Chương 75: Chỉ có anh mới giúp được em thôi, anh họ
Tuy tránh ánh mắt cô nhưng giọng của Đường Lâm vẫn không tự nhiên:
“Chính là... bị đánh đập đến trọng thương ói máu, rồi bị ép phát sinh quan hệ gì đó…”
Vừa dứt lời, cậu lại thấy ánh mắt như nhìn rác rưởi trên gương mặt Liễu Mộng Hinh. Giọng cô lạnh băng:
“Nếu là tớ, tớ đã giết chết thằng đó rồi. Cậu tưởng đang đọc tiểu thuyết ngược đấy à? Nam chính ngược tớ ngàn lần, tớ vẫn yêu như thuở ban đầu?”
Đường Lâm: “…”
“Sao tự nhiên cậu hỏi loại câu hỏi não tàn vậy? Lại nhặt được đứa bạn nào từ thùng rác ra hả? Mau báo cảnh sát đi! Mà nói nghe coi, rốt cuộc trên mạng cậu đang giao du với mấy thể loại gì thế?” Liễu Mộng Hinh hỏi.
Đường Lâm: “Không có… chỉ là vừa đọc một quyển tiểu thuyết thôi, tình tiết trong đó… tớ cũng thấy vô lý…”
Trong lòng Đường Lâm lúc này đang rơi lệ.
Minh Hi thích Đường Lâm, cậu luôn biết điều đó. Nhưng Tống Từ đối với Đường Thi rốt cuộc là cảm giác gì thì cậu không rõ. Tống Từ có thích Đường Thi không? Tống Từ chưa từng nói là thích Đường Thi.
“Tớ không bao giờ muốn gặp lại cậu nữa.”
“Xin lỗi là việc của cậu, tớ đâu có nói là sẽ tha thứ.”
Trong lòng Tống Từ chắc đã hận Đường Thi đến tận xương rồi. Cậu nhớ lại cái hôm trên tàu Thái Dương Thần, khi Minh Hi nhìn thấy Đường Thi, cơ thể cô ấy căng cứng, lúc đó cậu nghĩ là vì gặp thần tượng nên căng thẳng, thật ra là chán ghét chứ gì. Chỉ là vì khi ấy cô là Minh Hi, không muốn đắc tội với Đường Thi nên mới cố cười gượng.
Nghĩ kỹ lại, mỗi lần nhắc đến Đường Thi trước mặt Minh Hi, cô đều không muốn tiếp tục chủ đề.
Tống Từ ghét Đường Thi, Minh Hi cũng ghét Đường Thi.
Đó chẳng phải là điều hiển nhiên sao? Họ là cùng một người.
“Này này, cậu sao vậy? Sao đột nhiên lại tụt mood thế?” Liễu Mộng Hinh khó hiểu hỏi.
Đường Lâm thở dài: “Vật cực tất phản, vui quá hóa buồn.”
Liễu Mộng Hinh: “...??”
Cô nhìn chằm chằm Đường Lâm mấy giây rồi nói: “Hôm nay chắc cậu chưa uống thuốc đúng không?”
Ăn sáng xong, hai người ai đi học nấy.
Đường Lâm có tiết Sinh học tế bào, tiết này Tống Từ cũng có nhưng không đến. Cậu cầm điện thoại nhắn cho Minh Hi: “Đang làm gì đó?”
Minh Hi: “Tớ đang học nè.”
Cô gửi kèm một tấm ảnh chụp đang ngồi học.
Đường Lâm mỉm cười, cậu cảm thấy mình đã hiểu lý do vì sao Tống Từ hay xin nghỉ học. Vì Minh Hi đang học ở hai trường đại học, với hai thân phận khác nhau.
Đường Lâm đoán không sai lắm, nhưng hiện tại Minh Hi không ở trường nữ sinh, cô đang trên đường tới tổng bộ Tập đoàn Trấn Li Trọng Công.
[Phòng tổng giám đốc]
Trong phòng tổng giám đốc chỉ có ba người: Minh Hi, Minh Trứ và Anna.
Minh Trứ mặc âu phục đen ngồi trên ghế sofa, mặt không cảm xúc nhìn Minh Hi:
“Em muốn anh biến thành Tống Từ, đi gặp bạn trai em? Tại sao?”
“Vì em không thể để anh ấy biết em chính là Tống Từ.” Minh Hi nói.
“Em không muốn anh ta biết bí mật của em? Vậy chẳng phải chỉ đang đùa giỡn chứ không nghiêm túc?” Minh Trứ hỏi.
“Em… em sợ anh ấy không chấp nhận được.” Minh Hi đáp.
Minh Trứ nói: “Nếu anh ta không chấp nhận được con người thật của em, vậy anh ta cũng không xứng làm chồng tương lai của em. Em có thể đá anh ta luôn đi là vừa.”
Minh Hi siết chặt tay, ép lên trán rồi lại buông xuống. Cô nhìn Minh Trứ, nói:
“Đường Lâm… anh ấy là em trai của Đường Thi.”
Gương mặt poker của Minh Trứ cuối cùng cũng có chút biến sắc, anh nói:
“Thật không ngờ. Một kẻ vô năng, lại là em ruột của siêu năng giả cấp S. Đường Lâm là em trai Đường Thi, chuyện này là chuyện tốt.”
Sau này nhờ quan hệ này, dù là nhà họ Tống hay nhà họ Minh, muốn nhờ Đường Thi giúp đỡ gì cũng tiện hơn nhiều.
“Không phải vậy.” Minh Hi thống khổ nói.
Cô cắn môi, để thuyết phục được Minh Trứ, chỉ có thể nói thật.
“Tống Từ và Đường Thi… hai người họ…”
Bị đôi mắt dị sắc mang áp lực cực lớn của Minh Trứ nhìn chằm chằm, gò má Minh Hi vì xấu hổ mà đỏ bừng. Cuối cùng cô liều mạng:
“Họ đã ngủ với nhau rồi.”
Nói xong cô đưa hai tay ôm mặt.
Minh Trứ: “…”
Người đàn ông tóc vàng mắt tím nhấp một ngụm cà phê rồi đặt xuống, nhìn cô em họ, mất vài giây để sắp xếp lại cảm xúc, cuối cùng nói:
“Em… đỉnh thật đấy!”
“Không phải như anh nghĩ đâu! Em với Đường Thi là ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn. Tóm lại em tuyệt đối không thể để hai chị em họ biết Tống Từ với Tống Minh Hi là một người. Nhưng mà… nhưng mà bây giờ họ đã bắt đầu nghi ngờ rồi. Để dập tắt nghi ngờ, cách tốt nhất là để họ nhìn thấy Minh Hi và Tống Từ xuất hiện cùng lúc.”
“Anh họ, anh họ, giờ chỉ có anh mới giúp được em thôi.” Minh Hi nắm lấy tay Minh Trứ, cầu xin.
Minh Trứ là năng giả tổ hợp, một trong những năng lực của anh là “Mô phỏng”.
Chỉ cần có được một giọt máu của đối phương, anh có thể biến thành người đó, thậm chí sao chép toàn bộ năng lực. Trong thời gian mô phỏng, từ ngoại hình, năng lực, đến mùi hương và gene đều giống hệt.
Mức độ của đối tượng càng cao, thời gian mô phỏng càng ngắn.
Nếu mô phỏng một năng giả cấp S thì duy trì được tám tiếng.
Minh Hi thật ra cũng có người đóng thế. Những dị năng giả có thể biến hóa hình dạng người khác không phải không có. Nhưng họ chỉ có thể mô phỏng ngoại hình, không thể sao chép năng lực. Loại người đóng thế này chắc chắn không qua mắt được Đường Lâm đã nghi ngờ cô, càng không thể lừa nổi Đường Thi – một năng giả siêu cấp S.
“Dù sao thì… anh họ cũng từng diễn vai Tống Từ rồi, anh giúp em lần nữa đi mà.” Minh Hi nói.
Đừng nhìn Minh Trứ ngày thường mặt lạnh như tiền, nhưng mỗi lần nhập vai là như ảnh đế. Dùng năng lực mô phỏng cộng thêm khả năng diễn xuất, ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra.
Minh Trứ gạt tay Minh Hi ra, nói: “Anh từ chối.”
“Tại sao chứ?” Minh Hi hỏi.
Minh Trứ đáp: “Loại chuyện này mà đồng ý một lần thì sẽ có lần hai. Em nghĩ anh rảnh lắm à?”
“Nếu em thật lòng yêu Đường Lâm thì nên thẳng thắn với cậu ấy. Tình cảm xây dựng bằng dối trá chỉ như bong bóng xà phòng. Thà đau một lần còn hơn đợi đến tương lai chịu khổ.”
“Cậu ấy chắc chắn không thể chấp nhận chuyện giữa em với chị cậu ấy… cậu ấy sẽ chia tay em mất. Còn Đường Thi, không chừng sẽ bổ em một đao, anh họ, anh nỡ nhìn em chết sao?” Minh Hi nói.
Minh Trứ điềm nhiên: “Em là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Tống thị, nếu Đường Thi còn não thì sẽ không vì chuyện này mà giết em.”
“Nhưng em không muốn chia tay Đường Lâm.” Minh Hi đáng thương nhìn Minh Trứ, “Anh họ, giúp em đi, chỉ lần này thôi, có được không?”
Minh Trứ: “Không được.”
“Anh họ, chỉ lần này thôi. Em xin anh đấy!”
“Em không có người đóng thế sao?”
“Họ không thể lừa nổi Đường Thi đâu, thậm chí Đường Lâm còn có thể phát hiện ra. Anh họ, anh giúp em với!”
Thiếu nữ tóc bạc mắt tím ánh lệ lưng tròng, xinh đẹp như hoa lê trong mưa, nhìn Minh Trứ đầy van nài. Minh Trứ liếc cô một cái, lạnh nhạt nói:
“Anh rất bận, không rảnh.”