Chương 73: Hay là cậu thú nhận luôn đi
“Xong rồi xong rồi tiêu đời rồi!!”
“Đừng hoảng, cậu cả. Nếu bọn họ thật sự biết rồi thì đã tới thẳng tìm cậu đối chất, còn thử thăm dò làm gì? Cho dù Đường Thi và Đường Lâm có nghi ngờ đi chăng nữa thì cũng chỉ là nghi ngờ. Bây giờ ta cứ lấy tình huống xấu nhất mà nghĩ, là họ đã phát hiện điều gì đó, hiện tại đang giám sát cậu.” Anna nói.
Tống Từ: “Nếu thật vậy thì cuộc gọi này chẳng phải bị lộ rồi sao?”
Nói xong, Anna liền cúp máy, chuyển sang dùng tin nhắn mã hóa.
Anna: Cậu cả, cậu biết Đường Thi có bao nhiêu dị năng không?
Tống Từ: Tôi chỉ biết cô ta có tám mươi chín loại, trong đó dị năng cấp siêu S có hai mươi mốt loại.
Sau khi tin nhắn được gửi đi, phải hơn mười giây sau Tống Từ mới nhận được phản hồi.
Anna: Hay là cậu cứ đi thú thật với Đường Thi đi, tôi nghĩ chắc cô ấy sẽ không giết cậu đâu.
Tống Từ: 【đổ mồ hôi】
Anna: Vậy thì tận nhân lực, nghe theo số trời vậy.
Anna: Từ giờ hãy hành động như thể đang bị Đường Thi theo dõi, tôi sẽ dốc toàn lực phối hợp với cậu.
————
Tầm bảy giờ ba mươi tối, Đường Lâm đứng trên tầng cao, cơ thể chậm rãi biến hóa. Thiếu niên tóc đen mắt nâu biến thành mỹ nữ tóc đen mắt đỏ. Bóng dáng cô gái lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.
Tại một căn biệt thự lớn ven sông Lạc, thiếu niên tóc bạc mắt tím đang dùng bữa.
Cô gái tóc đen mắt đỏ đứng trên không trung, ánh mắt đỏ lấp lánh. Với thị lực của cô, dù cách xa hàng cây số vẫn có thể nhìn rõ qua cửa sổ, thấy được Tống Từ đang ăn tối.
Chỉ có mình Tống Từ đang dùng bữa, ba mẹ cậu không có nhà, Minh Hi cũng không có.
Toàn bộ biệt thự không có khí tức của Minh Hi. Cô ấy ở trường học sao?
Cô rút điện thoại ra, gọi đến số của Minh Hi.
Gọi hơn mười giây, điện thoại lại được bắt máy.
Ánh mắt Đường Thi hiện rõ vẻ kinh ngạc. Giọng nói quen thuộc truyền tới: “Tôi là Tống Minh Hi, ai vậy?”
Đường Thi dùng số lạ gọi đi, nghe thấy giọng của Minh Hi khiến cô bất ngờ cực độ.
“Alo?”
Đường Thi cúp máy, ánh mắt lại rơi về phía Tống Từ đang tiếp tục dùng bữa.
Chẳng lẽ cô đoán sai?
Không, cô tin vào trực giác của mình.
Chỉ là giọng nói thì dùng thiết bị biến âm là được mà.
Cô vệ sĩ kia cũng không thấy đâu…
Người tên Anna đó, trước đây dù là ở bên Minh Hi hay Tống Từ cũng thường thấy cô ta xuất hiện. Trước kia không để ý, giờ nghĩ lại thấy thật kỳ quặc.
Nhà họ cũng không phải loại gia tộc nhỏ bình thường, người phục vụ cho hai anh em đáng lẽ phải phân rõ ràng. Một hai lần trùng thì thôi, chứ thường xuyên dùng chung một vệ sĩ thì không hợp lý.
Còn cả ánh mắt Minh Tĩnh nhìn Tống Từ cũng vậy, không giống như một người vợ cả đang nhìn con riêng của chồng chút nào.
Gió đêm lay động mái tóc dài của Đường Thi, bóng dáng cô từ từ nhạt dần rồi biến mất. Cô không thực sự biến mất, mà là đang ẩn thân.
Đường Thi lặng lẽ lẻn vào biệt thự, đứng bên cửa sổ nhìn Tống Từ ăn xong rồi đứng dậy lên lầu hai. Cô bám theo lên lầu, Tống Từ vào thư phòng đọc sách.
Cậu mặc sơ mi trắng, khoác gile màu xám xanh, dưới ánh đèn, gương mặt thanh tú toát lên vẻ nhã nhặn. Đường Thi quan sát thư phòng của cậu, dùng tinh thần lực quét toàn bộ căn phòng nhưng không phát hiện gì đặc biệt. Cô nhìn Tống Từ một lúc rồi lẻn vào phòng ngủ của cậu.
Phòng ngủ không có ai, cô mở từng ngăn kéo, sau đó đến phòng thay đồ.
Phòng thay đồ mấy chục mét vuông toàn là đồ của Tống Từ, không có quần áo của Minh Hi xen lẫn. Cô đi sang phòng bên cạnh, kích thước tương đương, nhìn phong cách trang trí có vẻ là phòng của Minh Hi.
Ánh mắt cô dừng lại ở chiếc túi xách trên sofa, là của Minh Hi, cô từng thấy Minh Hi dùng.
Đường Thi lục soát khắp phòng, trong phòng thay đồ thấy rất nhiều quần áo xinh đẹp cùng trang sức, một số từng thấy Minh Hi dùng qua. Cô chạm tay vào một chiếc áo len Minh Hi từng mặc, rồi nhìn sang vài cái bên cạnh.
Những món đồ này chứng tỏ Minh Hi không phải ít về nhà.
Nhưng lần nào cô tới cũng không gặp.
Đường Thi lại lẻn vào thư phòng của Minh Hi, dù Đường Lâm quen Minh Hi đã lâu, nhưng thật ra chưa từng thấy nét chữ của cô ấy. Đồ đạc trong thư phòng được sắp xếp gọn gàng. Cô đến gần bàn lớn, cầm một quyển sách trên bàn lên, mở ra xem thử có ghi chú không.
Quả nhiên có.
Chữ Minh Hi thanh tú, viết khải thư rất chỉnh tề, phong cách hoàn toàn khác với chữ của Tống Từ.
Nhưng trong lúc trò chuyện trên mạng, cô ấy từng nói mình thích hành thư và thảo thư, trong khi ghi chú ở đây toàn là khải thư.
Khả nghi.
Như thể cố ý để cho ai đó xem vậy.
Rời khỏi phòng Minh Hi, Đường Thi quay lại thư phòng Tống Từ. Lúc này cậu không còn đọc sách nữa mà đang gõ trên bàn phím ảo chiếu ra từ máy tính, tra cứu thông tin liên quan đến dự án nghiên cứu của SR Tech. Khoảng nửa tiếng sau, cậu đứng dậy vươn vai.
Cậu bảo quản gia chuẩn bị nước nóng, định đi tắm.
Thấy Tống Từ bước vào phòng tắm, Đường Thi có chút do dự, không biết có nên vào theo không. Rình người ta tắm hình như hơi...
Do dự hai giây, cô vẫn lẻn theo.
Cái này... là để xác nhận nghi ngờ trong lòng cô thôi, biết đâu trong lúc tắm cậu ta lại đổi giới tính thì sao. Dù sao thì cô cũng từng thấy rồi.
Phòng tắm có bồn rất lớn, làn da thiếu niên trắng nõn, cơ bắp cân đối, không gầy yếu mà cũng không quá phô trương, từng đường nét đều hoàn hảo. Đường Thi nhìn chằm chằm Tống Từ suốt mười lăm phút, cậu... vẫn là Tống Từ.
Nhìn cậu đứng dậy, nước chảy dọc thân thể... cảnh tượng ấy thật sự quá cám dỗ.
Cô gái tóc đen mắt đỏ vội dời mắt đi, không dám nhìn nữa, sợ bản thân lại phạm tội lần nữa.
————
Trăng treo giữa trời, trong phòng ngủ, thiếu niên tóc bạc đã ngủ say.
Tiếng thở của cậu rất khẽ, một bóng người âm thầm hiện ra từ bóng tối, nhặt lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn. Có mật khẩu là chuyện đương nhiên, nhưng với Đường Thi, loại mật khẩu thông thường chẳng đáng gì.
Cô lấy ra tấm thẻ pha lê phát ánh sáng xanh nhạt do Thư Tiểu Tiểu đưa, đặt lên màn hình điện thoại của Tống Từ, thẻ lập tức phát ra luồng dữ liệu, ánh sáng chuyển từ xanh sang đỏ.
Thông thường chỉ vài giây là mở khóa và sao lưu xong, nhưng lần này ngay cả mở khóa cũng không làm được.
Là đồ đặc chế của SR sao?
Đường Thi đành từ bỏ việc tìm kiếm dữ liệu trong điện thoại cậu. Cô liếc nhìn Tống Từ đang ngủ, xoay người rời đi.
Cô đến ngôi trường mà Minh Hi đang theo học.
Đó là một học viện nữ sinh nổi tiếng, toàn là tiểu thư quý tộc như Minh Hi theo học, hệ thống an ninh cũng cực kỳ nghiêm ngặt. Nhưng với Đường Thi, vẫn dễ như vào chỗ không người.
Cô dễ dàng đến phòng hồ sơ, tra cứu toàn bộ thông tin sinh viên. Tư liệu cho thấy đúng là Tống Minh Hi đang học ở đây, còn có cả lịch điểm danh.
Dựa theo thông tin, Đường Thi đến ký túc xá của Minh Hi.
Ký túc xá trong trường này sang trọng đến mức khiến phòng đơn của Đại học Lạc trông chẳng khác gì ổ chó.