Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

(Đang ra)

Tôi Thật Sự Không Muốn Trùng Sinh Đâu

Liễu ngạn hoa hựu minh

Đứng trước ngã rẽ cuộc đời, Trần Hán Thăng cũng đang do dự, liệu nên đi theo lối cũ để trở thành triệu phú, hay là cố gắng hết mình, thêm vài con số 0 vào sau khối tài sản cá nhân, đồng thời thay đổi

25 46

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

35 52

Huyết Chi Thánh Điển

(Đang ra)

Huyết Chi Thánh Điển

咯嘣

Đây là một huyền thoại thuộc về huyết tộc...

55 335

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

226 2837

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

43 137

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

226 1955

Full - Chương 102: Tiêu diệt đối thủ cạnh tranh từ trong trứng nước

Chương 102: Tiêu diệt đối thủ cạnh tranh từ trong trứng nước

Triệu Ngữ Nhu là hình mẫu điển hình của tiểu thư con nhà giàu, nơi cô thích đến nhất định phải là những chốn xa hoa đắt đỏ.

Trong nhà hàng được trang trí vô cùng thanh nhã, giữa sảnh đặt một cây dương cầm lớn. Một cô gái trẻ mặc lễ phục trắng đang chơi một bản nhạc cực kỳ lãng mạn.

Triệu Ngữ Nhu cùng Đường Lâm ngồi ở bàn số tám, trên bàn cắm một lọ hoa tươi rực rỡ, bên cạnh là bộ bát đĩa tinh xảo đồng bộ. Cô mỉm cười nói với Đường Lâm:

“Lần này tôi mời, cậu đừng khách sáo.”

Đường Lâm cũng cười đáp:

“Vậy tôi không khách sáo thật đấy.”

Nói xong liền bắt đầu gọi món.

Đồ ăn ở đây quả thật không tồi, Đường Lâm vừa ăn vừa trò chuyện vu vơ với Triệu Ngữ Nhu. Có lẽ cảm thấy đã dẫn dắt đến đúng lúc, Triệu Ngữ Nhu hơi thẹn thùng cười nói:

“Đường Lâm, chắc cậu cũng nhìn ra rồi, tôi thích Hội trưởng mà, đúng không?”

Đường Lâm gật đầu. Chỉ cần không mù thì ai mà không nhận ra chứ.

Nhưng mà, cậu không thể thích anh ấy được.

“Cậu đừng cười tôi nhé, tôi thích Hội trưởng từ năm tám tuổi cơ.” Triệu Ngữ Nhu xấu hổ nói.

Đường Lâm: “…”

Tám, tám tuổi??

Cậu chín chắn quá đấy?!

“Nhưng mà Hội trưởng đối với tôi… cũng không thể nói là không tốt, chỉ là, chỉ là cảm giác anh ấy đối xử với tôi giống như với mọi người vậy. Đường Lâm, cậu đang hẹn hò với em gái Hội trưởng, cậu có biết Hội trưởng… anh ấy có bạn gái chưa?” Triệu Ngữ Nhu hỏi.

Đường Lâm đảo mắt, nhìn cô một cái, khẽ nghiêng người ra vẻ bí mật:

“Tôi nói cậu nghe chuyện này, nhưng cậu nhất định đừng nói là do tôi nói đấy nhé.”

Triệu Ngữ Nhu vừa nghe vậy, lập tức nghiêm túc gật đầu:

“Tôi không nói, tôi tuyệt đối không nói ra đâu.”

Đường Lâm nói:

“Tống Từ, anh ấy…”

Triệu Ngữ Nhu căng thẳng nhìn chằm chằm.

“Anh ấy có bạn gái rồi.” Đường Lâm nói.

“Ai?” Triệu Ngữ Nhu buột miệng hỏi.

Đường Lâm thốt ra một cái tên:

“Đường Thi.”

Đôi mắt xinh đẹp của Triệu Ngữ Nhu lập tức mở to:

“Đường Thi? Cô Đường Thi đó hả?”

Đường Lâm gật đầu.

Triệu Ngữ Nhu ngơ ngác nhìn vào khoảng không, như thể bị đả kích trầm trọng. Nếu đoạn clip Đường Thi và Tống Từ khiêu vũ trong buổi dạ tiệc từ thiện trước đó không bị rò rỉ, cô nhất định sẽ nghi ngờ lời Đường Lâm. Nhưng sau khi xem rồi, cô tin sái cổ.

Thảo nào, thảo nào anh ấy luôn từ chối mình, thì ra là… thì ra là anh ấy đã có bạn gái rồi.

Nếu là người khác, cô còn có thể cân nhắc cạnh tranh, nhưng là Đường Thi đó!

Cô làm sao mà cạnh tranh nổi?

Tình địch mạnh đến mức không thể chống đỡ nổi, như thể có người từ chiều không gian cao hơn giáng xuống đè bẹp cô, cả người cô lập tức rơi vào trạng thái sụp đổ.

Rồi cô khóc, khóc òa lên ngay tại chỗ.

Đường Lâm: “……???”

Khỉ thật!

Cậu đừng khóc chứ!!

Triệu Ngữ Nhu vừa khóc, mọi người xung quanh đều quay lại nhìn. Từng ánh mắt đầy phán xét đổ dồn về phía Đường Lâm. Cậu vội rút vài tờ khăn giấy đưa cho cô, hấp tấp nói:

“Cậu, cậu đừng khóc, mọi người xung quanh tưởng tôi bắt nạt cậu mất, đừng khóc mà…”

Triệu Ngữ Nhu cầm lấy khăn giấy, nước mắt càng trào ra mãnh liệt:

“Hu hu hu…”

Đường Lâm chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.

Cả nhà hàng đều đang nhìn cậu, ánh mắt của họ như đang nhìn một tên sở khanh bắt nạt con gái nhà lành.

“Đừng, đừng khóc nữa, lớp trang điểm của cậu sắp trôi hết rồi, khóc nhiều sẽ nhanh có nếp nhăn đấy…” Đường Lâm lắp bắp khuyên.

Triệu Ngữ Nhu vừa khóc vừa nói:

“Anh ấy có bạn gái rồi, tôi còn quan tâm nếp nhăn làm gì nữa?”

“Cái đó, cái đó… thế giới này đâu chỉ có mình Hội trưởng là đàn ông…” Đường Lâm lúng túng dỗ dành, “Người ta thường nói, biển trời mênh mông đâu thiếu cỏ thơm, hà tất phải đơn phương một nhành hoa…”

Triệu Ngữ Nhu nước mắt như hoa lê gặp mưa nói:

“Tôi không cần, tôi chỉ thích anh ấy…”

Cô vừa khóc vừa giật lấy hộp khăn giấy, lấy liên tục.

Đường Lâm nói:

“Nhưng mà anh ấy có bạn gái rồi.”

“Hu hu hu hu——” Triệu Ngữ Nhu khóc còn to hơn.

Đường Lâm chỉ cảm thấy đầu mình to gấp đôi.

Ở một góc khuất trong nhà hàng, nữ vệ sĩ hóa trang là người phục vụ tên Anna đang vừa theo dõi Đường Lâm và Triệu Ngữ Nhu, vừa hạ thấp giọng nói chuyện điện thoại với Minh Hi.

“Đường Lâm và Triệu Ngữ Nhu nói chuyện gì vậy? Nhìn biểu cảm thế nào?” Minh Hi hỏi qua điện thoại.

“Đường Lâm làm Triệu Ngữ Nhu khóc rồi, mà khóc còn rất to nữa. Cô nghe đi.” Anna đưa điện thoại về phía bàn họ.

“Sao cô ấy lại khóc?” Minh Hi khó hiểu hỏi.

“Tôi cũng đâu biết. Xa quá, nghe không rõ họ nói gì.” Anna đáp.

Minh Hi nói:

“Vậy cô lại gần chút đi!”

Anna bất đắc dĩ:

“Tiểu thư à, cô đã không yên tâm như vậy rồi, sao còn để hai người họ đi ăn cùng nhau chứ?”

Minh Hi nói:

“Tôi chỉ tiện miệng nói vậy thôi, ai biết tên khốn Đường Lâm kia lại thực sự đi chứ.”

Lúc này Minh Hi đã quay về biệt thự, vừa đập gối vừa tức tối nói.

Đường Lâm nhìn thấy Triệu Ngữ Nhu đã dùng gần hết một hộp khăn giấy, bèn vươn tay lấy hộp giấy trên bàn bên cạnh đưa cho cô.

Giờ thì cậu hối hận vì đã đồng ý đi ăn với Triệu Ngữ Nhu rồi.

“Đường Lâm.”

Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đường Lâm ngẩng đầu, thấy Lưu Mộng Hinh và Giang Biệt đang đứng ở không xa, trông như đang hẹn hò.

Lưu Mộng Hinh bước lại gần, đôi mắt xanh biếc nhìn Đường Lâm rồi lại nhìn Triệu Ngữ Nhu đang khóc, hoàn toàn không hiểu đầu cua tai nheo gì.

Giang Biệt đứng cạnh cũng ngơ ngác không kém. Anh quen Triệu Ngữ Nhu nhiều năm, biết cô luôn chú trọng hình tượng, có bao giờ mất phong độ đến mức khóc lóc giữa nhà hàng thế này?

“Ngữ Nhu học muội, cậu sao vậy? Có phải tên nhóc Đường Lâm này bắt nạt cậu không? Cậu nói đi, tôi giúp cậu đánh hắn.” Lưu Mộng Hinh an ủi Triệu Ngữ Nhu.

Cô trừng mắt lườm Đường Lâm một cái. Có Minh Hi rồi mà còn ra ngoài lả lơi ong bướm, lại còn làm em gái cô ấy khóc?

“Oan quá mà, oan thật mà!” Đường Lâm vội kêu lên, “Không phải tôi làm cô ấy khóc đâu.”

Lưu Mộng Hinh nói:

“Thế sao cô ấy lại khóc dữ vậy?”

Triệu Ngữ Nhu lập tức nhào vào ôm lấy eo Lưu Mộng Hinh, gục đầu vào lòng cô nức nở:

“Tống Từ… anh ấy có bạn gái rồi… hu hu…”

Lưu Mộng Hinh và Giang Biệt đều lộ vẻ kinh ngạc. Tống Từ có bạn gái rồi? Là thất tình nên khóc ư?

Tống Từ có bạn gái? Là ai vậy?

Lưu Mộng Hinh hỏi:

“Bạn gái của Tống Từ là ai?”

“Đường Thi…” Triệu Ngữ Nhu nức nở nói.

“Bạn gái của Tống Từ là Đường Thi!?” Lưu Mộng Hinh hét to.

Vốn cả nhà hàng đều đang chú ý đến bên này, giờ Lưu Mộng Hinh lại hét lớn như vậy, mọi người đồng loạt dựng tai lên nghe.

Đường Thi? Cô Đường Thi? Vừa rồi hình như còn nhắc đến Tống Từ? Là thái tử gia của tập đoàn Tống thị ấy à?

“Xin chào, tôi là phóng viên của Diệu Thần Truyền Thông. Vừa rồi cô nhắc đến cô Đường Thi, có thể nói rõ hơn không?” Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước nhanh tới, lập tức rút ra máy ghi âm.