Chương 109: Ngoại ơi, sao lại bán đứng con
Từng ánh mắt đầy ghen tỵ, đố kỵ và oán hận đều dồn hết lên người Tống Từ. Nhìn thấy Đường Thi khoác tay Tống Từ, những người từng thầm mến Đường Thi đều nghiến răng ken két.
Bởi vì trước nay Đường Thi chẳng buồn liếc mắt nhìn bọn họ lấy một cái, thế mà giờ đây cô lại nở nụ cười dịu dàng đến thế với một thằng nhóc còn mùi sữa. Thật sự không giống Đường Thi chút nào.
“Mẹ, để con giới thiệu, đây là Đường Thi.” Minh Tĩnh cười tươi giới thiệu con dâu tương lai với mẹ ruột.
Lão phu nhân nhà họ Minh nắm tay Đường Thi, ngắm nhìn kỹ lưỡng rồi bật cười:
“Ôi chao, cuối cùng cũng được gặp người thật. So với trên truyền hình thì ngoài đời còn xinh hơn gấp trăm lần.”
“Không ngờ đấy, cô Đường Thi lại sắp trở thành người nhà mình rồi.” Đại thái thái nhà họ Minh cũng cười nói.
Tam thái thái – Giang Thanh Di cười hỏi Tống Từ:
“A Từ, hai đứa tính khi nào đính hôn vậy?”
Tống Từ nhìn Đường Thi một cái. Đính hôn sao? Bọn họ còn chưa từng bàn đến chuyện đó, nhưng nếu thật sự tính đến thì cũng phải gặp mặt gia đình cậu của Đường Thi – Đường Lâm – trước đã.
Tống Từ cười đáp: “Còn sớm mà ạ.”
Nghe vậy, lão phu nhân nói ngay: “Vậy phải nhanh nhanh lên.”
Tống Từ cười bất đắc dĩ: “Ngoại ơi, con mới năm nhất đại học thôi mà.”
“Năm nhất thì sao? Đặt trước cho chắc, để ngoại yên tâm chứ.” Lão phu nhân cười tươi rói.
Đám thân thích thân cận giữa hai nhà Tống – Minh đều biết Tống Từ chính là Tống Minh Hi, nhưng không ai lỡ miệng tiết lộ. Hiệu quả ám thị thôi miên của Tống Nhiễm đúng là không tồi.
Minh Tĩnh cười bảo: “Yên tâm đi mẹ, con sẽ giục hai đứa sớm định xuống.”
Lúc này, nhị thái thái gọi người đi tìm con trai mình. Một lát sau, Đường Thi thấy một thanh niên mặc vest đen đi đến.
Người này trông khoảng hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, có đôi mắt hai màu kỳ lạ – đồng tử mắt trái màu vàng nhạt, mắt phải màu xanh nhạt, làn da ngăm khỏe khoắn, gương mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng.
Đây là Minh Trứ, anh họ của Minh Hi, Tổng tài Tập đoàn Trấn Ly Trọng Công.
Tập đoàn Trấn Ly bao phủ đủ lĩnh vực như năng lượng, cơ khí, luyện kim… ngoài ra còn ngấm ngầm sản xuất vũ khí. Truy ngược vài chục năm, chính là dân buôn vũ khí chuyên nghiệp.
Hiện giờ, cậu của Minh Hi là thượng tướng nhất cấp, sản xuất rồi tự tiêu thụ, tiêu thụ không hết thì làm đơn hàng ngoại thương.
Minh Trứ đến nơi, trước tiên chào một tiếng “bà nội”, rồi chào mẹ ruột và các trưởng bối khác. Lão phu nhân nắm tay Đường Thi, giới thiệu:
“Đường Thi à, đây là cháu trai bà, Minh Trứ. Năm nay nó mười lăm tuổi đấy.”
Mọi người: “…”
Đường Thi: “…”
Tống Từ: “…”
Minh Trứ? Mười lăm tuổi?
Lão phu nhân bị lẫn rồi à?
“Bà nội, bà nhớ nhầm rồi, con hai mươi lăm mà.” Minh Trứ nói.
Lão phu nhân lập tức thu lại nụ cười, lạnh mặt nói:
“Biết mình hai mươi lăm rồi mà? Lớn đầu như vậy mà chẳng có nổi cái bóng bạn gái. Nhìn em họ con xem, sắp đính hôn rồi đấy.”
Minh Trứ: “…”
Đường Thi quay sang nhìn Tống Từ, thấy cậu đang cố nhịn cười.
“Mặt lúc nào cũng lạnh tanh, như thể cả thiên hạ thiếu nợ con vậy. Giới thiệu con gái thì chẳng buồn gặp. Không muốn xem mắt thì tự tìm người yêu đi chứ. Đằng này thì sao, bạn gái không có, bạn nhảy cũng chẳng dắt theo ai.”
“Không dắt theo thì thôi đi, bao nhiêu cô gái trẻ thế kia, không có ai vừa mắt hả? Cả buổi ngồi một góc phát ngốc, không thèm bắt chuyện. Con muốn chọc tức bà chết à?”
Lão phu nhân mắng một trận tơi tả, nhị thái thái còn phụ họa thêm mấy câu.
Tống Từ nhìn Minh Trứ bị mắng, tâm trạng khoái chí không nói nên lời.
Minh Trứ thì đã quen với chuyện này rồi.
Thực ra, anh từng dò hỏi Khúc Tiểu Nguyên có chịu làm bạn nhảy không, kết quả bị từ chối vì “bận”.
“Lần trước con dẫn một cô gái đến, tưởng con khai thông rồi, ai ngờ đó lại là một con robot. Nếu không có Hi Hi nói với bà, suýt nữa bà bị con qua mặt rồi đấy…” Lão phu nhân vừa nói tới đây, khóe môi Tống Từ co giật.
Ngoại ơi, sao lại bán đứng con thế?
Minh Trứ vốn không biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Tống Từ.
Tống Từ lập tức tránh ánh nhìn, dời mắt sang hướng khác.
“Gọi con đấy, nhìn đi đâu vậy?” Lão phu nhân cứ tưởng Minh Trứ lơ đãng. Đại thái thái thấy bà trách mắng đủ rồi, cười hòa giải:
“Mẹ à, bao nhiêu người nhìn, chừa cho A Trứ chút thể diện đi. A Trứ, đi khiêu vũ đi con.”
Minh Trứ liếc qua mấy cô gái trẻ xung quanh, mặt mày không tình nguyện bước đến trước một cô gái mời khiêu vũ. Cô gái được chọn mừng như trúng số, còn anh thì mặt lạnh như băng.
Tống Từ cười nói: “Bọn con cũng đi khiêu vũ đây.”
Nghe vậy, lão phu nhân cười tươi: “Được được, đi đi!”
Tống Từ cùng Đường Thi bước vào sàn nhảy, nhảy điệu van theo tiếng nhạc. Đường Thi nhìn Minh Trứ nhảy như bị tra tấn, liền hỏi:
“Anh họ cậu, tôi thấy quen quen, cứ như từng gặp ở đâu đó.”
Tống Từ cười khẽ: “Cậu gặp anh ấy ba lần rồi.”
Ba lần??
Đường Thi kinh ngạc: “Là anh ta? Là người đóng thế hôm đó à?”
Tống Từ cười gật đầu: “Đúng rồi, chính là anh ấy.”
“Nói vậy thì lần tôi thử cậu ở biệt thự bên hồ Phan Tây hôm đó, rồi cả lần trước với kiểu tóc húi cua… cũng là anh ta?” Đường Thi nói.
Tống Từ gật đầu: “Cũng là anh ấy. Còn là anh ấy chủ động xin thử cô nữa cơ.”
Đường Thi liếc mắt nhìn về phía Minh Trứ, ánh mắt đỏ rực lóe lên một tia sáng lạnh.
Giỏi lắm!
Anh họ Minh Trứ à, nhớ dai ghê ha.
Ở một góc tiệc, Tần Cương Mãnh đang hung hăng xiên bánh ngọt đưa vào miệng, nhìn Đường Thi mỉm cười dịu dàng với Tống Từ, lòng đố kỵ khiến mặt hắn méo mó.
Bình thường Đường Thi đối với ai cũng lạnh như băng, thế mà lại cười ngọt ngào như thế với thằng nhóc kia. Đáng ghét! Đáng ghét! Thật sự quá đáng ghét!
Mã Hiểu Yến thì thấp thỏm nhìn Tần Cương Mãnh, chỉ sợ gã nổi điên tại chỗ.
Cô thật sự rất muốn nói: Tần chủ nhiệm à, thôi đi, người ta có chọn thì cũng chọn Tống Từ, đừng nói phụ nữ, đàn ông cũng sẽ chọn cậu ta thôi.
Kết thúc một điệu nhảy, Đường Thi gặp được lão gia nhà họ Minh và cậu của Tống Từ – thượng tướng nhất cấp Minh Sở, thêm một người anh họ nữa là đại tá hải quân Minh Nghị, cùng với Tổng giám đốc tập đoàn Minh thị – cha của Minh Trứ, Minh Hàn. Hai cô của Tống Từ là Tống Yên và Tống Nhã cũng có mặt, chưa kể đám cô dì chú bác khác.
Vì đây là tiệc kỷ niệm kim hôn của lão phu nhân và lão gia nhà họ Minh nên nhà họ Minh gần như đến đông đủ. Nhà họ Tống cũng có mặt khá nhiều người, chỉ là không đông bằng nhà họ Minh.
Sau tiệc, ông ngoại của Tống Từ đặc biệt gọi riêng Tống Từ và Đường Thi lại nói chuyện. Ông cụ này vui tính, hài hước, nói chuyện xong, Đường Thi bắt đầu tò mò: không biết ông nội của Tống Từ – Tống Thương Vũ – là người thế nào?
Từ thư phòng lão gia nhà họ Minh đi ra, Đường Thi và Tống Từ thấy Minh Trứ đang đứng ở ban công. Cả hai cùng đi về phía anh.
Lời đầu tiên Minh Trứ nói với Tống Từ là: “Cậu bán đứng tôi.”
Tống Từ cười đáp: “Tôi chỉ lỡ miệng thôi.”
Minh Trứ lại nhìn Đường Thi: “Tôi nên gọi cô là em dâu hay anh rể nhỉ?”
Đường Thi nói: “Gọi tên tôi là được.”
Minh Trứ nhìn cô một cái, rồi rời đi.
Đường Thi hỏi Tống Từ: “Anh họ cậu đúng là lạnh lùng thật.”
Tống Từ: “Lúc nào chẳng thế. Đi thôi, về nào.”