Chương 107: Bộ đồ ngủ nào của tôi đẹp hơn?
Thiếu niên tóc bạc mắt tím lập tức sắc mặt sầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Đường Lâm.
Đường Lâm làm như chẳng cảm thấy gì, mỉm cười nói:
"Cậu ngủ ngon không?"
Câu này đúng là chọc tức người ta!
Ngay cả Tống Từ cũng không nhịn được nghiến răng ken két.
Đồ khốn! Đồ khốn! Đồ khốn!!!
Nếu không phải xung quanh còn có người, Tống Từ thật sự muốn đấm thẳng vào mặt Đường Lâm.
Thiếu niên tóc bạc mắt tím hừ lạnh một tiếng, tức giận quay người đi về con đường nhỏ bên cạnh. Đường Lâm lập tức đuổi theo, lải nhải không ngừng:
"Hôm nay bắt đầu thi rồi đó. Cậu ôn bài thế nào rồi? Thành tích của cậu giỏi như vậy, chắc không cần ôn đâu nhỉ? Nhưng mà nếu để người khác giành hạng nhất, cậu chắc chắn sẽ không vui đâu ha."
"Em họ tôi, Tiểu Nguyên là kiểu người như thế đó. Con bé rất hiếu thắng, làm gì cũng muốn tranh nhất bằng được. Tôi thì khác, chỉ cần qua được là được rồi."
"Tôi nói em họ Tiểu Nguyên của tôi đó, thật ra cậu gặp rồi đấy."
Vốn đang nghe đến muốn bịt miệng Đường Lâm lại rồi đá bay anh ta đi, nghe đến đó Tống Từ hơi ngạc nhiên hỏi:
"Em họ cậu? Tôi gặp khi nào?"
Đường Lâm nói: "Lần ở biệt thự bên hồ Bàn Tây đó."
Tống Từ bỗng nhiên hiểu ra. Chả trách lúc đó cảm thấy Đường Lâm hơi kỳ kỳ. Thì ra, thì ra đó là em họ của Đường Lâm. Tống Từ lạnh lùng nhìn anh:
"Em họ cậu cũng là dị năng giả tổ hợp."
Theo tư liệu, em họ Đường Lâm là Khúc Tiểu Nguyên chỉ có dị năng hệ Thủy. Không ngờ cô ta cũng là dị năng giả tổ hợp.
Đường Lâm mỉm cười gật đầu.
Anh nhớ đến kẻ giả mạo Tống Từ trước đó, tò mò hỏi:
"Nói chứ, người giả mạo cậu lần trước rốt cuộc là ai vậy? Người đó mà cũng sao chép được dị năng của cậu, cái thế thân đó hơi bị mạnh à nha."
"Tôi mắc gì phải nói với cậu."
Tống Từ vốn định trả lời, nhưng nghĩ đến việc vẫn còn đang giận Đường Lâm, lại hung hăng trừng anh một cái rồi quay người bỏ đi.
"Cậu thật sự nhỏ mọn ghê."
Đường Lâm lẩm bẩm.
Tống Từ đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như dao:
"Tôi nhỏ mọn?"
Đường Lâm lập tức nói:
"Không không không, là tôi nhỏ mọn, tôi nhỏ mọn được chưa. Là tôi bụng dạ hẹp hòi, là tôi lòng dạ hẹp hòi, là tôi không rộng lượng. Hội trưởng đại nhân, đừng giận tôi nữa được không?"
Nghĩ đến chuyện tối qua, hai tay Tống Từ siết thành nắm đấm. Cậu nhìn gương mặt cười hì hì của Đường Lâm, gương mặt đó trùng khớp với gương mặt của Đường Thi, sắc mặt lập tức càng lúc càng u ám.
Đáng ghét!
Tống Từ nổi giận quát:
"Cút!"
Nói xong thì lập tức biến mất.
Đường Lâm nhìn chỗ trống không trước mặt, thở dài một tiếng.
Xem ra vẫn chưa làm cho cậu ấy nguôi giận được…
Hình như còn giận hơn rồi thì phải, giờ biết làm sao đây?
Mặt trời lên, ăn sáng, đi học, thi cử, suốt một ngày, Tống Từ chẳng hề cho Đường Lâm lấy một nét mặt tử tế. Đến khi màn đêm buông xuống, sau khi về biệt thự ăn tối xong, Tống Từ trở về phòng làm việc của mình.
Anna nói với Đường Lâm:
"Cậu chủ rể, cậu vẫn chưa dỗ được cậu chủ lớn hả?"
Đường Lâm nắm tay thành quyền, gõ nhẹ một cái lên mặt bàn, nói với Anna:
"Đợi đi, không quá ba ngày đâu, tôi nhất định sẽ dỗ cho cậu ấy hết giận."
Nói xong anh đứng dậy lên lầu.
————
Tám giờ bốn mươi tối, Tống Từ tắm xong từ phòng tắm bước ra.
Thiếu niên tóc bạc mặc áo choàng ngủ trắng dừng lại trước cửa phòng, ngơ ngác nhìn tuyệt sắc yêu tinh đang nằm trên giường mình.
Cô gái tóc đen mắt đỏ mặc đồ ngủ màu đen gợi cảm, tóc đen xõa xuống, đôi môi đỏ như lửa, đôi chân dài vắt chéo trên chiếc chăn lụa mềm mại, làn da trắng như ngọc, trơn mịn như nước, quyến rũ chẳng khác gì yêu hồ ngàn năm trong Liêu Trai.
"Cậu, cậu cậu cậu…"
Tống Từ vừa nhìn cô một cái, mặt lập tức đỏ bừng:
"Cô lại tới làm gì?"
Đường Thi cười khẽ:
"Đến để cậu so xem, bộ đồ ngủ hôm nay và hôm qua, cái nào đẹp hơn?"
Nói rồi cô ngồi dậy, cởi nửa áo choàng ngoài, lộ ra váy ngủ đen bên trong. Chiếc áo choàng nửa cởi nửa che, váy ngủ đen gợi cảm, cộng thêm gương mặt khuynh quốc khuynh thành của cô và đôi mắt còn mê hồn hơn cả yêu tinh…
Tống Từ một lần nữa lại chìm đắm.
————
Trăng đã ngả về tây, trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, thiếu niên tóc bạc mắt tím tựa lưng vào gối, chăn trắng kéo lên đến ngực. Tuyệt sắc yêu tinh tóc đen mắt đỏ vươn tay chạm nhẹ vào cằm cậu, mang theo sự khiêu khích. Cậu hơi tức giận hất tay cô ra:
"Đừng chạm vào tôi!"
Nói xong liền nghe thấy một tiếng cười khẽ:
"Lúc nãy cậu đâu có như vậy."
Trong tích tắc, mặt thiếu niên tóc bạc đỏ rực như cà chua.
Cậu nói:
"Lúc nãy không tính!"
Vừa dứt lời thì đã bị cô đè xuống giường lần nữa.
Tuyệt sắc yêu tinh tóc đen mắt đỏ nhìn cậu cười nói:
"Vậy chúng ta làm lại lần nữa nhé?"
Tống Từ nhìn vào đôi mắt mang ý cười của cô, chỉ cảm thấy tức đến phát nghẹn. Đường Thi so với Đường Lâm còn khó đối phó hơn nhiều, rõ ràng là cùng một người, tại sao lại khác biệt đến vậy? Rõ ràng là kẻ lạnh lùng như băng, khi mặt dày lên thì thật sự chẳng còn chút liêm sỉ nào.
Dù là độ dày mặt hay thực lực, cậu đều không thể so được với cô ta, thậm chí đến giờ Tống Từ đã bị cô chỉnh cho gần như không còn tính khí gì nữa.
Nhưng mà…
Nhưng nếu cứ thế mà tha thứ cho cô ta, Tống Từ lại cảm thấy rất không cam tâm. Bất chợt, cậu nghĩ đến điều gì đó, khóe môi hiện lên nụ cười xấu xa. Cậu đẩy Đường Thi ra, ngồi dậy, nói:
"Cô thật lòng muốn xin lỗi tôi chứ?"
Đường Thi đưa tay đặt lên vai cậu, cười mị hoặc:
"Đương nhiên rồi."
Tống Từ nhìn dung nhan tuyệt mỹ của cô, nhìn vào đôi mắt đỏ như hồng ngọc ấy, khẽ ngẩng cằm:
"Vậy cô biến thành Đường Lâm đi. Biến thành Đường Lâm, để tôi bắt nạt một lần, chuyện trước đây coi như xí xóa."
Đường Thi: "……??"
Hả?
Biến thành Đường Lâm, để cậu bắt nạt một lần?
Hiểu được ý cậu rồi, biểu cảm Đường Thi suýt nữa thì sụp đổ. Không phải chứ? Muốn chơi lớn vậy luôn hả? Cô nói:
"Cậu chắc chứ?"
Tống Từ rất bất mãn với việc dù là thân nam hay nữ thì mình luôn là kẻ bị bắt nạt. Cậu khoanh tay trước ngực, nói:
"Đúng, tôi chắc chắn."
Đường Thi nhìn vào mắt cậu, hồi lâu không động đậy.
Tống Từ: "Cô biến không?"
Đường Thi: "Cậu thật sự muốn chơi tới mức này?"
Tống Từ: "Cô biến không thì bảo?"
Đường Thi: "……"
Tống Từ: "Không thành ý thì thôi."
Nói rồi cậu định xuống giường.
"Khoan đã!"
Tuyệt sắc mỹ nhân tóc đen mắt đỏ đột nhiên lên tiếng. Tống Từ quay đầu lại, nhìn thấy thân hình cô đang dần biến hóa, biến thành một thanh niên trẻ tuổi tóc đen mắt nâu.
Đường Lâm ngã xuống giường, dang rộng tay chân, bộ dạng giống như đang chờ bị hành quyết, bi tráng nói:
"Tới đi!"
Tống Từ nhìn anh, tim đập loạn thình thịch. Sự tò mò của con người là vô hạn, cho dù là người bình thường thì thỉnh thoảng cũng sẽ nảy ra vài ý nghĩ biến thái, chỉ là phần lớn đều không có cơ hội thực hiện.
Tống Từ nuốt nước bọt, trong lòng thấp thỏm bất an, vươn ma trảo về phía Đường Lâm…
————
[Nửa tiếng sau]
Thiếu niên tóc bạc mắt tím mặc áo ngủ, hai tay che mặt.
Tống Từ chưa bao giờ thấy mất mặt như vậy, cho dù là với thân phận Tống Từ hay Tống Minh Hi cũng chưa từng xấu hổ đến mức này.
Không được, cậu không được, cậu thật sự không được!!
Rõ ràng muốn giày vò Đường Lâm, thế mà lại không làm được…
Đường Lâm đã cười đến phát điên rồi.
Tống Từ xấu hổ đến mức muốn chết, cậu thật sự chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống chôn mình luôn cho rồi.