Chương 14: Cô muốn xé xác Đường Thi thành trăm mảnh
Thiếu niên tóc bạc thở dốc, môi nhuộm máu, tóc tai rối tung, đẹp đến mức sa hoa như hải đường trong mưa.
Minh Hi nhìn Đường Thi đang ở ngay trước mặt, thở hổn hển nói:
“Tôi không nhớ mình hay nhà họ Tống đã đắc tội gì với cô Đường Thi… khụ khụ…”
Đường Lâm nhìn Tống Từ, từng nét mày môi đều tinh xảo đến kỳ lạ. Máu tươi nhuộm trên môi khiến cậu ta mang vẻ đẹp mong manh như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ nát.
Mỹ nhân chiến bại!
Từ ngữ này chợt hiện lên trong đầu, khiến Đường Lâm thoáng nảy sinh một ý nghĩ muốn giày vò thiếu niên trước mặt. Nhưng ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị cô dập tắt ngay lập tức.
Cậu ta là con trai, là con trai đó!
Tuyệt đối không thể nảy sinh mấy suy nghĩ kỳ quái với tên nhóc này.
Đường Lâm hừ lạnh.
“Không biết chọc giận tôi ở đâu à? Vậy tối nay cứ nằm đó mà nghĩ cho kỹ đi.”
Dứt lời, cô vung nắm đấm giáng mạnh vào bụng Minh Hi. Cậu đau đến thét lên, lại phun thêm một ngụm máu.
Không gian dị giới biến mất, Minh Hi rơi thẳng xuống thảm trong sảnh lớn tầng một của biệt thự, còn Đường Lâm thì thoắt cái đã biến mất.
Sau khi rời khỏi biệt thự nhà họ Tống, Đường Lâm giải trừ trạng thái biến hình. Cô lại biến thành "anh".
Người thanh niên mặc đồ trắng đứng trên sân thượng, nhớ lại bộ dạng thảm hại của Tống Từ, trong lòng vô cùng sảng khoái.
“Hahaha…”
Nữ hoàng lính đánh thuê đột nhiên lao tới đánh cho một trận, đủ khiến tên Tống Từ kia mất ngủ mấy ngày mấy đêm. Hắn nhất định sẽ trằn trọc nghĩ hoài không ra lý do bị đánh. Nghĩ đến cảnh đó, Đường Lâm liền hớn hở như hoa nở đầy lòng.
Thỏa giận, quá thỏa giận luôn!
Ha ha ha ha ha ha ha…
—
Sau khi Đường Lâm rời khỏi biệt thự nhà họ Tống, người tỉnh lại đầu tiên là một nữ vệ sĩ. Cô ta lập tức lao đến chỗ Minh Hi đang co người dưới đất, gồng mình chịu đựng cơn đau dữ dội.
“Thiếu gia…”
Vì Đường Lâm đánh phụ nữ vẫn nương tay nên cô ta mới tỉnh lại nhanh vậy, gần như không bị thương gì. Nhưng mấy gã vệ sĩ nam thì không có số hưởng thế, ai nấy đều bị đánh trọng thương, hấp hối thoi thóp.
Cơ thể thiếu niên xinh đẹp đang ôm bụng phát sáng lấp lánh, thân hình từ từ biến đổi, lại biến về thành một cô gái. Thiếu nữ tóc bạc mắt tím cắn răng, đôi mắt màu violet tràn đầy căm hận và giận dữ. Cô lập tức dùng năng lực quay ngược thời gian để chữa lành vết thương. Chỉ trong một cái chớp mắt, Minh Hi vốn bị đánh đến thoi thóp đã hoàn toàn hồi phục.
Sau đó, một luồng sáng trắng bạc từ người cô tỏa ra, như những vòng gợn sóng trong suối, lan dần khắp biệt thự. Tất cả người và vật trong biệt thự đều bị kéo ngược lại thời điểm mười lăm phút trước.
Kính vỡ bay ngược về khung cửa, sàn nhà nứt nẻ, mảnh gỗ, đá vụn… tất cả đều tái hợp nguyên vẹn. Đám robot bị đập nát, đám vệ sĩ bị đánh sắp chết… tất cả đều quay lại tình trạng lành lặn như trước khi bị tấn công.
Đám vệ sĩ tỉnh lại, mặt ai nấy đều xám xịt, vô cùng xấu hổ. Họ đã không làm tròn bổn phận, không bảo vệ được thiếu chủ.
Đáng giận!
“Đường Thi…”
Thiếu nữ tóc bạc mắt tím nghiến răng nghiến lợi gọi ra cái tên đó.
Minh Hi trước giờ luôn là fan cứng của Đường Thi, nhưng giờ thì từ fan chuyển sang hắc rồi.
Đáng giận! Đáng giận!!
Dám đánh cô trọng thương, con tiện nhân đó chết chắc!
Từ nhỏ đến lớn cô ta chưa bao giờ chịu thiệt như thế này. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!
Thật nghĩ mình là dị năng giả cấp S siêu đỉnh thì vô địch thiên hạ à? Nhà họ Tống không thiếu gì, chỉ thiếu đạo lý thôi. Cô không tin mình không giết được con tiện đó!
Đường Thi, cô ta phải xé xác Đường Thi thành trăm mảnh, nghiền thành tro bụi!!
“Tiểu thư… cô, cô không sao chứ?”
Nữ vệ sĩ nhìn sắc mặt âm u của Minh Hi, bị dọa sợ.
Minh Hi siết chặt hai tay, đấm một cú nát luôn chiếc bàn trà thủy tinh bên cạnh.
—
“Ha ha ha ha ha ha ha…”
Đường Lâm đang ngồi trong phòng tổng thống của một khách sạn bảy sao, tay cầm ly rượu vang đỏ. Bên ngoài cửa sổ là thành phố rực rỡ ánh đèn như cung điện pha lê. Dòng xe cộ trôi như ngân hà lấp lánh.
Trong phòng khách có một chiếc máy phát nhạc cổ đang phát ra khúc nhạc lãng mạn du dương. Nhớ lại bộ dạng nhếch nhác của Tống Từ, Đường Lâm chỉ thấy từng lỗ chân lông đều thoải mái thảnh thơi.
“Ha ha ha ha ha…”
Nhà họ Tống trả thù?
Trừ khi họ tìm được Đường Thi đã!
Đường Thi xưa giờ hành động một mình, không bạn bè, không quốc tịch, không thân nhân, người duy nhất liên lạc với cô là trợ lý Thư Tiểu Tiểu. Mà Thư Tiểu Tiểu cũng chỉ giỏi trốn, ngoài cái đó ra thì chẳng biết gì về thân thế của Đường Thi cả.
Cô ra tay có chừng mực, chỉ đánh Tống Từ một trận nhừ tử, không lấy mạng, cũng không gây thương tích không thể hồi phục. Cô không tin tập đoàn nhà họ Tống sẽ dốc toàn lực để đối phó cô. Khả năng lớn nhất là Tống Từ phải nuốt giận, tự mình chịu thiệt.
Nuốt răng gãy lẫn máu mà sống tiếp.
Đường Lâm cầm điện thoại, vừa nhấm nháp rượu vang vừa nhắn tin cho Minh Hi.
Đường Lâm: Ngủ chưa?
—
Trần Mạnh và Vương Hoa đứng bên cạnh đài phun nước, nghe tiếng đập phá loảng xoảng trong biệt thự. Hai người liếc nhìn nhau, đồng lòng nghĩ: Tiểu thư lần này nổi trận lôi đình rồi.
Nghĩ tới Đường Thi, hai người chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Mạnh quá đi mất!
Dị năng giả cấp siêu S, ai cũng là quái vật sao?
Rầm!
Kính cửa sổ vỡ tan, mảnh vỡ bay tứ tung. Trần Mạnh và Vương Hoa vội lùi xa. Hai người bắt đầu thấy lo lắng, lần này không bảo vệ được tiểu thư, liệu có bị sa thải không? Không sa thải thì cuối năm còn thưởng không đây?
Nữ vệ sĩ xinh đẹp Anna đang nấp bên ngoài. Cô đứng sau cánh cửa hé một khe nhỏ, nhìn thấy thiếu nữ tuyệt sắc mặc váy ngủ hai dây màu trắng đang đập phá trong phòng. Tất cả đồ đạc có thể đập đều bị cô nàng đập nát bấy, tường cũng nứt toác cả ra.
Minh Hi giận dữ đến nỗi định đập luôn cả điện thoại. Đúng lúc đó, màn hình sáng lên, là tin nhắn của Đường Lâm.
Nhìn thấy dòng tin nhắn ấy, toàn bộ sát khí giận dữ quanh người Minh Hi như quả bóng bị xì hơi, xẹp lép trong tích tắc.
Anna nấp ngoài cửa, đôi mắt vàng nhấp nháy liên hồi.
Tiểu thư hết nổi đóa rồi à?
Đường Lâm: Ngủ chưa?
Minh Hi nhìn tin nhắn, trả lời: Chưa ngủ.
Đường Lâm vừa thấy cô trả lời, lập tức gọi điện tới.
Anna kinh ngạc nhìn vị tiểu thư vừa rồi còn như sư tử cái nổi giận giờ lại hóa thành con mèo nhỏ dịu dàng, nhẹ nhàng nói chuyện điện thoại:
“Alô, Đường Lâm. Cậu còn chưa ngủ à?”
“Bình thường tớ ngủ lúc mười một rưỡi. Còn cậu đang làm gì thế?”
Minh Hi liếc nhìn căn phòng tan hoang như bãi chiến trường. Dưới sàn đầy mảnh vụn, mọi thứ có thể đập đều bị đập hết, tường cũng rạn nứt.
Cô mỉm cười, dịu dàng nói: “Tớ đang tập yoga. Còn cậu?”
Người nào đó đang ở phòng tổng thống khách sạn bảy sao, cầm ly rượu ngắm đêm thành phố, thản nhiên nói:
“Tớ à? Tớ vừa từ thư viện về, mới về đến ký túc xá.”
“Cậu thường lui tới thư viện lắm hả?” Minh Hi mỉm cười hỏi.
“Ai bảo tớ là người không có dị năng đâu. Ông trời không cho năng lực, thì đành phải cố gắng hơn một chút vậy.” Đường Lâm cười, tựa người vào sofa, lắc nhẹ ly rượu vang trong tay.