Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kanojo ga Flag wo Oraretara

(Đang ra)

Kanojo ga Flag wo Oraretara

Tōka Takei

Hatate Souta là một học sinh cấp 3 có khả năng nhìn thấy "flag" cho các sự kiện trong tương lai như: "flag tử thần", "flag tình bạn" và "flag tình cảm". Mặc dù có khả năng nhìn thấy lá cờ, cậu vẫn trá

242 797

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

325 1188

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

28 25

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

86 111

Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

(Đang ra)

Điều kiện để gánh nợ thay cho ba mẹ chính là sống cùng với nữ sinh cao trung dẽ thương nhất Nhật Bản.

Amane Megumi

Chàng trai không hề có kinh nghiệm tình trường, nhưng luôn vô tư buông lời ngọt ngào. Hoa khôi nữ sinh cao trung toàn quốc, ở trường thì lạnh lùng còn ở nhà thì ngây ngô vô cùng, và cô đã thầm thương

46 11

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

409 2091

Full - Chương 11: Không ngờ cậu lại thuần khiết đến vậy

Chương 11: Không ngờ cậu lại thuần khiết đến vậy

Khi Đường Lâm bước ra khỏi phòng y tế, mặt cậu đen như đít nồi.

Thầy cô trong phòng y tế đúng là có năng lực chữa trị siêu mạnh, lúc vào thì nội thương phun máu, lúc ra thì khỏe mạnh như thường, chẳng khác gì chưa từng bị thương.

Chưa từng bị thương? Ai tin nổi?

Mọi ánh mắt đều dồn về phía cậu, đám con gái nhìn cậu như muốn róc xương lột da, còn đám con trai thì mặt mũi hớn hở như xem kịch.

Con gái thì hận cậu làm ô uế nam thần trong lòng họ, còn con trai thì chỉ hóng xem sau này Đường Lâm có bị Tống Từ đánh cho sống dở chết dở không.

Chuyện cậu và Tống Từ lỡ… chạm môi nhau, chắc đã lan truyền khắp trường rồi. Tên tiểu bạch kiểm kia bị gì vậy? Có dị năng mà không dùng, lại đâm đầu vô đánh giáp lá cà với người ta làm gì?

Nụ hôn đầu của cậu đó! Nụ hôn đầu đó! Trời ơi, đó là nụ hôn đầu tiên của cậu mà!

Ông trời ơi!

Sao ông cứ thích chỉnh cậu vậy?

Mặt Đường Lâm đen kịt, tâm trạng như muốn đồ sát nguyên cái trường này.

“HAHAHAHAHA…”

Liễu Mộng Hinh đập bàn cười nghiêng ngả, còn Đường Lâm mặt như than ngồi đối diện cô. Cả nhà hàng nhỏ bên ngoài trường đều ngoái lại nhìn.

Đường Lâm lạnh lùng nói: “Cậu cười đủ chưa đấy?”

Liễu Mộng Hinh nhìn cái mặt đen tới mức có thể chảy mực của cậu, cuối cùng cũng cố nín cười. Cô cầm cốc bia lên: “Hai cậu làm sao vậy? Sao lại…”

Nghĩ đến cảnh tượng đó, cô suýt sặc bia.

Làm sao mà lại hôn nhau được chứ? Bản thân Đường Lâm cũng muốn biết lắm đây.

“Cậu… chẳng lẽ là nụ hôn đầu à?” Liễu Mộng Hinh cười như bắt được vàng.

Đường Lâm siết chặt nắm tay.

“Trời ạ! Không ngờ cậu lại thuần khiết vậy đó, hahahaha…”

Liễu Mộng Hinh lại bật cười.

Đường Lâm thật sự muốn đấm người.

Mà nụ hôn đầu lại dành cho một thằng con trai, đúng là vết nhơ cả đời. Sao không phải Minh Hi? Sao không phải Minh Hi – cô gái xinh đẹp như thế?

Liễu Mộng Hinh bỗng nghiêm túc nói: “Thật ra cậu nên nghĩ theo hướng tích cực.”

“Chuyện này mà tích cực cái gì?” Giọng Đường Lâm lạnh băng.

Liễu Mộng Hinh nói: “Cậu không bảo sau khi hai người hôn nhau thì Tống Từ nổi điên, đánh cậu trọng thương sao? Ít nhất điều đó chứng minh Tống Từ không phải gay. Cậu không phải lo sau này bị cậu ta dòm ngó nữa.”

Đường Lâm: “…Cảm ơn cậu đã ‘an ủi’ tôi nhé!”

Liễu Mộng Hinh cạn ly bia với cậu một cái, cười rạng rỡ: “Không có chi.”

Đường Lâm: “…”

Không nghe ra là tôi đang nói móc à?

Chạng vạng buông xuống, trong nội thành có một tên trộm vọt lên cướp đồ rồi bỏ chạy. Hắn là dị năng giả hệ tốc độ, chạy nhanh như gió, ngay cả cảnh sát lái xe đuổi cũng không kịp.

Nhưng chưa kịp chạy xa, hắn đã bị một cô gái mặc vest đá bay vào trong hẻm, gào lên thảm thiết, vừa ngước mặt đã thấy một khuôn mặt đẹp không thực.

Nữ thần Đường Thi?

Hắn không ngờ lại bị Đường Thi tóm được. Chưa kịp van xin, đã bị cô túm lên đấm đá một trận thừa sống thiếu chết. Sau khi xử hắn xong, cô liền biến mất.

Chớp mắt sau cô lại xuất hiện ở một khu phố khác, dẹp luôn một sòng bạc ngầm. Rồi lại đến chỗ khác, phá tan vài sào huyệt của băng nhóm xã hội đen.

Mỗi lần cảnh sát nhận được báo cáo tới nơi, thứ họ thấy chỉ là một đống tội phạm nằm la liệt rên rỉ.

Ai cũng ngạc nhiên. Đường Thi trước giờ ít khi nhúng tay vào mấy vụ của đám côn đồ, tại sao hôm nay lại như phát điên vậy?

Trên sân thượng, một bóng người áo trắng đứng đó.

Sau khi đánh người xả giận xong, tâm trạng Đường Lâm dễ chịu hơn hẳn.

Thật ra người cậu muốn đấm nhất là Tống Từ. Tên khốn đó, mình đâu có cố ý, chẳng lẽ mình không thấy kinh hãi à? Thế mà hắn dám đánh mình trọng thương!

Hay là giờ đi đánh cho hắn một trận?

Đôi mắt đen nhánh lại ánh lên màu đỏ, cơ thể Đường Lâm phát sáng. Ánh sáng tan đi, một mỹ nữ lạnh lùng trong bộ vest đen xuất hiện trên sân thượng. Gió thổi bay mái tóc dài đen nhánh của cô. Cô lướt người, biến mất không một dấu vết.

Trong căn biệt thự sáng rực ánh đèn, Tống Từ đang ngồi đọc sách trong thư phòng.

Biệt thự này đứng tên cậu, cách trường không tới mười phút đi xe. Cậu gần như chưa từng ở ký túc xá, toàn sống ở đây.

Dưới ánh đèn, làn da Tống Từ trắng mịn như ngọc, gương mặt hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật.

Nhưng chỉ mới đọc được vài trang, cậu đã thấy bực bội ném sách đi, lười biếng bước về phía giường, rồi ngã lưng xuống cái phịch. Vừa dính vào ga trải giường, thiếu niên tóc bạc đã biến thành một cô gái tuyệt sắc trong chiếc váy ngủ hai dây.

Thiếu nữ tóc bạc mắt đỏ lăn một vòng trên giường, hai cánh tay ngọc ngà ôm lấy gối, cô nhớ lại nụ hôn ban ngày với Đường Lâm. Gò má trắng mịn lập tức ửng hồng. Nhưng nhớ đến chuyện mình theo phản xạ đánh người ta trọng thương, cô lại vừa bực vừa hối hận.

Tống Minh Hi, khi mới hai tuổi rưỡi đã lần đầu thức tỉnh dị năng, năng lực là "hồi quy", cụ thể là có thể đưa trạng thái của người hoặc vật trở lại thời điểm một tiếng đồng hồ (hoặc hơn) trước đó.

Đây là một loại dị năng hiếm và đáng gờm.

Không ai ngờ Minh Hi còn có cơ hội thức tỉnh lần thứ hai. Khi năm tuổi, dị năng lần hai bùng phát khiến cả nhà cô sốc nặng. Cô… biến thành con trai. Không phải tạm thời, mà hoàn toàn đổi giới tính, và kèm theo đó là hơn mười loại dị năng mới, trong đó ba cái đạt cấp S.

Dị năng mà còn thức tỉnh lần hai? Nghe thôi đã thấy thần kỳ. Nhưng cũng không hẳn là chuyện xấu.

Lúc năm tuổi, Minh Hi thấy chuyện mình biến thành con trai cực kỳ thú vị. Vốn từ nhỏ đã ao ước có một người anh trai, giờ cô tự mình “thủ vai” luôn. Một mình đóng cả hai vai.

Gia đình cô cũng chiều con hết mức, bịa luôn lý do rằng “Tống Từ là con riêng của ba” để hợp thức hóa sự tồn tại.

Vì năng lực gốc của Minh Hi không thích hợp cho chiến đấu, cô ngày càng sử dụng thân phận Tống Từ nhiều hơn. Dần dần, tiểu thư nhà họ Tống gần như biến mất khỏi tầm mắt mọi người, thay vào đó là thiếu gia Tống nổi tiếng khắp nơi.

Minh Hi từng nghĩ mình thích làm đàn ông hơn. Cho đến khi gặp Đường Lâm.

Cô vẫn nhớ rõ cái buổi chiều mùa thu năm đó, trên đường phố, chỉ một ánh nhìn lướt qua, tim cô bỗng đập rộn ràng.

Yêu từ cái nhìn đầu tiên, nghe mới hoang đường làm sao.

Cô cũng không biết vì sao lại thế. Nếu nói là mê sắc đẹp, Đường Lâm tuy đẹp trai nhưng những người đẹp hơn cậu, cô cũng gặp rồi. Huống chi, trên đời này còn ai đẹp trai bằng “phiên bản nam” của chính cô chứ?

Nếu thật sự mê sắc, chẳng phải cô nên ôm gương sống đến hết đời sao?

Nhưng nếu không phải mê sắc, thì vì sao cứ mãi không quên nổi người đó?

Lúc gặp lại cậu ở trường, cô thật sự bất ngờ.

Không ngờ cậu lại là người không có dị năng. Một kẻ không có dị năng mà cũng thi đỗ vào Lạc Đại, đúng là làm người ta phải kinh ngạc.