Chương 66: Lần đầu tiên Đường Thi gặp Minh Hi
“Trên du thuyền đang tổ chức dạ tiệc giao thừa, boong tàu chỗ nào cũng náo nhiệt cả.” Minh Hi vừa nói vừa thở dài. “Cậu mà có ở đây thì tốt rồi. Mấy hoạt động đó tớ thấy chán lắm, không muốn tham gia, biểu diễn thì xem đến ngán, vào sòng bạc chơi một lúc, chơi thế nào cũng thắng, chẳng có gì thú vị cả.”
Đường Lâm: “…”
Chơi thế nào cũng thắng, chẳng có gì thú vị? Nghe kiểu gì cũng thấy muốn ăn đòn ghê.
“Cậu có dị năng kiểu đánh đâu thắng đó à?” Đường Lâm cười hỏi.
Minh Hi cười đáp: “Cũng có thể đơn giản là kỹ thuật đánh bạc của tớ quá siêu thôi.”
Đường Lâm không tài nào tưởng tượng nổi bạn gái mình là một thần bài, cậu nói: “Thắng mãi không tốt à?”
Minh Hi nói: “Phải có thắng có thua mới vui chứ, nhà tớ nghèo đến mức chỉ còn lại tiền thôi.”
Đường Lâm: “…”
Câu này nghe còn muốn ăn đòn hơn câu trước.
“Cậu không ở lại đón năm mới cùng cậu mợ à?” Minh Hi hỏi.
Đường Lâm nói: “Họ không chơi mấy trò này. Họ đang xem tivi, đến chín giờ là ngủ đúng giờ rồi. Đêm giao thừa thì có thức canh năm. Còn cậu? Bố mẹ cậu đâu?”
“Họ ấy à, đang ở một hòn đảo riêng của nhà tớ, tận hưởng thế giới hai người của họ. Tớ vừa gọi điện cho họ xong, nói được mấy câu thì họ đã cúp máy rồi, trông như thể tớ làm phiền họ lắm vậy.” Minh Hi có chút oán thán nói.
Đường Lâm nghe xong bật cười khẽ.
“Có người tìm tớ, là bạn tớ, tớ phải đi tiếp đã. Cúp trước nhé!” Minh Hi nói.
Đường Lâm nói “Ừ.”
Nói xong, đầu dây bên kia cúp máy.
Sau khi cúp máy, Đường Lâm nhìn về phía tòa nhà sáng đèn phía xa, cùng bầu trời đêm tối đen như mực, trong lòng nghĩ, giá như Minh Hi ở đây thì tốt biết bao.
Bất chợt, trong đầu lóe lên một ý nghĩ, cậu bây giờ có thể qua tìm cô ấy mà. Tuy Đường Lâm không thể đến chỗ cô, nhưng Đường Thi thì có thể. Đường Thi dịch chuyển tức thời, đâu có tốn bao nhiêu thời gian.
Ý niệm vừa động, trên người Đường Lâm liền phát ra một vầng sáng đỏ nhạt.
Chàng trai trẻ đứng trên sân thượng biến thành một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo khoác trắng ngà hai hàng cúc. Thân ảnh nàng khẽ lóe lên, rồi biến mất khỏi sân thượng.
Trong đại sảnh hạng nhất nào đó trên du thuyền Thần Mặt Trời, đang diễn ra một buổi dạ tiệc đón năm mới. Minh Hi mặc một chiếc váy dạ hội tím lộng lẫy, trở thành tâm điểm của cả buổi tiệc, ai nấy đều trầm trồ vì nhan sắc của cô.
Vô số thanh niên muốn mời cô khiêu vũ, nhưng tất cả đều bị anh họ Minh Trứ của cô thẳng thừng chặn lại.
“Em họ tôi không muốn khiêu vũ.”
Đây đã là lần thứ N Minh Trứ nói câu này tối nay.
Tối nay anh mặc bộ vest đen, đeo cà vạt xanh, gương mặt tuấn tú góc cạnh khiến những cô gái trẻ xung quanh không thể rời mắt, đôi mắt dị sắc càng tăng thêm vài phần thần bí, làn da màu đồng và khí chất lạnh lùng khiến anh toát ra vẻ cấm dục mơ hồ, dường như lại càng thu hút phụ nữ hơn.
Có điều ánh mắt sắc lạnh còn hơn chim ưng kia không chỉ dọa lui đám người muốn mời Minh Hi khiêu vũ, mà ngay cả những cô gái muốn mời anh cũng bị dọa chạy hết.
“Thật chán quá đi!” Minh Hi thở dài một tiếng.
Minh Trứ nói: “Vậy mà còn kéo tôi đến.”
Minh Hi nói: “Anh không đến, ai làm bia đỡ đạn cho tôi chứ.”
Minh Trứ nói: “Bạn trai em đâu, sao không dẫn theo?”
Minh Hi nói: “Cậu ấy phải về nhà.”
Minh Trứ: “Lòng dạ cũng rộng thật đấy.”
Minh Hi nhìn anh khó hiểu, Minh Trứ nói: “Không sợ em bị người khác cướp mất à?”
Minh Hi nói: “Tôi đâu phải đồ vật, đồ vật mới bị cướp đi chứ.”
Minh Trứ nói: “Đây là lần đầu tiên em yêu đương, đợi cảm giác mới mẻ qua đi, có khi lại chẳng còn thích cậu ta nữa.”
Minh Hi nghe vậy thì hơi tức giận, cô nói: “Tôi sẽ không như vậy đâu.”
Cô đứng dậy:
“Tôi mệt rồi, tôi muốn về.” Nói xong cô rời khỏi đại sảnh, Elly khẽ cúi người chào Minh Trứ, rồi theo Minh Hi rời đi.
Minh Hi về đến phòng suite, thay giày cao gót, nói với người hầu:
“Giúp tôi xả nước nóng, tôi muốn tắm.”
“Vâng.”
Minh Hi vươn vai, bước ra boong tàu riêng bên ngoài.
Bầu trời đêm rực rỡ bởi pháo hoa ngũ sắc, tiếng ồn ào bị gió thổi tới, cô ngỡ ngàng nhìn bóng dáng đang đứng trước lan can.
Người phụ nữ mặc áo khoác trắng ngà hai hàng cúc, mái tóc dài bị gió biển thổi tung, nàng xoay người lại, trên khuôn mặt tuyệt sắc mang theo một nụ cười hoàn mỹ:
“Chào buổi tối, tiểu thư!”
Đường Thi mỉm cười nhìn Minh Hi đang trong trạng thái sốc, cùng cô vệ sĩ phía sau đang rút súng chĩa về phía mình.
Đường Thi chưa từng gặp Elly, nhưng chỉ cần nhìn động tác của cô lúc nãy, nàng đã biết cô là cao thủ, hơn nữa chắc chắn từng là quân nhân.
Elly trong lòng kinh hãi, tiểu thư lần này mang theo mười mấy vệ sĩ được huấn luyện bài bản, vậy mà lại có người lẻn vào tận phòng suite riêng. Là ai?
Elly theo bản năng rút súng, nhưng khi nhìn rõ diện mạo người kia, cô càng thêm chấn động.
Đường Thi?!
Năng lực dị biến cấp S siêu cấp, chẳng trách có thể lặng lẽ đột nhập đến đây.
Nhưng tại sao Đường Thi lại xuất hiện trong phòng riêng của tiểu thư theo cách này?
Minh Hi nhìn Đường Thi, trong lòng dậy sóng dữ dội.
Đường Thi, cô… cô đến đây làm gì? Tại sao lại tìm mình? Chẳng lẽ cô ấy đã phát hiện ra Tống Từ chính là Tống Minh Hi rồi? Lập tức, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán Minh Hi.
“Đường Thi cô…” Minh Hi mở to đôi mắt màu violet.
Đường Thi mỉm cười nói: “Tôi vừa hoàn thành nhiệm vụ, đi ngang qua đây, thấy hơi mệt nên ghé lại nghỉ một chút, không phiền chứ?”
Minh Hi vừa toát mồ hôi lạnh, vừa cố gắng gượng cười:
“Tất nhiên là không phiền rồi. Cô Đường Thi, cô, cô là thần tượng của tôi mà!”
Minh Hi mỉm cười nhìn Đường Thi, trong lòng không ngừng tự nhủ: Bình tĩnh! Bình tĩnh nào! Mình bây giờ là Tống Minh Hi, không phải Tống Từ.
“Cô Đường Thi, mời ngồi.”
Minh Hi mỉm cười nói.
Đường Thi ngồi xuống cạnh bàn, Minh Hi cũng ngồi đối diện, vừa chạm phải đôi mắt đỏ rực như ngọc ấy liền thấy tim đập loạn lên. Đường Thi chỉ nghĩ rằng cách mình xuất hiện làm Minh Hi hoảng sợ, liền cười nói:
“Đừng căng thẳng thế, tôi không ăn thịt người đâu. Tôi còn từng là giáo viên của anh trai cô đấy, cô không biết à?”
Minh Hi vừa nghe câu đó liền thở phào nhẹ nhõm.
Chưa bị lộ, chưa bị lộ!
Cô chưa bị phát hiện, sợ chết đi được.
“Cô Đường Thi, cô quen tôi sao?” Minh Hi giả vờ nghi hoặc hỏi.
Đường Thi nói: “Tôi từng gặp mẹ cô – bà Minh Tĩnh, cô giống bà ấy như đúc, sao tôi đoán không ra chứ? Ban đầu chỉ định tìm đại một chỗ nghỉ chân, không ngờ lại là phòng suite của cô. Xem ra tôi và nhà họ Tống các cô có duyên thật đấy, như này mà cũng để tôi đụng trúng.”
Minh Hi nhìn nụ cười dịu dàng hiện lên trên gương mặt Đường Thi mà sững người. Khi cô là Tống Từ, trước mặt Đường Thi luôn là lạnh lùng băng giá, có cười thì cũng đến chín phần là cười khẩy, không thì cũng là cười mỉa. Cô ấy từng cười dịu dàng như vậy khi nào chứ?
Đối với Tống Từ thì ác nghiệt, với em gái Tống Từ thì cười hiền hòa thế kia, đúng là tiêu chuẩn kép! Chỉ vì Minh Hi là con gái sao?
“Tôi biết anh trai từng theo cô huấn luyện, anh ấy nói cô rất nghiêm khắc.” Minh Hi nói.
Thường xuyên bị cô đánh đến ói máu.
Đường Thi nghĩ thầm, không phải Tống Từ từng nói xấu mình trước mặt Minh Hi đấy chứ?
Đường Thi nhìn Minh Hi, cười nói: “Anh cô bỏ ra nhiều tiền như vậy, tôi cũng phải để cậu ta học được gì đó chứ, nghiêm khắc cũng là vì muốn tốt cho cậu ta thôi.”
Minh Hi ngoài mặt mỉm cười, nhưng trong lòng thì thầm: Không phải đâu, rõ ràng là do cô thích hành hạ người ta thôi.