Góc nhìn thứ nhất toàn tri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

(Đang ra)

Trở Thành Công Chức Trong Cuốn Tiểu Thuyết Lãng Mạn Kỳ Ảo

Bò Rí Gìn

Trong khi mọi người đắm chìm vào sự lãng mạn, thì tôi chỉ dành những ngày dài của mình để làm việc như một công chức.

163 996

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

165 2145

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

202 3827

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

284 7236

Góc nhìn thứ nhất toàn tri - Chương 86: Dự Phòng

༺ Dự Phòng ༻

“Azzy ơi, ăn thôi!”

Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm. Người hồi quy và Tyr đồng loạt nhìn tôi chằm chằm trước tiếng kêu bất chợt của tôi.

Giống như một đồng xu bị lật, cái tôi bị kìm nén ẩn giấu ở mặt bên kia trỗi dậy. Cứ như thể tàn lửa sắp tàn của một ngọn nến bỗng bùng lên, soi sáng thế giới bằng ánh hào quang rực rỡ và cho phép tôi có một cái nhìn khách quan từ trên cao.

Lấy lại tỉnh táo, tôi thở phào nhẹ nhõm, vuốt vuốt ngực.

“Ôi chao! Suýt nữa thì toi! Tí nữa là tôi đi đời rồi!”

Tôi có cảm giác như mình vừa bị dòng sông cuốn đi, trôi dạt xuôi dòng, rồi chật vật lắm mới bơi được vào bờ. Một làn sóng kiệt sức ập đến, cứ như thể tôi vừa bị dội một gáo nước.

Chết tiệt. Tôi chỉ định đọc một chút thôi, nhưng lại lơ là cảnh giác vào những khoảnh khắc cuối cùng và đi quá sâu. Tôi đã bị cuốn vào ký ức của tên ma cà rồng và suýt nữa thì đánh mất chính mình.

Phù. May mà tôi có bảo hiểm. Bao nhiêu công sức nhậu nhẹt và hút thuốc cũng có lúc hữu dụng. Ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có nó chứ…

Hả? Cái gì đây? Điếu xì gà cháy hết rồi à?

“À mà, chính xác thì thứ gì đã kéo tôi trở lại vậy?”

Tyr, nhìn tôi đầy cảm xúc, lại rung chuông một lần nữa. Keng keng, tiếng chuông vang lên. Đó là chiếc chuông tôi dùng khi cho Azzy ăn. Một loại bẫy tâm lý mà tôi đã nghĩ ra để “tận dụng” Vua Chó tốt hơn.

Nghe thấy tiếng chuông đó, một cảm giác ngột ngạt trỗi dậy trong tôi và tôi đã gọi Azzy một cách vô thức, cứ như thể vì lý do nào đó mà điều đó là cần thiết.

“Azzy!”

“Gâu!”

Thật trùng hợp, Azzy xông vào cửa đúng lúc đó. Mắt cô bé lấp lánh ấm áp khi tiến lại gần, nhưng rồi vẻ mặt lại trở nên khó hiểu khi nhìn quanh.

“Gâu? Đồ ăn đâu?”

Ồ, vậy ra… thay vì mấy loại thảo dược ma thuật mà tôi không thể hút trong nhiều tuần ở tù, thì chính là tiếng chuông tôi rung vào mỗi bữa ăn…

À…

“Gâu! Đồ ăn! Gâu? Đồ ăn? … Đồ ăn đâu?”

“Xin lỗi, thực ra không có gì cả. Tôi chỉ đùa một chút vì buồn chán thôi.”

“Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

“Cái gì? Cô không phiền lắm à? Cô thật sự thích tôi, phải không?”

“Không thích nữa! Ngài hôi quá!”

Tôi đưa tay ra định vuốt ve Azzy, nhưng cô bé nhăn mặt sau khi ngửi tay tôi rồi bỏ đi. Tôi gãi đầu, lặng lẽ suy tư.

“Vì giờ nó vô dụng rồi, có lẽ tôi nên bỏ thuốc luôn khi đang trong đà bỏ.”

Dù sao đi nữa. Người ta nói có nhiều con đường để lên đỉnh núi. Ai quan tâm đến các bước đã đi khi kết quả tốt đẹp? Mọi sự vất vả hóa ra đều đáng giá. Nếu tôi không rung chuông hàng ngày để thuần hóa Azzy, tôi đã vẫn mất trí và tiếp tục hành xử như một cô gái từ mười hai thế kỷ trước…

Không phải tôi cảm thấy quá hài lòng về chuyện này, vì có vẻ như chiếc chuông tôi làm ra để huấn luyện chó cuối cùng lại huấn luyện chính tôi.

Tôi thở dài, ngẩng đầu lên. Trong căn phòng chật chội, người hồi quy và Tyr vẫn nhìn chằm chằm vào tôi. Vẻ mặt họ đối lập: Tyr thì thuần túy vui mừng, còn người hồi quy thì chỉ tập trung vào việc giải quyết những câu hỏi còn dang dở của mình.

“Được rồi, mọi người. Cảm ơn rất nhiều vì đã chăm sóc tôi khi tôi bất tỉnh…”

Một tay đặt lên ngực, một tay dang rộng, tôi bắt chước một cú cúi chào duyên dáng… rồi đột ngột ngẩng phắt đầu lên hét vào mặt họ.

“… Không phải! Mọi người thật sự nghĩ tôi sẽ nói thế à?!”

Tôi ra tay trước, phòng khi họ muốn bắt đầu đổ lỗi.

Luật phối cảnh cũng áp dụng cho trái tim con người. Mọi người thường ưu tiên những hành động tốt nhỏ nhặt gần đây, làm lu mờ ý nghĩa của những ân huệ đã nhận trong quá khứ. Tất nhiên, xu hướng dễ dàng quên đi những gì đã nhận so với những gì đã cho đi này một phần đến từ sự ích kỷ của con người.

Nhưng điều đó sẽ không hiệu nghiệm với tôi. Hồi còn làm tay sai, tôi thậm chí còn đi đòi nợ. Dù là nợ tài chính hay nợ tình cảm, tôi sẽ đảm bảo đòi lại từng chút một những gì đã được vay.

“Tôi rơi vào trạng thái đó là để tặng Tyr một trái tim. Đó là sự hy sinh vì tất cả mọi người! Và vì tôi bị ốm do hậu quả đó, việc mọi người chăm sóc tôi là điều tự nhiên! Tôi nói cho mà biết, đó là lẽ thường tình! Giống như cung cấp bữa ăn cho công nhân khi thuê họ vậy, một khoản chi phí cần thiết! Hãy nhớ điều đó!”

“Vâng, dĩ nhiên rồi. Làm sao tôi có thể quên được? Tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ sự hy sinh to lớn mà ngài đã làm vì tôi.”

Tyr lập tức gật đầu đáp lại, khiến tôi không nói nên lời.

… Hả. Sao cô ta lại tuân thủ thế nhỉ? Ngay cả Phật Tổ mà nghe thấy những lời vớ vẩn tôi nói cũng phải ra đòn đấy. Đó mới là phản ứng bình thường.

“Đừng lo lắng. Dù ngài đã lấy lại được ý thức, tôi sẽ luôn bảo vệ ngài bằng cả sinh mạng mình.”

“Cái gì? Ờ, thực ra, không cần phải đến mức đó đâu.”

“Không sao cả. Những gì tôi có thể trao cho ngài nhẹ tựa lông hồng so với những gì ngài đã ban tặng cho tôi.”

… Có gì đó hơi sai sai. Trái tim tôi cảm thấy, ừm, nặng hơn một chút so với tôi nghĩ. Đến mức tôi gần như sợ phải nói thêm.

Tôi có linh cảm rằng tiếp tục chủ đề này sẽ dẫn đến sự khó xử, nên tôi đã tránh xa nó.

“À này, nhân tiện, không ai làm điều gì bất thường khi tôi bất tỉnh đúng không?”

Tyr giật mình dữ dội và quay đầu đi, trong khi người hồi quy thì khịt mũi.

Cả hai phản ứng của họ đều hơi kỳ lạ. Trong trường hợp của người hồi quy, tôi có thể đoán rằng cô ta đã cố gắng điều tra kỹ lưỡng khi tôi mất trí. Điều đó thành thật mà nói nằm trong dự đoán của tôi. Nhưng Tyr rốt cuộc đã làm gì?

Khi tôi nhìn chằm chằm vào cô ta bằng ánh mắt dò xét, Tyr do dự một lát rồi chỉ vào người hồi quy và thú nhận.

“Shei, Shei đã thẩm vấn ngài.”

Mắt người hồi quy tròn xoe khi bị tố cáo ngay trước mắt.

“Cái gì? Tyrkanzyaka? Cô cũng có liên quan mà!”

“Tôi không muốn dính dáng gì đến nó. Tôi thậm chí đã dừng cuộc thẩm vấn trước khi nó đi xa hơn.”

Rốt cuộc họ đã làm gì vậy? Tôi muốn đọc suy nghĩ của họ, nhưng đầu tôi vẫn còn quá mông lung để sử dụng khả năng đọc tâm trí. Tôi cần thêm vài phút để có thể đọc được chính xác. Tuy nhiên, sự nghi ngờ của tôi không hề giảm bớt. Tyr rốt cuộc đã làm gì mà lại đi tố cáo người hồi quy…?

Quyết định gác lại câu hỏi đó, tôi trừng mắt nhìn người hồi quy, kẻ đã bị chứng minh là có tội.

“Học viên Shei, cô không sợ trời sao? Cô đã đọc tờ ghi chú mà lại ngang nhiên phớt lờ nó? Cô không tôn trọng giá trị của một lời hứa sao?!”

“Kẻ viết tin nhắn ẩn lại đi nói chuyện đó…”

“Cô mới đến Quân quốc hay sao vậy? Ngay cả khi cô bị lừa, vì cô đã gật đầu, cô có nghĩa vụ cơ bản phải tuân thủ! Hãy nhớ đọc kỹ những điều khoản nhỏ! Và nữa!”

Tôi quyết định lời nói thôi là không đủ. Để thể hiện sự bất mãn sâu sắc của mình, tôi đập mạnh xuống giường hết sức, vô tình khiến Tyr giật mình nhảy lên khi cô ta đang ngồi cạnh tôi. Nhân tiện, chiếc giường cứng như đá, giống như đất nước đã tạo ra nó vậy.

Tôi xoa nắm đấm đau nhức vào đùi, tiếp tục bày tỏ sự thất vọng của mình.

“Hãy nghĩ từ góc độ của tôi mà xem. Hãy tưởng tượng cô phải không đáng tin cậy đến mức nào để tôi phải làm thế! Nói thẳng ra. Tin nhắn ẩn đâu phải chuyện to tát gì! Có khó đến thế sao khi không làm phiền một người đang yếu đuối về mặt tinh thần?! Tôi thậm chí còn thêm chút hài hước và nhấn mạnh, lo rằng cô sẽ gạt bỏ chút ân huệ đó, vậy mà cô lại phớt lờ nó với thái độ khinh thường như vậy!”

Mọi điều tôi nói đều có lý. Cô ta vẫn bị nghi ngờ cố gắng moi móc thông tin khi tôi yếu nhất.

Người hồi quy lén lút thừa nhận lời tôi nói.

“… Được thôi. Tôi đã vội vàng, tôi chấp nhận điều đó. Nhưng tôi nghi ngờ ngài có quyền nói bất cứ điều gì.”

Người hồi quy trông tự tin dù đang sai, điều đó khiến tôi bối rối. Cô ta tỏ ra đắc thắng, như thể đã nắm được một điểm yếu của tôi.

“Tên ngài là Hughes. Tôi nói đúng chứ?”

“Hả? Đó là tên đăng ký của tôi. Sao cô biết được?”

Cái quái gì vậy? Cô ta đã tìm ra tên tôi khi tôi mất trí à?

Đáp lại câu hỏi của tôi, người hồi quy nheo mắt lại và tiếp tục lẩm bẩm.

“Công dân cấp 0, lao động Tantalus, Hughes. Tuyệt vời. Ngài đã lừa được tôi ngay từ đầu. Nhờ những hành động không cần thiết của ngài, tôi đã phải đi vòng vòng.”

“C-cái gì? Nhưng bằng cách nào?!”

Đọc tâm trí! Khốn kiếp. Nó vẫn chưa trở lại!

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hành xử như một người bình thường vào lúc này. Tôi giơ cả hai tay lên phản đối.

“Cái này, cái này là xâm phạm quyền riêng tư! Là vi phạm thông tin cá nhân! Ai vậy? Ai đã tiết lộ tên hợp pháp của tôi?!”

“Là tôi.”

Một giọng nói bất chợt vang lên từ bên ngoài cánh cửa. Khi tôi quay đầu nhìn, tôi nhận thấy một người lạ đang đứng đó, khoanh tay và trừng mắt nhìn tôi.

Đó là một phụ nữ đội mũ lưỡi trai thường thấy ở các sĩ quan Nhà nước, với mái tóc cắt ngắn gọn gàng theo kiểu quân đội. Bộ quân phục sắc sảo và chiếc huy hiệu tự hào trên ngực cô ta thu hút sự chú ý của tôi.

Cô ta nói với thái độ đầy uy hiếp.

“Thì ra ngài ở đây, lao động.”

Cô ta là một sĩ quan. Một sĩ quan mặc quân phục. Tại sao một sĩ quan tinh nhuệ của Quân quốc lại ở đây? Hả? Cô ta đến làm cai ngục à? Cai… ngục? Tại sao cai ngục lại đến sớm vậy?!

Khoảnh khắc tôi nhận ra danh tính của cô ta, tôi giật mình nhảy dựng lên và chỉ vào sĩ quan.

“Ối trời! Học viên Shei! Cô đang làm gì vậy? Nhanh lên, chặt đứt cánh tay của người đó đi!”

Tiếng kêu của tôi không mấy ai để ý. Chỉ có người hồi quy tỏ ra hiểu chuyện, nhăn mặt lại.

Người hồi quy lạnh lùng đáp trả.

“…Tôi đâu có chặt tay ngài đâu, sao lại phải làm vậy?”

“Không chặt tay tôi?! Nói cho đúng sự thật đi! Cô đã cố gắng nhưng thất bại! Tôi muốn bình đẳng về cơ hội, chứ không phải bình đẳng về kết quả! Xin hãy để cánh tay kia có cơ hội bình đẳng được tách khỏi vai đi!”

“Không. Tôi hết hứng thú rồi.”

“Khoan đã. Vậy tất cả chỉ là trò vui thôi sao? Cô nghĩ việc chặt tay người khác là một trò đùa à?! Tôi thà cô làm điều đó với tinh thần trách nhiệm và công bằng hơn!”

Theo sau phản ứng thờ ơ của cô ta, người hồi quy thậm chí còn lùi sang một bên để cho sĩ quan bước vào. Mặc dù cô ta có liếc nhìn người sau, nhưng vẫn để cô ta đi qua mà không chặt cánh tay nào.

Sĩ quan quét mắt khắp phòng khi bước vào, ánh mắt đảo quanh. Cảm thấy cô ta muốn tìm lỗi trong thái độ của mình, tôi co rúm lại như một học sinh sợ hãi.

“Tantalus đang hỗn loạn. Ngài đã bỏ bê nó nhiều ngày liền phải không?”

“Không, tôi… tôi đang tìm lại một số ký ức đã mất.”

“Vậy mà ngài còn dám chỉ tay vào người giám sát của mình, nói về việc chặt tay.”

Là một người bình thường trong tâm hồn, tôi thấy mình không thể đáp trả lời của sĩ quan và thay vào đó là co rúm lại. Nhận thấy điều này, sĩ quan càng thêm tự tin. Từ những suy nghĩ mờ nhạt tôi có thể cảm nhận được, cô ta thậm chí còn có vẻ hơi hài lòng. Có lẽ vì cô ta đang quan sát sinh vật duy nhất yếu hơn mình.

“Đây là lệnh triệu tập, lao động. Hãy trình diện văn phòng cai ngục ngay lập tức.”

“Ách…!”

Một công dân bình thường không thể chống lại mệnh lệnh của sĩ quan. Họ nắm giữ quyền ra lệnh cho công nhân trong một cơ sở và quyền trừng phạt sự bất tuân. Hơn nữa, cô ta là cai ngục đã nắm quyền kiểm soát hoàn toàn Tantalus. Ngay cả khi cô ta hành quyết tôi ngay tại chỗ, không ai có thể đổ lỗi cho cô ta trong tình huống này…

Vì vậy, tôi cúi đầu với vẻ mặt đau khổ.

“Hê hê hê hê hê!”

Nhưng cái đầu cúi thấp của tôi chỉ là một chiêu trò, một sự rút lui để tiến lên. Tiếng cười thoát ra qua kẽ răng nghiến chặt, và vẻ mặt của sĩ quan đông cứng lại.

“Có gì đáng buồn cười vậy?”

“Hahaha! Cô nghĩ tôi chỉ ngồi yên mà không chuẩn bị gì cho đến khi cô đến à?”

Quân quốc luôn duy trì lực lượng dự bị, dù là cho lao động mới hay cai ngục. Ngay từ khoảnh khắc con golem cảnh báo tôi, tôi đã biết rằng Quân quốc có khả năng đang tìm kiếm người khác để quản lý nơi này, ngoài tôi… mặc dù tôi không ngờ một sĩ quan lại đến nhanh như vậy.

“Tôi đã sắp xếp mọi thứ, biết rằng điều này sẽ xảy ra! Cứ thử chạm vào tôi đi! Cô sẽ nhận được một bài học mà cô sẽ không bao giờ quên!”

“Từ ngài ư?”

Nói vớ vẩn gì vậy? Tôi mà giận lên thì cô còn chẳng thèm nhúc nhích.

Tôi bật dậy và chỉ vào Tyr đang đứng cạnh tôi, tuyên bố với giọng lớn.

“Không! Không phải tôi. Mà là từ Tyr!”