Golden Time

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

84 192

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

(Đang ra)

"tán tỉnh thuê" mà dính phải yandere, giờ có mọc cánh cũng khó mà thoát thân nổi.

修仙儿的 - Tú Tiên Nhi - Xiuxianer

Khi “tán tỉnh” thì đâu thấy ai có dấu hiệu bệnh kiều đâu cơ chứ!

63 92

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

353 1948

Thanh sĩ Tokyo

(Đang ra)

Thanh sĩ Tokyo

Nặc Hữu Tiểu Trần

Tôi là một nô lệ cho công ty, có quan niệm sống, giá trị sống và quan niệm tình yêu hoàn toàn bình thường. Thế nhưng, thế giới quan của tôi đã hoàn toàn sụp đổ sau khi linh hồn bất ngờ xuyên không.

33 80

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

(Đang ra)

Free Life Fantasy Online: Immortal Princess

Akisuzu Nenohi

Tsukishiro Kotone nhận được một bản game này từ em gái của mình. Trong thế giới của FLFO, Kotone quyết định trở thành một zombie, một trong những chủng tộc Phi Nhân Loại của game, vốn rất khó để thành

126 286

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

(Hoàn thành)

The Young Lady Blessed By The Gorilla God

Shirohi

Đây là câu chuyện kể về hành trình cô gái nhỏ giải quyết tất cả mọi vấn đề và sự cố chỉ bằng sức mạnh cơ bắp thuần túy.

84 5

Quyển 5 - Vong Hồn Mùa Hạ - Chương 4

[IMAGE: ../image/t181.jpg]

“Hai lựa chọn đây. Chọn đi,” chàng mỹ nam ấy cất lời.

“Một cái là hàng ‘vô hại’, anh mua hồi cấp Ba. Còn cái này là hàng ‘có hại’, do chú Giám đốc kia tự dưng tặng anh hôm nọ, bảo là ‘thấy hợp với mày nên mua cho rồi nè! Hừm!’.”

Thế thì dĩ nhiên chỉ có thể chọn cái mẫu “vô hại” của hồi cấp Ba thôi chứ.

“...Yanagisawa này, cậu có thật sự nghĩ là tôi sẽ có dù chỉ một chút khả năng chọn cái hàng ‘có hại’ mà chú Giám đốc kia tặng không…?”

“Cũng có thể chứ, anh cứ nghĩ Banri có khi mặc mấy cái đó lại hợp ấy chứ.”

“Ấy, cậu quá lời rồi. Ôi may quá, tối nay cậu mang qua cho tôi. Chứ mai mà cứ thế dúi cho tôi ở chỗ hẹn thì tôi chỉ có nước mặc thôi.”

“Thế thì hay hơn à?”

Yanagisawa vui vẻ cười, đặt hai bộ đồ bơi “vô hại” và “có hại” mà cậu mang đến trước mặt Tada Banri.

Banri chọn mượn bộ “vô hại” bên phải. Đó là một bộ đồ bơi màu xanh đậm, trơn, đơn giản đến mức chỉ có thể gọi là tẻ nhạt. Cầm lên nhìn kỹ cũng chẳng có gì đặc biệt, đúng là một bộ đồ bơi nam giới giản dị, có thể nói là “kiểu đồ bơi học sinh” dành cho con trai. Vì không có chút thiết kế nào nên dù đã mua vài năm, nó cũng không có vẻ gì cũ kỹ, chẳng tạo cảm giác ngượng ngùng như thể được chọn bởi một cậu học sinh cấp Hai. Nếu có thể mượn cái này thì thật là mừng hết biết.

Thế còn bên trái, cái bộ “có hại” kia. Đó là một chiếc quần tam giác hình boomerang. Cái kiểu khoét xẻ cực kỳ kiệm vải, đến mức khó mà chứa nổi những bộ phận cơ bản nhất, trông thật đáng ghét. Chất vải mỏng tang, trơn tuột, mịn màng cũng thật đáng ghét. Nó còn phát ra ánh sáng cầu vồng lấp lánh, làm nổi bật rõ ràng từng đường cong lồi lõm, thật sự là đáng ghét đến tận cùng.

Banri thậm chí còn cảm thấy như thể ánh mắt khao khát đầy sắc lạnh của chú Giám đốc đã thấm đẫm vào chiếc quần này khi ông ta chọn, cầm, đưa cho nhân viên và thanh toán cho Yanagisawa. Yanagisawa nói nó chưa từng được mặc, nhưng ngay cả ở trạng thái “tinh khôi” này, nó đã có vẻ gì đó bị “vấy bẩn” rồi. Đáng ghét đến mức đó đấy.

“Vậy mai tôi mượn cái này nhé. Mà này, để tôi thử mặc luôn bây giờ xem sao. Tôi không mang theo đồ lót mặc bên trong đồ bơi, nhỡ bị lộ thì dở, cậu thấy sao?”

“Gì chứ, không có quần bó à? Tôi cũng chỉ có đồ của riêng mình thôi.”

“Ơ. Không có thì không được sao?”

“Ừm… có thì chắc chắn hơn….”

Yanagisawa lộ vẻ đăm chiêu. Cậu ta vuốt mái tóc dường như vừa được cắt ngắn, rồi nhíu mày thật sắc sảo, trông chẳng khác nào một võ sĩ trẻ tuổi. Cậu quỳ một chân, ánh mắt sắc như chim ưng hay đại bàng, nhìn chăm chú. Đôi mắt ấy, dáng lưng ấy, đôi môi mím chặt. Cứ như thể đang mai phục kẻ thù của chủ nhân mình trong bóng đêm, sẵn sàng vung một nhát kiếm chí mạng đêm nay! Quyết tử!

Nhưng điều mà cậu ta đang nhìn luân phiên lúc này lại là giữa háng của người bạn Banri và hai bộ đồ bơi. Và rồi,

“...Tôi có ý này rồi! Mặc cái quần boomerang bảy sắc cầu vồng kia thay cho quần bó là được. Đêm nay tôi thông minh phát sợ luôn.”

Yanagisawa “vụt” một cái, đưa cả hai bộ đồ bơi cho Banri.

“Tuyệt vời! Đúng là đại ca, đáng tin cậy ghê! Để tôi mặc chồng lên xem sao. À nhân tiện, trong lúc đó, cậu xem hộ tôi xem trong cái thùng các-tông kia có gì nhé. Có nhiều thứ lặt vặt lắm.”

“À, được thôi, cảm ơn cậu.”

Thật sự mà nói, trong không gian không quá rộng này mà khỏa thân trước mặt bạn thì thật ngại, nên Banri ôm cả hai bộ đồ bơi vừa mượn đi thẳng vào phòng tắm liền khối. Yanagisawa mỉm cười toe toét, quay lưng về phía Banri, rồi ôm cái thùng các-tông đặt trên ghế đẩu xuống.

Cái dáng lưng ấy, mạnh mẽ như một bức tượng Hy Lạp vậy. Đẹp đến mức có thể nói thẳng ra như thế.

Banri bật đèn phòng tắm, bước vào, đóng cửa rồi cởi áo phông. Anh không thể không đối mặt với sự khác biệt rõ rệt giữa vóc dáng Yanagisawa mà mình vừa thấy và cơ thể mình đang phản chiếu trong gương. Cùng là con người, cùng là đàn ông, cùng là người Nhật, và cũng cùng độ tuổi, vậy mà tại sao hình dáng lại khác nhau đến thế?

Yanagisawa, người mà Banri đã “thực sự” gặp lại sau một thời gian, trông còn đẹp trai hơn cả lần anh gặp cậu ta trong kỳ thi ở trường đại học. Banri biết Yanagisawa vẫn tiếp tục làm công việc “người đẹp trưng bày” cho chú Giám đốc – cái gã quái nhân béo phì chuyên điều phối thanh niên cho các sự kiện – nhưng Yanagisawa dường như được ông ta ưu ái một cách lạ thường, được hưởng phúc lợi như nhân viên, mọi chi phí đều do chú Giám đốc chi trả, và thậm chí còn được cho đi tập gym nữa. Có lẽ vì thế mà thân hình vốn đã vạm vỡ của cậu ta nay lại càng săn chắc, rõ nét hơn, đến mức có thể thấy rõ qua lớp áo phông đơn giản, khiến Banri có cảm giác như cậu ta có thể làm người mẫu chuyên nghiệp được vậy.

Nếu cậu ta cởi đồ ra, rồi bạn trai ấy thay đồ bơi. Không biết bao nhiêu ánh mắt sẽ đổ dồn về chàng mỹ nam ấy trên bãi biển đây. Ngay cả Nijigen-kun, trông vậy mà cũng là một người cao ráo, mảnh khảnh một cách đáng ngạc nhiên, nếu ba người đàn ông đứng cạnh nhau, có lẽ mình sẽ trông kém cạnh và thấy xấu hổ.

Vừa kéo quần jean xuống, Tada Banri vừa nghĩ, mình cũng phải tập luyện thôi! Dù mai thì không kịp rồi, nhưng vẫn là để chuẩn bị cho những dịp sau này. Đã là đàn ông thì vẫn nên có một thân hình vạm vỡ, dù không đến mức “phong độ như Kosshi-senpai” thì cũng phải có chút cơ bắp dày dặn. Mà khoan, nếu chỉ thử đồ bơi thôi thì đâu cần phải cởi trần cả thân trên như vậy chứ?

Ngày mai là ngày mọi người đã hẹn cùng nhau ra biển.

Banri thì không có đồ bơi.

Có lẽ bộ đồ bơi của anh vẫn còn ở nhà cũ ở Shizuoka, nhưng anh ngại việc liên lạc vì sợ sẽ phải nói chuyện về việc về quê. Tuy nhiên, anh cũng không có đủ tiền để mua bộ mới, nên nghe Yanagisawa nói có vài bộ, anh đành mượn cậu ta. Tiện thể, cả hai còn định “tuồn” một ít vật tư, nên tối nay, Banri đã mời Yanagisawa đến phòng mình.

Đây là lần đầu tiên Banri nhìn thấy mặt Yanagisawa kể từ sau lần đó.

Kể từ sau khi đến nhà của Chinami. Kể từ cái lần anh đã tận mắt chứng kiến Yanagisawa và Rinda cùng nhau bước vào một quán nhậu mà thành viên Câu lạc bộ Điện ảnh thường đến.

––Anh đã rất kinh ngạc. Thật sự là thế.

Kéo luôn cả quần lót xuống, Banri hoàn toàn khỏa thân trong sự tự do. Banri cứ thế mà hồi tưởng lại cú sốc của ngày hôm đó một cách rõ ràng trong lòng. Dù đã cố gắng không nghĩ đến nữa, nhưng ký ức vẫn còn quá đỗi sống động.

Lúc đó, cả bốn người, đều im lặng mất lời, nhìn nhau với vẻ mặt ngớ ngẩn, và đứng sững lại trên đường một lúc.

Điều đầu tiên hiện lên trong đầu Banri là: “Cái sự kết hợp quái quỷ gì vậy?”. Tại sao Yanagisawa và Rinda lại đi cùng nhau, mà lại chỉ có hai người? Ngay từ đầu họ làm gì có mối liên hệ nào đâu. Nghĩ vậy, anh chợt nhớ ra ngay. À, là công việc làm thêm. Công việc cho chú Giám đốc. Banri đã dừng lại, nhưng Yanagisawa thì đã tiếp tục làm “người đẹp trưng bày” tại các sự kiện rất nhiều lần rồi.

Hơn nữa, nghĩ lại thì, Yanagisawa dường như đã có vẻ khá thích Rinda từ trước rồi. …Nhưng không ngờ, hai người họ lại thân thiết nhanh đến mức này. Ngay cả Yanagisawa đó mà cũng có khả năng hành động đến vậy sao.

Yanagisawa, dù ngoại hình và tính cách đều xuất sắc, nhưng cứ động đến chuyện tiếp cận người khác giới là lại vụng về đến khó tin, lóng ngóng phát bực. Ít nhất trong suy nghĩ của Banri, ấn tượng này đã gần như ăn sâu.

Vậy mà, giờ đây lại ra nông nỗi này.

Yanagisawa và Rinda trông vô cùng thân mật, mặt kề mặt vui vẻ trò chuyện, rồi cùng nhau bước vào một Izakaya. Có vẻ như hai người họ đang âm thầm phát triển mối quan hệ riêng tư, không nói với ai, không để ai hay.

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

Đương nhiên là ngay sau đó, bọn Banri không thể bước vào cùng một quán. ...Không, giờ nghĩ lại, có lẽ vào cũng chẳng sao. Đâu có lý do hay nghĩa vụ gì mà phải ngại ngùng nhường nhịn họ đâu chứ. Nhưng lúc đó, ai cũng quá đỗi kinh ngạc, chẳng thể suy nghĩ tỉnh táo được, cuối cùng đành tìm một quán Izakaya bình thường thuộc chuỗi cửa hàng cách đó một quãng để ngồi.

[IMAGE: ../Images/00002.jpg]

Banri, trong khi chưa kịp cụng ly đã vội đưa cốc bia tươi vừa gọi lên miệng, tự nhận thấy lòng mình đang vô cùng xáo động trước cảnh tượng vừa nhìn thấy. Bàn tay nắm chặt cốc bia trở nên tê dại. Vị bia cũng chẳng còn cảm nhận được.

...Không biết hai người họ rốt cuộc có quan hệ gì?

Trong mắt Banri, họ trông có vẻ rất thân thiết. Yanagisawa không nói gì. Rinda cũng không nói gì. ...Mà thôi, vốn dĩ họ đâu có lý do gì để phải báo cáo cho cậu. Hơn nữa, với Rinda, cùng lắm bây giờ cũng chỉ là mối quan hệ Senpai – Kouhai trong câu lạc bộ mà thôi. Chẳng có mối quan hệ sâu xa hơn. Vậy mà, cậu lại xáo động đến thế này, có phải bản thân mới là người có vấn đề không?

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Nhưng hai người nam nữ quen nhau qua mình, lại bí mật phát triển quan hệ riêng tư sau lưng mình – nói vậy thì hơi quá, nhưng ít nhất cũng đã thân đến mức có thể đi uống riêng với nhau. Đây chẳng phải là một sự thật đủ để khiến người ta phải bất ngờ sao?

Không phải là cậu có cảm xúc gì đặc biệt với Rinda, chỉ đơn thuần là kinh ngạc thôi. Thậm chí, trọng tâm của sự kinh ngạc còn nằm ở Yanagisawa cơ. “Tên đó lại có khả năng hành động bí mật đến thế này ư!?” – theo hướng đó mà nói. Không, thật đấy.

Đúng rồi. Ngay cả mọi người cũng ngạc nhiên mà. Nếu biết hai người họ, ai cũng sẽ thấy cặp đôi này thật bất ngờ.

Thế nên, việc mình đang xáo động dữ dội như vậy hoàn toàn không có gì bất thường, và cũng không thể là bằng chứng cho thấy trong lòng mình vẫn còn vương vấn gì đó với Rinda... Banri khẽ liếc nhìn biểu cảm của Kouko, người đang ngồi cạnh cậu ở ghế hộp.

[IMAGE: ../Images/00004.jpg]

Kouko cũng nhìn Banri... không, là nhìn chằm chằm. Nhìn chằm chằm đến mức người ta phải gọi là "nhìn chằm chằm".

“Ể, gì thế?” – Banri hỏi, thì cô đáp lại: “Ể, gì là gì?”. “Không, ý là gì cơ?” – cậu hỏi, “Không, ý là gì cơ?” – cô lại hỏi. Chắc là vang vọng thôi.

Có lẽ cô đã nhận ra sự xáo động của Banri, và vì thế cô cũng xáo động theo. Cộng thêm cả sự ngạc nhiên cơ bản: “Cái tên Mitsuo đó á!? Với Rinda-Senpai á!?”

Banri nghĩ, dù thế nào cũng không được để Kouko nhận ra mình đang xáo động vì chuyện này. Dù bản thân cậu biết là chẳng có gì, nhưng nếu nhìn thấy bộ mặt ngốc nghếch xáo động vì những chuyện vặt vãnh như thế này của bạn trai mình, Kouko chắc chắn sẽ không cảm thấy dễ chịu chút nào.

Thực tế, giữa Rinda và cậu có những chuyện không thể giải thích đơn giản, và đã từng khiến Kouko phải khóc. Vượt qua tất cả, giờ đây cô vẫn tiếp tục hẹn hò với cậu. Với Rinda, cô cũng vẫn duy trì mối quan hệ bình thường như không có chuyện gì, dù bản thân là một người vụng về, lóng ngóng. Chắc chắn Kouko đã phải trải qua những giằng xé và khó khăn không thể đong đếm được. Cậu phải đáp lại sự nỗ lực và tin tưởng của Kouko. Vì thế, không thể để lộ sự xáo động trước tình huống này.

Còn về việc Kouko đang xáo động, chi tiết cứ bỏ qua. Đâu có lý do gì mà bây giờ lại đào bới chuyện tình đơn phương trước kia của Kouko lên. Giống như chuyện của cậu và Rinda, quá khứ là quá khứ. Chỉ vậy thôi. ...Cả hai đều như nhau.

Banri tin rằng Kouko cũng nghĩ như vậy.

[IMAGE: ../Images/00005.jpg]

Mắt đối mắt, Kouko vẫn im lặng không nói gì.

Không hiểu sao, Banri cảm thấy người nào quay mặt đi trước sẽ là người thua cuộc, nên cậu cũng im lặng nhìn chằm chằm vào hàng mi xinh đẹp của Kouko, bất động như thể đang thử thách lòng kiên nhẫn.

Không hề xáo động. Không hề nhớ lại chuyện cũ. Không được nghi ngờ là đang nhớ lại chuyện cũ. Không được nghi ngờ là mình đang bị nghi ngờ là đang nhớ lại chuyện cũ. Không được nghi ngờ là mình đang bị nghi ngờ là đang bị nghi ngờ là đang nhớ lại chuyện cũ— Thôi nào, dừng lại đi. Thật sự dừng lại đi. Không được nghĩ sâu xa nữa.

Banri là người đầu tiên rời mắt khỏi Kouko, và định cho miếng trứng tráng Mentai to vào miệng với quyết tâm "Không nghĩ nữa!". Gần như cùng lúc đó, Nijigen-kun, người nãy giờ vẫn im lặng, lên tiếng mở lời.

“...Hai người họ, có phải đang hẹn hò không?”

*Bộp* – Miếng trứng tráng từ đũa của Banri rơi xuống bàn. Không phải vì cậu bị phát ngôn của Nijigen-kun làm xáo động, mà đó chỉ là một sự vụng về kém may mắn mà thôi. ...Thật sự.

Banri vội vàng dùng tay nhặt lên định ăn, thì Kouko ngồi cạnh ngăn tay lại: “Không được đâu Banri.” Rồi cô nhanh chóng dùng khăn ướt lau sạch.

Đánh mất miếng ăn, Banri hỏi:

“...Hay là, mình cứ bình thản, hỏi thẳng họ luôn... nhỉ? Hay là gọi điện thoại ngay bây giờ? Kiểu như, 'Ê, thực ra lúc nãy bọn tớ vừa nhìn thấy hai người đấy~'...”

Thử đưa ra đề nghị như vậy.

Cậu nghĩ rằng thay vì cứ tự ý tưởng tượng đủ thứ phức tạp, nói thẳng những gì đã thấy ra sẽ khiến mọi chuyện đơn giản hơn. Với tinh thần "Đừng nghĩ nữa!" (Don't think).

Kouko im lặng, vẫn nhìn mặt Banri bằng ánh mắt nửa cười nửa không, đầy vẻ khó hiểu. “Nói gì đi chứ,” Banri nghĩ, nhưng Nijigen-kun đã nhanh chóng hưởng ứng. Cậu cầm chiếc iPhone đặt trên bàn lên,

“...Làm thế á? Làm luôn hả? Làm luôn đi nhỉ?”

Nijigen-kun thành thạo lướt ngón tay trên màn hình, nhưng Chinami đã ngăn tay cậu lại từ bên cạnh. Cô đặt chiếc iPhone về chỗ cũ, và nói vỏn vẹn một câu: “Dừng lại đi.”

Chinami từ nãy đến giờ ngoài việc gọi món ra thì không nói gì thêm, chỉ im lặng ôm cốc bia tươi của mình bằng cả hai tay như một con vật nhỏ. Nhưng khi nhìn lại,

“Chúng ta, ...ợ.”

Cốc của cô đã gần như cạn, chỉ còn lại một ngụm cuối cùng, và môi cô dính bọt trắng. Cô uống nhanh đến mức nào vậy, với thân hình bé nhỏ thế kia?

“Xin lỗi, bị ợ hơi, thất lễ quá. ...Nếu Yanagisawa không nói gì với chúng ta, hẳn là cậu ấy cũng có lý do, có suy nghĩ riêng. Thế nên, đừng có tò mò dò xét lung tung nữa. Đừng có làm những chuyện không cần thiết từ bên ngoài, cứ để yên cho họ một thời gian đi.”

Đó là một phát ngôn rất người lớn. Và đáng ngạc nhiên, Kouko cũng đồng tình: “Đúng thế nhỉ.” Có lẽ cô vẫn đang tiếp tục giữ vững tâm trạng của bản thân khi quay phim thì phải.

[IMAGE: ../Images/../Images/00002.jpg]

“Tôi cũng tán thành cái phương án ‘quên sạch’ này đấy. Chuyện vừa rồi cứ tạm cho vào dĩ vãng, khóa miệng lại, coi như chưa hề có gì mà lặng lẽ dõi theo Mitsuo thôi.”

“Ôi chao, Kaga-chan nói đúng ý tớ quá!”

“Xem cái ‘não bộ’ vừa bị ‘phóng ra’ không?”

“…về là từ giờ chúng ta sẽ lập ra ‘Hội bảo trợ Mitsuo’!”

“Đồng ý! Cạn ly cho sự ra đời của Hội nào!”

Hai cô gái nâng cốc bia một cách dứt khoát, tiếng “cạch!” vang lên rất “đàn ông”, tổ chức buổi cạn ly lần thứ hai trong ngày. Kouko uống cạn ly bia một cách tao nhã, ngón tay út hơi vểnh lên, trong khi ly của Chinami đã cạn từ đời nào.

“Xin lỗi ạ, cho xin thêm bia! …Thế nào, mấy chàng trai tử tế đằng kia? Hai cậu tính sao? Có gia nhập không?”

“Khà khà…! Cho tớ xin thêm ly nữa! Gia nhập chứ nhỉ? Đương nhiên rồi.”

Trong khi nhân viên đang thu đi những chiếc ly rỗng của hai cô gái, hai cô nhìn chằm chằm bằng ánh mắt đầy ẩn ý mà hỏi thế, thì Banri – vốn mang bản tính tay sai, cứ cúi đầu là y như rằng cuộc đời ‘ninja’ của mình lại tiếp diễn – và Nijigen-kun – suýt nữa thì bị đưa lên làm thế thân cho thủ lĩnh – chẳng thể nào dám phản đối. Trong chiếc bàn hộp chật hẹp, hai gã đàn ông chỉ biết nhìn nhau và đồng thanh gật đầu “Vâng ạ”. Hơn nữa, nếu đặt mình vào vị trí của Yanagisawa lúc này, chắc chắn cậu ta cũng chẳng muốn nghe ai nói luyên thuyên gì đâu. Chắc chắn là vậy.

[IMAGE: ../Images/../Images/00003.jpg]

Và thế là, đợi hai ly bia thứ hai được rót đầy ắp tới nơi, cả bốn người lại một lần nữa nâng cốc chúc mừng sự ra đời của Hội với tiếng hô vang “Cạn ly!”. “Hội bảo trợ Mitsuo” chính thức bắt đầu hoạt động một cách thầm lặng…

“Này, Banri. Cái đồ ở bên này cũng là đồ được phép lấy à?”

Nhắc mới nhớ, Chinami có biết về Rinda không nhỉ? Cô ấy đã thẳng thừng nói sẽ không hỏi han gì thêm, nên giờ Banri cũng chẳng muốn xác nhận lại làm gì.

“Banri à? Sao vẫn chưa thay đồ xong thế?”

Yanagisawa, chẳng hề hay biết gì, gọi với vào từ phía sau cánh cửa như thể cậu ta là bạn trai của Banri vậy. Banri đang chìm trong suy tư bỗng giật mình, ngẩng mặt lên:

“Hả? Xin lỗi, gì cơ? Cái nào cơ?”

Banri quyết tâm không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ chuyên tâm bảo trợ Mitsuo. Cậu mở cửa, bước ra khỏi phòng tắm nhỏ xíu và đặt chân vào phòng. Thế rồi…

“Úi giời!? Gì thế Banri!? Có chuyện gì vậy!?”

“Á á! Xin lỗi, nhầm rồi!”

Chết tiệt, mình lỡ bước ra ngoài trong tình trạng khỏa thân mất rồi! Banri vội vàng thụt lại, đóng cửa, nhanh chóng luồn tay vào một chiếc quần gần đó và mặc vội.

“Phù, bị Yanassan nhìn thấy hết cái thân trần tinh khiết của mình rồi.”

“…Này, cái đó cũng khá lộ liễu đấy!? Cậu thấy ổn không!?”

“Có gì mà không ổn chứ.”

Banri tiến lại gần Yanagisawa trong bộ đồ bơi cầu vồng bảy sắc. So với việc khỏa thân thì có là gì đâu. Dù sao thì, thực ra người đang ‘bảo trợ’ ở đây chính là Banri cơ mà.

“Thế cậu muốn hỏi cái nào cơ? Hả? Cái nào ấy nhỉ? Ừm? Kể cho chú bán khỏa thân này nghe xem nào?”

“Tớ muốn hỏi về mấy loại ngũ cốc ở trong bếp ấy… Sao tự nhiên cậu lại có ánh mắt dịu dàng thế… Cứ như thể tớ sắp bị nuốt chửng vậy.”

“Thật sao?”

Thoáng nhìn vào chiếc gương, Banri thấy hình ảnh mình trông như một chú khỉ con yếu ớt. Banri đang cố gắng hạ thấp khả năng suy nghĩ của mình xuống mức thấp nhất có thể, bỗng vô thức quỳ xuống sàn gỗ, rồi nhảy múa tưng bừng: “Đe re rè đe re rè đe re rè đe re rè, uề ê ê!”

“Sao vậy nhỉ… Tớ cứ có cảm giác như là tớ đã biết trước cậu sẽ làm thế từ khi còn chưa sinh ra trên đời này ấy.”

Yanagisawa không ngăn cản, cũng không cười, chỉ lẳng lặng chờ Banri nhảy múa thỏa thích xong. Nghĩ rằng “Đồ ngang ngược, rõ ràng mình là người được bảo trợ mà”, tất nhiên là Banri chỉ đùa thôi, hơn nửa là vậy.

“Ừ, ngũ cốc à. Cái đó là tớ chia ra để cho Yanassan mang đi đấy, cứ tự nhiên nhé.”

“Hay quá! Nhưng mà cậu có phần của cậu không? Có ổn không khi tớ lấy nhiều thế này?”

“Có chứ, có chứ. Không sao đâu, ổn cả. Mẹ tớ gửi cho nhiều lắm. Mà giờ thì mẹ Mieko nhà tớ có vẻ còn hăng hái gửi luôn cả phần cho Yanassan ấy chứ.”

“À, cảm ơn cậu nhiều lắm luôn ấy. Tớ vừa hết mì ăn liền luôn. Nhất định phải gửi lời cảm ơn tới cô Mieko lần nữa đấy, chắc chắn luôn đấy. Cô ấy giúp tớ nhiều lắm.”

“Được thôi, tớ biết rồi.”

“À, đúng rồi, lần tới nếu cậu có gọi điện về nhà thì cho tớ nói chuyện một lát được không? Như thế tớ có thể trực tiếp cảm ơn cô ấy. À, hay là bây giờ… thì muộn rồi nhỉ. Hơn chín giờ rồi.”

Yanagisawa, thể hiện một sự cẩn trọng kì lạ đúng chất công tử, ngồi bệt xuống sàn gỗ và nhét các hộp ngũ cốc cùng gói mì ăn liền đã được chia vào chiếc túi ni lông cậu mang theo. Cậu ấy trông rất vui vẻ, thực sự là rất vui.

Yanagisawa này, vốn là hàng xóm và bạn thân từ thuở nhỏ của Kouko, cũng là bạn học cùng trường tư. Tức là, cậu ta cũng thuộc dạng “con nhà giàu”, đáng lẽ phải được sống trong một môi trường sung túc như vậy, nhưng từ khi cãi nhau với bố mẹ về chuyện học hành, cậu ta đã không nhận được bất kỳ khoản hỗ trợ tài chính nào ngoài học phí. Có lẽ một ngày nào đó cậu ta sẽ “trình làng” một phong cách thời trang mà đằng sau áo không còn mảnh vải nào, một công tử nhà giàu sa cơ thất thế.

“Mà này Yanassan, cậu vẫn đang kẹt tiền à? Dạo này tớ thấy cậu làm thêm nhiều lắm mà.”

“Cũng tạm ổn thôi. Tiền làm thêm cũng có rồi, nhưng mà tiền thuê nhà ấy mà. Cái đó hàng tháng lớn lắm. Nhưng dù sao thì, kinh tế cũng đã ổn định hơn trước nhiều rồi. Nhờ vậy mà có thể đi biển được rồi! À, mong là ngày mai trời đẹp nhỉ.”

Yanagisawa chợt nhìn lại Banri đang bán khỏa thân, rồi vội vàng đánh mắt đi thật xa khỏi khu vực nhạy cảm của chiếc quần bơi boomerang nguy hiểm và hỏi:

“À mà này, sao tự nhiên lịch trình lại được quyết định gấp thế? Tự dưng mọi chuyện chốt cái rụp ấy. Cũng may là ngày mai tớ không có ca làm thêm. …Cũng may.”

“Cũng không phải tự dưng đâu. Chúng ta đã hứa sẽ đi biển vào kì nghỉ hè rồi mà. Mà hình như lúc đó Yanassan cũng có mặt mà. Này, cái lúc tớ bị sốt nóng họng ấy.”

“Đúng là thế thật. …Haizz, tiếc quá đi mất. Lúc đó Senpai Rinda cũng nói là sẽ đi cùng mà.”

[IMAGE: ../Images/../Images/00004.jpg]

— Đúng vậy.

Trước đây, khi Banri bị ốm và mọi người đến thăm, câu chuyện về việc đi biển mới được nhắc đến lần đầu tiên. Lúc đó, Yanagisawa đã tính cả Rinda vào nhóm đi biển. Cả Kouko nữa.

[IMAGE: ../Images/../Images/00005.jpg]

Người không được đưa vào nhóm chính là—

“Tại Okachan trông buồn quá nên tớ đã lên kế hoạch để động viên cậu ấy.”

Yanagisawa đã từng rất yêu quý Oka Chinami.

“…Chinami á? Sao lại vậy?”

Banri thoáng chần chừ không biết có nên tự ý giải thích chuyện nhà của người khác không. …Nhưng mà, cô ấy cũng chẳng có vẻ gì là giấu giếm, chắc là không sao đâu nhỉ. Chỉ cần nói sơ qua, đơn giản thôi.

“Nghe nói bố mẹ Okachan phải về quê, nên từ tháng sau cậu ấy sẽ sống một mình. Chuyện gấp quá nên bây giờ cậu ấy đang rất vất vả với việc dọn dẹp.”

“Thật á? Quê ở Fukuoka à? …À, ra vậy. Tớ không biết.”

“Cậu không gặp Chinami à? Okachan nói dạo này Yanassan không giao du với ai cả.”

「…Nếu mọi chuyện đã thành ra thế này thì em ấy đáng lẽ phải nói cho tôi biết chứ. Tôi cũng là Senpai sống một mình, ít ra cũng có thể cho vài lời khuyên nho nhỏ mà.」

Có lẽ Chinami đã định nói rồi, Banri nghĩ, nhưng không thốt ra thành lời.

Cậu tin rằng Chinami đã định kể cho Yanagisawa về tình cảnh khó khăn của mình. Đó là lý do em ấy liên lạc, mời đi chơi, muốn gặp mặt.

Nhưng bị từ chối, chắc Chinami đã lặng lẽ một mình nhìn trần nhà trống trải, lạnh lẽo của căn hộ đó. Trần nhà của "tổ ấm" đang dần biến mất, dần tan rã. Chắc Chinami đã chịu đựng nỗi cô đơn của mùa hè cuối cùng ở đó, nằm dài trên tấm thảm.

「Thôi kệ, Chinami thì lo gì. Con bé đó là nhân vật mạnh nhất mà. Với nó thì cái gì mà chẳng 『dễ như không』. Sinh ra đã là kẻ chiến thắng, kẻ mạnh rồi. Cô đơn hay đại loại thế, chẳng đời nào có trong cuộc đời nó đâu.」

Yanagisawa cầm một hộp ngũ cốc lên, ngắm nghía thành phần dinh dưỡng. Banri buột miệng nghĩ, "Có nên giật lấy không ta...", có lẽ bởi vì cậu không đồng tình với những lời của Yanagisawa dù ít hay nhiều.

Chinami thì lo gì, Chinami thì không cô đơn… tại sao gã này lại chỉ có thể nghĩ như vậy chứ? Banri nghĩ, "Làm gì có chuyện đó!". Cậu nghĩ vậy là vì cậu đã thấy cảnh tượng trong căn nhà đó, và cả khuôn mặt nghiêng của Chinami khi em ấy mơ màng nhìn lên trần nhà. Vì cậu đã thấy cái bóng tối nặng nề chìm trong đôi mắt to lớn kia, ngay khoảnh khắc cậu thốt ra từ "cô đơn".

…Yanagisawa, phải rồi. Không thấy nên không biết.

Cũng không thấy Chinami đêm hôm đó, đêm em ấy khóc nức nở với mì ramen úp trên mặt, vì bị Yanagisawa giữ khoảng cách.

「Thôi được rồi, vậy thì mai gặp mặt, để tôi hỏi chuyện nó xem sao.」

「Ừm. …Anh nhớ hỏi cho kỹ nhé.」

Banri mạnh mẽ nói thêm.

「Thật lòng đấy.」

Chinami là một cô gái xinh đẹp, thông minh, lì lợm, được nhiều người yêu mến, dường như là người đứng đầu trong số những kẻ được chọn, những người có trong tay tất cả mọi thứ. Em ấy sống một cách khéo léo, với vẻ mặt như thể, "Tôi chính là loại con gái như vậy đấy!". Đúng vậy, em ấy sống khéo léo với bộ mặt đó.

Nhưng thật ra, Chinami không phải là nhân vật mạnh nhất như mọi người vẫn nghĩ, mà Banri cảm thấy em ấy đơn giản chỉ là "người kém cỏi trong việc thể hiện điểm yếu". Vì vậy, có lẽ Chinami đã chịu thiệt thòi rất nhiều. Và cũng đã đánh mất rất nhiều thứ.

[IMAGE: ../Images/0000000100.jpg]

「Nhưng mà vẫn muốn rủ Rinda Senpai ghê. Nghe nói chị ấy đang về nhà nên tôi không gọi.」

「…Ồ.」

Còn gã này đây. Yanagisawa Mitsuo đang được dõi theo.

Trước giờ cứ bận rộn suốt, chẳng thấy mặt mũi đâu, vậy mà hễ Rinda về nhà là Yanagisawa lại lật đật xuất hiện.

「…Thôi kệ đi? Có khi một Senpai ở giữa toàn Kouhai năm nhất thì cũng hơi kỳ cục. Vả lại, chẳng phải Oka-chan, người mà Yanassan đã gạt ra khỏi danh sách hôm đó, cũng sẽ đến sao.」

「…Ừm, có lẽ vậy. …Mà này, nhà Rinda Senpai ở đâu nhỉ? Cậu có biết không?」

"Ai biết," Banri đáp rồi hơi quay mặt đi. Lại thấy chiếc gương soi.

Dù có cố tỏ vẻ thờ ơ ngầu lòi đến mấy, thì cuối cùng cậu vẫn chỉ là bán khỏa thân. Với mỗi chiếc quần bơi boomerang mượn được trên người, trông cậu hoàn toàn chẳng có dáng vẻ gì. Cứ thế, vài giây im lặng vô thức trôi qua,

「Này, Banri.」

Yanagisawa gọi Banri, vừa nâng túi nilon lên kiểm tra xem có bị rách không. Banri quay lại.

「Giờ thì tôi đã nhận ra một đặc điểm trong thói quen của cái gã tên Banri này.」

「…Cái gì cơ?」

"Ai biết," Yanagisawa đáp rồi nhẹ nhàng đứng dậy. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, gần như hoàn hảo như được tạo tác, nở một nụ cười. Giống hệt một khuôn mặt gian xảo đã từng gặp ở đâu đó, cứ như anh trai của Kouko vậy.

「Nếu không tự mình nhận ra thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Khi nào cậu tự mình nhận ra và đối mặt với nó, tôi sẽ cùng cậu suy nghĩ về điều đó.」

***

Dự báo thời tiết tối qua là nắng rồi nhiều mây. Nhiệt độ ở Tokyo là 32 độ C. Các nơi dự kiến sẽ có ngày nắng nóng dữ dội, kèm theo khuyến cáo chú ý tia cực tím mạnh và say nắng.

Đáng lẽ đây phải là một ngày tuyệt vời để đi biển, nhưng

「…Sao mà trời có vẻ âm u thế nhỉ?」

「Đúng vậy ha…」

Kouko và Banri không hẹn mà cùng ngước nhìn bầu trời.

Khi Banri rời nhà, vẫn còn những khoảng trời xanh biếc mùa hè lấp ló qua kẽ mây, nhưng khi ngồi trên tàu, cậu có cảm giác mây đã dày đặc hơn nhiều. Hơn nữa, đó là những đám mây xám xịt, nặng nề, như sắp đổ sập xuống. Ánh nắng chói chang đặc trưng của mùa hè đã sớm bị che khuất.

Kouko khép chiếc ô chống nắng mà cô vẫn cầm, nói "Chắc không cần nữa rồi", rồi cuộn nó lại gọn gàng. Việc con quỷ chống UV này bỏ ô chứng tỏ thời tiết hôm nay thực sự không ổn.

Banri và Kouko đang đứng ở bến xe buýt của một nhà ga hơi lệch về phía tây so với phạm vi hoạt động thường ngày của họ.

Theo kế hoạch, Nijigen-kun sẽ lái xe đến đón hai người ở đây trước, sau đó đi thêm một đoạn để đón Chinami, và cuối cùng là đón Yanagisawa.

「Nijigen-kun đến muộn một chút nhỉ. Có chuyện gì không biết?」

Kouko nhìn đồng hồ, mái tóc tết được búi cao, hôm nay cô mặc một chiếc váy maxi hoa văn màu cam đậm chất nghỉ dưỡng, trông khá lạ mắt. Có lẽ để tránh bị lún cát, đôi chân cô đi sandal đính hạt đế cói thông thường chứ không phải giày cao gót.

Trên vai trắng của cô, ngoài dây váy còn lấp ló một sợi dây màu xanh ngọc lam rực rỡ khác,

「Hả… Chẳng lẽ Kouko mặc đồ bơi bên trong đó sao?」

「Đương nhiên rồi! Bikini đấy!」

「Ôi, bikini! …Mà em có mang đồ để thay không đó?」

「Có chứ! Đương nhiên là không sơ suất, mà… ủa, tự nhiên bị anh hỏi lại thấy lo ghê.」

Kouko đặt chiếc túi tote cỡ lớn đang ôm trên tay xuống, rồi đột nhiên lục lọi bên trong. Sau đó nói "Có, có, không sao rồi".

「Còn Banri thì sao, dưới quần jeans là quần bơi à?」

「Đồ bơi chứ! Boomerang đấy!」

「Woah, boomerang! …Khoan, thật ư? Mà anh có mang đồ lót để thay không đó?」

「Có chứ! À, mà tôi còn lo cái khác hơn là quần lót đó…」

Banri cũng đặt chiếc ba lô đang đeo xuống và không kìm được mà kiểm tra bên trong. May quá, cậu vẫn mang theo "mẫu trung học cơ sở". Kouko tinh mắt nhìn thấy cái màu xanh navy đơn giản mà Banri vừa kéo ra một chút,

「Ơ? Cái đó không phải đồ bơi của Mitsuo sao?」

Đúng là chuyên gia theo dõi có khác. Ánh mắt đó không thể lừa được.

「Đúng vậy, hôm qua tôi mượn. Tôi không có đồ bơi mà.」

「Quả nhiên, em đã nghĩ vậy. …Mà thôi, chuyện đó không quan trọng… Hôm qua anh gặp Mitsuo thì cậu ta có nói gì không?」

「Nói gì là nói gì?」

Kouko lúng túng đảo đôi mắt to tròn, không giống với phong thái thường ngày của cô. Trên mí mắt cô lấp lánh những hạt kim tuyến lấp lánh, to và có hiệu ứng đổi màu. Nếu có nắng mạnh, chắc chắn chúng sẽ càng rực rỡ và đẹp đẽ hơn. Dưới bầu trời chỉ có thể miêu tả là mây mù, biểu cảm của Kouko cũng trở nên không rõ ràng.

「…Hay là chuyện ‘hồi đó’ ấy hả? Nếu đúng thế thì, cái chuyện về Mitsuo ấy, mình chỉ việc im lặng mà theo dõi thôi, đúng không? Mitsuo có nói gì đâu, mà tôi thì đương nhiên cũng chẳng hé răng nửa lời.”

“Ừ thì đúng rồi. Em biết mà. Em biết hết nhưng mà… sao cứ thấy bứt rứt đủ thứ, cứ lấn cấn mãi không thôi.”

Đã quá giờ hẹn khoảng mười lăm phút mà Nijigen-kun vẫn chưa thấy tăm hơi đâu. Kouko và Banri cứ thế đứng sóng đôi giữa bến xe buýt vắng người vào buổi sáng sớm, chẳng có nổi một chỗ mà ngồi.

“À. Nhân tiện em cũng muốn nói rõ luôn là, cái việc em cứ lấn cấn như vậy không phải là vì em còn vương vấn Mitsuo hay gì đâu nhé.”

“…Tôi có nghĩ thế đâu.”

[IMAGE: ../Images/00000.jpg]

Đúng là cậu chẳng hề nghĩ như vậy. Nhưng khi nhìn ánh mắt lo lắng của Kouko, Banri lại tự hỏi, liệu Kouko có nghĩ rằng cậu đang nghĩ thế không, ngay cả bây giờ ư? Chẳng lẽ cậu lại bị Kouko coi là một người đàn ông nhỏ nhen đến vậy sao?

Mà nói gì thì nói, không biết từ lúc nào, cậu lại đang lảo đảo bước vào cái "vực sâu không đáy" mà lẽ ra cậu đã quyết định phải dừng nghĩ đến rồi kia chứ.

Thậm chí, như thể muốn "đổ thêm dầu vào lửa", Kouko lại nói:

“Giờ thì em chỉ có mỗi Banri thôi. Anh đừng bận tâm nhé?”

“Tôi. Giờ thì. Chỉ có…” Chẳng hiểu sao, cách nói ấy khiến Banri hơi khựng lại. Cậu cảm thấy như có một ý nghĩa sâu xa hơn ẩn chứa bên trong.

“Bạn. Trước đây. Vẫn còn…” Liệu cậu có đang suy nghĩ quá xa không? Nhưng Tada Banri đã thực sự cảm thấy như vậy.

Không, thôi đi. Thật sự là thôi đi. Đây là buổi sáng của một ngày đi chơi biển quý giá mà.

Chẳng phải cậu vẫn luôn muốn Kouko được vui vẻ trong mùa hè này hay sao? Cậu không muốn phá hỏng không khí chỉ vì những lời gièm pha vớ vẩn. Hôm nay phải là điểm nhấn rực rỡ của mùa hè này. Dù thời tiết có hơi không như mong đợi, dù Nijigen-kun có đến trễ một chút, thì những chuyện đó cũng chẳng là gì cả. Quan trọng là cậu muốn có một ngày thật vui vẻ. Muốn Kouko được tận hưởng một cách trọn vẹn nhất.

Banri cười hềnh hệch, nắm lấy tay Kouko. Kouko cũng ngước lên nhìn nụ cười của Banri, siết chặt những ngón tay đan vào nhau, rồi hơi ngượng ngùng mỉm cười đáp lại.

“Tôi thật sự, hoàn toàn, không bận tâm gì đến chuyện đó cả! Quên hết đi, hôm nay mình chơi cho đã nhé!”

Cậu mạnh mẽ tuyên bố như thể muốn khẳng định,

“Vâng, đúng rồi đó! Em mong chờ chuyến đi này lắm!”

Kouko cũng cười và gật đầu. Đúng là họ phải như thế này mới được. Dù có hơi ngốc nghếch một chút thì vẫn là những người yêu nhau, phải luôn cười đùa bên nhau.

“Ra bãi biển ăn bắp nướng, mực nướng thả ga nhé! Rồi cả mì xào nữa! Xong rồi mình cùng tắm sóng biển!”

“Vâng!… Thực ra, cái em đang bận tâm lại là Siêu Âm cơ. Nhìn thấy Mitsuo và Rinda Senpai như vậy, chắc Siêu Âm khó chịu lắm nhỉ?”

Cậu khẽ khuỵu gối, như muốn mất hết sức lực. Tại sao vậy Kouko? Tại sao em lại kéo chủ đề về phía đó, khi mà chúng ta đang háo hức như vậy chứ?

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

Không hề hay biết suy nghĩ của Banri, Kouko thở dài “Hừ…”. Cô lại chìm vào thế giới của phim ảnh, với vẻ ủ rũ đầy tâm trạng.

“Tuy em chẳng thích Siêu Âm tẹo nào, mà nói đúng hơn là ghét ấy chứ, nhưng em có thể hiểu được cảm giác của cô ấy. Bị Mitsuo theo đuổi nồng nhiệt, rồi phũ phàng từ chối một lần, nhưng cậu ta vẫn cứ say mê mãi, ‘hừm, có khi cũng không tệ lắm đâu nhỉ, hay là mình cũng cho cậu ta một chút cơ hội đi nhỉ?’… Ấy thế mà, đang lúc cô ta vênh váo tự mãn với ánh mắt bề trên như thế, thì lại thành ra thế này!”

Kouko cao hứng, buông phắt tay Banri đang nắm, rồi dang rộng hai tay ra.

“Tất cả là do cái sự lề mề của mình, để rồi bị một người lớn tuổi hơn, trưởng thành hơn cuỗm mất cái rẹt! Đau điếng lắm đấy, chuyện này! Mà nói thật thì, Siêu Âm đúng là, trời ơi, quá lề mề! Quá chậm chạp! Anh thấy không? Cái khuôn mặt cô ấy lúc tận mắt nhìn thấy Mitsuo ấy! Mặt sốc nặng luôn! Mà có lẽ cô ấy còn chẳng nghĩ rằng một người như Rinda Senpai lại xuất hiện trước mặt Mitsuo nữa chứ? Rinda Senpai là một người tuyệt vời mà, ai mà chẳng thích một người như thế chứ! Đúng không!? Đúng là như thế mà!”

“…”

Tada Banri câm nín.

[IMAGE: ../Images/00002.jpg]

Có lẽ, vừa rồi Kouko đang trách khéo chuyện cũ của cậu ư?… Sao lại là bây giờ? Ở đây? Vào buổi sáng của một ngày đi biển như thế này? Một chuyện đã kết thúc rồi, lẽ ra đã phải kết thúc rồi, tại sao lại cố tình khơi gợi lại? Rốt cuộc là có ý đồ gì?

Kouko nhìn xa xăm. Cô ấy hẳn đang nhìn một nơi nào đó cách suy nghĩ của Banri đến năm vạn năm ánh sáng. Và rồi,

“Mitsuo ấy, một khi đã quyết định cắt đứt với ai, là cậu ta không hề khoan nhượng chút nào. Em là người từng trải mà. Em hiểu rõ chuyện đó, kiểu gì cũng vậy…”

Cô ấy lại đang định bày ra trước mặt cậu cái "cuộn tranh" buồn bã về mối tình thất bại với Mitsuo lúc này. Banri bất giác đặt chiếc ba lô đang vác xuống chân, rồi xoay người hẳn về phía Kouko.

“Này Kouko…”

“Hả? Gì vậy anh?”

Đúng lúc đó, một tiếng còi xe inh ỏi vang lên đột ngột, như một tiếng gầm giận dữ. Bị tiếng còi sát gần làm cho giật mình, cả hai người cùng lúc nhảy dựng lên.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Nijigen-kun rõ ràng đang rất bực mình,

“Gọi điện thoại thì cũng phải kiểm tra chứ!? Bình thường ai mà hẹn trễ hai mươi phút rồi mà còn không gọi điện chứ!”

Ngồi cạnh nhau ở ghế sau, Banri và Kouko khó xử rụt vai lại.

“Mà sao hai cậu lại ngồi như thể đi taxi thế!? Hai cậu cứ có cái kiểu đó đó! Tôi chả cảm nhận được chút nào cái sự quan tâm của hai cậu đến tôi hết!”

[IMAGE: ../Images/00004.jpg]

—Hóa ra, cả hai người đã nhầm lẫn địa điểm hẹn.

Chỗ hẹn đã định là "bến xe buýt công cộng". Còn chỗ Banri và Kouko đang đứng ngớ người trong bầu không khí khó chịu lại là "bến xe buýt đưa đón khách" trực tiếp đến một khách sạn gần đó. Bởi vì cả hai người đều lần đầu tiên đến đây, vừa gặp nhau ở cổng soát vé, thấy ngay hai chữ "xe buýt" trước mắt, thế là cứ thế hoàn toàn đinh ninh đó chính là điểm hẹn.

Khi đã quá giờ hẹn, Banri lại nghĩ rằng nếu trễ rồi mà còn gọi điện làm phiền Nijigen-kun khi đang lái xe thì không hay, nên đã không liên lạc. Mải nói chuyện với Kouko, cậu cũng không nhận ra điện thoại trong ba lô đang rung. …Bình thường thì cậu hay để điện thoại trong túi quần sau, nhưng khi đi tàu điện thì góc ba lô cứ chọc vào khó chịu, nên cậu đổi chỗ và quên béng luôn.

Vào khoảng thời gian đó, Nijigen-kun không tìm được chỗ đậu xe tạm nào, cứ thế chạy lòng vòng quanh bến xe buýt vì sợ làm phiền xe buýt và các phương tiện khác. "Có khi nào…", cậu ta lái xe đến bến xe buýt đưa đón khách và cuối cùng cũng tìm thấy Tada Banri và Kaga Kouko, rồi nổi điên lên.

[IMAGE: ../Images/00005.jpg]

Dù đã phải đi một quãng đường khá xa để đón bạn bè một cách hiệu quả, Nijigen-kun đã rời nhà khá sớm vào buổi sáng nên giờ đã mệt mỏi rũ rượi,

“Trời ơi, tôi muốn đi sớm vì đường cũng kẹt xe mà! Haizzz, mà hình như thời tiết cũng đáng ngờ nữa… Thế này thì, ngay từ đầu đã quá xui xẻo rồi còn gì.”

Cậu ta vừa cằn nhằn bực bội vừa lái xe. Đương nhiên là cậu ta phải như vậy rồi. Chuyện này hoàn toàn là lỗi của họ.

“Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi. Tôi biết lỗi rồi.”

「Ăn kẹo bạc hà nhé?」

Kouko lấy vài viên kẹo bạc hà ra lòng bàn tay, cô nàng ra vẻ hào phóng lắm, nghiêng người về phía ghế lái, định đưa đến tận miệng Nijigen-kun, nhưng gã ta đột nhiên "Ư hừm!" rên lên một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác.

「N-Nijigen-kun này, hình như gió nóng từ điều hòa vừa phả thẳng vào mặt tớ thì phải...」

「Đúng vậy! Điều hòa xe này bị hỏng! Có ý kiến gì không!?」

Ý kiến gì nữa đây chứ... Ngoài câu "Không có gì" thì còn lời nào để nói nữa sao? Thảo nào, điều hòa đã bật mà xe mãi chẳng mát lên được.

Đã ba mươi phút trôi qua kể từ thời gian hẹn ban đầu.

Khi Banri gửi tin nhắn báo rằng họ bị chậm trễ vì vài chuyện, Chinami liền trả lời: 「Thế thì tớ đến nơi rồi, đang ngồi giết thời gian ở quán cà phê gần đó.」 Họ cuối cùng cũng đến được điểm hẹn, Banri gửi tin nhắn báo đã đến, nhưng lần này lại không có hồi âm. Chinami cũng không xuất hiện. Tada Banri gọi điện thử:

「Ủa? Sao lại báo 'Số điện thoại quý khách vừa gọi đang ở ngoài vùng phủ sóng...' thế này? Oka-chan, chẳng lẽ cô không biết mình đang ở ngoài vùng phủ sóng à?」

「Thật hả má...!?」

Nijigen-kun quay sang nhìn Banri với vẻ mặt như quỷ Dạ Xoa. "Nhìn tôi làm gì..." – Banri gật đầu đáp lại cho phải phép,

「Siêu âm, cậu ấy đang ở quán cà phê quanh đây mà phải không? Để tớ đi xem mấy quán gần đây thử.」

Có lẽ Kouko muốn thoát khỏi làn khí tức bực dọc đang lan tỏa từ Nijigen-kun, cô nàng hiếm hoi chủ động cầm điện thoại rồi nhẹ nhàng bước xuống xe.

Bất đắc dĩ, hai chàng trai đành chờ đợi hai cô gái, nhưng mãi mà họ chẳng thấy đâu. Dưới áp lực đến từ Nijigen-kun đang càng lúc càng sốt ruột, Banri gọi điện cho Kouko, nhưng lần này Kouko cũng nằm ngoài vùng phủ sóng luôn.

「Đáng sợ thật, từ trường dâm dục của Khe Hở Oka...」

Dù không phải lúc để đổ lỗi cho Chinami, thời gian vẫn trôi qua từng giây từng phút. Vẻ mặt khó chịu của Nijigen-kun cũng càng lúc càng bành trướng. Phải mất mười lăm phút sau, Kouko mới cùng Chinami quay trở lại xe.

「Chờ tụi tớ lâu nha~, xin lỗi Nijigen-kun! Dịch vào đi Banri!」

「Chào buổi sáng! Xin lỗi nha~, cuối cùng lại là tớ bắt mọi người chờ~ Tớ không để ý là ngồi ở ghế bán hầm nên bị mất sóng~」

「Tớ tìm thấy Siêu âm ngay, nhưng sau đó tụi tớ lần lượt đi toilet nên mới bị chậm!」

「Có người cứ chiếm toilet lâu quá, tụi tớ phải đợi lâu lắm đó~」

「Đúng vậy đúng vậy. Toilet nữ chỉ có một cái thôi.」

「Giá mà có hai cái nhỉ~」

「Phải không~」

Không hiểu sao hai cô gái lại chui tọt vào ghế sau, cứ như hai chị em lửng đang quay về hang ổ vậy. Ôi, thế này thì lại thành cái taxi mất rồi... Nijigen-kun quay đầu lại định phàn nàn,

「Ối... Oka-chan, váy kìa...!」

「Đúng vậy, để dễ thay đồ đó! Tớ mặc đồ bơi bên trong rồi nè! Hê hê!」

「Hiểu rồi! Được, xuất phát thôi!」

Thì ra việc Chinami mặc váy, điều khá hiếm hoi, đã khiến Nijigen-kun tha thứ cho tất cả mọi chuyện trên đời. Gã ta bỗng nhiên tươi cười hớn hở, lấy lại tinh thần rồi nắm chặt vô lăng. Banri vùi mình vào chiếc ghế chật chội, thầm muốn quỳ lạy cái đầu gối trắng ngần, kiều diễm của Chinami. Chính đôi đầu gối này đã làm dịu đi cái cơn bạo nộ của Nijigen-kun.

Chiếc váy liền thân kẻ sọc, chất liệu giống áo thun, suông thẳng. Chiếc túi tote lớn bằng nhựa vinyl và đôi dép Birken quen thuộc, Chinami tết mái tóc dài của mình thành hai bím vô cùng đáng yêu. Đôi má mộc mạc trơn láng như quả đào, đôi mắt lấp lánh như vũ trụ đen. Giọng nói thì như bước ra từ anime. Dù là Nijigen-kun đi chăng nữa, gã ta cũng không thể cưỡng lại vẻ đáng yêu phi thường đó.

Cứ như thể sự bực bội ban nãy chỉ là giả vờ,

「À ra thế, dưới váy là đồ bơi à... Nhân tiện thì Chinami có mặc đồ bơi học sinh không nhỉ?」

「Chinami mặc đồ bơi bình thường thôi ạ.」

「Nhân tiện thì Chinami có quên quần lót mà đang gặp khó khăn không nhỉ?」

「Chinami không bao giờ quên đồ đâu ạ.」

「À ra thế ra thế...」

Vừa lái xe vừa tự nhiên gọi tên thẳng thừng, gã ta có vẻ rất thích thú khi tận hưởng thế giới 3D này.

Thế nhưng, tuần trăng mật đó chẳng kéo dài được bao lâu. Thời gian đã muộn hơn dự kiến một tiếng, và họ mắc kẹt giữa đường kẹt xe. Lại còn đen đủi gặp toàn đèn đỏ, "Thật hả trời!?" – Tiếng lẩm bẩm của Nijigen-kun dần biến thành tiếng kêu thảm thiết.

Lằng nhằng đủ kiểu rồi trễ lại càng trễ, khi cuối cùng cũng đón được Yanagisawa thì đã hơn mười một giờ. Mà họ vẫn còn ở trong nội thành, từ đây ra biển bình thường cũng phải mất hai tiếng nữa.

Thế nhưng, Yanagisawa Mitsuo cũng không phải kiểu người sẽ nổi giận vì bị bắt chờ,

「Ối chà, mất thời gian gớm nhỉ! Tuyệt vời, ngồi ghế phụ!」

Chàng mỹ nam tươi cười sảng khoái, rồi trượt vào ngồi cạnh Nijigen-kun. Nijigen-kun cũng đáp lại: 「Ối chà, lâu rồi không gặp nhỉ?」 – Gã ta cười mà không hề nhắc đến việc mới nhìn thấy Yanagisawa vài ngày trước.

Banri cũng rất tự nhiên: 「Ưm chà!」... Có điều, nói là hơi vướng bận thì đúng là có hơi vướng bận thật. Cái bầu không khí khó xử lúc chia tay hôm qua vẫn chưa tan biến hoàn toàn. Yanagisawa đã làm vẻ mặt như thể biết rõ mọi chuyện rồi bỏ đi cái rụp. Khó mà nói rằng đừng bận tâm đến chuyện gã ta muốn nói là gì. Dù sao thì, hôm nay là ngày họ cùng nhau ra biển. Banri và Yanagisawa, cả hai đều cười đùa như không có chuyện gì xảy ra.

Kouko thì có vẻ hơi "rô bốt hóa". 「Lâu rồi không gặp nhỉ, Yanao... không phải, Mitsuo...」 Nụ cười cô nở quá dịu dàng, cứ như thể được tạo ra vậy. Nếu không phải là một Kouko với vẻ đẹp lạnh lùng như băng đá, hiểm độc trêu chọc Yanagisawa thì không phải Kouko.

「Ờ. Sao thế Kouko, mặt mày cứ ấp úng vậy?」

「Ếch... Đâu có, làm gì có chứ? Nè, đâu có đúng không, Siêu âm! Thôi nào, chẳng phải lâu rồi mấy cậu mới gặp nhau sao!? Phải không!? Phải không!」

Cứ thế "độp độp độp!" như súng liên thanh, cô nàng thúc cùi chỏ vào Chinami đang ngồi cạnh. Dù bị lay mạnh đến mức lung lay cả người, Chinami vẫn nở một nụ cười ấm áp, tựa như tiên nữ,

「Lâu rồi không gặp nha~ Yana! Cậu khỏe không? Các Senpai nhớ cậu lắm đó~ vì cậu chẳng ghé qua các buổi nhậu gì cả~」

Đúng là Chinami luôn sống theo múi giờ riêng của mình. Ngược lại, Yanagisawa lại có vẻ hơi khó xử, anh ta vặn người quay hẳn sang phía Chinami,

「À... hơn nữa thì. Nghe nói Chinami đã trải qua chuyện gì đó rất khó khăn phải không? Nghe nói nhiều chuyện lắm nhỉ. Mà thôi, tớ nghĩ cậu xử lý được mọi chuyện nên cũng không lo lắng gì mấy đâu...」

「Ể? Chuyện gì cơ?」

Chinami ngây người, nghiêng đầu hỏi lại.

「Hôm qua, tớ có nghe Banri kể qua một chút.」

「Hả? Đâu có chuyện gì đâu?」

「...Không, nhưng mà, từ tháng sau cậu...」

「A ha ha, chuyện đó không đáng để kể với Yana đâu, đừng bận tâm làm gì~! Nè nè Kaga-san, cho tớ thêm viên kẹo bạc hà ban nãy đi, cái đó ngon lạ lùng!」

Trong khi đưa viên kẹo bạc hà ra lòng bàn tay Chinami, Kouko lén lút chỉ dịch chuyển nhãn cầu, nhìn vào mắt Banri. Còn Banri, chẳng biết nên nhìn đi đâu, đành tập trung vào khoảng gần mi dưới của Kouko.

Chẳng lẽ việc mình tự ý nhắc chuyện Chinami với Yanagisawa là dở rồi sao? Chuyện mình nói với Yanagisawa vừa bị lộ tẩy, không lẽ Chinami đang giận? Mà, cái thái độ của Chinami dành cho Yanagisawa lúc này... Ở ghế lái, Nijigen-kun vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, vô cảm. Cậu ta ra vẻ tập trung lái xe, khéo léo đưa sự chú ý của mình ra ngoài khung cảnh.

"Gì vậy? Sao... sao lại lạnh nhạt với mình thế? Này, Chinami lúc nãy có lạnh lùng với mình không?"

Yanagisawa hỏi cả nhóm trong xe, nhưng chẳng ai đáp lời. Tất cả thành viên trong hội "Quan tâm Yanagisawa Mitsuo", bao gồm cả Banri, dường như đều bất ngờ và không biết phải nói gì cho khéo.

Vài giây trôi qua, một sự im lặng khó xử bao trùm căn phòng nhỏ hẹp. Với quyết tâm liều chết, Banri thử mở lời:

"Đâu có! Hoàn toàn bình thường mà! Mình thấy vậy! Mọi người cũng thấy vậy mà!? Nói thật là phải thấy vậy!"

Đây vốn là một trò đùa, bắt chước giọng điệu đặc trưng đầy áp đặt của Kouko, nhưng tiếc là không ai hưởng ứng. Với giọng điệu có vẻ buồn bã, Yanagisawa khẽ thốt lên một câu:

"Tôi thì không nghĩ vậy."

"Đoàng"... Bầu không khí trong xe trở nên nặng nề, ngột ngạt đến lạ, chắc là do điều hòa hỏng lại thổi ra hơi nóng. Nói chung là mọi thứ đều không suôn sẻ. Cứ như thể mọi thứ đang lăn về phía tệ hại hơn, những bánh răng đang khớp vào nhau một cách sai lầm.

Banri liếc nhìn Chinami. Chinami vừa ngậm kẹo bạc hà trong miệng vừa thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt như mọi khi. Dù đã quyết định sẽ quan tâm Yanagisawa, nhưng có lẽ cô vẫn có điều gì đó không cam tâm. Chuyện tình đơn phương của cô dành cho Banri cho đến gần đây đã đi về đâu rồi, thay đổi nhanh thật, kiểu kiểu vậy. Cộng thêm cái câu nói "kiểu gì mày cũng ổn thôi" thừa thãi đó. Banri cũng nghĩ, rõ ràng là không thể nào. Yêu cầu cô ấy vui vẻ tiếp xúc sau khi bị nói như vậy có lẽ là chuyện bất khả thi.

Và Kouko, từ nãy đến giờ, vẫn cứ lén lút nhìn gương mặt nghiêng của Chinami và phía sau gáy của cậu bạn thuở nhỏ đầy suy tư. Giữa những cái nhìn lướt qua đó, thỉnh thoảng cô lại lén nhìn sang Banri một cách giật cục. Có lẽ Kouko đang tự đau lòng khi liên hệ tâm trạng của Chinami với "cuộn tranh thất tình – phiên bản Mitsuo" của chính mình, rồi lại tự lo lắng rằng Banri có đang để ý đến điều đó không, mà cô ấy cứ liên tục lắc đầu lia lịa với tốc độ nhanh đến vậy. "Đâu phải trận đấu tennis đâu," Banri thầm nghĩ trong lòng.

Nijigen-kun, người đang cầm vô lăng, dường như quyết tâm giữ thái độ "chuyện không liên quan đến mình". Tuy nhiên, việc lái xe chưa quen và đường đông đúc khiến cậu ta liên tục bực bội, thậm chí còn rít lên "tặc" một tiếng nhỏ khi phải phanh gấp do bị cắt ngang.

Yanagisawa đã sớm nhận ra không khí kỳ lạ bao trùm mình, với vẻ mặt như thể bị bỏ rơi, cuối cùng cậu ta cũng im lặng khó chịu.

Banri tựa lưng vào ghế với cảm giác mệt mỏi rũ rượi. Chưa đến nơi mà đã thế này rồi.

Một ngày mà mình đã rất mong đợi, một chuyến đi biển đáng lẽ phải vui vẻ, tại sao lại không suôn sẻ chút nào? Chẳng lẽ là cái đó sao? Là lời nguyền ư? Có ai đó thù ghét mình mà đã yểm lời nguyền biến mùa hè này thành vô vị ư? Nhưng mình chẳng nhớ ra điều gì cả. Không hề nhớ đã từng gây thù chuốc oán với ai. Hay là, Tada Banri trước đây đã gây ra chuyện gì đó? Và bây giờ mình phải trả giá cho những việc đó sao? Nhìn những bức ảnh thì thấy một khuôn mặt ngốc nghếch có vẻ vô hại, nhưng bất ngờ thay, những người như vậy lại có ý đồ xấu xa nhất – ngay lúc Banri lại nghiêm túc suy nghĩ về những điều vô lý đó thì...

"…Hả!? …Khoan đã…!"

Banri bất giác bật dậy. Cùng lúc đó, Oka Chinami, người đang nhìn ra ngoài, cũng cất tiếng than thở "Ôi..." một cách buồn bã.

Từng hạt mưa lớn, nặng trịch, bỗng nhiên bắt đầu đập vào cửa kính xe.

[IMAGE: ../Images/00000.png]

***

Không ai chịu mở lời.

Banri cũng không phải là "không muốn nói chuyện!", chỉ là cậu đã mất đi thời điểm để nói điều gì đó. Cậu nghĩ những người khác cũng vậy, nhưng dù sao đi nữa, sự im lặng này đã kéo dài quá lâu.

Sau một quãng đường kẹt xe mệt mỏi mà ngay cả Nijigen-kun, người đang lái xe, cũng phải ngán ngẩm, phải mất ba tiếng rưỡi sau khi đón Yanagisawa và khởi hành, họ mới đến được bãi biển đã định. Hơn nữa, trời còn đang mưa. Mưa vẫn không ngớt.

"Cái dự báo thời tiết đó là cái quái gì vậy!?" – đó là một trận mưa lớn kinh khủng đến mức bạn muốn gào vào mặt Cục Khí tượng.

Giờ thì Banri cũng nghĩ đáng lẽ nên quay về khi trời bắt đầu mưa. Hy vọng "biết đâu trời tạnh ngay", và nỗi sợ rằng "nếu cứ kết thúc trong bầu không khí thế này thì tình bạn có thể rạn nứt", đã khiến cả năm người quyết định tiếp tục kế hoạch vui chơi.

Đó rõ ràng là một sai lầm. Không chỉ rạn nứt, mà giờ đây – Banri nhìn quanh sự im lặng nặng nề trong xe.

Kouko, không rõ là đang ngủ hay không, nhắm mắt tựa vào vai Banri. Bên cạnh cô, Chinami im lặng áp mặt vào cửa kính. Yanagisawa có lẽ đã thực sự ngủ rồi. Ít nhất hai tiếng rồi Banri không nghe thấy tiếng cậu ấy. Nijigen-kun uể oải nghịch iPhone. Dàn âm thanh thì hỏng, ti vi thì chẳng có từ đầu, điều hòa cũng trục trặc.

Trong thời tiết thế này, có lẽ chẳng ai khác lại đi biển, niềm hy vọng về việc hết tắc đường chỉ tồn tại trong chốc lát, hóa ra là do có tai nạn nên đường càng kẹt hơn. Cứ thế họ tiếp tục tiến lên mà không tìm được điểm để quay đầu, cuối cùng đến được bãi đỗ xe trống trơn của bãi biển.

Đáng lẽ lúc này, bãi đất rộng này phải đầy ắp xe và có hàng dài người xếp hàng, nhưng giờ chỉ có vài chiếc xe lẻ loi. Do mưa lớn, mặt đất như ngập trong nước, những hạt mưa xối xả bắn tung tóe tạo thành màn sương trắng xóa bao trùm cả vùng.

"Chúng ta cứ thế quay về đường cũ thôi ư..." Nếu có ai đó thì thầm câu này, chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn ra ngay lập tức. Nhưng không ai nói được một lời nào, thời gian cứ thế trôi đi vô ích.

Banri cũng nghĩ, ít nhất Nijigen-kun, người đã lái xe liên tục, cần được nghỉ ngơi, nhưng cậu không biết liệu khoảng thời gian im lặng nặng nề này có thực sự là lúc nghỉ ngơi đối với Nijigen-kun hay không.

"Haizz," Banri thầm thở dài.

Ngoài cửa sổ, màn mưa mù mịt một màu đất nặng nề.

Biển thì hiện rõ... Những con sóng dữ dội, lạnh lẽo vỗ bờ trắng xóa rồi lại rút đi, ẩn hiện sau màn mưa như trút nước.

Thỉnh thoảng, tiếng "Gào!" vang lên, như thể những hạt mưa đang đập thẳng vào cạnh xe. Gió cũng rất mạnh.

Điều hòa vẫn thổi ra hơi ấm. Cảm giác ngột ngạt, Banri kéo mạnh cổ áo T-shirt xuống. Có lẽ thiếu oxy, cậu cảm thấy khó thở lạ thường. Nhưng nếu mở cửa sổ, trong xe sẽ lập tức ướt sũng, nên không thể làm vậy.

"Muốn ra khỏi đây."

Banri áp trán vào cửa kính, nhìn ra khung cảnh bên ngoài đang giông tố. Cậu cảm thấy như đang bị nhốt trong lồng.

Lòng nặng trĩu, cậu nhắm nghiền mắt. Khổ sở quá. Muốn thoát ra ngoài. Biết rằng ở đây an toàn, nhưng cậu chỉ muốn bước ra thế giới bên ngoài. Tứ chi co quắp mệt mỏi, lưng cuộn tròn cũng mỏi nhừ. Cả cái miệng không thể cử động được nữa.

Cậu muốn thoát khỏi đây.

“……”

Cậu mở mắt.

Không hiểu sao, cậu có cảm giác mình từng biết rõ cái cảnh này. Là gì nhỉ… Đúng rồi. Nó giống như thế này.

Cái cảm giác này lạ lùng giống hệt những ngày tháng khi cậu còn nằm viện, bị giám sát như một bệnh nhân từng cố tự tử. Trong căn phòng bệnh trắng toát, trên chiếc giường trắng muốt ấy, Tada Banri đã đau đớn quằn quại. Cậu muốn thoát khỏi đó, nhưng lại không thể, và cứ thế mất đi cả bản thân, chỉ còn biết nhìn đôi tay chân đã mất hết sức lực, rũ rượi.

Thế rồi, một đêm sau cơn mưa, cậu đã được cứu rỗi.

Ánh sáng mà cậu tìm thấy trong bóng đêm ấy.

Theo đuổi ánh sao, lao ra ngoài khi nhận được tín hiệu thoát ly, Banri đã rụt rè chạy đi, và rồi tìm lại được tự do cho tâm hồn mình. Linh hồn cậu nhớ lại cách vận động sự sống, cách sử dụng cơ thể này.

Nếu không có tín hiệu ấy, chắc chắn cậu đã “chết” rồi. Hoàn toàn “chết” đi, và rồi cứ thế lặng lẽ kết thúc. Tada Banri nghĩ vậy.

Rinda.

…Chắc chắn cô ấy sẽ nói “Mình không biết. Chắc là trùng hợp thôi” nếu cậu nhắc lại chuyện đó. À, cái chuyện lúc đó à. Cậu muốn gặp mình nhỉ. Cậu quyết định ra Tokyo là vì lúc đó mình đã gọi đúng không. May quá nhỉ, lại gặp được nhau rồi nhỉ – cô ấy sẽ không nói vậy đâu, giờ thì đã quá muộn rồi.

Như vậy cũng được. Thực sự, không sao cả.

Cái thứ gọi là “hy vọng” mà Rinda đã trao cho cậu, nó giống như ngọn lửa cháy lan trên mặt đất vậy. Nóng bỏng, chói chang. Ngọn lửa rực cháy ấy đã một lần nữa thổi bùng sự sống trong cậu.

Rinda đã trao cho cậu.

Tada Banri của ngày hôm nay, Tada Banri đang tồn tại ở đây, ngay khoảnh khắc này, là do cô ấy ban tặng. Vì cô ấy đã trao tặng cho cậu “hiện tại”, nên Tada Banri mới sống ở đây. Vì cậu còn sống, nên bây giờ, Tada Banri có thể truyền ngọn lửa cháy lan đó đi xa hơn nữa, đến với “hiện tại” của một ai đó khác.

Giờ là lúc Tada Banri gửi đi tín hiệu.

“Kaga Kouko.”

Cậu khẽ chạm nhẹ vào mu bàn tay trắng muốt đang rũ xuống vô lực bên cạnh. Kaga Kouko chớp chớp hàng mi dài, mở đôi mắt ướt đẫm nhìn cậu.

“Ngủ gật hả? Em không sao chứ?”

“…Ừm.”

Cậu nhận ra Oka Chinami bên cạnh Kaga Kouko đang vặn mình như muốn duỗi người. Cậu cũng thấy Yanagisawa Mitsuo và Nijigen-kun dường như đang lắng tai nghe giọng nói của cậu, phá vỡ sự im lặng kéo dài. Kaga Kouko ngáp một cái thật nhẹ,

“…Làm sao đây. Em muốn đi vệ sinh.”

Cô ấy ghé sát miệng vào tai Tada Banri nói. Nijigen-kun, người dường như đã nghe rõ mồn một, quay lại với tiếng cổ kêu “cắc cắc”:

“Không có ô nhỉ. Hình như ở đằng kia có nhà vệ sinh đó…”

Anh ấy chỉ tay về phía lối ra vào bãi đỗ xe. Đúng là có nhà vệ sinh công cộng, nhưng cơn mưa như trút nước đang tạt vào với một góc độ đáng sợ như trêu ngươi. Kaga Kouko nhìn ra ngoài một lúc, rồi như kiệt sức, cô rúc mũi vào vai Tada Banri. Cậu khẽ hỏi “Ghost à?”, cô trả lời “Real real”. Cậu dùng ngón tay đẩy nhẹ vầng trán trắng mịn của cô, Kaga Kouko nhíu mày vẻ khó chịu, nhưng.

“Em đang mặc đồ bơi đúng không?”

“…Ừm.”

Kaga Kouko nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Tada Banri, rồi mở to đôi mắt còn ngái ngủ.

“V… Tada Banri? Cậu đang nghĩ gì vậy…? Hả? Không thể nào? Không phải thật đúng không?”

“Bị phát hiện rồi kìa”, Tada Banri càng cười tươi hơn. Đúng là Kaga Kouko, bạn gái của cậu. Cô ấy đã nhận ra tín hiệu của cậu. Quả nhiên là tâm đầu ý hợp. Trong không gian chật hẹp của xe, cậu đột ngột cởi chiếc áo T-shirt, rồi nới lỏng cúc quần denim. Kéo khóa quần xuống được nửa chừng thì chợt nhớ ra: mình chỉ mặc quần bơi… nhưng đến nước này thì chẳng còn quan trọng nữa.

“Nào, đi thôi!”

“Hả?! K… không phải thật đúng không?!”

“Thật chứ! Giờ thì tớ sẽ đi cùng cậu đến nhà vệ sinh! Nếu cậu cứ chần chừ thì tớ bỏ lại đó! Cởi ra, cởi ra, cởi ra! Cởi nhanh lên! Còn ba giây nữa thôi!”

“Hả?! Hả, hả, h-hảááá?!”

“Ba! Hai!”

Tada Banri nhấc mông khỏi ghế và tuột phăng chiếc quần denim xuống mắt cá chân. Ánh mắt chói lòa của Kaga Kouko, và cả Oka Chinami bên cạnh, găm chặt vào chiếc quần bơi cầu vồng sặc sỡ, nhưng cậu vẫn hô to:

“Một!”

“Á á á á! Đợi đã, đợi đã, đợi đã! Em cũng đi! Đi cùng! Đợi em, Tada Banri!”

[IMAGE: ../image/p224.jpg]

Kaga Kouko vội vàng cởi phăng chiếc váy maxi ra. Làn da trắng ngần và bộ bikini xanh lam kiểu dáng người lớn đột ngột hiện lên rực rỡ trong không gian xe tối tăm,

“…GO! Vọt ra ngoài!”

Tada Banri gần như kéo tay Kaga Kouko một cách thô bạo. Cậu đẩy cửa xe ra. Cả hai cùng nhảy vọt vào màn mưa xối xả đang đập mạnh xuống với dép lê và quần bơi.

“Uaááááááááááááááá!”

“Kyaááááááááááááááá!”

Cả hai chạy được vài bước, có lẽ vậy. Ít nhất là cố gắng.

Nhưng gió và mưa còn dữ dội hơn tưởng tượng. Cả hai cùng ngã nhào vào vũng nước, suýt trượt chân té ngã một cách thảm hại. Vừa la hét, họ vừa níu lấy tay nhau, cố gắng đứng vững bằng cả hai chân.

“Ụp! Bủa! Thế này sao?!”

“Không! Tóc của em! Lớp trang điểm của em! Kyaaaáááááááá!”

Trong tình cảnh như đang dội nước lạnh toàn thân, Tada Banri và Kaga Kouko nhìn nhau giữa làn gió mưa xối xả. Thật sự quá thảm hại. Cả hai ướt sũng, tóc tai bết bát ngay lập tức,

“…Ụp, pffft, hahaha… wahahahahahahaha!”

“Ahaha…! Ahahahahahahaha! Thôi đi màáááááááááááááááá! Cái gì thế này! Sao lại thế này chứ! Chúng ta đang làm gì thế nàyáááááááááááááááá!”

Họ không thể làm gì khác ngoài việc cười phá lên. Cả hai vẫn nắm chặt tay nhau, mặc đồ bơi, đứng giữa bãi đỗ xe, toàn thân bị cơn bão dữ dội vần vò, chỉ còn biết cười một cách ngớ ngẩn.

“K… không ngờ lại tệ đến mức này! Thật là thảm!”

“Thế này thì đúng là cặp đôi biến thái rồi màáááááá! Tệ hại quá, tệ hại không thể tả nổi luôn áááááááááááááá!”

“Kaga Kouko, cái đầu của cậu! Tệ đến mức đi vào lịch sử luôn!”

“Là lỗi của ai chứ?! Em ghét quá, thôi rồi, ahahahahahahaha! Khổ sở quá, em sắp chết đuối rồi!”

Họ mở to miệng, mặt mũi nhăn nhó, vừa la hét càu nhàu, vừa ôm chầm lấy nhau như muốn va vào nhau. Cứ thế họ siết chặt nhau đến nghẹt thở, rồi lại cười phá lên.

Cánh cửa phía sau của chiếc xe nơi họ nhảy ra vẫn mở toang,

“Đỉnh thật.”

Oka Chinami vừa cười khúc khích vừa không biết từ lúc nào đã tóm lấy chiếc máy quay và đang hào hứng chụp ảnh cặp đôi ngớ ngẩn đó. Tada Banri nhận ra, liền hô “Yeah!” và giơ ngón tay chữ V, nhưng Kaga Kouko nói:

“Không phải ‘đỉnh’ gì hết! Đừng có giả bộ làm người ngoài cuộc nữa, cậu cũng phải ra đây!”

“Hử?! Hả?! Đợi, đợi chút! Đợi, đợi, đợi đãááááááá!”

Với bộ dạng như nữ Tarzan ướt sũng, Kaga Kouko nhếch mép cười gian. Cô kéo mạnh tay Oka Chinami một cách thô bạo,

“Thật sự đợi đã, máy quay của tôiááááááá! AAAAAAAAAAA!”

Bằng sức mạnh, cô kéo lê Oka Chinami nhỏ bé ra giữa cơn mưa xối xả. Bỏ lại chiếc máy quay báu vật trên ghế, Oka Chinami dường như đã bất chấp tất cả, cô vặn mình và cởi phăng chiếc váy ra.

Kouko gần như phải dìu Banri, trong bộ đồ bơi đen giản dị, để toàn thân anh hứng trọn những hạt mưa như trút nước. Chinami, cũng chẳng kém cạnh cặp đôi "khùng" kia, xem ra chỉ còn nước cười khúc khích:

"Trời ơi, lạnh cóng cả người rồi! Banri này, Kouko này, hai người điên hết rồi hay sao vậy hả!?"

Vừa chửi rủa, cô nàng vừa cười phá lên. Kouko và Chinami gần như đu vào hai cánh tay Banri rồi cứ thế xoay vòng vòng. Ôi, đám con gái mặc đồ bơi ướt sũng đang vô tư bám riết lấy tay mình... Banri nào có tâm trí đâu mà nghĩ được thế, chân anh đã bắt đầu lảo đảo, chỉ còn biết hét lên bằng giọng the thé: "Thôi đi! Thôi đi! Dừng lạiii đi!"

Yanagisawa và Nijigen-kun đứng đó như bị bỏ rơi, nhìn ba người kia với vẻ bất lực, nhưng rồi:

"Ưm... kìa... cái gì vậy!?"

"Chết rồi! Thằng Banri, nó không có mặc quần bảo hộ bên trong!"

"Nguy rồi! Tada-shi, biểu tượng của cậu ta hiện rõ mồn một kìa!"

"Cứ thế là bị tóm đấy! Khốn thật! Ra tay thôi 2D!"

"Tuân lệnh!"

Hai gã đàn ông cởi trần lao ra, hô "Yo!" "Ha!" với những động tác tạo dáng tuyệt hảo. Họ phối hợp ăn ý đến mức hoàn hảo, đan tay vào nhau để che đi "đường ranh giới hiểm nghèo" của Banri khỏi tầm mắt của các cô gái.

"Ô, Ô-ji-ki! 2D! Mấy cậu, vì tớ sao!?"

"Tất nhiên rồi! Vật chiếm hữu bị lắc lư và bung ra phải được thu hồi ngay lập tức để hoàn thành các yếu tố cấu thành tội tham ô chứ!"

"Mà tại sao Yanassan lại là Ô-ji-ki vậy!?"

"Đại khái vậy thôi đồ ngốc! Đừng bắt tôi nói ra! Uôôô, bọn mày!"

Ngay lúc đó, phía sau ba gã đàn ông đang ôm nhau một cách khó coi chỉ vì sự phấn khích, Kouko bỗng la lên "Kyaa!". Banri vội vàng quay lại:

"Sao thế Kouko! Tè ra quần rồi à!?"

Anh hét lên, và cô nàng đáp:

"Chỉ là bị ngã thôi! Đồ ngốc!"

Từ cô gái đang ngồi bệt xuống vũng nước, Banri cuối cùng cũng "được nghe" câu "Đồ ngốc!" đầu tiên.

***

Cơn mưa dù dần yếu đi nhưng cuối cùng vẫn trút xuống cho đến khi mặt trời lặn.

Thế nhưng Banri cùng mọi người vẫn tìm thấy một quán ăn ven biển dành cho dân lướt sóng. Họ xếp hàng ăn món mì ramen nóng hổi, vừa ăn vừa ngắm nhìn những người lướt sóng càng lúc càng hăng say khi biển động. Trong quán nhỏ như cái hang hùm chỉ có độc một quầy, cả năm người ngồi thành một hàng ngang. Nước tương, miso, tonkotsu, muối, sanraa – họ thoải mái phát huy sự bất đồng quan điểm của mình, lấp đầy cái bụng lạnh cóng.

Thật tiếc là quán không có ngô, mực hay mì yakisoba, nên sau khi ăn ramen xong, mấy gã đàn ông đành miễn cưỡng ăn kem đá bào. Môi thì tím ngắt, nhưng Kouko và Chinami thì thì thầm "Tuyệt vời, ghê quá đi" trong khi vắt khăn tắm lên vai chiếc váy như vừa tắm xong, để mái tóc ướt rủ xuống và nhấm nháp ca cao nóng.

Vì đến nơi khá muộn, nên họ cứ thế nằm vật ra chiếu, nói chuyện tào lao một hồi thì quán đã đến giờ đóng cửa. Họ bị "đuổi" ra và đi đến một nhà hàng gia đình ven biển.

Sau khi ăn tối xong và quay lại bãi đậu xe, trời đã tối mịt.

Mưa tạnh, và một đêm oi bức vô cùng ập đến.

"Aaa, buồn ngủ quá... Làm sao đây, ăn nhiều quá nên buồn ngủ mất rồi. Mấy cậu đừng ngủ nha, nếu im lặng là tôi tự tin sẽ ngất xỉu đấy."

Nijigen-kun vừa dụi mắt vừa trèo vào ghế lái. Có lẽ cậu ta đã quá mệt mỏi, vì là người dậy sớm nhất, lái xe liên tục, lại còn gặp đủ thứ chuyện bực mình.

Kouko vỗ vai cậu ấy:

"Thật ra, tớ có bằng lái đấy. Lúc về, để tớ lái thay cho nhé?"

Nói rồi, cô rút bằng lái xe từ ví ra. Banri không hề biết Kouko có thể lái xe. Ngay cả Yanagisawa, người đã quen Kouko lâu nhất cũng ngạc nhiên.

"Thật sao? Thế thì giúp ích lắm, nhưng cậu ổn không? Có sao không?"

"Nijigen-kun trông mệt mỏi mà. Không sao đâu, cứ để tớ lo."

Kouko, người luôn căng thẳng như vậy mà lại lái xe... Banri có chút bất an, nhưng là người không có bằng lái, anh không thể nói gì, đành lên tiếng:

"Vậy tớ ngồi ghế phụ lái nhé? Nijigen-kun cứ ngủ ở phía sau đi."

"Thật sao? Vậy thì tôi cảm ơn lắm, hình như đến giới hạn rồi. Mệt rã rời... Haa~a..."

Nghe lời Banri, Nijigen-kun vừa ngáp vừa chuyển ra ghế sau. Chinami nhỏ nhắn ngồi giữa hai người đàn ông, Banri ngồi ghế phụ lái, còn Kouko ngồi ghế lái.

"Rồi, vậy thì mọi người, chúng ta xuất phát nào~"

Kouko hăng hái khởi động xe.

Banri nhanh chóng nhận ra rằng cách lái xe của cô ấy bất ngờ lại rất bình thường. Khởi động và phanh đều mượt mà, không phóng quá tốc độ, xe cứ thế tiến lên một cách cẩn thận. "Cậu lái giỏi hơn mình tưởng nhiều đấy!" Yanagisawa cũng lên tiếng từ ghế sau.

Có lẽ vì tài xế bất ngờ lại lái tốt, Nijigen-kun nhanh chóng chìm vào giấc ngủ với tiếng ngáy nhẹ. Chắc là cậu ấy mệt rồi, nên mọi người cố gắng giữ im lặng một chút. Khoảng một tiếng sau, Yanagisawa cũng ngủ thiếp đi, phơi bày gương mặt say ngủ thanh thản. Chinami cũng đã nói đủ thứ chuyện một lúc, nhưng chợt nhận ra cô bé đang gục đầu vào vai Nijigen-kun, thở những hơi đều đặn của giấc ngủ.

Trong chiếc xe đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng ngáy của những người bạn hòa vào nhau:

"Aaa, mọi người ngủ hết rồi."

Kouko, tay vẫn giữ vô lăng, khẽ nhún vai.

"Vui không? Kouko, cậu không mệt sao?"

Thật ra, Banri cũng khá buồn ngủ. Anh cố gắng hết sức để không ngủ gật, vừa nói chuyện với Kouko. Đây là nhiệm vụ của người ngồi ghế phụ lái. Phải mở mắt suốt. Phải tiếp tục nói chuyện với tài xế.

"Vui lắm. Dù sao thì cũng vui."

"Tớ cứ nghĩ mọi chuyện sẽ ra sao chứ. Cái trận mưa đó ấy, cứ như kiểu 'À, thế là xong đời rồi' vậy."

"Đúng thế nhỉ, trận mưa đó thật tệ."

Hai người nhìn nhau cười. Tiếng cười hòa tan vào màn đêm ấm áp, dịu nhẹ.

"...May quá, được ra biển. ...May mà tớ được đến đây cùng Kouko."

"Ừm. Tốt lắm. Vui lắm. Tớ đã có một kỷ niệm đẹp trong mùa hè này. Thật sự rất vui. Hiện tại thì, đây là mùa hè tuyệt vời nhất trong đời tớ."

"Thật sao? Cậu nói quá rồi đấy chứ?... À mà, mùa hè vẫn chưa kết thúc nhỉ. Tiện thể, Barcelona là khi nào vậy?"

"Tuần tới. Nhưng tớ muốn ở cùng Banri."

"Chuyện đó tớ đã nói trước rồi mà. Cứ đi đi, nhớ mang quà về nhé."

"...Tớ thật sự muốn ở cùng Banri mà. Bởi vì..."

Những ngọn đèn đường màu cam sáng lên đều đặn.

Không có xe cộ ngược chiều, con đường đêm yên tĩnh.

Banri tưởng mình vẫn đang tiếp tục nói chuyện với Kouko, nhưng bất chợt cơ thể anh như nhẹ bẫng lên, rồi tay chân nặng trịch như bị tê liệt.

Không được rồi. Bây giờ, mình... hình như đang ngủ. ...Nghĩ vậy mà cơ thể không cử động được.

Tay chân mất hết sức lực trở nên nặng như chì không nghe lời, Banri nghe tiếng ngáy trầm của chính mình như một việc gì đó xa xôi. À, không được rồi... Cái này là thật... Không được...

Đôi mắt nhắm nghiền, mi trên mi dưới dính chặt vào nhau không sao mở ra được. Trong màn đêm tối ấy, những cảnh tượng vui vẻ của ngày hôm nay cứ xoay vòng, quay cuồng không ngừng. Đó là gương mặt Kaga Kouko đang cười phá lên. Đó là bộ đồ bơi màu xanh lam với kiểu dáng trưởng thành. Đó là những người bạn đang nô đùa. Oka Chinami cứ khăng khăng "sẽ thử thách tới tận mép sóng!", rồi dũng mãnh chạy băng băng trên bãi cát. Nijigen-kun cũng "tớ nữa!" và chạy theo cùng. Cả hai người liền quay đầu U-turn tốc hành, vừa lắc đầu lia lịa vừa kêu "Không được đâu! Không được đâu! Không được đâu!". Thấy vậy, Yanagisawa Mitsuo cười đến mức lăn cả từ trên ghế xuống, còn Kouko thì trêu chọc đến cùng cực... Vui thật. Thật sự rất vui.

[IMAGE: ../Images/00001.jpg]

Những mảnh ký ức còn sót lại cứ thế tăng tốc, như thể đang quay ngược thời gian. Sự im lặng không mấy suôn sẻ của buổi sáng, cuộc hẹn lúc bình minh, khi thức dậy, chương trình TV xem trước lúc ngủ, Yanagisawa Mitsuo trở về, mình nhảy múa với chiếc boomerang... Càng lúc, tốc độ càng tăng nhanh hơn.

Ngày hôm qua, ngày hôm kia, rồi ngày trước đó nữa, và xa hơn nữa. Ngày mình hôn Kouko dưới cơn mưa tháng Sáu. Tháng Năm với buổi nhậu quy mô lớn. Tháng Tư đầy sóng gió, cuộc sống một mình chưa quen, thành phố Tokyo, lễ nhập học, và cả buổi chào đón tân sinh viên. Tháng Ba là lúc chuẩn bị rời khỏi nhà ở Shizuoka. Tháng Hai là kỳ thi và thông báo kết quả. Tháng Một, mình đã cãi nhau với bố, người phản đối mình lên Tokyo, trước mặt họ hàng. Trước đó nữa là thời gian ôn thi – và những cuộc phỏng vấn lặp đi lặp lại với bố mẹ và các bác sĩ – rồi xuất viện – căn phòng trắng nơi mình đã nằm viện... Bỗng chốc, Tada Banri giật mình nhận ra một âm thanh.

[IMAGE: ../Images/00002.jpg]

(Không được! Không được! Cái này không được!)

Đó là tiếng khóc. Ai đó đang khóc lóc, làm ầm ĩ cả lên.

(Ta không muốn thế này! Ta không muốn mọi chuyện thành ra như vậy!)

Cái tiếng đó khóc la, gào thét, rồi chạy vòng quanh. Cứ chạy vòng quanh, rồi mở cửa. Khi nó mở cửa, đằng sau cánh cửa ấy, một khung cảnh quen thuộc cứ thế mở ra như được cắt rời từ một bức tranh. Mình đang dự giảng ở trường đại học, đang say sưa tập điệu Awa Odori, đang kiểm tra giờ tàu Shinkansen ở ga Shizuoka, hay đang đi dạo cùng Yanagisawa Mitsuo. Đôi môi đỏ thẫm của Kouko. Nijigen-kun đang học bài ở căng tin trường vào buổi trưa. Oka Chinami đang ngồi trên ghế đá. Rinda và Kosshi-senpai lại đang trêu đùa nhau.

Cánh cửa bị mở ra điên cuồng. Rồi lại đóng sập lại, và một cánh cửa khác lại mở ra.

(Có ai cứu tôi với!)

Cái kẻ đang gào thét, điên cuồng mở vô số cánh cửa đó, lại có cùng gương mặt với mình. Nhưng nó không hề nhận ra mình đang ở đây, cứ như thể nó đang ở phía sau một lớp màng dày ngăn cách thế giới vậy.

(Ai đó!)

Lại một cánh cửa nữa mở ra.

Một cô gái tóc dài quay người lại ngay trước mắt Banri.

[IMAGE: ../Images/00003.jpg]

Cô đội mũ bảo hiểm, siết chặt dây quai dưới cằm, rồi vặn chìa khóa. Khởi động động cơ chiếc scooter. Tiếng "Kyuru-rurururun" vang lên, nghe hơi ngô nghê. Xuyên qua kẽ hở của âm thanh ấy,

"Nhắn với cậu ấy là cố gắng lên nhé! ...À, hình như không nên nói mấy chuyện như vậy thì phải."

Cô im lặng vài giây, rồi hít một hơi sâu nữa. Và rồi,

Ráng lên!

"...!"

Anh ráng hết sức.

Mọi chuyện diễn ra còn nhanh hơn cả khi anh mở mắt. Từ ghế phụ, Banri xoay người, vội vàng duỗi chân ra, rồi đạp phanh hết sức.

Khi anh mở mắt ra, "cạch", cằm Kouko rớt xuống đến ngực, hai tay nắm vô lăng hoàn toàn buông lỏng, chiếc xe lắc mạnh đầu sang phải, và hàng rào chắn đang ập đến. Nhanh hơn cả tiếng thét, anh cảm thấy cơ thể bị chấn động mạnh đến mức dây an toàn hằn sâu vào da thịt.

[IMAGE: ../Images/00004.jpg]

Chiếc xe mất hoàn toàn kiểm soát vì phanh gấp, có lẽ đã bị quẹt cản trước. Kouko mắt mở trừng trừng, vừa hét lên vừa nhanh tay bẻ lái, Banri cũng hét lên trong khi chân vẫn giữ nguyên thế đạp phanh. Chiếc xe nghiêng ngả với một tiếng động khủng khiếp. Anh cứ ngỡ xe sẽ lật ngang, mất thăng bằng đến vậy, thế nhưng nó vẫn trụ vững, quay ngược hoàn toàn so với hướng di chuyển.

Nếu lúc đó có xe đi ngược chiều, có lẽ tất cả bọn họ đã... đúng lúc đó.

"...Cái, cái gì vậy!? Chuyện gì vừa xảy ra!? Ơ...!"

Giọng của Nijigen-kun vang lên, như thể từ một thế giới xa xăm khác.

Banri,

"...ư...ư..."

Nhìn vào tay Kouko. Anh nghẹt thở. Không thể thở được.

Bàn tay Kouko nắm chặt vô lăng đang run rẩy đến mức anh có thể nghe thấy tiếng động. Không chỉ tay. Cằm cô run lên đến mức không ngậm chặt được răng, vai run, lưng, đầu gối và chân đều run, Kouko mở to mắt như thể nước mắt sẽ tràn ra.

Banri, Banri, đợi đã, Banri, Kouko cứ rên rỉ liên tục trong cổ họng.

[IMAGE: ../Images/00005.jpg]

Hết.