Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

26 56

Full - Chương 02: Siêu năng lực là biến thành mỹ nữ

Chương 02: Siêu năng lực là biến thành mỹ nữ

Đường Lâm không hiểu nổi vì sao Tống Từ lại quan tâm đến mình như vậy. Hai người không học cùng lớp, chỉ có mấy môn tự chọn là trùng nhau. Tống Từ luôn miệng mời cậu gia nhập hội sinh viên. Đường Lâm đã từ chối mấy lần mà cậu ta vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Tống Từ nghe xong câu từ chối lại tỏ ra thất vọng. Dù Đường Lâm cảm thấy biểu cảm đó phần nhiều là đang diễn.

Đôi mắt tím của Tống Từ đẹp như đá quý, vừa nhìn thấy Liễu Mộng Hinh đang khoác tay Đường Lâm liền mỉm cười hỏi: “Mộng Hinh học tỷ thân với Đường Lâm lắm sao?”

Liễu Mộng Hinh kiễng chân, vòng tay qua vai Đường Lâm cười nói: “Tên này là hàng xóm của em, bọn em coi như lớn lên cùng nhau.”

“Thế thì là thanh mai trúc mã rồi.” Tống Từ nhìn Đường Lâm, cười nói, “Bạn học Đường Lâm thật may mắn, có một học tỷ xinh đẹp như vậy làm thanh mai trúc mã.”

Nói rồi, cậu ta vỗ nhẹ lên vai Đường Lâm một cái. Nhưng cái "vỗ nhẹ" đó khiến Đường Lâm có cảm giác như bị đập gãy xương vậy.

Này này! Tên này muốn đánh nhau thật đấy à?

Liễu Mộng Hinh nghe Tống Từ khen thì hoa cả mắt. Dù thường xuyên được người khác khen là xinh đẹp, nhưng được một người có gương mặt tựa thiên sứ như Tống Từ khen thì cảm giác đúng là khác biệt hẳn.

“Hội trưởng, anh đúng là biết cách nói chuyện.” Liễu Mộng Hinh cười rạng rỡ.

“Tôi có việc, hai người cứ từ từ nói chuyện nhé, tôi đi trước.” Tống Từ nói xong thì dẫn theo mấy thành viên hội sinh viên rời đi.

Liễu Mộng Hinh giống như bao cô gái khác, ngẩn người nhìn bóng lưng Tống Từ rời xa. Đường Lâm thấy cô đỏ mặt nhìn theo, liền dùng khuỷu tay thúc cô một cái: “Đi xa rồi, còn nhìn gì nữa?”

Liễu Mộng Hinh ôm má, vẻ mặt mê trai: “Tống Từ vừa mới khen chị đẹp đó nha.”

“Rồi sao? Nếu chị thích cậu ta thì đi hẹn hò với cậu ta đi.” Đường Lâm nói.

“Chà chà, tiểu Đường Đường, em đang ghen đấy à?” Liễu Mộng Hinh cười tít mắt.

“Ai thèm ghen với chị chứ.” Đường Lâm lườm một cái.

Liễu Mộng Hinh nói: “Chị chỉ mê gương mặt của cậu ta thôi, chứ yêu đương thì miễn.”

“Vì sao?”

Liễu Mộng Hinh khoanh tay: “Cái đầu của cậu ta còn lắm mưu mô hơn cả tổ ong vò vẽ.”

Đường Lâm rất đồng tình với nhận xét đó.

“Lúc nãy cậu ta hỏi em 'suy nghĩ thế nào rồi', là ý gì vậy?” Liễu Mộng Hinh hỏi.

Đường Lâm vừa đi vừa trả lời: “Cậu ta rủ em vào hội sinh viên.”

“Ể?” Liễu Mộng Hinh kinh ngạc.

Tống Từ là thiếu gia tập đoàn họ Tống, người thừa kế tương lai. Từ sau khi cậu ta làm hội trưởng hội sinh viên, hội này trở thành sân chơi riêng, nơi tụ hội toàn bộ nhân tài của trường. Không biết bao nhiêu người tìm đủ cách để vào đó.

Thế mà Tống Từ lại mời Đường Lâm, một người không có dị năng, vào hội sinh viên? Mà Đường Lâm lại từ chối?

“Em ngốc à? Sao lại từ chối? Bây giờ kết giao tốt với Tống Từ, sau này vào tập đoàn Tống làm việc, chẳng phải tốt sao?”

“Chị không phải vừa nói đầu óc cậu ta còn gian hơn cả tổ ong à?” Đường Lâm đáp.

Liễu Mộng Hinh chớp mắt: “Thì có đại gia nào mà đầu óc không gian trá? Miễn là lương cao đãi ngộ tốt là được rồi. Mình tìm sếp chứ đâu phải tìm chồng. Sau khi tốt nghiệp, chẳng phải em cũng phải làm trâu làm ngựa cho một tên tư bản gian ác nào đó sao?”

Đường Lâm: “…”

Không phản bác được lời nào.

“Trong hội sinh viên, ai cũng là dị năng giả cấp B trở lên, em không có dị năng, vào đó làm trò cười à? Không đi.”

Liễu Mộng Hinh đáp ngay: “Vậy em đến Lạc Đại này không phải cũng là làm trò cười à? Ở đây học sinh nào mà chả từ cấp C trở lên.”

Đường Lâm: “…”

Lần nào cũng bị cô nói cho nghẹn lời.

Cậu nhìn cô mấy giây rồi dứt khoát nói: “Tóm lại, em không đi.”

Liễu Mộng Hinh cười: “Không đi thì thôi, đi ăn nào!”

Cả hai cùng đến căn tin ăn trưa. Sau đó Liễu Mộng Hinh hẹn một cô bạn đi xem phim, còn Đường Lâm thì về ký túc xá.

Ký túc xá của Lạc Đại là phòng đơn, mỗi sinh viên có một căn phòng riêng với diện tích khá rộng. Với điều kiện tốt như vậy, cũng chẳng lạ khi hàng triệu học sinh khắp cả nước chen chúc để được thi vào đây.

Đường Lâm ngồi trên giường nhìn điện thoại, đồng hồ hiển thị 1 giờ 15 phút. Cậu vứt điện thoại lên giường rồi đi vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào vang lên, làn nước ấm xối lên người Đường Lâm. Trong gương phản chiếu một thân hình nam giới cường tráng, làn da màu đồng khỏe khoắn, cơ bắp rõ nét.

Đường Lâm nhìn chằm chằm vào thân thể trong gương. Trong làn hơi nước mờ ảo, cơ thể nam tính đó bỗng chốc biến hóa, trở thành một thân hình nữ giới trắng nõn.

Trong gương là một tuyệt sắc giai nhân, lạnh lùng mà yêu mị, đẹp đến mức khiến tất cả đàn ông đều không thể cưỡng lại.

Mái tóc đen dài ướt đẫm buông xuống, đôi mắt đỏ như bảo thạch, ngũ quan hoàn mỹ đến mức không thể soi ra một chút khuyết điểm. Nước chảy dọc theo gương mặt tuyệt đẹp, nhỏ xuống bầu ngực trắng mịn đầy đặn, lướt qua vòng eo thon thả và vùng bụng phẳng lì gợi cảm.

Đôi chân thon dài, săn chắc, mắt cá chân mảnh mai. Nếu đàn ông trên đời nhìn thấy đôi chân này, chắc chắn sẽ cam tâm tình nguyện bị giẫm nát.

Đường Lâm nhìn chằm chằm vào người trong gương rất lâu. Đẹp thật. Nhưng có ích gì chứ? Bởi vì người đó là cậu.

Đường Lâm không phải người không có dị năng. Cậu là dị năng giả cấp siêu S. Chỉ là, mỗi lần sử dụng dị năng, cậu sẽ biến thành con gái. Vì vậy cậu mới nói dối là mình không có dị năng.

So với bị chê cười vì không có dị năng, Đường Lâm cảm thấy biến thành nữ còn khó chấp nhận hơn nhiều. Dù có chết cậu cũng không để ai biết được chuyện này.

Tắm xong bước ra, Đường Lâm cầm điện thoại, thấy có một tin nhắn.

Bạch Miêu Sundae: Cậu xuất phát chưa?

Đường Lâm: Chưa nữa.

Bạch Miêu Sundae: Tớ cũng chưa, hehe ?

Bạch Miêu Sundae là bạn quen trên mạng qua game, đã trò chuyện online suốt năm năm, nhưng vẫn chưa gặp mặt bao giờ. Vài ngày trước, Bạch Miêu Sundae mới đề nghị gặp mặt.

Người đó chưa từng nói rõ giới tính, nhưng Đường Lâm đoán khả năng là nữ.

Cậu mặc quần áo, cầm điện thoại rồi rời khỏi ký túc.

Ngồi trên tàu điện, Đường Lâm nhìn ra con phố đông đúc bên ngoài. Những chiếc máy quét đường xếp hàng dài đang dọn lá rụng.

Đối diện cậu là mấy đứa trẻ. Một bé trai đeo kính đang lật sách mà không cần dùng tay. Một bé khác thì chơi đùa với cụm lửa nhỏ. Còn một bé gái thì lơ lửng trên không trung, nhưng vừa bay lên đã bị người lớn quát tháo.

Giờ đây, 99% nhân loại là dị năng giả.

Năng lực được chia từ thấp đến cao: F, E, D, C, B, A, S và Siêu S. Cấp C trở xuống là dị năng phổ thông, thường không có tính nguy hiểm. Từ cấp C trở lên là dị năng cao cấp, có khả năng gây ảnh hưởng lớn tới xã hội loài người.

Thông thường, trẻ em sẽ thức tỉnh năng lực vào khoảng ba tuổi, cũng có trường hợp đến bảy tám tuổi mới phát huy. Như Đường Lâm chẳng hạn.

Trời đất đúng là thích trêu ngươi. Cậu không thức tỉnh năng lực đúng thời điểm, cứ nghĩ mình là người vô năng nên luôn bị chèn ép. Năm tám tuổi, năng lực siêu S thức tỉnh. Nhưng cái giá là phải biến thành nữ.

Đây chẳng phải đang trêu ngươi cậu sao?

ẦM!

Một tiếng nổ lớn vang lên từ phía xa, tàu điện đột ngột dừng lại.

Có chuyện gì vậy?

Mọi người dán chặt mặt vào cửa sổ, nhìn về phía tòa cao ốc bên ngoài.