chỉ là… Odagiri-kun… ghét… ở chung phòng với tớ à…?」

「K-không! Không phải như vậy…!」

Nhưng, ở chung phòng hai đêm, đối với 『hai người bây giờ』 thì nghĩ thế nào cũng là quá sớm.

Thế nhưng, Honoka vẫn không buông tay Kazuma.

「Nhưng… lần trước, lúc chúng ta cùng đi Akihabara, cũng đã ở lại quán cà phê manga mà. Hai người, cùng một phòng…」

「Chuyện đó thì đúng là vậy, nhưng… cái này và cái đó hoàn toàn khác nhau mà──」

「……Khác nhau, như thế nào?」

Bàn tay Honoka đặt trên cánh tay cậu siết lại một chút.

「Xin lỗi cậu… tớ không có ý nói những gì Odagiri-kun nói là sai đâu. Nhưng, t-tớ… lần đầu tiên hẹn hò với một ai đó… nên… những cặp đôi bình thường họ thân thiết với nhau như thế nào, tớ không rõ lắm… …Vì vậy, nếu Odagiri-kun, có thể chỉ cho tớ, thì…」

Honoka cúi đầu, nói với vẻ hối lỗi. Nhưng, cô đã nói ra điều đó một cách rất chân thành.

Nhưng Kazuma không thể trả lời câu hỏi đó.

Bởi vì, nếu nói ra thì, chính Kazuma cũng không thực sự hiểu rõ. 『Đến đâu』 thì được, 『khi nào』 thì ổn. 『Hai người bây giờ』 có thể tiến xa đến đâu, và nên dừng lại ở đâu.

(K-không, nhưng mà ở chung phòng thì đúng là lý trí của mình không thể chịu nổi…! …N-nhưng, đó có phải chỉ vì mình là một đứa não eroge không? 『Ở lại』 không có nghĩa là 『làm chuyện đó』, mà ngược lại, cứ suy nghĩ quá nhiều có khi lại không lành mạnh chăng…?)

Mãi mà không có kết luận, Kazuma cứ mấp máy miệng như bị thiếu oxy.

「…Này này, hai người kia. Đừng có tự tiện chìm vào thế giới riêng của mình thế chứ. Bà chủ quán đang khó xử kìa?」

Giọng nói của Yuna làm cậu bừng tỉnh, quả đúng như lời chị nói, bà chủ quán đang nhìn bọn Kazuma với vẻ mặt kiểu 「Rốt cuộc thì phải làm sao đây ạ?」.

「A, ờ, à thì…」

Vội vàng mở miệng, nhưng không thể quyết định được phải làm gì, Kazuma lại nhanh chóng ngậm miệng lại.

Lần này Yuna cũng không ra tay cứu giúp, và ngay khi sự im lặng sắp bao trùm lần nữa.

「──A!! Tìm thấy rồi nhé──!!」

「Hả?」

「Ể……?」

「…Chậc. Tưởng không đi cùng nên đã yên tâm rồi chứ…」

Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, cả ba người với ba phản ứng khác nhau quay lại.

Không biết từ lúc nào, Ruri đã đứng sừng sững như một hộ pháp ở cửa ra vào lữ quán, tay cầm một chiếc vali du lịch.

「R-Ruri!? Sao cậu lại ở đây!?」

「Sao lại ở đây à, nghe nói hai người đi nghỉ nên tớ đến xem thử chứ sao! Hai người ở lại qua đêm thì lo lắm!!」

「L-lo lắng gì mà làm quá… mà cậu đến đây bằng cách nào!? Hội trưởng vừa mới nói xe buýt chỉ có một chuyến mỗi ngày mà──!」

「Tớ gặp một người đi về hướng này nên đã nhờ họ cho đi cùng. Người đó tốt lắm đó? Còn cho tớ nước trái cây làm quà nữa.」

──Riajuu, ở đây có một riajuu.

Ruri nhìn Kazuma, người đang run rẩy trước khả năng giao tiếp quá cao của cô bạn thuở nhỏ, với ánh mắt đầy nghi ngờ.

「…Này. Không lẽ nào ngay từ đầu cậu đã định 『lén lút ở lại cùng nhau』 chứ──」

「Không có ý định đó!! Bọn tớ đến đây chỉ vì lo cho Hội trưởng thôi!!」

「…Thật không? C-cậu hoàn toàn không có ý định lợi dụng tình hình để ở chung phòng sao!?」

「D-d-d-dĩ nhiên là không!!」

…Cậu có thể cảm nhận được tiếng thở dài của Hội trưởng ở phía sau. Cậu cũng phần nào hiểu được chị ấy muốn nói gì, nhưng Kazuma không còn cách nào khác.

「…Xin lỗi nhé, Shinomiya-san. Tớ không có ý định giấu cậu, nhưng mà…」

「Hể!? K-không sao! Misaki-san không cần phải xin lỗi đâu! Tớ cũng phần nào hiểu là chuyện này khó nói với tớ mà… Tất cả là lỗi của Kazuma, bạn trai mà không ra dáng gì cả!」

「Đ-đã bảo đây là chuyện bất khả kháng mà! Vì không có xe buýt về, nên bất đắc dĩ phải…!」

「Này mấy cái cặp đôi kia ơi. Bà chủ quán đang nhìn về phía này với vẻ mặt muốn quay lại làm việc lắm rồi kìa?」

Chợt nhận ra, bà chủ quán đang nhìn Ruri với ánh mắt kiểu 『Cô bé này là khách à?』.

「A, cháu xin lỗi ạ! Cháu đã tự tiện vào đây… à, hể? Ể, không thể nào? Kia là Hội trưởng sao? Oa, tuyệt quá! Chị mặc kimono hợp ghê! Khác hẳn ở trường luôn! Dễ thương quá! Thoáng qua em không nhận ra ai luôn đó!」

「Ờ, cảm ơn. Mà cậu là ai thế? Người lạ mà nói chuyện thân thiết thế à? Báo cảnh sát bây giờ?」

「Đã bảo em là Shinomiya Ruri mà!! Chị chắc chắn là cố ý đúng không!? Chị biết mà còn nói thế đúng không!?」

Yuna đối đáp qua loa, và Ruri thì lần nào cũng cắn câu. Cảnh tượng đó quá đỗi bình thường, khiến cậu trong giây lát quên mất rằng mình đang ở một nơi xa xôi cách xa thành phố.

Vừa nghe những tiếng ồn ào quen thuộc, Kazuma vừa liếc nhìn Honoka.

Nhưng, khuôn mặt của cô khi đang đứng ra hòa giải Ruri và mọi người cũng đã trở về vẻ 『bình thường』. Dấu vết của cuộc trò chuyện lúc nãy đã không còn thấy đâu nữa.

◆◆◆

Sau một hồi lộn xộn, Kazuma, Honoka và Ruri cuối cùng cũng làm xong thủ tục nhận phòng. Việc chia phòng là Kazuma một phòng, Honoka và Ruri một phòng. Bà chủ quán đã tinh ý sắp xếp cho họ ở chung phòng vì 「là bạn bè mà」.

「Vậy nhé, sau khi cất hành lý thì tập trung lại ở sảnh. Tớ cũng về chuẩn bị một chút.」

「Chuẩn bị gì ạ?」

「Rõ ràng rồi còn gì. Chuẩn bị để đi tắm suối nước nóng chứ sao.」

「Suối nước nóng?」

「Đúng vậy. Có một nguồn suối ở ngọn núi gần đây. Trong eroge đó cũng có mà, đúng không?」

「……Có sao ạ?」

Nghe nói vậy, cậu cũng lờ mờ nhớ ra có một sự kiện như thế trong phần cốt truyện chung. Nhưng eroge đó thì ấn tượng về phần cốt truyện chính của True Route quá mạnh, nên những sự kiện đời thường ở phần đầu có vẻ đã phai mờ trong trí nhớ cậu.

「Suối nước nóng!? Tuyệt! Tớ muốn đi! Phải mau cất hành lý thôi! Misaki-san!」

「Ừ nhỉ. …Vậy thì, Odagiri-kun. Hẹn gặp lại sau nhé.」

「À… ừm. Tạm biệt.」

Cậu đứng nhìn Honoka bị Ruri kéo đi một lúc.

Nhìn qua, có vẻ Honoka không còn bận tâm đến cuộc trò chuyện lúc nãy. Vốn dĩ họ cũng không cãi nhau, có lẽ chỉ là Kazuma suy nghĩ quá nhiều thôi──.

「Misaki-chan thì thôi đi, nhưng cậu cũng cứng đầu phết nhỉ. Hay chỉ đơn giản là cậu trai tân tự ti thái quá thôi?」

「C-chị nói gì thế. Tự nhiên…」

「Ý tớ là, 『sao không thành thật với ham muốn của mình hơn một chút đi?』」

Yuna ngước nhìn Kazuma, rồi cười khึ khึ trong cổ họng.

「Đúng là tâm niệm sống 『trong sạch và đúng đắn』 rất đáng khen đấy. Nhưng mà người ta hay nói, trong tình yêu điều quan trọng nhất là 『tình cảm của cả hai』. Đừng quá bó buộc vào những quan niệm cố hữu, mà hãy tìm kiếm 『điều tốt nhất cho riêng mình』, tớ nghĩ đó cũng là điều quan trọng. Ngay cả eroge cũng vậy, tác phẩm càng điên rồ thì càng thú vị mà.」

「…Chị đừng nói dễ dàng như vậy chứ.」

Nếu là eroge, dù có gặp bad end bao nhiêu lần cũng có thể làm lại, nhưng thực tế thì khác. Không thể nào có chuyện 『chẳng biết cái nào đúng, nhưng cứ lo mãi cũng không được gì nên cứ chọn đại một cái thôi』 được.

「…Thôi thì, cố lên nhé. Tớ cũng算是 ủng hộ hai người các cậu đấy.」

Để lại Kazuma đang băn khoăn ở đó, Yuna nhanh chóng rời khỏi sảnh.

Đứng mãi cũng chẳng được gì, Kazuma cũng cầm hành lý lên và đi về phòng mình.

◆◆◆

Khi cậu cất hành lý và quay lại, Honoka và Ruri đã tập trung ở sảnh.

Không lâu sau, Yuna, người đã về nhà, cũng quay lại──nhưng nhìn thấy bộ dạng của chị, Kazuma tròn mắt ngạc nhiên. Yuna đang đeo một chiếc ba lô cực lớn trên lưng.

「Ể? Hội trưởng, hành lý đó là sao vậy ạ?」

「Tớ đã nói rồi mà. Chuẩn bị để đi tắm suối nước nóng đấy.」

Nói rồi, Yuna vỗ nhẹ vào chiếc ba lô trên lưng.

Hỏi ra mới biết, suối nước nóng đó nằm ở một nơi phải đi bộ lên núi một chút. Không có con đường nào cho xe ô tô đi, nên nếu muốn đến đó thì chỉ có cách đi bộ lên.

「Không sao đâu. Núi thì cũng chỉ là núi làng thôi. Nghe nói là không dốc lắm đâu.」

「…『Nghe nói là』 là sao ạ?」

「Thì, tớ cũng đi lần đầu mà…」

「…Đây là quê của chị mà?」

「Chính vì là dân địa phương nên mới không nghĩ đến việc đi tắm suối nước nóng trên núi chứ. Nhưng đường chỉ có một thôi, không lo bị lạc đâu. Thôi, cứ tin ở tớ đi.」

…Liệu có thật sự ổn không đây.

Trong lòng dấy lên một nỗi bất an mơ hồ, cả bọn đi theo Yuna đến lối vào con đường mòn lên núi.

Nhân tiện, họ cũng được dẫn đi dạo một vòng quanh làng.

「Tạm thời thì, đây là con đường chính của làng. Lúc lễ hội thì sẽ đi diễu hành ở đây, nên bây giờ cứ xem qua một chút đi. Mà, làng quê nhỏ bé thế này, chắc không có chuyện đi lạc đâu trừ khi là trường hợp đặc biệt lắm.」

「Ồ, đây là nơi Hội trưởng sinh ra à. Tuyệt quá, toàn là nhà cổ… Cái này gọi là kominka đúng không? Nè nè Hội trưởng, em chụp ảnh được không ạ?」

「Tất nhiên là không được rồi. Mấy căn nhà này đều là nhà riêng của người ta đó? Tự tiện chụp ảnh nhà người khác là cậu đang nghĩ cái gì vậy hả. Báo cảnh sát bây giờ?」

「Hu hu hu!?」

Bị Yuna nói thẳng một cách nghiêm túc, Ruri rơm rớm nước mắt, cả bọn tiếp tục đi dạo quanh làng.

「Hội trưởng, tòa nhà kia là…?」

「À, đó là xưởng rượu sake. Họ làm rượu địa phương, là một trong những đặc sản của vùng này đấy. Tuy chưa nổi tiếng toàn quốc, nhưng trong tỉnh thì cũng khá có tiếng đó.」

「Ồ. Vậy là nước ở vùng này trong lành lắm nhỉ.」

Cậu nhớ đã nghe nói trong cái eroge đường sắt mà cậu mới chơi gần đây rằng, 『vùng đất có nước ngon thì thích hợp để nấu rượu』.

Cuối cùng, sau khi đi dạo một vòng quanh làng, cả bọn bắt đầu đi đến suối nước nóng.

Nhưng, khi bắt đầu leo lên con đường mòn dẫn đến suối nước nóng, nó lại dốc hơn cậu tưởng. Khoảng cách cũng khá xa, sau một lúc leo liên tục, ai cũng dần dần thở dốc.

「Phù… Dài thật đấy…」

「Cố lên, Shinomiya-san. Hình như chúng ta đã đi được hơn nửa đường rồi đó.」

「Vẫn còn một nửa nữa cơ à…」

Biết rằng 『vẫn còn một nửa』, có lẽ Ruri càng thấy mệt hơn, cô bất giác dừng lại.

Vừa dùng vạt áo quạt lấy quạt để cho mát mặt (hình như cậu vừa thấy gì đó nhưng chắc là ảo giác thôi), Ruri bỗng nảy ra một ý và nhìn Kazuma.

「Này. Tớ chợt nghĩ, nhân vật trong game sướng thật nhỉ.」

「Hả? Sướng là sướng cái gì?」

「Thì, chỉ cần màn hình tối đi một chút là có thể di chuyển đến bất cứ đâu rồi.」

「À…」

Đúng là màn hình bản đồ, chỉ cần một cú nhấp chuột là có thể di chuyển từ đầu này đến đầu kia… trong lúc Kazuma đang suy nghĩ về sự bất tiện của thực tại, thì

「──Nàyyyy! Mấy đứa câu lạc bộ vô tình kia──!」

Đột nhiên, một tiếng oán trách vang vọng khắp bầu trời thu trong xanh.

Quay lại nhìn, ở phía xa sau lưng cả bọn, Yuna đang thở hổn hển, vai nhấp nhô. Vì khoảng cách quá xa, nên cơ thể vốn đã nhỏ bé của chị trông lại càng nhỏ hơn bình thường.

「Hội trưởng ơi. Chị có sao không ạ?」

「Không sao cái… đầu cậu ấy…! Mà này, tớ đã bảo là tớ dẫn đường rồi mà sao mấy đứa cứ tự nhiên bỏ tớ lại phía sau thế hả!? Không có chút tôn trọng hay quan tâm gì đến senpai hết à!?」

Yuna gào lên đáp lại, nhưng có vẻ như chị đã sắp hết hơi rồi. Con dốc đúng là rất gắt, nhưng Kazuma và Honoka đều không mệt đến mức đó.

「…Thì ra Hội trưởng không giỏi vận động nhỉ.」

「Ồn ào quá. Tớ là phe trí não! Mong manh dễ vỡ lắm!」

Cả bọn vội vàng quay lại, Yuna lườm họ một cái sắc lẻm.

「Nói chung là, thực tế bất tiện quá đi… Trong eroge chỉ cần một cú nhấp chuột là có thể di chuyển từ đầu bản đồ đến cuối bản đồ rồi…」

「Chuyện đó vừa mới nói xong mà chị.」

Tuy nhiên, dù không được miêu tả trong game, nhưng các nhân vật chính chắc chắn cũng đã phải đi bộ một quãng đường cần thiết. Chỉ khi tự mình đi bộ, mới có thể hiểu được sự vất vả đó──đây cũng là một trong những cái hay của việc hành hương thánh địa.

Mà, cũng không loại trừ khả năng sẽ nhận ra một mâu thuẫn không nên nhận ra, như là 「Đi bộ từ đây đến đây thì về mặt thời gian là hoàn toàn không thể, đúng không?」.

「Mà Hội trưởng, chị có ổn thật không đấy ạ? Nếu cần thì bây giờ quay về cũng được mà──」

「Không chịu đâu. Tự mình đề nghị rồi lại bảo 『thôi không đi nữa』 thì chẳng khác nào đồ ngốc. Không cần lo, tớ đi được rồi. Cứ yên tâm đi theo sau đi.」

Nói chưa dứt lời, Yuna đã vung tay bước đi một cách dứt khoát như để che giấu sự mệt mỏi lúc nãy.

──Ngay khoảnh khắc tiếp theo, chị trượt chân và ngã sõng soài.

Cứ như thế, cả bọn tiếp tục đi bộ thêm khoảng hơn mười phút.

Thứ đầu tiên họ nhận ra là 『mùi』.

「A! Nè nè, mọi người có ngửi thấy mùi suối nước nóng không?」

「…Thật vậy. Mùi lưu huỳnh.」

「L… là suối lưu huỳnh… nên… thế… A, cuối cùng cũng tới nơi…」

Lên đến đỉnh con đường mòn. Tại một khu đất trống lưng chừng núi, chính là suối nước nóng lộ thiên mà họ đang tìm kiếm.

Xung quanh là những tảng đá, tạo thành một bồn tắm đá tự nhiên. Gần đó có một túp lều kiểu mái tranh, có vẻ đó là nơi thay đồ.

Nhưng, lúc này Kazuma nhận ra một điều. Lối vào phòng thay đồ chỉ có một. Nhìn sang khu vực tắm cũng không thấy có vách ngăn nào, không có vẻ gì là được chia thành khu nam và khu nữ.

「À, Hội trưởng… phòng thay đồ chỉ có ở đó thôi ạ? Hình như cũng không có vách ngăn gì cả… hay là, khu nam ở một nơi khác ạ?」

「Ừm…? Không có đâu. Vì đây là nhà tắm hỗn hợp mà.」

Vừa dùng lòng bàn tay quạt mặt, Yuna vừa nói một cách thản nhiên.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, Kazuma và Ruri đồng loạt hét lên 「Hả!?」.

「Ể, h-h-h-hỗn hợp á…!! L-là sao chứ!? Em không nghe nói gì cả!」

「Ồn ào quá đi. Tắm hỗn hợp thôi mà làm gì ầm lên thế hả, đồ bitch.」

「Không phải bitch!! Mà, không chịu đâu, tắm hỗn hợp thì chịu thôi…!! L-lại còn là, với Kazuma… nữa chứ.」

Mặt đỏ bừng, Ruri gần như sắp khóc, liếc nhìn về phía này.

Bị nhìn bằng ánh mắt đó, Kazuma cũng không biết phải làm sao, cậu vội vàng quay đi──và, ở nơi cậu quay đến, cậu lại bắt gặp ánh mắt của Honoka.

Honoka cũng đỏ mặt không kém gì Ruri. Nhưng, cô không tỏ ra khó chịu, mà chỉ ngượng ngùng nhìn chằm chằm vào Kazuma.

『Nếu là với Odagiri-kun thì, em…』. Ánh mắt đó đã nói lên nỗi lòng của cô một cách hùng hồn hơn bất kỳ lời nói nào.

「D-dù sao thì! Tớ tuyệt đối phản đối tắm hỗn hợp! Đ-đã là học sinh cấp ba rồi mà, tắm chung thì chắc chắn là không lành mạnh!! Kazuma cũng nghĩ vậy đúng không!?」

「Ể!? À, cái đó, tớ…!」

Bị Ruri dồn ép, Kazuma trong giây lát không biết phải đáp lại thế nào.

Lý trí của cậu đúng là đang nói rằng những gì Ruri nói là đúng. Dù ở đây chỉ có 『cậu bạn trai Kazuma』 và 『cô bạn gái Honoka』, thì việc tắm hỗn hợp vẫn còn quá sớm đối với họ lúc này.

Nhưng, dù nghĩ vậy, khi cảm nhận được ánh mắt của Honoka ở bên cạnh, Kazuma lại không thể nói thêm được lời nào.

…Sự dằn vặt ở lữ quán lúc nãy lại hiện về trong tâm trí. Tiến hay lùi, đó là vấn đề.

Rốt cuộc thì, điều gì mới thực sự tốt cho Honoka đây.

「…Kazuma? S-sao cậu im lặng vậy!? Không lẽ, cậu đang nghĩ đến chuyện bậy bạ sao…!」

「K-không phải!! Không phải như vậy, tớ chỉ là…!」

「…Này Shinomiya-chan. Xin lỗi vì đã cắt ngang lúc cậu đang hăng hái nhé, nhưng mà tớ chỉ nói 『tắm hỗn hợp』 thôi, chứ không hề nói một lời nào là 『tắm không mặc gì』 cả?」

「「…Ể?」」

Giọng của Ruri và Kazuma đồng thanh một cách hoàn hảo. Honoka cũng chớp mắt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Yuna.

「Hội trưởng? Chuyện đó, là sao ạ…?」

「Là sao là sao. Nói chung là, các cậu nghĩ tớ vác cái ba lô to đùng này đến đây để làm gì chứ.」

Vừa thở dài một cách đầy kịch tính, Yuna vừa lôi ra một chiếc túi giấy lớn từ trong ba lô.

Honoka nhìn vào bên trong chiếc túi được ném phịch xuống đất, rồi lẩm bẩm như đã hiểu ra.

「Đồ bơi… Hội trưởng, đây là?」

「Tớ hỏi mẹ là 『muốn đi suối nước nóng』, thế là bà lôi ra đống đồ bơi cũ này. Bà bảo toàn là đồ chưa dùng nên không cần lo về vấn đề vệ sinh đâu. Tớ mang đủ các kích cỡ rồi, chắc chắn sẽ có cái vừa thôi.」

「A, nặng quá đi mất」, Yuna vừa nói vừa xoay vai một cách đầy kịch tính.

Vừa làm vậy, chị vừa liếc nhìn Ruri. Ruri, người đang ngơ ngác nhìn đống đồ bơi, giật mình cứng đờ người.

「A a, chán thật. Tớ thì đã suy nghĩ cẩn thận để mọi người có thể vui vẻ, ấy thế mà có con ma vú to nào đó không thèm nghe người khác nói mà cứ la làng lên là không lành mạnh này nọ… Bởi vậy tớ mới ghét đấy, mấy đứa con gái trong đầu chỉ toàn chuyện bậy bạ.」

「Ư ư ư…!」

「Mà, nếu cậu nhất quyết muốn vào tắm không mặc gì thì tớ cũng không có ý kiến gì đâu nhé?」

「K-không tắm! Em không tắm không mặc gì đâu!!」

Bị Yuna nói tùy tiện, Ruri run rẩy vì xấu hổ. Dù sao thì việc hấp tấp kết luận cũng là sự thật, nên dù muốn phản bác cũng không thể.

Nhưng mà, Yuna chắc chắn đã đoán trước được chuyện này sẽ xảy ra và cố tình giấu chuyện đồ bơi đi, nên người đáng thương có lẽ là Ruri đã bị gài bẫy thì đúng hơn.

「…Nè nè, Odagiri-kun.」

「Ể?」

Cảm thấy tay áo bị giật giật, Kazuma ngẩng đầu lên, và thấy Honoka đang ôm hành lý của mình.

Khi bắt gặp ánh mắt của Kazuma, Honoka đột nhiên làm một vẻ mặt 「quyết tâm」, rồi giơ nắm đấm lên.

「À, này… cậu hãy chờ xem nhé.」

「Hả? Ể, c-chuyện gì…?」

「Đ-đã bảo là, chuyện đồ bơi…! Không sao đâu! Lần này, tớ rất tự tin! Chắc chắn, Odagiri-kun cũng… sẽ hài lòng, tớ nghĩ vậy.」

Nói rồi, Honoka hoàn toàn lờ đi Yuna và Ruri đang trong bầu không khí bất ổn, một mình chạy vào phòng thay đồ.

…Nhắc mới nhớ, Honoka tuy không lớn bằng của Yuna, nhưng cũng có mang theo hành lý. Cậu cứ nghĩ là cô mang theo những thứ cần thiết để tắm như dầu gội, xà phòng.

(…………Hả?)

Cậu đột nhiên nhớ lại. Trước khi lên tàu shinkansen, Honoka đã nói về một 『điều thú vị』.

Cậu đã tự ý nghĩ rằng đó là chuyện về bộ đồ thay của mình, nhưng.

Ngay sau khi Honoka biến mất vào phòng thay đồ. Yuna cũng cuối cùng đã chán việc trêu chọc Ruri, nhanh chóng đi vào phòng thay đồ. Ruri với đôi mắt rơm rớm nước mắt bị Yuna kéo theo sau.

Kazuma còn lại một mình, hai má giật giật vì một linh cảm nguy hiểm.

(…L-liệu có ổn không đây?)

Bởi vì, Kazuma biết rõ.

Những lúc Honoka làm vẻ mặt đó, thường sẽ có những chuyện không thể tin nổi xảy ra──.

「…Ấm thật.」

「Đúng không? Đây là suối nước nóng nổi tiếng trong giới sành sỏi đấy.」

Vừa ngâm mình đến vai trong nước nóng, Honoka vừa lẩm bẩm. Yuna đáp lại với vẻ mặt hoàn toàn thư giãn, dùng đầu ngón chân nghịch nước.

Bỗng, ánh mắt của chị đột nhiên hướng về phía Kazuma đang ngồi co ro trong góc.

Bị nhìn với một nụ cười nham hiểm, Kazuma bất giác lùi lại.

「C-có chuyện gì vậy ạ…?」

「Kazuma-kun cũng thế, đừng có đứng ở đó nữa mà lại đây đi. Có gì đâu mà phải ngại chứ, ai cũng mặc đồ bơi cả mà.」

「K-không sao đâu ạ! Chị cứ mặc kệ em đi!」

Trong lúc nói chuyện, ánh mắt của Kazuma vẫn liếc trộm bộ đồ bơi của hai cô gái.

Đầu tiên là đồ bơi của Yuna, một bộ trễ vai với thiết kế rất người lớn. Phần trên được trang trí bằng diềm xếp, khéo léo che đi vóc dáng (※tự kiểm duyệt để đảm bảo an toàn tính mạng) của cô. Không hiểu sao có cảm giác như trông nó còn đầy đặn hơn mọi khi, biết đâu lại có khả năng là miếng độn ngực giả——.

「Em vừa nói gì à?」

「Dạ không có gì ạ.」

Cậu vội vàng quay đi, tránh ánh mắt của Yuna đang nở một nụ cười rạng rỡ. Người xưa có câu… không sờ vào vếu thì vếu không祟たたりなし.

「……A, ừm! Odagiri, kun……?」

「Ể?」

Nghe tiếng gọi tên mình, Kazuma quay sang nhìn Honoka và bắt gặp ánh mắt cô, đôi má ửng hồng.

「C-chuyện là…… b-bộ đồ bơi…… của tớ… trông thế nào? Tớ đã cố chọn… một bộ mà Odagiri-kun có thể sẽ thích…」

Vừa nói, Honoka vừa chăm chú nhìn vào mặt Kazuma. Bộ đồ bơi của cô——thật sự, cậu chẳng thể hiểu nổi tại sao lại ra nông nỗi này, nhưng không hiểu vì lý do gì, đó lại là một bộ đồ bơi học sinh.

Trên ngực áo còn có một khoảng trống để ghi tên, và trên đó có viết tay chữ 『Honoka』. Viết là 『Honoka』 chứ không phải 『萌香』, quả thật là quá tính toán. Tới mức cậu không dám nhìn thẳng.

Hơn nữa.

Kazuma biết. Đó không chỉ là một bộ đồ bơi học sinh bình thường. Mà là 『Kyu-suku』. Một bộ đồ bơi quý giá khiến những kẻ cuồng đồ bơi học sinh phải nhỏ dãi, với phần vải được chia thành hai mảnh trên dưới ở hông. Ngày xửa ngày xưa, trong một cuốn 『Từ điển đồ bơi học sinh』 được tích hợp trong một con eroge nọ, có viết như thế.

「À, ừm…… Misaki-san, bộ đồ bơi đó, rốt cuộc là……」

「Tớ đã mang nó theo. Vì tớ nghe chị Kazuha nói rằng 『sẽ có một suối nước nóng tắm chung』…」

「V-v-v-vậy à.」

「……B-bộ đồ bơi khác, thì sẽ tốt hơn à……?」

「K-k-k-không! Không phải thế đâu!!」

Không tệ. Thậm chí là tuyệt vời. Nhưng nếu cậu mà thốt ra câu 『Tuyệt cú mèo!』 ở đây, thì Kazuma sẽ đánh mất một thứ quan trọng với tư cách là con người.

Thế nên, Kazuma chỉ có thể lặp đi lặp lại những từ vô nghĩa như 「Ừm thì……!」 hay 「Chuyện là……!」. Ở khóe mắt, cậu thấy Yuna đang ôm bụng cười ngặt nghẽo.

「……Trưởng câu lạc bộ.」

「Phưhưhư……! Không, không phải đâu, đây không phải là chị đang cười mà là đang chúc ph(úc)…… Phưhahaha……!」

Bất chấp ánh nhìn trách móc của Kazuma, Yuna vẫn cứ cười lăn lộn một hồi, sau đó như sực nhớ ra điều gì, cô quay đi.

Ở đó là Ruri. Trong khi ba người Kazuma đang tận hưởng suối nước nóng, không hiểu sao chỉ mình cô vẫn đứng bất động trước hồ tắm mà không cởi chiếc khăn quấn quanh người ra.

「Này, Shinomiya-chan. Em cũng đừng đứng ở đó nữa mà vào đây đi. Cứ đứng đực ra trong bộ dạng đó là cảm lạnh đấy?」

「Ưưư……! K-không sao đâu ạ! Mọi người cứ mặc kệ em đi!!」

Gương mặt Ruri la lớn đỏ bừng như thể bị say hơi nước, dù cô còn chưa ngâm mình vào nước nóng.

Thế nhưng, có vẻ như cô vẫn cảm thấy lạnh, nên ngay lập tức đã hắt xì một tiếng 「Hắt xì」.

「Ưm…… n-này, em cứ quấn khăn mà xuống tắm có được không……?」

「Không được đâu, Shinomiya-san. Không chỉ ở suối nước nóng, mà ở tất cả các nhà tắm công cộng, không nhúng khăn vào nước nóng là quy tắc lịch sự đó.」

「Hu hu……!」

Ruri siết chặt chiếc khăn, vẻ mặt bối rối. Xem ra cô rất ngại mặc đồ bơi. …Mà chắc chắn là vì có Kazuma ở đây rồi.

「……Này Ruri. Nếu cậu ngại tắm chung đến vậy, thì tớ lên trước, rồi cậu vào sau cũng được. Tớ sẽ thay đồ rồi đợi ở đâu đó khuất mắt.」

「Hể!? K-không cần đâu! T-tớ đâu có ghét, chỉ là hơi ngại một chút thôi…! K-không sao đâu! Tớ vào được mà!」

Ruri ngăn Kazuma đang định nhổm người dậy, rồi như đã quyết tâm, cô 「Vụt!」 một tiếng mở tung chiếc khăn đang che thân mình ra.

Ngay lập tức, thứ đập vào mắt khiến Kazuma phải ho sặc sụa 「Bụph……!?」.

Thứ Ruri đang mặc, chính là bộ đồ bơi dây nổi tiếng——hay còn gọi là, bikini dây.

「C-cậu……! Cái đó……!?」

「T-tớ cũng có muốn mặc đâu! Nhưng mà chỉ có bộ này vừa size thôi, tớ cũng đã cởi quần áo ra rồi, mà quần áo đó lại bị chị trưởng câu lạc bộ nhét vào tủ rồi nên không thay lại được nữa!! Cho nên tớ chỉ còn cách mặc bộ này thôi!!」

「…………Trưởng câu lạc bộ.」

Kazuma nhìn với ánh mắt ngán ngẩm, Yuna liền huýt sáo ra vẻ không biết gì. …Thực ra thì chỉ là ra điệu bộ thôi chứ không hề có tiếng.

「K-không sao hết! Dù sao xuống nước rồi cũng không thấy gì nữa!! C-cũng đâu phải khỏa thân, nên chẳng có gì phải xấu hổ hết……!!」

Vừa hét lên những lời đó với vẻ mặt ngượng chín cả người, Ruri vừa hùng hổ bước chân xuống làn nước nóng.

Mỗi bước đi của cô, bộ ngực đầy đặn lại chuyển động một cách đầy sống động, khiến Kazuma suýt nữa thì bị hút hồn.

「…………」

——Ngay khoảnh khắc tiếp theo, hình ảnh Honoka đang buồn bã nhìn xuống ngực mình lọt vào khóe mắt, khiến cậu vội vàng tỉnh táo trở lại.

「M-Misaki-san! Không phải đâu! Tớ không nhìn gì hết! Cho nên, ừm thì…… c-cậu đừng bận tâm!!」

「……Nhưng mà, Odagiri-kun thích con gái ngực to phải không……?」

「Đ-đó là……! Đ-đúng là nếu là nữ chính trong eroge thì tớ thuộc phái ngực khủng hơn…! Nhưng không phải vì thế mà tớ nghĩ 『ngực nhỏ nên ghét』 đâu…… không phải! Ý tớ muốn nói là……!」

「Aaaa!? C-chị làm gì vậy!?」

Ruri đột nhiên hét lên, khiến Kazuma và Honoka đồng loạt giật mình.

Cả hai quay sang nhìn xem có chuyện gì, thì thấy Yuna đang vồ lấy ngực của Ruri và bóp nhào không thương tiếc.

「Làm gì á, chẳng phải vào tắm chung với nhau thì làm thế này là đúng bài rồi còn gì.」

「Ph-phải……! Đ-đừng mà…… Aん!」

「Ồn ào quá, có khối lượng để người ta bóp là may mắn lắm rồi đấy! …Mà công nhận cái của em to một cách vô ích thật. Ăn gì sống gì mà nó thành ra thế này vậy?」

「Em, em không biết…… A a! Đ-đừng mà, đừng sờ vào chỗ đó……!」

「Này, Misaki-chan cũng lại đây đi. Nhân cơ hội này, hai chúng ta cùng hợp tác giúp Shinomiya-chan giảm cân nào. Nghe nói xoa bóp mỡ thừa sẽ giúp thúc đẩy quá trình đốt cháy đấy.」

「……Ừm.」

Honoka liếc nhìn Kazuma như thể đang phân vân. …Bảo cậu phải làm sao bây giờ.

Tuy nhiên, Ruri cũng không phải là người chịu trận mãi. Lợi dụng khoảnh khắc Yuna quay sang phía Honoka, cuối cùng cô cũng đã phản công.

「……!! Em đã bảo là dừng lại rồi mà!!」

「Hả……? Oái……!?」

Bị Ruri đẩy một cái, Yuna nhỏ con dễ dàng mất thăng bằng. Cô sắp ngã ngửa ra sau vào hồ tắm, Ruri vội vã đưa tay ra đỡ.

Ngón tay cô nắm chặt lấy bộ đồ bơi của Yuna.

Ngay sau đó, một tiếng 「Xoẹt!」 vang lên.

「「「……Hả?」」」

Trong lúc ba người Kazuma còn đang ngẩn ngơ, Yuna cuối cùng cũng mất thăng bằng và ngã nhào vào hồ tắm. Bọt nước bắn lên tung tóe, mặt nước gợn sóng.

「……! Hay lắm nhỉ, đồ có gấu! Thiệt tình, nước vào cả miệng rồi đây này……!」

Yuna vừa lẩm bẩm càu nhàu vừa ngồi dậy từ trong hồ.

Thế nhưng, cả Kazuma, Honoka và Ruri đều không có phản ứng gì với lời nói của cô.

「Ể? S-sao vậy……? Chị hơi quá lời à……?」

Nhìn ba người đang đơ ra, Yuna tỏ vẻ hơi bối rối.

Tuy nhiên, vì Kazuma và những người khác vẫn không có phản ứng gì, cô càng thêm hoang mang nghiêng đầu——rồi, như chợt nghĩ ra điều gì đó, cô thản nhiên nhìn xuống cơ thể mình.

「────────Kyaaaaaaaaaa!?」

Yuna hét lên một tiếng thất thanh ra dáng con gái đến bất ngờ, rồi vội vàng che lấy ngực.

Cứ thế, cô vớ lấy một trong những chiếc xô chất ở thành hồ, rồi không hiểu sao, lại ném thẳng nó bằng tất cả sức lực.

——Về phía Kazuma.

「──Hả?」

Ngay khoảnh khắc tiếp theo sau khi ngơ ngác chớp mắt, một cú va chạm đau điếng ập vào mặt cậu.

Cậu nghe thấy tiếng nước *chũm*, và rồi tầm nhìn tối sầm lại.

Trong ý thức đang mờ dần, Kazuma chợt nghĩ.

…Ể? Đây là eroge nào vậy?

◆◆◆

「…………」

「「「…………」」」

Trong một căn phòng ở nhà trọ sau khi trở về. Ba người Kazuma ngồi ngay ngắn trên chiếu tatami, dõi theo tình hình của chị trưởng câu lạc bộ.

Đây là phòng của Ruri và Honoka. Kể từ lúc từ suối nước nóng trở về, Yuna cứ im lặng suốt, chẳng còn cách nào khác, Kazuma và những người khác đành đưa cô về phòng này. Để xin lỗi chuyện vừa rồi và mong cô nguôi giận.

Thế nhưng, vừa vào phòng, Yuna đã ngồi thu mình vào một góc, rồi cứ thế không nhúc nhích. Vì cô quay mặt vào tường nên họ không biết được vẻ mặt cô ra sao, Kazuma và mọi người cũng không dám bắt chuyện, chỉ đành im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô.

「L-làm sao đây… Chị ấy chắc chắn là đang giận rồi…」

Người lên tiếng hỏi nhỏ là Ruri, thủ phạm của vụ việc. Có lẽ vì ngày thường hay bị đối xử lạnh lùng nên cô không biết làm thế nào để được tha thứ.

「Nhưng mà Shinomiya-san cũng không cố ý mà… Nếu xin lỗi đàng hoàng, có lẽ chị ấy sẽ tha thứ thôi?」

「N-nhưng… tớ đã nói 『xin lỗi』 suốt từ nãy đến giờ mà chị ấy chẳng có phản ứng gì cả…!」

「Không, nói đúng hơn thì, có lẽ là do tớ đã nhìn thấy nên mới thành ra thế này…」

Cả ba vừa xì xào bàn tán, vừa liếc nhìn tình hình của chị trưởng.

Tuy nói vậy, nhưng vì ở cùng một phòng, nên dù có nói nhỏ đến đâu thì chắc chắn cô vẫn nghe được ít nhiều, nhưng dù đợi bao lâu, chị trưởng vẫn không có phản ứng. Chẳng những không quay lại, mà cô còn không hề nhúc nhích.

「…C-chị trưởng! Chuyện lúc nãy, em thật sự xin lỗi!」

Cuối cùng, không chịu nổi sự im lặng, Ruri cúi gập đầu xuống.

「Em đã làm chị phải chịu đựng cảm giác khó chịu… Em đang kiểm điểm bản thân! Nhưng thật sự, em không cố ý! Xin hãy tin em! Nếu có thể làm gì để tạ lỗi, em sẽ làm bất cứ điều gì!!」

「E-em cũng xin lỗi vì đã không quay đi ngay lập tức! N-nhưng, em sẽ quên hết đi ạ!!」

「Tớ cũng xin lỗi… Tớ sẽ kiểm điểm.」

「「Không, Misaki-san không cần phải xin lỗi đâu!」」

「Ể?」

Kazuma và Ruri đồng thanh bắt bẻ, Honoka nghiêng đầu thắc mắc.

Ngay sau đó.

「…Thôi được rồi, không cần phải câu nệ như thế đâu. Chị không còn giận nữa.」

Một tiếng thở dài vang lên. Cùng lúc Kazuma và mọi người ngẩng đầu lên, Yuna đứng dậy và quay lại nhìn cả ba.

Gương mặt nhìn họ, đúng như lời nói, không hề có vẻ tức giận. Chỉ là, cô trông có vẻ khó xử, ánh mắt cứ đảo quanh trên sàn tatami.

「Thì, đúng là chị đã giật mình… và cũng thấy xấu hổ nữa, kể cả cái phản ứng lúc đó. Nhưng thật sự, chị không giận đâu. Cho nên, thôi, chúng ta cho qua chuyện đi. Những dịp được đi chơi ngoài trường như thế này… có lẽ sẽ không còn nữa, nên…」

Vì là một cơ hội hiếm có, nên chị muốn giữ tâm trạng vui vẻ cho đến cuối cùng——đó là ý tứ trong lời nói của cô.

Cách nói chuyện nghiêm túc đến lạ của Yuna khiến Kazuma và mọi người cảm thấy bất ngờ.

Nhưng hơn thế nữa, họ cảm thấy vui mừng. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để không khí khó xử lúc nãy tan biến ngay lập tức.

「Ấy, chị đừng nói thế chứ, chị trưởng! Chúng ta lại cùng nhau đi nữa là được mà. Hay đúng hơn là, hãy đi đi! Cùng nhau đi nhiều nơi hơn nữa! Sắp tới còn có kỳ nghỉ đông, đi trượt tuyết chẳng hạn!」

「Không muốn. Núi tuyết vừa lạnh, trượt tuyết thì mệt. Vả lại, làm thế thì còn đâu thời gian chơi eroge nữa.」

「Thôi mà…. Vậy thì, chị cứ chơi game cũng được, ít nhất hãy chơi cùng mọi người đi. Một mình thì làm gì cũng chán lắm.」

「Bị từ chối thẳng thừng thế mà em vẫn kiên trì ghê nhỉ…. Được rồi. Nếu em đã nói thế, chị sẽ suy nghĩ thử. Chỉ suy nghĩ thôi nhé.」

「Thật ạ!? Tuyệt vời! Chị hứa rồi đấy nhé, chị trưởng!」

「Sao lại thành ra thế! Chị vừa nói là〝chỉ suy nghĩ thôi〟mà! Đừng có lại gần đây! Xùy! Xùy!」

Yuna xua đuổi Ruri đang cố ngoắc tay với vẻ mặt chán ghét tột độ.

Đúng lúc đó, chiếc túi giấy đặt dưới chân Yuna bị đổ, phát ra tiếng 「Keng!」. Ruri kêu lên một tiếng 「A!」.

「Chết rồi! Chắc bị vỡ rồi…!」

「Vỡ gì cơ… Ruri, trong túi đó là gì vậy?」

「Tớ đã nói rồi còn gì! Tớ được tặng nước trái cây làm quà! Chai nước đó ở trong này này!」

Vừa nói, Ruri vừa lấy chai nước từ trong túi giấy ra.

「May quá… Hình như không sao. A, đúng rồi, nhân tiện chúng ta cùng uống đi! Tắm xong nên đang khát nước. Hình như ở chỗ tủ lạnh có cái mở nắp chai nhỉ?」

Nói là làm, Ruri đặt chai nước lên bàn.

「Shinomiya-san. Nước này không có ghi tên, là nước gì vậy?」

「Ừm, là gì nhỉ…. Nghe nói đây không phải là hàng bán, mà là đồ nhà người ta tự làm. Nhưng người đó bảo là〝nó ngọt nên con gái cũng dễ uống〟đấy.」

「Ngọt á… Nước trái cây ngọt thì có gì lạ đâu?」

『Ngọt và dễ uống』, cách nói này cứ như đang mời rượu vậy——nghĩ đến đó.

(…Không, không thể nào.)

Chắc mình nghĩ nhiều quá rồi. Ruri trông rõ ràng là trẻ vị thành niên, không ai lại đi đưa rượu cho một người như thế cả. Thiệt tình, não eroge nó thế đấy.

「Odagiri-kun, mời cậu.」

「À, cảm ơn.」

「Vậy thì… cạn ly!」

Cùng với giọng nói vui tươi của Ruri, tiếng ly chạm vào nhau vang lên một cách vui vẻ.

Mọi người đều đưa ly lên miệng.

Kazuma cũng vậy, đang định uống,

「Bụph…!? C-cái gì đây!?」

Một hương vị chưa từng có lan tỏa trong miệng cậu. Đúng là có vị ngọt, và cũng thoang thoảng vị trái cây, nhưng chắc chắn đây không phải là〝nước trái cây〟.

Nói đúng hơn là.

「Q-quả nhiên đây chắc chắn là rượu rồi…! Uống vào là không ổn đâu! Misaki-san cũng vậy!」

「Hể~? Tại xao dợ~? Ngon thía nài cơ mà~?」

Ruri vừa nấc một tiếng, vừa nói với vẻ mặt lờ đờ.

「Ưm~? Lạ nhể~? Hết mất rùi à~… Thêm miếng nào.」

「Đ-đồ ngốc! Đã bảo là không được mà!」

Cậu vội vàng giật lấy cái chai từ tay Ruri đang định rót thêm rượu.

Ngay lập tức, Ruri chu môi tỏ vẻ bất mãn.

「Ể~? Xao dợ~? Tớ được cho mà~. Trả đây~.」

「Không, đã bảo đây không phải nước trái cây mà là rượu…! Misaki-san nữa!」

Vừa đẩy tay Ruri đang vươn ra, cậu vừa liếc nhìn tình hình của Honoka.

Đúng lúc đó, cô vừa uống cạn phần được rót ban đầu và đặt chiếc ly rỗng xuống bàn.

Tuy nhiên, nhìn nghiêng khuôn mặt cô không hề có vẻ say xỉn, khiến Kazuma thầm nghĩ 「Hử?」.

「…Ể? Sao thế? Misaki-san?」

「Có chuyện gì sao? Odagiri-kun.」

Honoka nhìn lại Kazuma đang ngơ ngác. Cả cử chỉ và cách nói chuyện của cô vẫn không có gì thay đổi, khiến Kazuma càng thêm bối rối.

(Q-quả nhiên không phải là rượu sao…? Không, nhưng mà, Ruri thì thế này, mà mình cũng…)

Trong lúc Kazuma đang nhìn chằm chằm vào cái chai trong tay, đột nhiên, Honoka nói,

「…Odagiri-kun. Ngồi xuống đó đi.」

「Ể? …Ể? T-tại sao?」

「Cứ ngồi xuống đi. …Tớ, từ trước, đã có chuyện muốn nói với Odagiri-kun.」

Honoka duỗi thẳng ngón tay chỉ vào bên cạnh mình, như thể muốn nói 「Nhanh lên」.

Cả vẻ mặt và cách nói chuyện của cô, trông vẫn không có gì thay đổi.

Nhưng, nếu nhìn kỹ, thì hình như, có vẻ như cô đang tức giận thì phải…

「…Odagiri-kun!」

「V-vâng!」

Nghe tiếng quát, Kazuma vội vàng ngồi quỳ ngay ngắn trước mặt Honoka. …Dù không bị yêu cầu phải 「ngồi quỳ」, nhưng đây là một phản xạ có điều kiện.

「………………」

「À, ừm… Misaki, san…?」

「………………Tớ nghĩ Odagiri-kun thật là gian xảo.」

「Ể……?」

「Ý cậu là sao?」, trước đôi mắt đang chớp chớp của Kazuma, Honoka giơ thẳng ngón tay ra trước mặt cậu.

「Chẳng phải sao? Odagiri-kun rất hiền lành, và cũng hết lòng suy nghĩ cho tớ nữa… nhưng chính vì Odagiri-kun hiền lành như thế, nên tớ chẳng thể nào nhõng nhẽo được cả.」

「Ể, ừm… x-xin lỗi…」

Là đang được khen hay đang bị giáo huấn đây. Trong lúc vẫn chưa hiểu rõ, Kazuma bị khí thế của Honoka áp đảo, và phản xạ xin lỗi.

Thế nhưng, vừa xin lỗi xong, Honoka lại chu môi ra vẻ hờn dỗi.

「Đấy, lại xin lỗi rồi. Chính vì Odagiri-kun như thế, nên tớ càng không thể nhõng nhẽo hay vòi vĩnh được nữa, hiểu không? Ngay cả bây giờ, thật ra tớ đang nghĩ là 『muốn ngồi lên đùi Odagiri-kun để được làm nũng』, nhưng tớ chẳng thể nào nói ra được. Tất cả là tại Odagiri-kun đấy. Cậu có thật sự hiểu không?」

「Không, cậu đang nói ra còn gì…」—suy nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu. Càng bị cô nói một tràng dài, nhịp tim của Kazuma càng đập mạnh hơn.

Bởi vì.

Giọng điệu và biểu cảm của Honoka lúc nói những lời đó, đúng là có vẻ hờn dỗi như đang tức giận.

Nhưng nội dung của những lời nói đó, dù nghĩ thế nào đi nữa cũng là——.

「Odagiri-kun? Cậu có đang nghe không?」

「Oái!? À, đ-đang nghe! Đang nghe đây! Ừm thì… x-xin lỗi, Misaki-san. Tớ không biết là Misaki-san lại nghĩ như vậy…」

「────Nếu cậu muốn xin lỗi」

Một tay Honoka nắm lấy cổ áo Kazuma và kéo cậu lại.

Cùng lúc cơ thể cậu nghiêng về phía trước, Honoka cũng nhoài người tới.

——Khi nhận ra, khuôn mặt đáng yêu của cô đã ở ngay trước mắt cậu.

「……! M-Misa——」

「Nếu cậu muốn xin lỗi… nếu thật sự cảm thấy có lỗi… thì hãy, nghe lời thỉnh cầu của tớ.」

Honoka hít một hơi thật sâu. Cậu có thể cảm nhận được hơi thở của cô thật gần. Đôi mắt cậu bị thu hút bởi chuyển động của đôi môi cô.

Và rồi——.

「──Ngay bây giờ, hãy hôn tớ đi.」

「Ể!?」

Honoka chăm chú nhìn lên khuôn mặt Kazuma, mặt cậu đỏ bừng đến tận mang tai chỉ trong nháy mắt.

——Đôi mắt ướt át. Đôi má ửng hồng.

Nhìn thấy khuôn mặt đó, những lời định nói, những lời bào chữa, lý trí, tất cả những thứ đó đều bay biến khỏi đầu cậu.

「Mi… Misaki, san……」

Vô thức, cậu gọi tên cô.

Như để đáp lại, Honoka từ từ nhắm mắt lại——.

——Cứ thế, 「Cốp!」 một tiếng, cô gục đầu xuống bàn.

「M-Misaki-san!? Misaki-san, cậu có sao không!?」

Vội vàng, Kazuma đỡ Honoka dậy.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, từ đôi môi cô, một hơi thở ngủ yên bình thoát ra.

「…Misaki-san?」

「…khò khò~」

Honoka nhắm mắt ngủ một cách hạnh phúc, cô đã chìm vào giấc ngủ yên bình… chỉ có điều, vầng trán bị đập vào bàn đã đỏ ửng lên một cách khá rõ.

(…Mà, chỉ là ngủ thôi thì chắc không sao.)

Chuyện trải nệm sẽ để sau, cậu tạm thời đặt Honoka đang ngủ say lên một tấm đệm ngồi.

Vừa thở phào nhẹ nhõm được một lúc.

「………………Kazuma.」

「Ể?」

「………………Tớ thấy hơi khó chịu…」

「Hảảảả!?」

Vội vàng quay sang nhìn, Ruri đang ngồi xổm trên chiếu tatami với vẻ mặt tái nhợt. Hai tay cô đang bịt miệng, như thể đang cố nén thứ gì đó.

「C-cậu…! Chờ chút! Tớ sẽ đưa cậu vào nhà vệ sinh ngay đây!」

「Không được…」

「Cố lên! Sắp đến rồi!」

Cậu cố hết sức động viên Ruri đang run lẩy bẩy, và cuối cùng cũng đẩy được cô vào nhà vệ sinh. Thế này thì dù có chuyện『gì đó』xảy ra cũng không sao rồi… chắc là vậy.

「──Vất vả cho em rồi.」

Người đón chào Kazuma đang mệt lử trở về, là Yuna, người từ nãy đến giờ vẫn giữ thái độ không quan tâm.

「Chị trưởng không sao ạ…? Đó là rượu mà…?」

「À, chị thì trước đây cũng đã từng uống rồi. Không phải là tửu lượng cao, nhưng chị nghĩ là mình có sức đề kháng tốt hơn các em.」

Yuna nhếch mép cười, nghiêng ly. Khóe mắt cô hơi ửng đỏ, nhưng không có vẻ gì là say. Đúng như cô nói, chắc là cô cũng〝uống được〟một chút.

「…Chị làm thế có được không ạ? Miko-sama quan trọng của làng mà lại làm thế này.」

「Du di cho chị lần này đi. Dù sao chị cũng chưa chính thức kế vị mà.」

Cách nói chuyện có vẻ qua loa, nhưng nghe cứ như thể cô đang nói rằng,『khi chính thức kế vị rồi thì sẽ không làm nữa』.

「Kazuma-kun cũng uống một ly chứ? Nếu muốn thì chị rót cho nhé?」

「…Thôi em xin ạ.」

Kazuma lịch sự từ chối lời mời của Yuna, rồi lấy nệm từ trong tủ ra. Sau đó, cậu đặt Honoka nằm lên đó.

…Trong thoáng chốc, từ「mỡ dâng tận miệng」hiện lên trong đầu, Kazuma liền tát vào má mình.

「…Nhát gan.」

「Sao lại thành ra thế ạ!?」

「Rồi rồi, hai đứa đang trong một〝mối quan hệ trong sáng〟mà nhỉ~…. Nào.」

Yuna vừa đáp lại ánh mắt lườm của Kazuma một cách qua loa, vừa đứng dậy.

Nhưng, vừa bước một bước, cơ thể cô đã loạng choạng. Kazuma đang đứng gần đó phản xạ đưa tay ra đỡ Yuna.

「Ối… ưm, lâu rồi không uống nên hơi quá chén thì phải…. Xin lỗi nhé, cảm ơn em.」

「Dạ, không sao ạ… nhưng nếu say rồi thì chị nên ngồi xuống thì hơn.」

「Chị muốn đi vệ sinh, vì uống rượu mà. Nhà vệ sinh trong phòng thì Shinomiya-chan chiếm mất rồi.」

Nghe từ『nhà vệ sinh』, Kazuma bất giác cứng người lại. Nhận ra điều đó, Yuna nở nụ cười thường ngày.

「Đúng rồi. Một mình chị đi hơi loạng choạng, Kazuma-kun, đi cùng chị đi. Để em lại một mình với Misaki-chan cũng phiền phức lắm đúng không?」

◆◆◆

Nhà vệ sinh chung dành cho khách trọ nằm ở cuối hành lang.

「Vậy, em sẽ đợi ở đây ạ…」

「Đi cùng chị cũng được mà? Dù sao ở đây cũng chỉ có chúng ta thôi.」

「Em sẽ đợi ở đây ạ!」

「Rồi rồi.」, Yuna cười vui vẻ rồi biến mất vào nhà vệ sinh nữ.

(Thiệt tình, chị trưởng lúc nào cũng…)

Thế nhưng——nhớ lại thì, lúc mới gặp, Yuna không phải là người như vậy. Cô ít nói hơn, cộc cằn, và cách nói chuyện cũng rất gay gắt.

Vì vậy, Kazuma lúc đó hoàn toàn không nghĩ rằng sẽ có ngày mình có thể thân thiết với cô, và cũng không có ý định tham gia câu lạc bộ Subculture.

Mọi chuyện đã thay đổi——kể từ lúc đó.

『Noroino Shoujo』. Khi hai người cùng nhau chơi game đó.

Ban đầu, cậu không hề có ý định đó. Cậu nghĩ rằng sau khi cài đặt xong sẽ trả lại cho Yuna, và rồi sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Thế nhưng, một thời gian sau, chính Yuna lại tìm đến lớp học của Kazuma.

『Chị không mở khóa được hết các cảnh hồi tưởng, em chỉ cho chị cách làm đi』. Được nhờ vả như vậy, chiều hôm đó, Kazuma đã đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ Subculture sau một thời gian dài.

Nguyên nhân không mở khóa được các cảnh hồi tưởng là vì chưa vào được True Route. Sau khi Kazuma chỉ cho cô điều kiện phân nhánh, Yuna liền bắt đầu chơi game ngay trên chiếc laptop mang theo.

Lẽ ra cậu có thể về ngay lúc đó. Nhưng khi có người chơi game ngay trước mặt, cậu lại bất giác nhìn theo.

Và khi bất giác nhìn, cậu đã bị cuốn hút lúc nào không hay.

…Cuối cùng, Kazuma đã ở lại xem Yuna chơi cho đến khi kết thúc. Giữa chừng, còn có lúc hai người cãi nhau nhẹ vì cô đã bỏ qua đoạn hội thoại yêu thích của cậu.

Kể từ đó. Kazuma bắt đầu thường xuyên lui tới phòng sinh hoạt câu lạc bộ Subculture.

Và rồi, khi gặp mặt nhau nhiều hơn, thái độ của Yuna đối với Kazuma cũng dần thay đổi.

Cậu không nhớ chính xác từ khi nào những lời nói và hành động có phần quấy rối tình dục được thêm vào… Có lẽ, việc thường xuyên quấy rối tình dục là kết quả của việc Yuna đã cố gắng trở thành một『đàn chị dễ gần』theo cách của riêng mình.

Thực tế, nếu không có điều đó, có lẽ Kazuma đã quá ý thức Yuna là『người khác giới』, và mối quan hệ của họ lại trở nên gượng gạo. Cậu có thể đối xử với cô như một『gamer eroge』khác mà không bận tâm về giới tính, chính là nhờ tính cách đó của Yuna.

(Không, nhưng mà, hình như có gì đó sai sai…)

Trong lúc cậu đang vò đầu bứt tai, tiếng nước xả từ nhà vệ sinh vọng ra.

「Chắc chị ấy sắp ra rồi」, Kazuma vừa quay mặt về phía lối vào nhà vệ sinh thì.

「K-Ka-Ka, Ká… Kazuma-kun!!」

Cùng với tiếng hét thất thanh, Yuna lao ra khỏi nhà vệ sinh với một tốc độ kinh hoàng.

Và rồi, với tốc độ đó, cô đã ôm chầm lấy Kazuma.

「Ể…!? Ấy, chờ đã, chị trưởng!?」

Không để ý đến Kazuma đang luống cuống, Yuna dùng cả tay và chân ôm chặt lấy hông Kazuma. Cảm giác gần gũi chưa từng có khiến Kazuma càng thêm hoảng loạn.

「Ch-… đ-đợi đã! Thật sự là có chuyện gì vậy chị trưởng!?」

「C-c-c-côn trùng!! Côn trùng trên lưng chị!!」

「Hả? C-côn trùng…?」

Vừa bám chặt lấy Kazuma, Yuna vừa gật đầu lia lịa.

「Ch-chị, từ nhỏ, chỉ có côn trùng là không chịu nổi…! X-xin em…! Bắt nó ra đi, Kazuma-kun…!」

Yuna vừa van nài, vừa dùng chân siết chặt eo Kazuma.

Trong khi đó, Kazuma vừa thấy nhẹ nhõm, vừa thấy hụt hẫng, và bị một cảm giác mệt mỏi rã rời xâm chiếm.

「Không chịu nổi côn trùng á… Nhưng mà chị trưởng, chị vẫn chơi eroge có xúc tu bình thường mà.」

「Chuyện đó với chuyện này khác nhau!! Ấy, aaaa, hình như nó đang động đậy…! Mau bắt nó ra đi mà!!」

「E-em biết rồi! Chị đừng có vừa bám vừa lắc người nữa!」

Cậu vội vàng nhìn xuống lưng Yuna, nhưng không thấy thứ gì giống như vậy.

「Ừm, chị trưởng, không có gì cả… có thật là trên lưng không ạ?」

「Không phải bên trên mà là bên trong! Nó ở trong áo!!」

(…………Ể.)

Trong áo, ư.

「K-Kazuma-kun… nhanh lên…!」

「Dù chị có nói nhanh lên thì!?」, Kazuma hoảng loạn tột độ trong lòng.

Côn trùng ở trong áo có nghĩa là, để bắt nó ra thì mình cũng phải cho tay vào trong áo, và trong áo thì có da thịt, và cho tay vào trong áo có nghĩa là.

(C-có được không đây!?)

Sự bối rối và dao động tột độ, cùng với một chút bản năng đàn ông, đã tạo nên một cơn bão dữ dội trong lòng Kazuma.

Thành thật mà nói, cậu rất do dự… nhưng, nếu để ý kỹ, cơ thể Yuna đang bám lấy cậu run lên nhè nhẹ.

Và khi đã nhận ra điều đó, thì không còn lựa chọn nào là「từ chối」nữa.

「E-em hiểu rồi…. Vậy thì, ừm… em cho tay vào nhé.」

Sau khi xác nhận Yuna đã gật đầu, Kazuma, với tâm trạng căng thẳng như sắp chết, luồn tay vào cổ áo yukata.

Cậu đã cố gắng không chạm vào da thịt cô, nhưng không thể tránh khỏi việc lướt qua một chút, và mỗi lần như thế, tim cậu như ngừng đập.

Cứ thế này thì không xong, nên vì Yuna, Kazuma đã vội vàng cố gắng bắt con côn trùng.

「Ừ-ừm… ở quanh đây ạ?」

「Kh-không phải…もう少し, cao hơn chút nữa… á.」

「V-vậy, chỗ này thì sao…?」

「Ph…! Á, chờ, chờ đã, y… đừng có sờ vào đó…!」

…Thôi chết rồi. Dù không hề có ý đó, nhưng cuộc hội thoại ngày càng trở nên nhạy cảm.

May mắn thay, ngay sau đó, cậu cảm thấy có thứ gì đó chạm vào lòng bàn tay. Cậu lập tức nắm lấy và nhanh chóng rút tay ra.

「Đây rồi! Bắt được rồi chị trưởng——Ể?」

Nhìn xuống lòng bàn tay mình, Kazuma chớp mắt. Thứ cậu tưởng là côn trùng và bắt lấy, nhìn thế nào cũng chỉ là một chiếc lá.

「Th-thật không? Bắt được thật không? Hết rồi chứ?」

「Không… ừm, chị trưởng… hình như đây không phải là côn trùng.」

「Hả…?」

Yuna ngẩng mặt lên ngơ ngác, cậu đưa thứ vừa bắt được cho cô xem.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, mặt Yuna đỏ bừng lên như lửa.

Vừa cúi gằm mặt, Yuna vừa từ từ rời khỏi người Kazuma. Kazuma cũng không biết phải nói gì, và một sự im lặng khó xử bao trùm.

「À, ừ, ừm… x-xin lỗi nhé…」

「K-không sao đâu… e-em không để tâm đâu——」

「…………Odagiri-kun.」

「Hể!? Ể, sao thế!? Misaki-san!?」

Thật không thể tin nổi. Honoka, người đáng lẽ đang ngủ trong phòng, không biết từ lúc nào đã đứng ngay sau lưng hai người họ.

「K-không! Không phải đâu Misaki-san! Tớ chỉ là, được chị trưởng nhờ bắt côn trùng thôi…!」

「Đ-đúng vậy! Đúng như Kazuma-kun nói! Thật đó, đừng hiểu lầm nhé!? Đây không phải là NTR hay gì đâu!」

Trước hai người đang cố gắng giải thích, Honoka chỉ im lặng nhìn chằm chằm. Một cảm giác deja vu thật là.

「Gian xảo… chỉ có chị trưởng thôi…. Tớ còn chưa được Odagiri-kun ôm, cũng chưa được bắt côn trùng cho nữa…」

「Không, Misaki-chan… ôm thì không nói, chứ chuyện côn trùng thì em không cần phải ghen tị đâu…」

「……Odagiri-kun!」

「Vâng!?」

Hoàn toàn lờ đi lời bắt bẻ của Yuna, Honoka nhìn thẳng vào Kazuma——với một quyết tâm không thể lay chuyển.

「Tớ cũng muốn được Odagiri-kun ôm! Tớ muốn được ôm!」

「Ể!? M-Misaki-san, chờ đã——Oái!?」

Nói nhanh như chớp, Honoka đã lao vào Kazuma trước khi cậu kịp ngăn lại.

「Đ-đợi đã Misaki-san…! Bình tĩnh lại…!」

「Không!」

「Không phải là『không!』… Chị trưởng cũng đừng chỉ đứng nhìn mà giúp em đi!」

Thấy Yuna đứng ngoài cuộc, Kazuma vội vàng cầu cứu.

「…Chị không biết đâu. Tự em giải quyết đi? Là bạn gái của em mà? Thôi chị đi đây.」

「Ch-chờ đã, chị đi đâu vậy!?」

「Chị đi gọi điện về nhà. Nhân tiện, hôm nay chị cũng sẽ ở lại đây luôn. Vậy nhé, gặp lại sau.」

Hoàn toàn lờ đi lời níu kéo của Kazuma, Yuna cứ thế đi về phía cuối hành lang. Không hề ngoảnh lại.

——Cùng lúc đó, cơ thể Honoka đang cố bám lấy Kazuma đột nhiên mềm nhũn ra.

「Oái!? …M-Misaki-san…?」

Cậu vội vàng đỡ lấy cô, và nhìn vào mặt cô thì——.

「…………khò~」

「…………」

Ở đó, là『cô ấy』đang ngủ một cách yên bình, như thể sự ồn ào lúc nãy chỉ là ảo giác.

◆◆◆

Sau khi đặt Honoka đã ngủ gục trở lại nệm, Kazuma cũng quyết định đi vệ sinh.

Cậu giải quyết xong ở nhà vệ sinh chung lúc nãy, và bắt đầu suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Honoka thì đang ngủ, Ruri chắc cũng không còn trong tình trạng có thể chơi bời gì nữa, có lẽ cứ thế kết thúc cũng được——.

(…À, mà mình đang cầm chìa khóa phòng của Misaki-san và mọi người.)

Thế này thì làm sao mà về phòng mình được.

(Thôi đành, tạm thời quay lại đã… cũng lo không biết Ruri ra sao rồi.)

Tiện thể, cậu mua một chai nước ở máy bán hàng tự động trên đường đi. Cậu nhớ lại một con eroge nào đó đã nói rằng khi say rượu thì nên uống nhiều nước.

Cầm chai nước đã mua trên tay, cậu trở về phòng.

Cậu định gõ cửa trước khi vào——và dừng tay lại.

Từ bên trong, có tiếng nói chuyện vọng ra.

「…Shinomiya-san. Cậu ổn chứ?」

「Ừ… xin lỗi nhé, đã làm cậu lo lắng.」

「Vậy à, thế thì tốt rồi. …Nhưng mà, tớ không hiểu sao mình lại ngủ thiếp đi nhỉ?」

「Ừm, không biết nữa… tớ cũng thế, lúc tỉnh dậy đã thấy mình ngủ trong nhà vệ sinh rồi… mà còn hơi đau đầu nữa…」

Xem ra, cả hai đã tỉnh rượu, nhưng lại không nhớ chút gì về những gì đã xảy ra với mình.

Nếu bây giờ Kazuma vào trong, có lẽ sẽ bị hỏi đã có chuyện gì. Nên giải thích thế nào đây… trong lúc cậu đang vò đầu bứt tai trước cửa.

「…Này. Misaki-san, cậu thích điểm nào ở Kazuma?」

Tim cậu đập thịch một tiếng.

「Từ trước tớ đã muốn hỏi rồi. Kazuma và chị trưởng cũng chưa về, nên tớ nghĩ đây là lúc thích hợp… tất nhiên, nếu Misaki-san nói『không muốn nói』thì tớ sẽ không hỏi nữa.」

「…Tớ, thì」

Tim cậu đập thình thịch, thình thịch, một cách dữ dội.

(M-mình nghe thế này có được không!?)

Cứ tiếp tục nghe thế này có ổn không, hay là nên xen vào ngay bây giờ.

Trong lúc cậu đang bối rối và chưa đưa ra được quyết định, Honoka đã nói tiếp.

「Odagiri-kun là────một người rất là, biến thái.」

(Ặc…!?)

Một cú sốc như bị giáo đâm vào tim xuyên qua não cậu.

「Cậu ấy rất, rất thích những game biến thái… và không chỉ là biến thái đơn thuần… mà còn là những game mà cô gái bị quấy rối, bị nhiều xúc tu bắt giữ, hay dù đã có người yêu nhưng lại bị một người đàn ông khác làm những chuyện biến thái… cậu ấy chỉ chơi những game cực kỳ biến thái như vậy thôi.」

Những nhát kiếm ngôn từ đâm thẳng vào tim Kazuma.

(…Ể? Mình có thật sự đang hẹn hò với Misaki-san không vậy…?)

Kazuma, người không hề có sự chuẩn bị chứ đừng nói là tích trữ, đã suýt nữa thì gục ngã tại chỗ——.

「Nhưng… nhưng mà nhé? Thật ra, không chỉ có vậy đâu… cậu ấy là một người… rất, rất hiền lành.」

Một lần nữa, một cú sốc lại xuyên qua tim Kazuma.

Nhưng nó hoàn toàn khác với cái cảm giác muốn quằn quại vì xấu hổ lúc nãy.

Nó giống như, có thứ gì đó mềm mại như bông gòn, đang vuốt ve trực tiếp trái tim cậu.

Một cảm giác mà cậu chưa từng trải qua trong đời.

「Lúc nói về〝eroge〟, Odagiri-kun… lúc nào trông cũng rất, rất vui. Khi gặp những lựa chọn khó, cậu ấy sẽ suy nghĩ với vẻ mặt rất nghiêm túc… tớ cũng thích cả vẻ mặt đó nữa. Cái cách cậu ấy cố gắng hết mình để cứu nhân vật chính, để mang lại hạnh phúc cho cô gái nữ chính, thật là hiền lành, thật giống với Odagiri-kun…」

Ruri không hề nói xen vào.

Vậy mà, lời nói của Honoka vẫn không dừng lại.

「Vì vậy, tớ hiểu rất rõ… Odagiri-kun đối với tớ, cũng rất, rất hiền lành… cậu ấy đang suy nghĩ rất nhiều điều… để tớ có thể hạnh phúc dù chỉ một chút… để có thể đến được『Happy End』.」

Với một giọng nói như thể không thể kiềm chế được mong muốn được nói ra, Honoka tiếp tục nói một cách vui vẻ, hân hoan.

Giống hệt như cách mà chính Kazuma nói về những con eroge mà mình yêu thích.

Vì vậy, cậu hiểu rất rõ.

Mình được Honoka yêu thương đến mức nào.

「…Misaki-san, thật sự rất thích Kazuma nhỉ.」

「…Tớ xin lỗi.」

「Không cần phải xin lỗi đâu, là tớ hỏi mà. Chỉ là hơi buồn một chút. Hay đúng hơn là, ghen tị nhỉ… kiểu như,『người biết được điểm tốt của Kazuma, không còn chỉ có mình mình nữa rồi』.」

…Bây giờ, Ruri đang nói những lời này với vẻ mặt như thế nào. Và Honoka nghe những lời đó, đang có vẻ mặt ra sao. Kazuma không biết. Cậu vẫn chưa quen với cái gọi là『tình yêu』để có thể đoán được điều đó.

「…Ồ? Quý khách, có chuyện gì sao ạ?」

Bị gọi đột ngột, Kazuma giật nảy mình.

Vội vàng quay lại, bà chủ nhà trọ đang đứng đó, tay ôm một bộ nệm.

「Hả!? À, k-không, không có gì đâu ạ! C-cô có chuyện gì sao ạ!?」

「Dạ không. Tôi nghe nói cô Yuna cũng sẽ ở lại, nên tôi mang thêm nệm đến ạ…」

「À, v-vậy sao ạ! Cảm ơn cô! Cái này cháu sẽ trải giúp!」

「Dạ không, sao có thể để quý khách làm việc đó——」

「Không sao đâu ạ! Thật ra cháu rất thích trải nệm!」

Cậu cố gắng hết sức để che giấu trước bà chủ đang tỏ vẻ khó hiểu. Nếu bây giờ bà ấy vào phòng, có thể sẽ bị phát hiện việc học sinh trung học uống rượu. Điều đó thì không ổn chút nào.

「…Nếu quý khách đã nói vậy, tôi có thể giao cho cậu được không ạ?」

「V-vâng! Cứ giao cho cháu!」

「Phù, may quá!」Trong lúc Kazuma đang thở phào nhẹ nhõm, bà chủ quán bất chợt mỉm cười.

「Phải rồi, cậu và cô tiểu thư tóc đen kia là người yêu của nhau phải không?」

「Ể!? Ờ, ờ thì...!」

「Ấy không. Chỉ là lúc đến đây, tôi có nghe hai người nói chuyện giống như vậy thôi」

Bà chủ khúc khích cười, như thể đang nhìn một thứ gì đó thật đáng yêu.

「Chắc hai người cũng nghe về〝truyền thuyết của bãi biển〟nên mới tới đây nhỉ?」

「......Truyền thuyết?」

「À thì, như cậu thấy đấy, nơi này là một ngôi làng trên núi, nhưng thực ra gần đây cũng có biển đấy. Cứ đi thẳng con đường ở rìa làng là sẽ đến một bãi cát nhỏ. Chỗ đó không bơi được, cũng chẳng có gì cả, nhưng từ xưa đã là một nơi có truyền thuyết kỳ lạ. Người ta nói rằng nếu một cặp tình nhân cùng nhau đến đó, họ sẽ được ở bên nhau mãi mãi」

Hai người cũng thử đến đó xem sao, bà chủ nói với một nụ cười thân thiện rồi rời đi.

(Truyền thuyết... à)

Cậu nhớ ra, hình như trong cuốn『Noroino Shoujo』cũng có một câu chuyện như thế.

Ở bên nhau mãi mãi──Nghe những lời đó, cậu lại nhớ đến lời『tỏ tình』ban nãy của Honoka.

Và cả cuộc trò chuyện lúc làm thủ tục nhận phòng trọ trưa nay nữa.

『Vậy...〝khi nào〟thì được?』

Cậu cảm thấy vui trước tình cảm của Honoka. Cậu cũng nghĩ mình muốn, và phải đáp lại nó.

Thế nhưng,『đáp lại tình cảm』ấy, cụ thể là phải làm gì đây?

Liệu câu trả lời có phải là cứ mạnh dạn tiến về phía trước như lời Yuna nói không?

Đêm hội sắp diễn ra vào ngày mai. Ngày đầu tiên đáng nhớ của chuyến hành hương đến vùng đất thánh làng Mizukami, cứ thế dần trôi vào đêm.