Chương 103: Bọn họ sắp công khai rồi sao?
Những người còn lại đều trợn mắt nhìn về phía này, ai nấy cũng muốn biết tin tức chấn động này có thật hay không.
“Cô Đường Thi, thật sự có bạn trai rồi à? Vừa nãy các người nhắc đến Tống Từ, là thiếu gia nhà họ Tống, Tống Từ kia sao?” Người đàn ông tự xưng là phóng viên hỏi.
Lưu Mộng Hinh lập tức xua tay:
“Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết gì cả. Ngữ Nhu, chuyện này là sao vậy?”
Triệu Ngữ Nhu, đôi mắt đỏ hoe vì khóc, quay sang nhìn Đường Lâm.
“Là cậu nói ra à?” Lưu Mộng Hinh hỏi.
Ánh mắt trong cả nhà hàng trở nên sắc bén gấp mười lần lúc trước, đồng loạt đổ dồn về phía Đường Lâm. Đường Lâm lúng túng: “…”
Cậu ta gượng cười một cái rồi gật đầu.
“Đúng thế, bạn trai của Đường Thi chính là Tống Từ, thiếu gia nhà họ Tống.” Đường Lâm nói.
Người nhòm ngó Tống Từ quá nhiều, cậu ta phải cắt đứt đối thủ cạnh tranh từ trong trứng nước. Không tin có ai dám tranh bạn trai với Đường Thi.
Còn chuyện kẻ thù của Đường Thi có nhằm vào Tống Từ không ư? Kẻ thù của nhà họ Tống còn nhiều hơn cô ấy nữa là.
“Xin hỏi cậu biết chuyện này từ đâu?” Phóng viên hỏi.
Giang Biệt ở bên cạnh nói: “Cậu ta là bạn trai của em gái Tống Từ.”
Mắt phóng viên lập tức sáng lên, hưng phấn bắt lấy tay Đường Lâm lắc mạnh: “Xin chào xin chào, có thể tiết lộ thêm vài chi tiết không?”
Trong nhà hàng cao cấp, khách khứa vốn rất lịch sự, vậy mà giờ đây đều đổ về phía Đường Lâm, ai cũng muốn hóng chuyện tình của Đường Thi, đủ thấy sức hút của cô lớn thế nào.
Đường Lâm như biến thành người kể chuyện, đập bàn nói:
“Mọi người đều biết Đường Thi và Tống Từ là quan hệ thầy trò, tình cảm nảy sinh theo thời gian cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa lần trước khi Tống Từ bị khủng bố tấn công rồi lạc vào khu cấm, Đường Thi đã mạo hiểm cứu anh ấy, hai người đã tỏ tình trong nguy hiểm…”
Anna nhìn quanh chỗ ngồi trống vắng rồi nói với Minh Hi:
“Cô đại tiểu thư kia…”
“Sao thế?” Minh Hi hỏi.
Anna nói: “Đường Lâm vừa bóc chuyện giữa Đường Thi và Tống Từ rồi.”
“Cái gì?!!”
————
Bạn trai của Đường Thi là Tống Từ, tin tức này lan ra như một cơn bão.
Lạc Đại nổ tung.
“Cái gì? Bạn trai của Đường Thi là Tống Từ?!!” La Đàm kinh ngạc hét lên.
Tư Nam hỏi: “Ai nói thế?”
“Đường Lâm nói, trong group đang bàn tán sôi nổi lắm.” Lưu Tinh cầm điện thoại nói.
Đã có video Đường Thi và Tống Từ khiêu vũ lần trước, lại thêm quan hệ giữa Đường Lâm và đại tiểu thư nhà họ Tống, mọi người đều cho rằng tin tức này đáng tin gần như tuyệt đối.
Trong một tòa nhà giảng dạy ở Lạc Đại, vài sinh viên đang hăng hái thảo luận chuyện giữa Đường Thi và Tống Từ.
“Đường Thi và hội trưởng đang yêu nhau á? Thật hay đùa đấy?”
“Chắc chắn thật rồi. Mấy người không thấy đoạn video họ khiêu vũ à? Ánh mắt sến rện luôn.”
Lý Lý ngồi một bên, lập tức có người hỏi:
“Lý Lý, cậu biết không? Cậu thân với Tống Từ mà?”
“Thật đấy.” Lý Lý nói.
Cậu ta đứng dậy, hạ thấp giọng: “Tớ nói này, các cậu đừng có truyền ra ngoài nhé, sáng nay tớ vào văn phòng hội trưởng thì thấy nữ thần Đường Thi ở trong đó, các cậu biết lúc đó cô ấy với hội trưởng đang làm gì không?”
“Mau nói đi!”
“Mau nói!”
Mọi người phấn khích reo lên.
Lý Lý bất ngờ đẩy một nam sinh vào góc tường, sau đó đập tay vào tường làm một cú wall slam, nói:
“Lúc đó tớ thấy Đường Thi với hội trưởng chính là như vậy đó.”
Lập tức có tiếng hét chói tai vang lên, mọi người ai nấy đều tưởng tượng ra một cảnh tượng mờ ám vô cùng.
————
【Cục Đặc Dị】
“Đường Thi thật sự yêu đồ đệ mình à?” Điều tra viên nữ An An nói.
“Chuyện này chưa chắc, tin đồn về cô Đường đâu phải lần đầu, mấy cái trước toàn là tin vịt.” Điều tra viên Lục Tử nói.
“Mấy lần trước thì quá nhảm, lần này thì có vẻ rất thật. Thái tử nhà họ Tống ấy, cái mặt, cái dáng đó, thật là hợp với cô Đường quá đi.” An An cười nói.
“Lần trước trên phi thuyền, tôi đã thấy có điềm rồi.”
“Chị Tiểu Yến, chị thấy sao?” Lục Tử hỏi Mã Tiểu Yến.
Mã Tiểu Yến lập tức nhớ lại cảnh tượng mình thấy trên phi thuyền lần trước, chuyện này cô đã nhịn lâu rồi, bây giờ không nhịn được nữa. Cô nói:
“Chuyện này thật trăm phần trăm, tôi có thể làm chứng.”
“Chị Tiểu Yến, chị biết nội tình gì sao?”
Mọi người lập tức xúm lại.
Mã Tiểu Yến nói:
“Còn nhớ lần chúng ta đến khu cấm số 9 không?”
“Nhớ nhớ.”
“Khi về, phòng tôi ở gần phòng của cô Đường và Tống Từ. Mấy người không biết đâu, tôi thấy cô Đường mặc đồ ngủ đi ra từ phòng Tống Từ, còn liếc thấy Tống Từ nằm trên giường, cởi trần nữa.” Mã Tiểu Yến nói.
Càng nói, Mã Tiểu Yến càng thấy phía sau mình lạnh toát. Ánh mắt mọi người trở nên quái dị đầy e ngại, Mã Tiểu Yến cứng người quay đầu, liền thấy Tần Cương Mãnh đang đứng phía sau.
Mồ hôi lạnh của cô túa ra như mưa.
Cả cục Đặc Dị đều biết Tần Cục trưởng thích Đường Thi.
“Cục, Cục trưởng…” Mã Tiểu Yến run run nói.
Tần Cương Mãnh đứng đó như một ngọn núi thịt, chỉ riêng thân hình đã áp đảo người khác, huống chi bây giờ gương mặt dữ tợn càng khiến người ta khiếp sợ.
Chân Mã Tiểu Yến run lập cập.
“Những gì cô vừa nói là thật à?” Tần Cương Mãnh lạnh giọng hỏi, mái tóc đỏ rực của ông ta như đang bốc cháy.
Dưới ánh mắt như dã thú kia, Mã Tiểu Yến mồ hôi nhễ nhại, không dám nói dối, đành nhắm mắt lại gật đầu.
Một giây, hai giây, ba giây…
Trong nỗi sợ hãi, Mã Tiểu Yến hé một bên mắt, thấy Tần Cương Mãnh quay lưng rời đi.
Cô và mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Đi rồi, đi rồi, may quá!
Sát khí vừa rồi thực sự quá kinh khủng.
“AAAAAA——”
Bỗng nhiên, một tiếng gào thảm thiết vang lên. Ở góc hành lang, Tần Cương Mãnh gào rú, đấm mạnh vào tường. Dù là tường đặc chế cũng không chịu nổi cú đấm đó, từng vết nứt lan dọc theo tầng năm, lan cả lên trên và xuống dưới.
Mọi người: “……”
Đấm xong, Tần Cương Mãnh chui vào văn phòng, bắt đầu khóc rấm rứt.
Tống Từ, Tống Từ, cái tên mặt trắng nhãi con ấy, cái thằng lông còn chưa mọc đủ ấy, sao Đường Thi lại thích loại nhãi con đó chứ?!!
————
Trong một căn phòng xa hoa, Minh Trứ đang nhấm nháp ly trà Thái Bình Hầu Khôi vừa pha, mắt nhìn những tiêu đề hot search ngập tràn trên mạng về Đường Thi và Tống Từ.
Chẳng bao lâu sau, điện thoại vang lên, là cuộc gọi của Khúc Tiểu Nguyên. Cậu lập tức nghe máy.
“Cậu thấy chưa? Thấy chưa? Thấy chưa?” Giọng cô gái đầy phấn khích.
“Thấy rồi, cậu cần gì kích động vậy?” Minh Trứ nói.
“Họ định công khai rồi à? Nhanh thế mà đã làm lành rồi sao?”