[IMAGE: ../image/t052.jpg]
Khi mùa hạ gõ cửa Tokyo, thì Saitama cũng không nằm ngoài vòng tay nóng bức ấy.
Lúc này, đám con trai hơn chục mạng của Hội Nghiên cứu Văn hóa Lễ hội Nhật Bản – gọi tắt là “Omaken” thuộc Khoa Luật – đang tụ tập ở rìa một khu phố mua sắm thuộc một thành phố nọ ở tỉnh Saitama.
Trong một góc của bãi đỗ xe rộng thênh thang thuộc sở hữu của một ngôi chùa trông có vẻ rất phát đạt, nhiều gian lều được dựng san sát nhau. Dưới một trong số đó, đám đông tụm năm tụm ba, quay mặt về phía chiếc quạt duy nhất được đặt vào như cho có lệ, chẳng còn mấy ai trò chuyện với nhau.
Thỉnh thoảng, có người lại buông tiếng thở dài thườn thượt: “Gió đang thì thầm đó…”, rồi người khác cũng uể oải đáp lại theo đúng “kịch bản”: “Nóng quá, nóng không chịu nổi…”. Nghe vậy, vài người chỉ biết “hừm hừm” cười trừ. Tada Banri, chẳng biết “nguồn gốc” mấy lời đối đáp kỳ quặc ấy từ đâu mà ra, không còn chút hơi sức nào để tham gia vào.
“Awa Odori chẳng phải nên tổ chức vào buổi tối sao…? Sao lại giữa trời nắng chang chang thế này…?”
Anh ngồi xổm, áp gương mặt bỏng rát vào cánh tay mình – nơi cảm thấy mát hơn một chút – rồi lẩm bẩm. Nhắm mắt lại, anh thấy cả nhãn cầu cũng nóng bừng, như bị ngấm thứ gì đó bỏng rát từ mi mắt vào trong.
Ngay phía sau Banri, Kosshi-senpai đang ngồi vật vờ trên chiếc ghế ống, chỉ nói cụt lủn:
“38 độ.”
“…Tấm ván cửa à?” (Nguyên văn: Itahanten, một loại cửa)
Banri nghĩ anh ấy đang nói về ranh giới quân sự, nhưng Kosshi-senpai lắc đầu:
“Bây giờ ấy. 38 độ đấy. Nhiệt độ. Không thể tin nổi.”
Anh ấy đưa màn hình điện thoại thông minh cho Banri xem. Trên đó hiển thị nhiệt độ hiện tại ở vị trí của họ, quả nhiên là 38 độ C. “Ối giời ơi…” Banri chỉ biết rên khẽ. Chẳng trách sao anh cứ thấy da thịt mình còn lạnh hơn không khí bên ngoài.
Những giọt mồ hôi lăn tròn trên ngực, chảy dọc xuống chiếc yukata anh vừa vội vàng mặc vào. Chưa nhảy một điệu nào, mà Banri đã ướt đẫm mồ hôi từ đầu đến chân. Đám con trai khác cũng chẳng khá hơn, lưng áo đã đổi màu vì mồ hôi thấm ướt.
Saitama giữa mùa hè nóng nực không chịu nổi, gần như có thể gọi là địa ngục cũng chẳng sai. Nơi đây lại gần một trong những khu vực giữ kỷ lục về nhiệt độ cao nhất Nhật Bản, cộng thêm bầu trời quang đãng thế này. Địa chỉ của địa ngục chắc hẳn là số Một, phố Thiêu Đốt. Thỉnh thoảng có gió thổi qua, nhưng cũng chẳng khác nào bị máy sấy thổi luồng khí nóng vào mặt. Mặt trời chói chang như muốn bốc cháy, ngay cả vào buổi chiều vẫn hừng hực khí thế, cứ như muốn thiêu rụi mọi sinh vật trên mặt đất.
Chỉ cần bước ra khỏi bóng râm của chiếc lều này, chắc chắn sẽ hứng trọn những tia nắng gay gắt. Và làn da sẽ bị bỏng rát như bị nướng trên bếp. Banri đã thoa kem chống nắng lên mặt và tay theo lời dặn của Kaga Kouko trước khi thay đồ, nhưng mồ hôi thế này thì… Anh cảm thấy như chúng đã trôi đi gần hết.
“Thoa lại thôi,” anh lôi lọ nhựa đựng kem chống nắng từ chiếc ba lô đặt dưới chân ra, dốc sức lắc mạnh lên xuống. Tiếng kêu xủng xẻng như tiếng maraca của một người Mexico vui tính khiến Kosshi-senpai tò mò, nghé nhìn vào tay Banri.
“Cái gì đó?”
“Kem chống nắng ạ. Senpai có muốn dùng không?”
“Cái gì cơ? Kem chống nắng á? Thôi đi, thằng con trai năm nhất nhà mình lại là loại hay bôi ba cái thứ đó hả?”
“Đúng là con gái!” – Kosshi-senpai vừa chỉ tay vừa cười phá lên, nhưng Banri chẳng bận tâm. Anh lấy chút dung dịch trắng thơm tho ra tay, rồi dùng đầu ngón tay chấm nhẹ nhàng, thoa đều lên vùng gò má. Rồi sống mũi, trán, cằm, gáy, và cả ngực nữa. Cứ thế, anh làm thật tỉ mỉ, theo đúng lời Kouko chỉ dẫn, không chà xát mạnh vào da.
“Em có dùng mà. Tia UV thật sự rất đáng sợ đó ạ.”
“Ha ha, nói chuyện cứ như robot vậy. Bị bạn gái ảnh hưởng đến mức đó rồi sao?”
“Senpai có sao không? Nắng hôm nay kinh khủng lắm đó. Hầu như là bạo lực luôn ấy.”
“Thôi đi, đàn ông con trai quan tâm đến chuyện rám nắng làm gì.”
“Thiệt tình Senpai có sao không vậy? Tế bào da có khi chết sạch sẽ luôn đó? ‘Ai cũng nói rám nắng rám nắng nghe nhẹ bẫng, nhưng thật ra đó là bỏng đó! Là tổn thương DNA đó! Là cuộc tàn sát khủng khiếp trên làn da đóoo!’ Cô ấy đã nói vậy đó ạ.”
“Đồ ngốc, làm gì mà nói quá lên thế. Rám nắng thì mùa hè ai mà chẳng bị, kể cả trẻ con cũng thế thôi.”
“Em trai Kouko có lần sang Hawaii quên đội mũ, thế là mật chảy ra từ đỉnh đầu luôn đó ạ.”
“…Mật… ư?”
“Vâng. Loại si-rô mà người ta không nên có, nó cứ rỉ ra thành giọt đó ạ.”
“…Này, cho anh xin một chút được không…?”
“Cứ tự nhiên ạ!”
“À, thật sự chỉ một chút thôi nhé, chút xíu là được rồi…”
“Thôi nào Senpai, đừng nói vậy chứ! Ui cha cha ui cha cha!”
“Ối, nhiều quá nhiều quá… Thôi thôi chỗ đó thôi chỗ đó thôi…”
“Không không Senpai, mình cứ thêm chút nữa đi ạ! Hình như bôi cả cổ cũng tốt đó! Nếu được thì bôi cả đỉnh đầu nữa! Nè, thế này nè… Kiểu như vầy.”
“Ê, …thế này à? Thế này có được không? Thế này đúng không?”
Hai thằng con trai, với những cử chỉ còn vụng về, đang cùng nhau thoa kem chống nắng dạng sữa lên mặt. Cứ làm những động tác như thế này thì bất cứ ai cũng cảm thấy hơi… nữ tính một chút, nên Banri và Kosshi-senpai, không biết có phải do tâm lý hay không, đều hơi khép khuỷu tay vào trong, kẹp nách lại, rồi “ư hứ” khúc khích cười ngượng nghịu với nhau.
À mà nói thêm, các cô gái của Omaken có vẻ vẫn đang trang điểm trong phòng chiếu của chùa, chưa một ai ra ngoài. Họ chỉ được cấp một căn phòng duy nhất không có vách ngăn để chuẩn bị, nên mấy đứa con trai đã thay đồ nhanh gọn trước, nhường phòng lại cho mấy cô gái vốn sẽ mất nhiều thời gian hơn.
Cũng vì thế mà họ phải ngồi chờ vật vờ dưới cái nắng địa ngục thiêu đốt này, mất cả một buổi chờ đợi.
“Ê! Gì vậy, Kosshi bọn mày đang trang điểm à?!”
Một Senpai năm ba chợt thấy Banri và Kosshi-senpai đang thoa kem dưỡng da vừa mỉm cười với nhau, liền cất tiếng hỏi. Kosshi-senpai vừa cười vừa lắc đầu:
“Không phải không phải, chỉ là đang bôi kem chống nắng của Tada Banri thôi.”
“Ôi trời, giật cả mình. Tao cứ tưởng cuối cùng bọn mình cũng ‘làm Cats’ rồi chứ.”
“Cats” ở đây ý chỉ một nhóm người khác cũng đang vật vờ dưới một chiếc lều cách đó không xa.
Trong nhóm đó, không chỉ phụ nữ mà cả đàn ông cũng đều tô mặt bằng phấn màu trắng hồng như diễn viên kabuki, kẻ rõ sống mũi, vẽ mắt bằng đường kẻ màu đen tuyền và đỏ son. Ngực và gáy họ còn lấp lánh kim tuyến. Khi tập trung đến đây, có người đã vô tình nhìn thấy lúc đi ngang qua và buột miệng: “Giống Cats ghê…” Có hợp lệ hay không, hay là “tà đạo”, thì những thành viên Omaken lần đầu tham gia như họ cũng chẳng thể nào phán đoán được.
Má hơi bóng lên, Kosshi-senpai cũng nói:
“Chắc đó là chính sách của từng nhóm khác nhau thôi. Tóm lại, nhóm bọn mình tham gia thì tụi con trai sẽ chơi khô máu mặt mộc.”
Câu lạc bộ Omaken mà Banri đang sinh hoạt, lần này, đã được phép nhập đoàn vào một "liên đội" được thành lập bởi sự kết hợp của nhiều câu lạc bộ đại học tư thục lân cận, và chuẩn bị tham gia Lễ hội Awa Odori do phố mua sắm này tổ chức.
[IMAGE: ../Images/..]
Họ diện những bộ yukata đồng phục đi mượn, cùng những đôi tabi đế cao su trắng tinh, còn mới nguyên. Gấu áo màu vàng non rực rỡ điểm xuyết họa tiết màu xanh nước biển mô phỏng dòng chảy. Sau lưng áo thêu nghiêng một hàng chữ lớn: "Hội Nghiên cứu Awa Odori các trường Tư thục Kanto". Mọi người dũng cảm khoác lên mình bộ trang phục đặc biệt, cài tà yukata cao vút, mặc quần lót trắng và quấn băng quanh ngực, rồi cầm chiếc quạt giấy màu xanh chàm được phát đồng bộ. Giờ chỉ cần thắt khăn tay lên đầu là chuẩn bị xong xuôi.
[IMAGE: ../Images/..]
À mà trong số các chàng trai Omaken, chỉ riêng bộ yukata của Kosshi-senpai là có họa tiết ca-rô đen vàng chạy dọc từ vai xuống gấu, khiến anh nổi bật hẳn trong đám đông đầy màu sắc.
[IMAGE: ../Images/..]
Với vóc dáng thể thao cơ bắp, dáng người Kosshi-senpai khi đứng thẳng trông thật nổi bật dưới ánh nắng hè chói chang. Dù gương mặt có hơi giống khỉ một chút, nhưng nói gì thì nói, anh ấy là một người rất ngầu. Banri nghĩ, đó là một kiểu đẹp trai khác hẳn với Yanagisawa Mitsuo.
[IMAGE: ../Images/..]
Anh cúi người, chà nốt phần kem chống nắng thừa vào đầu gối, rồi nhìn xuống bộ trang phục của mình. Không hiểu sao Banri không thể mặc gọn gàng như các Senpai khác, phần ngực đã sớm bị lỏng ra rồi. Dù rất vui với cảm giác hóa trang, nhưng sao không thể chỉnh trang tươm tất hơn một chút nhỉ… Anh tiếc nuối vặn vẹo cái thắt lưng, nhưng cũng chẳng thấy khá khẩm hơn là bao.
[IMAGE: ../Images/..]
Đúng lúc đó, tiếng trống rộn ràng, dứt khoát vang vọng khắp bãi đậu xe. Một liên đội khác đang bắt đầu chuẩn bị phần nhạc đệm.
[IMAGE: ../Images/..]
Tiếng chuông ngân lên như được truyền cảm hứng, rồi tiếp đến là giai điệu của đàn shamisen, sáo và shakuhachi. Một tiếng “đùng!” như sấm vang, nặng nề rung chuyển lồng ngực chính là tiếng trống lớn. Trống tsuzumi thay đổi âm điệu một cách sống động, lúc trầm lúc bổng. Khi tập luyện ở Omaken, họ chỉ chơi trống và chuông thôi. Chẳng có ai biết chơi các nhạc cụ khác cả.
[IMAGE: ../Images/..]
“Tuyệt vời quá…” Ai đó thì thầm. Tiếp theo một người khác lại lẩm bẩm “Nhanh thật…” Sức cuốn hút mãnh liệt của buổi biểu diễn thật sự khác biệt một trời một vực.
[IMAGE: ../Images/..]
Banri cũng hơi bị choáng ngợp, đứng bất động trong những âm thanh nhạc cụ rộn ràng với tiết tấu nhanh đến chóng mặt. Không khí rung động như liếm dọc từ gáy xuống sống lưng, khiến anh sởn da gà. Dường như nhịp điệu lễ hội đang khuấy động, khắc họa lên những làn hơi nóng rực của ngày hè bỏng cháy.
[IMAGE: ../Images/..]
Một sinh viên năm ba của trường đại học khác, người đóng vai trò trung tâm của liên đội này, thò đầu vào lều và nói: "Các bạn Omaken ơi, chuẩn bị dần đi nhé!" Kosshi-senpai đáp lại bằng tiếng "Osu!" đầy khí thế, và người đó mỉm cười lùi ra. Trong tay anh ta đã cầm sẵn chiếc đèn lồng treo cao có ghi tên liên đội, và chiếc hộp thuốc ấn chương đeo ở thắt lưng trông cực kỳ phong độ trong mắt Banri. Tua rua sợi chỉ dài màu tím trang nhã toát lên vẻ tinh tế.
[IMAGE: ../Images/..]
"Kosshi-senpai…"
[IMAGE: ../Images/..]
"Gì vậy, Tada Banri. Sợ rồi à?"
"Chà, hơi hơi… Tụi mình sắp bắt đầu rồi ạ?"
"Khoảng 15 phút nữa."
[IMAGE: ../Images/..]
Awa Odori có thứ tự xuất phát được quy định cho từng liên đội, và bãi đậu xe này chính là điểm khởi đầu cho tất cả.
[IMAGE: ../Images/..]
Các vũ công diện trang phục lộng lẫy đang tập trung ồn ào dưới cái nóng như thiêu đốt. Có liên đội thể thao đang tạo thành vòng tròn và hô hào khí thế, lại có liên đội đang kiểm tra lần cuối động tác theo tiếng nhạc cụ. Cũng có những quý ông trông cực kỳ phong độ đang ngồi dưới lều, không ngừng uống nước để giữ sức. Trẻ con mặc áo khoác lễ hội cũng chạy lung tung khắp nơi, và tiếng khóc bất chợt vang lên không rõ vì chuyện gì.
[IMAGE: ../Images/..]
Thời gian xuất phát đang đến gần. Các vũ công bắt đầu di chuyển một cách vội vã.
[IMAGE: ../Images/..]
Kosshi-senpai vỗ tay và cất cao giọng để mọi người cùng nghe:
[IMAGE: ../Images/..]
"Sắp đến giờ rồi đấy! Trời nóng lắm, mọi người nhớ cẩn thận đừng để bị chuột rút giữa chừng nhé!"
[IMAGE: ../Images/..]
Các chàng trai Omaken đồng thanh hô: "Ouuuu!"
[IMAGE: ../Images/..]
"Tất cả uống đủ nước, bổ sung muối ngay bây giờ, và đừng quên khởi động nhé!"
[IMAGE: ../Images/..]
Lại một tiếng "Ouuuu!" vang lên trầm đục hơn, và mọi người lập tức đứng dậy, cẩn thận thực hiện các động tác gập gối và căng gân Achilles.
[IMAGE: ../Images/..]
"Ồ, bọn họ cuối cùng cũng đến rồi!"
[IMAGE: ../Images/..]
Banri vừa xoay đầu gối vừa nhìn về phía tòa nhà chùa. Từ cánh cửa trượt kiểu cũ, các cô gái đội nón, mặc yukata màu vàng non và mang guốc gỗ đang ồn ào bước về phía họ.
[IMAGE: ../Images/..]
Một bên vai áo trễ xuống, chiếc thắt lưng đen bóng được thắt kiểu otaiko, phần áo lót juban màu đỏ son rực rỡ và cả găng tay đều rất bắt mắt, cùng với lớp trang điểm đậm càng tôn lên vẻ quyến rũ. Hoàn toàn khác với phong cách sinh viên bình thường hay bộ đồ tập luyện, tất cả họ bỗng chốc trở nên xinh đẹp hơn hẳn. Dường như không chỉ Banri nghĩ vậy, một tràng vỗ tay không ngớt vang lên từ phía các chàng trai.
[IMAGE: ../Images/..]
"Tuyệt vời! Trông giống con gái thật!"
"Đúng vậy! Câu lạc bộ mình có con gái!"
"Cái gì!? Mấy, mấy cậu, thật ra là con gái sao!?"
"Sao lại giấu diếm bấy lâu nay! Cứ tưởng tất cả đều là ông chú không chứ!"
[IMAGE: ../Images/..]
Mặc kệ đám con trai đang ồn ào làm quá, các cô gái của "đội juban đỏ" chỉ nhẹ nhàng xua tay bằng chiếc nón và xí chỗ trước quạt điện, vừa la ầm ĩ về cái nóng quá mức và lớp trang điểm sắp chảy ra.
[IMAGE: ../Images/..]
Trong đám đó, Banri cố gắng tìm kiếm hình bóng người yêu mình. Tuy nhiên, trong khi các Senpai nữ khác đã thay đồ lộng lẫy và lần lượt đến dưới lều, thì Kouko lại không thấy đâu. "Ơ?" Anh nghiêng đầu. Nhìn quanh. Đang định hỏi một Senpai gần đó: "Uhm, Kouko đâu rồi ạ?" thì…
[IMAGE: ../Images/..]
Chỉ duy nhất một người, không cầm nón:
[IMAGE: ../Images/..]
"Ôi chào, xin lỗi đã để mọi người chờ! Mà nói thật, nóng kinh khủng! Mọi người cứ tụ tập ở chỗ này thế này có ổn không? Trong nhà có điều hòa mà!"
[IMAGE: ../Images/..]
Người mỉm cười trượt vào dưới lều chính là Rinda. Và dáng vẻ của cô ấy…
[IMAGE: ../Images/..]
"Không ổn tí nào! Tụi này nhường chỗ cho mấy người thay đồ đấy chứ!"
[IMAGE: ../Images/..]
"À haha, đúng rồi, xin lỗi ạ," Cô ấy cười nói, và Kosshi-senpai đùa cợt vỗ nhẹ lên trán cô. Banri vô thức chỉ tay luân phiên vào hai vị Senpai thân thiết:
[IMAGE: ../Images/..]
"Hai người mặc đồ đôi à!"
[IMAGE: ../Images/..]
"Hả? Đúng vậy đó!"
[IMAGE: ../Images/..]
Rinda quay lại trả lời, giơ ngón cái lên.
[IMAGE: ../Images/..]
Dáng vẻ gọn gàng của cô ấy chính là bộ trang phục nam vũ công, có họa tiết ca-rô đen vàng giống hệt của Kosshi-senpai.
[IMAGE: ../Images/..]
Phần ngực trắng ngần và đôi chân trần được khoe trọn dưới nắng, vòng eo thon gọn kiểu nữ được thắt chặt bằng đai lưng, đôi tabi vũ công ôm sát những ngón chân thon nhỏ. Dáng vẻ của cô ấy trông cực kỳ tinh tế, hào nhoáng và gợi cảm, dù là trang phục nam giới nhưng trong mắt Banri, cô ấy tỏa sáng rực rỡ hơn bất kỳ ai ở đó.
[IMAGE: ../Images/..]
"Hôm nay mình là một mỹ nhân giả trang nam nhân đấy."
[IMAGE: ../Images/..]
Cô gái xinh đẹp này, người mỉm cười với Banri khi kéo khóe môi đã thoa son, chính là "Rinda Senpai" vui vẻ, thú vị và đáng tin cậy.
[IMAGE: ../Images/..]
"Uwooo, tuyệt quá ạ! Tuyệt vời! Đàn ông đích thực!"
[IMAGE: ../Images/..]
"Cảm ơn nhé! Được thôi, bây giờ tôi là đàn ông đích thực!"
万里 thầm nghĩ, có lẽ lúc này cậu cuối cùng cũng đã quen dần với mối quan hệ đơn giản kiểu tiền bối – hậu bối trong câu lạc bộ. Cậu đáp lại Rinda bằng nụ cười chân thật, không chút giả tạo.
Lần trước, khi gặp mặt ở buổi tập, mọi thứ vẫn còn gượng gạo lắm. Dù Rinda đã cố gắng đối xử tự nhiên, Banri vẫn không thể nào nhìn thẳng vào mắt cô.
Nhưng hôm nay thì mọi chuyện có vẻ ổn rồi. Banri trao đổi nụ cười với Rinda và chợt nhận ra.
Cái nóng như thiêu đốt khiến người ta mất hết cả sức lực, tiếng nhạc lễ hội ồn ào vang vọng khắp nơi át đi cả tiếng thở, bộ trang phục đang mặc, lớp trang điểm khác ngày thường, và thời gian khai mạc đang đến gần.
Chính cái không khí phi thường của lễ hội mùa hè, với tất cả những yếu tố hỗn độn ấy, có lẽ đã mạnh mẽ thổi bay cái "ngượng nghịu" tinh tế đang lảng vảng giữa hai người. Mọi sự mơ hồ, nhập nhằng đều bị đập tan tành như thể bị một cú `harisen chop` từ bên cạnh vậy.
“Thiệt tình, Rinda-senpai ngầu hơn em nhiều. Kiểu gì em cũng thấy mình bị tuột vai sớm, chắc do vai xuôi nên nhìn bộ đồ nó cứ kỳ kỳ.”
Khoảng cách vật lý giữa hai người là khoảng 2 mét. Một khoảng cách rất đỗi bình thường giữa tiền bối và hậu bối trong câu lạc bộ – thậm chí có thể coi là hơi xa vì có cả Kosshi-senpai đứng ở giữa.
Nhưng có lẽ, đó lại là khoảng cách thích hợp.
“Không sao, không sao, đừng lo. Cứ lấy sự dễ thương mà thắng thôi. Mà này, Tada Banri, về cô bạn gái của cậu ấy, thực ra bây giờ đang có chuyện phát sinh rồi đấy…”
“Chuyện gì ạ? Kouko ấy ạ?”
Rinda khẽ ngừng cười, nhíu mày vẻ khó xử, rồi liếc mắt qua đầu Banri. Cậu quay lại nhìn theo hướng cô ấy chỉ, và đập vào mắt cậu là một hình dáng đáng thương của một người đang trong trạng thái bơ phờ.
“K-Kouko…!”
Cô ấy đã không thể tự đi bộ được nữa.
Dù đã thay trang phục chỉnh tề, nhưng Kouko, cô bạn gái đáng yêu của Banri, người còn được gọi là “Búp bê robot vàng”, đang được các Senpai dìu hai bên, kéo lê đôi dép gỗ `sageta` không chút lực nào.
Khuôn mặt ngửa lên xanh xao như không còn chút máu, tóc xõa lòa xòa che cả má. Trông cô ấy giống hệt Yaoya Oshichi sau khi bị bắt vì tội phóng hỏa và rung chuông loạn xạ, chứ không còn giống C-3PO quen thuộc nữa.
Banri cuống quýt chạy ra khỏi lều, vội vã lao đến bên cô gái đáng thương, cúi xuống nhìn mặt cô và hỏi:
“Gì vậy, gì vậy!? Này, em sao thế!?”
“B-Banri…!”
“Em dám phóng hỏa sao! Sẽ bị tử hình đó!? Em có hiểu không!?”
Banri rõ ràng đang hoảng loạn mất kiểm soát.
“…Chuyện đó thì… em không hiểu gì hết…”
Với đôi môi trắng bệch run rẩy, Kouko nhìn Banri với ánh mắt ngấn lệ.
“K-Không, nhưng mà! Em trông lạ quá mà! Kiểu này, chắc chắn là em đã thả lửa vào Edo rồi, đúng không…?”
“Em không có thả… Chỉ là, em, hơi, h-h-h-hồi… hồi hộp…”
Kouko run rẩy, giãy giụa một lúc, khuôn mặt trắng bệch và nguy hiểm.
“Aaaa!”
Cô ấy kêu lên một tiếng chói tai. Cả Banri và các Senpai đều giật mình, ngả người ra sau. Kouko vặn vẹo cơ thể, gạt tay những người phụ nữ đang đỡ mình ra, rồi nói:
“Không được rồi! Lại phải đi toilet lần nữa!”
Cô ấy quay lại con đường vừa đi. Dù cô ấy đang tự bước, nhưng lại đi một cách kỳ lạ, loạng choạng và xoắn vặn – vì cô ấy bước chân phải đồng thời với tay phải, và chân trái đồng thời với tay trái, nên cơ thể cô ấy lắc lư một cách vụng về.
“Cái… cái kiểu đi `Namba`!”
Banri cũng nín thở nuốt nước bọt, chứng kiến kỹ năng đi bộ cổ điển của cô ấy.
“Kouko, Kouko! Không sao đâu Kouko-chan! Cậu đã đi toilet ba mươi lần rồi mà, từ lúc đến đây ấy!”
“R-Rinda-senpai…”
Rinda đuổi theo, dịu dàng vòng tay qua eo Kouko để đỡ cô. Đồng thời, cô ấy ghé sát tai Kouko và nói:
“Bàng quang của cậu rỗng không! Rỗng không đấy! Nghe rõ chưa? Bình tĩnh lại, nghĩ kỹ xem! Cái cảm giác buồn đi tiểu đó, là…”
“Cái cảm giác buồn đi tiểu này…”
“Là buồn tiểu ma quái!”
“Buồn tiểu ma quái…! Ối…!”
Có vẻ như cô ấy đã thuyết phục thành công.
Sau khi cuối cùng cũng kéo được Kouko về đến dưới lều, Rinda quay sang nhìn Banri và nói: “Chính là thế này đấy.”
“Cô bé rơi vào trạng thái căng thẳng tột độ. Thay đồ cũng vất vả lắm.”
“Ôi trời…”
[IMAGE: ../image/p067.jpg]
Ngồi trên chiếc ghế ống, Kouko ngơ ngác nhìn xung quanh với những cử động máy móc. Cổ cô ấy cử động giật cục, giật cục… Thật gay go, có vẻ như hết dầu bôi trơn rồi… Kosshi-senpai cũng lẩm bẩm vẻ lo lắng: “Không biết có mang theo `Kure 5-56` không nhỉ.”
Nếu đã bắt đầu, hay đúng hơn là chỉ cần đội nón `kasa` lên, Kouko chắc chắn sẽ ổn thôi. Đó là điều mà không chỉ Banri mà tất cả mọi người trong câu lạc bộ đều hiểu rõ qua kinh nghiệm.
Trong lúc tập luyện, Kouko dường như không còn bận tâm đến ánh mắt người khác khi đội `kasa`, và có thể nhảy một cách bình thường. Tuy nhiên, nếu ở giai đoạn trước khi đội `kasa` mà cô ấy đã căng thẳng đến mức thấy rõ như thế này… Banri cũng không khỏi lo lắng.
Đúng lúc đó, ngay cạnh lều, tiếng trống dồn dập bắt đầu vang lên: “Đùng! Đùng!” Những tiếng hô dồn dập: “Iyo—! Ha—!” cũng từ khắp nơi vọng lại. Lễ hội sắp bắt đầu rồi. Không khí sôi động của buổi lễ dần dần dâng lên đến đỉnh điểm. Cùng lúc đó, cơ thể Kouko cũng nghiêng ngả loạng choạng.
“…Thôi được rồi. Tạm thời, mình tô son đi. Cậu quên rồi đúng không, son môi ấy.”
“…”
Ngồi bên cạnh, Rinda dịu dàng lấy thỏi son môi từ túi xách của mình ra và đưa cho Kouko. Một Senpai khác mở gương, cầm trước mặt Kouko để cô ấy dễ nhìn.
Dù khuôn mặt Kouko đang cứng đờ đến mức không còn chút dấu vết nào của vẻ đẹp hoàn hảo thường ngày, cô ấy vẫn cố gắng tháo nắp thỏi son mà Rinda cho mượn. Trong miệng cô ấy lẩm bẩm những câu như “Cảm ơn nhiều, cháu xin lỗi, cháu làm phiền mọi người rồi,” dù có lẽ không ai nghe rõ được.
Sau đó, cô ấy ghé mặt vào gương do Senpai cầm, dí thỏi son đỏ chót vào môi, rồi…
“Ưm… ưm… ưm…”
Cô ấy dừng lại một lúc, với vẻ mặt hơi ngớ ngẩn, sống mũi kéo dài.
“Sao thế, Kouko! Cố lên!”
Banri cũng dồn sức vào người, đứng sát phía sau Kouko, cùng nhìn vào gương và cổ vũ. Sao thế! Cố lên! Tô son vào! Cố lên!
Thế nhưng, tay Kouko vẫn giữ thỏi son áp vào môi trên mà không nhúc nhích thêm. Không chỉ không nhúc nhích, mà chẳng mấy chốc, nó bắt đầu run rẩy dữ dội như một trò đùa.
“Nghiện rượu à…?”
Ai đó lẩm bẩm, và dáng vẻ của cô ấy đúng là y hệt như vậy.
[IMAGE: ../Images/001.jpg]
Thế nhưng, vào thời điểm đó, Kaga Kouko vẫn chưa hoàn toàn gục ngã. Tận dụng đôi tay run rẩy, thay vì cố gắng tô son theo chiều ngang hay dọc môi, cô nàng lại chấm chấm từng chút một, khéo léo phủ lên đôi môi sắc đỏ rực rỡ. "Tốt lắm, cứ thế này thôi," tất cả mọi người đều nắm chặt tay cổ vũ, thì đúng lúc ấy, sự cố đã xảy ra.
[IMAGE: ../Images/002.jpg]
“...Ưm!”
Không thể tin nổi, cây son môi đã xuyên thẳng vào lỗ mũi của nữ hoàng kiêu sa, mỹ lệ Kaga Kouko – người nổi danh với khí chất hoa hồng lộng lẫy.
[IMAGE: ../Images/003.jpg]
“Ôi chao…” Tada Banri rùng mình. Những người khác cũng thế. Không ai thốt nên lời, thậm chí mất cả thời cơ để bật cười, khiến không khí dưới mái lều như đóng băng.
[IMAGE: ../Images/004.jpg]
Với một vệt son đỏ tươi như máu mũi chảy dài, thẳng tắp giữa rãnh nhân trung, Kouko từ từ… nhắm mắt lại. Dựa lưng vào ghế, nữ hoàng cứ thế chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng. Vĩnh biệt Kaga Kouko, sự hài hước của cậu sẽ không bao giờ bị lãng quên – toàn thể thành viên câu lạc bộ Nghiên Cứu Nghệ Thuật Đường Phố (Omaken) cùng nhau cúi chào trong nước mắt, tiễn biệt dáng vẻ dũng cảm ấy.
[IMAGE: ../Images/005.jpg]
Chỉ riêng Banri là ôm chặt lấy đầu gối của Kouko mà kêu lên:
“Không không không! Này, các Senpai! Đừng bỏ cuộc chứ! Mấy Senpai định bỏ con bé lại đây à!? Kouko ơi! Dậy đi, dậy đi mà! Lễ hội sắp bắt đầu rồi!”
Anh chàng lắc lắc, lay lay nhưng Kouko vẫn hoàn toàn trong trạng thái "kết thúc". Kouko đã "chết".
[IMAGE: ../Images/006.jpg]
Các Senpai thực sự có ý định bỏ Kouko lại và bắt đầu đứng dậy, nhưng…
“...Thôi được rồi, đành chịu thôi.”
Người thở dài và dừng lại là Hayashida Nana / Rinda.
“Này, Kosshi-senpai. Đến lúc chúng ta nên truyền lại ‘cái đó’ cho đám tân binh năm nhất này rồi chứ?”
“À, ‘cái đó’ à… Ừm, đúng vậy. Có lẽ là phải thế thôi, khi mọi chuyện đã đến nước này… không còn cách nào khác.”
“Em cũng thấy ‘cái đó’ khá là xấu hổ, nên không muốn làm lắm đâu…”
[IMAGE: ../Images/007.jpg]
“Cái đó,” làm thật ư? Thực sự là làm thật ư? Thôi đành chịu. Có lẽ không còn lựa chọn nào khác. Đúng vậy. Giờ thì, chỉ còn cách…
Các Senpai bỗng nhiên thì thầm, trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý.
[IMAGE: ../Images/008.jpg]
“Ơ? Gì, gì thế ạ…?”
Cảm nhận được bầu không khí bất thường, Banri cũng chú ý, ôm lấy vai Kouko đang "chết", ngước nhìn các Senpai. Đến cả Kouko, người lẽ ra đã "chết", cũng kịp nhận ra sự thay đổi của tình hình mà hé mắt nhìn Banri đầy lo lắng.
[IMAGE: ../Images/009.jpg]
Không biết các Senpai định làm gì nữa. Banri và Kouko không nói nên lời, co rúm lại, nép sát vào nhau. Ngay lập tức, tất cả các Senpai vây tròn lấy hai người, tạo thành một vòng tròn khép kín.
“Ưm~♪”
Một tiếng ngân trầm. Đầu tiên là Kosshi-senpai.
[IMAGE: ../Images/010.jpg]
Vừa ngân nga, anh vừa duỗi tay phải về phía hai người ở trung tâm, rồi “pạch” một tiếng búng tay. Các tiếng ngân nga khác chồng lên theo các nốt nhạc khác nhau: “Ưm~♪” “Ưm~♪” “Ưm~♪”… “Pạch,” “pạch,” “pạch”…
[IMAGE: ../Images/011.jpg]
Vừa ngân nga và búng tay liên tục về phía hai người, vòng tròn dần dần bước đều, chuyển động tròn như một xoáy nước chậm. Có chút giống phiên bản đông người của phần intro bài “Kimi dake ni” của nhóm nhạc trẻ “Shonentai” ngày xưa.
[IMAGE: ../Images/012.jpg]
Cái gì đây, cái gì thế này? Banri và Kouko lúc này chỉ còn cảm thấy sợ hãi. Hàng loạt gương mặt, gương mặt… từ từ xoay tròn, những gương mặt đang ngân nga. Lông mày nhíu lại, môi khẽ mím, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng vào Banri và Kouko.
[IMAGE: ../Images/013.jpg]
Các Senpai vây quanh hai người, vừa quay tròn vừa “grừ~” như một nghi lễ hắc ám, dùng ngón tay tạo nhịp điệu. Dần dần, nhịp điệu tăng nhanh, và tiếng “grừ~” bắt đầu xen lẫn “hoi”. “Ưm~, hoi,” “Ưm~, hoi,” “Ưm~, hoi hoi”… “Ưm-hoi hoi.”
[IMAGE: ../Images/014.jpg]
“Ưm-hoi hoi, Ưm-hoi hoi, Ưm-hoi hoi, Ưm-hoi hoi!” Theo nhịp đó, toàn thân hướng về phía trung tâm như ném lưới! Vươn cả hai tay ra! “Ưm-hoi hoi!” Toàn lực! Đồng điệu! “Ưm-hoi hoi!”
[IMAGE: ../Images/015.jpg]
Đáng sợ quá.
Bị dồn chặt vào trung tâm không lối thoát, Banri và Kouko chỉ biết thốt lên “Ái dà…” và “Hic…”. Cứng đờ vì khiếp sợ, hai người đành mặc kệ mọi thứ.
[IMAGE: ../Images/016.jpg]
Hơn nữa, hàng chục bàn tay từ đầu đến mặt, rồi toàn thân, cứ liên tục đập “bép bép” vào họ theo động tác ném lưới. Bị đánh túi bụi theo nhịp điệu. Rồi trong số đó, vài người lại bắt đầu lạc nhịp như rap, dùng cằm và cổ để tạo nhịp điệu đối xứng:
[IMAGE: ../Images/017.jpg]
“Ưm-hoi hoi, hey! Ưm-hoi… hey! Hey, hey, hey~!”
[IMAGE: ../Images/018.jpg]
Và bắt đầu làm mặt quỷ với động tác “A-iin” (kéo cằm xuống). Với đủ mức độ hăng say khác nhau: “Ưm-hey!” “Hey hey!” “Ưm-hey hey~!”… Không chỉ có nam giới, mà các nữ Senpai cũng thế. Rinda cũng vậy. Rinda thì đặc biệt dữ dội. Vừa lắc hông tới lui vừa ngửa mặt lên trời “He he he he he~y!” không che giấu sự phấn khích tột độ, đẩy cằm ra hết mức:
[IMAGE: ../Images/019.jpg]
“Cùng nhau! Hey! Lại đây! Hey! Tada! Hey! Banri! Hey!”
[IMAGE: ../Images/020.jpg]
Họ rủ rê Banri. “Không! Không thể nào! Con không làm được cái đó!” Banri ngây thơ cố gắng vặn vẹo thân mình để trốn thoát, nhưng lại bị tự tay các Senpai ép làm mặt “A-iin” vào cằm, cố tình bắt anh làm mặt quỷ.
“Hey! Hey!”
“Aú! Không!”
“Hey! Hey!”
“Dừng lại! Á à! …Hey!”
Sức mạnh của tâm lý đám đông thật đáng sợ.
[IMAGE: ../Images/021.jpg]
Chợt nhận ra, Banri đã bị cuốn vào vòng xoáy của các Senpai, người thì lắc lư tới lui “gật gù gật gù” trong tiếng “Hey!” Toàn lực “Hey!” Mắt trợn trắng “Hey!” Cằm nhô ra “Hey!”
[IMAGE: ../Images/022.jpg]
Chỉ còn một mình Kouko là tỉnh táo bị bỏ lại trong thế giới hỗn loạn:
“Huhu! Khônggg! Ai đó vớiiii!”
Cô nàng run rẩy vì sợ hãi, gần như sắp khóc, vặn vẹo người. Với vết son vẫn còn vệt dưới mũi, Kouko ôm lấy đầu gối trên ghế, chịu đựng sự điên loạn của Omaken. Cả Banri, Rinda, Kosshi-senpai và các Senpai khác đều liên tục “Hey!”, “Lại đây!”, “Kouko!”, “Roboko!” – những lời mời “A-iin” đầy yêu thương.
[IMAGE: ../Images/023.jpg]
“Kyaaa! Dừng lại! Em không làm được! Em không thể làm cái đó! Tuyệt đối không thể! Em không thể! Không thể mà! Không thể hey! Hey! Hey! Hê~y!”
[IMAGE: ../Images/024.jpg]
Gục ngã rồi…
Trước lời mời “A-iin” đầy nhiệt huyết của Banri, nữ hoàng cuối cùng cũng đầu hàng. Cô đứng dậy, lắc lư theo cùng nhịp điệu với mọi người, và rơi vào trạng thái nhập đồng “Hey hey”. Đối mặt với Banri, “you” thì “Hey!”, “me” thì “Hey!”, luân phiên “Hey!”. Cặp đôi “Hey!”. Khi đã đến nước này thì chẳng còn gì phải sợ hãi nữa. Chỉ còn biết phó mặc bản thân cho nhịp điệu lễ hội, nhảy nhót điên cuồng, biến thành một sinh thể duy nhất và cùng nhau làm loạn.
[IMAGE: ../Images/025.jpg]
“Các anh chị Omaken ơi, ra thôi! À, mọi người đã ‘lên’ hết rồi à!”
Một thành viên từ Ban Tổ Chức đến gọi, và họ đồng thanh “Hê~y!” hết sức mình, đáp lại bằng một tiếng “A-iin”.
[IMAGE: ../Images/026.jpg]
Nam giới quấn khăn trán, nữ giới đội nón lá, chỉnh trang tề chỉnh rồi:
“Oa ha ha ha ha ha ha ha ha~!!! Đi thôi, Omaken, lễ hội đầu tiên~!!!”
[IMAGE: ../Images/027.jpg]
Theo tiếng hô của Kosshi-senpai, họ đáp lại bằng tiếng gầm rú như dã thú: “Uoa oaoaoaoaoa~!!!”
“Cái đó,” hay còn gọi là “N'hoihoi Hey Tension” – truyền thống của Omaken qua nhiều thế hệ, cuối cùng đã hòa vào nhịp điệu nhanh của đội nhạc khí đang vang vọng khắp bầu trời mùa hạ.
[IMAGE: ../Images/028.jpg]
***
Tada Banri đang nhảy múa.
[IMAGE: ../Images/00001.jpg]
Trong cái không khí oi ả, hầm hập, nơi hơi nóng bốc lên ngùn ngụt từ mặt đường nhựa, những luồng khí bốc hơi chập chờn như ảo ảnh, Tada Banri vẫn hạ thấp người, khuôn mặt đeo dải băng trán méo mó một cách hài hước, đôi đầu gối mềm mại uốn cong đúng theo điệu hướng dẫn, và thả mình theo nhịp điệu nhanh dồn dập.
Kaga Kouko cũng đang nhảy. Từ khóe môi ló ra dưới vành nón đến tận cánh mũi, một vệt son đỏ chót đã vẽ ngang nhưng cô nàng quên cả lau đi. Kouko luân phiên nhấc gót, nhón mũi guốc gỗ, đôi tay giơ lên khẽ đung đưa như thể muốn chạm vào chính giai điệu du dương mà cây shamisen đang tấu lên.
Rinda thì ở vị trí rất xa phía trước, còn hơn cả hàng người Banri và Kaga Kouko đang nhảy, cô đứng ngay sau đội cầm đèn lồng dẫn đầu đoàn. Giữa trung tâm của sự huyên náo náo nhiệt, Rinda tỏa sáng rực rỡ hơn bất cứ ai.
Không hiểu Rinda đã học nhảy ở đâu nhỉ? Chắc chắn ngay từ đầu cô ấy đã là một người có khả năng vận động cực kỳ xuất sắc, nhưng theo những gì tôi biết thì Rinda chưa từng được huấn luyện vũ đạo một cách đặc biệt.
Thế mà, điệu nhảy của Rinda quả thực quá đỗi phi thường.
Cô ấy mặc bộ trang phục giống hệt mấy chàng trai khác, mạnh mẽ vươn cánh tay để xòe rộng ống tay áo, rồi xoay tròn vun vút như một con quay. Thoắt cái bật nhảy lên cao, thoắt cái lại bay lượn nhẹ nhàng như cánh bướm. Mỗi cú đưa tay cắt ngang không khí, màu vàng kim trên trang phục lại lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời. Với vẻ mạnh mẽ và tốc độ không thua kém bất kỳ người đàn ông nào, cô ấy bật nhảy, xoay mình dẻo dai như lò xo, nhưng vẫn giữ được vẻ mềm mại và uyển chuyển tuyệt đẹp của tay chân, làm say đắm mọi ánh nhìn.
Điệu nhảy của Rinda không phải là "hòa mình vào giai điệu", mà tựa như chính cơ thể Rinda là một nhạc cụ, tấu lên những thanh âm. Điệu nhảy của Rinda đang tạo ra và nâng đỡ cả bản nhạc này.
Khách xem hội đứng dọc hai bên đường, khi chứng kiến cú nhảy ngoạn mục của Rinda ngay trước mắt mình, đã đồng loạt vỡ òa reo hò. Họ cũng ồn ào không kém, mặt đỏ bừng vì nắng nóng, dùng quạt giấy hết sức quạt mát cho những người nhảy như Rinda.
Tada Banri, Kaga Kouko, Rinda và tất cả những người bạn của họ, ai nấy đều đang tươi cười. Dưới bầu trời xanh biếc không một gợn mây của ngày hè oi ả, tắm mình trong những tia nắng chói chang tựa bạo lực, họ buông mình theo cảm xúc thăng hoa của lễ hội, khuôn mặt như đã quên hết mọi muộn phiền thế sự, đoàn người nhảy múa cứ thế ồn ào náo nhiệt tiến bước.
Và tôi, kẻ không sở hữu một thân thể để nhảy múa, cuối cùng, hôm nay cũng chỉ có thể đứng lặng lẽ một mình, câm nín, và bị bỏ lại.
Không ai nhìn thấy, không ai chạm vào được, cái thân xác chỉ biết đứng sững sờ này, thậm chí còn chẳng có nổi một đường nét rõ ràng cháy xém dưới ánh nắng mùa hè.
Tada Banri của quá khứ, kẻ đã vụt rơi khỏi Tada Banri đang sống ở hiện tại – chính là tôi đây.
Với vụ tai nạn làm khởi nguồn, tôi bị tách khỏi thân xác của mình, trở thành một linh hồn lang thang, và cứ thế trôi dạt vô định trong thế gian này mà không ai hay biết.
Mục tiêu trước mắt của tôi là: “Làm thế nào để một hồn ma ‘lên cấp’ thành oan hồn?”
…Tôi muốn nguyền rủa.
Nguyền rủa cái tên Tada Banri mặt “hyottoko” kia, kẻ đang sống và nhảy múa trên chính thân xác lẽ ra là của tôi.
Là một hồn ma, chắc chắn tôi có thể làm được điều gì đó như thế, phải không? Không chỉ là xuất hiện lờ mờ trong một bức ảnh, mà là gây ra những rắc rối thực tế hơn, mang tính vật lý hơn. Khi còn sống bình thường, tôi khá tin vào những hiện tượng kiểu như: "Đây là lời nguyền của ma quỷ!" hay "Đây là hiện tượng tâm linh!". Tôi thậm chí còn thật lòng nghĩ rằng phải nhanh chóng quên đi cái lời đồn "Gương tím"! Cuối cùng thì tôi cũng không sống được đến hai mươi tuổi, nhưng dù sao đi nữa.
Thế nhưng, vì dù sao tôi cũng mới lần đầu trở thành linh hồn, nên tôi hoàn toàn không biết cách để trở thành oan hồn, cái điều cốt yếu nhất. Cứ thế mà thời gian cứ trôi đi. Mùa hè năm nay cứ lấp lánh rực rỡ hơn, mặc kệ một linh hồn không trọn vẹn bị bỏ rơi ở góc khuất của thế giới.
Thoắt cái, đã là mùa hè thứ hai rồi. …Kể từ khi tôi trở thành cái thân phận này, mùa đã qua hơn một vòng rưỡi.
Mùa hè năm ngoái ở Shizuoka, tôi sống những ngày điều trị tại nhà, đi bệnh viện và ôn thi. Hồi ấy, tôi chưa từng nghĩ đến việc muốn trở thành oan hồn, chứ đừng nói là muốn nguyền rủa một Tada Banri mới. Tôi chỉ có thể lo lắng dõi theo mà thôi.
Đúng vậy, cho đến tận bây giờ, trong thâm tâm mình, tôi vẫn coi Tada Banri đang sống như một người em song sinh vậy. Như một người thân không thể rời mắt vì em ấy quá tệ, một người thân đáng lo ngại vô cùng.
Thế nhưng, sau chuyện xảy ra gần đây, không thể giữ mãi những cảm xúc lờ mờ ấy được nữa. Thời gian phục vụ "hộ mệnh" đã kết thúc. Mọi chuyện ra nông nỗi này đều là lỗi của Banri.
Banri đã vứt bỏ Rinda – sự hối tiếc lớn nhất và duy nhất mà tôi buộc phải bỏ lại trên cõi đời này. Thoạt nhìn, mối quan hệ xã giao của họ vẫn gắn kết, nhưng từ sâu thẳm trong tim, Banri đã hoàn toàn đóng chặt Rinda lại. Tôi muốn được ở bên cạnh Rinda mãi mãi, muốn được nhìn thấy Rinda, chắc chắn rằng cô ấy vẫn khỏe mạnh, và nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi muốn bay đến ngay lập tức. …Dù cho Rinda không thể nhìn thấy hay nghe thấy tôi, thì tôi vẫn muốn làm như vậy.
Tôi cứ ngỡ rằng chúng tôi cùng chia sẻ "sự tồn tại" của một người tên là Tada Banri. Dù không thể nhìn thấy bằng mắt, không thể nghe thấy giọng nói, tôi vẫn nghĩ Banri ít nhiều tôn trọng cái tôi, kẻ đã sống phần đầu của một cuộc đời liền mạch.
Nhưng cuối cùng, cái tên đó đã phơi bày hoàn toàn sự ích kỷ của mình, dù chỉ một giây cũng không hề nghĩ đến cảm xúc của tôi, dù chỉ một khoảnh khắc cũng không hề đoái hoài, nó đã phá hủy những gì tôi thật lòng trân quý. Và nó đã vứt bỏ tôi. Nó phủ nhận tôi. Nó từ chối và không chịu chấp nhận tôi.
Điều đó đã thực sự làm tổn thương tôi, một kẻ không còn là con người mà chỉ là một linh hồn. Dù tôi còn chẳng có nổi một "cơ thể" để mà bị tổn thương.
Tôi chỉ sống được mười tám năm. Thời gian của tôi, chỉ có bấy nhiêu đó mà thôi.
Và tôi đã nghĩ rằng mình có thể dành trọn bấy nhiêu thời gian đó cho Rinda. Dù ngắn ngủi, những ngày tôi đã sống là để gặp Rinda và yêu cô ấy, những ngày đó thực sự rực rỡ, nên chúng không hề lãng phí, dù tình yêu không đơm hoa kết trái thì cũng đã đủ ý nghĩa – tôi đã có thể tự an ủi mình như vậy.
Tôi đã nghĩ, chỉ cần sự tồn tại của tôi dù mờ nhạt đến đâu, cũng có thể "ở đó" trong cuộc đời tuyệt vời mà Rinda sẽ sống dài lâu mãi về sau, thì như thế đã là cả cuộc đời của tôi rồi.
Thế mà, Banri lại phủ nhận tất cả, coi như chưa từng có gì.
Banri đã giết tôi.
Nó không cho phép ngay cả mảnh ghép nhỏ bé của tôi, thứ còn sống sót trong Rinda, được tồn tại. Nó lôi ra, chà đạp, xé nát thành từng mảnh, rồi thổi bay tôi đến tận cùng thế giới.
Thế này thì, tôi oán hận cũng là lẽ thường tình, phải không?
Dù ta có vùng vẫy muốn đấm thẳng vào lưng hắn từ phía sau, hay khuấy động poltergeist, dù có khóc lóc gào thét đến thế nào, cái thân xác này cũng chẳng có chút sức mạnh vật lý nào. Hai tay chỉ vung trong vô vọng vào hư không, còn Banri thì vẫn cứ thản nhiên ăn mì xào hết ngày này qua ngày khác. Cơn sốt trứng luộc nhất thời đã qua đi, giờ thì một cơn sốt mì xào chưa từng có đang ập đến với tên này. Mì sốt tương, mì muối, mì thịt heo, mì hải sản… Ngày nào cũng vậy, xoay vòng khéo léo mà không biết chán… Đồ béo phì! Đúng là đồ con heo!
Ngươi cứ ăn lấy ăn để, béo như lợn đi rồi để Kaga Kouko đá cho một trận!
[IMAGE: ../Images/00002.jpg]
Dù có tuyệt vọng mà nguyền rủa như thế, thân thể của gã thanh niên mười chín tuổi vẫn cứ tiêu hao calo một cách thuận lợi. Hơn nữa, những lời nguyền thuộc hệ "ăn lấy ăn để" của ta hình như còn trở thành một thứ gia vị nào đó, khiến hắn ta thốt lên: "Ối! Mì xào hôm nay ngon bá cháy! Sao vậy nhỉ!? Ngon quá!" – Đó là chuyện mới xảy ra mấy hôm trước thôi.
Cứ thế, lúc này đây, nhìn khuôn mặt Banri ửng hồng vì phấn khích và cái nóng khi đang nhảy múa dưới nắng, một mình ta lại càng thêm nghiến răng nguyền rủa.
Ta nhất định sẽ trở thành một oán linh.
Dồn tất cả chút linh hồn còn sót lại, ta sẽ nguyền rủa mùa hè của Banri đến tận cùng. Nhất định phải nguyền rủa. Ta sẽ nguyền rủa cho xem.
Ta sẽ bám chặt vào ngươi như cái bóng, gây ra đủ thứ phiền toái cho ngươi. Không đời nào ta để ngươi hưởng trọn một mùa hè vui vẻ nữa. Ta sẽ bám sát sau lưng chiếc yukata ướt đẫm mồ hôi của ngươi, ghé vào tai ngươi, thì thầm những lời nguyền rủa nóng bỏng.
“Đây chính là đỉnh điểm… đây là tuyệt đỉnh, mùa hè của ngươi đến đây là kết thúc. Sau đó sẽ là đường dốc đi xuống, toàn những chuyện nhàm chán vô cùng… những ngày tháng vô vị, không thể chịu nổi, vô ích. Không thành công, chỉ toàn rắc rối, liên tiếp những điều xui xẻo không đâu vào đâu. Cô đơn, buồn bã không lối thoát, tuyệt đối trống rỗng và cô độc… Ngươi sẽ sống một mùa hè như vậy đấy. Nhớ cho kỹ, Tada Banri…”
[IMAGE: ../Images/00003.jpg]
Dù sao thì chính linh hồn ngươi cũng mong muốn điều đó mà. Thể xác cũng sẽ bị kéo theo thôi.
Để lời nguyền thấm sâu vào từng thớ thịt, ta cố gắng đồng bộ động tác với Banri. Cùng giơ tay, cùng bước chân, dù chẳng có tâm trạng gì nhưng không thể không làm – Ừm hứ hứ hứ! Hây! Ngay cả linh hồn cũng phải nhảy múa khi cần. Rồi ta dồn hết sức lực, đến mức tưởng chừng mạch máu trong đầu sắp đứt mà nghĩ: Ước gì! Thành oán linh! Nguyền rủa! Tada Banri! Mùa hè này mau kết thúc đi! Kết thúc trong sự nhàm chán! Chìm đắm trong nỗi cô đơn buồn bã! Hè RỒI HẾT! Ta LÀ OÁN LINH! Đây LÀ ĐỈNH CAO! Sau đó LÀ KÊU GÀO!
Và rồi, ta có cảm giác một vị khách đứng bên đường nhìn vào mặt ta rồi phe phẩy quạt, nói: "Cố lên!" Gì cơ?… Cái gì thế này?
Đột nhiên một ý nghĩ kỳ lạ thoáng qua trong đầu. Trong số những kẻ đang nhảy múa ở đây, những kẻ đang đứng xem, rốt cuộc có bao nhiêu người "thực sự là con người đang sống" nhỉ?