Chương 06: Lý Văn Kiệt tỏ tình với Đường Thi
Hì hì 233: Lúc đó tôi có mặt ở hiện trường, sợ muốn chết luôn. Tôi cứ tưởng tiêu đời rồi, may mà nữ thần Đường Thi từ trên trời giáng xuống cứu tôi. Đặc Dị Cục mấy người làm ăn kiểu gì thế? Sao cứ để nữ thần Đường Thi làm việc thay mấy người hoài vậy?
Chín Tầng Trời Nhật An: Nữ thần Đường Thi tới thành phố C rồi, phấn khích quá đi mất!! Ơ mà có ai biết mua cái áo gió giống của nữ thần ở đâu không?
Bạch Nha Nha: Vợ ơi! Vợ ơi! [mắt lấp lánh]
Mặt Tím Bầm: Nữ thần Đường Thi là chồng tui! Chồng đẹp trai muốn xỉu!! [háo sắc]
MargaretSD: Có ai biết thuê nữ thần Đường Thi thì tốn bao nhiêu không?
Dưới bình luận đó lập tức kéo theo hàng trăm lượt trả lời.
Tinh Cầu 67: Tôi cũng muốn biết. [giơ tay]
Kiến Trung Tô: Dù tôi nghèo, tôi cũng muốn biết. [tò mò] [tò mò]
Tiểu Bì Đản Pí Pí: Nữ thần Đường Thi rất kén chọn nhiệm vụ đó, có tiền chưa chắc thuê được, còn phải xem cô ấy có thấy thuận mắt không. Trước đây có cậu ấm nhà tài phiệt ra giá một tỷ để mời làm vệ sĩ một tháng (thực ra là muốn tán tỉnh), nghe nói cô ấy chỉ trả lời đúng một chữ: “Cút.”
Lam Lấp Lánh: Nghe nói muốn thuê được nữ thần Đường Thi, đầu tiên phải tìm được người trung gian, không biết có thật không nữa.
Mộc Mộc Thất: Tìm không ra người trung gian thì đi hỏi Đặc Dị Cục ấy. Họ từng thuê nữ thần Đường Thi mấy lần rồi còn gì. Lần tấn công ở núi Côn An lần trước, cũng là cô ấy giải quyết mà.
...
Lúc này, Đường Lâm hoàn toàn không biết gì về mấy chuyện đang ồn ào trên mạng, anh đang trong trạng thái phấn khích vì đang hẹn hò với gái xinh.
Anh vừa cùng Minh Hi xem phim xong, đang bàn tính xem ăn tối ở đâu thì thấy tất cả các màn hình điện tử bên cạnh đều đang phát một bản tin:
“Vào lúc 13 giờ 35 chiều nay, khu 16 thành phố chúng ta đã bị dị thú tấn công, khiến hơn 35 người bị thương nặng. Rất may là năng lực giả cấp siêu S, cô Đường Thi đã ra tay tiêu diệt dị thú, tránh được tổn thất nghiêm trọng hơn…”
Trên màn hình lớn chiếu đoạn video mấy chục giây Đường Thi chém dị thú, vô số người qua đường dừng lại xem ở trung tâm thương mại.
“Woa! Xinh quá đi mất!!”
“Nữ thần Đường Thi ngầu chết đi được!”
“Đao pháp này đúng là nghệ thuật!”
“Nữ thần đẹp ngất ngây, gương mặt này, tỉ lệ cơ thể này, đúng là kiệt tác của Nữ Oa!”
“Chồng tui đó!!”
Bất kể nam nữ già trẻ, ai nấy đều bị hình ảnh nữ chiến thần lạnh lùng trên màn hình mê hoặc.
Đường Lâm đứng bên cạnh Minh Hi, tâm trạng lúc này rất phức tạp.
Mỗi lần nghe người ta khen ngợi "phiên bản nữ", anh lại thấy phức tạp không tả nổi. Con gái mê mệt thân nữ của anh thì thôi đi, nghĩ tới cả đám đàn ông lôi thôi lếch thếch, bụng phệ chân thối đang YY thân thể mình, anh thấy buồn nôn muốn chết.
Tiếp theo màn hình chuyển cảnh, hình ảnh Lý Văn Kiệt xuất hiện.
Là cậu ấm nhà tài phiệt, bên cạnh Lý Văn Kiệt dĩ nhiên có dị năng giả hệ trị liệu. Vết thương của hắn sau khi điều trị đã lành hẳn.
Một nữ MC đang phỏng vấn hắn.
“Chúng tôi đã mời được nhân chứng tại hiện trường, cậu Lý Văn Kiệt của tập đoàn họ Lý, để thuật lại tình hình xảy ra lúc đó.”
Lý Văn Kiệt thao thao bất tuyệt: “Lúc đó tôi đang ăn trong nhà hàng, con dị thú bỗng xuất hiện, thấy nó tấn công người khác, tôi đâu thể ngồi yên! Thế là tôi lập tức nhảy từ tầng 8 xuống, định ngăn nó lại…”
Hắn bịa thêm thắt đủ thứ về cuộc chiến với dị thú, Đường Lâm nhớ lại bộ dạng nhếch nhác lúc ấy của hắn, thầm nghĩ đúng là cái đồ mặt dày không biết xấu hổ.
“Tôi dốc toàn lực cầm chân nó, nhờ vậy mới tránh được thêm thương vong. Nhưng con dị thú quá mạnh, tôi bị thương vì cứu một cô gái. Lúc tôi tưởng mình sắp hy sinh thì cô Đường Thi như nữ thần giáng trần xuất hiện, cứu lấy tôi.”
“Tôi vô cùng biết ơn cô Đường Thi đã cứu mạng mình.”
Đường Lâm: “…” Ông đây đâu có ra tay vì muốn cứu ngươi, bớt tự luyến giùm cái đi.
Mặt Lý Văn Kiệt chiếm cả màn hình lớn, hắn ôm bó hoa hồng, ánh mắt “si tình”: “Cô Đường Thi, tôi nghĩ tôi đã yêu cô ngay từ cái nhìn đầu tiên! Xin hãy cho tôi cơ hội được trực tiếp cảm ơn cô.”
“Tôi đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến trên du thuyền Venus thuộc sở hữu của Tập đoàn Lý, mong cô nể mặt đến dự. Dù bao lâu tôi cũng sẽ chờ trên thuyền đêm nay.”
Lý Văn Kiệt nháy mắt về phía máy quay, khiến Đường Lâm buồn nôn, muốn nôn. Thằng cha này hồi ở trường đã tìm cách gây sự với anh, giờ còn mơ tưởng thân thể anh?
Mẹ kiếp! Lúc chém dị thú sao không tiện tay chém luôn hắn một đao?
“Ôi cái đồ trơn nhớt quá thể!” Mấy cô gái trên phố nhìn màn hình đều trắng mắt. Đàn ông cũng lần lượt thể hiện sự khinh bỉ.
“Cái gì không biết ngượng, cũng dám mơ tới nữ thần Đường Thi.”
“Không phải chỉ là cậu ấm nhà giàu thôi sao? Nữ thần Đường Thi sao thèm để ý tới hắn chứ?”
Phải đó! Phải đó!
Đường Lâm nghe xung quanh nói thế, vô cùng đồng tình.
“Cậu quen cậu ấm Lý này à?” Minh Hi đứng cạnh hỏi.
Đường Lâm nhìn cô: “Sao cậu lại hỏi vậy?”
Minh Hi cười: “Cậu nhìn hắn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống ấy.”
Đường Lâm nói: “Hắn học cùng đại học với tớ, là tên rất khó ưa, tụi tớ có xích mích.”
Sau khi trời sẩm tối, do ánh sáng, nhìn người không rõ như ban ngày, Minh Hi không đeo khẩu trang nên cũng không ai để ý nhiều.
“Đi kiếm gì ăn tối đi!” Minh Hi nói.
“Ừ!” Đường Lâm đáp.
Hai người vừa đi tới ngã tư chờ đèn đỏ thì một chiếc siêu xe dừng lại ngay bên cạnh.
Câu gì nhỉ? Kẻ thù ngõ hẹp.
Trên xe đúng là Lý Văn Kiệt.
Bản tin vừa rồi không phải trực tiếp mà là quay trước, Lý Văn Kiệt quay xong thì chuẩn bị lên du thuyền Venus chờ nữ thần Đường Thi của hắn.
Hắn rất tự tin, chắc mẩm Đường Thi sẽ nể mặt tới, nên ăn mặc rất màu mè: vest đỏ chói, thắt cà vạt, xịt nước hoa thơm lừng.
Ánh mắt Lý Văn Kiệt và Đường Lâm chạm nhau, hắn lập tức trưng ra vẻ mặt vênh váo “cằm hất cao nhìn đời”: “Là mày à…”
Vừa định buông một câu “xúi quẩy” thì hắn thấy thiếu nữ bên cạnh Đường Lâm.
Thiếu nữ tóc bạc mắt tím đứng dưới ánh đèn, mặc váy trắng, thiết kế ôm eo làm lộ rõ vòng eo mảnh khảnh, đôi chân dài thẳng tắp hoàn mỹ đến mức khó tin. Ngũ quan của cô còn đẹp tới mức kinh người.
Lý Văn Kiệt nhìn ngẩn người.
Thì ra trên đời còn có người đẹp ngang cơ với Đường Thi.
Nhan sắc của thiếu nữ này không hề thua kém Đường Thi, chỉ là hai kiểu đẹp khác nhau.
Đường Thi lạnh lùng, mang vẻ đẹp cấm dục sắc sảo, đẹp kiểu tấn công mạnh mẽ, khiến người ta vừa mê vừa sợ.
Còn thiếu nữ này thì dịu dàng, thuần khiết, như suối trong, như tuyết trắng.