Chương 110: Kháng thể
“Tiệc tùng đúng là mệt chết người.”
Đường Thi biến lại thành Đường Lâm, ngửa người ngã xuống chiếc giường lớn.
Trước đây khi còn là Đường Thi, cậu chẳng nể mặt ai, cho dù bắt buộc phải tham dự tiệc tùng thì cũng có thể không thèm quan tâm đến bất kỳ ai. Nhưng bây giờ thì khác, chẳng lẽ có thể lạnh lùng với người thân của Minh Hi sao? Ứng phó với đám người đó còn mệt hơn chạy mười vòng trong Tuyệt vực.
Cô gái tóc bạc mắt tím bật cười: “Rồi sẽ quen thôi.”
Nói xong, cô bước đến nhẹ nhàng chạm tay vào người Đường Lâm, một luồng sáng bạc trắng bao phủ lấy cậu. Minh Hi mỉm cười hỏi: “Bây giờ thấy sao rồi?”
Đường Lâm ngồi dậy, hôn lên gương mặt xinh đẹp của cô một cái: “Phục hồi toàn bộ máu rồi.”
Cậu vươn tay ôm lấy Minh Hi, bật cười nói:
“Năng lực dị năng của cậu đúng là tiện thật đấy.”
Thật ra cậu không mệt về thể xác, mà là mệt tinh thần.
Minh Hi cười: “Tiện thì tiện đấy, nhưng ở trạng thái này, tớ yếu như gà vậy. Đến cả bảo vệ bản thân cũng không làm nổi.”
Bỗng nhiên cô nhớ đến chuyện ở công viên Lạc Thủy, nhớ đến Phùng Dương, lòng vẫn còn sợ hãi: “Lần đó gặp Phùng Dương, dị năng của tớ hoàn toàn không dùng được, nếu không có cậu, chắc tiêu rồi. Nhưng tại sao lúc đó cậu vẫn dùng được dị năng?”
Dị năng làm suy yếu năng lực của người khác thì Minh Hi từng gặp, nhưng kiểu làm tất cả mọi người mất khả năng cùng lúc như vậy, cô mới gặp lần đầu.
Phùng Dương thật sự là kẻ đáng sợ.
“Cũng không rõ lắm, chắc là vì tớ từng vào Tuyệt vực quá sâu chăng.” Đường Lâm đáp.
Từ trường trong Tuyệt vực có thể làm suy yếu dị năng của con người, thậm chí khiến nó mất tác dụng. Ở đó càng lâu, dị năng càng bị ảnh hưởng. Nhưng những sinh vật đột biến ở Tuyệt vực thì lại không bị ảnh hưởng bởi từ trường, thậm chí còn trở nên mạnh mẽ hơn.
Vậy nên Đường Lâm suy đoán, nếu ở trong Tuyệt vực quá lâu, rất có thể sẽ sinh ra một thứ giống như “kháng thể”.
Có lẽ cậu đã có được “kháng thể” rồi.
———
Trong căn phòng rộng rãi với phong cách cổ điển Trung Hoa, Minh Trứ mặc áo choàng ngủ trắng đang gọi video với Khúc Tiểu Nguyên.
“Anh họ tớ với Minh Hi làm hòa nhanh thật đấy?”
“Sao? Họ làm hòa rồi mà cậu còn không vui à?”
Khúc Tiểu Nguyên nói: “Không phải thế mà.”
“Cậu thi xong chưa? Chắc thi xong rồi nhỉ?” Minh Trứ hỏi.
Khúc Tiểu Nguyên đáp:
“Mai còn một môn cuối.”
“Thi xong thì chắc sẽ có thời gian chứ?”
Khúc Tiểu Nguyên lại bảo: “Chưa chắc đâu.”
“Sao lại không chắc? Nghỉ đông mà còn bận gì nữa?”
“Ví dụ như đi chơi với bạn, học thêm, đi mua sắm với mẹ, giúp làm việc nhà, làm bài tập, ôn bài, sửa KK các thứ…”
“Vậy tức là tuần sau cậu cũng chưa chắc đến S thị được?”
“Chưa chắc.”
Minh Trứ gật gật đầu.
Khúc Tiểu Nguyên nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của cậu, liền hỏi: “Cáo nhỏ, cậu sao thế? Nhìn cứ như bị hành hạ ấy, rũ rượi ghê.”
“Vừa từ bữa tiệc về.”
“Tham dự tiệc có gì mà mệt?”
“Mệt vì nhảy.” Minh Trứ dựa người vào đệm ghế.
“Nhảy à?”
Khúc Tiểu Nguyên lập tức nghĩ đến cảnh cậu nhảy cùng mấy cô gái khác, trong lòng hơi khó chịu. Tất nhiên cô không để lộ ra ngoài, ngược lại còn cười nói: “Nhảy với con gái mà cũng mệt? Cậu yếu quá đấy.”
Minh Trứ lập tức ngồi thẳng dậy: “Ứng phó họ mới mệt, cậu lại không chịu đến…”
Mặt Khúc Tiểu Nguyên hơi đỏ lên, trong lòng lẩm bẩm: Tớ có phải bạn gái cậu đâu, sao phải đến chứ?
Minh Trứ nhìn đồng hồ, nói: “Sắp mười một giờ rồi.”
Khúc Tiểu Nguyên gật đầu: “Tớ nên đi ngủ thôi.”
Minh Trứ nhìn cô thật sâu: “Vậy là cuối tuần sau cậu cũng không rảnh.”
Khúc Tiểu Nguyên cúi đầu:
“Chắc là không.”
Thật ra cô không phải không có thời gian đi xem 《Thượng Dương Đài Thiếp》của Lý Bạch hay 《Vọng Xuyên Đồ》của Vương Duy, nhưng bảo cô vượt ngàn dặm đến nhà cậu để xem hai bức họa thật ấy, cảm giác…
Nói sao nhỉ?
Cô là con gái, lại tự mình đến nhà một chàng trai, thấy cứ sao sao ấy.
Không đi!
Cô tuyệt đối không đi.
“Tớ đi ngủ đây, chúc ngủ ngon, Cáo nhỏ!”
Nói xong Khúc Tiểu Nguyên cúp máy.
Cửa sổ video toàn tức biến mất.
Minh Trứ ngồi lặng vài phút, rồi đứng dậy.
Trên tường phòng sách treo mấy bức tranh cổ, mỗi bức đều được xử lý bằng dị năng đặc biệt. Ánh mắt cậu dừng lại ở 《Thượng Dương Đài Thiếp》của Lý Bạch và 《Vọng Xuyên Đồ》của Vương Duy, không hiểu sao, bỗng cảm thấy… hai bức tranh quý này cũng chẳng còn hấp dẫn như trước nữa.
———
Tin tức “Đường Thi nghi ngờ đính hôn với thiếu gia Tống thị” nhanh chóng leo lên top 1 hot search toàn cầu. Trong một thời gian ngắn, cả online lẫn offline đều bàn tán rôm rả.
@Tôi không bằng sự ân cần của người khác:Nữ thần Đường Thi sắp kết hôn rồi!! Trời ơi!!
@Tiểu Thần Thần:Nữ thần của tôi sắp lấy chồng! Không!!! Sao chị không đợi em lớn thêm chút nữa chứ!
@Phi đao của Diệp Tiểu Khai:Đính hôn? Tuyệt vời! Tôi đã thấy hai người họ quá hợp rồi. Chúc phúc chúc phúc!
@Hạ Nhạt:Thiếu gia nhà họ Tống đẹp trai quá, hôn sự này tôi đồng ý 【cười nham hiểm】
@Cecilia mê phim:Tôi đồng ý hôn sự này!
@Người dùng đã đăng xuất:Hồi xem video họ nhảy với nhau, tôi đã muốn dọn luôn cục dân chính đến cho họ. Chúc mừng!
@Dưới trăng lam:Cái gì? CP tôi chèo thành thật rồi!! 【sốc】【sốc】
@MOMOMO:Nếu là Tống Từ thì tôi cũng có thể chấp nhận. Nữ thần xứng với thiếu niên tuyệt sắc, hoàn hảo! Chỉ không ngờ Đường Thi lại thích kiểu “cún con” dịu dàng, ha ha ~
@Tô Trình Trình 67:Không, nhất định là tin giả! Tôi không tin, Đường Thi nữ thần đã đồng ý gả cho tôi cơ mà!
@Nửa vò lụa:Tôi sẽ đến đám cưới để cướp dâu!!
@Mùa hè trời xanh:Chỉ cần chưa công bố chính thức, tôi sẽ không tin chuyện này là thật.
@CC1121368778:Không thể nào! Nữ thần Đường Thi là của tôi.
@Trai đẹp làng Trường Xuân:Tôi không tin Đường Thi sẽ lấy chồng, tuyệt đối không thể!
@Fanghua:Chỉ nghĩ đến cảnh Đường Thi mặc váy cưới thôi là đã thấy kích động rồi!! Còn kích động hơn cả lúc tôi cưới!! 【hoa bay】【hoa bay】
...
Tại một quán bar ở một thị trấn nhỏ thuộc một quốc gia sa mạc, vài tên lính đánh thuê ngồi bên quầy rượu uống bia.
Một gã đàn ông tóc đỏ đang hút thuốc, nói:
“Thật không thể tin được, cái tên đó lại để mắt đến một cậu trai trắng trẻo thư sinh.”
Gã thanh niên tóc vàng bên cạnh thở dài, đầy hối hận: “Sớm biết thế, tôi đã ra tay rồi.”
Một gã tóc xoăn màu nâu vỗ vai gã tóc vàng, nói: “Bây giờ cũng còn kịp đấy, có cần tôi đặt vé máy bay giúp không?”
Rồi cả bọn cùng phá lên cười.
Tại một căn biệt thự nào đó, một thanh niên mặc sơ mi trắng, khoác áo gi-lê màu nâu đang luyện bắn súng trong sân tập.
Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng...