Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

10 29

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

44 332

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

41 84

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

41 192

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

225 1803

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

29 126

Full - Chương 71: Minh Hi và Tống Từ có phải là cùng một người không?

Chương 71: Minh Hi và Tống Từ có phải là cùng một người không?

Minh Hi: “Đường Lâm, năm mới vui vẻ!”

Đường Lâm: “Hi Hi, năm mới vui vẻ! Cậu ăn sáng xong chưa?”

Minh Hi: “Vừa ăn xong, còn cậu?”

Đường Lâm: “Tớ cũng mới ăn không lâu. Bữa sáng trên du thuyền thế nào?”

Minh Hi: “Tay nghề đầu bếp cũng ổn, lần sau cậu đi cùng tớ nhé. À đúng rồi, tối qua tớ… tớ gặp Đường Thi. Cậu với cô ấy thật sự là anh em à?”

Đường Lâm đang đứng trước cửa sổ phòng mình, nghe vậy thì đáp: “Ừ, cùng cha khác mẹ. Cô ấy… cô ấy gọi cho tớ tối qua, bảo đã gặp cậu.”

“Thật không ngờ đấy, cậu với Đường Thi là anh em.” Minh Hi nói.

Cô suýt thì bị dọa chết.

Đường Lâm: “Ngay cả tớ cũng rất bất ngờ, không ngờ lại có một người chị, còn là Đường Thi. Lúc cô ấy đến tìm tớ, tớ cũng chẳng tin nổi. Tớ là một dị năng giả bình thường, còn cô ấy là dị năng giả cấp siêu S, bọn tớ cách biệt xa như vậy, sao có thể là anh em được chứ?”

Thông thường, nếu một bên cha hoặc mẹ là dị năng giả cấp cao, đời sau có một nửa khả năng trở thành dị năng giả cấp cao. Nếu cả hai đều là dị năng giả thì xác suất lên đến hơn tám mươi phần trăm.

Giữa anh chị em ruột thường sẽ thức tỉnh dị năng tương đồng hoặc gần giống nhau, cho dù không giống thì cấp độ cũng không chênh lệch quá nhiều.

“Cậu với chị ấy có thường gặp riêng không?” Minh Hi hỏi.

Đường Lâm đáp: “Không thường đâu. Cô ấy luôn rất bận, lại sợ nếu để lộ mối quan hệ sẽ kéo tớ vào rắc rối, nên bọn tớ rất ít khi gặp nhau.”

Minh Hi: Thế thì càng tốt.

“Xin lỗi nhé, Hi Hi, tớ không cố ý giấu cậu đâu.” Đường Lâm nói.

“Không sao, tớ hiểu mà. Chỉ là quá bất ngờ thôi, chị cậu lại là Đường Thi.” Minh Hi nói, hôm qua cô suýt bị dọa cho tim ngừng đập.

“Cậu gặp cô ấy lần đầu là khi nào? Kể tớ nghe chuyện hai người nhận nhau đi.”

Đường Lâm: “…”

Chuyện nhận người thân sao? Quả nhiên một lời nói dối thì phải dùng cả trăm lời nói dối để che đậy. Hết cách rồi, cậu đành phải bịa tạm một câu chuyện. Thế là Đường Lâm trò chuyện với Minh Hi hơn nửa tiếng rồi mới cúp máy.

Cậu cảm thấy hơi mệt.

Tính cách Đường Thi vốn lạnh lùng khép kín, cô làm gì cũng không lạ cả. Hơn nữa công việc của cô ấy nguy hiểm, cần giữ bí mật, với tính cách như thế thì dù cô không bao giờ xuất hiện trước mặt Minh Hi, Minh Hi cũng sẽ không nghi ngờ gì.

Sau này vẫn nên tránh để Đường Thi tiếp xúc với Minh Hi, tránh để lộ sơ hở. Nếu bị phát hiện ra quan hệ giữa mình và Tống Từ...

Ký ức không thể hồi tưởng dội về.

Tống Từ, hình ảnh Tống Từ hiện lên trong đầu cậu, đột nhiên Đường Lâm nảy ra một ý nghĩ: nếu như Tống Từ và Minh Hi là cùng một người thì tốt biết bao…

Khoan đã!

Đường Lâm ngẩng đầu, nhìn vào khoảng không, con ngươi hơi mở lớn.

Tống Từ… Tống Minh Hi, hai anh em này…

Bọn họ chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc, dù là dưới thân phận Đường Thi hay Đường Lâm, cậu cũng chưa từng thấy hai người xuất hiện cùng nhau. Đường Lâm hồi tưởng lại kỹ lưỡng, bỗng nhận ra Tống Từ và Minh Hi có rất nhiều thói quen giống nhau, khẩu vị, cách cầm đũa, nhịp điệu khi nói chuyện…

Tuy nói rằng anh em sống chung dễ bị ảnh hưởng, nhưng điểm giống nhau giữa hai người họ có vẻ quá nhiều.

Hơn nữa —

Cậu nhớ đến việc trước đó Minh Hi từng nói về giáo viên mà cô mời, nói là rất xinh đẹp, trông gần giống Đường Thi, còn có chuyện bạn cô bị thần tượng đánh...

Chẳng lẽ cô thật sự là Tống Từ?

Cậu có thể chuyển đổi giới tính, tuy cho đến nay chưa từng gặp ai giống mình, nhưng chưa gặp không có nghĩa là không tồn tại. Nếu người đó chính là Minh Hi thì sao?

Tim cậu đập loạn, đầu óc như có đá lớn rơi xuống, từng cơn sóng dữ dội trào lên.

Nếu Minh Hi chính là Tống Từ, Tống Từ chính là Minh Hi… vậy thì tốt quá rồi.

Đường Lâm đứng bật dậy, kích động đi đi lại lại trong phòng, cậu cầm điện thoại lên, định xác nhận, nhưng rồi nhớ đến một chuyện — nếu Minh Hi thật sự là Tống Từ, nghĩa là cậu không chỉ đã mấy lần đánh Minh Hi trọng thương đến hộc máu, mà còn từng…

Mồ hôi lạnh túa ra, Đường Lâm mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nếu Minh Hi là Tống Từ, vậy thì tuyệt đối không thể để cô biết Đường Lâm chính là Đường Thi.

“Sau này tớ không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa.”

Vẻ mặt tức giận của Tống Từ hiện lên trong đầu cậu.

Không phải là không thể, mà là tuyệt đối không được để cô biết cậu là Đường Thi.

Nếu cô ấy là Minh Hi, cô ấy chắc chắn căm ghét Đường Thi đến tận xương tủy. Nếu để Minh Hi biết cậu chính là Đường Thi, cô ấy nhất định sẽ chia tay cậu.

Cho dù Minh Hi có phải là Tống Từ hay không, tuyệt đối không thể để cô biết thân phận thật của cậu.

Nhưng cậu nhất định phải xác nhận được, Minh Hi có giống cậu, có thể chuyển đổi giới tính không? Cô ấy có phải là Tống Từ không?

Sinh nhật chú của Đường Lâm chỉ đơn giản là mời vài người thân quen đến ăn bữa cơm, cắt bánh sinh nhật. Tối hôm đó, Đường Lâm và Khúc Tiểu Nguyên cùng nhau nấu cho chú một bát mì trường thọ, xem như giữ một tập tục truyền thống. Hôm sau, Đường Lâm đã nóng lòng trở lại Đại học Lạc.

————

【Đại học Lạc】

Pằng pằng pằng pằng pằng…

Từng viên đạn bay ra, có viên trúng đích đang di chuyển, có viên sượt qua mục tiêu.

Tại một thao trường, các học viên đang luyện tập bắn súng. Mỗi người được bắn một trăm phát, nhắm vào bia di động tốc độ cao.

Sau khi huấn luyện kết thúc, kết quả được công bố. Người có tỷ lệ trúng cao nhất là Tống Từ, đạt 100%. Xếp thứ hai là Đường Lâm, cũng đạt 100%, chỉ là thời gian hoàn thành lâu hơn Tống Từ một chút.

“Lại là Đường Lâm hạng hai!”

“Khó chịu thật, mình lại đứng thứ bảy.”

“Lần này mình tăng được hai hạng rồi.”

Huấn luyện viên nhìn vào bảng xếp hạng, nói với mọi người: “Nhìn Đường Lâm xem, một người không có dị năng, mà mỗi lần đều lọt top ba, mấy người không thấy xấu hổ à?”

Ngoại trừ Tống Từ, những người còn lại đều lộ vẻ ngượng ngùng.

Giờ thì chẳng ai còn dám xem thường Đường Lâm nữa. Cho dù bạn gái cậu không phải đại tiểu thư của tập đoàn Tống thị, cậu cũng mạnh hơn nhiều người ở đây.

Chỉ cần không liên quan đến dị năng, cậu đều dễ dàng áp đảo người khác. Ngay cả các môn như đấu vật tự do, mô phỏng chiến đấu thực tế, đối đầu với Đường Lâm cũng chẳng dễ gì, thậm chí còn thường xuyên bị cậu đánh bại.

“Thời gian còn lại, các em tự do luyện tập!” Huấn luyện viên nói xong thì rời đi.

Đường Lâm nhìn về phía mỹ thiếu niên tóc bạc mắt tím, bước đến gần.

“Lại nhất rồi đấy, Tống Từ.” Đường Lâm mỉm cười nói.

Cậu nhìn vào đôi mắt màu tím nhạt của Tống Từ, càng nhìn càng cảm thấy cậu ta và Minh Hi chính là cùng một người. Mỹ thiếu niên tóc bạc mắt tím khoác trên mình bộ đồ tác chiến, thân hình cao gầy, mái tóc bạc óng ánh dưới ánh nắng, làn da như bạch ngọc không tì vết.

Tống Từ nhìn Đường Lâm, luôn cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn mình có gì đó khác thường. Một cảm giác quái lạ khó diễn tả.

Bị ánh mắt Đường Lâm nhìn chăm chú, Tống Từ hơi cảm thấy bất an.

“Ở nhà cũng thường xuyên luyện tập.” Tống Từ nói. “Cậu thì sao? Bắn súng giỏi như thế, có cao nhân nào chỉ dạy à?”

Đường Lâm đáp: “Cũng tạm coi là vậy.”