1
Mặt trời lên cao, phản chiếu lên những tòa nhà của thành phố Ruin, khiến lớp vỏ màu bạc xỉn của chúng khẽ tỏa sáng.
Bảy giờ sáng. Hầu hết cư dân của Ruin đều đang ở nhà chuẩn bị cho ngày mới, trả lại cho cả thành phố một không gian tĩnh lặng…
“Grừừ! Giờ thì chúng chọc giận Ta—Đấng Bất Bại này rồi!”
Thành phố vốn dĩ yên ắng là thế, nếu không kể đến một giọng nói gầm lên từ tòa nhà của Tòa án Bí pháp; một giọng nói vừa có sức công phá của một tiếng nổ, lại vừa mang sự hờn dỗi của một đứa trẻ đang lên cơn thịnh nộ.
Nó kinh khủng đến mức xuyên thẳng qua những bức tường bê tông của tòa nhà và làm rung chuyển cả cửa kính của các khu nhà riêng lân cận.
Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Câu trả lời nằm ở Trung tâm Dịch chuyển bên dưới Tòa án Bí pháp.
“Không thể tin được! Ta đã lặn vào đó để chơi trò chơi của các vị thần cùng Con Người Bé Nhỏ, vậy mà chúng lại đá Ta ra! Sao chúng dám chứ?!”
Trong Trung tâm Dịch chuyển là một Cổng Thần—một bức tượng hình đầu rồng. Ngồi vắt vẻo trên đỉnh Cổng Thần là một cô gái đang khoanh tay trước ngực.
Cô sở hữu một khuôn mặt quyến rũ với đôi mắt to màu hồng ngọc.
Phải, cô đẹp đến mức người ta có thể dùng những từ như mê hoặc hay say đắm lòng người để miêu tả, nhưng vượt lên trên vẻ ngoài, đặc điểm nổi bật nhất của cô chính là trang phục.
Cụ thể là chiếc áo thun, trên đó in độc một chữ ‘Bất Bại’ bằng những nét khổng lồ.
“Mà, Ta đúng là bất bại mà! Chắc cũng không thể trách chúng vì quá khiếp sợ mà phải tống cổ Ta ra được. Nhưng thế thì nghĩa là Ta không thể tham gia trò chơi của Con Người Bé Nhỏ! Oogh, đứa nào đã làm chuyện này?!”
Cô cào vào bức tường vững chắc của Cổng Thần, lại grừừ một tiếng, rồi cau mày.
Đột nhiên, cô quát, “Này con người!”
“D-dạ, Thần Uroboros có chuyện gì ạ?!” Thư ký trưởng Miranda đáp, vội đứng thẳng người khi vị thần-cô gái gọi mình.
Miranda có thể điều hành toàn bộ chi nhánh Tòa án Bí pháp, nhưng vào lúc này, cô hoàn toàn lép vế.
Cô gái tóc bạc đang ngồi trên Cổng Thần là một vị thần đích thực.
Và không chỉ là một vị thần bất kỳ: Cô chính là Thần Bất Bại Uroboros, người đã gieo rắc nỗi sợ hãi cho nhân loại suốt một thời gian dài khi hết kẻ thách thức này đến kẻ thách thức khác thử sức với trò chơi của cô và thất bại.
Duyên dáng, ngọt ngào và đáng yêu là thế, nhưng nếu thực sự nổi giận, cô có thể san bằng cả thành phố này chỉ trong vài giây.
Khi cô muốn việc gì được thực hiện, mọi người đều phải tuân theo.
“Th-Thần cần gì ạ?” Miranda hỏi.
“Cái Cổng Thần này đã đá Ta ra. Theo những gì Ta thấy, đó là do bàn tay của bốn vị thần khác nhau, và Ta muốn điều tra mấy kẻ gây án. Ta sẽ liệt kê những thứ Ta cần cho nghi lễ của mình, và ngươi sẽ đi lấy chúng cho Ta.”
“Một nghi lễ ư?! Ý-ý Thần là… Thần cần…?” Miranda nuốt nước bọt hỏi.
Thứ mà một vị thần toàn tri, toàn năng như Uroboros phải đặc biệt yêu cầu… hẳn phải là một vật vô cùng hệ trọng.
Việc có được nó chắc chắn sẽ là một thử thách phi thường, một nhiệm vụ tựa như lên trời hái sao. “Tôi phải chuẩn bị những gì cho Thần đây ạ?”
“Hai cái pizza thêm phô mai và năm thanh sô-cô-la. Với lại, một cái bánh crêpe sô-cô-la chuối, và một ít khoai tây chiên vị rong biển muối. Đồ uống thì Ta sẽ uống một lon soda gừng!”
“……”
“……”
Trong một khoảnh khắc rất, rất dài, Miranda không nói gì. Cuối cùng, cô chỉ đơn giản hỏi, “…Xin lỗi, Thần nói sao ạ?”
“Arrrgh! Ngươi không nghe Ta nói à, hỡi con người?” Cô gái, người đã bắt đầu chăm chú nghiên cứu Cổng Thần, lại quay người lại một lần nữa. “Hai cái pizza thêm phô mai, năm thanh sô-cô-la, một cái bánh crêpe sô-cô-la chuối, và khoai tây chiên vị rong biển muối. Cộng thêm một lon soda gừng!”
“Tôi có thể hỏi, ừm, để làm gì không ạ?”
“Để Ta ăn trưa, dĩ nhiên rồi!”
“Ơ… Ồ.”
Uroboros có vẻ rất nghiêm túc. Miranda nhìn chằm chằm vào cô, bối rối hết mức có thể khi đối mặt với một thực thể siêu nhiên.
“Tôi không nghĩ rằng các thực thể tâm linh cũng cần ăn uống.”
“Bọn ta không cần.”
“Vậy tại sao…?”
“Bởi vì Ta là đấng bất bại!”
Cuộc đối thoại này rõ ràng sẽ chẳng đi đến đâu. Miranda chợt ngộ ra rằng logic của con người không thể áp dụng cho thần linh, và cô quyết định tốt nhất là nên thuận theo ý vị thần này.
“Quả là vô cùng hợp lý ạ,” cô khiêm tốn đáp.
“Đúng không chứ? Suy cho cùng, Ta là đấng bất bại mà!” Uroboros rất hài lòng với kết luận này.
Miranda cúi đầu trước cô, rồi lấy ra một thiết bị liên lạc và gọi cho một nhân viên của mình ở tầng trên.
“Là tôi đây. Tôi sẽ liệt kê một vài món đồ. Tôi muốn cậu đi lấy chúng cho tôi ngay lập tức, đừng hỏi gì cả.”