Chương 3: Dị Thú Tập Kích
“Cảnh báo! Cảnh báo! Có dị thú xuất hiện! Dị thú xuất hiện tại khu 16! Đề nghị toàn bộ dân thường lập tức sơ tán!”
Tiếng còi cảnh báo vang lên chói tai.
Ầm! Một tiếng nổ nữa vang lên. Một con dị thú khổng lồ, trông như thằn lằn đột biến, xuất hiện trên tầng cao của một tòa nhà. Cơ thể nó dài hàng chục mét, toàn thân phủ lớp vảy đen nhánh, đôi mắt phát ra ánh sáng tím kỳ dị. Cái đuôi dài vung lên một cái, tòa văn phòng 30 tầng kế bên như bị xuyên thủng bởi một chiếc chùy khổng lồ, gãy ngang từ giữa.
Hai trăm năm trước, không chỉ có con người tiến hóa mà cả động vật và côn trùng cũng biến đổi. Những loài động vật và côn trùng tiến hóa vượt trội này được gọi là dị thú và dị trùng.
Loài người đã có cuộc chiến kéo dài hơn một thế kỷ với đám sinh vật đột biến này, cuối cùng cũng phong tỏa được chúng vào những khu vực cấm không người. Thế nhưng thỉnh thoảng, vẫn có dị thú dị trùng đột nhập vào khu vực dân cư. Ví dụ là như lúc này đây.
Con dị thú khổng lồ phun ra luồng lửa màu xanh, nhảy từ tòa nhà cao tầng xuống làm đám người bên dưới hoảng loạn tháo chạy.
Thấy con dị thú lao thẳng về phía tàu điện, một người có dị năng cường hóa thân thể lập tức đấm vỡ cửa tàu, lao ra ngoài. Những người khác cũng nhanh chóng bỏ chạy theo.
Đường Lâm cũng rời khỏi tàu, đứng nép vào một góc, mắt nhìn đám cảnh sát máy móc đồng loạt nổ súng vào con thằn lằn đột biến.
Đoàng đoàng đoàng—— Tiếng súng vang lên dồn dập, nhưng chẳng có chút tác dụng nào. Đường Lâm chẳng lấy làm lạ, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết con dị thú này ít nhất cấp sáu, đến cả đạn xuyên giáp cũng không phá nổi lớp da như thép kia.
Dị thú vung đuôi một phát quét sạch đám cảnh sát máy móc. Các bộ phận cơ giới văng tung tóe, đập vỡ cửa kính tủ trưng bày ven đường, làm đèn quảng cáo tắt ngúm, người đi đường la hét bỏ chạy, mấy chiếc xe lao vút đi, rú ga trốn thoát.
Đường Lâm nhíu mày, lòng đầy nghi hoặc. Mấy năm gần đây rất ít nghe tin dị thú tấn công người. Con này chui từ đâu ra vậy? Đây là đại đô thị cấp một, không hề gần khu cấm, nó sao lại xuất hiện ở đây?
ẦM! Một quả cầu lửa khổng lồ bay tới, đập trúng đầu dị thú, để lại một vết cháy xém.
Một thiếu niên mắt tam giác toàn thân bốc cháy đứng trên cột đèn, trông như siêu anh hùng giáng thế, hét lớn: “Đồ to xác kia! Có giỏi thì lại đây!”
Đường Lâm: “…”
Đó không phải Lý Văn Kiệt à? Hắn lại làm trò gì thế? Muốn làm anh hùng cứu thế?
Lời còn chưa dứt, hắn đã bị con dị thú vung đuôi quật bay xuống đất, lăn mấy vòng liền.
Lý Văn Kiệt tuy là dị năng giả cấp A, nhưng không hề có kinh nghiệm chiến đấu thực tế. Dị năng mạnh tới đâu mà không biết dùng thì cũng vô dụng.
Lý Văn Kiệt không ngờ mình lại bị đánh thê thảm đến thế, máu mồm trào ra. Nhìn thấy dị thú đang há miệng phun lửa xanh về phía mình, hắn hoảng hốt lăn người né tránh. Dị thú vung móng vuốt khổng lồ chụp xuống hắn.
Nãy giờ còn lớn tiếng kêu "lại đây", giờ thì nó lại thật sự nghe lời rồi đấy!
Đường Lâm khoanh tay đứng trong góc, nhìn cảnh Lý Văn Kiệt vừa la hét vừa chạy trối chết, vẻ mặt tràn đầy... khoái chí.
“Cứu mạng! Cứu mạng với!” Lý Văn Kiệt hoảng loạn kêu lên, vừa chạy về phía một tiệm bánh. Trước cửa tiệm là một bé gái ôm búp bê, rõ ràng bị dọa đến ngây người.
Ban đầu Đường Lâm chẳng định xen vào, nhưng bây giờ thì không thể không ra tay.
Một luồng sáng mờ nhạt bốc lên từ người cậu. Trong ánh sáng đó, hình thể bắt đầu thay đổi, rồi hóa thành một đạo lưu quang bay vút ra ngoài.
Lý Văn Kiệt ngã lăn ra đất, trừng mắt nhìn móng vuốt khổng lồ đang bổ xuống.
Cô bé ôm búp bê đứng ngay cạnh hắn, mắt mở to, ngây dại.
Ngay khi cả hai sắp bị đập thành thịt vụn, một luồng kiếm quang đỏ rực chợt lóe lên. Máu tươi văng tung tóe, một cái vuốt khổng lồ rơi từ giữa không trung xuống, rầm một tiếng đập mạnh xuống mặt đất.
Một thiếu nữ xinh đẹp mặc áo choàng đen, tay cầm trường đao, bước ra từ làn khói bụi.
Mái tóc đen dài tung bay, đôi mắt đỏ như ngọc huyết, làn da trắng lạnh như tuyết. Ngũ quan hoàn mỹ đến mức không thể bắt bẻ, dáng người hoàn hảo không góc chết. Mỗi bước đi của cô đều tỏa ra sức hút không thể cưỡng lại.
Lý Văn Kiệt ngồi bệt dưới đất, nhìn thân hình tuyệt sắc chắn trước mặt mình, tim đập thình thịch.
Cô gái lạnh lùng ấy sau khi chém đứt móng vuốt dị thú liền tung chân đá bay con quái vật to như núi nhỏ ra xa.
Cô dậm chân, mặt đất nứt ra như mạng nhện, thân hình hóa thành tàn ảnh lao vút lên không trung. Ánh đao tung bay như hoa nở, trong nháy mắt chém con dị thú thành nhiều mảnh, rơi bịch xuống đất.
“Woaaaaa!”
Tất cả đều há hốc mồm.
Cô gái đáp xuống nóc một chiếc xe, nhẹ nhàng hất máu trên lưỡi đao, rồi biến mất.
Mãi đến lúc đó, đám đông mới hoàn hồn.
Không biết ai hét lên: “Là Đường Thi! Vừa nãy là Đường Thi đúng không?”
“Đúng rồi, chính là cô ấy! Dị năng siêu S, trời ơi, tôi được thấy người thật rồi!”
Một thanh niên tóc nhuộm vàng tiếc rẻ: “Sao mình không nghĩ ra lấy điện thoại ra quay chứ?”
Một cô gái mặt lấm tấm tàn nhang ôm má đỏ bừng vì kích động: “Nữ thần! Nữ thần Đường Thi chém một nhát mà quá ngầu luôn! Tôi mê chết mất!”
“Cô ấy đẹp thật sự luôn!”
“Tôi thấy Đường Thi bằng xương bằng thịt rồi! Phải đăng lên mạng mới được!”
“Có ai quay được không?”
“Ai quay được Đường Thi nữ thần vậy?”
Có người nói: “Tôi có quay.”
“Anh em, chia cho tôi một tấm nhé, tôi chuyển khoản năm trăm!”
“Tôi cũng cần!”
“Thêm tôi nữa!”
Người quay được ảnh rõ nét lập tức bị vây kín.
Trên hành tinh này, đã biết có sáu người sở hữu dị năng cấp Siêu S, một trong số đó chính là Đường Thi (Là hình dạng biến thân của Đường Lâm).
Còn bây giờ, Đường Lâm ở đâu?
Tuân thủ phương châm “xong việc rũ áo đi, giấu kín công lao và danh vọng”, cậu đã trở lại hình dạng nam, thong thả đi bộ đến điểm hẹn với Bạch Miêu Sundae.
Chuyện dọn dẹp hiện trường để đội ngũ cảnh sát và Cục Quản lý Dị năng lo.
———
Khi Đường Lâm đến chỗ hẹn thì đã đúng 2 giờ chiều. Cậu đứng trước cổng trung tâm thương mại, nhắn một tin cho Bạch Miêu Sundae, rất nhanh đã nhận được hồi âm.
Bạch Miêu Sundae: Tớ đến rồi, đợi tớ chút nha.
Đường Lâm gửi lại một icon “OK”.
Cậu bắt đầu nghịch điện thoại.
Vài phút sau, xung quanh vang lên tiếng trầm trồ liên tiếp.
“Woaaaa!”
“Cô gái kia xinh quá!”
“Là con lai sao?”
“Đẹp mê hồn luôn!”
Đường Lâm ngẩng đầu lên, thấy tất cả ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cùng một hướng...