Chương 67: Đường Lâm là em trai của Đường Thi
Tiếng hoan hô náo nhiệt vọng lên từ boong tàu bên dưới, Đường Thi nhìn Minh Hi nói:
“Ồn ào thế, sao cậu không xuống chơi?”
Minh Hi đáp: “Tớ vừa từ buổi tiệc về.”
Đường Thi mỉm cười: “Minh Hi xinh thế này, chắc có khối người tranh nhau lấy lòng nhỉ?”
Vì sao lại biến thành dáng vẻ của Đường Thi để tới đây, chính là bởi nghĩ đến chuyện sẽ có rất nhiều người thèm muốn Hi Hi của Đường Lâm. Nếu để cô ta biết ai đó đang ra sức tán tỉnh Minh Hi, nhất định sẽ tống thằng đó xuống biển cho tỉnh táo lại.
Minh Hi nhớ đến buổi tiệc từ thiện hôm ấy, khi Đường Thi vừa xuất hiện, mấy gã đàn ông kia hận không thể dán luôn mắt vào người cô ta. Cô khẽ nói:
“Đường Thi xinh đẹp như vậy, chắc chắn có rất nhiều người theo đuổi rồi. Cậu có bạn trai chưa?”
Minh Hi cũng không rõ vì sao mình lại hỏi câu này.
Rõ ràng đã tự nhủ phải cắt đứt với Đường Thi, vậy mà cô ta lại đột ngột xuất hiện, khiến cô không kịp đề phòng, lại còn nở nụ cười dịu dàng như thế. Nhìn vào đôi mắt đỏ rực kiều diễm ấy, tim Minh Hi lại bắt đầu xao động.
Đường Thi nhớ đến Tống Từ, nụ cười khẽ nhạt đi một chút, nhưng rồi lại nhanh chóng trở về như cũ, cô nói:
“Tớ chưa có bạn trai.”
Nghe câu trả lời ấy, Minh Hi lại hỏi:
“Vậy cậu thích kiểu bạn trai như thế nào? Tớ từng xem đoạn cậu nhảy với anh tớ, nhiều người nói hai người rất xứng đôi đó. Cậu thích anh tớ à?”
Vừa hỏi ra, Minh Hi lập tức cảm thấy bản thân thật điên rồ.
Hỏi cái gì vậy chứ?
Cậu muốn nghe được câu trả lời gì từ miệng cô ấy? Cho dù cô ấy thích Tống Từ thì đã sao? Tống Từ và cô ấy vốn không thể nào. Tại sao lại phải hỏi mấy chuyện như vậy?
Đường Thi nhìn thiếu nữ tóc bạc mắt tím trước mặt, cả người lại một lần nữa bị cảm giác tội lỗi và hổ thẹn nhấn chìm. Cô siết chặt tay thành nắm, gần như không dám nhìn thẳng vào mắt Minh Hi, nhưng vẫn phải trả lời:
“Tớ và anh cậu chỉ là quan hệ thầy trò thôi.”
Chỉ là thầy trò thôi sao?
Ánh mắt màu tím violet của Minh Hi thoáng ảm đạm.
Tống Từ, nghe thấy chưa?
Chỉ là thầy trò, về sau thậm chí đến thầy trò cũng không còn nữa. Buông tay đi!
Cô đưa tay ôm ngực, trái tim đang xao động kia như đống lửa bị dội nước lạnh, tắt ngúm không còn chút hơi ấm nào.
Đúng lúc này, một người hầu gái bước tới, cung kính nói với Minh Hi:
“Tiểu thư, nước nóng của cô đã được chuẩn bị xong rồi.”
Đường Thi nghe vậy thì mỉm cười nhìn Minh Hi: “Nước nóng à, cậu định tắm sao?”
Minh Hi gật đầu.
Đường Thi nói:
“Tớ cũng muốn ngâm mình một chút. Bồn tắm trong phòng cậu chắc chứa được hai người chứ?”
Minh Hi: “……Hả??”
————
Bồn tắm riêng trong phòng tắm rất rộng, đừng nói hai người, tám người cũng không thành vấn đề.
Nhiệt độ nước vừa vặn, Minh Hi khoác áo choàng tắm, cảm thấy vô cùng lúng túng liếc nhìn mỹ nhân đứng cạnh mình.
Tắm à? Tắm chung với Đường Thi?!
Này này!
Cô ta đang nghĩ cái gì vậy? Lần đầu tiên gặp nhau đấy nhé, cho dù đều là con gái thì cũng không nên tự nhiên tới mức này chứ? Nếu mượn phòng tắm thì thôi đi, lại còn đòi ngâm mình chung. Cái, cái kiểu quen mặt quá mức này là sao hả?
Nhưng Minh Hi không tìm được lý do để từ chối.
Đường Thi cởi đồ, thân thể hoàn mỹ không tỳ vết lại lần nữa phơi bày trước ánh mắt của Minh Hi. Nhìn thân thể trắng như tuyết ấy, những ký ức cô đã cố quên lại điên cuồng xộc vào đầu.
Động huyệt nở rộ hoa yêu dị, âm thanh mờ ám, còn cả đêm trong căn phòng trên phi thuyền, hai người quấn lấy nhau đến chết đi sống lại…
Không được nghĩ! Không được nghĩ nữa!!
Tống Minh Hi, mày dừng lại ngay cho tao, không được nghĩ!!
Người con gái tóc đen mắt đỏ đã bước xuống bồn, nhìn Minh Hi vẫn đứng yên cúi đầu, tưởng cô đang ngại ngùng, bèn cười nói:
“Cậu không xuống à?”
Mặt Minh Hi đỏ bừng, cô nhẹ nhàng cắn cánh môi như cánh hoa, cởi bỏ áo choàng tắm. Thân thể tuyệt mỹ của cô cũng hoàn hảo không kém. Hai cơ thể hoàn hảo cùng ngâm mình trong làn nước ấm.
Một người tóc đen, một người tóc bạc. Hai gương mặt khác biệt, nhưng vẻ đẹp đều khiến người ta nghẹt thở. Một người trưởng thành, như bông Mạn Châu Sa Hoa nơi địa ngục, diễm lệ mà thần bí. Một người còn non trẻ, như tinh linh bước ra từ cánh đồng tuyết, thuần khiết và lung linh.
Cô gái tóc đen mắt đỏ mỉm cười nhìn thiếu nữ tóc bạc mắt tím đang cúi đầu, dáng vẻ “rụt rè” ấy khiến cô cảm thấy rất đáng yêu.
Cô đưa tay khuấy nước, làn nước dập dềnh.
Cô giơ cánh tay trắng mịn, nâng lấy gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ tóc bạc, nhẹ giọng hỏi:
“Cậu không thích tắm cùng người khác sao?”
Vèo một cái, mặt Minh Hi đỏ như gấc.
Đừng có dụ dỗ cô ấy nữa, được không hả!!
Cái người này đang làm gì vậy chứ?
Minh Hi đỏ mặt nói: “Chỉ, chỉ là chưa quen thôi…”
Cô không dám nhìn Đường Thi.
Đường Thi nhìn đôi má đỏ bừng của cô, rất muốn hôn lên đó. Tiếc là bây giờ cô đang là Đường Thi. Cô vòng ra sau lưng Minh Hi, cười nói: “Tớ giúp cậu kỳ lưng nhé.”
Bộ não Minh Hi nổ bùm một tiếng, kỳ lưng? Đường Thi muốn kỳ lưng cho cô? Cô định nói mình nhột lắm, không cần đâu, nhưng Đường Thi đã đặt tay lên tấm lưng trắng ngần của cô, nhẹ nhàng xoa nắn. Má Minh Hi càng đỏ hơn, thậm chí cảm giác chân cũng muốn mềm nhũn, đứng không vững.
“Da cậu trắng thật đấy.” Đường Thi ghé vào tai cô nói, hơi thở phả vào, khiến tai Minh Hi như bị thiêu đốt.
Cô lắp bắp đáp: “Cậu… cậu cũng vậy…”
Cảm giác ngón tay Đường Thi đang trượt dọc sống lưng mình, Minh Hi không chịu nổi nữa, xoay người nắm lấy tay cô ấy, nói:
“Hay là… tớ kỳ lưng cho cậu nhé?”
Đột nhiên, ánh mắt Minh Hi lướt qua sợi dây chuyền trước ngực Đường Thi. Vì nãy giờ không dám nhìn thẳng nên cô vẫn chưa để ý, giờ thì thấy rõ rồi.
Dây đeo màu đen, mặt ngọc dương chi quý hiếm, to cỡ nắm tay trẻ sơ sinh, được điêu khắc thành hình con mèo đang ngậm cá, rất sống động.
Đây không phải là mặt dây chuyền cô tặng Đường Lâm sao? Miếng ngọc ấy vốn đã rất hiếm, còn được thỉnh đại sư khắc riêng, trên đó có khắc tên cô, độc nhất vô nhị trên đời, không thể có cái thứ hai.
Minh Hi đưa tay chụp lấy mặt dây chuyền trước ngực Đường Thi, hỏi:
“Dây chuyền này là tớ tặng bạn trai mình, sao lại ở chỗ cậu?”
Con ngươi Đường Thi đột nhiên co rút.
Chết rồi!!
Lúc biến thân quên không tháo dây chuyền ra. Vì đã hứa với Minh Hi là sẽ luôn mang theo bên mình, sau khi biến thành Đường Thi lại quên mất không cởi ra.
Dây chuyền của Đường Lâm sao lại ở trên người Đường Thi? Câu hỏi này phải trả lời sao đây?
Sao lại bất cẩn đến vậy chứ?!!
Hỏng rồi! Tiêu rồi! Xong rồi!!
“Đây là món quà tớ tặng cho Đường Lâm, sao lại ở trên người cậu?” Minh Hi chăm chăm nhìn mặt Đường Thi, ánh mắt rực cháy.
Hoảng quá, Đường Thi buột miệng nói:
“Đường Lâm là em trai tớ, tớ chỉ đùa lấy trộm dây chuyền bạn gái nó tặng để chọc nó hoảng mấy ngày rồi trả lại. Bạn gái nó không phải là cậu đấy chứ?”
Đôi mắt tím violet của Minh Hi trợn to, cả người như bị thiên lôi đánh trúng, hóa đá tại chỗ.