Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Liệt Truyện - AFRICA - Chương 4

4.Ba Lời Nguyền

Nếu phản bội tớ, Mitsuo sẽ phải “rơi xuống” địa ngục đấy.

Nếu bỏ rơi tớ mà đi, tớ sẽ kéo cậu, cùng với tất cả những gì thuộc về cậu, chìm thẳng xuống tận cùng của bất hạnh, “rơi” không còn một mảnh.

Và nếu, vạn nhất, cậu lại “phải lòng” một cô gái nào khác ngoài tớ, thì lúc đó…

***

Mùa hè năm cuối cấp ba.

Điểm số đánh giá năng lực (hensachi) của tôi, nói thật, tệ không thể tả.

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc. Chỉ còn chưa đầy nửa năm nữa là đến kỳ thi. Dường như những đối thủ ngoài kia đã bỏ xa tôi tít tắp, đi trước tôi một khoảng thật dài rồi. Đến tận hôm nay, tôi mới thực sự đối mặt với việc mình đã chậm chân đến mức nào.

Khoảng hai tiếng trước, tôi đã đến một trung tâm luyện thi lớn để nhận kết quả bài thi thử lần đầu tiên của mình.

Dù ngay từ khi tự chấm điểm, tôi đã linh cảm điểm số sẽ chẳng mấy khả quan, nhưng kết quả thực tế còn tồi tệ hơn nhiều so với những gì tôi đã chuẩn bị tinh thần. Những con số, biểu đồ minh họa rõ mồn một khoảng cách giữa tôi và các đối thủ, khiến tôi phải chấp nhận sự thật rằng mình đang ở trong tình cảnh tuyệt vọng… nói trắng ra là mình “ngu như bò”.

[IMAGE: ../Images/000002.jpg]

Chỉ có môn tiếng Anh là tạm ổn, có lẽ nhờ những đợt trại hè ngôn ngữ mà bố mẹ gửi tôi đi từ khi còn bé tí. Còn lại, tất cả các môn khác đều thảm hại không tưởng. Thật sự, toàn những thứ tôi chẳng biết gì mà lại xuất hiện trong đề thi. Tôi đã nghĩ: “Cái này mình chắc chắn chưa học bao giờ!” nhưng khi xem đáp án và mở sách giáo khoa ra, thì lại thấy nó được ghi chép đàng hoàng.

Cái này cũng không biết, cái kia cũng không biết, không nhớ, không hiểu… chỉ toàn những điều như vậy. Nói đúng hơn, số lượng những điều tôi hiểu biết thì ít ỏi vô cùng. Tôi rợn người khi nhận ra mình đã lướt qua biết bao nhiêu thứ mà chẳng hề hiểu rõ. Chẳng lẽ phải học lại hết từ đầu sao?

Từ tiểu học đến giờ, tôi học trường tư thục, không hề trải qua kỳ thi tuyển sinh trung học hay cấp ba. Tôi chỉ học ở mức độ đủ để không bị lưu ban mà thôi. Giờ đây, cái giá phải trả chính là đây sao?

Trường cấp ba của tôi trực thuộc một trường đại học, tất cả học sinh có nguyện vọng đều có thể vào đại học theo hình thức “nối cấp” (escalator system). Đặc biệt, hơn 80 học sinh từ tiểu học lên thẳng được gọi là “học sinh nội bộ chính thống”, có thể thoải mái chọn khoa mình muốn. Nguyện vọng của họ không bao giờ bị từ chối. Các học sinh nội bộ thông thường, nếu điểm số không tốt, có thể bị “đẩy” đến các khoa kém nổi tiếng ở những cơ sở xa trung tâm thành phố, nhưng học sinh nội bộ chính thống thì không bao giờ bị như vậy, dù có đứng đội sổ.

Những kẻ vượt qua kỳ thi tuyển sinh cấp hai và cấp ba vốn được xem là cực kỳ khó khăn để vào được trường, gọi chúng tôi – những học sinh nội bộ chính thống – là “đám công tử bột ngu ngốc”. Các lớp không trộn lẫn, chúng tôi cũng không thân thiết gì với họ, thậm chí tôi còn cảm thấy họ nhìn mình bằng ánh mắt khá lạnh nhạt. Nhưng tôi chẳng cảm thấy gì đặc biệt. Họ nghĩ gì cũng không liên quan đến tôi.

Tôi cứ nghĩ, chỉ cần thời gian trôi qua, cánh cửa tiếp theo sẽ tự động mở ra. Cánh cửa sau đó cũng vậy. Và cánh cửa tiếp theo nữa cũng vậy. Cứ thế mãi mãi. Tôi coi đó là lẽ hiển nhiên, là cuộc đời của mình, và không có lý do hay nhu cầu phải nghĩ về một cuộc đời khác. Tôi hiểu cái tên “đám công tử bột ngu ngốc” hàm ý khinh thường, nhưng chúng tôi thì lại gọi họ là “những người đầu óc giỏi giang” để phân biệt. Và cho đến nay, và cả về sau, chúng tôi – những học sinh nội bộ chính thống – luôn được đặt vào vị trí thuận lợi hơn trong xã hội một cách tự động so với “những người đầu óc giỏi giang” kia. Đó là truyền thống, và cũng là sự thật lịch sử.

Và rồi.

Giờ đây, tôi đang vẫy vùng một cách tuyệt vọng để thoát ra khỏi cái đường ray truyền thống và lịch sử đó.

Tôi nhìn thế giới mình từng đắm chìm từ bên ngoài, và nhận ra sự đặc biệt của nó.

Tôi hiểu được kích thước thực sự của Yanagisawa Mitsuo – một người đặt chân ngoài thế giới đặc biệt đó – qua việc so sánh anh ấy với những người xung quanh.

— Thật sự là quá xấu hổ. Tôi chỉ muốn biến mất quách đi. Đó là cảm nghĩ của tôi lúc này.

Giờ thì tôi đã hiểu rõ lý do tại sao những học sinh bên ngoài lại coi thường chúng tôi. Khi hiểu ra, tôi thấy lòng mình đau nhói. Họ ở đó bằng chính năng lực của mình. Còn tôi, tôi ở cùng một vị trí với họ, nhưng lại nhờ sức mạnh của cha mẹ, nhờ các mối quan hệ, nhờ tiền bạc – nói tóm lại là nhờ những yếu tố không phải từ chính sức lực của tôi. Và tôi thậm chí còn chẳng mảy may nghi ngờ việc mình được hưởng vị trí tốt hơn họ.

Thật sự thì, bản thân tôi – một con người đơn lẻ – có bao nhiêu năng lực chứ?

Con số 1451 trên tổng số 1653 có lẽ chính là minh chứng rõ nhất. Trong kỳ thi thử lần này, tôi đã điền một khoa mà cha mẹ gần như nói đùa bảo tôi nên thi vào đó, như một nguyện vọng. Lúc đó, có 1653 đối thủ trên cả nước đang có ý định thi đại học hệ công lập, và tôi xếp thứ 1451. Một thứ hạng mà chắc chắn không thể đỗ được.

Đó là tôi. Kích thước của tôi ở thời điểm hiện tại. Năng lực của tôi. Kết quả của cuộc đời tôi. Kết quả đánh giá dĩ nhiên là E – mức thấp nhất.

Kết quả tệ hơn tôi mong đợi rất nhiều. Tôi không chỉ thất vọng mà còn kinh ngạc nữa. Tôi thực sự sốc nặng. Liệu tôi có thể xoay sở được trong nửa năm tới không, thật sự ư?

Tôi đã bày tỏ rõ ràng ý muốn không vào đại học theo diện nội bộ vào cuối học kỳ một. Giáo viên chủ nhiệm và bố mẹ tôi đều ngạc nhiên. Họ lo lắng hơn là phản đối. Bố tôi nói rằng nếu đã quyết định như vậy thì tôi phải có một kế hoạch rõ ràng, phải đưa ra và giải thích nó trước tiên – à, mà kết quả thi thử lần này thì tôi chẳng thể nào đưa ra được. Tôi vò nát tờ kết quả, vứt vào thùng rác ở phòng tự học của trung tâm luyện thi, phi tang chứng cứ.

Cứ thế này thì nguy to rồi. Sự thật đó không thể thay đổi. Nguy to rồi. Thật sự nguy to rồi. Từng khoảnh khắc trôi qua, mức độ nguy hiểm càng tăng lên. Nguy to rồi. Mình đúng là đồ ngốc. Phải làm gì đó thôi, không thì nguy to mất. Nguy to rồi. Nguy to rồi. Nguy…

“...A!”

— Một dòng nước lạnh buốt bắn lên má tôi.

“Áaaa! Hahahahaha, lạnh quáaa!”

“Hyaho! Uầy, đùa giỡn gì vậy hả hahahaha!”

“Ai biết! Bắn trả đi, bắn trả đi!”

Bầu trời xanh ngắt, trong vắt của mùa hè.

[IMAGE: ../Images/000003.jpg]

Bên hồ bơi vào buổi chiều nắng chói chang. Tôi cười theo, kêu lên “Lạnh thế!” và dùng mu bàn tay lau nước trên mặt.

Vờ nằm dài trên ghế, uể oải phơi nắng và giả vờ chăm chú chơi game trên điện thoại, trong khi tai nghe tiếng reo hò ồn ào của đám người đang chơi trò đánh trận bằng súng nước. Thực ra, tôi đang lướt ứng dụng từ vựng tiếng Anh, cố gắng trấn an bản thân khỏi cái cảm giác “nguy to rồi” đó.

Khóa học hè bí mật tại trung tâm luyện thi mà tôi lén lút đi học, không dám kể với ai ở trường, đã kết thúc vào ngày hôm qua. Khóa học cơ bản tăng cường cấp tốc hai tuần dành cho khối Xã hội thi Quốc lập… Thật lòng mà nói, tôi chỉ đủ sức theo kịp thôi là đã cố hết sức rồi. Khóa học kết thúc mà tôi còn chẳng biết nó có hiệu quả gì không nữa. Hy vọng lần thi thử tới điểm số sẽ cải thiện, nhưng mà…

Tôi lén thở dài, đưa mắt nhìn mặt nước xanh biếc lấp lánh chói chang.

[IMAGE: ../Images/000004.jpg]

Hồ bơi này tuy hơi nhỏ nhưng đủ rộng để bơi, là cơ sở của công ty bố của một trong số khoảng hai mươi người đang vui vẻ chơi đùa.

Tôi đương nhiên không phải hạng người có thể thảnh thơi tiệc tùng bên hồ bơi. Tôi phải chắt chiu từng giây từng phút mà cắm đầu vào học. Thế nhưng, đám bạn từ hồi tiểu học cứ nghi ngờ: "Dạo này mày lười giao du thế? Cứ làm cái quái gì suốt vậy?", để che giấu việc suốt kỳ nghỉ hè tôi cứ né tránh lời mời đi chơi của chúng, nên đành phải tham gia. Tuyệt đối không được để ai biết việc tôi đang âm thầm chuẩn bị thi tuyển vào một trường khác, dù có phải đánh đổi cả mạng sống.

Bữa tiệc bikini để tạo kỷ niệm cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Mấy đứa con trai thì là lũ quen mặt cùng trường. Còn con gái thì toàn những gương mặt lạ hoắc, hình như đều là học sinh trường khác. Ai nấy đều diện bikini sặc sỡ, nhâm nhi đồ ăn do bên ngoài mang đến, ngồi bên hồ bơi, vẻ hưởng thụ trọn vẹn mùa hè cuối cùng của cuộc đời học sinh cấp ba đầy an nhàn, ung dung tự tại. Đã ở đây rồi thì mấy cô gái này đương nhiên cũng chẳng cần lo lắng chuyện thi cử gì. Còn tôi, để thoát ly khỏi cái thế giới này, đang điên cuồng chơi game học từ vựng.

Đứa rủ tôi đi đã bảo: "Hôm nay con gái trường mình không đến, cũng không ai biết nên ổn thôi". Dù đang ở trên bờ vực nguy hiểm với đủ thứ chuyện khác, nhưng ít nhất về "chuyện đó" thì tôi có thể yên tâm. Ở đây sẽ không bị tấn công.

Bỗng, một quả bóng chuyền bãi biển nảy tới chân tôi. Nó lăn đến tay tôi. Cách đó một quãng, một cô gái mặc bikini trắng vẫy tay: "Xin lỗi!", nên tôi ném trả lại.

"Ừm, cậu là Yanagisawa-kun phải không? Nếu được thì sang đây chơi bóng chuyền cùng tụi mình đi?"

Mặc dù cô ấy mời tôi với má hơi ửng đỏ vì nắng, nhưng tôi đáp lại:

"Không, bỏ qua đi! Giờ tôi đang muốn chơi game."

Ngay cả bản thân tôi cũng thấy cách từ chối đó thật quá đáng. "Ê!", "Mày làm cái quái gì thế, ở hồ bơi mặc đồ bơi mà lại thế à?" mấy thằng bạn cười phá lên, nhưng tôi chỉ nhún vai, đáp lại bằng một nụ cười rồi nhét tai nghe vào tai. Kết quả thi thử vừa nhận được hôm nay quá sốc, khiến tôi chẳng có tâm trí nào mà chơi bóng vui vẻ với mấy cô gái. Tôi vẫn chưa gượng dậy được, lại cố gắng vùi đầu vào thế giới từ vựng tiếng Anh.

Nhưng rồi, "bốp!" một tiếng nữa, lần này quả bóng nhỏ hơn một vòng, rơi trúng ngực tôi. Ngẩng đầu lên, tôi thấy một cô gái mặc bikini tím và một cô gái mặc áo ba lỗ với quần jean mini đang vừa nói gì đó, vừa tươi cười vẫy tay. Tôi chỉ vào tai mình, ra hiệu bằng cử chỉ là không nghe thấy vì đang đeo tai nghe, rồi ném trả bóng.

Quả thật, "ở hồ bơi mặc đồ bơi mà lại thế à?", đúng là phải vậy rồi. Tôi dựa hẳn vào chiếc ghế, nhắm mắt lại một lúc. Ánh nắng chói chang xuyên qua cả mí mắt. Làn gió nóng bức của giữa hè vuốt ve làn da thật dễ chịu. Dù có đeo tai nghe, tôi vẫn nghe thấy tiếng cười đùa của bạn bè. Đáng lẽ tôi cũng phải sống vô tư lự như vậy trong thế giới này. Vui vẻ ầm ĩ ở hồ bơi, tiệc tùng thoải mái với con gái, rồi cứ thế bước đi theo cánh cửa tiếp theo tự động mở ra.

...Thế nhưng, tôi lại có một lý do nhất định khiến mình muốn thoát ra khỏi nơi này.

Nếu không có lý do đó, tôi đã không nhận ra cái vị trí thật sự của mình. Sống mà không biết gì sẽ dễ chịu hơn nhiều. Lảng tránh sự yếu kém vô dụng của bản thân vốn rất dễ dàng. Nhưng một khi đã nhận ra, tôi không thể không cảm thấy xấu hổ về cuộc đời mình đáng lẽ phải sống, về tương lai của mình. Đương nhiên, tôi không hề có ý coi thường lối sống của những người bạn đang ở đây. Tôi thực sự không hề khinh thường họ. Tôi ngốc nghếch, không phải vì thuộc "phường ngốc nghếch", mà chỉ đơn thuần là do sự lười biếng và yếu đuối của bản thân. Tôi tự thấy xấu hổ về chính mình như vậy đó.

Kỳ lạ thay, giờ đây tôi thậm chí còn cảm ơn Kouko.

Tôi nghĩ ra chuyện thi tuyển vào trường khác là để cắt đứt duyên nợ với Kouko, nhưng kết quả là tôi đã hiểu ra rất nhiều điều. Hầu hết chúng đều là những điều cay đắng đối với tôi, nhưng tôi nghĩ vẫn tốt hơn nhiều so với việc sống mà không hiểu gì. Vậy nên, cảm ơn Kouko. Cảm ơn cậu thật nhiều vì đã dai dẳng đuổi theo, bám riết, theo dõi tôi, và khiến tôi quyết tâm phải thoát khỏi cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều vì đã khiến tôi nhận ra rằng chừng nào còn ở trong cùng một thế giới với cậu, sự bình yên thật sự sẽ không bao giờ đến.

"Bốp!", lại một quả bóng chuyền bãi biển nữa lăn đến. Lần này, tôi thậm chí không nhìn mà chỉ khẽ ném trả lại.

À đúng rồi Kouko. Cậu cứ sống và hướng tới tương lai của cậu theo đúng kế hoạch. Còn tôi sẽ sống cuộc đời của tôi. Mùa xuân năm sau chúng ta sẽ chia tay. Tôi sẽ thử xem mình có thể đi đến đâu bằng chính sức lực của mình. Tình hình thì nguy hiểm đấy, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng không nản lòng. Cứ nghĩ rằng có thể cố gắng được như vậy là nhờ cậu, tôi thực sự, thực sự — "BỐP!" cái gì thế này, lại nữa à. Tôi ném trả lại, rồi lại có.

"...Hửm?"

Thật là dai dẳng, hết lần này đến lần khác, tôi mở mắt ra, gồng bụng ngẩng mặt lên thì...

"...Ực!"

BÙM!

Trúng thẳng giữa mặt. Dù là bóng chuyền bãi biển nhưng cú đánh không hề nhẹ chút nào, tôi kinh ngạc bật dậy.

"Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?"

Khoanh tay, đứng hiên ngang như hộ pháp. Đứng đó trong bộ đồng phục là – này.

"Cậu đang làm gì ở đây thế Mitsuo?"

Nó ở đây, chứ gì nữa. Cái gì mà "ổn thôi" chứ.

"Tôi chưa nghe nói cậu ở chỗ này đấy nhé? Cậu đang làm cái bữa tiệc tệ hại với mấy cô gái dân thường mà tôi không quen biết ở nơi tôi không biết đấy à? Hừ! Có vẻ vui vẻ, quá nhỉ?"

Giọng điệu cô ta cuối câu cố tình xen lẫn sự chế giễu rõ rệt, là cái kiểu nói quen thuộc của cô ta. Với nụ cười coi thường chỉ kéo dài ba giây, cô ta tò mò nhìn quanh.

"Cái này không thể chấp nhận được. Tuyệt đối không thể chấp nhận."

Kouko lập tức tắt nụ cười. Bộ đồng phục mùa hè hoàn hảo không một nếp nhăn. Mái tóc xoăn dài không một sợi rối. Đám tùy tùng đi theo vẫn là những gương mặt cũ, đông đủ bảy người. Mỗi người hôm nay vẫn là nhiệm vụ che dù cho Kouko.

[IMAGE: ../image/p170.jpg]

"Trước hết, chướng mắt quá, lũ thua cuộc kia!"

Cô ta búng tay một tiếng "pách" rõ to, lập tức đám tùy tùng đồng loạt xông vào cô gái mặc bikini trắng trước tiên. "Tấn công!", chúng túm lấy tay chân cô ta nhấc bổng lên, "Á á á!? Làm cái quái gì..." Không để cô ta kịp kêu hết câu, chúng ném thẳng cô ta xuống hồ bơi. Cô ta búng tay thêm một tiếng nữa, mục tiêu tiếp theo là cô gái bikini tím. Cô ta nhận ra tình hình và định chạy trốn nhưng bị tóm gọn, một cột nước cao lại bắn lên. Rồi lại một lần nữa. Một tiếng búng tay nữa vang lên, cô gái mặc áo ba lỗ hét lên "Không! Đây không phải đồ bơi! Tôi không mang đồ thay!" và cố sức chạy trốn, nhưng chân trần thì khó mà thoát được, cô ta bị đuổi kịp và bị đẩy ngang một cái "Bùm!" xuống mặt nước, rồi chìm nghỉm trong bộ đồ thường đáng thương.

Các cô gái khác la hét ầm ĩ, náo loạn cả lên, "Con nhỏ đó là ai vậy!?", "Sợ quá đi mất!", "Này, đùa à!" Vừa phàn nàn không ngớt, nhưng chúng chỉ có thể lùi xa trước cái khí chất quỷ quyệt toát ra từ đám tùy tùng của Kouko. Những cô gái bị đẩy xuống nước tóc tai, trang điểm đều tan nát, khóc mếu máo cố gắng trèo lên khỏi hồ bơi. Mấy thằng con trai thì im lặng. Vì biết rõ sự ngang ngược của Kouko, chúng không làm gì được ngoài việc giữ khoảng cách, từ từ lùi sát vào tường.

[IMAGE: ../Images/..]

“Kouko…!? Sao cậu lại ở đây!? Cậu đang làm cái trò gì vậy!?”

“Ồ, sao mà biết được nhỉ? Gợi ý nè: bộ đồng phục đó. Chẳng qua là tôi lặn lội tìm cái người vô hình nào đó, từ sáng sớm đã mò đến tận trường, cuối cùng vừa tìm thấy thì lại tận mắt chứng kiến cảnh đang lả lơi trăng hoa, thế thôi, chắc vậy đó?”

“Hả!? Trăng hoa á!? Tôi làm gì thì liên quan gì đến cậu!?”

“Cậu nói cái gì vậy? Mitsuo ngốc à? Cái này rõ ràng là trăng hoa còn gì? Sao cậu lại không hiểu? Ngốc đến thế à? Thật đáng thương hại! Thật tội lỗi! Cái hố sâu của sự ngu ngốc mà nhìn vào cũng không thấy đáy!”

“Ng… ngốc cái gì mà ngốc…!”

Tôi có cảm giác như bị cô ấy cười khẩy một tiếng lạnh lẽo bằng mũi.

Cô gái vừa khó khăn lắm mới bò lên từ hồ bơi, cố gắng nức nở phàn nàn: “Này, cái cô kia! Đừng có giỡn mặt,” nhưng Kouko vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, không thèm quay đầu nhìn, chỉ giơ một ngón tay ra hiệu cho lũ bạn vây quanh. Chỉ thế thôi, đơn giản đến đáng thương, “...Áaaa~!” một trong số những kẻ tùy tùng lại bị đẩy thẳng xuống hồ bơi lần nữa, rồi chìm nghỉm.

Khuôn mặt trắng bệch như đồ sứ của cô ấy trừng mắt nhìn tôi từ một khoảng cách không quá xa, tôi thậm chí còn không kịp đứng dậy khỏi ghế.

Vẻ đẹp hoàn mỹ không chút tì vết, mái tóc hoàn hảo, vóc dáng hoàn hảo. Cô bạn thời thơ ấu của tôi, Kaga Kouko, đang trị vì như một nữ hoàng của thế giới này, theo sau là đám tùy tùng của mình.

“Chúng ta là những người yêu định mệnh của nhau đấy!”

Trong khi cô ấy nói vậy, cái cảm xúc đang bùng cháy trong đôi mắt to ấy, trong mắt tôi chỉ thấy toàn là sự căm ghét.

“Chắc chắn chúng ta sẽ kết thúc viên mãn. Kịch bản của tôi, nếu không phải thế thì sẽ không thể là một cái kết hạnh phúc hoàn hảo được. Cho dù có ngốc đến mấy thì cậu cũng phải hiểu được tiếng Nhật đơn giản như thế này chứ? Nếu không hiểu thì phiền phức lắm đó. Tôi giải thích cũng mệt mỏi rồi.”

Kouko ưu nhã vòng tay lại, kiêu hãnh ngẩng cao chiếc cằm nhọn, khẽ nghiêng đầu. Ánh mắt nhìn xuống đó, hoàn toàn khó chịu và chỉ khiến tôi nghĩ rằng cô ấy đang gây sự.

“Thế nên, làm ơn dừng lại đi. Đừng làm gì ngoài những gì tôi cho phép. Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi. Tại sao cậu không hiểu? Tại sao cậu không nghe lời? Cứ thế này thì kịch bản hoàn hảo của tôi sẽ bị phá hủy mất!”

Kouko.

Trong cái mối quan hệ mà chúng ta đang trừng mắt nhìn nhau như thế này, rốt cuộc cậu đã tìm thấy cái gọi là “tình yêu” hay “hạnh phúc” ở đâu vậy?

“…Im đi. Về đi.”

“Về ư? Về cùng với Mitsuo chứ.”

“Cho nên, im đi! Về, đi!”

“Là định mệnh mà. Chúng ta sẽ về cùng nhau.”

—Chắc chắn đã từng có một thời hạnh phúc. Nhưng đó là chuyện của quá khứ rồi. Khi tôi và Kouko còn là những đứa trẻ thật sự.

Vì còn nhỏ nên chúng tôi đã cùng nhau chơi đùa vui vẻ, không phân biệt nam nữ mà trêu chọc nhau, và chỉ thế thôi cũng đã hạnh phúc rồi, đó là sự thật. Nhưng tôi đã lớn, và tôi muốn có thế giới riêng của mình. Chuyện đó là điều đương nhiên mà. Kouko lại không hề hiểu, không hề chấp nhận sự thay đổi của tôi, lúc nào cũng muốn dính chặt như hình với bóng, và dần dần càng đeo bám dai dẳng hơn, khiến tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu với Kouko.

Càng cố gắng rời xa, Kouko lại càng gia tăng sự giận dữ, dồn nén những nỗi thất vọng vì mọi chuyện không theo ý muốn, và giờ đây, cô ấy gần như căm ghét tôi.

Bản thân cô ấy cũng chắc chắn hiểu rõ. Việc cô ấy cứ mãi theo đuổi tôi thế này, không phải xuất phát từ tình yêu mà là từ sự căm ghét và giận dữ. Và vấn đề cốt lõi ngay từ đầu, là do sự ích kỷ non nớt không phân biệt được bản thân với người khác, dù bây giờ chưa hiểu được, nhưng rồi cũng sẽ đến ngày cô ấy nhận ra. Cô ấy không phải là loại người hoàn toàn không hiểu chuyện như thế đâu. Chính vì tin vào điều đó mà tôi mới chạy trốn khỏi cô ta.

“Tôi không đời nào về cùng cậu đâu! Vừa phải thôi chứ!”

“…Thế tại sao, tại sao cậu lại không nghe lời tôi chứ!?”

Tiếng Kouko la hét đầy tức tối vang vọng quanh hồ bơi.

“Rốt cuộc tôi phải làm thế nào đây!? Tôi đã cố gắng mỗi ngày! Tôi đã nỗ lực vì Mitsuo! Vậy mà tại sao Mitsuo cứ làm những chuyện phá hoại kịch bản hoàn hảo của tôi!? Tôi không hiểu! Tại sao tôi yêu cậu nhiều thế mà lại…!?”

“Tôi bảo im đi mà! Tôi ghét cậu lắm!”

Dù nói thế nào Kouko cũng không hiểu, tôi bực bội ném mạnh quả bóng chuyền bãi biển vào chân cô ấy. Dù không trúng nhưng…

“Cái, cái gì chứ…!?”

Khuôn mặt thanh thản của Kouko méo mó hẳn đi. Có vẻ như lời nói của tôi cuối cùng cũng đã đánh trúng chỗ đau của cô ấy. Kouko hít một hơi rồi nhìn tôi, như sắp òa khóc. Tôi có thể thấy bề mặt đôi mắt cô ấy dao động như mặt nước gợn sóng. Rồi,

“Không, không thể nào…! Tôi không cho phép! Tuyệt đối không cho phép! Rút lại lời đó ngay đi! Nếu không rút lại thì sẽ bị phạt đó! Cậu ghét tôi ư…”

Đúng lúc cô ấy sải bước lớn định đi về phía tôi. Kouko vấp phải quả bóng chuyền bãi biển mà tôi đã ném và đang lăn lóc dưới đất.

“A, ôi, á… á á!?”

Cô ấy chao đảo, bước lớn một bước, hai bước. Đám tùy tùng chưa kịp kêu lên, Kouko đã mất thăng bằng, đổ người về phía trước một cách xiêu vẹo.

Và ở đó—có một chiếc bánh tart phúc bồn tử lớn đang được đặt trên xe đẩy.

Kouko cắm thẳng vào giữa chiếc bánh. Tuyệt vời! Như một cảnh trong phim hài, như thể đã được sắp đặt sẵn, cô ấy cắm đầu vào đó.

*Độp!*

“…”

Mấy giây im lặng. Ai nấy đều không thốt nên lời trước pha “tự hủy” quá mức hoàn hảo của nhân vật phản diện.

Một lúc sau, *pụt…!* Một tiếng cười không kìm được bật ra từ phía sau Kouko, người vẫn còn vùi mặt trong bánh và đang cố gắng vùng vẫy để đứng dậy. Đám tùy tùng nhìn nhau, cười nhạo bộ dạng thảm hại của nữ hoàng.

*Nhoạch… zụm!* – kèm theo tiếng động nặng nề, cuối cùng Kouko cũng ngẩng mặt lên khỏi chiếc tart. Hay đúng hơn là rút mặt ra. Thật sự, cảnh tượng đó thật thê thảm. Mặt thì khỏi nói, tóc cũng vậy, ngay cả phần ngực áo đồng phục cũng dính đầy kem màu hồng rực rỡ. Chiếc tart thì chỉ còn trơ mỗi phần đế. Khuôn mặt cô ấy hoàn toàn bị lấp đầy bởi phần kem mềm đã dính vào, không thể nhìn rõ bất kỳ biểu cảm nào. Kouko run rẩy dùng hai tay chậm rãi gạt kem đi, cuối cùng dường như mắt cô ấy đã mở ra. Khi cô ấy há miệng ra, một quả mọng rớt lộp bộp từ gần lỗ mũi xuống.

Tiếng cười vang lên từ khắp nơi. “Pụt…!” “Hài quá trời!” “Xấu hổ quá…!” Không chỉ các cô gái, mà cả đám con trai cũng không thể ngừng cười. Có kẻ còn chụp ảnh lại nữa, chắc chắn đến khi nghỉ hè kết thúc, bức ảnh “Nữ hoàng mặt bánh tart” sẽ lan truyền khắp trường cho mà xem.

“…Ư…!”

Tôi để ý thấy Kouko khẽ cúi đầu và ho nhẹ một tiếng.

“Kouko…?”

Tiếp đó là những tiếng ho *khụ khụ* lớn hơn một chút. Kouko ôm mặt bằng hai tay, cúi gằm xuống và bắt đầu ho. Chẳng lẽ cô ấy bị nghẹn rồi ư?

“Này. Này. Kouko.”

“…Ư… ư…!”

“Sao thế? Cậu không sao chứ!?”

Vớ lấy chiếc khăn, tôi vội vã bật dậy khỏi ghế. Thấy cô ấy ho sặc sụa trông không ổn chút nào, tôi cuống quýt cả lên. Tôi muốn tránh xa cái cô này ra, phiền phức quá chừng, cứ thấy ngứa mắt làm sao. Nhưng mà, tôi đâu có muốn cô ta phải chịu khổ sở. Tôi cũng chẳng muốn cô ta bị thương, càng không muốn cô ta phải mất mặt. Chẳng mảy may nghĩ rằng cô ta đáng đời chút nào. Tôi vội vã chạy đến bên Kouko, cô nàng đang úp mặt xuống, định lau đi lớp kem đặc quánh dính chặt trên mặt cô ấy thì...

"Ư...!?"

Chợt, tôi bị cô ấy vướng chân, cả trời đất đột nhiên quay mòng mòng. Tôi kinh hãi, vô thức nắm chặt lấy chiếc xe đẩy rồi cùng nó ngã lộn nhào một cách ngoạn mục.

Trong tầm nhìn đảo lộn khi đang rơi cùng chiếc xe đẩy xuống hồ bơi, tôi mơ hồ cảm thấy Kouko, với khuôn mặt dính đầy kem nhưng vẫn bình thản, khẽ thì thầm "Đồ ngốc", trong khi vẫn giữ nguyên tư thế nhấc một chân lên đầy tinh quái. Sau đó, tôi chìm sâu xuống nước một lần rồi:

"...! Bụp! Khụ khụ khụ!"

Tôi quẫy đạp điên cuồng để ngoi lên. Ho sặc sụa, tôi bám chặt lấy thành hồ bơi.

"Thay đổi kế hoạch, ổn cả đấy!"

Kouko thản nhiên ngồi xổm bên mép hồ, dùng chiếc khăn tôi định đưa cho để lau kem trên mặt mình, rồi nhìn tôi từ trên cao. Cái con người này... cái tên khốn này! Sao mặt mày lại cứ tỉnh bơ thế hả!

"Bẩn hết cả rồi nên tôi về trước đây."

"...Cái, cái con khốn...!"

Gaf! Tôi lại ho sù sụ, cố gắng kêu gào trong vô vọng. Tay tôi trơn tuột vì dính kem, mãi mà không trèo lên được.

"Đừng có giỡn mặt nhé...!"

"Kẻ phản bội!"

"Á!? Này, ai mới là... Ôi mẹ ơi! Mũi tôi đau quá...!"

"Nghe đây, Mitsuo. Những gì tôi sắp nói đây, dù có ngốc đến mấy thì cũng đừng có quên nhé. Nghe rõ chưa? Đây là một lời nguyền đấy, nó sẽ trói buộc Mitsuo mãi mãi."

Kouko giơ một ngón tay lên:

"Nếu Mitsuo phản bội tôi, Mitsuo sẽ 'rơi' xuống địa ngục đấy."

Hai ngón tay:

"Nếu Mitsuo bỏ rơi tôi mà đi, tôi sẽ kéo Mitsuo xuống cùng một giếng, cùng 'nhấn chìm' Mitsuo xuống tận đáy bất hạnh."

Và ba ngón tay.

"Và vạn nhất, nếu Mitsuo 'sa' vào lưới tình với người phụ nữ nào khác ngoài tôi, thì khi đó..."

— Rơi, rơi, cô ta lặp đi lặp lại ba lần. Dù không biết gì, tôi vẫn nghĩ lúc đó, cô ta đúng là nói những điều xui xẻo làm sao.

Nghĩ lại bây giờ, có lẽ ngay tại thời điểm đó, Kouko đã biết tôi đang có ý định thi lại đại học. Và cô ta cố tình lặp đi lặp lại từ "rơi" để gây sự khó chịu cho tôi. Có khi cô ta còn có được bảng điểm thi thử tệ hại của tôi, và cố tình lặp lại từ "ngốc" nữa cũng nên.

Lời nguyền đó, quả thật đã có tác dụng.

Đầu tiên. Tôi, người đã phản bội Kouko để thi lại đại học, mặc dù sau đó điểm số cũng khá ổn, nhưng cuối cùng lại trượt trường đại học quốc lập mà mình mơ ước.

Và thứ hai. Tôi đã bị kéo xuống cùng. Cái vụ ngủ gật lái xe đó, tôi suýt chút nữa đã cùng chiếc xe rơi thẳng xuống vách đá. May mắn là đã kịp giữ vững được, nhưng cuối cùng lại thành ra cái tình trạng như bây giờ. Định nói chuyện về tai nạn thì lại ngã đập đầu, nhập viện rồi cứ mơ màng. Ăn tối xong sớm thì chẳng còn gì để làm, cơn buồn ngủ cũng chẳng thể cưỡng lại được.

Thứ ba... thì, thật ra tôi chẳng nhớ rõ chút nào.

Tôi nhớ Kouko đã giơ ba ngón tay và thì thầm ba lời nguyền, nhưng nội dung quan trọng nhất thì lại quên mất. Lúc đó tôi chẳng còn tâm trí nào mà để ý, vì tôi đã tuyệt vọng khi nhận ra chiếc điện thoại của mình đã bị chìm xuống nước cùng lúc đó.

Không biết từ giờ chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây. Rõ ràng là bây giờ tôi đang sa vào lưới tình với một người không phải Kouko cơ mà.

***

Tôi nhận ra email từ Chinami là vào khoảng thời gian tỉnh giấc sau một giấc ngủ ngắn sau bữa tối.

Đèn đã tắt từ lâu, cả phòng và hành lang đều tối om, chiếc điện thoại trên tủ đầu giường phát sáng trong bóng tối. Tôi mở email ra.

`Gửi bạn ảnh từ Kaga Kouko này! Có vẻ cô ấy khá ổn đấy chứ!? Tốt quá rồi, mình đã giật cả mình đấy!`

Cảm giác như giọng nói ngọt ngào, đặc trưng của Chinami đang trò chuyện với mình, tâm trạng tôi bỗng trở nên tươi sáng hơn.

`Bức ảnh hai người thân thiết với Nijigen-kun buồn cười quá. Mau xuất viện khỏe mạnh đi nhé, lần tới nhớ chụp ảnh ba người cả Banri nữa nha! Banri chắc là đang lo cho Yanagisawa Mitsuo lắm đây, nghe nói có họp lớp ở quê cậu ấy đấy. Yanagisawa Mitsuo chắc phải kiêng rượu một thời gian rồi nhỉ.`

Nih! Tôi mở màn hình định trả lời ngay cái email kết thúc bằng biểu tượng mặt cười toe toét. Rồi khi bắt đầu soạn tin nhắn, tôi chợt cảm thấy có điều gì đó vướng mắc.

Tôi đọc lại email của Chinami. Là đoạn "nghe nói có họp lớp ở quê cậu ấy đấy". Chẳng có gì đặc biệt cả, nhưng... họp lớp? Cả Banri nữa?

Tôi thao tác trên điện thoại, mở màn hình lịch. Đúng hôm qua, kỳ nghỉ lễ tháng Chín vừa kết thúc. Rinda-Senpai, hình như đã nói họp lớp là vào kỳ nghỉ lễ mà phải không? Vì có cả người đã đi làm nên sẽ dễ tập trung hơn.

Không, dù có trùng ngày đi nữa thì cũng chẳng có gì lạ. Việc tổ chức họp lớp vào ngày thường mới là bất thường. Hơn nữa, Shizuoka tuy rộng lớn. Chắc chắn có vô số người đang tổ chức họp lớp trong tỉnh. Dù cùng một năm, tức là hai năm sau khi tốt nghiệp cấp ba, thì điều đó cũng không quá hiếm lạ. Tôi nghĩ vậy.

Nhưng mà.

"...Ui!"

Tôi bật mình dậy khỏi giường với một lực mạnh, và cảm thấy choáng váng. Cơn đau từ vết thương mà trước đó tôi không cảm nhận được bỗng trở nên mạnh mẽ một cách đột ngột, khiến tôi nghẹt thở trong chốc lát. Tôi đưa tay lên trán, cảm thấy nó nóng một cách lạ thường. Thân nhiệt cao. Có lẽ tôi đang sốt nhẹ.

Cố nén cơn đau đầu nhức nhối tận sâu trong mũi, tôi mở Google trên điện thoại. Số tiền tôi nhớ là 6490 yên. Đó là số tiền vé tàu mà Rinda-Senpai định mua vé ghế chỉ định. Tôi nhớ được nó trong lúc lơ đãng nhìn màn hình.

Tôi thử tìm kiếm "6490 yên, từ ga Tokyo", nhưng chỉ toàn ra quảng cáo chung cư. Tôi xóa đi và tìm kiếm "Tokyo đến Shimada". Shimada là quê của Banri. Có một thời Banri cứ lặp đi lặp lại cái câu đùa khó hiểu và nhạt nhẽo rằng "Nhà tôi ở Shimada!" theo kiểu nói "Đêm nay là đỉnh điểm!".

Kết quả tìm kiếm hiển thị một cách lạ lùng. Hay nói đúng hơn, chính bản thân tôi cũng không hiểu mình đang tìm kiếm điều gì. Chỉ là tôi thấy tò mò. Vì lý do nào đó mà tôi không thể bỏ qua, nhưng cũng chẳng phải là tôi đang bận tâm điều gì cụ thể... Ôi đau quá. Thực sự là đau đột ngột. Đầu tôi nặng trĩu, và cơn đau âm ỉ bắt đầu lan tỏa. Ống truyền dịch đã được rút ra sau bữa tối, thuốc giảm đau cũng không được tiêm, và tôi cũng đã từ chối uống thuốc sau bữa ăn vì không thấy đau. Phải chăng, không đau là vì thuốc giảm đau trước đó vẫn còn tác dụng?

Tôi nín thở định với tay bấm chuông gọi y tá, thì chợt chú ý đến màn hình kết quả tìm kiếm.

Từ Tokyo đến Shimada.

Bằng Shinkansen đến Shizuoka. Bằng tuyến Tokaido Main Line đến Shimada. Cước phí, 6490 yên.

Còn lại ◯ phút và ◯ giây cho đến khi khởi hành... tích, tích, tích, tích... Từng giây trôi qua, số giây giảm dần, một cuộc đếm ngược đã bắt đầu...

—Này.

Vậy thì, đây là... cái gì?

Nói tóm lại, nói tóm lại thì đây là bằng chứng cho thấy Rinda Senpai và Banri có nhà ở cùng một thị trấn, bằng tuổi nhau, và cùng tham gia họp lớp vào khoảng thời gian đó sao? Tức là hai người họ có thể có một mối quan hệ nào đó mà mình không hề hay biết? Nhưng mà nói là có sự trùng hợp như thế cũng có thể lắm... mà nói là không đời nào thì... Ừ thì... Nhưng mình nào có biết gì, cũng chẳng ai nói cho mình. Cách đây không lâu, mình từng hỏi Banri: "Quê Rinda Senpai ở đâu thế?". Là lúc mình cho cậu ấy mượn đồ bơi trước khi đi biển ấy. Vì hai người họ cùng tỉnh nên mình cứ nghĩ họ đã từng nói chuyện về quê nhà. Banri chỉ đáp cụt lủn: "Ai biết!". Mình nhớ rõ chuyện này vì lúc ấy đã nghĩ: "Cái kiểu trả lời gì vậy trời!".

Hay là, rốt cuộc thì đó chỉ là sự trùng hợp... Nếu không phải thế, thì đơn giản chỉ là một sợi dây... một ranh giới không thể vượt qua, được kẻ rõ ràng ngay dưới chân... Đường đứt gãy Itoigawa-Shizuoka ư...?

"...U... ư!"

Mình bỗng ngẩng phắt mặt lên, "Ư!" một tiếng đau đớn. Nhưng tiếng rên vừa rồi không phải của mình.

"...Ư... a... ư!"

Mình nhận ra có tiếng rên rỉ đầy khổ sở vọng ra từ phía sau tấm rèm. Bên cạnh là một cậu học sinh cấp ba bị thương nặng. Mình bật chiếc đèn nhỏ trên đầu và vội vã kéo rèm.

"Cậu... không sao chứ? Ách..."

Vì cử động đột ngột, cơn đau đầu trở nên dữ dội hơn, mình loạng choạng cúi mặt xuống nhìn. Dưới ánh sáng trắng, gương mặt sưng húp của cậu học sinh méo mó vì đau đớn, cậu ta thở hổn hển. Chết rồi. Mình vội vàng nắm lấy công tắc chuông gọi y tá đang treo lủng lẳng bên giường. Mình ghé sát tai cậu ấy thì thầm:

"Mình vừa gọi y tá rồi! Không sao đâu, cố lên!"

"Ư... ư..."

Một lúc sau, y tá xuất hiện, và mình lại lảo đảo ngồi phịch xuống giường mình. Đầu đau quá. Đau đến mức trước mắt mình trắng xóa. Cơn đau quá dữ dội, đến nỗi mình chẳng thể nghĩ được gì khác.

Mình muốn thuốc giảm đau, nhưng bên kia tấm rèm dường như đang có một cuộc xử lý nào đó, mình cảm thấy mình với vết thương nhẹ thế này không nên lên tiếng làm phiền. Thêm một cô y tá nữa đẩy xe đẩy đến, và một bác sĩ cũng có mặt, căn phòng bỗng chốc trở nên ồn ào. Tiếng nói chuyện như được khuếch đại lên gấp bội, vang vọng ầm ầm vào tận trong óc mình.

Không thể chịu đựng được nữa, mình xỏ dép vào và đứng dậy, rời khỏi phòng bệnh. Mình lảo đảo bước trên hành lang vắng người, rồi đổ sụp xuống chiếc ghế sofa trước thang máy. Mình cuộn người lại ôm lấy cái đầu đau nhức, nhắm chặt mắt. Tiếng rên rỉ khổ sở của cậu học sinh bên cạnh lúc nãy lại vang vọng trong tai. Hình ảnh cậu ấy đầy vết thương.

Đầy vết thương – bạn của mình.

Đôi mắt ấy, nhìn lên mình qua khe hở của băng gạc, chẳng phải có nét gì đó giống cậu ta sao? Viên pha lê không cảm xúc, nhưng lại nhìn thấy sự "khinh miệt" vô thức của chính mình trong mắt mình.

Mình chợt muốn xác nhận. Mình chẳng hiểu gì cả. Mình không biết gì cả. Mình muốn hiểu thêm một chút. Hãy cho mình hiểu đi. Hãy cho mình bước vào đi chứ.

*“Không hiểu sao? Mitsuo đúng là đồ ngốc mà.”*

Trong sâu thẳm đôi mắt nhắm nghiền của mình hiện lên hình ảnh Kouko trong bộ đồng phục. Cô ta cười cợt, khoanh tay, lạnh lùng nhìn xuống mình. Biến đi! Giờ này tôi không có thời gian đối phó với cô! Mình muốn hét lên như vậy, nhưng đầu mình thật sự đau quá. Đau đến mức không thể chịu nổi. Chẳng thể làm gì, không thể cử động, cũng không thể phát ra tiếng.

*“Cho nên, là lỗi của tôi mà. Tất cả. Nào, nhớ lại kỹ xem...? Đầu tiên là thứ nhất này. Cái trường đại học mà Mitsuo đã trượt ấy...”*

Trước mắt mình, một màn kịch nhỏ bí ẩn đột nhiên bắt đầu. Dừng lại đi, rốt cuộc là cái quái gì vậy?

Sân khấu là một trường đại học quốc lập quen thuộc mà mình đã trượt. Tòa nhà quen thuộc đó được quay từ ngoài cửa sổ, rồi phóng to. Trong một căn phòng nhỏ bí mật là một nhân vật oai vệ quay lưng lại. Không hiểu sao lại mặc kimono *haori hakama* màu vàng, búi tóc kiểu *chonmage*. Đối diện là Kouko đang đứng trong bộ đồng phục, mặt hướng về phía cửa sổ. Kouko đưa một vật hình khối màu vàng nhạt tới gần người búi *chonmage*, rồi khúc khích cười:

*“Vậy thì thưa quan Đại nhân, thỏa thuận buôn bán đã thành công tốt đẹp...”*

Đổi lại, một xấp giấy được đẩy về phía Kouko.

*“Kagaya, ngươi cũng gian xảo lắm đó nha, hô hô hô hô...”*

*“Hô hô hô hô hô hô... Hô-ôi!”*

Rột!

Vừa cầm lấy xấp giấy trên bàn, Kouko đã xé toạc chúng bằng toàn bộ sức lực. Lại phóng to thêm. Trên đó in chữ "Phiếu làm bài thi tuyển sinh", và ở ô tên là chữ "Yanagisawa Mitsuo" viết bằng nét chữ của mình. Tức là đó là... Á! *“Hô-hô hô hô hô hô-ôi!”* Rột rột rột! Kouko càng xé, xé nhỏ, xé nát, rồi vứt thành những mảnh vụn, cuối cùng rải tung tóe như pháo giấy. Rồi hình ảnh cô ta cười lớn, dần mờ đi và biến mất... Thế thì, mình trượt là phải rồi. Bài thi bị bán đứng, lại còn bị xé nát tơi tả thì trượt là đúng rồi.

*“Rồi thứ hai. Chuyện lần này...”*

Cảnh vật tối sầm. Từ trong bóng tối, đột nhiên hai ánh đèn xuất hiện.

Đó là một chiếc xe đồ chơi nhỏ xíu như xe trẻ con, và người lái là Kouko trong bộ đồng phục. Chiếc xe đạt tốc độ kinh hoàng mà chẳng thể nào là đồ chơi, mái tóc dài của Kouko bay tán loạn như đuôi sao chổi, *“Ô-hô hô hô hô hô hô!”* Cô ta phóng vút đi với tiếng cười lớn điềm gở trên một lối đi hẹp và tối tăm dành cho mèo. Phía trước, nơi chiếc xe lao tới với chân ga đạp hết cỡ, là một cầu thang bám sát bức tường. Dừng lại, nguy hiểm quá, dừng lại đi, đạp phanh đi! *“Hô hô hô hô hô hô hô, hô-ôi!”* Chiếc xe của Kouko lao xuống thẳng cầu thang với tốc độ điên cuồng. Kéo theo mình, người đang định đi lên... Thế thì, mình ngã là phải rồi. Đồ ngốc. Bị một chiếc xe như thế, với tốc độ như thế lao vào, thì chỉ có nước đi tong, cùng nhau lao xuống tận đáy vực sâu mà thôi.

*“Và thứ ba. Cậu có biết là gì không?”*

Một nụ cười nhếch mép độc địa.

Đối mặt với ảo ảnh của Kouko, mình bất giác rụt người lại. Chuyện của Rinda Senpai ư? Rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta? Cô muốn làm gì?

Bỗng Kouko quay người lại. Ngay lập tức, như thể bị một phép thuật nào đó, bộ đồng phục cô ta đang mặc bỗng xòe ra và tan chảy. Từ mép đó, những lớp không khí mờ ảo, lấp lánh, nhẹ nhàng chồng lên nhau, thay đổi hình dạng. Màu sắc cũng thay đổi. Cuối cùng, những cánh hoa hồng đồng loạt bay lả tả, và Kouko biến thành một cô gái trong bộ váy lộng lẫy.

*“Banri!”*

Trước đó, ánh mắt cô ta lạnh lùng, sắc lẹm, chằm chằm nhìn mình, nhưng đột nhiên, một nụ cười rạng rỡ như bừng sáng. Vô số hạt sáng lấp lánh từ toàn thân Kouko bay lên. Ánh sáng rực rỡ ấy mang màu hồng cháy bỏng, nóng đến mức không thể chạm vào, chiếu sáng Kouko một cách chói lóa. Mạnh mẽ, mong manh, lập lòe như hơi thở, cố gắng tỏa sáng không ngừng. Thì ra, đó là tình yêu sao. Đúng vậy, đó là tình yêu. Mình lạ lùng chấp nhận. Chẳng phải mình đã tìm thấy nó rồi sao?

Kouko chạy đi. Một lòng một dạ, một đường thẳng tắp, cô ấy lấy đà và bay lên. Tạo thành một vòng cung, người bạn thanh mai trúc mã của mình đáp xuống nơi có Banri đang đứng.

...Banri, đúng là Banri mà phải không? Kouko cũng gọi "Banri!" mà.

Khắp người là thạch cao và băng bó. Khuôn mặt bị băng gạc che kín, không nhìn rõ, máu vẫn còn rỉ ra từ nhiều chỗ, nhìn là biết trọng thương lắm. Tự dưng, tôi chỉ muốn hỏi: “Mày không sao chứ?”

Bởi vì… cái đó… thật sự là đã lành rồi sao? Tôi không rõ lắm, nhưng trông cứ như chưa lành tí nào ấy?

Kẻ-mà-có-vẻ-là-Banri ấy, qua lớp băng gạc, thoáng nhìn tôi một cái.

“…!”

Đôi mắt không chút cảm xúc, như một viên bi thủy tinh trong suốt, hoàn toàn trống rỗng. Cái vẻ tinh khôi đáng sợ như một đứa trẻ sơ sinh.

Với đôi mắt như thế – một ánh nhìn hoàn toàn trống rỗng, không hề có dấu vết của thời gian đã sống – sao mày lại nhìn tao như vậy?

Chúng ta vẫn luôn là bạn mà. Mày chính là Tada Banri mà tao quen biết, phải không? Chắc chắn là vậy mà, phải không? Hay là không phải?

Tao phải làm thế nào để xác minh được rằng mày thực sự là Banri, người bạn mà tao biết đây?

“Đau… đau quá…!”

Người bạn thời thơ ấu đang khoác tay tên đàn ông băng bó bí ẩn kia, cứ thế bước đi xa dần. Họ rời khỏi tôi, kẻ đang rên rỉ vì đau đớn, và dòng chữ ~fin~ hiện ra ở góc dưới bên phải màn hình. Happy ending, phải không? Chúc mừng. Cộp cộp cộp… khoan đã, đợi đã. Đợi đã, đợi đã, đợi đã. Đợi một chút. Thật sự mà nói, đợi đã.

Chẳng phải vẫn còn câu chuyện thứ ba sao?

Cái lời nguyền thứ ba của mày, rốt cuộc là cái quái gì? Nếu tao rơi vào lưới tình với một người con gái khác ngoài mày, thì lúc đó—chuyện gì sẽ xảy ra? Này! Kìa! Đợi đã,

“Đúng là dai dẳng!”

“…!”

Khi nhận ra thì tôi đã ngâm mình trong làn nước hồ bơi lạnh buốt.

Bên cạnh hồ, Kouko trong bộ đồng phục đang ngồi xổm nhìn tôi, kẻ vừa bị ngã xuống. Có mùi của giữa mùa hè. Mùi clo.

“Đồ ngốc này, đến lúc tỉnh ngộ rồi đấy. Mitsuo đúng là đã ngã xuống rồi. Nhưng, chỉ có một mình thôi. Điều kiện vẫn chưa đủ, phải không?”

À… ra là vậy.

Khi Kouko nói ra, thì đúng là như thế.

Nếu Kouko biến mất khỏi thế giới này, khỏi thế giới màu xanh này, tôi sẽ chỉ còn lại một mình. Một mình, cứ thế chìm dần xuống đáy hồ bơi xanh thẳm. Bàn tay trượt đi trơn tuột, không còn sức để giữ thân mình nữa.

Ngày tiệc hồ bơi một năm về trước đó. Lúc ấy, tôi chỉ lo nghĩ về con đường tương lai của mình. Trong cái mớ hỗn độn đó, thật sự, thật sự, thật sự, tôi có cảm thấy chút ưu việt nào khi là “Người Tỉnh Thức” duy nhất không? Tôi đã từng phủ nhận rằng mình không cảm thấy gì cả vào mùa hè năm đó, nhưng mùa hè năm nay còn khó khăn hơn nhiều. Tương lai đã đến, giờ đây với tôi chỉ là hiện thực.

Cứ thế chìm xuống không tiếng động. Một mình, không thể cất lời.

Chậm rãi như thước phim quay chậm, tay tôi vô vọng quẫy nước.

Có thứ tôi muốn nắm giữ. Có người tôi muốn cùng chìm xuống. Nhưng tôi vẫn chưa nắm được. Dù cố gắng vươn ngón tay đến tuyệt vọng, vẫn chưa đủ. Khoảng cách không hề rút ngắn. Tôi vẫn chưa thể chạm tới thân thể ấm áp của người ấy.

“Anh chàng này trông rất ngầu nhưng có lẽ hơi ngốc một chút.”

“Ê, nói vậy tội nghiệp anh ấy quá.”

“Nhưng cái hôm anh ấy được đưa đến, toàn thân đầy máu và đội bikini lên đầu đó.”

Ha ha ha, thật sao, cái gì mà… tôi nghe thấy hết đấy. Dù sao thì tôi cũng là đồ ngốc mà.

Khẽ mở mắt, tôi chạm mắt với vị bác sĩ đang khám vết thương ở đầu cho mình. Ông ấy nói “Phải không?” và tôi đành chịu thua, gào lên “Tequila!”. Rồi ông ấy lại “Phải không?” lần nữa, lần này là nói với các nữ y tá. Này, anh chàng này ngốc nghếch phải không?

Tôi, kẻ đang sốt cao ngất xỉu trên sofa, chẳng mấy chốc được y tá phát hiện và đưa trở lại phòng bệnh. Khi dịch truyền bắt đầu nhỏ giọt “tí tách, tí tách, tí tách” vào tĩnh mạch, tôi cảm thấy cơn đau mất đi đường nét rõ ràng, tan chảy nhẹ nhàng như tiếng sủi bọt.

Tiện thể, cậu học sinh cấp ba nằm giường bên cạnh hình như định phàn nàn vì ánh sáng từ điện thoại mà tôi mở quá chói. Và vì tôi không hiểu, lại còn bật đèn pin nữa, nên nếu xương hàm của cậu ta không bị nối bằng dây thép thì cậu ta đã muốn hét lên “Này! Chói mắt quá!”… đại loại thế.

Xin lỗi. Tôi sai rồi. Mà thôi, dù sao cũng chỉ ở chung một đêm nữa, mong cậu tha thứ.

Tí tách, tí tách, tí tách, nhịp điệu được khắc vào tĩnh mạch. Ý thức tan chảy vào cơn buồn ngủ. Các con số đếm ngược cứ thế giảm dần.

Tôi không còn mơ về việc đứng trên sân khấu nữa, nhưng thay vào đó, tôi thức giấc vài lần. Trong mơ, tôi cố gắng nắm lấy thứ gì đó một cách tuyệt vọng, nhưng không thể nắm được, và mỗi khi mở mắt ra, tôi lại thất vọng. Tất nhiên, tôi hiểu rõ thứ mình muốn nắm lấy là gì.

Bất an, vùng vẫy, lo lắng, nhưng vẫn không thể nắm được. Không thể nắm được, tất nhiên không phải lỗi của Kouko.

Đó là lỗi của tôi, kẻ đang đứng bất động trước Đường đứt gãy Itoigawa-Shizuoka.

Không ai nói “Đừng vượt qua”, vậy mà tôi tự nhiên lại sợ hãi, không làm được gì cả, chính vì tôi thế này mà không thể chạm tới.

***

Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, tôi bước ra khỏi khuôn viên bệnh viện sau hai ngày. Vừa đi vừa cầm điện thoại, tôi cứ nhìn chằm chằm vào danh bạ. Nhìn hai cái tên qua lại, do dự một lúc, rồi cuối cùng chọn một và nhấn nút gọi.

Một lát sau,

“…Alo?”

“Banri.”

“Yanassan, anh không sao chứ?”

Giọng Banri ở đầu dây nghe lạ lùng, xa xăm. Hình như tôi đã từng nghe giọng này trước đây rồi. Hình như lúc đó Banri cũng đang về nhà thì phải.

“Ồ, xin lỗi vì đã làm mày lo lắng. Tao vừa xuất viện xong. Mà này, tao hỏi cái hơi kỳ cục một chút nhé.”

Hít một hơi, tim tôi réo lên một tiếng khó chịu.

“Ừm, gì vậy anh?”

“Cái đó…”

Vừa định nói ra lời, tôi chợt ngừng lại. Trong khoảnh khắc đó, tôi nhớ lại đôi mắt kia. Tôi đứng sững lại.

“…Mà này… mày không sao chứ?”

“Hả? Em hả? Sao, sao vậy? Em có sao đâu?”

Mà này.

Mày, có thật là Banri mà tao biết không?

Tất nhiên tôi không thể hỏi câu đó, cũng không thể hỏi những điều mình muốn hỏi, tôi cứ thế im lặng một cách khó hiểu. Từ đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng gió mạnh. Đồng hồ đếm ngược vô hình vẫn tiếp tục.

Khi 00:00:00 đến, chuyện gì sẽ xảy ra? Tôi chẳng hiểu gì cả, vẫn không thể nói ra lời với người bạn ở đầu dây bên kia, cứ thế đứng sững trong im lặng. Tôi muốn nói gì đó, nhưng lời nghẹn lại trong cổ họng. Tôi bất động, mơ hồ nhìn quanh. Làm sao đây? Phải làm gì đây? Tôi chẳng biết gì cả. Một đường thẳng vô hình được kẻ ngang qua mũi dép tông của tôi.

Bước chân tiếp theo để vượt qua ranh giới này, tôi không tài nào đặt xuống được.