Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

26 56

Full - Chương 7: Cậu quen Tống Từ à?

Chương 7: Cậu quen Tống Từ à?

Lý Văn Kiệt đúng là đồ háo sắc, hắn nhìn Minh Hi chằm chằm với ánh mắt dê xồm, cười cười:

“Người đẹp, em tên gì thế?”

Đường Lâm lập tức chắn trước mặt Minh Hi:

“Anh định làm gì?”

Cái thằng khốn này, mới nãy còn thổ lộ với phiên bản nữ của mình qua màn hình, giờ lại quay sang ve vãn Minh Hi, đúng là không biết xấu hổ là gì.

“Tôi nói chuyện với người đẹp, liên quan gì đến cậu? Lẽ nào cô ấy là bạn gái cậu?”

Lý Văn Kiệt nheo cặp mắt tam giác, nhìn Đường Lâm đầy khinh bỉ.

“Phải thì sao?”

Nói rồi, Đường Lâm liếc Minh Hi theo phản xạ, thấy cô hơi đỏ mặt như đang thẹn thùng, cũng không hề tỏ vẻ khó chịu.

Lý Văn Kiệt liếc Đường Lâm một lượt từ trên xuống dưới rồi hừ một tiếng:

“Tôi không tin, cậu mà có được bạn gái xinh như này á? Người đẹp, em có muốn lên xe anh đi hóng gió không? Hoặc em ở đâu, anh đưa em về cũng được.”

Hắn nói rồi còn nháy mắt đầy ẩn ý với Minh Hi.

Minh Hi bước ra khỏi lưng Đường Lâm, Lý Văn Kiệt còn tưởng mình có cửa, ai ngờ nghe cô lạnh tanh nói:

“Tôi không có hứng với anh.”

Đường Lâm nghe xong, phì cười khoái chí.

Lý Văn Kiệt bị mất mặt, hậm hực ra mặt.

Đèn xanh bật lên, xe phía sau đã bắt đầu bóp còi inh ỏi. Lý Văn Kiệt bực bội ném lại một câu:

“Không biết điều!”

Rồi lái siêu xe phóng đi.

Đường Lâm nhìn theo bóng chiếc xe khuất dần, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo. Trước thì dòm ngó chị Mộng Hinh, sau lại muốn tán bản thân trong hình dạng nữ, giờ còn mơ tưởng cả Minh Hi. Cái thằng này đúng là đang nhảy disco trên bãi mìn của cậu đây mà, không dạy cho nó một bài học thì cậu không mang họ Đường nữa.

“Cái tên đó hay kiếm chuyện với cậu à?” Minh Hi bất chợt hỏi.

Đường Lâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười:

“Cậu lo cho tôi à? Không cần đâu, tôi xử lý được.”

Cậu nhìn về phía trước, thấy một nhà hàng Tây sang trọng:

“Hay là mình đến nhà hàng kia ăn tối nhé?”

Trong nhà hàng Tây.

“Cậu cứ gọi món thoải mái, đừng khách sáo.”

Đường Lâm nói với Minh Hi. Dù sao bây giờ cậu cũng là người có tài sản hàng trăm tỷ, chỗ này dù có đắt cũng chẳng nhằm nhò gì.

Minh Hi cười cười, bắt đầu xem thực đơn.

Mái tóc bạc dài xõa xuống trước ngực, Đường Lâm nhìn khuôn mặt xinh đẹp ấy, trong đầu bỗng hiện lên một người.

Tống Từ. Cậu nhớ đến Tống Từ.

Chợt nhận ra Tống Từ và Minh Hi rất giống nhau, đều có tóc bạc, mắt tím violet, ngay cả khí chất cũng tương tự. Không lẽ họ là người thân?

Dù chưa hỏi kỹ về gia cảnh của Minh Hi, nhưng nhìn phong thái của cô thì chắc chắn xuất thân không tầm thường. Biết đâu thật sự có quan hệ họ hàng với Tống Từ cũng nên.

“Hi Hi, cậu có quen Tống Từ không?” Đường Lâm hỏi.

“Tống Từ?” Minh Hi ngẩng đầu lên.

“Cậu chủ nhà họ Tống, hiện là hội trưởng hội sinh viên trường mình đó.”

Minh Hi lắc đầu: “Tớ không quen. Sao thế?”

“À không, chỉ là cậu với cậu ta hơi giống nhau, tớ còn tưởng hai người là bà con.”

“Giống lắm à? Giống chỗ nào?”

“Tóc nè, mắt nè, còn nụ cười nữa.”

Đường Lâm nhìn cô, chậm rãi nói.

Trong đôi mắt tím của Minh Hi ánh lên một tia sáng, rồi cô bật cười khẽ:

“Vậy à?”

Cô có vẻ không muốn nói thêm về Tống Từ nữa, liền gọi phục vụ đến gọi món.

Bữa tối trôi qua rất vui vẻ. Trước đó khi trò chuyện online, hai người đã rất hợp cạ, giờ gặp trực tiếp thì đề tài càng nhiều hơn.

Lúc họ bước ra khỏi nhà hàng thì đồng hồ đã điểm tám giờ.

“Giờ vẫn còn sớm, hay mình đi dạo bờ sông?” Đường Lâm đề nghị.

Minh Hi giơ điện thoại:

“Để lần sau nhé, mình phải về rồi.”

“Để tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu, tớ gọi xe rồi. Xe sắp tới rồi.”

Chưa đầy một phút sau, một chiếc MPV màu bạc dừng ngay ven đường. Người cầm lái là một phụ nữ mặc vest, vừa nhìn là biết cao thủ, mà bộ vest trên người cũng toàn đồ cao cấp.

Đường Lâm càng chắc chắn, Minh Hi không phải người bình thường.

Cô nói gọi xe, không phải đặt xe công nghệ, mà là nhắn tin cho tài xế nhà mình.

“Tớ đi đây.”

Minh Hi cười chào.

“Ừ.”

Đường Lâm nhìn cô lên xe, nhìn chiếc xe bạc lăn bánh rồi khuất hẳn khỏi tầm mắt.

Trên con phố tấp nập, một chàng trai trẻ mặc đồ trắng đứng bên vỉa hè, dáng người cao ráo, gương mặt điển trai khiến không ít cô gái phải ngoái nhìn.

Điện thoại trong túi vang lên một tiếng "ting".

Đường Lâm lấy ra xem, là một tin nhắn:

Bạch Miêu Sundae: Hôm nay rất vui, cảm ơn cậu đã đi chơi với tớ.

Kèm theo một sticker đáng yêu.

Đường Lâm nhìn tin nhắn, không kiềm được mà cong khóe môi.

Cậu trả lời: Tớ cũng rất vui.

Rồi cũng gửi lại một sticker dễ thương.

Nghĩ ngợi một chút, cậu nhắn thêm: Lần sau mình lại đi chơi nhé?

Chỉ một giây sau đã nhận được phản hồi.

Bạch Miêu Sundae: Ừm.

Tâm trạng Đường Lâm vô cùng sảng khoái. Cậu cất điện thoại vào túi, quay người trở lại trường.

Chợt nhớ đến Lý Văn Kiệt, ánh mắt cậu lại lạnh đi.

Tại bến du thuyền.

Một chiếc du thuyền đang neo đậu tại đây.

Trong nhà hàng sang trọng trên tàu, ánh nến lung linh, hoa hồng bày khắp nơi.

Trên bàn dài trải khăn trắng, rượu vang đỏ và ly thủy tinh đặt chỉnh tề.

Lý Văn Kiệt đã đợi lâu, không ngừng nhìn đồng hồ.

Không lẽ Đường Thi không đến?

Không, không thể nào. Mình đã tỏ tình chân thành như vậy, sao cô ấy có thể cho mình bẽ mặt được?

Bụng hắn réo lên một tiếng "ục".

“Thiếu gia, có thể bắt đầu phục vụ chưa ạ?” Một phục vụ dè dặt hỏi.

“Phục vụ cái gì, cô Đường còn chưa tới cơ mà!”

Người phục vụ suýt nữa thì bật lại: cô ấy vốn dĩ chưa bao giờ nói là sẽ tới…

Lại thêm nửa tiếng nữa trôi qua, Lý Văn Kiệt đói đến phát điên, cuối cùng cũng phải lệnh cho mang đồ ăn lên.

Hắn như trút giận, cắt miếng bít tết như thể đang cắt kẻ thù.

Tại sao Đường Thi không đến? Chẳng lẽ cô ấy không thấy tin tỏ tình của mình? Ừm, cũng có thể lắm.

Bằng không thì sao lại không tới? Mình là thiếu chủ của tập đoàn họ Lý đấy, trẻ trung tài giỏi, còn là dị năng giả cấp A, bao nhiêu cô gái muốn dính lấy mình. Đường Thi chắc chắn là không thấy tin tức tỏ tình thôi.

Lý Văn Kiệt tự an ủi mình bằng lý do đó.

Đột nhiên, choang một tiếng, cửa kính bị vỡ tan!

Một cô gái tuyệt sắc mặc vest đen, tóc dài tới eo, từ ngoài bước vào.

Nhìn thấy cô gái lạnh lùng ấy, Lý Văn Kiệt mừng rỡ, bật dậy cầm lấy bó hoa hồng đã chuẩn bị từ trước:

“Cô Đường, cuối cùng cô cũng tới rồi, tôi chờ cô mãi…”

Chưa kịp nói xong, hắn đã bị một cú đá bay thẳng lên tường, ngã lăn lóc.

Đường Thi lạnh lùng hừ một tiếng, từng bước tiến lại gần.

“Thiếu gia!” Vài tên vệ sĩ thấy Lý Văn Kiệt bị đánh, lập tức rút súng nhắm vào cô.

Đường Thi phẩy tay trong không trung, một thanh đao hiện ra trong tay.

Chỉ một nhát, ánh đao lóe lên, súng trong tay đám vệ sĩ đã bị chém nát vụn.