[IMAGE: ../image/t136.jpg]
“Mày cô đơn đấy à?” – Vừa mới nghe máy, câu hỏi đã tuôn ra thẳng thừng như vậy.
“...Hả? C-cái gì…?”
Đầu óc Tada Banri vừa ngủ dậy còn quay cuồng, như thể bị bôi kín bởi những dấu hỏi. Anh vừa mới bị cú điện thoại này lôi ra khỏi thiên đường nướng khò khò, nơi nước dãi chảy thỏa thích, cách đây đúng ba giây thôi. Những chủ đề đòi hỏi cảm xúc phức tạp vẫn còn quá sức với anh lúc này.
“À thì, mày cô đơn thật hả. Nghe đồn khắp nơi rồi đấy.”
“Hả...? Đ-đồn ở đâu cơ...?”
“Giữa tao với Yanassan chứ đâu.”
Đã gần mười một giờ sáng, cái nóng oi ả bắt đầu len lỏi.
Chậm rãi nhấc mình ra khỏi chiếc ga trải giường ẩm ướt khó chịu vì mồ hôi đêm, Banri ngồi tựa lưng vào giường. Anh gãi gãi vùng bụng có vẻ sắp mọc rôm sảy, rồi dùng cằm giữ điện thoại, lắng nghe giọng Nijigen-kun qua tai phải.
“Hôm qua tao có chút việc nên nhắn tin cho Yanassan, thế là trong lúc nói chuyện, Yanassan mới lo lắng bảo là ‘Vừa nãy Banri có rủ mình nhưng mình từ chối thẳng thừng, không biết có làm nó buồn không nhỉ?’ Kiểu như, có khi hơi tội nghiệp tí ấy.”
“Ơ!”
Banri hơi khựng lại, không ngờ Yanagisawa lại để bụng chuyện đó. Chuyện đó có gì đâu, chẳng có gì to tát cả. Mà Yanassan có lỗi gì đâu cơ chứ.
Chính anh mới là người đã làm quá lên. Tâm lý bất ổn vốn dĩ đã là “bệnh mãn tính” của anh rồi, lại còn tự ý đắm chìm trong sự cô đơn huyễn hoặc, bỗng dưng nói toẹt ra câu “Đến nhà tao đi”. Anh tưởng mình là bạn trai của người ta hay sao chứ. Hơn nữa, bị từ chối rồi lại xị mặt ra như một đứa trẻ.
Giữa ánh nắng trưa chang chang thế này, khi nhớ lại dáng vẻ ích kỷ của mình tối qua, Banri bỗng dưng thấy ngượng chín mặt. So với anh, Yanagisawa Mitsuo quả là một người đứng đắn biết nhường nào... Tại sao lại để một người như mình phải bận tâm đến vậy chứ?
Banri dùng mu bàn tay xoa xoa vầng trán nhễ nhại mồ hôi, rồi tiện tay bật tivi lên.
Ngoài cửa sổ, nơi anh đã ngủ quên mà không kéo rèm hay đóng cửa, hôm nay vẫn là một ngày hè chói chang. Tiếng ve kêu như bản giao hưởng đa âm, âm lượng to đến mức như tiếng xào rau hay tiếng chũm chọe vang vọng một cách cuồng loạn.
“Nijigen-kun, có phải vì thế mà cậu gọi điện cho tớ không?”
“Đúng rồi.”
“Á, sao lại hiền lành thế...! Á, không! Hai người kia, họ kết hôn rồi sao?!”
Kênh tin tức tổng hợp đang chiếu cảnh một cặp đôi người nổi tiếng trẻ tuổi kết hôn. Ý thức của Banri chợt bay vèo sang màn hình tivi.
“Ồ, mày nhìn tivi rồi à. Phải đó, từ sáng tới giờ cứ chiếu mãi tin này. Mà này, hôm nay tao không có việc làm thêm. Mình đi chơi đâu đó không?”
“Hả?! Đi chứ đi chứ! Nhưng Nijigen-kun, tiểu thuyết của cậu thì sao?”
Nijigen-kun, tức Satou Takaya, có sở thích viết tiểu thuyết. Banri nhớ lại mình mới nghe nói gần đây cậu ta đang say mê với công việc đó.
“Tao vẫn làm mà, nhưng dạo này cứ cắm đầu vào đó mãi nên hôm nay tao quyết định thư giãn, đổi gió tí. Kaga-san thì sao?”
“À... để xem. Có lẽ hôm nay cô ấy sẽ đến đây. Cơ bản là nếu không có việc gì đặc biệt thì cô ấy sẽ đến nhà tớ trước. Dù tớ có hẹn gặp ở đâu đó thì cô ấy cũng sẽ bảo là muốn đi cùng tớ đến đó, rồi cuối cùng cứ xuất hiện ở nhà tớ trước giờ hẹn thôi.”
“Lại trò hẹn hò bám đuôi rồi. Vậy thì rủ Kaga-san đi chơi cùng luôn đi. Mà này, tao không phải là người thứ ba chứ?”
“Làm gì có! Không phải vậy đâu. Hai đứa tớ toàn ngồi ngây ngốc không thôi, Nijigen-kun mà đến thì chắc Kaga cũng vui lắm. Hay là nhắn tin cho tên đẹp trai kia luôn đi.”
“Yanassan bận lắm. Tối qua tao nhắn tin, có rủ là ‘Vậy ngày mai rủ Banri đi chơi đi’, thì bị từ chối rồi.”
“À, vậy à. Chắc lại làm thêm rồi.”
“Ừm... Chắc vậy. Mà bạn trai mày, hình như làm thêm cả ngày lẫn đêm, nhưng sao lúc nào cũng bận đến thế nhỉ? Hơn nữa, dạo này cứ liên lạc lúc nào cũng thấy cậu ta có vẻ vội vàng sao ấy.”
“Không biết có chuyện gì. Trước đây cậu ta khá hướng nội mà, toàn ở trong phòng nghe nhạc, lướt mạng, bảo là không muốn tiêu tiền nên cứ thư giãn thôi mà.”
Banri vừa nói chuyện với Nijigen-kun, vừa dùng điều khiển chuyển kênh liên tục trên các chương trình tin tức tổng hợp. Ngón tay anh lướt trên điều khiển điêu luyện để tìm kiếm những tin tức giải trí mới mẻ hơn. Thế nhưng,
“Nói thật nhé, đáng ngờ lắm. Kiểu đó là có bồ rồi đấy.”
Nghe Nijigen-kun nói,
“...Hả?!”
Ngón tay anh khựng lại. Hiện tại, đây mới là tin tức nóng hổi nhất. Không phải lúc để xem tin tức tổng hợp nữa rồi. Banri vứt chiếc điều khiển sang một bên, nhổm người dậy khỏi cơ thể đã nhũn nhão vì nóng.
“Yanassan có bạn gái?! Thật hả?! Không thể nào...! Khoan đã, không không không, nếu là Yanassan thì cậu ta đào hoa mà, có thích ai hay được ai thích lúc nào, ở đâu cũng chẳng có gì lạaaaaa!”
Anh vô thức hét lên, khiến Nijigen-kun ở đầu dây bên kia khó chịu kêu “Im đi!”. Không được rồi, tại sao anh lại tự nhiên kích động đến mức nổi cả gân xanh ở thái dương thế này. Cố gắng trấn tĩnh lại.
“Xin lỗi xin lỗi, lỡ mất bình tĩnh... Nhưng tóm lại, nếu thật sự là vậy thì người đó là...”
“Oka-chan.”
Câu trả lời không chút do dự ngay lập tức vang lên,
“...Đúng, rồi,... nhỉ...”
Thật sự, không có lý do gì để phản đối cả.
Kể từ khi nhập học, Yanagisawa đã dành trọn tấm lòng trong sáng của mình cho cô gái đó. Oka Chinami – cô gái vừa dễ thương đến mức như quỷ, lại được cả nam lẫn nữ sinh trong trường yêu mến.
Từ những lời tỏ tình vụng về trong cơn say, cho đến việc bị phớt lờ một cách bình thản, rồi bị tổn thương mà giữ khoảng cách, trở nên khó xử, rồi lại cố gắng hàn gắn để nối lại tình bạn – trung tâm của cuộc sống đại học khá "dữ dội" của Yanagisawa luôn là sự hiện diện của Chinami.
Nếu tình cảm của họ cuối cùng cũng đơm hoa kết trái và hai người trở thành một đôi, thì sự bận rộn bí ẩn của Yanagisawa cũng không còn là điều khó hiểu nữa. Có lẽ cậu ta đang dành hết thời gian, tiền bạc và mọi thứ cho cô bạn gái đáng yêu hết mực mà mình vừa có được.
“Nhưng nếu đã bắt đầu hẹn hò với Oka-chan, vậy tại sao cậu ta lại không nói cho chúng ta biết nhỉ?”
“Kiểu như, mối quan hệ mới bắt đầu nên muốn được giữ kín một chút?”
“À~... Ừm... Vậy sao...?”
“Này, hai người đó cũng từng suýt rơi xuống vực thẳm mà, lần này muốn giữ kín chuyện, không cho người ngoài can thiệp để thận trọng hơn thì sao?”
Đến lúc Nijigen-kun nói vậy, Banri chợt nghĩ “À, có lý!” và bắt đầu đồng tình thì,
“Ối?!”
Đột nhiên tiếng cửa chính “cạch” một cái mở ra khiến Banri giật mình kêu lên.
“Sao thế? Có chuyện gì?”
“À, tự nhiên cửa chính mở ra... Làm sao đây. Ngay lúc này, hình như có ai đó đang cố gắng đột nhập vào phòng tớ...”
Chốt cửa bị kẹt “Cạch!” một tiếng.
“À, đó không phải Kaga-san sao?”
Từ bên ngoài cánh cửa hé mở, đúng là giọng Kouko đang cất lên: “Mở~ cửa~ ra~”.
“Ừ, là Kouko... Đợi chút nhé, tớ phải mở chốt cửa cho cô ấy.”
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Để Nijigen-kun đợi một lát trong lúc vẫn giữ cuộc gọi, Tada Banri một tay cầm điện thoại tiến ra cửa. Vừa khép cánh cửa lại rồi gỡ chốt an toàn ra thì,
“Em gọi từ dưới nhà lên mà anh bận máy! Suýt nữa thì em lẻn vào rồi!… Anh nói chuyện với ai thế?”
Cùng với làn gió oi ả của giữa hè, Kaga Kouko bước vào nhà, chiếc váy liền thân màu vàng chanh rực rỡ và lấp lánh như nắng hè. Tay cô nàng xách theo túi ni lông của cửa hàng tiện lợi, đưa thẳng về phía Banri. Đổi lại, Banri đưa chiếc điện thoại cho Kouko.
“Ơ? Ai thế? Alo?”
Tiếng Nijigen-kun chào “Ôi chà, stalker tài ba đây rồi!” vẫn lọt vào tai Banri. "Ôi trời ơi, Nijigen-kun kìa!", "Cái gì thế không biết!", Kouko vừa lúng la lúng liếng làm bộ ngượng ngùng nhưng thực ra lại rất đỗi vui mừng, tháo ngay đôi dép cao gót rồi bước thẳng vào phòng và bắt đầu nói chuyện với Nijigen-kun.
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
Kouko mang theo hai phần nước ép trái cây 100% lạnh. Banri tạm thời cất chúng vào tủ lạnh, rồi tranh thủ lúc đó đi vệ sinh. “May quá mà mặc nó…” Banri kéo chiếc quần short thể thao ở nhà, vốn chỉ có tỉ lệ chưa tới 30% được mặc lúc đi ngủ, lên.
Súc miệng ở bồn rửa mặt, Banri đang định cho kem đánh răng lên bàn chải thì liếc mắt nhìn vào phòng một chút,
“Hả!? Yanagisawa Mitsuo có bạn gái á!?… Chờ, chờ chút đã, thế có nghĩa là người kia… Oka Chinami!? Hả!? Chờ đã, hai người đó sẽ kết hôn sao!?… Không, bây giờ lo cho Mitsuo đã! Thật không thể tin nổi…!”
Kouko ngồi ngay ngắn trên đệm theo kiểu seiza, tuy thi thoảng có bị TV làm mất tập trung nhưng vẫn đang nói chuyện nghiêm túc với Nijigen-kun qua điện thoại của Banri.
“…Đúng rồi. Phải xác nhận cho rõ ràng. Được rồi, cứ giao cho tớ. Tớ là dân chuyên nghiệp mà. Việc stalk Mitsuo thì tớ đã quen tay rồi!”
Trong lúc đánh răng, Banri có chút cảm giác khó tả. Bạn gái mình lại là stalker cũ của bạn thân mình. Hơn nữa, còn tự xưng là "dân chuyên nghiệp". Cái sự phức tạp trong mối quan hệ này, quả thật không dễ gì kể cho người khác hiểu được.
“Ừm, đúng rồi. Vậy lát nữa tớ sẽ liên lạc lại!… Banri!”
“Dạ!”
Kouko đột nhiên quay phắt lại khiến Banri trả lời theo kiểu phát âm tiếng Hy Lạp. Với vẻ mặt vô cùng sống động, Kouko đứng dậy, sải bước lại gần Banri rồi nói:
“Tớ nghe hết chuyện rồi. Đáng lẽ hôm nay có một quán ăn trưa siêu hời hai đứa mình muốn đi thử, nhưng thôi để lần khác nhé. Từ giờ sẽ bận rộn lắm đây! Nào, gọi đi!”
Cô nàng cười tươi roi rói, rồi đưa điện thoại ra. Banri ra hiệu bằng mắt “Chờ chút đã”.
Banri súc miệng, rửa sạch bọt kem đánh răng, tiện thể vén tóc mái bằng băng đô rồi rửa mặt qua loa với nước. Sau đó, Banri lấy sữa rửa mặt ra lòng bàn tay, rồi dùng quả tạo bọt – Kouko đã dặn Banri phải dùng thứ này – Kouko là vị thần hộ mệnh cho làn da của Banri – để tạo ra lớp bọt khổng lồ. Kouko gật đầu như một huấn luyện viên đáng tin cậy, nhìn Banri nhẹ nhàng thoa bọt lên mặt để không làm tổn thương da,
“…Mà này… gọi đi, là gọi cho ai? Gọi cho ai cơ?”
Đột nhiên Banri buột miệng nói ra câu nghe như thoại trong phim AV vậy. Nhận ra sự ngớ ngẩn của mình, Banri âm thầm “nụ cười tủm tỉm” dưới lớp bọt dày cộp. Dĩ nhiên, Kouko nào có hay biết cái suy nghĩ đồi bại đó của Banri,
“Đương nhiên là gọi cho Oka Chinami rồi!”
“À, cho Oka-chan à…”
“Sao anh lại mơ màng một cách vô nghĩa vậy. Nghe rõ đây nhé, Banri sẽ nói thế này: ‘Lâu rồi không gặp ~ tớ muốn gửi quà thăm hỏi giữa mùa nóng, cậu cho tớ địa chỉ nhé ~?’ Cái giọng của Oka Chinami ấy có xu hướng hơi hướm mộc mạc chút, nên là cô ấy sẽ tự động la oai oái mà cho địa chỉ thôi: ‘Ôi ~ quà thăm hỏi giữa mùa nóng nghe cổ điển và vui quá đi mất ~! bla bla bla ~! này nọ kia ~!’”
Lúc bắt chước Banri thì Kouko cố tình trề cằm sang phải, lúc bắt chước Chinami thì lại trề cằm sang trái, cái điệu bộ của Kouko thật buồn cười. Banri suýt bật cười lần nữa trong khi rửa sạch bọt trên mặt,
“Không được, cả dưới cằm nữa. Cả chân tóc nữa. Vẫn chưa xong đâu, rửa sạch đi.”
Banri nhận được lời “chỉ đạo” đầy hữu ích. Làm lại cẩn thận, Banri thở phào, cuối cùng cũng sạch sẽ. Lau khô nước trên má bằng khăn, Banri ngẩng mặt lên.
“…Vậy, hỏi được địa chỉ xong, định làm gì?”
Kouko dùng nụ cười rạng rỡ để lảng tránh câu hỏi nhắc lại của Banri, rồi dựa vào cửa phòng tắm, đứng tạo dáng như người mẫu. Hôm nay Kouko vẫn đang rất sung sức. Cô nàng "hừm hừm" cười, chỉ thúc giục Banri gọi điện thoại bằng ánh mắt. Thế rồi, dù đang thúc giục, Kouko lại bất ngờ giơ cao chiếc điện thoại của Banri lên như thể giật lấy,
“Trước đó là nước hoa hồng và sữa dưỡng ẩm nhé.”
“Rồi rồi.”
“Cuối cùng đương nhiên là kem chống nắng rồi.”
“Biết rồi biết rồi.”
Lớp mascara đen tuyền trên đôi mắt của “vị thần hộ mệnh” sáng rực với nụ cười hoàn hảo, trông đẹp và ấn tượng như của một nữ diễn viên. Lớp nhũ lấp lánh trên mí mắt cũng thật tinh tế và đẹp đẽ. Vẻ đẹp trời phú ấy lại được Kouko trau dồi không ngừng bằng sự nỗ lực và gu thẩm mỹ, đúng là một mỹ nữ hoàn! Hảo!
Cô nàng đó, không thể tin được, hiện tại lại là bạn gái của Banri, và cách đây không lâu, cô ta vẫn còn là stalker đơn phương của Yanagisawa Mitsuo. Thực sự, chỉ mới cách đây không lâu. … Từ khi còn là một cô bé cho đến tận gần đây, với sự dai dẳng suốt mấy năm trời.
“... À, tớ hỏi cho chắc nhé.”
Dù nói vậy, Banri cũng không lo lắng gì đặc biệt.
“Hỏi cho chắc thôi, hỏi cho chắc thôi. Có vài điều cần xác nhận. Ừm, nếu chuyện của Yanas-san và Oka-chan là thật, cậu có ý định để yên cho họ không…?”
Banri vô thức hỏi khi đang chăm sóc da như một cô gái.
“Đương nhiên rồi!”
Kouko trả lời với vẻ mặt như muốn nói “Sao anh lại hỏi những điều làm tổn thương lòng em thế này!”.
“Em rất muốn để yên cho họ!… Nhưng trước đó, phải làm rõ sự thật đã. Bởi vì em rất tò mò. Banri cũng vậy đúng không? Mitsuo thân thiết với anh đến thế mà lại không nói một lời nào. Sao lại thế chứ, anh cũng thấy vậy đúng không?”
Đương nhiên rồi, sao mà không tò mò được chứ. Yanagisawa và Oka Chinami có lẽ đã trở thành một đôi vào mùa hè này, và họ giữ kín chuyện đó không nói với ai. Thật là… sao mà không tò mò cho được.
“Gọi điện thoại xong tớ cho cậu nước ép nhé.”
“…Cậu có biết tớ cất ở đâu đâu.”
Kouko kiên nhẫn nhìn Banri bôi xong cả kem chống nắng.
“Tủ lạnh chứ gì? Em đã nhìn thấy mà, rất rõ ràng. Mà này, mấy hành động kiểu đó thì bình thường là đọc vị được hết rồi. Nào!”
Kouko lại đưa chiếc điện thoại lủng lẳng trước mũi Banri. Banri im lặng nhận lấy, và người yêu cậu mỉm cười càng rạng rỡ hơn, với ánh mắt như một đồng phạm.
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
***
“Em nổi bật quá hả?”
“Màu sắc cảnh báo lù lù ra đó. Trong tự nhiên thì nó là đồ vật nguy hiểm lộ liễu rồi.”
“Lúc ra khỏi nhà em đã phân vân. Giữa cái này với bộ áo liền quần màu kaki.”
“Áo liền quần là gì? À, cái loại trên với dưới nối liền với nhau ấy hả?”
“Đúng rồi, cái đó đó. Anh vẫn nhớ à? Vì trước đây em mới mặc mà, nên em nghĩ là anh vẫn còn nhớ rõ nên em không mặc nữa. Nhưng hôm nay có lẽ cái đó mới là lựa chọn đúng.”
Nhìn xuống chiếc đầm vàng chanh lộng lẫy, Kouko cúi sâu chiếc ô che nắng, cố gắng che đi vẻ ngoài quá đỗi nổi bật của mình bằng cách dán chặt vào bức tường nhà người ta.
Dưới cái nắng chang chang gay gắt giữa trưa, bóng ba kẻ rỗi việc in đậm, đen kịt trên vỉa hè, như thể sắp bị thiêu cháy. Bộ ba nhàn rỗi ấy, cùng hội cùng thuyền, đã đứng vậy ngót nghét hai mươi phút rồi.
Nijigen-kun vừa lau mồ hôi trên mặt bằng chiếc khăn tay, vừa thì thầm vào tai Banri:
“Tớ cũng phân vân lắm đấy. Giữa cái này với bộ đồ ninja màu xám.”
“À, cái bộ mà cậu hay mặc trong bài kiểm tra thực hành ở trường Ninja ấy hả?”
“Đúng rồi, chính nó đấy. Nhưng mà hồi biến hình khổng lồ nó bị rách te tua rồi, nên hôm nay tớ mặc nguyên bộ leotard này. Kiểu như bản của Chị Rui ấy.”
“May quá, không trùng! Tớ thì bản của Ai-chan!”
Vừa dứt lời, hai gã đàn ông lại cùng lúc ưỡn eo, ngâm nga bài “Anri” và quay lại nhìn Kouko bằng điệu bộ của một con báo cái đầy dính dáng.
“Chị Hitomi! Thấy thế nào ạ!”
“Anh Toshio xuất hiện chưa ạ!?”
“...Nếu ‘anh Toshio’ mà các cậu nói là sóng siêu âm thì vẫn chưa đâu.”
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Vừa trốn trong bóng chiếc ô, Kouko với gương mặt đỏ bừng vì nắng nóng đang dán mắt vào chiếc ống nhòm nhỏ. Kouko lúc nào cũng mang theo nó, chiếc ống nhòm yêu thích của cô nàng. Kể cả khi chiếc túi xách có nhỏ đến mấy. Nếu hỏi tại sao, thì chỉ có thể giải thích rằng Kouko là một sinh vật có tập tính như vậy… chứ chẳng biết phải nói làm sao hơn.
Kouko, Banri và Nijigen-kun đã tới khu phố của Oka Chinami. Dựa vào địa chỉ vừa dễ dàng có được qua điện thoại, họ lén lút ẩn mình theo dõi tại một góc giao lộ gần nhà Chinami.
Tất nhiên, Nijigen-kun không mặc cái bộ leotard tối màu với cái nốt ruồi giả quyến rũ kiểu "hardcore bà cô lớn tuổi" gì đâu, mà lại khoác lên mình chiếc áo polo xanh bạc hà trông cực kỳ tươi mát. Quần chinos ống ngắn để lộ mắt cá chân, đi giày thủy thủ, lưng đeo chiếc túi nhỏ. Dù bên trong có ôm ấp bao nhiêu khúc mắc sâu sắc, dù có yêu nồng nhiệt cô vợ ảo trong đầu đến đâu, thì vẻ ngoài của cậu ta vẫn là một chàng trai “otaku ánh sáng” thời thượng đúng điệu. Hoàn toàn hòa nhập với thế giới bên ngoài.
Trong khi đó, Banri thì trông như một học sinh cấp hai ở địa phương, với chiếc áo phông nhếu nháo tạm bợ, quần jean cũ, dép tông mỏng dính, và tay không (xin đừng lo lắng, không phải "tay không đỡ ngực" đâu nhé…), cả người ướt sũng mồ hôi đang rịn ra nhếch nhác.
“Cứ mai phục ở đây rồi mọi thứ sẽ sáng tỏ!” Kouko khẳng định đầy tự tin và dẫn dụ hai gã đàn ông tới đây.
Theo lý thuyết của Kouko, nếu Yanagisawa Mitsuo thực sự đang hẹn hò với Chinami, thì chắc chắn cậu ta sẽ thể hiện sự chu đáo bằng cách đưa đón Chinami về nhà mỗi khi ra ngoài. Hôm nay bận rộn, đồng nghĩa với việc hôm nay có hẹn với Chinami. Vậy thì, cứ mai phục trước cửa nhà Chinami, thể nào cũng tóm được cảnh hai người họ quấn quýt bên nhau.
Tuy nhiên, phần "đưa đón này nọ" chẳng có căn cứ nào ngoài câu: "Tôi nghĩ thế thôi. Mitsuo hóa ra lại là kiểu người như vậy."
Nếu đó chỉ là suy nghĩ chủ quan, và họ đơn thuần chỉ hẹn hò ở đâu đó, rồi khi về thì ai về nhà nấy, thì dù có mai phục ở đây cũng vô ích. Thế nhưng, Kouko vẫn khăng khăng rằng thay vì nghĩ đến "một nơi nào đó" không có manh mối, thì nên đánh cược vào khả năng này.
Hai chàng trai với tính cách khá thiếu chủ kiến, thì cũng đành "Thôi được, nếu thủ lĩnh đã nói vậy..." mà ngoan ngoãn đi theo Kouko, trở thành tay sai cho vụ theo dõi này.
“Nhưng mà này, hôm nay nóng quá có vẻ không hợp để theo dõi nhỉ?”
Vì không có chút tình cảm nào với “thủ lĩnh” nên Nijigen-kun là người đầu tiên than vãn.
“Tớ hơi chán rồi đấy… Hay là mình nghỉ một lát đi? Mà thôi, tớ thèm đá bào quá. Chỗ ga có đủ thứ mà. Rồi đi luôn sang chỗ khác, chỗ nào cũng được, miễn là mát hơn tí đi.”
Nghe Nijigen-kun nói vậy, Kouko "Hả!?" một tiếng, bật ngửa chiếc ô lên.
“Đá bào!? Đương nhiên là không được rồi! Không cho phép!”
“Sao lại không chứ. Đá bào thì có sao đâu. Ăn vào ngày này thì còn gì bằng! Tớ là Blue Hawaii. Kouko thì chắc là dâu sữa đặc nhỉ. Còn Banri, ừm, theo tớ thì màu vàng là hợp nhất. Đúng, vị cà ri là hợp nhất với cậu đấy!”
Vị cà ri thì tuyệt đối không đời nào chịu. Có vị chanh, vị xoài, vị dứa mà, cớ sao lại phải chọn vị không thể chấp nhận được này. Banri suýt nữa đã xông vào túm lấy Nijigen và gào lên: “Cậu rút lại lời vừa nói ngay!” nhưng
“Vị gì cũng không được! Ăn đồ lạnh sẽ dễ đi vệ sinh lắm!”
Quả nhiên là dân chuyên nghiệp, tầm nhìn có khác. Banri lấy lại bình tĩnh, khẽ thở phào, vừa lắc đầu thấu hiểu, vừa vỗ vai tay stalker chuyên nghiệp.
“Nhưng tình cảnh này… lạ thật đấy. Cậu thử nghĩ kỹ xem. Kia rốt cuộc có thực sự là nhà của Oka-chan không…? Đúng như Nijigen nói, có lẽ chúng ta nên đi đâu đó hạ nhiệt rồi suy nghĩ lại thì hơn. Kiểu như quán đá bào hay quán cà phê Doutor chẳng hạn.”
“Ơ!? Này, Banri nói gì thế! Tớ đã xác nhận bằng Google Maps rồi, đúng chỗ đó mà!”
Căn nhà mà Chinami ngây thơ chỉ dẫn địa chỉ, tin rằng Banri sẽ gửi “thư thăm hỏi giữa mùa nóng”, là một ngôi nhà riêng bình thường, không có gì nổi bật, với bức tường ngoài màu trắng nhạt.
Nó trông giống hệt những ngôi nhà xây sẵn trong khu vực 23 quận của Tokyo, một căn nhà ba tầng hình bút chì tận dụng tối đa diện tích. Không có sân vườn hay tường rào, lối vào chỉ là một sân bê tông dùng làm chỗ đỗ xe, trên đó có mấy thùng carton gập gọn được buộc lại và dựng đứng.
Không có xe ô tô nào đỗ, có thể nhìn thấy cánh cửa ra vào màu xanh đậm ở phía trong. Các ngôi nhà xung quanh cũng đều trông tương tự, và không khí nóng nực oi ả bao trùm khu dân cư vào một buổi chiều hè. Lũ học sinh tiểu học ướt sũng mồ hôi thỉnh thoảng ồn ào đi ngang qua bằng xe đạp, tạo nên bầu không khí rất đặc trưng của mùa hè.
Nói tóm lại, nóng bức kinh khủng.
“Google á, không nên cứ dựa dẫm vào những thông tin điện tử như vậy đâu, Kouko. Không thể khinh thường giác quan của con người được. Bởi vì, nếu kia thực sự là nhà của Oka-chan… tại sao lại không phải là Ngôi nhà Nấm? Thấy chưa, lạ lắm đúng không? Ngay cả Thỏ Con dẫn đường trong rừng hay Sóc Con cũng chẳng thấy đâu cả. Này, lạ lắm đúng không, Nijigen-kun.”
“À Banri. Thực ra tớ cũng cảm thấy có gì đó là lạ từ nãy giờ. Nếu đó là nhà của Oka-chan… thì việc nó không phải là ngôi nhà bánh kẹo phủ kem bông mềm xốp chẳng phải là quá bất thường sao…?”
“Hừm… Có vẻ như đoàn chúng ta đã rơi vào bẫy của kẻ địch rồi… thì phải?”
“Chậc, chết tiệt… Đây là Rừng Mê Hoặc sao!”
“Khụ, đừng mất cảnh giác, Kilobyte! Có thể chúng ta đã bị bao vây rồi đấy!”
“Ừm, Password! Ta sẽ giao lưng mình cho ngươi…!”
Hai tên ngốc đã chán ngấy vụ theo dõi, vừa tựa lưng vào nhau vừa rút kiếm ra một cách trơn tru. Kouko liền thọc chiếc ô đã gập vào giữa lưng hai đứa rồi giằng mạnh ra,
「Thôi đi mà! Diễn trò con con thế này thì tôi tự đi xem bảng tên cho rồi!」
「Không được! Đừng rời đội hình, Tiffany!」
「Mắc vào lưới pháp thuật trinh sát bây giờ!」
「Aish, ồn ào quá đi! Đừng có tự tiện kéo tôi vào cái thế giới quan của mấy người! Tôi ghét cái kiểu đấy! Nhìn mặt tôi đây này!? Cái mặt già khú đế này, dù trên danh nghĩa thì cũng vẫn còn là thiếu nữ đấy! Cái mặt đậm nét nghi ngờ phẫu thuật thẩm mỹ này! Có hợp với mấy trò hài kịch đâu!? Nói thật là đừng có ép tôi phải nói mấy lời này nữa!」
[IMAGE: ../image/p155.jpg]
Tada Banri và Nijigen-kun vội vã vung tay ra, nhưng Kaga Kouko đã nện gót giày xăng đan lạch cạch bước đi thật. Ánh sáng từ những hạt đá lấp lánh trên chiếc kẹp tóc giữ búi tóc bện gọn gàng kiểu nhân vật thần thoại Hy Lạp rực rỡ dưới nắng hè chói chang. Ngước nhìn ánh sáng lấp lánh xa dần,
「Tiffany Kaga giận rồi hả? Tụi mình đùa hơi quá rồi chăng?」
Nijigen-kun khẽ thì thầm với Banri.
「Không, cô ấy không phải loại người nhỏ nhen đến mức giận thật chỉ vì chuyện vặt vãnh ấy đâu. Đó là một người phi thường. ...Mà này, hôm qua cô ấy còn làm cho tôi món mì yakisoba không khí đấy...」
「Cái, cái gì cơ?」
Đó là lúc Banri định giải thích về màn mì yakisoba không khí kỳ lạ bậc nhất thế gian.
「Dohii—!?」
Một giọng nói ngọt lịm như sữa dâu, pha lẫn chút non nớt kỳ lạ của anime, vang lên từ phía sau lưng Banri và Nijigen-kun. Thế nhưng, "Dohii" ư? Chắc chắn còn có nhiều cách biểu cảm khác tốt hơn chứ.
Quay lại nhìn thì quả đúng như dự đoán,
「Banri với Nijigen-kun, sao hai người lại ở trước nhà tớ!? Không dùng hệ thống bưu điện mà!? Ơ, chẳng lẽ, hai người đến thăm hỏi mùa hè sớm vậy ư!? Cuộc điện thoại vừa nãy là màn dạo đầu à!?」
Đôi mắt đen láy như sơn mài, lấp lánh như hai viên đá quý. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần. Hai tay ôm túi ni lông của cửa hàng tiện lợi và túi ni lông của hiệu sách.
Ngay khoảnh khắc gặp mặt, “Đufufufu…” hai chàng trai đã lập tức bị hạ gục bởi vẻ đáng yêu đến phát ghét. Oka Chinami siêu cấp đáng yêu đã xuất hiện.
Khuôn mặt ngạc nhiên cũng đáng yêu. Ngón tay thon thả chỉ luân phiên vào mặt Banri và Nijigen-kun cũng đáng yêu. Chiếc nhẫn đá đỏ rực đeo ở ngón trỏ trông như đồ chơi cũng đáng yêu nốt.
Mái tóc dài được búi thành hai búi tròn, bờ vai mảnh mai như trẻ con hình như hơi cháy nắng nên nhuộm một màu hồng nhạt. Cô ấy mặc áo ba lỗ đính hạt kiểu trang phục dân tộc bên trong, khoác ngoài là chiếc quần jeans thụng cùng đôi Birkenstock.
Phần sống mũi nhỏ nhắn cũng ửng hồng do cái nóng, như thể được phớt một vệt màu hồng nóng bỏng, khiến Banri mỗi lần nhìn Chinami đều liên tưởng đến một đứa trẻ ngoại quốc, nhưng hôm nay cô ấy lại càng có vẻ ngây thơ hơn.
Đúng vậy, Oka Chinami là một nàng tiên lanh lợi... công chúa của xứ sở thần tiên... bởi vậy, cái cảm giác ngôi nhà của cô ấy rất chân thực là một sự nhầm lẫn, và cả việc của Google cũng sai nốt... vì một sinh vật đáng yêu đến thế này thì chắc chắn giấy tờ tùy thân phải được làm từ chất liệu lông mềm mại bồng bềnh chứ, làm sao mà Uỷ ban quận Sumida lại chấp nhận một tờ giấy bình thường được... Ôi, đáng yêu quá, giấy tờ tùy thân đáng yêu quá chừng, giấy tờ tùy thân mềm mại như lông tơ non, giấy tờ tùy thân có xoáy tóc đáng yêu, giấy tờ tùy thân da đầu hồng hào mềm mại...
Trong khi Banri chìm đắm vào một thế giới khác nơi lông tơ non bay lả tả và nhanh chóng mất đi khả năng thích nghi với xã hội, ngay trước mắt cậu,
「Mà sao hai người cứ im lặng thế~!? Có nhìn thấy tớ không đó!?」
Chinami sốt ruột nhảy nhót tưng bừng. Những hạt cườm trên áo ba lỗ kêu leng keng. Hai búi tóc tròn lỏng lẻo cũng chông chênh phập phồng trên tai.
「Khặc...! Chết tiệt, suýt nữa thì bị giam cầm trong từ trường loạn xạ của Kẽ Hở Oka, không, từ trường hỗn loạn của Kẽ Hở Oka mà đánh mất khả năng thích nghi với thế giới thực rồi! Nijigen-shi, tỉnh táo lại đi! Giấy tờ tùy thân của Oka-chan được điện tử hóa đấy!」
「Cái gì!? Anh lại mải nghĩ về giấy tờ tùy thân à!? Anh được đấy, Tada-shi! Tôi thì vừa nãy còn đang than thở về trình độ tưởng tượng thấp kém của mình, vì cứ nghĩ đến kiểu tóc hai búi tròn là chỉ nghĩ đến nhân vật người Trung Quốc thôi! Oka Xiaojie, zenmayang!? Nhân vật nói thêm 'aru' ở cuối câu, jintian zenmayang!? Ma!? Yaobuyao!? Ma!? Hmm~, SO pretty~! Laila~!」
「Khôngggg! Cái gì thế nàyy! Ghét quá đi mất! Chả hiểu gì hết mà đáng sợ nữa! Thật sự là sao hai người lại ở đây chứ!?」
Nếu thành thật trả lời: "Đến để theo dõi em mà!", chắc chắn cô Oka tiểu thư có giấy tờ tùy thân lông lá sẽ sợ hơn, thế nên tốt nhất là cứ giả vờ như không.
「Đùa thôi, đùa thôi! Nghỉ hè mà, chơi trò đột nhập không hẹn trước ấy mà! Xin lỗi, có làm phiền cậu không? Nếu cậu bận thì bọn mình về ngay đây. Đúng không, Satou Takaya?」
Cái người tên Satou Takaya đó là ai thế… Chinami chợt ngây người trong một khoảnh khắc tĩnh lặng.
「Đúng vậy, đúng như Banri nói. Bọn mình rảnh quá nên chỉ đi loanh quanh thôi mà.」
Có lẽ Chinami đã nhớ ra tên thật của Nijigen-kun, cái tên ít người biết đến, mà cậu ta lại trả lời một cách tự nhiên như thế. Lập tức, một nụ cười ngây thơ, thuần khiết và ngọt ngào như chú mèo con đáng yêu xuất hiện trên gương mặt cô bé,
「Gì mà ghét thế! Sao không liên lạc trước cho tớ? Nếu thế thì tớ đã chuẩn bị đồ ăn vặt rồi ra đón hai người rồi. Hôm nay tớ cũng rảnh mà, từ sáng đã ở nhà lười biếng một mình rồi!」
Chinami đập nhẹ vào bắp tay Banri, như đang làm nũng. Trong tình huống này thì không thể nào nghĩ “cái chạm này thuần khiết quá, vừa nãy là cái chạm bằng đệm thịt của mèo đúng không” được.
「Rảnh…?」
Banri buột miệng hỏi lại, rồi liếc nhìn Nijigen-kun. Nijigen-kun cũng nhìn Banri cùng lúc. Chắc là họ nghĩ giống nhau.
「Thế, thế sao…?」
「Ừm, đúng vậy đó. Nên nếu hai người đến chơi thì, tớ vui lắm! Rất hoan nghênh! Chơi gì bây giờ? Đi đâu đó không? Về nhà tớ không? Làm gì đây~?」
Chinami rảnh.
Vậy thì, cái giả định ban đầu "Hôm nay Yanagisawa bận = Hôm nay Chinami đi chơi với Yanagisawa" đã sai hoàn toàn ư? ...Việc "bận" có nghĩa là Yanagisawa có bạn gái mới là một sự hiểu lầm ngay từ đầu sao? Hay, có lẽ, đối tượng của Yanagisawa không phải là Chinami?
Banri không nói ra nhưng suy nghĩ miên man, còn Nijigen-kun cũng tỏ vẻ khó hiểu, chắc là cũng đang nghĩ gần như tương tự. Bất chấp vẻ mặt của hai người,
「Mà này, chỉ có hai người thôi à? Yana không đi cùng sao?」
Chinami đột ngột chạm đến điểm cốt yếu. Đúng vậy, Yanagisawa không đi cùng. Bản thân họ đã hành động dựa trên giả định rằng Chinami đang đi chơi cùng Yanagisawa mà—
「À, ừm… phải, Yanassan hình như có chút việc bận.」
Nhìn lên Banri trả lời với tâm trạng hơi phức tạp, Chinami "Ôi chà" một tiếng và phồng má hồng nhạt lên. Một biểu cảm đáng yêu đến mức quỷ thần cũng phải xiêu lòng.
[IMAGE: ../Images/00001.jpeg]
“Yanagisawa ấy mà, dạo này khó gặp lạ kỳ. Cả trước và sau khi nghỉ lễ, câu lạc bộ có bao nhiêu buổi nhậu nhẹt linh tinh mà cậu ấy chẳng đến một lần nào. Mới đây thôi, thấy bảo tàng nghệ thuật mà cậu ấy từng muốn đi đã khai mạc sự kiện nên tôi rủ, ai dè lại bảo là hơi khó đi. Nếu bận thì có thể hẹn vào hôm khác mà. Cậu ấy cứ nói là ‘khó đi’… Rốt cuộc là sao chứ?”
…Đúng là, kiểu chuyện đó thì biết làm sao bây giờ.
Tada Banri nhìn chằm chằm gương mặt dễ thương với đường nét thanh thoát đến lạ của Oka Chinami, suýt nữa cũng rơi vào trầm tư.
Một Chinami đáng yêu như thế, một Chinami từng đơn phương đến mức ấy lại chủ động rủ đi chơi, thế mà lại bị từ chối thẳng thừng bằng chữ "khó đi". Không chỉ việc từ chối, ngay cả cách nói cũng thấy lạ. Đúng là chỉ có thể nghĩ là Yanagisawa Mitsuo đang gặp phải chuyện bất thường gì đó thôi.
Một thiên thần đi ngang qua – đột nhiên cả ba cùng im bặt, sự tĩnh lặng không hợp chút nào với ánh nắng chói chang giữa ngày hè oi ả bao trùm. Satou Takaya, hay còn gọi là Nijigen-kun, có vẻ hơi hoảng, vội vàng nói: “Này Oka-chan, đằng kia kìa.”
“Không có Yanagisawa, nhưng có Kaga Kouko đấy.”
“Ơ? …Ối, thật này! Mà sao Kaga Kouko lại đứng trước cửa nhà mình thế kia!”
Ở nơi Nijigen-kun chỉ tay, Kaga Kouko đang lén lút di chuyển, che chắn ánh mắt người qua đường bằng chiếc ô chống nắng, quanh quẩn khu vực cổng nhà Chinami với vẻ cực kỳ đáng ngờ. Trên tay cô còn cầm theo một chiếc ống nhòm. Hai cậu học sinh tiểu học đi xe trượt ván ngang qua đang nhìn cô từ xa với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Banri khẽ liếc sang Kouko rồi đành đáp lại Chinami, vừa nói vừa chỉ tay như thể đang giới thiệu một loài động vật hoang dã quý hiếm.
“Cái đó hả, Oka-chan… là kẻ trộm ‘ma’ đấy.”
Ba người đang định hợp sức ‘bắt’ tên trộm ‘ma’ trước cửa nhà thì…
“Cái gì mà trộm ma! Tôi chỉ muốn xác nhận cái biển tên thôi mà!”
“Nói dóc! Biển tên thì treo ở hòm thư kia kìa! Định thử đột nhập bất hợp pháp vào nhà ta từ cái cổng nhìn rõ mồn một thế này, đúng là nghiệp dư mà!”
Chinami đùa giỡn, bất ngờ thọc thẳng hai tay vào dưới nách chiếc váy không tay của Kouko từ phía sau, và…
“Uwoaah!”
Cô bất ngờ há hốc mồm, mũi dài ra một cách kỳ lạ. Rút tay ra, Chinami ngơ ngác nhìn hai bàn tay mình.
“Sao thế Oka-chan, mồ hôi nách à!? Mới chạm trực tiếp mà!”
Banri hỏi, Chinami lắc đầu lia lịa.
“Ngược lại! Ngược lại ấy!… Tôi bị sốc vì nách của Kaga Kouko quá mức trơn láng, mượt mà và khô ráo… C, cái gì thế này, sao lại có thể sạch sẽ và mát rượi đến thế!? Xinh đẹp đến mấy thì cũng là con người mà, sao lại cứ như người ngoài hành tinh vậy!? Đây là giữa mùa hè đấy!”
Kouko “phư phư” tự mãn cười, ngẩng cao cằm, giơ ngón tay lên cao giọng tuyên bố như một nhân vật nữ chính trong truyện nào đó.
“Là hàng tôi tự nhập khẩu từ mùa hè này đấy! Sản phẩm khử mùi lăn nách dạng cuộn dành cho người nước ngoài, loại như Arabic Yamato mà trong nước Nhật không bán đâu nhé!”
“Uwooo, đúng là Senpai…”
Nijigen-kun thì thầm vào tai Chinami đang run rẩy ngay lập tức:
“Không phải đâu. Kaga Kouko là người máy được cải tạo, nách được bọc bằng kim loại đấy.”
“Gya ha ha ha ha!” Banri bị bất ngờ nên cười phá lên, Chinami cũng gật gù ra chiều đã hiểu.
“À, đúng là vậy à? Từ trước đến giờ tôi đã lờ mờ cảm nhận được khí tức của máy móc rồi… ha unh!”
Cả hai nách cô nàng bị Kouko thúc lên một cách vô lý bằng cú chém hai tay “zumu!” từ phía dưới. Kouko dùng một lực khá lớn, nâng bổng cơ thể Chinami lên như khi người ta bồng con nít “cao cao”. Đôi chân của Chinami buông thõng vô lực, cô nàng thì mất tiếng. Chắc Kouko định phô bày con mồi vừa bắt được, dùng Chinami làm vật tế thần để răn đe lũ con trai kia chăng? Kiểu như “Mấy người có muốn bị như thế này không?”
Mấy đứa học sinh tiểu học gần đó, nãy giờ đứng từ xa nhìn cảnh tượng đáng sợ ấy, bắt đầu lôi điện thoại ra khỏi cặp, thì thầm to nhỏ “Báo cảnh sát không?” “Thông tin về đối tượng khả nghi?”
“….K, không sao đâu… Cô ấy là… bạn tôi mà…!”
Chinami bị giữ chặt, cố gắng rặn ra tiếng rên rỉ, nhưng vừa nghe xong, Kouko lập tức nói:
“Thôi đi, đừng làm thế. Cô không phải bạn tôi. Nách còn hơi ẩm ướt nữa chứ!”
Kouko quẳng Chinami xuống như vứt bỏ. Dù đáng yêu đến mấy, đã là người thì kiểu gì nách cũng phải ẩm thôi chứ… "Cô cũng nên nhập khẩu dùng đi!" Kouko Kaga, cô ta là người của bên bán hàng hả? Mấy đứa học sinh tiểu học dường như không muốn dây dưa vào nữa, ra sức đạp xe trượt ván bỏ chạy.
Kouko bất chợt nhíu mày nhìn Chinami đáng thương đang loạng choạng sau khi bị ném đi.
“Mà này, cô đang làm gì ở đây thế?”
“À, đây là nhà tôi mà… Làm gì cái gì mà làm gì, tôi sống ở đây chứ… Mà Kaga Kouko mới là người đang làm gì ở trước cửa nhà tôi chứ…”
“Tôi không có ý đó. Tôi hỏi sao cô lại ở một mình. Chúng tôi cứ tưởng cô đang đi chơi với Yanagisawa Mitsuo chứ.”
“Đúng không?” Cô nàng hỏi ý kiến, Banri và Nijigen-kun nhìn nhau rồi ngượng ngùng im lặng. Hai thằng con trai tự nhiên hiểu ý nhau, ngầm thống nhất là không nói ra điều đó.
“….Hả? Yanagisawa Mitsuo với tôi á?”
Mắt Chinami mở to kinh ngạc. Đôi mắt ấy phản chiếu ánh nắng lấp lánh như một con thú nhỏ trong rừng, đứng sững trên đường cái, chỉ biết nhìn chằm chằm vào ánh đèn pha xe đang tiến tới.
Kouko lấy khăn tay lau trán và cổ một cách tao nhã, chăm chú nhìn Chinami rồi đột nhiên im lặng trong giây lát. Nhưng chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn ngủi, giọng điệu tiếp theo lại cao vút như đỉnh Everest và đầy ngỗ ngược như thường lệ.
“Đúng vậy. Một sinh vật ăn thịt với khuôn mặt ‘lolita’ như cô thì không thể để người khác thấy cái cảnh ghê rợn khi chén sạch mồi ngon được. Như con sứa biển Clio vậy, xúc tu trên mặt ‘bách-ra-kôn!’ đúng không? Nên chúng tôi cứ nghĩ cô đang lén lút hẹn hò với Yanagisawa Mitsuo, vậy nên mới đặc biệt đến bắt quả tang. Ai dè cô lại ở một mình, trưng ra cái bộ mặt ngơ ngác lảng vảng ở đây, làm chúng tôi cứ tưởng mình bị ngốc khi đứng canh chừng miệt mài dưới cái nắng nóng kinh khủng đó.”
—Đã bị thủ lĩnh cứ khăng khăng muốn tiếp tục canh chừng mà lại còn bị gọi là đồ ngốc, thì lũ thuộc hạ biết sống sao đây.
“‘Bách-ra-kôn’ gì chứ… Không phải! Ơ, hẹn hò á? Cái gì thế?”
“Đừng có nghĩ đến chuyện giả vờ vụng về như thế. Trò giả vờ của cô dù sao cũng sẽ bị chúng tôi vạch trần ngay thôi. Mà nói thật là chúng tôi sắp ngất rồi đây. Đặt cả tính mạng ra đấy, nách không đổ mồ hôi nhưng cả người thì ướt đẫm, sắp mất nước đến nơi. Phải làm rõ chuyện này ngay bây giờ, trước khi có ai đó ngất vì sốc nhiệt. Trả lời đi, siêu âm. Cô có đang hẹn hò với Yanagisawa Mitsuo không?”
“…Hả? S, sao lại ra cái chuyện đó? Không có đâu. Hoàn toàn không có.”
Chinami quay sang Kouko, dứt khoát lắc đầu nguầy nguậy.
“Thật không?”
“Thật mà. Chúng tôi có hẹn hò gì đâu. Mà nói thật là từ khi nghỉ hè đến giờ, tôi với Yanagisawa Mitsuo còn chưa gặp nhau lần nào.”
"Ôi dào," Kouko khẽ nhún vai khi Chinami dứt khoát phủ nhận, đến mức không thể nghe lầm đi đâu được. Cô nàng quay phắt lại nhìn hai tên con trai, đặc biệt là Nijigen-kun, rồi phán một câu:
"…Sai lầm to rồi nhé, Nijigen-kun."
Một màn đổ trách nhiệm trơn tru, đẹp mắt.
"Ể!? Sao tự dưng đổ hết lỗi lên đầu tôi thế! Mà Kouko-san chẳng phải cũng nói 'Đúng rồi! Tớ cũng nghĩ thế!' còn gì! Hơn nữa, người khơi mào vụ rình rập nhà Oka-chan cũng là Kouko-san mà! Này Banri, đúng không!?"
"Thì… cũng có lúc Leader hiểu lầm mà, nhỉ. Này Kouko, tụi mình bị dắt mũi rồi."
"Đúng rồi. Nhưng mà Leader ơi, không sao đâu. Ai mà chẳng có lúc mắc lỗi!"
"Khoan đã! Sao hai người lại đẩy tôi lên làm Leader!? Đây đâu phải trách nhiệm của riêng tôi!? Cái kiểu phản bội đồng lòng thế là sao!?"
"Cái gì!? Leader mà lại định bỏ bê trách nhiệm hả!? Kiện đấy!"
Vừa nói, Kouko vừa làm động tác như vứt bỏ một chiếc mũ không đội, rồi tung chiêu "Kururinpa!" ảo vào không khí. Chỉ mình Kouko là hưởng ứng. Thật ra, Banri không có ý định thực sự đổ lỗi cho Nijigen-kun ở đó, nói thẳng ra, Banri chỉ muốn làm cái trò này thôi. Dĩ nhiên, không phải theo kiểu muốn khoe một "miếng" hài, mà là muốn dùng mấy trò đùa vớ vẩn để xua tan cái không khí đang có vẻ đi chệch hướng một chút. Không rõ Kouko đã toan tính gì khi hy sinh vẻ đẹp được cho là không hợp với trò hài của mình để tung miếng mồi, nhưng…
"Banri đúng là Nice Nature!"
"Yah!" – Kouko và Banri đồng thanh hô lớn, giơ cả hai tay ra. Nijigen-kun cũng bất giác "Yah!" theo.
Ngay lập tức, Kouko đột nhiên mặt tỉnh bơ, hất cằm: "Thấy chưa!?"
"Rõ ràng Nijigen-kun là Leader. Thế nên, Super Sóng Âm à, trách nhiệm cho vụ rình rập hiểu lầm này là của Nijigen-kun nhé."
Thế nhưng,
"Không đời nào! Leader là Kouko-san! Bad Nature!"
Chinami thẳng thừng chỉ vào Kouko, rồi cười phá lên như thể nửa phần bó tay "Thôi rồi, chịu thôi!" Vẫn là vẻ ngây thơ thường thấy, khóe mắt nhăn lại cũng vẫn toát lên sự thư thái, phóng khoáng như mọi khi.
"Thôi được rồi, mọi người cứ vào trong đi. Cứ thoải mái mà ngồi hóng mát nhé. Đã mất công đến nhà tớ rồi, dù có hiểu lầm gì đi nữa thì say nắng là không vui đâu."
[IMAGE: ../Images/00028.jpg]
Chinami mở cửa ra vào, và bộ ba "rình rập hiểu lầm" theo sau bước vào nhà.
"À, Kouko-san. Ngay khoảnh khắc cô bước qua ngưỡng cửa này, cô sẽ chính thức được coi là bạn của tớ đấy."
"Hả!? Sao không nói trước khi tớ bước qua!? Nếu biết thế, dù có bị thổi bay tới đây bằng sóng xung kích từ phía sau tớ cũng sẽ lấy hết sức bình sinh mà phanh gấp giữa không trung rồi!"
"Giày dép cứ để lung tung đâu đó cũng được. Wow~ đúng là Kouko-chan có khác, đôi giày dễ thương ghê~"
"…Lần tới mà cô dùng cái giọng đó, cái cách gọi đó, tớ sẽ tự hủy ngay lập tức, đập vỡ nắp hộp sọ, bật cái thân não ra ngoài cửa nhà cô rồi trở thành huyền thoại của khu phố cho mà xem!"
"Mấy đứa này đúng là ngốc thật," Nijigen-kun vừa quay lại thì thầm, Banri vừa cười đáp lại,
"Xin phép làm phiền. Ôi, mát quá…!"
Banri là người cuối cùng bước vào trong nhà Oka. Thoát khỏi cái nắng chói chang, hít thở bầu không khí mát rượi trong nhà nhờ điều hòa, cậu cảm thấy như mình vừa sống lại.
Trong nhà tĩnh lặng, không cảm nhận được hơi thở của các thành viên khác trong gia đình. Có lẽ bố mẹ Chinami vắng nhà.
"Xin lỗi mọi người, giờ không có dép đi trong nhà đâu."
"Ôi không sao đâu mà."
Với đôi chân trần không thể gọi là sạch sẽ, bởi đang đi tông lào, Banri cứ thế bước vào nhà. Cậu nghĩ, đáng lẽ ra mình mới phải là người nói "xin lỗi" mới phải.
Hơi mất lịch sự một chút, cậu đảo mắt nhìn quanh. Mùi của một ngôi nhà xa lạ.
Đây là nhà của Oka Chinami—một căn nhà đơn giản đến mức không thể giản dị hơn, được sắp xếp gọn gàng một cách bất ngờ, hoàn toàn khác xa với những gì Banri từng hình dung.
Liệu có phải là thất lễ nếu nói rằng nó "quá đỗi bình thường đến mức vượt ngoài dự đoán" không nhỉ? Dĩ nhiên, Banri cũng không thật sự nghĩ rằng Chinami sống trong một ngôi nhà nấm hay gì đó. Nhưng cậu cứ tự động tưởng tượng rằng nhà của Chinami, một người như thế, chắc chắn sẽ là một không gian đặc biệt, vô cùng thời thượng và có gu. Ví dụ như một căn hộ thiết kế hiện đại nhất, hoặc ngược lại, một dãy nhà cổ kính mang đậm dấu ấn lịch sử. Có lẽ ấn tượng về cô ấy khi làm việc ở quán cà phê "sang chảnh vượt không gian" đã in sâu vào tâm trí cậu.
Tóm lại, căn nhà này vô cùng thiếu cá tính đến bất ngờ, dường như hoàn toàn đối lập với phong cách thời trang "lộn xộn," "thoải mái," và "cá tính" thường ngày của Chinami. Nếu phải dùng lời lẽ dù biết là bất lịch sự, thì nó khá… buồn tẻ. Cứ như không có ai ở vậy.
Số giày ở cửa ra vào chỉ có bốn đôi, đúng bằng số người hiện diện. Cảm giác trống trải một cách kỳ lạ có lẽ là do ít đồ đạc. Trên tủ giày thấp hay trên quầy bệ cửa sổ – những nơi mà lẽ ra một người phụ nữ như mẹ sẽ muốn trang trí đủ thứ – không hề có một món đồ thừa thãi nào.
Phía trong hành lang, nơi ánh sáng tự nhiên đã đủ chiếu sáng, dẫn thẳng lên cầu thang.
"Mọi người lên tầng ba trước nhé? Tớ xuống bếp lấy đồ uống. Đi đi, đi trước đi, cầu thang hơi hẹp nên cẩn thận nhé~"
Theo lời Chinami thúc giục, ba vị khách, với Nijigen-kun đi đầu, cẩn thận bước lên chiếc cầu thang có bậc nhỏ. Tầng hai có vẻ là không gian phòng khách và bếp.
Chợt liếc nhìn theo bóng Chinami và liếc vào trong, Banri lại thấy nơi đó cũng… nói sao nhỉ, thật là tẻ nhạt.
Hoàn toàn không có không khí của một gia đình đang sinh hoạt, thay vào đó, có nhiều bó thùng carton còn nguyên vẹn, được xếp gọn gàng. Túi rác cũng nằm rải rác đây đó. Có vẻ như đang trong quá trình dọn dẹp quy mô lớn, bụi bặm và giấy vụn bị bỏ mặc, dây buộc nhựa lăn lóc cùng với kéo và dao rọc giấy.
"…Gia đình Super Sóng Âm này có thật sự sống ở đây không vậy…?"
Nghe thấy Kouko đi trước thì thầm nhỏ nhẹ, không rõ hỏi ai, nhưng câu nói ấy lọt vào tai Banri, có lẽ cô ấy cũng có chung suy nghĩ với cậu.
Lên đến tầng ba, có hai cánh cửa dẫn vào phòng.
Cả hai đều đang mở toang, không biết nên vào phòng nào. Ba người nhìn nhau một cách ý nhị, rồi cùng nhau hé nhìn vào một trong hai căn phòng từ ngưỡng cửa.
Căn phòng đó, trống không.
Thật sự, trống không.
Là một phòng kiểu Tây nhưng không có đồ đạc, chỉ là một căn phòng trống rỗng. Sàn gỗ đã mất đi vẻ bóng bẩy, lấm tấm bụi, rèm cửa cũng được kéo kín mít, cho thấy đã lâu không có ai bước chân vào căn phòng này.
Cả ba người bất giác nhìn nhau, không nói nên lời. Ở một ngôi nhà biệt lập bình thường đang có người ở, làm sao có thể có một căn phòng trống trải đến thế này?
"…Chắc không phải bắt tụi mình ở phòng này đâu nhỉ. Hay là phòng bên này…?"
Kouko đi đầu, nhẹ nhàng nhìn sang căn phòng còn lại. Cả bọn đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Đó là một căn phòng kiểu Tây có hai mặt cửa sổ lấy sáng rộng rãi, và hiển nhiên có dấu vết của cuộc sống sinh hoạt.
[IMAGE: ../Images/..]
Dù không sáng sủa là mấy vì bức tường nhà hàng xóm chắn ngay cửa sổ, nhưng Banri vẫn thấy nhẹ cả người. Cuối cùng thì ở đây cũng có hơi thở của một con người chân thật – Oka Chinami.
[IMAGE: ../Images/..]
Ngay chính diện là một chiếc tivi, còn chiếc giường gỗ trắng tinh tươm được phủ một tấm ga trải in hoa văn Ấn Độ rực rỡ, loại thường thấy ở mấy tiệm đồ lưu niệm Á Đông. Trên bàn làm việc, một chiếc MacBook Air đang mở dở. Dù có một giá sách to tướng nhưng sách vở, tiểu thuyết, DVD, CD chất chồng đến mức không tài nào xếp gọn gàng được. Cái kiểu chồng chất lộn xộn nguy hiểm đến mức cứ ngỡ chỉ cần một trận động đất cấp độ 2 thôi là đã đổ sụp, khiến Banri liên tưởng đến “Thung lũng CD” trong phòng của Yanagisawa.
[IMAGE: ../Images/..]
Trên quầy có hai chiếc máy ảnh. Máy ảnh báu vật của Banri cũng đàng hoàng yên vị trong số đó. Một vài món phụ kiện như vòng hạt cườm hay đá ngọc lam cũng nằm rải rác. Trên tấm thảm dày, chiếc áo hoodie mỏng bị vứt bừa bộn cùng chiếc ba lô màu đen trông quen mắt. Trên tay nắm tủ quần áo, một chiếc túi đeo vai nhỏ bằng da kiểu cổ điển được treo hờ hững.
[IMAGE: ../Images/..]
Điều khiến Banri chợt nhận ra “Đây đúng là phòng của Chinami-chan” chính là mùi hương. Đôi lúc, trên người cô ấy thoảng ra một mùi hương kỳ lạ và cay nồng đầy dễ chịu, thoang thoảng như mực lạnh, như khói củi ấm áp, lại như hoa nhài thơm ngát.
[IMAGE: ../Images/..]
Một cuốn tiểu thuyết đang đọc dở nằm úp trên thảm. Không biết là sách cũ hay được Chinami đọc đi đọc lại nhiều lần mà bìa đã sờn rách, nhàu nát. Vừa cảm thấy không khí tri thức phảng phất đâu đây thì Banri chợt nhận ra ngay cạnh giường là cả một chồng dày cộp truyện tranh “Oishinbo” và bất giác thấy yên tâm lạ. Đằng sau đó là bộ “Thợ Đánh Bẫy – Baian Fujieda” của Saitou Takao. Ừm, độc đáo thật.
[IMAGE: ../Images/..]
Đang mải suy nghĩ thì…
“Để cậu đợi lâu quá! Nóng nhỉ, tớ bật điều hòa ngay đây!”
Chinami khéo léo kẹp chai nước vào nách, hai tay bê cái khay đựng bốn cốc đầy đá, nhẹ nhàng bước vào phòng như một chú mèo. Đúng là dáng vẻ nhanh nhẹn, đã được tôi luyện ở tiệm cà phê sành điệu có khác.
[IMAGE: ../Images/..]
Hai chàng trai liền rụt rè “Không cần khách sáo đâu ạ!”, “À, vâng vâng!” rồi thu gối lại, ngồi sát vào một góc thảm, co ro và xếp thẳng hàng.
“Siêu âm… Cậu không sao chứ?”
“Hả?”
Kouko đứng thẳng tắp như thần hộ pháp, khoanh tay và hơi ra vẻ bề trên nhìn quanh phòng, rồi giữ nguyên tư thế quay sang nhìn Chinami.
“Không ổn chút nào?”
“Không ổn là sao? Nếu là về cái giá sách này thì đúng, nó không ổn thật! Chưa được gia cố chống động đất mà, với cả, chỉ trọng lượng của nó thôi cũng có thể làm nó đổ sụp rồi. Mà thôi, đừng đứng đó nữa, ngồi xuống đây đi. Nè, vì vòng ba xinh đẹp của Kaga-san, tớ sẽ trải cái đệm duy nhất trong nhà tớ cho cậu.”
“Không phải thế. Không phải chuyện giá sách, mà là tổng thể ấy, tổng thể. Cái nhà này trông cứ như nhà ma ấy. Chẳng lẽ cậu không nhận ra sao? Phòng này thì tạm được, nhưng bên cạnh đó, nói thẳng ra thì gần như là không gian tâm linh rồi. Hay là cậu cũng không thực sự sống?… Thật ra cậu không phải là hồn ma chứ?”
[IMAGE: ../Images/..]
Banri cũng muốn ngăn lại lời lẽ khá là thiếu tế nhị đó, vì anh cũng đang nghĩ điều tương tự. Nhưng Kouko có vẻ nói thật, cô cau mày xinh đẹp nhìn Chinami, đứng cách giá sách một khoảng nhất định.
“Nói cái gì thế! Đây không phải nhà ma! Mà nhà này cũng có to đến mức gọi là ‘biệt phủ’ đâu! Tớ cũng đang sống sờ sờ đây, mà chắc chắn là không có vật thể linh hồn nào đâu! Thôi mà, ngồi xuống đi mà! Tớ mời trà Mugicha!”
[IMAGE: ../Images/..]
Bị vỗ bốp bốp vào chiếc đệm đã trải, Kouko cuối cùng cũng chịu ngồi xuống. Banri liền lấy khuỷu tay chọc vào cô ấy từ bên cạnh.
“Này, cậu nói cái gì thế!? Thế là thất lễ quá rồi đó!”
Banri vừa trách, Nijigen-kun ở bên cạnh cũng thêm vào “Đúng đó, cái đồ thích đột nhập nhà người ta!”
[IMAGE: ../Images/..]
Kouko bĩu môi.
“Thì tại nó trông y như nhà bỏ hoang ấy mà! Hai cậu cũng nghĩ thế đúng không?”
Vừa nói xong, Chinami rót trà Mugicha vào cốc và đưa cho Kouko. Cô ấy liền tu một hơi cạn sạch. Tiếp đó, Banri và Nijigen-kun cũng làm tương tự. Có lẽ vì việc lén lút theo dõi nhầm đã khiến họ mất nước nhiều hơn cả mình tưởng, trà Mugicha lạnh thật sự rất ngon, cả ba người đồng loạt uống cạn ly rất nhanh. Thấy vậy, Chinami liên tục rót thêm trà.
“May mà mang theo cả chai! Mời mọi người cứ uống thoải mái nhé!”
“Cảm ơn Chinami-chan, ngại quá… Kouko nhà tớ thật là vô lễ…”
Banri thay Kouko xin lỗi, Chinami vừa rót trà vào cốc của mình vừa cười một cách hồn nhiên. Và rồi,
“Ưm, đúng là không phải nhà ma, và tớ vẫn còn sống, nhưng đúng là việc nó trông như nhà bỏ hoang thì đúng hơn một nửa đó.”
Chinami khẽ nheo mắt, nghiêng đầu một cách đáng yêu rồi nói vậy. Sau khi uống xong ly thứ hai, Kouko hỏi.
“Cái gì vậy? Có ý gì thế?”
Giọng Chinami trả lời quá đỗi bình thường, khiến Banri bất giác lơ là cảnh giác.
“Thật ra bây giờ, nhà Oka đang trong quá trình chuẩn bị giải tán. Nhà này thì là nhà thuê, nhưng sắp phải trả rồi đó. Tớ trở thành người cuối cùng ở lại.”
Giải tán ư— Banri quá bất ngờ, đến mức mất luôn cả cơ hội hỏi lại. Nijigen-kun cũng giật mình rời môi khỏi cốc, nhưng rồi lại chẳng nói được lời nào.
Cách Chinami nói khiến Banri liên tưởng đến một cuộc đổ vỡ gia đình nghiêm trọng, không thể cứu vãn, chẳng hạn như ly hôn, nợ nần, mất việc làm. Chẳng lẽ họ đã vô ý dẫm chân vào những lĩnh vực đen tối mà không nên chạm tới đó sao? Banri cứng đờ vì sự ngượng ngùng, nhưng Kouko lại tiếp lời,
“Hả!? Không, không phải, gia đình ly tán!? Nếu có chuyện như vậy thì phải nói trước đi chứ! Cứ như thể tôi vừa nói một câu siêu KY vậy!”
Đúng là KY đời thực, thuyết “KY mạnh nhất” đây rồi. Tuy nhiên, không cần Banri phải vội vàng chen ngang,
“Này, đừng có nói kiểu ‘gia đình ly tán’ hay gì đó nữa chứ? Nghe cứ kinh khủng thế nào ấy!”
Bất ngờ thay, Chinami vừa cười tủm tỉm vừa lăn người nằm xuống thảm, rồi nhìn Kouko bằng vẻ mặt thản nhiên. Kouko cũng vẫn như mọi khi khi đối mặt với Chinami. Cô ấy kênh kiệu hất cằm lên, ra vẻ bề trên tự rót thêm trà Mugicha và tiếp tục uống. Cái kiểu tương tác khó hiểu giữa hai cô gái này. Không biết họ là bạn tốt hay bạn xấu, Banri còn chẳng hiểu nổi điều đó.
[IMAGE: ../Images/..]
Thoải mái như đang ở nhà, Chinami tháo từng chiếc kẹp tóc đang giữ tóc mình ra bằng một tay.
“À thật ra thì, mùa xuân này, bà nội tớ sống riêng ở bên ngoại đã bị đột quỵ não. Bà sống một mình ấy. Mẹ tớ cứ đi đi lại lại để chăm sóc bà, nhưng tháng trước, công ty mẹ tớ đã có quyết định chuyển công tác, và bố tớ cũng được về quê theo ý muốn rồi. Nhà tớ vốn dĩ là gia đình chuyển công tác đến Tokyo, nên bố mẹ tớ đã chuyển về quê hương để ổn định cuộc sống, vậy thôi.”
“Tức là cậu bị bỏ lại?”
「Phải rồi, vì còn phải đi học đại học. Mà đâu thể cứ thế đi lại hoài được, vì quê tớ tận Fukuoka mà. Thế nên, thỉnh thoảng mẹ tớ lại lên Tokyo, lặng lẽ dọn dẹp nhà cửa đấy. Tháng sau tớ sẽ ra ở riêng… dù sao thì giờ vẫn chưa tìm được phòng, nên cũng đang sốt vó lên đây.”
“Ôi, bận túi bụi, mệt muốn chết!” – Chinami nũng nịu rên khẽ với chất giọng lảnh lót như từ phim hoạt hình thường ngày, rồi khẽ lắc đầu sau khi tháo hết kẹp tóc. Mái tóc đen dài đã bị uốn xoăn nhẹ vì buộc gọn, giờ đây chảy xuôi mềm mại như mật ong, óng ả đổ xuống lưng.
Nijigen-kun hơi nhíu mày, có vẻ thông cảm:
“Ra vậy. Thì ra là thế à. Tớ chẳng biết gì cả. ...Oka-chan, cậu vất vả rồi.”
Anh khẽ chạm ly trà lúa mạch của mình vào ly của Chinami. “Ehehe,” Chinami cười tươi đáp lại: “Cảm ơn nhé!”
“Tớ cũng chẳng biết quê cậu ở Fukuoka luôn đấy. Nhưng mà tớ lại thấy ghen tị với cậu đó, được ra ở riêng.”
Kouko cũng chạm ly. Không biết có phải vì Chinami đang trải qua những vất vả thầm lặng mà cô không hay biết, hay do đã dùng hết sự “vô tâm” của mình rồi, mà cách nói chuyện của Kouko có phần dịu đi một chút so với bình thường, mang dáng dấp của Ghibli phiên bản điện ảnh.
“Kaga-san cũng cảm ơn nha. Ừ thì… tớ cũng muốn được ở riêng từ lâu rồi. Cơ mà giờ thực tế là thế này thì lại thấy vừa sốt vó vừa sợ sệt. Trước hết là phải gấp rút tìm được chỗ ở đã. Kiểu như… không biết đâu mà lần ấy. Haizz, hè này tớ định đi du lịch với máy ảnh làm bạn cơ, mà giờ thì phải tiết kiệm tiền, rồi còn tìm phòng với chuyển nhà nữa, bao nhiêu kế hoạch vui vẻ coi như đi tong hết rồi.”
Banri cũng muốn nói điều gì đó để động viên Chinami. Nhưng dù cố chạm ly, anh vẫn chẳng nghĩ ra được lời nào hay ho. Anh ấp úng mất mấy giây, rồi cuối cùng:
“…Buồn nhỉ.”
Lời thật lòng cứ thế tuột ra khỏi miệng.
[IMAGE: ../Images/img_02.jpg]
Trong đôi mắt to tròn của Chinami, một bóng tối tĩnh lặng chợt buông xuống.
Có lẽ anh không nên nói câu đó. Nhưng đã lỡ nói rồi. Không ai đáp lại lời nào, và sự tĩnh lặng dần bao trùm căn phòng.
Ngôi nhà trống hoác. Gia đình đi xa. Mùa hè này, sẽ bắt đầu cuộc sống một mình…
Có lẽ là vì dạo này chính anh cũng cảm thấy trống vắng vô cớ chăng. Mọi thứ trong không gian mà Chinami đang thu xếp để rời khỏi cuộc sống cùng gia đình cho đến nay, đều khiến Banri cảm thấy buồn bã. Quá đỗi buồn bã, đến mức có thể không chịu nổi. Cảm xúc tự nhiên cộng hưởng và khuếch đại lên, Banri chợt bị nỗi cô đơn vây lấy ngay tại chỗ, anh vội ngậm miệng lại vì sợ sẽ lỡ lời nói thêm những điều không hay.
Bạn bè đang ở đây, có cả con gái nữa, trong đó có một người là bạn gái của mình, tất cả đang ngồi chen chúc trong cùng một căn phòng nóng bức. Vậy mà vẫn có thể cảm thấy cô đơn đến thế này. Anh tự nhận ra rằng khao khát của mình thật sự là không đáy, là một sự tham lam. Chắc là đáng xấu hổ lắm, nhưng dù có xấu hổ thì cái lỗ hổng chợt mở toác ra cũng chẳng thể lấp đầy ngay được.
Không kìm được, Banri cũng lăn bịch xuống tấm thảm, giống như Chinami đang làm. Trần nhà, vân gỗ.
Một lúc lâu, không ai nói gì. Tiếng đá tan chảy, lách cách khẽ vang lên trong ly của ai đó.
“À… Ừ nhỉ.”
Một lúc sau, Chinami khẽ lẩm bẩm như nói một mình.
“…Buồn thật, có lẽ…”
Chợt nhìn sang, Nijigen-kun cũng đang nằm lăn ra. Kouko cũng đang gối đầu lên chiếc đệm, nằm lăn ra. Bốn người trẻ nằm lăn lóc vô tư trong một căn phòng.
Ai cũng nghe tiếng điều hòa, dò tìm hơi thở của nhau, sống qua buổi trưa hè nóng ẩm bằng sinh mệnh của riêng mình. Họ chỉ đang chia sẻ một khoảng thời gian mơ hồ, vừa như gắn kết, lại vừa như không liên quan gì đến nhau.
“...Haizzz. Hè của tớ, hè năm nay, sắp kết thúc rồi. Kết thúc chỉ bằng nỗi buồn thôi sao…?”
Trước lời lẩm bẩm đó của Chinami, Kouko khẽ đáp bằng giọng trầm: “Không hay chút nào.” Rồi sau đó, cô khẽ thêm vào với giọng điệu nhẹ nhàng: “Chán nhỉ…”
Một tiếng thở dài không biết là của ai, phá vỡ sự tĩnh lặng như muốn làm tan chảy cả không gian, đó là tiếng của Nijigen-kun.
Bỗng anh ngồi bật dậy:
“Biển!”
Anh nói, rồi chỉ tay về phía Banri với điệu bộ “Tử hình!”.
“Đi thôi! Này, chúng ta đã hứa rồi mà, lần trước ở phòng Banri ấy! Cứ kéo Oka-chan đi cùng, chúng ta nhất định phải đi! Vì như thế thì không được đâu, với cái bầu không khí này, cứ thế này mà để mùa hè của Oka-chan kết thúc thì không được!”
Biển – cái biển mà anh đã hứa sẽ đi cùng Kouko. Cái biển đã trở thành khởi nguồn khiến Kouko khóc nức nở như vậy.
Banri vô thức liếc nhìn về phía Kouko thì:
“…Phải rồi nhỉ. Đi thôi. Cả lũ cùng đi.”
Như một người chợt tỉnh giấc, Kouko mở to đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà. Rồi cô “yoi-sho” một tiếng, ngồi dậy:
“Siêu âm! Cậu có đồ bơi không!? Biển! Đi thôi!”
Cô chỉ vào Chinami bằng điệu bộ “Tử hình!” mà mình lây từ Nijigen-kun. Chinami cũng mạnh mẽ bật dậy bằng sức mạnh của cơ bụng.
“Đồ bơi thì… có! Biển! Khi nào!? Khi nào đi!? Tớ sẽ lên kế hoạch đàng hoàng!”
“Này Banri! Biển kìa! Đi biển thôi!”
Kouko túm lấy cằm Banri. Cô nghịch ngợm lay lắc, rồi nhẹ nhàng cúi xuống nhìn sâu vào mắt anh.
“Chúng ta sẽ đi cùng nhau!”
Đó là một giọng nói dịu dàng, như đang trao cho anh một tấm giấy ân xá. Được giọng nói đó tha thứ, Banri cuối cùng cũng cười và đứng dậy. Biển à. Phải rồi. Đi không nhỉ. – Đi biển không!?
“…Ừ! Đi thôi! Cả lũ cùng đi chơi nhé! Vì dù sao cũng là mùa hè mà! Mùa hè năm nay, chỉ có một lần duy nhất thôi mà!”
Anh nên chỉ ngón tay “tử hình” vào ai đây nhỉ. Tạm thời, anh thử tìm mục tiêu bằng hai ngón tay vào khoảng không trống rỗng, nơi dường như không có một con người nào sống sót.
***
“Giải quyết” nhanh gọn thôi, điều đầu tiên được quyết định là sẽ đi trong ngày. Và điểm đến là một nơi gần đó, Nijigen-kun sẽ lái xe. Rồi sẽ rủ Yanagisawa Mitsuo đi cùng.
Khi mọi việc đã được quyết định vững chắc như vậy, bốn người rời khỏi nhà Chinami. Dù có một chút bất đồng, nhưng vì đã tụ tập được thế này, họ cùng nhau đi tàu điện đến một khu phố sầm uất gần đó.
“Có một quán nhậu ngon bổ rẻ mà các Senpai bên câu lạc bộ Điện ảnh hay ghé lắm đó. Mấy món gà rán ở đó ngon bá cháy luôn.”
Lúc đó là khoảng sáu giờ chiều, sớm một chút.
Họ cùng nhau đi bộ trên con phố ồn ào vẫn chưa tối hẳn, rồi Chinami chỉ tay về phía một quán nhậu chợt hiện ra trước mắt.
Quán có kiến trúc giống như nhà dân, mang một bầu không khí có vẻ rất sôi động.
“Đó đó! May quá, chắc là mở cửa rồi nhỉ. Hi vọng còn chỗ trống, không biết có ổn không nữa?”
“Nếu không còn chỗ thì sao?”
“Khu này thì cái gì mà chẳng có nhỉ~”
“Mà này, hình như bên kia cũng có mấy quán trông khá ổn…”
Đúng lúc Banri định chỉ tay về phía một quán khác nằm cùng dãy, khoảnh khắc đó. Cả bốn người cùng lúc nhìn thấy cùng một thứ, lẽ ra là thế.
Không chỉ Banri, tất cả mọi người, ngay khoảnh khắc đó, cùng lúc nín thở.
Tấm rèm cửa của quán mà Chinami đang hướng đến, đúng lúc này, Yanagisawa Mitsuo vừa mới bước vào. Anh ấy ở phía đối diện con đường, và dường như không nhận ra họ.
Chẳng rõ họ đang thủ thỉ chuyện gì, nhưng Yanagisawa ghé sát mặt vào người bạn đồng hành, miệng vẫn không ngớt nở nụ cười, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên lưng người kia, ý muốn nhường cho vào tiệm trước.
Người bạn đồng hành ấy là một sinh viên đại học năm hai đến từ Shizuoka.
Tên cô ấy là Rinda.