Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

10 29

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

44 332

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

41 84

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

41 192

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

225 1803

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

29 127

Full - Chương 70: Đại Tiểu Thư, Tôi Yêu Cô

Chương 70: Đại Tiểu Thư, Tôi Yêu Cô

Anna thở dài: “Tôi với anh ta, không giống cô với Đường Lâm và Đường Thi. Huống hồ nếu anh ta đẹp trai được như cô, tôi lúc đó chắc chắn không ra tay nổi đâu.”

Minh Hi cười thê lương như thể đời đã hết hi vọng: “Tên Đường Thi đó chắc chắn ra tay nổi. Trước kia huấn luyện tôi, ra tay tàn nhẫn lắm.”

“Vậy thì cô chia tay với Đường Lâm đi.” Anna nói.

Minh Hi lập tức phản đối: “Không được!”

Anna: “Vậy thì chỉ có thể tiếp tục giấu mãi thôi, hoặc là cô để Tống Từ biến mất.”

Minh Hi lại rơi vào im lặng.

Sau một phút dài dằng dặc, Minh Hi dường như đã ổn định lại tâm trạng, cô nói với Anna: “Cảm ơn, tôi bình tĩnh rồi.”

Anna: “Không có gì.”

Minh Hi: “Cô nghỉ phép thì làm gì vậy?”

Anna: “Cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là tự tìm chút vui thôi.”

Minh Hi: “Tìm vui?”

Anna: “Tôi vừa dẫn một người đàn ông về nhà, đang giữa chừng thì cô gọi tới.”

Minh Hi xấu hổ: “……”

Minh Hi ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá.”

Anna: “Không sao, đàn ông hai chân đầy ngoài đường.”

Minh Hi nhìn hình ảnh Anna đang chiếu ra, nói: “Sang năm lương của cô tăng gấp đôi.”

Chỉ còn vài phút nữa là sang năm mới.

Anna nghe xong, con ngươi co rút mạnh, tim lập tức đập loạn, cô nói: “Đại tiểu thư, tôi yêu cô.”

Minh Hi bật cười ha ha, vừa lau nước mắt vừa nói: “Nói bậy, rõ ràng là yêu tiền của tôi.”

Anna: “Tôi yêu tiền của cô, cũng yêu cả cô.”

———

Khi Minh Hi đang lo lắng chuyện thân phận Tống Từ của mình bị bại lộ, thì Đường Lâm đã trở về nhà cậu ruột cũng đang canh cánh trong lòng. Trong căn phòng sạch sẽ ngăn nắp, chàng trai trẻ với mái tóc đen và đôi mắt nâu ngồi trước bàn, tay nắm lấy mặt dây chuyền trước ngực, vẻ mặt như vừa trải qua một phen hú vía.

May quá, phản ứng kịp thời.

Tuy việc Đường Thi và Đường Lâm là anh em ruột sẽ kéo theo không ít phiền phức, nhưng vẫn còn đỡ hơn để Minh Hi biết cậu chính là Đường Thi. Nếu cô biết bạn trai mình từng qua lại với anh trai cô, chắc chắn cô sẽ không chịu nổi, chắc chắn sẽ chán ghét cậu, rồi chia tay.

Chuyện như vậy, cậu tuyệt đối không thể để xảy ra.

———

Minh Hi mở mắt ra, nhìn trần nhà vài giây, rồi nghiêng đầu thấy Đường Lâm đang nằm bên cạnh. Ủa? Đường Lâm sao lại ở trên giường mình? Trong đầu Minh Hi hiện lên hàng loạt dấu chấm hỏi.

Bất chợt, phía sau cô vang lên tiếng mơ màng như nói mớ, cô giật mình quay đầu lại, thấy Đường Thi đang nằm phía bên kia. Cô kéo chăn ra nhìn, phát hiện mình không mặc quần áo.

Điều kinh khủng hơn là Đường Lâm và Đường Thi cũng không mặc gì, lập tức Minh Hi sợ đến hồn bay phách tán. Đã… đã xảy ra chuyện gì thế này? Tại sao Đường Lâm và Đường Thi lại ở trên giường cô, hơn nữa ba người đều không mặc gì?

Nghĩ nhanh lên, nghĩ lại xem đã xảy ra chuyện gì!!

Ngay sau đó, Đường Lâm và Đường Thi đồng thời tỉnh lại, cùng ngồi bật dậy, hai cặp mắt nhìn thẳng về phía cô.

“Á á á á á ——”

Minh Hi hoảng loạn hét lên một tiếng thê lương.

———

Trong phòng ngủ của căn phòng tổng thống trên du thuyền, cô gái tóc bạc hét lên một tiếng trong mộng, giật mình ngồi bật dậy, sợ đến tỉnh giấc. Nữ vệ sĩ bên ngoài – Ellie – nghe thấy tiếng hét thảm, lập tức xông vào.

Nữ vệ sĩ lanh lẹ đảo mắt nhìn khắp nơi, không có ai, chỉ thấy cô gái tóc bạc trên giường vẫn còn hoảng hốt.

“Đại tiểu thư, cô gặp ác mộng à?” Ellie hỏi.

Minh Hi đầy mồ hôi lạnh, gật đầu.

Ác mộng, một cơn ác mộng kinh hoàng đến cực độ.

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Minh Hi hỏi.

Ellie đáp: “Mới ba giờ sáng.”

Minh Hi nghe xong nói: “Mới ba giờ sáng à, cô… cô quay lại ngủ đi, tôi không sao.”

Ellie nhìn cô một cái rồi rời khỏi.

Minh Hi nằm lại giường trằn trọc mãi không thể ngủ, tay đặt lên ngực, cảm nhận trái tim đang đập thình thịch, nghĩ lại cảnh trong mơ, lại một trận sợ hãi ập đến. Quá đáng sợ! Quá đáng sợ!

Cô mở to mắt, suy nghĩ mông lung cho đến khi trời sáng.

Khoảng hơn sáu giờ, Minh Hi rời giường, thay đồ, ra ngoài ăn sáng.

Khắp du thuyền ngập tràn không khí năm mới, đi đâu cũng nghe thấy đủ thứ tiếng nói “Chúc mừng năm mới”, Minh Hi đến một nhà hàng hạng nhất, thấy anh họ Minh Trứ đang ngồi một góc ăn sáng, phía sau có hai vệ sĩ to cao đứng gác.

Minh Hi bước đến chỗ Minh Trứ, cười nói: “Chúc mừng năm mới!”

Minh Trứ đáp nhạt: “Chúc mừng năm mới!”

Minh Hi ngồi xuống bên cạnh, Minh Trứ nhìn sắc mặt cô, nghi ngờ hỏi: “Sao trông em mệt mỏi vậy?”

Minh Hi đáp: “Tối qua ngủ không ngon.”

Minh Trứ nhíu mày nhẹ: “Hôm qua đúng là hơi ồn, phòng tổng thống của em cách âm không tốt à?”

Minh Hi lắc đầu: “Em gặp ác mộng, ngủ không ngon.”

Minh Trứ hỏi cô mơ thấy gì, Minh Hi không trả lời.

Phục vụ đến hỏi cô muốn ăn gì, Minh Hi tùy tiện gọi một phần mì Ý.

Cô nhìn Minh Trứ, đột nhiên hỏi:

“Anh họ, nếu bạn gái anh ngủ với chị ruột anh thì anh sẽ làm sao?”

Minh Trứ ngừng lại động tác đang dùng bữa, đôi mắt hai màu sắc như chim ưng quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó dùng tinh thần lực quét toàn thân, đặc biệt quét kỹ não bộ.

Không phát hiện bất thường.

“Cái câu hỏi quái gì vậy?” Minh Trứ nói.

Minh Hi: “Thấy trên mạng thôi, anh nói thử xem nào.”

Cô cười nhìn anh.

Minh Trứ hỏi: “Trong giả thiết của em, bạn gái anh có anh trai không?”

Minh Hi suy nghĩ rồi nói: “Cái đó à, có cũng được.”

Minh Trứ nói: “Vậy thì anh sẽ ngủ với anh trai cô ta.”

Minh Hi ngượng: “……”

Cô trố mắt nhìn anh: “Anh đúng là biến thái thật à?”

Minh Trứ đặt dao nĩa xuống, nhìn cô, giọng điệu phẳng lặng: “Anh đùa đấy.”

Minh Hi: “……”

“Hi Hi——”

Một cô gái tóc đỏ dẫn theo vệ sĩ từ cửa nhà hàng bước vào. Cô gái này trông cỡ tuổi Minh Hi, dáng người cao ráo, vòng một đầy đặn, da trắng, dung mạo rực rỡ.

Cô gái tên là Cố Thanh Uyển, đại tiểu thư của Tập đoàn Cố thị.

“Chúc mừng năm mới, Hi Hi.” Cố Thanh Uyển nói với Minh Hi.

Minh Hi cười đáp: “Chúc mừng năm mới, Uyển Nhi.”

Cố Thanh Uyển nhìn về phía Minh Trứ – người đàn ông trẻ tuổi tuấn tú bên cạnh Minh Hi – trên gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ thẹn thùng của thiếu nữ mới lớn. Cô dịu giọng nói: “Chúc mừng năm mới, Tổng giám đốc Minh.”

Minh Trứ lạnh nhạt đáp lại một câu “Chúc mừng năm mới”, nói xong tiếp tục dùng bữa, mắt không thèm nhìn thêm một cái.

Minh Hi biết Cố Thanh Uyển thích anh họ cô – Minh Trứ – bèn cười kéo tay cô ngồi xuống, mời ăn cùng, Cố Thanh Uyển tất nhiên là vui mừng vô cùng. Nhưng chưa đầy hai phút, Minh Trứ đã đặt dao nĩa xuống, nói một câu “Hai người cứ từ từ dùng bữa”, rồi rời đi.

Cố Thanh Uyển nhìn bóng lưng anh, trong lòng vừa tức vừa không cam.

“Hi Hi, anh họ cậu đối với ai cũng như vậy à?” Cố Thanh Uyển hỏi.

Minh Hi thầm nghĩ: Anh ấy chỉ như vậy với những người mà anh ấy thấy không quan trọng thôi.

Minh Hi cười nhẹ với cô: “Anh ấy từ nhỏ đã khó tính rồi.”

Ăn sáng với Cố Thanh Uyển xong, Minh Hi từ chối lời rủ đi dạo boong tàu, trở về phòng gọi điện cho Đường Lâm.