Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1724

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

26 66

Full - Chương 10: Nụ hôn đầu

Chương 10: Nụ hôn đầu

“Mày cấp A, lần trước chẳng phải cũng bị Đường Lâm quật ngã đó à.”

“Là do tao sơ ý thôi, sau đó tao không gỡ lại rồi hả.” Một nam sinh tóc nâu nói.

Cậu ta tên là La Đàm, năng lực hệ Lôi cấp A.

Ban đầu mấy sinh viên chọn môn học này khi đấu với Đường Lâm đều không nghiêm túc, cho đến khi cậu hạ gục La Đàm cấp A trong nháy mắt rồi còn đánh cho mấy đứa cấp B tơi tả, bọn họ mới bắt đầu thay đổi cách nhìn về cậu.

Dù không biến thân, các chỉ số thể năng của Đường Lâm vẫn vượt xa người thường. Trong khi đó năng lực giả nếu không rèn luyện thì thể lực chẳng khác gì người bình thường.

Đám sinh viên này cho dù có năng lực cấp A nhưng chưa từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt, cũng chưa từng thấy máu thật ngoài chiến trường, toàn thân đầy sơ hở.

Đường Lâm không có năng lực như Đường Thi, nhưng cậu có kinh nghiệm chiến đấu của Đường Thi. Trong lúc bọn chúng khinh địch, cậu ra tay bất ngờ hạ gục, thật ra cũng chẳng có gì kinh khủng.

Ít nhất là trong mắt Đường Lâm là thế.

Một lính đánh thuê có năng lực dị năng cấp A và một sinh viên có dị năng cấp A, sức chiến đấu giữa hai bên hoàn toàn khác biệt. Nếu đối thủ là lính đánh thuê cấp A, không thể biến thân, cậu sẽ không ngần ngại quay đầu chạy trốn.

Nhưng nếu là sinh viên cấp A, kể cả không biến thân, cậu cũng tự tin tám phần có thể xử lý được.

Hiện giờ Đường Lâm đang đối mặt với Tống Từ, trong lòng không ngừng tính toán.

Tên này là dị năng giả cấp S, hơn nữa Đường Lâm chắc chắn hắn không phải kiểu gà mờ chưa từng đánh trận. Nếu mình đối đầu với hắn, tỷ lệ thắng gần như bằng không, không biết có thể trụ được mấy chiêu.

Huấn luyện viên đứng bên cạnh lên tiếng: “Bắt đầu!”

Lời vừa dứt, Tống Từ đã dịch chuyển tức thời tới trước mặt Đường Lâm. Cậu chỉ kịp cảm nhận được một cơn gió mạnh ập tới, chưa kịp phản ứng gì thì đã bị hắn quăng xuống đất bằng một cú vật qua vai.

Má nó!

Mình bị hạ trong một chiêu.

Cậu nằm ngửa trên tấm đệm đặc biệt dưới sàn, ngước mắt lên là gương mặt tươi cười của Tống Từ. Đôi mắt màu tử đinh hương của hắn nhìn cực kỳ giống Minh Hi, trong veo và xinh đẹp đến đáng sợ.

“Woa!”

“Bị hạ gục trong chớp mắt luôn!”

“Hồi nãy nhìn còn chưa rõ nữa mà!”

“Hội trưởng đỉnh quá!”

“Không sao chứ, Đường Lâm!”

Tống Từ mỉm cười, chìa bàn tay trắng trẻo thon dài về phía cậu.

Đường Lâm không bắt tay hắn, tự mình đứng dậy.

Vừa nãy cậu đã nhìn thấy động tác của Tống Từ nhưng cơ thể không kịp phản ứng.

Huấn luyện viên không ngờ trận này kết thúc nhanh như vậy, đang định hô “nhóm tiếp theo”, thì Tống Từ lên tiếng: “Huấn luyện viên, hình như vừa rồi bạn Đường Lâm chưa chuẩn bị kịp, hay là chúng tôi đánh lại lần nữa nhé?”

Đường Lâm nhìn Tống Từ, trong lòng nghĩ: Gì đây? Cậu ta thấy hạ mình một lần chưa đủ phê à?

Tống Từ đã lên tiếng, huấn luyện viên nào dám không đồng ý. Dù gì thì hiệu trưởng trường này cũng không dám làm phật lòng cậu ta, nếu còn muốn tiếp tục ở lại đây thì tốt nhất đừng chọc giận con trai của nhà tài trợ.

Huấn luyện viên nhìn Tống Từ, nói đầy thân thiện:

“Bạn Tống Từ đã đề nghị vậy thì cứ đánh lại một trận nữa nhé!”

Đường Lâm và Tống Từ lùi lại, đứng cách nhau vài bước.

Nụ cười của Tống Từ càng lúc càng hiền, nhưng Đường Lâm lại cảm thấy hắn cười đến sởn da gà. Lẽ nào là vì mình từ chối tham gia hội học sinh quá nhiều lần nên cậu ta muốn dạy dỗ mình một trận?

Tên này nhỏ mọn vậy luôn à!

“Bắt đầu!”

Lần này huấn luyện viên vừa hô xong, Đường Lâm liền chủ động tấn công.

Tống Từ đứng yên tại chỗ, chỉ khi Đường Lâm tiến sát, tung cú đấm về phía mặt hắn thì hắn mới biến mất ngay tại chỗ. Mấy sinh viên đang xem còn thót tim thay hắn, kết quả lại thấy cú đấm đó đánh trúng một tàn ảnh.

Tống Từ đã vòng ra phía sau lưng Đường Lâm, tung một cú đá vào cậu. Đường Lâm xoay người nhanh như chớp, hai tay chắn cú đá đó lại.

Hắn mạnh quá, hai cánh tay của Đường Lâm tê rần, gần như mất cảm giác.

Cậu nhớ Tống Từ là dị năng giả phức hợp, nghe nói có hơn ba loại năng lực, nhưng ngoài điều khiển trọng lực ra thì cụ thể còn năng lực gì thì không ai biết rõ.

Phần lớn tư liệu về Tống Từ đều thuộc dạng mật.

Đường Lâm lùi mấy bước mới đứng vững được, nhưng Tống Từ lại tiếp tục tung một cú đá nữa. Cậu né sang bên, các sinh viên vội vàng tránh đường, Tống Từ đá trượt, chân đạp lên tường của phòng huấn luyện, khiến bức tường đặc chế lõm hẳn xuống.

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Đó là tường đặc chế, chịu được lực va đập 50 tấn cơ mà.

Vừa rồi cú đá của Tống Từ đã vượt quá 50 tấn rồi sao?

Đường Lâm lạnh toát sống lưng: “…”

Má nó!

Tên này muốn giết người thật à?

Cậu còn chưa kịp hoàn hồn đã bị hắn đấm vào bụng một phát, sau đó là một chưởng vào ngực.

Bốp bốp bốp——

Đường Lâm bị đấm mười mấy cú, dính bảy tám chưởng, bốn năm cú đá.

Khi bị quăng xuống đất một lần nữa, cậu nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, Tống Từ, đồ mặt trắng nhỏ thối tha, tin không tối nay tao biến thân rồi đi tìm mày, đánh cho mày tàn phế luôn!

Tất cả sinh viên đều chết lặng, mặt sàn của phòng huấn luyện lõm xuống hơn mười chỗ, tường cũng lõm mất vài chỗ.

Bọn họ chợt cảm thấy Đường Lâm thật ra rất trâu, đổi lại là mình mà dính một cú của Tống Từ chắc đã nằm phòng y tế rồi. Tốc độ lúc nãy của Tống Từ, trừ vài đứa có thiên phú tốc độ, mấy đứa còn lại đều biết mình không tránh nổi.

Tống Từ ra chiêu với Đường Lâm đều có giữ lại lực, còn những chiêu tung hụt mới thật sự có sức công phá kinh hoàng. Hắn tính toán kỹ lưỡng, biết rõ điều này khiến Đường Lâm càng bực muốn xé xác.

“Tình trạng cậu sao rồi, Đường Lâm?”

Tống Từ đánh người xong vẫn cười cười nói chuyện, còn chìa tay định đỡ.

Đường Lâm nhìn vào đôi mắt tím như đá quý của hắn, nắm lấy tay hắn: “Tôi không sao.”

Nói xong câu đó, đột nhiên ra chiêu.

Cậu nắm tay Tống Từ giật mạnh, hai chân quấn lấy eo hắn.

Tống Từ thoáng sửng sốt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bị Đường Lâm dùng sức quật ngã xuống sàn. Cậu đứng bật dậy còn chưa kịp đắc ý thì đã bị Tống Từ dùng chân trái quét ngang, lại ngã lăn ra đất, hai người liền lăn lộn đánh nhau.

Vài giây sau, toàn bộ người có mặt đều chết đứng.

Ngay cả Đường Lâm cũng không biết tại sao lại thành thế này ,bởi vì bây giờ cậu đang đè lên người Tống Từ, môi… lại dính sát môi hắn.

Mấy cái cằm trong phòng huấn luyện đồng loạt rơi lộp bộp.

Tống Từ trợn tròn mắt, ngây ra trong một giây rồi mới thi triển năng lực.

Bùm!

Đường Lâm bị một luồng lực đẩy mạnh hất bay, đập vào tường tạo thành cái hố hình người, khoé miệng chảy máu, cảm giác như toàn bộ xương cốt đều muốn rã rời.

Xương cốt gãy rời đã là chuyện nhỏ, điều đáng sợ nhất là... cậu muốn chết quách đi cho rồi.

Má nó!

Cậu vừa hôn một thằng đàn ông.

Nụ hôn đầu của cậu lại trao cho một thằng con trai, còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy.

Thế giới ơi, sập luôn đi cho rồi!