Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1723

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

26 66

Full - Chương 08: Đánh cho Lý Văn Kiệt bầm dập

Chương 08: Đánh cho Lý Văn Kiệt bầm dập 

Tốc độ của Đường Thi nhanh đến mức đám vệ sĩ chẳng kịp phản ứng, thậm chí không thấy cô ra tay như thế nào. Một cú quét chân, mấy tên vệ sĩ bị đá bay, đứa thì xuyên tường, đứa thì đập vỡ kính rơi tõm xuống biển.

Cô mặt lạnh băng, đi thẳng tới chỗ Lý Văn Kiệt.

Cô túm cổ áo hắn, nhấc lên rồi ném đi như rác, "rầm rầm rầm" phá mấy bức tường, cứ thế quăng qua quật lại, đến khi hắn chỉ còn thoi thóp thở. Giờ thì Lý Văn Kiệt mới thật sự hiểu thế nào là sức mạnh của dị năng cấp siêu S. Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo của cô, hắn đừng nói phản kháng, đến cả cử động cũng không làm nổi.

“Tha... tha mạng...”

Lý Văn Kiệt vừa phun máu vừa lết gối van xin.

Hắn quỳ rạp xuống nhìn Đường Thi.

Đường Thi đá hắn lăn ra đất, gót giày cao gót đạp thẳng lên ngực. Xương sườn gãy răng rắc, hắn lại gào lên thảm thiết. Đôi mắt đỏ sậm như máu của cô lạnh tanh nhìn xuống:

“Biết mình sai ở đâu chưa?”

“Tôi... tôi không nên có ý nghĩ xằng bậy với cô...”

“Còn gì nữa?”

Đường Thi từ từ dùng lực, Lý Văn Kiệt lại rú lên, khóc lóc nói: “Tôi... tôi không nên lên truyền hình khoác lác khoe khoang...”

“Cái đó không liên quan.”

Cô lạnh nhạt nói.

Hả?

Không liên quan? Vậy... vậy là chuyện gì? Mình còn đắc tội gì nữa?

“Tôi... tôi nghĩ không ra...”

Giọng hắn run rẩy, mặt mếu máo.

Đường Thi lạnh lùng nói:

“Đường Lâm là người tôi che chở, sau này còn dám động vào cậu ấy, tôi giết mày.”

Cái gì?

Đường Lâm? Cái thằng nhóc đó có quan hệ với Đường Thi?

Lý Văn Kiệt sửng sốt tột độ.

“Nghe rõ chưa?”

Đường Thi lại giẫm một cú nữa, vài cái xương gãy vụn. Lý Văn Kiệt kêu thảm như heo bị chọc tiết, khóc lóc: “Nghe... nghe rõ rồi...”

“Không chỉ Đường Lâm, người bên cạnh cậu ấy mày cũng không được đụng đến. Còn dám quấy rối Liễu Mộng Hinh hay bất kỳ cô gái nào quanh cậu ấy, tao cắt cái đó của mày cho chó ăn.”

Ánh mắt Đường Thi liếc xuống phía dưới hắn, ánh nhìn đó cứ như có thực thể, khiến Lý Văn Kiệt theo phản xạ kẹp chặt chân lại.

Hắn không nghi ngờ gì, Đường Thi dám làm thật.

Lý Văn Kiệt run rẩy nói: “Tôi... tôi sau này thấy cậu ấy sẽ né xa mười mét.”

Đường Thi hừ lạnh, nhìn cái mặt sưng vù như đầu heo của hắn, lại đá thêm phát nữa rồi biến mất tại chỗ.

Bến tàu sáng trưng ánh đèn.

Người đẹp trong bộ vest đen tay cầm trường đao, mái tóc đen dài tung bay trong gió.

Bất chợt, điện thoại trong túi rung lên.

Cô vung nhẹ cổ tay, thanh đao biến mất. Rút điện thoại ra, trên màn hình hiện một dòng tin nhắn.

Bạch Miêu Sundae: Cậu về trường chưa?

Đôi mắt đỏ như hồng ngọc của cô nhìn tin nhắn, khóe môi hơi cong lên.

Cô trả lời:

Sắp tới rồi.

Nhắn xong câu đó, cô nhảy vọt lên không trung, như một tia chớp đỏ lao qua màn đêm, chỉ vài giây sau đã đáp xuống ký túc xá Đại học Lạc.

Về tới phòng, màu mắt Đường Lâm dần biến đổi, từ đỏ sẫm chuyển thành nâu nhạt, ngũ quan và cơ thể cũng chầm chậm thay đổi. Người đẹp trong vest đen biến thành một nam sinh trẻ trung.

Đường Lâm nhìn điện thoại, khóe môi bất giác cong lên, nhắn thêm một tin nữa:

Tiểu Cá Mập: Mình về tới ký túc rồi. Cậu thì sao?

Bạch Miêu Sundae: Mình cũng về nhà rồi~

Bạch Miêu Sundae: Về tới nhà mới phát hiện còn cả đống bài tập đang chờ【đau khổ】

Tiểu Cá Mập: Vậy mình không làm phiền nữa.

Tiểu Cá Mập: Cũng đừng thức khuya nha, làm xong cỡ nào thì nghỉ, thầy cô chắc không tới mức không nộp bài là giết người đâu ha【cười】

Bạch Miêu Sundae: Biết đâu đó~【cười】

Bạch Miêu Sundae: Mình đi làm bài đây.

Tiểu Cá Mập: Ừ ừ【cố lên】

Trò chuyện xong với Minh Hi, Đường Lâm tiện tay mở vài trình duyệt tin tức. Dù ở đâu cũng thấy tràn lan thông tin Đường Thi giết dị thú, làm rùm beng khắp nơi.

Mấy chuyện này với cậu cũng quen rồi. Cậu ném điện thoại sang một bên rồi đi tắm.

Tắm xong, điện thoại trên bàn rung lên, là cuộc gọi từ Thư Tiểu Tiểu.

Thư Tiểu Tiểu là trợ lý của Đường Lâm, nói đúng hơn là trợ lý của Đường Thi. Cô không biết Đường Thi và Đường Lâm là một, chỉ biết hôm nay Đường Lâm đi gặp bạn mạng. Câu đầu tiên cô nói là:

“Thế nào thế nào, buổi hẹn hò sao rồi?”

Đường Lâm lúc này đã đổi lại về hình dạng nữ, đáp bằng chất giọng lạnh băng thường ngày:

“Liên quan gì đến cô.”

“Thì hỏi chơi thôi, lạnh lùng vậy người ta đau lòng quá nè. Mà tôi thấy tin tức rồi, hôm nay cậu lại gây chấn động nữa rồi.”

“Dị thú đó điều tra ra nguồn gốc chưa?”

Đường Lâm hỏi.

Thư Tiểu Tiểu nói: “Có tra sơ qua, liên quan đến công ty SR, bọn họ đã thu hồi xác dị thú đó.”

Công ty SR? Tập đoàn Tống thị? SR là công ty con của Tống thị.

“Cậu muốn điều tra không?”

“Hiện tại không hứng thú.”

“Vậy thôi!” Thư Tiểu Tiểu bỗng nhiên cười hí hí: “Có người trả giá một triệu chỉ để mua ảnh riêng của cậu, cân nhắc không, chị Đường Thi?”

Đường Lâm lạnh lùng nói:

“Chụp ảnh cô gửi cho hắn đi.”

Tên nào dám nói vậy, tay cậu đang ngứa ngáy đây này.

“Đùa thôi mà~ Có mấy đơn ủy thác mình thấy cậu có thể quan tâm đó, mình gửi vào mail rồi.”

Ngày nào cũng có cả đống người muốn thuê Đường Thi, nhưng cậu chẳng có thời gian để xử lý từng cái một, đều do Thư Tiểu Tiểu lọc giúp, chọn ra vài cái có giá trị.

“Dạo này tôi muốn nghỉ phép, không muốn làm việc.”

“Muốn nghỉ? Tui ngửi thấy mùi tình yêu rồi đó nha~ Cậu với bạn mạng kia rơi vào lưới tình rồi đúng không? Hẹn hò hôm nay tiến triển tới đâu rồi? Có cần mình tra lai lịch hắn giúp không? Mình rảnh lắm đó~”

“Không cần.”

Cậu muốn hiểu Minh Hi, nhưng không thích dùng cách điều tra để hiểu.

Thư Tiểu Tiểu kích động hét lên:

“Vậy tức là cậu thừa nhận rồi! Hai người thật sự đang yêu nhau! Ảnh trông thế nào? Nói mình biết đi, nói đi, nói đi, nói đi, nói đi, nói đi...”

Nghe cô lải nhải không ngừng, Đường Lâm dứt khoát cúp máy.

Tắt nguồn, đi ngủ.

Đêm đó Đường Lâm mơ một giấc mơ, trong mơ cậu kết hôn với Minh Hi. Giữa bao người chúc phúc, hai người hôn nhau trong nhà thờ, đang hôn thì... Minh Hi biến thành Tống Từ.

Giấc mơ đẹp hóa thành ác mộng.

“Á——”

Đường Lâm bật dậy từ trên giường, mồ hôi lạnh vã ra như tắm.

Trời đã sáng.

Cậu tròn mắt, sao lại mơ ra cái ác mộng kinh hoàng thế này chứ? Sợ chết khiếp, may mà chỉ là mơ.

Cậu liếc nhìn đồng hồ, sáu giờ bốn mươi.

Muốn nhắn tin cho Minh Hi, mở ô nhập liệu gõ “chào buổi sáng”... rồi lại xóa.

Giờ này có sớm quá không ta? Chắc cậu ấy chưa dậy đâu nhỉ? Nhưng cũng hay, dậy là thấy tin nhắn của mình liền. Lỡ như chưa tắt chuông, bị tin nhắn đánh thức thì sao? Tiếng báo tin nhắn đâu to mấy, mà cũng chỉ kêu một tiếng thôi mà...

Chỉ để gửi một cái tin, vậy mà cậu do dự mất nửa ngày.