Gods’ Games We Play

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

(Đang ra)

Số Mệnh Của Thế Tử Phản Diện Thật Sự Quá Khổ Rồi!

Katena

“Lưng của thế tử phản diện này… thật sự quá khổ mà! Hu hu hu…”

18 13

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

17 34

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

150 1183

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

(Đang ra)

Tokkyuu Guild e Youkoso! Kanban Musume no Aisare Elf wa Minna no Kokoro wo Nagomaseru

Ai Riia

Cuộc hành trình chữa lành dị giới, nay chính thức bắt đầu!

27 213

Silent Hiill

(Hoàn thành)

Silent Hiill

山下 定

Tiểu thuyết chính thức của tựa game nổi tiếng SILENT HILL

4 10

Silent Hill 3

(Hoàn thành)

Tập 01 - Lời Hiệu Triệu từ các Vị Thần - Trò Chơi của các Vị Thần

Trò trốn tìm, bạn biết chứ? Hẳn ai trong đời cũng từng chơi ít nhất một lần.

Vài người đi trốn, một người phải tìm. Luật chơi chỉ có vậy.

Và bạn biết không? Trên thế gian này, có vô vàn vị thần chỉ mong được thách đấu con người bằng những trò chơi như thế.

Hãy để tôi giới thiệu về một vị thần đặc biệt…

Một vị long thần tính tình khá thoải mái và có phần vụng về, trong một lần chơi trốn tìm từ rất, rất, rất lâu về trước, đã lặn xuống đáy đại dương để ẩn nấp và trót ngủ quên mất 3.000 năm.

Khi vị thần ấy thức tỉnh, bùm! Câu chuyện của chúng ta bắt đầu.

Tại Dải Layers thuộc Vùng Sóng Lạnh Bắc Cực, một vùng đất của băng giá vĩnh cửu, nơi những bức tường băng dày cộm, cao sừng sững ngăn bước bất kỳ nhà thám hiểm nào đủ táo bạo để thử đặt chân đến.

Đâu đó trên vùng đất này, tiếng rít gào của bão tuyết xen lẫn những tiếng hô hoán kinh ngạc của các thành viên trong một đội thám hiểm đang đào sâu vào một trong những bức tường băng ấy.

“Chúng tôi tìm thấy gì đó rồi! Không phải hóa thạch!”

“Không thể nào… Mẫu vật này phải có từ thời Kỷ Băng Hà chứ!”

Tảng băng khổng lồ được tách ra từ bức tường không hề chứa hóa thạch khủng long hay xác voi ma mút được bảo quản…

“Là một con người! Một… cô gái?!”

“Báo cho Tòa án Bí pháp ngay lập tức. Báo thẳng về trụ sở! …Chuyện quái gì thế này? Làm sao chúng ta có thể tìm thấy một người trong tầng băng Kỷ Băng Hà được?!”

Đúng vậy, thứ được tìm thấy trong băng lại là một con người—một cô gái trẻ, vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên.

“Biết đâu cô ấy đến từ nền văn minh ma thuật cổ đại.”

“Thật không thể tin nổi! Nhiệt độ bên trong khối băng là âm bốn mươi sáu độ! Làm sao một con người có thể được bảo quản hoàn hảo đến vậy?! Ngay cả một con voi ma mút cũng đã hóa thạch sau ba thiên niên kỷ rồi!”

“Hơn thế nữa, Đội trưởng… Tôi nghĩ cô ấy còn sống.”

Cô gái nằm đó đẹp tuyệt trần.

Mái tóc màu đỏ son rực rỡ của cô óng ánh như thể đang bùng cháy.

Gương mặt cô, trông không khác gì một người hiện đại, mang những đường nét ngọt ngào và quyến rũ.

Đôi má cô phơn phớt hồng, sắc mặt tươi tắn, tựa như cô vẫn đang còn hít thở.

Cô cũng hoàn toàn khỏa thân, không một mảnh vải che thân.

Thân hình cô có phần mảnh khảnh, nhưng những đường cong nữ tính vẫn hiện ra rõ mồn một.

Có lẽ cô đã từng mặc quần áo, nhưng nếu vậy, dòng chảy 3.000 năm và cái lạnh cắt da đã ăn mòn tất cả.

“Anh nói đúng…” Một thành viên trong đội khoác chiếc áo parka dự phòng lên người cô gái. “Tôi cũng thấy cô ấy có vẻ còn sống.”

“Vô lý! Tôi phải nhắc lại rằng đây là mẫu vật từ Vùng Sóng Lạnh Bắc Cực Lớn của Kỷ Băng Hà đấy! Không có đồ bảo hộ, anh sẽ chết cóng trong nửa phú— ơ?!”

Viên đội trưởng gần như nhảy lùi lại; những người khác đồng thanh kêu lên, “Ô-Ồ!”

c7aec96a-6593-470c-bced-d2fd2c3eae14.jpg

Các nhà nghiên cứu chết lặng khi cô gái tóc đỏ son mở mắt và đột ngột ngồi bật dậy.

Cô lần lượt nhìn từng người trong năm thành viên của đội.

“Ồ! Chết thật. Đã bao lâu rồi nhỉ? Một nghìn năm? Hai nghìn năm? Mình trót ngủ quên mất.”

Lời của một vị thần truyền thẳng vào tâm trí họ—thần giao cách cảm.

“Ta không biết đã bao thiên niên kỷ trôi qua, và ta chắc rằng hệ thống ngôn ngữ cũng như ngữ pháp của các ngươi không còn giống như xưa nữa. Nhưng các ngươi hẳn có thể hiểu ta theo cách này, đúng không?”

“Tôi không tin được!”

“Đội trưởng… Tôi nghĩ cô gái này—”

“Này. Ta đang nói chuyện với các ngươi đây. Ồ! Cứ nói chuyện bình thường đi. Ta sẽ hiểu qua thần giao cách cảm. Ồ! Thì ra đây là trang phục của con người thời nay.”

Cô gái đứng dậy, tò mò không kiềm được mà xỏ tay vào ống tay áo của chiếc parka.

Rồi cô ngáp một cái, ngay giữa cơn gió buốt đến âm bốn mươi độ.

“Phù… Chọn đáy đại dương làm nơi ẩn nấp quả là một sai lầm. Mình đã nghĩ đó là một ý tưởng thực sự thông minh, nhưng lại chẳng đời nào ngờ một kỷ băng hà sẽ ập đến trong lúc mình đang ngủ.”

“Cô… là cái gì?” viên đội trưởng run rẩy hỏi, bước lên phía trước bất chấp chiếc áo khoác dày sụ.

“Tên tôi là Mishtran. Tôi là đội trưởng của một nhóm nghiên cứu có nhiệm vụ khám phá các vùng sâu vùng xa, trực thuộc chi nhánh Ruin của Tòa án Bí pháp. Chúng tôi đã cứu cô khỏi lớp băng, và chúng tôi muốn biết cô là ai.”

“Ta ư? Ta là một cựu thần.” Cô gái tự gọi mình là một vị thần.

Như thể có hiệu lệnh, mái tóc cô phồng lên đầy vẻ siêu thực. “Nhưng chuyện đó thì có sá gì? Chơi một ván với ta đi!”

“…Cái gì?”

“Trò chơi của các vị thần. Thời đại này chắc chắn vẫn còn chúng, phải không?”

Cô cười khúc khích vui vẻ, dang hai tay ra như thể không thể chờ đợi thêm được nữa. “Nào, đi thôi!”

Và rồi cô gái tự xưng là thần đã tuyên bố, như thể với cả thế giới:

“Hãy mang đến cho ta người chơi giỏi nhất của thời đại này!”